“Khoa học kỹ thuật Danh Dương, ngài khỏe chứ, tôi là Tất tiểu thư, thật cao hứng vì ngài phục vụ.” Tiếng nói ôn nhu ngọt ngào ở nơi làm việc yên tĩnh lại có vẻ rõ ràng hơn.
“Xin hỏi tiên sinh họ gì? A ── ông chủ Trương, dạ, dạ, được, không có vấn đề, tôi trước giúp ngài chuyển cho Ngô chủ nhiệm.” Tất Ngọc Nhi treo ống nghe điện thoại, vừa nói chuyện vừa đối chiếu kiểm tra báo cáo kế toán năm của bộ phận tài vụ. “Đương nhiên không phải, tôi cũng rất muốn cùng ông chủ Trương nói chuyện phiếm, nhưng tôi sợ làm chậm trễ thời gian việc gặp gỡ của ngài.”
Tổng kim ngạch tháng bảy so với trên sổ sách kế toán không giống nhau, “Ngài cũng đừng có so đo với cô gái trẻ như tôi mà, lần sau ngài tới công ty, tôi nhất định sẽ dâng trà bồi tội. Tốt! Nhất định, nhất định, tôi đây chuyển máy cho ngài, xin đợi.”
Nhẹ nhàng linh hoạt bấm nút giữ, “Ngô chủ nhiệm, đường dây số ba, là công thương nghiệp ông chủ Trương.” Hắc! Kim ngạch lúc này nhìn qua toàn bộ là sai sót.
Ôi! Cô sắp không chịu được khả năng của mình rồi, ha ha a!
Thu hồi nét mặt vô cùng vui vẻ, ôm đống báo biểu hoàn thành, giày cao gót giẫm lên ánh sáng trên sàn đá cẩm thạch, đi tới phòng kế toán, cốc cốc cốc, “Hà tiểu thư, báo cáo năm trước đã sửa sang lại tốt lắm, chỗ có vấn đề thì đã dùng bút hồng đánh dấu nổi lên đấy.”
“Ừ, bên ngoài ở trên bàn Tiểu Bình còn có đơn cần kiểm tra, cô trước tiên giúp cô ấy xử lý.” Đẩy mắt kính lên, kế toán tiểu thư tuổi gần bốn mươi mặt không biểu tình nói.
“Được.” Ôm lấy một chồng văn kiện dày, “Tôi đây không quấy rầy các vị làm việc.” Nhẹ nhàng đi đến cửa.
Đóng cửa lại, Tất Ngọc Nhi ngọt ngào mỉm cười nhanh chóng xoay qua thay thế cho biểu tình hung ác, cái thái độ quỷ quái gì đây, thật sự là tức chết cô mà!
Nhẫn!
“Tất tiểu thư, nguyên lai cô ở đây, thật tốt quá.” Đồng nghiệp Giáp bộ phận nghiệp vụ rõ ràng thở ra.
“Có chuyện gì không?” Cô nhanh chóng xoay người, nhanh như cắt thay nét mặt tươi cười.
“Ách...... Tư liệu khách thuê nhà tháng năm có thể hay không nhờ cô in lại cái khác cho tôi?” Đồng nghiệp Giáp gãi đầu, vẻ mặt vô tội.
“Không có vấn đề, đợi chút tôi sẽ đưa qua giúp anh?” Lần thứ ba rồi! Anh ta là đầu óc bị đại tiện sao?
Giải quyết đồng nghiệp đáng ghét, cô thở ra một hơi, đem văn kiện thả lại trên bàn, đang muốn thư giãn, vì nhiệm vụ nặng nề, tiếng bước chân làm cho cô cảnh giác vội chạy về vị trí, đứng thẳng nghênh đón người tới.
“Khúc quản lí, ngài đã trở lại.” Khóe miệng hoàn mỹ nâng lên bốn mươi lăm độ.
“Ừ.” Người con trai biểu lộ thập phần lãnh đạm chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
“Khúc quản lí, bà Khúc hiện bà ấy đang chờ ở phòng làm việc của ngài, cần tôi thông báo cho bà ấy một tiếng không?”
“Không cần.” Lông mày rậm đẹp cau lại, người con trai dừng bước, ngược lại ngồi lên trên ghế sa lon ở phòng khách, nhẹ nhàng linh hoạt cầm lấy điện thoại, rất nhanh gẩy một dãy số, chỉ đạo vài câu đơn giản, sau đó dựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần.
Chủ quản cấp trên đều ở trên lầu, bọn họ hơn phân nửa là vào giờ làm việc chỉ vội vàng chào hỏi cùng cô, từ trước đến nay ít tụ tập cùng cô, cái này nhất định là khác......
Nghe nói thật không đơn giản a...... Hừm hừ......
Tất Ngọc Nhi quang minh chính đại nghiêm khắc đánh giá chính xác người con trai này, ông trời thật không công bình, cùng là quy tắc về cách ăn mặc tây trang, mà mặc ở trên người anh lại có vẻ hợp càng tăng thêm sức mạnh, đáng tiếc suất là suất, gương mặt tuấn tú suốt ngày không giận mà uy, thật sự là lãng phí tướng mạo tốt của anh, như loại cá tính lãnh đạm này của anh, từ nay về sau người con gái nào gả cho anh thật đúng là đáng thương đó......(phải không đó, hihi)
Đột nhiên tiếng điện thoại cắt đứt nội tâm của cô, nói nhẹ, “Khoa học kỹ thuật Danh Dương xin nghe, ngài khỏe chứ, tôi là Tất tiểu thư, thật cao hứng vì ngài phục vụ.” Liếc trộm người con trai trên ghế sa lon, khá tốt không có đánh thức anh.
“Ngài là ông Trần của công ty sửa chữa máy photocopy, dạ, bằng không tôi hẹn ngài vào hai giờ chiều, có được hay không?” Nhanh chóng dùng chữ như gà bới cô viết lại hành trình, “Vậy thì tốt quá, đến lúc đó lại làm phiền tới ngài. Sẽ không, sẽ không, cám ơn ngài, Tạm biệt!” Tự nhận hai chữ chuyên nghiệp âm cuối tạm biệt đặc biệt nâng lên.
“Chào cô, tôi muốn tìm ông Trần.” Một vị người đàn ông trung niên mặc áo polo đóng quần Tây đầu đầy mồ hôi đi tới.
Đầu óc thông minh của cô suy nghĩ một chút, vị này là..... “Là ông Trác sao? Ngài trước tạm ngồi xuống.” hẹn hai giờ rưỡi chiều, đây là khách của Trần phó lý Bộ phận hành chính.
“Không nghĩ tới tôi mới đến lần thứ nhất, cô còn nhớ rõ tôi.” Ông ha ha ngây ngô cười.
“Đó là bởi vì Trần phó lý có nói với chúng tôi, ông Trác của đại xí nghiệp Lâm thị kỹ thuật chơi bóng rất tốt, cho nên tôi mới có ấn tượng đặc biệt.” Hợp thời nói tốt vài câu, mới là con đường đi thăng chức rất nhanh a!
“Phải không?” Ông ta ngại ngùng sờ sờ đầu.
“Đáng tiếc là tôi lại đi làm, không thể tận mắt thấy phong thái ông Trác chơi bóng.” Nhẹ nhàng quấy lá trà, “Ngài uống chén trà trước, Trần phó lý sẽ ra ngay.”
“Cám ơn, thời tiết rất nóng, đợi trong phòng làm việc có máy lạnh thật là thoải mái.”
“Ngài rảnh cũng có thể tới nơi này ngồi hưởng máy lạnh miễn phí, uống trà nha!” Mời vô cùng lưu loát, những lời này cô thường đọc thuộc lòng.
“Ai nha! Ông Trác, đợi lâu!” Trần phó lý vội vàng đi qua cùng ông ta hàn huyên.
“Thật không phải là bạn tâm giao nha, sớm như vậy đã đi ra, hại tôi không thể cùng tiểu thư đây nói thêm mấy câu, trà cũng chưa kịp uống.”
“Tôi đây giúp ngài chứa vào cái chén, cho ngài mang theo để uống trên đường, hai vị thỉnh đi thong thả.” Phất phất tay, tiễn khách.
Lại một lần nữa biểu hiện hoàn mỹ, ha ha a!
Khúc Túc không vui lông mày cau chặt, vị tiểu thư ở quầy kia thật đúng là khách khí hữu lễ đến cực điểm, thanh âm của cô làm cho anh cảm thấy rất bực bội, anh từ trước đến nay chịu không được cái loại làm bộ làm tịch của con gái, tuy đó là công tác của cô.
Miễn cưỡng giương mí mắt lên, liếc mắt lên bảng tên của cô một cái. “Tất tiểu thư.”
“Khúc quản lí có việc?” Anh ta tỉnh khi nào? Cô từ trước đến nay đem âm lượng của mình khống chế tại năm mươi đến sáu mươi đề-xi-ben, không lớn không nhỏ, tuyệt đối không phải là vấn đề của cô.
“Mời cô pha cho tôi một ly trà.”
“Được, ngài đợi chút.” Nâng một nụ cười chuyên nghiệp, việc vặt vãnh trong tay đã xử lý không hết, còn phải hầu hạ đại lão gia này, tuy nói với anh ta như thế, nhưng cô vẫn cảm thấy trong nội tâm không đựơc thoải mái.
Thả tay xuống bắt đầu làm việc, không đến một giây, ngoài cửa truyền đến thanh âm quen thuộc làm cho cô không khỏi mỉm cười.
“Cô Tất à! Thư tín đến đây!” Bác cảnh vệ ở bên ngoài nói cười tủm tỉm đi tới.
“Bác Lý, bác luôn đúng giờ như vậy.” Cô tranh thủ thời gian ký nhận sổ ghi chép rồi đóng con dấu lên.
“Tôi là đặc biệt tới uống trà, đương nhiên đúng giờ.”
“Trước hết mời bác ngồi, chờ con.”
Chuông điện thoại vang lên.
“Khoa học kỹ thuật Danh Dương xin nghe. Dạ, xin ngài đợi chút,” đè xuống bật dãy số, “Ngô tiểu thư, bảo hiểm bình an ông Vương, đường số một.”
Giải quyết một cái, lần này đổi nội tuyến.
“Ừ, tốt! Như thế này đi tôi tới bưu điện giúp cô gửi đi, không cần khách khí.”
“Cô Tất! Bận rộn như vậy? Cần hỗ trợ không?”
“Không cần, không cần, con ứng phó được.” Cô thật có lỗi cười, đồng thời rất nhanh đi pha trà.
“Đây là của bác.” Cẩn thận đưa tới, lại đem chén thứ hai cho Khúc quản lí ở trước mặt, “Khúc quản lí, mời uống trà, cẩn thận coi chừng phỏng miệng.” Thân mật bổ sung một câu.
Khúc Túc tiếp nhận cái chén, liếc thời gian một cái, tính ra chị Lâm cũng nên đến.
“Khúc quản lí, đi thong thả.” Đi đi đi! Đừng quấy rầy cô công tác.
Anh lần nữa dừng bước, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.
“Khúc quản lí?” Phát hiện đến ánh mắt của anh giống như là đang xem kỹ một kiện vật phẩm, điều này làm cho thái độ tự nhiên hào phóng của cô từ trước đến nay cảm thấy một chút là không tự tại.
“Cô trang điểm ──”
“Trang điểm của tôi ──”
“Quá đậm.” Nói xong anh liền hướng văn phòng đi đến.
Cô trừng lớn mắt, nhất thời kinh ngạc không nói ra lời, quá đậm, làm sao có thể? Cô mỗi ngày đều xem cẩn thận xem xét tiết mục của thầy giáo, chính mình chuẩn bị rất cẩn thận, luôn phải làm cho mình thoạt nhìn đã chuyên nghiệp lại thân thiết a!
Anh ta là mù sao?
“Cô Tất, vị Khúc quản lí kia thoạt nhìn rất nghiêm túc, con không có bị hù dọa a?” Bác Lý quan tâm.
Rống ── như vậy có xem là người con trai không có lễ phép.
Tức ── tức chết cô!
“Tất tiểu thư, lần trước cô xử lý văn kiện có chuẩn bị phần tư liệu không?”
“Tôi đã chuẩn bị tốt lắm.” Tất Ngọc Nhi đi vào trong văn phòng lớn bốn mươi bình, bận rộn xử lý văn kiện, đồng thời ứng phó các loại yêu cầu.
thước vuông là bình (Beta-er trích Qt ca ca)
“Tất tiểu thư, một chồng văn kiện này phiền làm y theo ngày lập.”
“Không có vấn đề.” Cô cười.
“Tất tiểu thư, nhà cầu không có giấy vệ sinh.”
“Tôi sẽ bổ sung.” Cô lại cười.
“Tất tiểu thư, không có nước trà.”
“Tôi biết.” Cô cười cười, cười cười cười, nhẫn đến khi đưa thư tín xong, vuốt bụng xuống quay trở lại phòng giải khát, cầm theo một bình nước chậm rãi đi tới.
“Tất tiểu thư, công ty thực may mắn vì có cô giúp đỡ.”
“Ứng...... Phải.” Cố hết sức mang bình rước rót vào máy đun nước.
“Còn có chuyện gì sao?” Cô thở ra một hơi, “Cần tôi giúp mọi người pha trà sao?” Ngữ khí làm cho người ta hoàn toàn không hoài nghi lời nói thực tâm của cô.
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá.”
Giả dối! Tất Ngọc Nhi tiếp nhận chén trà của đồng nghiệp, “Chờ tôi một chút sẽ đưa qua cho.” Ôm một đống chén trà, xoay người tầm mắt đối diện với Khúc quản lí mới vừa vào cửa.
Khúc Túc ngắm cô liếc chén trà trên tay, không nói chuyện.
“Khúc quản lí, muốn uống trà hay không?” Cô nâng cao chén trà, tươi cười chân thành hỏi, cô đặc biệt đi mua tạp chí về trang điểm để tham khảo, rất khiêm tốn kiểm điểm chính mình, không để cho người ngoài có bất kỳ cơ hội để bắt bẻ cô.
“Không cần.”
“Tôi đây bận rộn trước.” Cái gì nha! Chúng ta bất kể lúc trước có hiềm khích, vừa vặn khách khí hỏi thăm, anh ta ra oai dáng điệu quản lí sao?
Buồn bực trở lại quầy, càng nghĩ càng cảm thấy nổi giận.
Tiếp tân tiểu thư? Cũng bất quá chính là tiếp nhận nghe điện thoại, bán rẻ tiếng cười, đồng thời làm mấy công việc lặt vặt mà thôi, một chút địa vị cũng không có, cô muốn từ chức!
Oán hận bất mãn chất chứa hồi lâu đồng thời “cái kia đến”, tâm hoả giống như gợn sóng không ngừng phun lên.
“Chị Tất, vừa rồi Lâm tiểu thư hỏi bên ngoài đã quét dọn tốt chưa?”
Vì cái gì tất cả việc dọn dẹp bên ngoài cũng muốn giao cho cô xử lý?
“Chị Tất, chị có khỏe không?”
“Không có việc gì.” Khóe miệng cô co rúm một chút, nhìn thấy cô bé thực tập thần sắc lo lắng, “Chỉ là có chỗ không thoải mái, chị đi vào toilet một chút là tốt rồi.” Làm cho cô con người toàn vẹn này thở một hơi.
Tất Ngọc Nhi bước nhanh đi đến chỗ rẽ đằng sau thang lầu, sau đó ôm bụng ngồi ở trên cầu thang, ngày đầu tiên ── mất máu nhiều! Cô cảm giác mình cũng sắp chống đỡ không nổi nữa.
Cô lấy điện thoại di động ra, gẩy dãy số quá quen thuộc. “Học trưởng Tiểu Thành ──” kéo dài âm cuối, chuẩn bị thổ lộ hết ủy khuất đầy bụng của cô.
“Làm sao vậy?” thanh âm ôn hoà hiền hậu ngọt ngào, mang theo ma lực an ủi lòng người ở chỗ khác truyền đến.
“Đồng nghiệp em đều khi dễ em.” Cô mở miệng, giọng điệu ai oán.
“Khi dễ em?” Ôn Luật Thành thả công văn ở trên tay xuống, người này là học muội bảo bối chỉ cần gặp chuyện không vui, sẽ gọi điện thoại hướng anh tố khổ, mà anh cũng có thói quen lắng nghe cộng thêm an ủi.
“Bọn họ không muốn làm việc vặt vãnh tất cả đều đem quăng cho em, em lại không thể cự tuyệt; em lại có ‘đại di mụ’ lại đây báo danh, thân thể không thoải mái, cả người thật là khổ sở.” Cô dẹt miệng, càng nói lòng càng chua xót, “Còn có nha! Thủ trưởng đầu heo thật sự rất chán ghét, cả ngày bày ra mặt thối, còn phê bình em trang điểm quá đậm, thái độ của anh ta thật sự rất ghét!” Chuyện này làm cho cô tức giận suốt hai ngày.
“Anh nghĩ hay là em trở lại Tân Trúc đi, cha mẹ em không phải cũng một mực muốn em trở về sao?” Cô một tiểu nữ sinh thuê phòng ở bên ngoài, anh cũng không yên tâm.
“Không cần, em muốn ở chỗ này.” Học trưởng Tiểu Thành ở Đài Bắc phát triển sự nghiệp, cô cũng muốn ở lại Đài Bắc để hỗ trợ lẫn nhau.
“Thực không hiểu nổi em kiên trì ở đây làm gì?” Anh cười khẽ một tiếng, “Vậy em cố gắng lên, không thoải mái thì xin nghỉ a! Không cần phải quá sức.”
“Ừ, Học trưởng Tiểu Thành, anh còn bận việc của anh, em không ầm ỹ anh nữa.” Chấm dứt trò chuyện, cảm giác tâm tình đã tốt hơn nhiều, Học trưởng Tiểu Thành vẫn luôn là trụ cột tinh thần của cô, nghe qua thanh âm của anh, cô hiện tại có khí lực trở về tiếp tục phấn đấu.
Vuốt bụng đứng dậy, chuyển qua chỗ rẽ, thấy người con trai đứng ở bên cạnh cửa sổ hút thuốc, lập tức phía trên tâm trí hiện lên mấy đạo sấm rền, sắc mặt trở nên trắng bệch.”Khúc...... Khúc quản lí!” Xong rồi! Lời nói vừa rồi anh ta không phải đều nghe thấy được chứ?
Nhìn anh ta thần thái bình tĩnh không có nổi giận, hẳn là không nghe thấy cái gì, cô âm thầm may mắn, dù sao công tác chưa tới nửa năm, cô còn không muốn vì vậy mà cuốn gói đi.
“Tôi đi trước.” Rất nhanh đi qua, lần này hữu kinh vô hiểm, khá tốt.
“Công ty có thể mời người giảng giải vấn đề về sinh lý.” Anh chậm rãi mở miệng, cũng không nghĩ là nhìn đến thân thể tiếp tân tiểu thư rõ ràng cứng đờ.
Thảm thảm thảm thảm thảm......
Anh ta đã nghe được rồi......
Cô phảng phất đã nhìn thấy thời gian trong tương lai chính mình bị thống khổ, nội tâm bi thảm không ngừng thở dài, Tất Ngọc Nhi miễn cưỡng trấn định quay đầu lại, vô cùng cố gắng giữ vững hình tượng chuyên nghiệp bình thường, “Tôi đã tốt hơn nhiều rồi, cám ơn Khúc quản lí quan tâm.”
Cùng giọng điệu phàn nàn vừa rồi tại trong điện thoại hướng về Học trưởng Tiểu Thành, căn bản chính là như có hai người.
“Có thời gian phê bình, không bằng đem công việc làm tốt.” Nhìn xem cô bộ dáng bối rối cố giữ vững trấn định, lại làm cho trong đôi mắt anh từ trước đến nay lãnh đạm nổi lên một tia vui vẻ khó có thể phát giác.
“Cám ơn quản lí chỉ giáo, lần sau tôi sẽ cải thiện.” Cô từ nay về sau nhất định sẽ chú ý bên cạnh có người hay không, mới không xui xẻo như vậy bị thủ trưởng túm gáy.
Đây là nhân sinh a...... A a......
---
Tất Ngọc Nhi vô tình nhìn chính mình trong kính, vỗ vỗ gương mặt của mình.
Theo như đồn đãi chứng lười làm việc không may phát tác ở trên người cô, làm cho cô chính là đều vô lực, chỉ cảm thấy thời gian từng ngày của mình như trống rỗng, nếu cô lại sa sút tinh thần như thế, Học trưởng Tiểu Thành nhất định sẽ cách xa cô.
Vì Học trưởng Tiểu Thành, vì vậy, cô phải tỉnh lại!
Thay mình động viên tinh thần xong, đưa con mắt nhìn về phía đồng hồ, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị lên chiến trường.
Ngón tay kéo khóe miệng của mình, đối với đồng nghiệp đang đi mỉm cười lại mỉm cười ──
“Trần tiên sinh, sớm a!” Gật đầu, mỉm cười.
“Ngô tiểu thư, sớm.” Gật đầu, mỉm cười.
“Hà tiểu thư, sớm.” Gật đầu, mỉm cười.
“Tất tiểu thư.” Hà tiểu thư dừng bước lại, đẩy kính đen, đáy mắt tản ra thấy rõ không có ý tốt.
“Có chuyện gì không?” Tất Ngọc Nhi trong nội tâm trực giác không ổn, vị kế toán Hà tiểu thư này luôn cố hết sức ném cho cô một ít yêu cầu tồi tệ.
“Hôm nay phiền cô sửa sang lại văn kiện phòng tài liệu.”
“Không có vấn đề.” Rống ~~ thối bà tám, cô chọc tới Hà tiểu thư a? Vì sao loại công tác cố hết sức lại tốn thời gian này, đều rơi vào trên đầu cô?
Tính cô tốt như vậy, thiện lương như vậy, tại sao phải đối với cô như vậy a ──
Nội tâm tuy nhiên không ngừng thét lên, phản kháng, nhưng lý trí của cô thì đem công tác làm được một đoạn, một đoạn sau, nhận mệnh chính là đi đến văn phòng kia.
---
Nhìn qua phòng tài liệu văn kiện đầy ngăn tủ, cô quả thực là khóc không ra nước mắt, nhìn thời gian một chút, không biết cô có thể hay không trước giữa trưa sửa sang lại cho tốt?
Cũng may hôm nay có cô bé thực tập, bằng không cô thật sự sẽ vì Hà tiểu thư tàn khốc vô tình đứng đợi, hiến dâng lần đầu tiên tăng ca của cô tại công ty Danh Dương.
Cho rằng như vậy có thể đem cô đánh bại? Hà tiểu thư, cô mơ tưởng!
Cô xoắn tay áo lên, cởi giày cao gót, đứng ở trên mặt ghế, đem tư liệu ở tầng trên ôm xuống.
Lúc này một bóng người đi qua, dừng lại một chút, thuận tay đóng cửa lại.
Tất Ngọc Nhi chấn động, vội vàng buông văn kiện, đi chân trần tới bên cạnh cửa, đem cửa kéo ra ──
Lão Thiên! Cô bị khóa trái!
“Có người ở bên ngoài không?” Chú ý đến mặt mũi cô kiên trì dùng năm mươi đến sáu mươi dexiben hô nhẹ; “Có người ở bên ngoài không?” Lúc này dexiben đã đề cao một chút; “Có người ở bên ngoài ──” rốt cục chịu sử dụng tất cả vốn liếng, chỉ là đã trễ.
Tất Ngọc Nhi chán nản vô lực ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng, dẹt miệng, ô ô ô...... Trong này không khí không lưu thông, vừa buồn chán vừa nóng, cái mũi lại ngứa, ắt xì!
Phòng tài liệu chính là phòng nhỏ độc lập, bình thường ít có người tiến đến, hiện nay cô chỉ có thể mong đợi cô bé thực tập phát hiện thấy cô không có ở chỗ ngồi, tốt bụng đến bên này tìm cô.
---
Tất tiểu thư không có ở vị trí?
Khúc Túc lông mày anh tuấn nâng lên, nguyên bản cước bộ muốn ra ngoài lại ngừng nơi quầy tiếp tân. “Tất tiểu thư đâu?” Không vui lạnh giọng hỏi, từ buổi sáng cho tới bây giờ, anh đều không nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô.
“Tôi hôm nay đi làm thì liền...... Đã không thấy Tất tiểu thư.” Cô bé thực tập lập tức thả công việc xuống bên cạnh, cô chưa từng giống như chị Tất đồng dạng có thể nhất tâm nhị dụng (một tâm hai mặt).
“Cô ấy hôm nay xin nghỉ?”
“Ứng...... Hẳn là không phải, túi của cô ấy cùng điện thoại cũng còn ở đây, cũng có kẹp cái ghi chép, Khúc...... Khúc quản lí, có lẽ là cô ấy có việc ra ngoài, sẽ trở lại.” Sợ hãi liếc nhìn Khúc quản lí, “Khúc quản lí, ngài có chuyện tìm Tất tiểu thư?”
“Cô đến đại sảnh phòng quản lý hỏi cảnh vệ một chút, xem anh ta có thấy Tất tiểu thư ra ngoài hay không?”
“Dạ.” Cô bé thực tập kinh hãi thấy tình thế nghiêm trọng, cũng bắt đầu khẩn trương.
“Có ai hôm nay nhìn thấy Tất tiểu thư?” Khúc Túc đi vào khu làm việc, đối với công nhân viên bên trong hỏi thăm.
“Cô ấy sáng sớm đến văn phòng còn cùng mọi người hàn huyên.”
“Cô ấy không ở bên ngoài sao?”
“Khả năng vừa đi chạy ngân hàng a?”
“Tôi có yêu cầu cô ấy giúp tôi sửa sang lại văn kiện phòng tài liệu, nói không chừng cô ấy ở chỗ này.”
“Phòng tài liệu?” Khúc Túc nghe vậy, nhíu mày, bước nhanh đến phòng tài liệu, nhìn thấy cửa sắt bị khóa, đi vòng trở về lấy chìa khóa, lúc này rốt cục mới mở cửa sắt nặng nề ra.
Mắt anh đầu tiên liền nhìn thấy Tất Ngọc Nhi tựa ở góc tường, mắt của cô có hiện chút hồng ở vành mắt, rõ ràng có dấu hiệu đã khóc; gò má bởi vì trong phòng nhiệt độ oi bức mà đỏ bừng một mảnh, bên trán còn chảy ra một ít mồ hôi; áo sơ mi trắng đã cởi bỏ hai nút thắt phía trên nhất, mà nguyên bản áo khoác ở trên người lại gập ở trên chân, giày cao gót sớm được chủ nhân giận chó đánh mèo vứt bỏ ở một chỗ khác.
Cô bình thường chuyên nghiệp mà hình tượng lại sáng sủa thế, sớm đã không còn sót lại chút gì.
“Khúc quản lí?” Không nghĩ tới người tới cứu cô đúng là vị mặt lạnh Diêm La này, cô chịu đựng ham muốn muốn khóc, cố hết sức đứng người lên.
“Có khỏe không?” Anh nhặt giày cao gót trên mặt đất cùng áo khoác lên, đến gần cô.
“Ừ.”
Anh ngắm đến văn kiện tư liệu trên ngăn tủ kia, từ trước đến nay khuôn mặt tuấn tú luôn giữ tỉnh táo khó thấy một vết rạn “Cô đều ở trong này sửa sang lại tư liệu?”
“Phải” ngay từ đầu, cô cho là mình rất nhanh cũng sẽ bị người ta phát hiện, liền lợi dụng thời gian sửa sang lại, chỉ là không nghĩ tới bọn họ để cô đợi ở chỗ này lâu như vậy......
Căn bản là không có người chú ý tới sự hiện hữu của cô, vừa nghĩ tới, cô nhịn không được cái mũi đau xót, cảm giác mình quá ngốc.
Lần đầu tiên trong đời chịu đựng ý nghĩ muốn trừng người, Khúc Túc khó hiểu, cô gái này xác định ngoan ngoãn đợi người tới cứu viện sao?
“Lần sau cẩn thận một chút, nên để lại tờ giấy.”
“Phải” cô hấp hấp cái mũi, thử làm cho mình kiên cường một chút. “Khúc quản lí, phiền đem đồ đạc của tôi đưa cho tôi.”
“Cô về nhà nghỉ ngơi trước đi.” Anh đưa cho cô.
“Không cần, tôi chải vuốt một chút thì tốt rồi.” Cúi đầu, chầm chậm mang giầy, mặc áo khoác lên, không muốn cho anh trông thấy cô có bộ dáng không chuyên nghiệp.
“Cô còn muốn đi làm?” Thanh âm của anh không thể tin.
“Đa tạ Khúc quản lí quan tâm, tôi đã tốt hơn nhiều.”
Nhìn tay cô rõ ràng còn đang phát run, vẫn một mực cậy mạnh, không khỏi làm cho nội tâm Khúc Túc nổi lên một cổ hờn dỗi. “Không trở về nhà thì đi lên phòng nhỏ trên lầu nghỉ ngơi, đây là mệnh lệnh.”
---
Rửa mặt sạch, trang điểm lại cho hoàn mỹ tinh sảo, Tất Ngọc Nhi theo Khúc quản lí đi tới phòng rửa mặt tư nhân, phát hiện trên bàn có thức ăn nóng hổi, nhắc nhở cô chưa ăn cơm.
Mùi thơm không dậy nổi sự thèm ăn của cô, tâm tình sợ hãi tuy nhiên đã hơi bình phục, nhưng nghĩ đến chính mình rất có thể vẫn bị giam bên trong căn phòng nhỏ ở đằng kia, thân thể của cô liền không cách nào khắc chế run rẩy.
Cô tranh thủ thời gian hít sâu, bắt buộc chính mình ăn cơm, đồng thời hiếu kỳ dò xét chung quanh.
Công ty tổng cộng phân hai tầng, thì ra là văn phòng này cao mười một, mười hai lầu, tầng mười hai là nơi chủ quản cao cấp xử lý công việc, lầu mười một thì là chỗ làm việc công nhân viên bình thường; lại bởi vì thang máy không có đi đến lầu mười hai, cho nên những chủ quản cao tầng kia đều qua khu lầu mười một xử lý công việc, sau đó trở lên lầu mười hai.
Cô ít khi đến lầu mười hai tiếp xúc với những chủ quản cao cấp kia, càng miễn bàn đi vào phòng nghỉ tư nhân của quản lí.
Nhìn qua khe cửa, nhìn thấy người con trai ngang ngược kia đang bề bộn công việc, mắt nhíu lại, cô vụng trộm cầm lấy điện thoại, không thể chờ đợi được thông qua dãy số quen thuộc. “Học trưởng Tiểu Thành ──” điện thoại vừa thông, cô lập tức lên tiếng đáng thương.
“Làm sao vậy? Thanh âm của em là lạ.”
“Em bị khóa trái tại phòng tài liệu, đều không có người phát hiện!” Liền cô bé thực tập cũng cho rằng cô chỉ là ra ngoài, thật sự là không yêu thương cô.
“Người không có việc gì là tốt rồi.”
“Ừ, khá tốt cuối cùng bị người ta phát hiện, bằng không em liền thật sự sẽ không còn được gặp lại Học trưởng Tiểu Thành em kính trọng nhất.”
Ngữ khí khoa trương của cô làm cho điện thoại của Ôn Luật Thành ở chỗ khác không khỏi lộ ra mỉm cười, “Lần sau nhớ rõ nếu có tình hình giống vậy, trước để lại tờ giấy hoặc là cùng đồng nghiệp nói một tiếng.”
“Làm sao anh cũng nói lời này, cũng không an ủi người ta.”
“Bằng không học trưởng mời em ăn cơm, giúp em an ủi.”
“Thật vậy chăng?” Cô kinh hỉ vui thích tươi cười, cuối cùng hy sinh của cô là đáng giá. “cuối tuần......”
Đột nhiên phía trên cô bị bóng tối bao phủ, cô ngưỡng cao cổ nhìn thấy người tới, thiên ngôn vạn ngữ thoáng chốc chuyển thành kết thúc ngắn gọn, “Học trưởng Tiểu Thành, em còn có việc, tối nay liên lạc lại với anh! Bye bye.”
“Không hàn huyên?” Khúc Túc con mắt nghiêm khắc lạnh nhạt miết qua cô, trong miệng Học trưởng Tiểu Thành của cô cũng biết rõ cô có cá tính song diện nhân này sao?
“Không...... Không được.” Như thế nào cảm thấy Khúc quản lí thật sự thật hung dữ!
---
Khúc Túc đang trên đường về công ty, mắt nhìn đến cô gái đang từ bưu điện ra tới, anh vô ý thức vòng tay lái.
Thấy cô gái kia vui vẻ ngâm nga bài hát, tâm tình tốt bộ dạng cùng khuôn mặt tươi cười đi ở trên đường, anh vốn muốn ấn còi nhưng tay dừng lại, ý niệm trong đầu vừa đến, quyết định đi theo phía sau cô.
Tâm tình song diện nhân khôi phục rất nhanh sao! Xem ra vẻ lo lắng của mấy ngày trước đây đã mất đi, anh không khỏi câu dẫn ra khóe miệng, vị Tất tiểu thư này, ngược lại ý vị rất sâu xa.
Đột nhiên Tất Ngọc Nhi dừng bước, vội vàng mở túi ra, biểu lộ có chút kinh hỉ tiếp điện thoại.
Khúc Túc lông mày nhăn lại, trực giác đè còi xuống.
Tiếng kèn làm cho Tất Ngọc Nhi lại càng hoảng sợ, xoay người nhìn thấy cấp trên của mình, trên mặt của cô lập tức ảo não không kịp che dấu.
Đón lấy điện thoại cô nói vài câu rồi chấm dứt đối thoại, sau đó đi tới, “Khúc quản lí, thật khéo, trong này gặp được ngài.”
Lại là anh ta cắt đứt chuyện tốt của cô! Khó được Học trưởng Tiểu Thành chủ động gọi điện thoại cho cô, lại bị cắt đứt, đáng giận! Cô nhìn Khúc Túc, nghĩ thầm nếu là anh ta làm hại hạnh phúc cả đời của cô, xem anh bồi thường thế nào!
“Lên xe, tôi đưa cô về công ty.”
“Không cần làm phiền Khúc quản lí rồi, tôi còn muốn đến ngân hàng!”
“Muốn bao lâu?”
“Không lâu lắm đến ’ a! Khúc quản lí, cám ơn ý tốt của anh, tôi tự mình đi là được.”
“Lên xe.”
“Khúc quản lí, thật sự không......” Được được được, cô vẫn là lên xe, dùng loại ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, là muốn dọa ai nha?
Thật sự là bá đạo, hơi chút không giống ý anh ta, anh ta liền bày sắc mặt đen thui.
cái này là tự mình thêm vào nha (Beta-er)
Mở cửa xe, ngồi ở bên cạnh anh, sau khi nói với anh địa điểm, hai người trên đường đi đều trầm mặc không nói lời gì nữa, mà loại không khí này làm cho cô không tự chủ được cảm thấy khẩn trương.
Rốt cục dạ dày cô cũng muốn căng đến rút gân ngoài, bảng hiệu ngân hàng Uyển Như giống như cứu tinh, làm cho cô vô ý thức thở dài một hơi. “Khúc quản lí, cám ơn anh, anh trở về trước đi!”
“Đi nhanh về nhanh.”
“Được, Khúc quản lí, xin lái xe cẩn thận.” Ngữ điệu rất chuyên nghiệp âm cuối giương lên, tựa như cô đối đãi mỗi một vị khách đều giống nhau.
Cô đi vào ngân hàng, trước rút số, sau đó đến quầy phục vụ cùng tiểu thư quen thuộc của ngân hàng nói chuyện phiếm, thẳng đến khi mọi việc làm tốt, đã là phút sau khi nói chuyện.
---
Đi ra ngân hàng, đang muốn rời đi, một cỗ xe nhìn quen mắt phút chốc đứng ở trước mặt cô. ‘Khúc quản lí, anh còn chưa đi?” Cô ngơ ngác một chút, anh ta một mực chờ bên ngoài sao?
“Lên xe.”
“A!” Cô ngồi trên xe, nhìn xem bên mặt anh nghiêm túc, nội tâm có chút mê hoặc.
“Có vấn đề gì nói thẳng.”
Ô..Ô! Anh biết thuật đọc tâm sao? Cô cái gì cũng chưa nói nha! Bất quá đều là anh mở miệng...... “Khúc quản lí, anh không có việc gì khác phải xử lý sao?” Trong ấn tượng, anh cơ hồ không có thời gian rảnh rỗi a!
“Muộn một chút muốn mở kiểm điểm.”
“Vậy anh vì cái gì còn ở bên ngoài chờ?”
“Tiện đường.”
“A!” Lên tiếng, không hề đáp lời, đây là bởi vì nghi ngờ lời nói không đúng của thủ trưởng, chiến lược là luôn phải hết sức cẩn thận.
Cô chỉ cần biết Học trưởng Tiểu Thành của cô, về phần Khúc quản lí mặt lạnh này, cô mới mặc kệ a!