Kẻ Giết Người

chương 2: chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch + beta: Bánh

Ngọn lửa lan tràn khắp ngọn núi, Doãn Tưu chìm trong biển lửa, loáng thoáng đâu đó là tiếng than khóc nức nở cùng mấy câu gào thét đầy thống khổ, ngọn lửa cháy dữ dội đến nỗi Doãn Tưu chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít gào, quần áo cùng tóc tai cậu đều bị bắt lửa, nhưng cậu không chạy thoát nổi, chân giống như bị người khác đóng đinh, không thể nhúc nhích.

Nóng đến nỗi không thở nổi, trái tim đập thình thịch, giống như cảm nhận được điều chẳng lành, ngay sau đó, một tiếng thét chói tai giống như sấm sét nổ tung bên tai Doãn Tưu: “Chạy đi——!”

Doãn Tưu đột ngột mở mắt, đôi mắt đau đớn toàn là tơ máu khẽ co rút, nhìn người đang đè trên người cậu, còn ai ngoài tên Alpha đang bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt.

Cậu nóng đến nỗi toàn thân đều toát mồ hôi, chỉ biết lầm bầm vài tiếng không rõ, cổ họng giống như đã thật sự bị cơn hỏa hoạn trong giấc mơ làm cho bỏng rát.

“Tỉnh rồi à.”

Lục Kính sờ nốt ruồi son trên cánh mũi Doãn Tưu, thò lại gần hôn vào đó, rồi lại ôm chân cậu, lấy món đồ chơi dùng để khuếch trương không biết đào được từ đâu ra ra, thay thế bằng thứ của mình.

Doãn Tưu chỉ biết há hốc không nói nên lời, cậu cần được hít thở, tên cầm thú Alpha dục cầu bất mãn này, khiến cho cậu bước từ biển lửa trong mơ tới một biển lửa chứa đầy dục vọng không tài nào ngưng khác.

“Nước…… Tôi muốn……” Doãn Tưu ngửa cổ, thở phì phò mấy ngụm, thân dưới bị đâm phát ra âm thanh bạch bạch, ngã ngửa ra về sau giống như một quả bóng bị xì hơi.

Lục Kính đưa tay sờ dọc lên theo phần lưng của Doãn Tưu, xương cốt lộ ra thật rõ ràng, xương bả vai gầy gò cũng nhô lên làm hắn yêu thích không nỡ buông tay, hắn không ngừng vuốt ve, cọ sát cho đến khi chỗ đó vừa hồng lại vừa nóng, mặt chôn vào cổ cậu, không ngừng gặm cắn để lại dấu hôn.

“Em khát sao?” Lục Kính nắm lấy cổ Doãn Tưu, cảm nhận được mạch máu đang nảy lên dưới lớp da, dùng vẻ mặt vô cảm dán đến bên tai cậu, vừa hôn lại vừa liếm.

Doãn Tưu thấy khát vô cùng, cực kỳ không tình nguyện mà trả lời: “Rất khát.”

Lục Kính nghe được câu trả lời, dùng giọng mũi than nhẹ một cái, duỗi tay cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp, bóp miệng Doãn Tưu, không ngừng đổ nước vào trong.

Doãn Tưu không uống được mấy ngụm, nước còn dư làm cậu sặc đến nỗi muốn ho bay luôn cả nửa cái mạng.

“Tôi từ bỏ…… từ bỏ!” Lồng ngực Doãn Tưu phập phồng kịch liệt, không mở mắt ra nổi, trên mặt toàn là vệt nước.

Lục Kính ngừng tay, từng chút từng chút lau hết nước trên mặt Doãn Tưu, chờ đến khi cậu run rẩy hé mở làn mi ướt át kia ra nhìn hắn, Lục Kính mới đưa tay ma sát bờ môi người kia, rồi lại liếm đi chút nước còn sót lại trên gò má cậu.

Doãn Tưu thấy mình nóng quá, muốn há mồm thở dốc, nhưng ở trong hoàn cảnh này, lại thành tiếng rên rỉ quyến rũ.

Lục Kính chỉ miết bờ môi của Doãn Tưu, hắn chưa từng hôn ai, cũng không muốn hôn, chỉ dùng tay chơi đùa với hai cánh môi đỏ tươi: “Em cũng rất biết kêu nhỉ.”

“Không…… Không phải……”

Doãn Tưu ngửa đầu, nước mắt chảy ra từ hốc mắt hòa cùng với chút nước còn đọng lại, cái vuốt ve của Lục Kính không hề có chút tác dụng trấn an nào mà chỉ làm cậu cảm thấy mình bị áp bức, mỗi một chỗ mà hắn sờ qua đều giống như đang châm lên một mồi lửa, trong mắt Doãn Tưu ướt át sũng nước bao nhiêu cũng không dập tắt nổi dục vọng bất diệt của Alpha, cũng không thể tự cứu lấy bản thân cậu.

Lục Kính vuốt ve mặt rồi tới cổ của Doãn Tưu, khẽ nhéo phần cổ vẫn còn đang ướt đẫm, cúi người hôn lên viên thịt hồng trước ngực cậu, tiếng hít thở thô nặng giống như muốn xé xác Doãn Tưu ra, lột da hút tủy cậu.

dương vt của hắn cũng ghé vào chỗ sâu nhất trong thân thể cậu, đâm cho đến khi hai cẳng chân đang bị xích lại của người kia phải lắc lư.

Mắt cá chân của Doãn Tưu đỏ ửng vì bị xích lại, Lục Kính rất hài lòng với một Doãn Tưu như thế, hắn đưa mắt nhìn biểu cảm của cậu, gương mặt vốn trắng nõn giờ lại bị hắn làm cho nhiễm màu hồng của tình dục, mắt say lờ đờ mê ly.

“Lục Kính……” Doãn Tưu nhìn Lục Kính đang từ trên cao nhìn xuống cậu, thưởng thức tiếng rên rỉ của cậu, chậm rãi nói, “Tốt nhất là anh chơi tôi chết luôn đi…..

Đừng để tôi sống, chờ lúc anh tỉnh lại rồi, tôi mà vẫn còn sống, thì nếu không phải….

không phải anh chết… thì sẽ là tôi chết, có nghe không hả?”

Lục Kính cúi xuống, đưa tay ôm cổ Doãn Tưu, kề môi đến bên tên tai cậu, hôn lên lỗ tai đang đỏ ửng: “Không có nghe, tôi chỉ biết…… chịch em thật sướng.”

——–

Doãn Tưu không nhớ nổi là ngày hay đêm nữa, mấy ngày đầu cậu còn giữ được ý thức, về sau thứ duy nhất còn đọng lại trong trí nhớ của cậu chính là mùi pheromone càng lúc càng nồng của Lục Kính, cậu bắt đầu cảm thấy quen với mùi hương này, thậm chí giờ phải ngửi được mới cảm thấy an tâm.

Mục đích khống chế bạn tình của Alpha cuối cùng cũng đạt được.

Nồng độ pheromone càng dâng cao, Lục Kính lại càng mất kiểm soát, thứ giữa hai chân lại càng căng phồng, hai quả trứng dái không ngừng đập vào kẽ mông của Doãn Tưu, khiến chỗ đó đỏ đến mức dọa người.

“Xin…… Xin anh……” Mới đầu Doãn Tưu còn chìm trong lửa giận ngập trời chỉ muốn giết Lục Kính giờ đã phải đầu hàng, pheromone của Lục Kính quá mạnh, cậu càng phản kháng kịch liệt bao nhiêu, lại càng bị mê hoặc bấy nhiêu, lỗ nhỏ sau mông đã tới mức chỉ cần ngửi thấy mùi trúc sẽ liền bắt đầu chảy nước.

Kỳ phát tình của Lục Kính vừa mạnh bạo lại vừa gấp gáp, mấy lời xin tha của Doãn Tưu đối với hắn không hề có một chút tác dụng nào, mỗi một câu chữ của cậu đều chỉ làm cho người kia trở nên hưng phấn hơn mà thôi.

Doãn Tưu mơ mơ màng màng, thứ duy nhất mà cậu có thể cảm nhận chỉ còn lại những đợt rùng mình cùng bắn tinh, cơm là do Lục Kính đút cho cậu, nước cũng là do Lục Kính cho uống, sáng dậy rửa mặt đánh răng cũng là một tay Lục Kính làm cho.

Ăn cơm – làm tình – ngủ, một cái vòng luẩn quẩn không có hồi kết.

Không biết là cho tới hôm nào, lúc Doãn Tưu tỉnh lại một lần nữa, người rửa mặt cho cậu đã không phải Lục Kính, dây xích trên tay đã được cởi bỏ, dây thừng buộc trên chân cũng không còn, cậu nhìn người hầu đang bắt mình há mồm để đánh răng, đầu óc ngưng hoạt động một giây, sau một giây đó, ánh mắt bỗng nhiên hóa lạnh, giật lấy bàn chải đánh răng trong tay người kia, bẻ làm đôi, dùng đầu nhọn cắm vào lòng bàn tay của tên người hầu vẫn còn đang giật mình, khiến cậu ta đau đến nỗi thét to.

“Kêu lớn một chút,” Doãn Tưu đưa chân đá tên người hầu đáng thương kia văng ra, đỡ tường đứng lên, lạnh lùng nói, “Gọi được tên chó chết Lục Kính kia tới thì càng tốt!”

“Có chuyện gì vậy?”

Tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới từ ngoài cửa, Doãn Tưu từ từ đi đến bên góc tường, hất tung hết máy móc cùng các thiết bị trên bàn làm việc xuống, xách cái ghế xoay lên đập thật mạnh vào trên bàn, cái ghế bị chia năm xẻ bảy, vỡ ra thành từng mảnh, Doãn Tưu cúi người nhặt lên một phần ghế có thể dùng để làm vũ khí, cửa cũng bị đẩy ra.

Thẩm Quân nhìn người đang nằm lăn lộn dưới ánh mặt trời, mặt mày trắng bệch, vội vàng chỉ huy đám người đang đứng phía sau mình: “Bắt lấy cậu ta!”

“Kêu Lục Kính tới đây,” Doãn Tưu nhìn chằm chằm đám người đang đi về phía mình, nắm chặt chân ghế trong tay, cười khẩy, “Nếu không….

tôi sẽ giết sạch các người.”

——–

“Tổng tư lệnh!”

“Tổng tư lệnh, xin hãy chờ một chút ạ!”

Tài xế đang chuẩn bị đánh xe đi quay đầu nhìn về phía Lục Kính đang ngồi xoa trán ở phía sau, kêu một tiếng: “Tổng tư lệnh?”

Lục Kính tựa lưng vào ghế, khẽ nhìn qua người đang đứng ngoài cửa sổ, ngoảnh mặt làm ngơ: “Đến doanh trại.”

“Vâng ạ.”

Người ngoài xe rất gấp gáp, khập khiễng chạy đến đứng chắn trước đầu xe, dang hai tay muốn ngăn xe lại, bộ dáng rất hoảng loạn: “Thưa ngài, xin ngài hãy nghe tôi nói cho xong đã! Tên giết người kia… tên tội phạm giết người tên Doãn Tưu đã đánh chết hai người rồi! Nếu ngài không tới, cậu ta sẽ bỏ trốn mất!”

Doãn Tưu.

Dấu răng trên cánh tay và trên cổ Lục Kính, tất cả đều là tác phẩm của cậu.

Hắn sờ dấu vết trên cổ, vẫn còn thấy hơi đau đau, sáng nay lúc soi gương, có thể thấy rất rõ, dù hắn có mặc quần áo kiểu gì cũng không thể che được dấu vết của cuộc làm tình kịch liệt kia.

Doãn Tưu trông như thế nào nhỉ?

Trong đầu hắn lập tức hiện lên hai hình ảnh.

Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc mình vừa mới tiến vào trong nhà giam, thấy được một gương mặt vô cùng dơ bẩn, không có chỗ nào khiến người ta muốn nhìn thêm dù chỉ một giây.

Hắn là kẻ thích sạch sẽ, thế là bảo Thẩm Quân đem tới một chậu nước, hắt vào trên mặt Doãn Tưu, rồi giúp cậu rửa sạch.

Sau khi sạch sẽ lại rồi, một đôi mắt sáng trong lạnh lẽo như chiếu rọi vào đáy vực sâu thẳm trong lòng hắn, môi hồng răng trắng, là một chàng trai rất xinh đẹp.

Chỉ tiếc là, mắt phượng mày ngài như thế, mà trên gương mặt đó lại giống như bị đóng một lớp băng lạnh.

Mắt phượng mày ngài: hình dáng đôi mắt thon dài, tròng đen lớn, toát lên vẻ rạng ngời, trong sáng, điển hình như mắt của Park Jihoon (Wanna One)

Nhưng không phải chỉ có mỗi gương mặt đó của cậu, Lục Kính nhìn người đang đứng trước đầu xe, mạch suy nghĩ bị đứt đoạn.

Hắn kéo cửa xe ra, nói với tài xế: “Báo với bọn họ cuộc hội nghị hôm nay sẽ được khai mạc trễ, tôi có việc.”

Ngoài xe là khu dân cư xa hoa của giới thượng lưu, màu xanh tự nhiên của lớp thực vật thiếu đến mức thảm thương, mấy năm gần đây, tình trạng ô nhiễm luôn ở mức báo động, không có bất cứ loại hoa cỏ cây cối nào có thể sinh trưởng nổi, tất cả hoa tươi cùng cây lá ở đây đều là đồ nhân tạo được làm từ kim loại cùng một số vật liệu khác.

Kim loại lạnh băng lại cứng đờ, trang điểm cho khu dân cư thêm tráng lệ huy hoàng, làm kẻ nghèo nhìn vào phải chùn bước.

Ở giữa sân vườn trong nhà của Lục Kính có một cái cây bằng bạc rất to lớn, trên nhánh cây có thêm mấy đóa hoa cũng làm bằng bạc lấp lánh, nụ hoa được thiết kế để có thể chảy ra nước hoa, hương thơm nhẹ nhàng, rất dễ chịu.

Nước.

Lục Kính nhìn nụ hoa đang đọng nước, lại nhớ tới nước mắt của Doãn Tưu.

Đây chính là ấn tượng thứ hai của hắn về cậu.

Khóe mắt hồng hồng không ngừng rơi lệ, nước mắt chảy lăn trên gương mặt trắng nõn, lỗ nhỏ hồng phấn chứa toàn là tinh dịch của hắn, quy đầu đỏ bừng tích tụ tinh dịch cùng nước tiểu của chính cậu.

Đôi mắt kia như của kẻ say, mông lung lại lờ đờ, hơi nước quanh quẩn, không còn vẻ tàn nhẫn sắc bén nữa, mà lại có thêm nhiều phần yêu diễm.

Dòng nước chảy không ngừng nghỉ, lúc đó, nhiệt độ sẽ không giảm xuống, cũng chẳng tăng lên là bao, nhưng giữa cả hai lại giống như có một dòng nước đang sôi sục, Doãn Tưu như trở thành một tảng băng, mà Lục Kính lại là một dòng dung nham, cả hai sẽ hoà tan vào nhau chỉ với một cái chạm nhẹ.

Trước nay Lục Kính vẫn chưa làm tình với ai bao giờ, cũng rất không thích loại hành vi giao phối như thú vật này, có thể nói hắn là một người rất lãnh đạm.

Nhưng ngay chính trong kì phát tình vừa rồi, ngoại trừ hành động do bản năng thôi thúc, thì không thể phủ nhận một chuyện rằng, hắn muốn Doãn Tưu phải khuất phục trước mặt mình.

Hắn là Alpha cao quý nhất, cũng là kẻ cầm quyền tối cao, mọi người đều phải phủ phục ngay dưới chân hắn.

Đúng vậy, phải là tất cả mọi người.

“Tổng tư lệnh…… Thời gian, sắp không kịp mất……” Người nọ thấy Lục Kính nhìn dòng nước chảy, lâm vào trầm tư, gã do dự một hồi lâu mới dám lên tiếng.

Nếu không nhanh lên, mọi người trong phòng sẽ bị tên khủng bố kia giết sạch.

Lục Kính khẽ nhìn về phía gã ta, tên người hầu lập tức co rúm lại không dám hó hé nữa, đành cúi gằm mặt yên lặng chờ tiếp.

Lục Kính không ngờ mình lại nghĩ đến Doãn Tưu, thân thể hắn vẫn còn nhớ rõ những khoái cảm do cậu mang lại, bỗng nổi lên chút phản ứng.

————

Rầm một tiếng, tấm màn cửa sang trọng trong phòng ngủ của Lục Kính bị Doãn Tưu kéo xuống một cách không thương tiếc, cậu đạp lên những thi thể nằm gần mình nhất, cầm ghế lên phang thẳng vào lớp kính trong suốt trên cửa sổ sát sàn, mấy người còn sống kinh hoảng nhìn nhau, không dám tiến lên.

Floor-to-ceiling window:

Thẩm Quân đấu tay đôi với cậu, vô cùng bất hạnh bị đánh gãy tay.

Y không phục, muốn lên đánh tiếp nhưng lại bị đám tay chân của mình ngăn lại.

Doãn Tưu nổi giận gầm lên một tiếng, cửa kính bị đập nát, mảnh vỡ rơi rớt xuống, dưới, lấp lánh giống như một cơn mưa pha lê dưới ánh nắng mặt trời.

Phòng ngủ ở lầu ba, không quá cao, cách mặt đất khoảng mét, ở dưới là một cái bể bơi rất lớn, Doãn Tưu nhìn đám người đang muốn tiến lên bắt lấy mình, cười khẩy một tiếng, nhảy xuống.

Cậu biết mình sẽ không trốn thoát nổi, nhưng vẫn muốn thử một lần, coi như thử vận may.

Nước trong bể bơi bắn tung tóe, Doãn Tưu ngừng thở, bơi vào bờ, cậu nhô đầu ra khỏi làn nước, lau sạch nước dính trên mặt, áo trên người rộng thùng thình, cổ áo trượt xuống bả vai, cần cổ dính nước như tỏa sáng dưới ánh nắng.

Trên bờ bể bơi xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, nhìn dần lên trên, một bộ quân phục màu xanh đậm lại càng tôn lên vẻ tuấn tú nghiêm trang của người kia, tầm mắt bị nước che phủ, cậu không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm lạnh lùng.

Cậu nghĩ mình chính là một con cá sấu đang ở trong nước, một con cá sấu khát máu đang theo dõi con mồi trước khi xé xác nó.

Lục Kính nhìn đầu v hồng nhạt đang bị sóng nước vỗ về của Doãn Tưu, cảm thấy cậu là một con cá, đang phe phẩy đuôi trong nước.

Thật là một con cá không ngoan.

Lục Kính chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt ướt át của Doãn Tưu, hỏi: “Em muốn trốn đi đâu?”

Doãn Tưu còn cách bờ khoảng mét, thấy Lục Kính ngồi xuống, lập tức bơi qua chỗ hắn, bể bơi to như vậy giờ lại bị bao vây bởi đám vệ sĩ đã được huấn luyện bài bản của Lục Kính, súng của bọn họ đều đã lên nòng, chĩa thẳng về hướng cậu.

Doãn Tưu làm như không thấy, cậu không sợ chết, nhưng trước khi chết, cậu nhất định phải giết Lục Kính.

“Không trốn,” Doãn Tưu ngửa đầu, giả vờ tỏ ra hiền lành vô hại, cười ranh mãnh, “Đi tìm anh đó.”

Vừa dứt lời, Doãn Tưu tay mắt lanh lẹ, cầm lấy mảnh kính vỡ bên bờ biển, đưa tay kéo áo Lục Kính, mảnh kính trong tay cậu lóe sáng, muốn đâm vào người hắn, họng súng đen như mực đang chờ chực để phát nổ, Lục Kính liếc mắt ra hiệu cho đội trưởng của đám vệ sĩ, gã ta lập tức hiểu ý, bảo đàn em của mình buông súng xuống.

“Lục Tổng tư lệnh!”

Lúc Thẩm Quân tới, chỉ nhìn thấy Lục Kính đang nắm lấy tay của Doãn Tưu, xách cả người của cậu lên, mà bàn tay của cấp trên thân ái của y lại đang chảy máu, nhưng hình như ngài ấy lại không thấy đau.

Mảnh kính tất nhiên không thể so với dao, cùng lắm chỉ có thể làm hắn bị thương, không thể khiến hắn chết được.

Doãn Tưu đẩy Lục Kính ra, thở phì phò, nhìn hắn đầy căm tức, dù sao cũng là kẻ thù không đội trời chung, cậu không thể nào không oán hận người đàn ông ngay trước mắt mình này..

Truyện Chữ Hay