Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc ăn cơm tối, trên bàn cơm có người, Lưu Việt cũng tới bàn cơm, hắn để cho tiện chăm sóc Phó A Bảo, sau này đại khái sẽ đều ở Trịnh gia năm, mỗi ngày đều đến kiểm tra cho Phó A Bảo, cũng hướng dẫn thích hợp cho thời gian mang thai, ăn uống vận động vân vân, một điểm cũng không qua loa được, nữ nhân mang thai khả năng không cần sốt sắng như vậy, đây chính là nam nhân, hiện tại chăm sóc tốt, ăn được ngủ được, ai biết về sau sẽ trở nên như thế nào, tất cả mọi người rất lo lắng.

"Visa thế nào rồi?" Vu Thư phi thường quan tâm cái này.

"Khoảng hôm nữa là có thể được, tư liệu về A Bảo đều đủ cả, giao cho Vu Cần không thành vấn đề." Trịnh Cảnh Đồng cũng rất quan tâm chuyện này, sự nóng ruột của y so với Vu Thư không có chút nào ít hơn, y hận không thể hiện tại liền đem danh phận của hai người định ra, A Bảo nhìn y làm sao cũng không vừa mắt, trong lòng y vẫn rất tổn thương.

Y hiện tại kỳ thực rất thấp thỏm, vết thương trên người cùng trên mặt nhắc nhở y, y không thể tùy tiện tới gần A Bảo, vậy buổi tối hôm nay làm sao bây giờ? Còn có thể cùng A Bảo một phòng không?

Lúc ăn cơm Trịnh Cảnh Đồng thỉnh thoảng còn nhìn hai mắt Phó A Bảo, dáng vẻ đặc biệt đáng thương, đặc biệt trên mặt còn có vết thương, thì càng khỏi phải nói. Y còn muốn đưa cho Phó A Bảo đĩa rau, thế nhưng y không ngồi cạnh Phó A Bảo, rất không thuận tiện.

Phó A Bảo đâu có thể nhìn thấy cái này a, cậu sơ ý bất cẩn quen rồi, có ăn có uống đã rất thỏa mãn, trước khi ăn cơm trừng Trịnh Cảnh Đồng một cái sau đó liền không nhìn đến y nữa, vừa ăn vừa tán gẫu với Lưu Việt.

"Tôi đã nói với anh, mô hình này làm tốt rồi tiếp tục tô màu, thế kia rất ngốc! Cùng với không tô màu thật sự rất không giống nhau!" Phó A Bảo rất đắc ý.

"Thuốc màu có độc không?" Lưu Việt lo lắng là vấn đề an toàn của Phó A Bảo, sợ thời điểm cậu mang thai hấp thu cái gì đó không tốt.

"Ngô, tôi thực sự không nghĩ tới." Phó A Bảo chớp chớp mắt, cậu không hiểu cái này.

Lưu Việt suy nghĩ một chút nói: "Không sao, đến lúc đó tôi tìm hiểu trên internet xem, cậu không được tôi cho phép tô, cũng giống như nhau."

"Được rồi người anh em!" Phó A Bảo rất vui a.

Sau đó Lưu Việt liền phát hiện, đại boss của hắn lại hướng hắn phóng ra tầm mắt giết người, emma, ăn cơm liền lơ là, suýt nữa đều đã quên chuyện vừa nãy, "Khụ khụ." Lưu Việt hắng giọng cùng Phó A Bảo hơi hơi bảo trì một chút cự ly, lòng ghen tỵ của đại boss thực sự là mạnh, mình sao dám đào góc tường a, thiệt là.

Hơn nữa lùi ngàn bước mà nói, tính tình này của Phó A Bảo mình cũng không chịu đựng nổi, làm bạn bè còn tốt, làm phu thê sống hết đời đây là muốn bức tử mình sao?!

Lưu Việt khinh bỉ Trịnh Cảnh Đồng đồng thời cũng rất thương hại y, Trịnh Cảnh Đồng nghĩ không ra vừa ý Phó A Bảo, có thể Phó A Bảo căn phải không để ý y, y đều nên không biết nên nói cái gì cho phải, có điều một người muốn đánh một người muốn bị đánh, cũng coi như là tuyệt phối rồi.

Lưu Việt còn mờ ám nghĩ nghĩ, Trịnh Cảnh Đồng cũng coi như là làm một chuyện tốt, tiếp nhận Phó A Bảo đại ma vương này, tránh cho cậu khỏi đi gieo họa cho người khác.

Lúc này Vu Cần đang thay Trịnh Cảnh Đồng xong xuôi việc tư về công ty, mới vừa về văn phòng liền nhận được điện thoại của Đoạn Phỉ, nói là buổi tối mời hắn ăn cơm.

Nếu như đổi là trước đây, Vu Cần khẳng định liền đi, cùng cao tầng công ty ăn cơm ai không đồng ý, hơn nữa còn là đối phương đến lấy lòng mình, Vu Cần vẫn rất hưởng thụ cái cảm giác này, lúc trước hắn kỳ thực cũng coi trọng Đoạn Phỉ, Đổng Mạn hắn cũng xem trọng, nghĩ tóm lại sẽ có một bà chủ tương lai, tạo mối quan hệ chắc là sẽ không sai, vì thế hai bên quan hệ đều rất tốt, đặc biệt Đoạn Phỉ, dù sao cùng một công ty mà, hắn nhận không ít lễ vật của Đoạn Phỉ đâu.

Có điều không nên nói hắn sẽ không nói, đạo đức nghề nghiệp cơ bản vẫn phải có.

Nhưng hôm nay hắn không dám cùng Đoạn Phỉ đi ra ngoài ăn cơm, Trịnh Cảnh Đồng đều đã kết hôn, hắn đều biết chân tướng, còn cùng Đoạn Phỉ ôm ảo tưởng đi ăn cơm, đây không phải là lừa dối người sao, đến thời điểm trên bàn cơm chỉ sợ sẽ bị giội chén nước lạnh.

"Ách... Không được, tôi ngày hôm nay không quá thoải mái, ăn không vô, muốn sớm một chút về nhà nghỉ ngơi." Vu Cần lau mồ hôi một chút, quan hệ của hắn và Đoạn Phỉ chân tâm không tệ, hắn không quá nhẫn tâm nói cho cô biết chân tướng, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng công bố, Trịnh tổng nói, còn muốn phát thiệp mời cho mọi người ni, hắn thật sự là không nghĩ ra, sao đột nhiên Trịnh tổng lại muốn kết hôn với một nam nhân!

Vừa mới bắt đầu hắn không nhận thức Phó A Bảo, nghĩ thầm hắn là trợ lý của Trịnh Cảnh Đồng thế mà không quen biết! Từ đâu xuất hiện? Thực sự là thấy quỷ rồi! Sau đó lúc xem xong tư liệu làm visa phát hiện người quen biết: Phó Minh.

Vậy mà là con trai của Phó Minh!

Lẽ nào hai nhà là thông gia?

Hắn đối với thế giới yêu cầu nam nhân này cùng nam nhân thông gia không hiểu nổi, bây giờ người có tiền đã bắt đầu model như vậy sao?

Vu Cần muốn lùi lại một chút, nhưng Đoạn Phỉ đâu chịu, cô chính là hướng về phía tình báo Vu Cần mà đi, không phải vậy cô tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy cùng Vu Cần tạo mối quan hệ làm cái gì, Vu Cần đối với công tác của cô không có bất kỳ sự giúp đỡ gì, gặp nhau duy nhất chính là vì Trịnh Cảnh Đồng, cô nói muốn mời hắn ăn cơm chính là muốn thăm dò tin tức.

"Vu Cần, anh biết tôi tìm anh làm gì, cũng không cần nói câu khách sáo với tôi đi." Đoạn Phỉ rất kỳ quái, "Bên cạnh anh có người hay là làm sao? Bạn gái?" Bên cạnh có người có thể lý giải, có nói cũng không tiện nói, hơn nữa cô là nữ nhân, Vu Cần cũng không hi vọng bạn gái mình biết hắn và nữ nhân khác ăn cơm.

"Ai..." Vu Cần biết tránh không khỏi, việc này khẳng định không che giấu nổi, nếu không liền nói đi, quan trọng nhất là thông báo, biết đâu còn có thể buôn bán tốt, "Bà cô của tôi ơi, tôi không phải không muốn nói với cô, thật sự không biết nên nói với cô như thế nào."

"Sao vậy?" Đoạn Phỉ lúc này vừa vặn đến bãi đậu xe của công ty, cô mở cửa xe ra ngồi vào buồng lái, "Chính là tôi muốn hỏi chuyện Trịnh tổng bị thương, anh cho rằng tôi muốn hỏi gì? Đã xảy ra chuyện gì anh muốn gạt tôi như vậy a, không phải là cùng Đổng Mạn có quan hệ chứ?"

"Không, cùng cô ấy không hề có chút quan hệ nào!" Cái này Vu Cần nói tới đặc biệt lớn.

Đoạn Phỉ thở phào nhẹ nhõm, nếu cùng Đổng Mạn không quan hệ vậy là được rồi, cô cảm giác đối thủ cạnh tranh duy nhất lúc này của mình chính là Đổng Mạn, nếu cùng Đổng Mạn không quan hệ, này phỏng chừng cũng không có việc lớn gì.

"Tôi có lòng tốt muốn mời ngài ăn cơm, anh không đến thì thôi, có điều có chuyện gì vẫn là nên nói cho tôi biết." Đoạn Phỉ cười nói, "Bạn gái anh không phải thích Trương Học Hữu sao, một khách hàng của tôi vừa văn có vé VIP buổi biểu diễn tuần sau của anh ấy, nhét cho tôi vài vé, ngày mai tôi mang tới cho anh."

"Đừng đừng đừng, ai..." Vu Cần thở dài một hơi, "Tôi liền nói thật với cô đi, dù sao chuyện này mọi người sớm muộn đều phải biết, tôi nói cho cô sớm một chút để cô có chuẩn bị."

"Ân, anh nói, chuyện gì nghiêm túc như thế a."

"Trịnh tổng sắp kết hôn rồi."

"..." Đầu bên kia điện thoại Đoạn Phỉ trầm mặc một hồi, cô đầu tiên là bị cái tin tức chấn động này làm cho bối rối, sau đó ở trong đầu loại bỏ một hồi đối tượng có thể cùng Trịnh Cảnh Đồng kết hôn, nghĩ thầm tại sao việc này cô một chút tình báo cũng không nhận được, cuối cùng mới bắt đầu phán đoán tính chân thực của sự tình, "Việc này ai nói cho anh biết? Trịnh tổng căn bản không có đối tượng kết hôn, anh là phụ tá của y anh khẳng định rất rõ ràng mới đúng. Ngày đó sinh nhật y tôi cũng xuất hiện tại tiệc sinh nhật, y có bạn gái hay không tôi sao có thể không biết."

"Lúc tôi vừa mới nghe tôi cũng không tin, nhưng việc này đúng là thiên chân vạn xác." Bản thân Vu Cần cũng chưa có chậm chạm tới vậy ni, "Trịnh tổng muốn cùng Phó gia, chính là con trai nhỏ kia của Phó Minh, hẳn là thông gia, xem tình huống của hai nhà quá nửa là hai hôm nay mới bắt đầu đàm luận."

Thông gia Đoạn Phỉ nghe rõ, nhưng con trai nhỏ của Phó Minh là cái quỷ gì?!

Lấy gia thế của Trịnh Cảnh Đồng xác thực rất có thể là thông gia, thế nhưng Đoạn Phỉ cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng sẽ không hi sinh tới mức này, năng lực của y rõ như ban ngày, căn bản không cần thông gia đế hỗ trợ.

Thối lui ngàn bước nói, coi như Trịnh Cảnh Đồng thật sự cần thông gia, cũng không thể tìm nam a, bị điên rồi a?!

"Nói bậy cũng phải có mẫu, tìm tôi đùa bỡn rất có ý tứ sao?" Đoạn Phỉ có chút tức giận, coi như Vu Cần không muốn nói cho cô biết nguyên nhân chuyện Trịnh Cảnh Đồng bị thương, cũng không nên nói loại chuyện cười tẻ nhạt như thế này để tiêu khiển với cô chứ.

"Bà cô của tôi ơi, tôi sao có thể tiêu khiển cô a, cô xem thôi là loại người như vậy?" Vu Cần ủy khuất vô cùng, "Trịnh Cảnh Đồng chính mồm nói với tôi, vợ của y là nam, còn nói qua một thời gian ngắn nữa sẽ phát thiệp cưới, chính là tôi hôm nay không nói với cô, cô hôm nào đó cũng sẽ biết, đúng là nam!"

"Cái này không thể nào!" Phản ứng của Đoạn Phỉ cùng Đổng Mạn quả thực giống nhau như đúc, lúc trước Trịnh Cảnh Đồng chính mồm nói với Đổng Mạn Đổng Mạn cũng không tin ni, huống chi Đoạn Phỉ bên này chỉ là với người ngoài như Vu Cần này, nếu như là nữ các cô hơn nửa sẽ tin, có xấu cũng có khả năng, chỉ cần có gia thế tốt.

Nhưng đây là nam, nào có nam nhân cùng nam nhân thông gia, huống hồ Trịnh Cảnh Đồng là con trai độc nhất của Trịnh gia, không muốn người thừa kế sao!

Hơn nữa hai người đàn ông làm sao kết?

"Tôi giải thích với cô không rõ, dù sao việc này hơn nửa chính là sự thật, Trịnh tổng chính mồm nói với tôi, cô cũng không phải không biết y, y người này không thích đùa giỡn." Vu Cần cảm thấy để cho Đoạn Phỉ tỉnh táo một chút tốt hơn, "Hơn nữa Trịnh tổng nói, việc này không cần bảo mật, con trai nhỏ của Phó Minh đang làm visa, visa làm xong hai người sẽ tới Mĩ kết hôn, ai, tôi cúp trước, cô nghĩ thoáng chút."

Sau đó đầu dây điện thoại bên kia không có thanh âm, Vu Cần ngắt điện thoại, lưu lại một mình Đoạn Phỉ ngồi trong xe phát ngốc, cô tạm thời còn chưa tiêu hóa được lượng thông tin lớn như vậy, cô hảo hảo nghĩ nghĩ.

Đoạn Phỉ muốn cái gì Trịnh Cảnh Đồng không biết, y cũng không có hứng thú để biết, y đang lo lắng a lo lắng.

Phó A Bảo căn bản không muốn cùng một phòng với y, đối với y ngay cả nhìn một chút cũng không thèm nhìn! Đây căn bản bất lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm vợ chồng! Vợ chồng kết hôn đã có con đâu có không ngủ cùng nhau!

_________________

Trương Học Hữu: Một trong tứ đại thiên vương của Hồng Kong cùng với Lưu Đức Hoa, Lê Minh, Quách Phú Thành. Xem thêm trên GG

Truyện Chữ Hay