Trịnh Cảnh Đồng thân mật bung dùng cho Phó A Bảo, Phó A Bảo nhìn xung quanh một chút, lại nhìn trời một chút, "Này mặt trời đều sắp xuống núi, còn bung dù cái gì a."
"Không bung dù anh đau lòng." Trịnh Cảnh Đồng không đỏ mặt mà nói lời buồn nôn, "Còn cách mặt trời xuống núi một lát nữa ni, đi thôi, bên ngoài nóng, toát mồ hôi khó chịu."
Bên ngoài xác thực nóng, Phó A Bảo mới ra khỏi xe liền cảm nhận được dính mồ hôi trên da, mùa hè ra ngoài sẽ có cảm giác này, đặc biệt mới từ trong xe mở máy điều hòa đi xuống, cảm giác đặc biệt khó chịu, cậu liền đi nhanh hơn về phía nhà hàng, mùa hè cậu không có điều hòa cả người sẽ mệt mỏi.
Phó A Bảo cùng Trịnh Cảnh Đồng vừa xuất hiện nhân viên phục vụ nhà hàng liền nhận ra bọn họ, vội vàng tới chào hỏi, Phó gia và Trịnh gia là khách quen của Hiên Hoa, hơn nữa là người siêu cấp có tiền, nhân viên phục vụ lén lút cũng thường thường sẽ thảo luận về đối tượng, thậm chí một vài nhân viên nữ trẻ tuổi còn có thể ảo tưởng gì đó.
"Chúng tôi hẹn người." Trịnh Cảnh Đồng vừa mới nói xong cũng nhìn thấy Đổng Mạn, "A Bảo, ở bên kia, chúng ta qua đó đi."
Phó A Bảo theo cằm Trịnh Cảnh Đồng chỉ hướng nhìn sang, sau đó liền nhìn thấy Đổng Mạn mặc váy ngắn màu đỏ xinh đẹp, Đổng Mạn trang điểm tinh xảo, váy ngắn cũng vừa hay lộ ra vai của cô trắng nõn hoàn mĩ, cả người nhìn qua vừa xinh đẹp lại gợi cảm, mặc kệ nhìn thế nào cũng đều là một đại mĩ nữ phi thường xinh đẹp.
Có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Phó A Bảo gặp cô a, cậu tại chỗ liền trợn mắt lên nhìn về phía Trịnh Cảnh Đồng: "Đây không phải bạn gái anh sao?!"
Lúc trước khi cậu và bạn gái Tư Kỳ còn có vài bạn học khác cùng liên hoan vừa vặn đụng phải Trịnh Cảnh Đồng cùng Đổng Mạn ăn cơm, trên bàn cơm vài bạn học đùa giỡn nói đại mỹ nữ này nhất định là bạn gái của Trịnh Cảnh Đồng, sau đó Phó A Bảo coi là thật.
Bất quá cậu bình thường chỉ nhớ chuyện mình cảm thấy hứng thú, Trịnh Cảnh Đồng có bạn gái hay không lúc đó cậu một chút hứng thú đều không có, nghe qua xem qua liền đã quên, nếu không hôm nay lần thứ hai nhìn thấy Đổng Mạn, phỏng chừng cậu cả đời đều không muốn đứng lên.
Mèo kêu meo meo, Trịnh Cảnh Đồng dám dẫn cậu tới gặp bạn gái y! Thực sự là phản trời rồi! Còn muốn cùng mình kết hôn? Không có cửa!
Trịnh Cảnh Đồng bị dọa sợ nhảy lên một cái, "Không phải a, anh chưa từng có bạn gái gì cả, cô ấy chính là bạn bè bình thường của anh, ai nói hươu nói vượn với em?" Chuyện như vậy sao có thể nói bậy ni! Kẻ bịa đặt quả thực táng tận thiên lương, đây là không muốn nhìn thấy mình tốt a!
"Bọn họ đều nói như vậy!" Phó A Bảo dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Trịnh Cảnh Đồng, "Luôn cảm thấy lời của anh không quá đáng tin, em tí nữa hỏi trực tiếp cô ấy được rồi." Nói xong liền trực tiếp đi về phía bàn Đổng Mạn.
Từ lúc Trịnh Cảnh Đồng cùng Phó A Bảo xuống xe Đổng Mạn liền nhìn thấy bọn họ, sao đó ánh mắt đương nhiên là liên tục nhìn chằm chằm vào hai người này, cô vừa nhìn không rõ, sau khi Phó A Bảo vào cửa cô nheo mắt là, đúng là nam, là tiểu mĩ nam, tuổi không lớn lắm, vừa nhìn cũng không phải là nữ, hơn như nhìn lại thật khá quen, thế nhưng cô nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu.
Cô có thể trăm phần trăm xác định, phạm vi bạn bè của Trịnh Cảnh Đồng không có người như vậy, cô và Trịnh Cảnh Đồng đã quen nhau năm, bạn bè của Trịnh Cảnh Đồng đại khái cô đều quen biết, nam hài còn trẻ như vậy nghĩ như thế nào cũng không thể là bạn bè của Trịnh Cảnh Đồng, vừa nhìn là biết nhất định là học sinh!
Vì thế nghĩ như thế nào chuyện kết hôn đều rất khó hiểu, quả thực chính là hoang đường, sao có thể, Trịnh gia không cần người thừa kế sao, hay là một ôm một đứa con riêng xuất hiện a, xem tính cách của Trịnh Trí Viễn và Vu Thư, sao cũng sẽ không tiếp nhận. (lầm to rồi gái =))))
Nghĩ tới đây Đổng Mạn an tâm không ít, có thể trong đó có duyên cớ gì đặc biệt đi, sau này hảo hảo hỏi một chút.
Phó A Bảo ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới vị trí bàn Đổng Mạn, Trịnh Cảnh Đồng giúp cậu kéo ghế tựa, cẩn thận từng li từng tí một để cậu ngồi xuống, sau đó ngồi vào bên cạnh Phó A Bảo chào hỏi cùng Đổng Mạn: "Thật ngại quá, trên đường kẹt xe."
Đổng Mạn khi nào nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng từng ân cần như thế a, bình thường chính là để nữ sĩ kéo ghế, cũng bất quá là chuyện hình thức, tỉ mỉ che chở như hôm nay chờ người ngồi xuống thực sự là lần đầu nhìn thấy, tiểu nam sinh này rốt cuộc là ai vậy?
Thực sự là càng nhìn càng quen mắt.
"Không có chuyện gì, chúng ta vốn là hẹn giờ mà, tớ đến sớm." Đổng Mạn không thèm để ý nói, "Huống hồ hai chúng ta ai với ai chứ, cậu còn khách sáo với tớ chuyện này." Chỉ nghe lời này của cô liền biết cô và Trịnh Cảnh Đồng thân quen cỡ nào rồi.
Phó A Bảo nheo mắt lại, ha ha, hai người kia thực sự là không được a, ở ngay trước mặt cậu liếc mắt đưa tình, quả nhiên hôn nhân này không thể dừng lại!
Ân... Hình như cũng không phải, không kết chẳng phải là nước phù sa chảy ruộng người ngoài sao, không được không được, hôn nhân này là phải kết.
Phó A Bảo trong thời gian ngắn ngủi suy nghĩ tới rất nhiều, ban đầu là có muốn chuyện kết hôn hay không, sau đó ngẫm lại, hôn nhân này hay là phải kết, không phải vậy sẽ thua lỗ lớn, thế là liền bắt đầu muốn sau khi kết hôn hành hạ Trịnh Cảnh Đồng thế nào, mọi thủ đoạn đều hiện lên trong đầu cậu một lần mới khiến tâm tình cậu hơi hơi thoải mái một chút.
Trịnh Cảnh Đồng nghe được lời này có chút lúng túng, y bình thường cũng không cảm thấy lời này có vấn đề gì, hiện tại Phó A Bảo ở đây, y liền cảm thấy đều là vấn đề, "Anh giới thiệu mọi người một chút."
"A Bảo?" Trịnh Cảnh Đồng nhẹ giọng nói với Phó A Bảo, "Đây là Đổng Mạn, bạn học thời đại học của anh, cũng là bạn của anh, là nhà thiết kế châu báu."
Sau đó y hướng Đổng Mạn giới thiệu: "Đây là Phó A Bảo, người yêu của tớ, gần đây bọn tớ đang chuẩn bị kết hôn, đã dự tính rồi, đến lúc đó phát thiệp mời cho cậu." Nói tới chỗ này y liền cao hứng một trận, hào quang trong đôi mắt che đậy cũng không che đậy được.
Y trước đây xác thực không biết Đổng Mạn thích mình, thế nhưng từ khi cha mẹ mình mời người tới nhà một chuyến liền biết rồi, vì thế hôm nay vừa mới thấy mặt đã đem mối quan hệ của mình và Phó A Bảo nói cho rõ, miễn cho Đổng Mạn nói cái gì kích thích A Bảo, vậy thì mình gặp vận đen lớn rồi.
Xem ra sau này phải duy trì khoảng cách với Đổng Mạn, không chỉ là đối với mình, đối với Đổng Mạn cũng tốt, y cũng không thể luôn làm lỡ đối phương đi, đối với cô quá mức hữu hảo có thể sẽ có cảm giác có lỗi với cô.
"Chào cậu." Đổng Mạn và Phó A Bảo chào hỏi lẫn nhau.
Phó A Bảo vừa nghe xong giới thiệu của Trịnh Cảnh Đồng tâm tình hơi hơi tốt một chút, xem dáng vẻ của họ Trịnh không giống như là đang nói dối, lẽ nào thật sự chỉ là bạn bè bình thường?
Đổng Mạn bình tĩnh nhìn Phó A Bảo vài lần, đứa nhỏ này tướng mạo quả thực không tệ, nhìn qua là phái thiên chân (ngây thơ, hồn nhiên), da dẻ tốt đến mức có thể ngắt ra nước, nếu như nữ hài tử cô khẳng định liền tin, cơ hồ không có nam nhân nào không thích con gái tuổi, đừng nói Trịnh Cảnh Đồng tuổi, chính là tuổi, thích con gái tuổi cũng rất bình thường, tuổi thanh xuân mỹ lệ có mấy người có thể từ chối?
Nhưng đây là con trai a! Chính là Trịnh Cảnh Đồng có ham mê ở phương diện kia, cũng không cần phải kết hôn chứ? Hạ Lập Nhân của tập đoàn Hạ thị thì có bạn trai đồng tính, có người nói đã yêu đương năm, cũng không có kết hôn, cô không tin Trịnh Cảnh Đồng con trai độc nhất Trịnh gia này sẽ cùng một người đàn ông kết hôn, quả thực quá buồn cười!
"A Bảo, tôi thấy tuổi cậu không lớn lắm, là còn đang đi học sao?: Đổng Mạn làm bộ vô ý hỏi, "Là trường nào?"
"Ở đại học XX." Trịnh Cảnh Đồng thay Phó A Bảo đáp.
Phó A Bảo rất không vừa ý, lòng nói em không thể nói sao, em cũng không phải người câm, anh làm gì mà không cho em nói chuyện, cậu mạnh mẽ trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng một cái.
"Em nói, em nói, là anh không tốt." Trịnh Cảnh Đồng lập tức thừa nhận sai lầm, "Anh đây không phải sợ em mệt mỏi sao."
Phó A Bảo cũng trợn mắt nhìn y một cái, nói hai câu sẽ mệt mỏi, anh nghĩ em là cái gì a, em mang thai, cũng không phải bị bệnh giai đoạn cuối nằm trên giường không dậy nổi! Anh là giun đũa trong bụng em sao, em nghĩ cái gì anh đều có thể thay em nói?
Trong lúc hai ngươi giao lưu Đổng Mạn đều nhìn ở trong mắt, Trịnh Cảnh Đồng đối với Phó A Bảo sủng ái còn Phó A Bảo đối với Trịnh Cảnh Đồng nhìn chằm chằm cũng khiến cô giật mình không thôi, trừ cha mẹ y ra, cô xưa nay chưa từng thấy Trịnh Cảnh Đồng dùng loại thái độ này đối xử với người khác, tiểu nam sinh này rất cuộc là thần thánh phương nào a?
Đổng Mạn gật đầu, "Nha, đại học XX a, tớ nghe nói qua, nơi đó hoàn cảnh cũng không tệ lắm."
Trường của Phó A Bảo không phải đại học gì danh tiếng, có điều cũng là Phó gia vì cậu tỉ mỉ lựa chọn, hoàn cảnh xác thực rất tốt, đại học trong vùng A thị, rất nhiều người ở A thị đều nghe nói qua.
Có điều cái này ở trong mắt Đổng Mạn sẽ không đủ nhìn, cô và Trịnh Cảnh Đồng đều học trường tốt nhất A thị thậm chí toàn quốc, đặc biệt bọn họ đều là hệ thượng viện, là đứng đầu toàn quốc, bọn họ đều là mũi nhọn trong mũi nhọn, trường này của Phó A Bảo thật sự rất không đủ nhìn.
Mặc kệ thấy thế nào, ngoại trừ tướng mạo, đứa nhỏ này cũng không có chỗ khác biệt nào, đến cùng tại sao trong thời gian ngắn có thể cướp được kim cương vương lão ngũ Trịnh Cảnh Đồng này a?
"Cảnh Đồng, chuyện kết hôn của cậu cha mẹ cậu biết chưa?" Đổng Mạn cũng không muốn quanh co lòng vòng, liền trực tiếp hỏi chuyện cô muốn biết nhất, cô cảm thấy cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng chắc chắn sẽ không đồng ý.
Không phải là nam hài này lừa Trịnh Cảnh Đồng chứ?
Xác thực rất có khả năng, Trịnh Cảnh Đồng gia thế như vậy, không biết có bao nhiêu người mơ ước ni, tiểu nam sinh này khẳng định cũng là một thành viên trong đó, chỉ là không biết dùng biện pháp gì, thế mà lừa được Trịnh Cảnh Đồng xoay quanh, lại còn đồng ý kết hôn!
Loại thiếu nam thiếu nữ ham phú quý như thế này cô không biết đã gặp bao nhiêu, kỹ xảo lừa người thật sự là không được, ngay ở trước mặt cô người ngoài này có thể trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng, có thể thấy được trong âm thầm sẽ có nhiều điên cuồng ngang ngược, nhất định chính là ham muốn tiền của Trịnh Cảnh Đồng đi! Cô nhất định phải cùng cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng hảo hảo nói một chút!
Từ một góc độ suy nghĩ nào đó, Đổng Mạn cũng coi như đoán trúng ý đồ của Phó A Bảo, cậu chính là hướng tới tài sản của Trịnh Cảnh Đồng đi a, hơn nữa tâm của cậu đặc biệt lớn! Không chỉ muốn cướp đoạt chút lợi, mà còn muốn ngầm chiến tất cả tài sản của Trịnh Cảnh Đồng a! Lý tưởng phi thường rộng lớn! Quả thực phi thường đáng kính nể! (tác giả: ←_← chỗ này có hiệu ứng tiếng vỗ tay)
"Đương nhiên biết, cha mẹ tớ đặc biệt thích A Bảo, bọn họ còn chê tớ tay chân chậm chạp ni, đến bây giờ mới bàn chuyện kết hôn, lúc trước đều đem tớ ra mắng thảm." Tuy rằng bị mắng, thế nhưng Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy mắng quá đúng rồi, đều do y quá chậm chạp, sớm không làm, thực sự là nên mắng!
"Bọn họ biết?!" Đổng Mạn trợn to mắt một bộ dáng vẻ không dám tin, sao có thể có chuyện đó!
Trịnh Cảnh Đồng nhìn thấy thái độ này của Đổng Mạn vẻ mặt sẽ không vui vẻ, y vừa nhìn liền biết trong lòng Đổng Mạn đang suy nghĩ cái gì!