"Em nói cái gì anh đáp ứng là được, nếu như bất kỳ yêu cầu em đưa ra anh không đáp ứng, hôn nhân này em không sẽ không đâu!" Phó A Bảo một mặt hung tướng nhìn Trịnh Cảnh Đồng, "Hiểu chưa?"
"Ân!" Trịnh Cảnh Đồng nào có không đáp ứng, "Em nói, anh đều nghe lời em."
"Thứ nhất, em muốn mua bất cứ thứ gì anh cũng phải mua cho em!" Phó A Bảo là cuống mua sắm, điểm ấy đối với cậu mà nói rất quan trọng, "Có điều anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không để anh mua thứ gì đó không nổi." Cũng không phải cậu đau lòng tiền của Trịnh Cảnh Đồng, cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, tiền của Trịnh Cảnh Đồng sau này cũng là phải cho đứa nhỏ trong bụng cậu, sao cũng phải để lại chút a! (Đúng là người cha có tâm nhất thế giới =.=)
Trịnh Cảnh Đồng gật đầu, y cảm thấy điểm ấy lại cực kỳ hợp lý, kiến tiền cho lão bà (vợ) xài là phải, đừng nói Phó A Bảo chủ động nói ra, coi như cậu không chủ động đề cập mình cũng nên chủ động giao!
Thế là Trịnh Cảnh Đồng liền ghi âm lại lời thề đầu tiên của mình vào điện thoại di động của mình, Phó A Bảo lập tức liền gửi tới điện thoại di động của mình.
"Thứ hai, em hiện tại không thể chơi game, không thể đăng weibo, không thể đi dạo đào bảo vật, những thứ này hiện tại em không thể làm nhưng rất muốn chuyện này anh đều thay em đảm nhiệm!"
"Đúng rồi, còn phải mỗi ngày nói với em về dữ liệu Anime, em phải ghi lại sau đó xem, còn có, Man Show anh cũng phải thay em đi chen!"
Phó A Bảo chuẩn bị đem hứng thú yêu thích bình thường của mình đều tạm thời giao lại cho Trịnh Cảnh Đồng.
Trịnh Cảnh Đồng: "..." Yêu cầu này có chút... Những việc này không thích hợp với y a, đổi thành tiền được không?
"Làm sao, anh không đồng ý?!" Phó A Bảo thấy Trịnh Cảnh Đồng không có lập tức đáp ứng liền không cao hứng, "Có chút chuyện như thế anh cũng không thể đáp ứng em, em sao hi vọng anh sau này đối tốt với em, đối với bảo bảo trong bụng em tốt?! Hôn nhân này em không kết!"
Trịnh Cảnh Đồng vội vàng nói: "Đừng đừng, anh đương nhiên sẽ đáp ứng, anh nhất định phải đáp ứng a! Anh vừa rồi chính là nhất thời không phản ứng lại, anh bình thường ít tiếp xúc, hiểu được không nhiều bằng em, cần thời gian tiêu hóa ni."
Hiểu được không nhiều bằng em.
Lời này Phó A Bảo thích nghe, cậu thích người khác khích lệ cậu, Phó A Bảo vui rạo rực đưa điện thoại tới: "Được rồi, đại nhân em đây không chấp tiểu nhân, anh tiếp tục ghi âm đi."
Trịnh Cảnh Đồng nhất thời không nhớ công việc bề bộn như vậy, Phó A Bảo không thể làm gì khác hơn là chập rãi dạy y ghi âm.
"Thứ ba, không có sự đồng ý của em anh tuyệt đối không được chạm vào em!" Phó A Bảo nói tới chỗ này tăng cao âm lượng, "Điểm ấy anh phải nhớ kỹ trong lòng, bằng không em xử đẹp anh!" Không phải như vậy đến lúc đánh anh tới mức không thể tự gánh vác nổi sinh hoạt! (Ầy, em ác với chồng quá =.=)
Điểm ấy khiến Trịnh Cảnh Đồng có chút khổ bức (đau khổ bức bách), sao kết hôn vẫn không thể chạm vào lão bà a, đây là cái ngày gì a! Nếu như sau này Phó A Bảo mãi mãi cũng không đồng ý, vậy làm sao bây giờ? Sờ sờ tay nhỏ gì đó tóm lại là có thể chứ?
"Anh không phải là đang nghĩ, nếu như em mãi mãi cũng không đáp ứng thì làm sao bây giờ?" Phó A Bảo hiếm thấy thông minh một lần.
Trịnh Cảnh Đồng rất là kinh ngạc, tâm nói sao em biết?! Cũng không phải y coi khinh thông minh của Phó A Bảo, Phó A Bảo chính là thẳng thắn, y đâu muốn sự tình lại xoắn xuýt như thế.
"Anh đây là cái ánh mắt gì!" Phó A Bảo không vui, "Bị em đoán kỳ quái như vậy sao!" Em cũng rất thông minh a!
"Không có, không có, em tiếp tục." Trịnh Cảnh Đồng liền vội vàng lắc đầu.
"Em thấy dáng vẻ bất đắc dĩ này của anh, có phải là không muốn kết hôn a?" Phó A Bảo ôm tay liếc mắt nhìn Trịnh Cảnh Đồng, "Không được sự đồng ý của em không cho phép anh chạm vào yêu cầu này rất kỳ quái sao? Chẳng lẽ anh còn muốn tùy tùy tiện tiện là có thể chạm vào em, anh nghĩ em là cái gì? Không xem ý nguyện của em, anh muốn cường bạo em còn làm như thế nào?!" Phó A Bảo một bộ vẻ mặt nhìn sắc lang.
Cậu đây cũng không phải làm ra vẻ, mà là trong lòng thật sự nói thầm, Trịnh Cảnh Đồng cái tên này đến lúc sẽ không thật sự không nhìn ý nguyện cảu mình mà dùng sức mạnh với mình chứ? Nhìn dáng vẻ sắc mị mị, cũng thật là có thể!
Nếu không thì không cần kết hôn đi? Vạn nhất tên cầm thú này thật sự làm ra cái hành vi dùng sức mạnh gì đó, giống như là lần du lịch kia vậy, mình làm sao bây giờ? Trong bụng còn có bảo bảo, đánh nhau nhất định là đánh không lại!
"Không có không có, đương nhiên sẽ không!" Trịnh Cảnh Đồng giật mình, y làm sao có thể làm ra cái chuyện không có nhân tính kia, cường bạo cái gì, đây chính là chuyện kẻ cặn bã mới có thế, "Đến, điện thoại di động đưa anh, anh ghi âm." Trịnh Cảnh Đồng phi thường chủ động.
"Này còn tạm được."
Tiếp tục lại có , , , , .... Chờ chút thật nhiều điều "Nguyên tắc tiêu chuẩn hành vi của chồng", Trịnh Cảnh Đồng từng cái ghi âm, Phó A Bảo từng cái từng cái gửi đến di động của mình, ghi âm xong Phó A Bảo hài lòng nói: "Được rồi, ghi âm e ta đều sẽ hảo hảo giữ, xong em còn sẽ chỉnh lý một phần tư liệu trên văn bản, anh chờ ký tên là được." Chiêu này là cậu ở trên TV thấy.
Trịnh Cảnh Đồng thở phào nhẹ nhõm, rốt cục làm xong, sau đó y liền hỏi tới chuyện mình quan tâm nhất: "Này A Bảo, chúng ta lúc nào kết hôn a?"
"Chọn ngày không bằng xung đột, liền ngày hôm nay đi." Phó A Bảo nói gió chính là kiểu nói mưa, nghĩ tới liền muốn làm, một khắc đều không thích để lỡ, cậu đã không thể chờ đợi được nữa muốn tới ở Trịnh gia áp bức Trịnh Cảnh Đồng rồi.
Đây là chuyện cậu cảm thấy hứng thú nhất cũng cần làm nhất.
"Thật sự?!" Có một đĩa bánh ném đến trên đầu Trịnh Cảnh Đồng, y cao hứng bối rối, "Được, được, hôm nay là ngày lành tháng tốt, em yên tâm, nhà anh cái gì cũng đều chuẩn bị tốt, đang chờ em tới ni."
Phó A Bảo mạnh mẽ trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng, tâm nói anh quả nhiên mơ ước sắc đẹp của em, dĩ nhiên đã sớm ở nhà chuẩn bị xong chờ em sa lưới ni!
Bất quá em đây đại nhân không tiếp tiểu nhân, Phó A Bảo nghĩ tới những ghi âm kia liền một trận hài lòng, có những thứ đó ở đây cũng không cần quá lo lắng, mình quả nhiên là người có hiểu biết chính xác a!
Nghe tới đó ba người Phó gia thực sự là không thể nhịn được nữa, phần đầu còn tốt, đúng là có lợi cho Phó A Bảo, ba người Phó gia liền nhắm một mắt mở một mắt, thế mà cuối cùng tính toán ngày kết hôn xảy ra chuyện gì?!
Ngày hôm nay cái gì, ngày hôm nay cái quỷ a! Cái gì gọi là kết hôn?
Kết hôn là phải lĩnh chứng! Em hôm nay cùng Trịnh Cảnh Đồng về nhà có thể lĩnh chứng sao? Được rồi, ở Trung Quốc hai người không thể lĩnh, vậy thì ra nước ngoài! Coi như cầm về còn chưa phải hợp pháp, nhưng dù gì cũng coi là có bằng chứng, không bằng chứng thì muốn như thế nào?
Không bằng chứng được gọi là ở chung phi pháp!
"Hôm nay không được!" Phó Trạch Văn là người đầu tiên đi ra phản đối, hắn thật sự là không thể tiếp thu, thực sự là quá qua loa, quyết định này của A Bảo không có não sao? "Không giấy chứng nhận tính gì là kết hôn! Được gọi là ở chung phi pháp!" Hắn hiện tại cũng không nói phản đối kết hôn, hắn cảm thấy trước tiên phải sửa lại quan niệm hôn nhân của Phó A Bảo, ở cùng một chỗ làm sao cũng không thể coi là kết hôn!
"Đúng nha, chúng ta còn chưa có giấy chứng nhận." Phó A Bảo vỗ đầu một cái, cậu thiếu chút nữa đã quên rồi.
Trán Phó Trạch Văn gân xanh lại đang hằn lên, chuyện như vậy đều có thể quên, em còn có thể tốt hay không?!
"Thế nào lại là phi pháp ở chung ni, chắc chắn sẽ không." Vu Thư vội vã cười híp mắt chạy tới, "Trạch Văn cháu yên tâm, khẳng định không thể là ở chung phi pháp ở chung, dì cho chuẩn bị một căn phòng riêng bố trí tỉ mỉ cho A Bảo, không được đồng ý của A Bảo khẳng định không cho Cảnh Đồng vượt qua Lôi Trì một bước, nó dám manh động dì liền đánh gãy chân nó!"
(Vượt qua Lôi Trì: câu thành ngữ này ở bộ "Tra công muốn tái hôn với tôi" ai từng đọc biết mị cũng đã giải thích rồi, ở đây đại khái là không dám vượt qua ranh giới)
Trịnh Cảnh Đồng: "..." Mẹ khẳng định không phải là mẹ ruột của con.
"Còn lĩnh chứng, lúc nào cũng có thể đi a, A Bảo có hộ chiếu không? Đi Mĩ, chỉ cần là nước cho phép đồng tính kết hôn, nước nào cũng được, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát!" Vu Thư đã không không thể chờ đợi.
"A Bảo." Phó Trạch Văn lôi Phó A Bảo tới một bên nói chuyện, "Nghe ca, em không thích Cảnh Đồng cũng không cần cùng y kết hôn, các em cần phải sống hết đời, em đến cùng có hiểu hay không?"
A Bảo suy nghĩ một chút hỏi: "Vậy anh thích chị Tuyết Dao sao?" Cậu cũng coi như là không ít lần yêu đương, mặc dù không có cùng nữ nhân nào bàn chuyện kết hôn, thế nhưng luôn cảm giác anh trai mình đối với Đới Tuyết Dao rất xa lánh, ngược lại cậu xưa nay chưa từng thấy hai người có hành vi đặc biệt thân mật nào, đừng nói là ở chung phi pháp, kéo tay một chút cũng chưa có được chứ!
Phó Trạch Văn: "..." Cậu thật sự bị hỏi.
Qua một hồi lâu hắn mới nói: "Anh và chị Tuyết Dao của em tình huống khác nhau, em cũng đừng hỏi." Hắn chỉ có thể nói như vậy, chuyện đã qua hắn nhớ tới liền hối hận vạn phần.
"Nha." Nhắc tới cái đề tài này anh trai mình hình như tâm tình không tốt lắm, vậy mình sẽ không hỏi đi.
"A Bảo, em nghe lời, kết hôn không thể nghĩ đương nhiên như vậy, tiền của Trịnh gia chúng ta không thèm khát gì, em muốn mua cái gì anh liền mua cho em, bé ngoan ở nhà được không?" Phó Trạch Văn quả thực lo lắng chết rồi, em trai mình cảm giác vĩnh viễn là tiểu hài tử, nói lý với cậu cũng không rõ ràng lắm, cậu đến cùng có biết ý vị kết hôn là thế nào hay không a!
"Ca." Phó A Bảo đung đưa ống tay áo Trịnh Cảnh Đồng, "Anh nên đáp ứng em mà."
"Không thể như vậy, em tới nhà bọn họ ở mấy ngày, bọn họ cũng nói, sẽ chuẩn bị phòng riêng cho em, em là nếu ở không được, em sẽ trở lại, lần này cứ thế được chưa?"
Phó Minh và Hứa Dung cũng tiến tới, cùng khuyên Phó A Bảo, Phó A Bảo lúc này là quyết tâm, nói chung ngày hôm nay nhất định phải tới ở nhà Trịnh Cảnh Đồng mới thôi.
Cuối cùng không có biện pháp, sợ Phó A Bảo tiếp tục náo loạn đối với thân thể không tốt, Hứa Dung không thể làm gì khác hơn là lôi kéo tay Vu Thư nói: "A Thư a, chúng ta trước tien không nói chuyện kết hôn với không két hôn gì cả, tôi để A Bảo tới nhà ông bà một thời gian ngắn, coi như hai nhà đi đi lại lại, đứa nhỏ này nó có chút điên, nghĩ tới cái gì liền làm cái đó, bây giờ nói tới hảo hảo, muốn cùng Cảnh Đồng kết hôn, sau đó đổi ý khẳng định lại là nó, đây không phải là đùa bỡn tình cảm người khác sao?"
"Vì thế chuyện kết hôn ni chúng ta trước tiên để lại, nó trước tiên tới ở nhà ông bà, nếu như cùng Cảnh Đồng ở chung tốt, không cần ông bà tác hợp là có thể trở thành chuyện tốt đúng không?"
Vu Thư nguyện ý chẳng ra sao cả, nhưng ngẫm lại cũng có chút đạo lý, "Vậy được, bà yên tâm, nhà chúng tôi khẳng định chăm sóc thật tốt A Bảo, không yên lòng, ông bà có thể cùng chuyển tới giám sát!"
Lúc này điện thoại di động của Trịnh Cảnh Đồng đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, trên màn hình hiển thị tên: Đổng Mạn.
Vợ chồng Trịnh gia trong khoảng thời gian ngắn hơi sốt sắng, tuy nói Đổng Mạn cùng nhà bọn họ kỳ thực cũng không có quan hệ gì, thế nhưng Đổng Mạn thích con trai bọn họ a!
Phó Trạch Văn nhìn tên kia nheo mắt lại, đúng nha, hắn thiếu chút nữa đã quên có người như vậy, Đổng Mạn, đây chính là bạn học cũ trước đây của Trịnh Cảnh Đồng, lúc trước chính là học tỷ của mình, là một trong những nhân vật nổi tiếng trong trường.
Lúc trước trong trường rất nhiều người đều biết Đổng Mạn thích Trịnh Cảnh Đồng, thế nhưng Trịnh Cảnh Đồng chính mình hình như không biết, tốt nghiệp nhiều năm như vậy, thêm vào mấy năm trong trường học, gộp lại đây đều đến năm đi, vẫn còn liên hệ a, xem ra cảm tình không phải bình thường chút nào.
Tâm tình Phó Trạch Văn phi thường không tốt.