Người hai nhà rõ ràng nghĩ tới không phải cùng một sự kiện, người nhà họ Trịnh mang theo lễ vật đến là để nói chuyện kết hôn, người nhà họ Phó thì lại tưởng Trịnh gia cảm thấy đuối lý vì thế mang theo lễ vật tới cửa xin lỗi.
Ba người Phó gia đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ chuẩn bị một chút để nghe cách Trịnh gia xin lỗi ra làm sao, nhưng ai có thể ngờ xin lỗi không được nghe, lại được nghe chuyện hoàn toàn không giải thích được.
Kết hôn? Ai với ai a? A Bảo nhà bọn họ và Trịnh Cảnh Đồng?
Hai đứa nhỏ rất xứng đôi?
Các ngươi nói cái quái gì vậy mắt nào nhìn thấy hai đứa chúng nó rất xứng đôi a?! Trợn mắt nói mò cũng không như vậy! Còn có thể tốt hay không?!
Vu Thư nói xong phát hiện ba người đối diện chỉ là mặt không thay đổi nhìn mình, cũng không lên tiếng, hơn nữa ánh mắt khá quỷ dị.
Có một loại phương thức biểu đạt gọi là "Không nói gì", không sai, Phó gia hiện tại chính là cái trạng thái này, ngôn ngữ gì cũng không thể biểu đạt ra thần khí 囧囧 người nhà bọn họ, bọn họ cứ như vậy không nói gì mà nhìn người Trịnh gia, nhìn đối phương não tàn thế nào.
Trong phòng khách nhất thời trầm mặc, Vu Thư nhìn chồng mình Trịnh Trí Viễn, lại nhìn con trai mình Trịnh Cảnh Đồng, ba người hai mặt nhìn nhau, không hiểu sao người Phó gia chỉ nhìn bọn họ cũng không lên tiếng, đây là vẫn không đồng ý sao?
Hứa Dung hướng Trịnh Cảnh Đồng nháy mắt một hồi, Trịnh Cảnh Đồng gật đầu biểu thị tiếp nhận được, sau đó y cười híp mắt nói với vợ chồng Phó Minh: "Thúc thúc, a di, con có thể đi gặp A Bảo chứ?"
Đùng!
Hứa Dung đùng đùng đập bàn một cái, khiến những người khác sợ hết hồn.
"Thúc thúc a di là để ngươi gọi sao!" Bà đối với Trịnh Cảnh Đồng trừng mắt, tiểu tử thối này khi dễ A Bảo nhà bọn họ, còn chỉnh ra dáng vẻ cười híp mắt như thế, thật là không có chút hổ thẹn cùng hối hận nào! Quả thực rất kỳ cục!
Gặp A Bảo? Ha ha, A Bảo nhà ta là để ngươi tùy tiện gặp sao? Đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có!
Trịnh Cảnh Đồng bị giội một bồn nước lạnh, có chút ủ rũ, không dám lên tiếng, cha mẹ vợ không thích y tới.
"Đúng vậy, không nên kêu thúc thúc a di." Vu Thư đẩy đẩy Trịnh Cảnh Đồng cười nói, "Nên đổi gọi là ba ba ma ma, hay là ba mẹ cũng được, thân thiết!" (cái chỗ xưng ba mẹ mị chả biết dịch thế nào cho đúng, để nguyên văn cho nó dễ hiểu)
Năm người còn lại đều vẻ 囧囧 nhìn bà, ngay cả Trịnh Cảnh Đồng cũng không ngoại lệ, mẹ người này não kín cũng có hiếm thấy rồi.
Cuối cùng vẫn là Phó Trạch Văn nhìn không được đã mở miệng, hắn đẩy kính một cái, "A di, người cũng biết, A Bảo nhà chúng ta là nam, đối tượng của nó trước đây đều là con gái, cùng Cảnh Đồng nói chuyện kia kỳ thực chính là bất ngờ, nó không có định cùng nam nhân kết hôn, vì thế chuyện kết hôn hay là chúng ta thôi đi."
Đối với Trịnh Cảnh Đồng hắn là ra đòn mạnh đánh, đối với Trịnh Trí Viễn và Vu Thư liền khách khí hơn nhiều, lỗi của Trịnh Cảnh Đồng cũng không tới trên người cha mẹ đối phương, hơn nữa vợ chồng Trịnh Trí Viễn còn mang theo lễ vật tới cửa nói chuyện kết hôn, điều này nói rõ đối phương đối với chuyện này rất coi trọng, là muốn chịu trách nhiệm, không phải là đối phó với A Bảo nhà bọn họ.
"Chỉ cần sau này để Cảnh Đồng chú ý một chút là được, một số việc làm muốn hay không đều phải do hai bên tình nguyện mới tốt." Đến cuối cùng hắn cũng không quên đem Trịnh Cảnh Đồng bôi đen, tên hỗn đản này khi dễ em trai hắn, đừng nghĩ nhẹ nhàng như vậy liền lừa gạt qua cửa!
Phó Trạch Văn nói những lời này ý khác hoàn toàn với Vu Thư, bà chậc lưỡi nói: "Trạch Văn a, con đây khong hiểu, đối tượng của A Bảo không phải chỉ có thể là con gái, đối tượng của nó chỉ là cùng con gái, không thử cùng nam sao biết sẽ không được?"
"Giống như Lập Nhân của Hạ gia." Vu Thư đưa Hạ Lập Nhân ra làm ví dụ, "Lập Nhân không phải là cùng với tiểu nam bằng hữu kia yêu đương đến mấy năm sao, yêu đương đến vô cùng tốt, năm ngoái tôi còn thấy hai đứa chúng nó cùng ra nước ngoài chơi ni."
Thanh danh Hạ Lập Nhân so với Trịnh Cảnh Đồng còn lớn hơn, không chỉ bởi vì hắn có tiền, hắn còn là nam nhân phi thường đẹp trai, chính là siêu cấp mỹ nam trong truyền thuyết, tìm khắp trong showbiz cũng không tìm ra người tót hơn hắn.
Bất quá hắn nổi danh nhất vẫn là tình yêu cùng với Thẩm Ninh, tình yêu của hai ngươi đã chạy cự ly dài năm, mọi người nói Thẩm Ninh là được hắn bao dưỡng, có điều Hạ Lập Nhân lại nói hắn và Thẩm Ninh là bởi vì yêu nhau nên mới cùng một chỗ.
Trịnh Cảnh Đồng nghe có chút chột dạ, mẹ mình tin tức quá lỗi thời, tình cảm của Hạ Lập Nhân và Thẩm Ninh đã sớm xuất hiện nguy cơ, y bình thường cùng Hạ Lập Nhân quan hệ không tệ, vì thế biết rất rõ ràng, bất quá tính cách y không phải loạn tước thiệt căn (loạn tước: loạn, thiệt căn: lưỡi, câu này chỉ người hay bà tám), vì thế cũng không nói với người khác, có điều cũng không lâu sau tất cả mọi người đều biết, trong nhà Hạ Lập Nhân đang an bài cho hắn kết thân ni.
Người nhà họ Phó nghe xong vẫn không có phản ứng gì, chuyện nhà người khác là chuyện nhà người khác, cùng nhà bọn họ có liên quan gì.
Trịnh Trí Viễn thấy vợ mình nói nhiều như vậy đối phương vẫn không có phản ứng gì, có chút sốt ruột, nghĩ thầm mình cũng phải hát đệm a, ông cảm thấy Hứa Dung khá lợi hại, Phó Trạch Văn cũng khôn khéo, liền tìm Phó Minh ra tay.
"Phó Minh a, không phải tôi nói, hiện tại ni tuy rằng chú ý tự do yêu đương, thế nhưng có con sẽ không giống, đứa nhỏ là vô tội, để hài tử sáng tạo chính là hoàn cảnh gia đình tốt đẹp, hai phụ huynh thiếu một người cũng không được, đứa nhỏ mồ côi gia đình (mồ côi cha hoặc mẹ) sau này nói không chắc sẽ xuất hiện bóng ma trong lòng, đối với đứa nhỏ vô cùng bất lợi!"
Lời nói này đâm rất đúng trọng tâm, thực sự là trẻ con có cha mẹ vẫn tốt hơn.
Tuy nhiên tình huống thế nào a, cha mẹ đều là nam, này không bình thường a!
"Nột, tôi đối với mọi người phân tích phân tích, mọi người nghe một chút xem tôi nói có đạo lý hay không." Trịnh Trí Viễn hắng giọng.
"Mọi người nói đối tượng của A Bảo vẫn luôn là con gái, ý kia chính là nó sau này muốn cùng nữ nhân kết ôn, đứa bé kia làm sao bây giờ? Đừng nói đối phương sẽ không tình nguyện mang theo đứa nhỏ không phải của mình, chính là mọi người cũng phải lo lắng a, vạn nhất gặp phải người tâm địa ác độc, ngược đãi đứa nhỏ làm sao bây giờ? Nếu như cô ta tiếp tục sinh ra một đứa, sau đó cùng với đứa nhỏ trong bụng A Bả tranh gia sản làm sao bây giờ, đó cũng không phải anh chị em ruột thịt a! Đến lúc đánh nhau sống chết, này còn có thể tốt không?" Trịnh Trí Viễn nói tới đặc biệt khinh khủng.
"Trừ phi nó không kết hôn! Vậy còn không bằng kết hôn với Cảnh Đồng nhà chúng tôi ni, tốt xấu gì nhiều người chăm sóc nó, đứa nhỏ cũng không phải lo lắng, con ruột của Cảnh Đồng, còn có thể không hảo hảo nuôi?"
Trịnh Trí Viễn nói rất mạch lạc, hữu căn hữu cư (có cơ sở có bằng chứng), kỳ thực đều là già mồm át lẽ phải (cãi chày cãi cối), thế nhưng nghe vào chính là đặc biệt có đạo lý.
Ba người Phó gia đều bị chọt trúng trọng tâm, bọn họ đều sợ A Bảo sau này bị ủy khuất, xác thực, trừ phi A Bảo không kết hôn, bằng không vẫn đúng là sẽ rất lo lắng đối tượng kết hôn tương lai của cậu, cưới phải đối tượng tâm nhãn không tốt, vậy cũng là thực sự tai họa gia đình! Cẩn thận cân nhắc một chút, Trịnh Cảnh Đồng cũng thực sự là đối tượng kết hôn thích hợp.
Trịnh Cảnh Đồng với Vu Thư đều phi thường sùng bái nhìn về phía Trịnh Trí Viễn, thực sự là thần trợ công ni!
Phó Minh và Hứa Dung nhất thời não không quay về, Phó Trạch Văn thì tỉnh táo hơn nhiều, hắn trong chốc lát liền nhìn thấu lý do đường hoàng này của Trịnh Trí Viễn.
Đặc biệt a phạm tội cưỡng gian người bị hại, chẳng lẽ người bị hại chỉ có thể gả cho người phạm tội cưỡng gian sao, suy nghĩ hiếm có này cũng thực sự là say rồi.
Phó gia bọn họ một đứa nhỏ vẫn nuôi nổi! Đừng nói một đứa, A Bảo chính là sinh thêm đứa, thậm chí Phó gia bọn họ vẫn nuôi nổi! (Tác giả: ←_← không sinh được nhiều như vậy, không nên tùy tiện phán đoán)
Được rồi, dùng tội cưỡng gian này để hình dung Trịnh Cảnh Đồng vẫn có chút hơi quá, Phó Trạch Văn đối với nhân phẩm của Trịnh Cảnh Đồng vẫn có mức độ tán thành nhất định, tuy rằng tên hỗn đản này đối với em trai mình làm loại chuyện đó, nhưng hẳn là nhân tố cồn quấy phá khá lớn, cố ý cường thượng cũng không thể, Trịnh Cảnh Đồng không có không phẩm chất như vậy.
Phó Trạch Văn đang chuẩn bị phản bác vài câu, đột nhiên nghe được âm trên lầu truyền đến âm thanh, những người khác cũng đều nghe được, đều quay đầu về phía bên kia nhìn.
"Ca, em còn muốn uống nước chanh." Phó A Bảo mặc áo ngủ kéo dép lê lầm bầm đi tới cầu thang, cậu muốn ăn chua, phi thường muốn ăn, khẩu vị ăn chua cực kỳ tốt, nằm một hồi lâu trên giường cũng không có ai đáp lại cậu, cậu liền tự mình chạy tới.
Cậu rất tâm khoan, mới vừa rồi còn ở trong bệnh viện rớt kim đậu đậu cảm khái nhân sinh gian nan ni, hiện tại lại thoải mái, tốc độ khôi phục tâm tình cũng không phải nhanh bình thường.
Sau đó cậu cao hứng a cao hứng liền thấy được phòng khách dưới lầu một nhà Trịnh Cảnh Đồng.
Há hốc miệng lăng lăng nhìn Trịnh Cảnh Đồng hồi lâu, sau đó cậu liền che miệng xông về phòng.
"Ẩu —" Cậu không biết làm sao lại đột nhiên muốn ói rồi.
Sáu người phía dưới có chút lờ mờ, chỉ có Vu Thư đột nhiên vui vẻ ra mặt nói: "Mọi người xem đi, tôi liền nói hai đứa nhỏ này rất xứng đôi, đứa nhỏ trong bụng A Bảo vừa nhìn thấy cha nó liền kích động ni! Nhìn phản ứng này rất mãnh liệt!"
Năm người kia đều vẻ 囧囧.
Ngươi đừng phán đoán như thế, thân.