Trans: Hito
Edit: Kyo
___________________________________
Bầu trời trong xanh đến mức khiến người ta thấy thật sảng khoái, và thật yên bình.
Cảm nhận cơn gió của hoang mạc với toàn bộ cơ thể mình, tôi đứng dậy.[note25281]
Tôi gọi Ayl bằng Túi Hội Thoại, nắn thẳng hai cánh tay gãy của mình và đổ thuốc hồi phục lên chúng.
Khi tôi nắn thẳng cánh tay, một cơn đau buốt chạy dọc qua chúng, nhưng bằng cách nào đó tôi có thể chịu đựng được.
Tôi khá là ngạc nhiên khi phần xương gãy hồi phục nhanh đến vậy chỉ trong vài giây với thuốc hồi phục tự làm. Nghĩ lại thì tôi không có mấy cơ hội để dùng nó lên bản thân cho lắm.
Tôi nhờ Ayl nhấc người tôi lên, kéo hai chân tôi ra khỏi lòng đất.
Ayl dùng rất nhiều sức, nên khi cổ kéo tôi ra tôi bị bắn ngược 5 mét về đằng sau, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn chịu đựng được.
Tôi qua loa cảm ơn Ayl, rồi vọt vào trong rừng cây chắn gió.
Trong lúc chạy, tôi cởi khóa kéo của bộ áo liền quần.
Bộ đồng phục liền quần này có một khuyết điểm.
Đó là khó cởi ra.
Vừa chạy vừa cởi áo liền quần đúng là một công cuộc gian lao.
Tôi phải chịu đựng đủ loại công kích tinh thần, như hoảng loạn, hối hận, ngớ ngẩn và ngượng ngùng, nhưng tôi vẫn chịu được.
Kết quả là tôi đã lột sạch cả đồ mặc bên trong, áo phông quần đùi gì bay hết, nhưng ai thèm quan tâm cơ chứ.
Tôi hừng hực khí thế đến mức phi luôn ra khỏi rừng vào trong hoang mạc, nhưng ai thèm quan tâm cơ chứ.
Cùng với màn xả thải huy hoàng nhất, tôi đã trút bỏ được mọi bầu tâm sự mình phải giữ trong lòng.[note25282]
“Những cơn gió thật là tuyệt.”
Đó là những lời của kẻ thắng cuộc.
Tôi đã chứng minh rằng mình có thể nín được.
Tôi là một người đàn ông đích thực, trần như nhộng đứng giữa nơi hoang mạc.
Hậu sự xong xuôi, tôi sử dụng Làm Sạch lên toàn bộ cơ thể.
Tôi nhận ra mình thật là may mắn; nếu đã có làm sạch rồi thì kể cả không chùi được đít cũng chả sao.
Ưỡn ngực tự hào, tôi bước vào khu rừng.
Tôi nhặt đồ mình đã quăng dọc đường rồi dùng Làm Sạch lên và mặc lại.
Khi tôi quay về nông trang đã cháy rụi, Ayl đang đợi ở đó, lưng cõng theo Garcia-san.
“Thế nào rồi?”
“Không có gì to tát cả.”
Tôi làm tư thế chiến thắng cho cô ấy xem.
“Anh đang nói gì vậy? Cả hai tay anh đều gãy cả đấy.”
“À à, ý cô là cái đó. Ayl, Tinh Linh mạnh thật đấy. Hắn dễ dàng phá được rào chắn phòng ngự của tôi.”
“L-Là vậy sao?”
“Thực lòng mà nói tôi tưởng mình chết chắc rồi chứ.”
“Tôi cũng nghĩ là anh xong đời rồi, nhưng cái thứ xuất hiện vào lúc đấy, cái bóng đen đó là gì thế?”
Cái bóng đen? Aah, Tà Thần hử?
Nghĩ lại thì, Thần có nói cách mỗi cá nhân nhìn nhận ngài ấy đều khác nhau, nhưng cả Tà Thần cũng vậy luôn hử?
“Đó cũng là một người giao yêu cầu. Lần này ngài ấy đã cứu tôi. Lũ rồng thế nào rồi?”
“Họ đang đốt cánh đồng ở phía đối diện.”
Nhìn theo hướng Ayl chỉ, tôi thấy ngọn đồi đã mất tích hoàn toàn, và lũ rồng đang thiêu cháy nông trang bằng long tức.
“Anh không nghĩ chúng ta nên đưa họ thuốc hồi phục sao?”
Lũ rồng cũng đã chiến đấu với Tinh Linh.
“Cũng phải nhỉ.”
“Ah, và cả thứ này nữa”
Ayl giơ cho tôi xem thứ trông như viên tinh thể trong tay cô ấy.
Cái thứ trông như viên tinh thể có hình lập phương và tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.
“Thứ gì đây?”
“À, ừm, nó rớt ở chỗ con quái vật… Tinh Linh đó. Trông nó có vẻ nguy hiểm nên tôi nhặt nó lên.”
“Đúng là trông nó hơi nguy hiểm thật.”
Tôi lấy nó từ Ayl và niêm phong nó vào sâu trong Túi Vật Phẩm.
Ayl tiếp tục cõng Garcia-san về làng.
Tôi đưa thuốc hồi phục cho lũ rồng.
“Ou, chúng tôi đã đốt được gần hết rồi.”
Xích Long tới gần và nói chuyện với tôi bằng Long Ngữ.
“Cảm ơn rất nhiều! Xin lỗi vì đã gọi trong lúc cậu đang ăn.”
“Aah, không cần để ý đâu. Ta chỉ đang trả lại ân huệ thôi. Cơ mà, con Golem đó rốt cục là cái thứ gì thế?”
Lũ rồng có thấy nó, nhưng có vẻ họ không thực sự hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Dù sao thì, họ nói là tôi bị tấn công nên họ đến cứu tôi.
Tôi giải thích cho Hắc Long-san và Xích Long rằng con Golem đó là do Tinh Linh biến thành, rằng nó đã hóa quỷ, và rằng Tà Thần đã cứu tôi.
“Cậu đã đã chống cự rất tốt.”
Hắc Long-san quay sang tôi nói.
“Chỉ là may mắn thôi.”
“Cậu chiến đấu với một Tinh Linh mà bọn ta thậm chí chẳng thể so kèo. Đó không chỉ là may mắn thôi đâu.”
“Tôi đã chuẩn bị hết rồi, nhưng chuyện lại không đi theo kế hoạch. Tinh Linh đó hoàn toàn đánh bại tôi.”
“Có lẽ bởi đây là một nhiệm vụ từ Thần”
“Chính thế! Cái thứ siêu cấp phiền nhiễu này. Tôi cần phải đệ đơn khiếu nại.”
“Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ này. Hãy thấy tự hào vì điều đó. Kẻ sống sót mới là kẻ thắng cuộc. Sau cùng thì thắng thua cũng chẳng còn quan trọng nếu phải hi sinh.”
“Đời là vậy mà. À, nếu hai người bị thương chỗ nào thì chỉ tôi. Tôi sẽ chữa cho.”
Tôi chữa lành các vết thương cho lũ rồng bằng cách đổ thuốc hồi phục lên chúng.
Lũ rồng nói, “Bọn ta sẽ đi phóng hỏa thêm chút nữa rồi về núi đánh chén đây,” và lại tiếp tục đốt phần ruộng bông còn sót lại.
“Xong xuôi rồi thì biến lại thành người rồi đến làng nhé. Khả năng là tôi sẽ cần hai người giúp đỡ với hậu dịch vụ.”
“Rõ rồi.”
“Xin lỗi nhé. Đã gây rắc rối cho hai người rồi.”
“Không cần bận tâm đâu.”
Lũ rồng dùng đuôi vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi quay lại với công việc.
Khi tôi trở về làng, những thương gia lưu động chỉ mắc triệu chứng nhẹ của bệnh Ghoul đang tất bật gói ghém đồ đạc của mình.
Họ chỉ là muốn trốn khỏi lũ rồng, hay là họ thấy nơi này không còn lợi ích gì nữa khi mà cánh đồng bông đã cháy?
Cũng có những người đang bán tống bán tháo quần áo giày dép cho dân làng để giảm tải hành lý.
Tinh thần thương nhân của họ đúng là bất khuất mà.
Mực nước của con sông chạy thẳng qua trung tâm ngôi làng đang tụt dần.
Hình như Seth đang làm công việc của cậu ta ở phía bên kia con sông.
Dân làng đang ngẩn người quan sát nó.
Thế nhưng, phần lớn dân làng và gánh bán hàng rong có vẻ đang tập trung ở nhà thờ.
Bởi vì Anh Hùng Garcia được cõng đến đó.
Garcia-san đã không còn danh hiệu Anh Hùng nữa, nhưng những người biết điều đó chỉ có nhân viên của công ty chúng tôi thôi.
Dù sao thì, tôi vẫn còn chưa ăn sáng, nên giờ thấy đói rồi.
“Làm tốt lắm.”
Tôi nói với Ayl khi cô ấy rời khỏi nhà thờ.
“Aah, tôi để Garcia-san lại cho các sơ rồi. Ông ấy sẽ sớm tỉnh thôi, chắc vậy.”
“Velsa đâu rồi? Cô ấy không ở trong đó à?”
“Không có.”
“Vậy à. Cô có đói không? Sáng tôi chưa ăn gì cả.”
“Aah, bọn tôi cũng chưa nữa.”
“Vậy đi ăn chút thôi nhỉ.”
Tôi dùng Túi Hội Thoại gọi cho Velsa.
“Velsa, giờ cô đang ở đâu thế?”
[“Hm? Aah, tôi đang ở trong phòng Mục Sư Romeo. Tôi nghĩ là việc tìm mạch nước ngầm sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta có một viên ma thạch chứa ma lực thủy hệ.”]
Có viên ma thạch như thế luôn á?
Cơ mà, nhân viên công ty tôi làm việc đúng là nhanh thật.
“Cô có muốn đi ăn chút gì không? Bỏ bữa sáng là không tốt đâu đấy.”
[“Ok”]
Tôi ngắt liên lạc rồi gọi cho Seth.
“Sao rồi? Seth.”
[“Ah, Chủ Tịch. Em có xoay sở chặn được đường thủy bằng đá tảng rồi, nhưng có vẻ chúng ta sẽ cần đá mịn để hoàn toàn bịt nó lại.”]
“Rõ rồi. Giờ thì chúng ta sẽ làm một bữa nên là về quán trọ đi.”
[“Ok-ssu!”]
Ngắt liên lạc, lần này tôi gọi cho Merumo.
“Merumo, giờ em đang ở đâu đấy?”
[“Chủ Tịch! Giờ em đang ở nhà kho của Garcia-san, Hức hức”]
Em ấy đang khóc đấy à?
“Sao lại khóc thế?”
[“Con gái của Garcia-san và vợ của Garcia-san đang có một cuộc hội ngộ cảm động. Hức”
Ra là Cynthia đang ở đó à?
“Đến quán trọ dùng bữa đi. Còn về Cynthia thì... chúng ta sẽ đón cô ấy sau. Merumo, quay lại đây một mình đi. Có khi để phụ huynh và con cái có không gian riêng thì tốt hơn.”
[“Rõ ạ.”]
Giọng Merumo run run.
Tôi tự hỏi Cynthia đang làm gì.
“Thôi thì, nếu là thứ cô ấy đã tự quyết thì sẽ ổn cả thôi nhỉ?”
“Hm?”
Phó Chủ Tịch phản ứng với lời độc thoại của tôi.