Trans: Hito
Edit: Kyo
___________________________________
Trên sân thượng nhà bà Margaret có bày một bộ bàn ghế, và hiện tôi đang ngồi đó lắng nghe dở những câu chuyện về Chính quyền Trung ương.
Theo như Riddle giải thích thì đại biểu của các quốc gia luôn thường trực tại Chính quyền Trung ương để chuẩn bị cho Hội nghị Đại biểu, cũng như xác nhận xem những công sự được quyết định trong Hội nghị đã hoàn thành hay chưa, và cả chia sẻ thông tin xuyên khắp Liên minh nữa.
Thực tế mà nói thì, họ cũng đang áp chế các lập trường quân sự của Hillake.
Quân đội của Chính quyền Trung ương có vẻ là những tinh anh được các quốc gia tuyển chọn và cử đến, và được cho là mạnh nhất toàn lục địa.
“Cậu có thể nắm được quân lực của mỗi quốc gia thông qua chất lượng của quan chức và quân nhân ưu tú. Nếu quan chức mà chậm chạp trong việc hợp tác và thư tín còn quân đội thì ngạo mạn thì họ coi như không có tiếng nói trong Hội nghị Đại biểu. Ngược lại, ngay cả khi một quốc gia có nền công nghiệp và quân lực nghèo nàn, nếu quan chức và tinh anh của họ đều xuất sắc thì họ sẽ có quyền truyền đạt và nhận viện trợ từ các quốc gia khác. Hệ thống này cũng được Margaret-san thành lập đấy.”
“Do các quốc gia với nền văn hóa và lối sống khác biệt cùng tập hợp lại nên xung đột quan điểm là điều không thể tránh. Tuy nhiên, họ nên mang theo phẩm chất và quyết tâm cùng thấu hiểu lẫn nhau.”
Phẩm chất theo ý họ hẳn nghĩa là phẩm cách.
Tôi biết phải làm gì nếu Margaret và Riddle cứ tiếp tục theo đà này và bắt đầu bàn luận riêng về phẩm cách đây? Tôi thậm chí còn chẳng thể tham gia cùng được; nếu được thì tôi chỉ muốn giục họ lẹ lẹ lên thôi.
Trong khi tôi còn đang nghĩ thầm một cách khiếm nhã thì thật đúng lúc, bà lão giúp việc mang trà đến.
Từ trong bếp có thể nghe thấy tiếng hai cha rồng gọi ra, “Quý cô ơi! Làm ơn đến đây một lúc!” và mấy câu tương tự, nên bà nhanh chóng quay lại đó trong khi mỉm cười hạnh phúc.
“Bạn đồng hành của cậu khá là thú vị nhỉ.”
“Vâng, tính tình họ thì tốt, nhưng mà họ lúc nào cũng ồn ào, đã thế còn ăn lắm nữa. Thực lòng tôi xin lỗi.”
Tôi gãi đầu nói vậy với Margaret.
“Không cần phải xin lỗi đâu. Được tiếp đón rồng đến nhà quả thực là ly kỳ mà. Ta đang rất vui là đằng khác.”
“Rồng-?!”
Riddle ngạc nhiên nhìn về hướng nhà bếp.
“Bà nhận ra ư?”
Vậy là Margaret mời họ vào nhà mặc dù bà ấy biết?
“Ta có Kỹ Năng Tìm Kiếm mà. Riddle-san, ông không cần phải sợ họ đâu. Kể cả nếu họ có làm loạn đi chăng nữa thì Naoki-san cũng sẽ chặn họ lại được thôi. Khả năng của cậu ta lớn đến mức đó đấy.”
“Cái đó tôi không chắc đâu. Đánh đấm không phải sở trường của tôi. Mà tôi cũng chẳng sở hữu kỹ năng chiến đấu nào hết.”
“Khiêm tốn quá thì lại thành ra bị ghét đấy, cậu biết chứ? Dù Naoki-san thì có vẻ chưa đến mức đó.”
Ờ phải, dạo gần đây tôi cũng chưa ngó qua Thẻ Mạo Hiểm Giả nên không biết tôi đã lên cấp bao nhiêu rồi. Tôi quá sợ phải nhìn nó.
“Cơ mà nhìn bề ngoài thì chẳng thể đoán nổi cậu ta mạnh đến như vậy.”
Riddle vừa nói vừa nhìn tôi.
“Phải đó. Ta thấy là so với những mạo hiểm giả quanh đây cậu ta như ở một chiều không gian hoàn toàn khác vậy. Không có thứ gì đem ra so sánh nổi với cậu ta, thành ra thật khó mường tượng. Thực lòng mà nói thì, lần đầu gặp cậu ta, ta đã thấy hoang mang khi cách biệt cấp độ giữa Chủ tịch-san và ta lại lớn đến như vậy. Một người như thế mà lại làm công việc dọn dẹp và tiêu trừ, ta thực sự không thể hiểu nổi. Thêm vào đó thì, căn nhà kho được cậu ta dọn dẹp sạch bong không tì vết. Cậu ta thậm chí còn chữa được bệnh cảm của Bà nữa. Rốt cục cậu là ai thế? Hầu cận của Thần hay gì à?”
Chính xác là vậy đó! …tôi chẳng thể nào nói vậy được nhỉ. Geez, đây là lý do trực giác phụ nữ thật là phiền toái đó.
“Tôi chỉ là một nhân viên công ty thôi mà. Kiểu công việc đó là sở trường của tôi, có vậy thôi.”
“Quả thật, cậu ta không phải người thường. Thậm chí ngay cả vụ diệt trừ Locust Hopper...”
Riddle-san gật gù và bắt đầu kể chuyện.
“Um… Riddle-san?”
Tôi ngăn câu chuyện lại để trả cuộc thảo luận về với mục đích ban đầu mà tôi hướng đến hôm nay.
“À, phải phải. Tôi xin lỗi. Tạm thời gác vụ danh tính của Naoki-dono qua một bên; Giờ chúng ta nên quay về với chủ đề chính.”
“Oh? Chủ đề chính không phải là chuyện chúng ta vừa nói sao?”
“Thực tế đúng là vậy. Có một vấn đề mà HillLake đã gây ra, và…”
Chúng tôi đã lạc đề quá lâu, và giờ khi cuộc thảo luận đã quay về đúng hướng, tôi nhanh chóng trải ra tấm bản đồ và nhảy đến phần giải thích.
Đây đã là lần giải thích thứ ba trong ngày rồi. Càng lúc tôi càng quen dần với nó.
Tôi nói về mực nước hồ và cách mà nông trang của Anh Hùng dính dáng đến nó, sự nguy hiểm của việc hoàn thành con kênh, bệnh Ghoul, và những tổn hại tiềm tàng trong tương lai.
“Hiểu rồi; Ta đã nắm được hết. Vậy điều mà cậu đang cố truyền đạt là cẩn đặt dấu chấm hết cho nông trang của Anh Hùng.”
“Chính xác. Ngoài ra thì phía chúng tôi cũng đã và đang hành động như thể chuyện đã quyết. Đó là lý do tôi gọi theo mấy gã này.”
Tôi nói vậy trong khi chỉ vào hai cha rồng đang kêu gào trong bếp.
“Thế nhưng, vẫn cần phải điều tra…”
“Nhân viên công ty tôi đã hoàn tất điều tra rồi. Hiện họ đang ở khu vực hồ Adel. Tôi có nên gọi cho họ không?”
Tôi lấy Túi Hội Thoại ra và, cùng với lời giải thích “Đây là ma cụ có thể nghe gọi một người đang ở xa,” tôi gọi cho Seth và Merumo.
“Seth, Merumo, kết quả điều tra xung quanh Hồ Adel thế nào rồi?”
[“Chủ Tịch, không còn con sông nào khác bị giảm mực nước ngoài con sông đó cả.”]
[“Nếu là gì khác thì, ở vùng núi đang có băng tan, nên thực chất lưu lượng còn tăng chút xíu nữa cơ. Không nghi ngờ gì nữa, mực nước hồ giảm xuống là do con sông gần ngôi làng tộc Newt.”]
“Hiểu rồi. Mấy đứa cứ tiếp tục và đến Gnomefield hội nhóm với bên Ayl đi.”
[[“OK!”]]
Tôi ngắt ma lực truyền đến Túi Hội Thoại.
“Sự thật đúng là khắc nghiệt mà.”
Riddle thở dài gật đầu.
“Đã có một vài nạn nhân rồi. Chúng ta không thể để thiệt hại nào xảy ra thêm nữa.”
“Tôi hiểu, Tuy nhiên, việc hỗn loạn sẽ nổ ra là không thể tránh khỏi. Chúng ta đang có xung đột với quốc gia phía bắc, và nếu nông trang bị phá hủy thì có thể họ sẽ khai chiến với chúng ta. Trong tình huống đó thì…”
Tôi chỉ vào nhà bếp. Hai con rồng đang nói mấy thứ như, “Quá tuyệt! Quá ngon! Cô thực là một thiên tài!”
“Chúng ta có họ. Nếu hai gã này nằm dài ra ở biên giới thì chẳng phải khả năng đấy sẽ biến mất sao. Và trong khoảng thời gian đó, chúng ta sẽ khôi phục lại trật tự. Tôi đã có sẵn một vài kế hoạch cho vấn đề này rồi nên là…”
“Cậu đã tính xa đến mức đó rồi ư?”
Margaret ngạc nhiên hỏi.
“Ờ, và đó là một kế hoạch đáng nể đấy. Trên thực tế, nó khiến tôi tự hỏi tại sao chúng ta lại để cho nông trang của Anh Hùng bành trướng đến mức như hiện tại. Khi tôi nghe kế hoạch của cậu ta, tôi mới nhận ra suốt thời gian qua mình đã ngu ngốc đến mức nào.”
“Đến tận cỡ đó ư…?! Kế hoạch này rốt cục có thể là gì vậy? Làm ơn nói ta nghe coi nào!”
Margaret giục giã như thể đang cố làm phiền tôi vậy.
“Tôi sẽ xây một con đường.”
“Một con đường?”
“Phải, một con đường nối từ Chính quyền Trung ương đến ngôi làng của Anh Hùng, xuyên suốt qua khu vực biên giới với quốc gia phía bắc”
“Nếu chỉ là làm một con đường thì…”
“Không chỉ là một con đường tầm thường nào đó đâu. Nó sẽ được bảo dưỡng tốt, không sỏi đá và ổ gà, và không có người đi bộ. Nó sẽ là một con đường cao tốc.”
“Đường cao tốc…?”
“Đúng vậy. Nếu có một con đường mà xe ngựa có thể chạy với vận tốc tối đa, thì việc điều động lực lượng từ Chính quyền Trung ương đến HillLake sẽ trở nên khả thi.”
“Cái đó quả thực không sai. Nhưng làm cách nào cậu có thể dựng được một con đường như vậy chứ…?”
“Thổ Anh Hùng vô cùng xuất sắc với thổ ma thuật. Ông ấy nắm rõ thổ ma thuật hơn bất cứ ai. Tôi cá là bảo dưỡng con đường sẽ chỉ là việc cỏn con đối với ông ấy. Trên thực tế thì, con đường bao quanh ngôi làng của Anh Hùng được bảo trì một cách tuyệt vời.”
“Thế nhưng, có quái vật mà, phải chứ? Cậu định làm gì với lũ quái sẽ phá hoại con đường?”
Margaret hỏi.
“Phải rồi, đó là lý do tôi đang tính trộn nước nấu từ loài hoa mà quái vật ghét vào con đường.”
“Có loài hoa như thế tồn tại thật ư?”
“Có đấy. Chúng tôi đã sử dụng nó trong đợt diệt trừ Locust Hopper; đó là một loài hoa cánh trắng với nhị màu vàng nhạt. Hình như mấy người bán hoa không thích nó cho lắm. Quái vật loại bọ và quái cỡ nhỏ sẽ không dám lại gần đâu.”
Riddle giải thích.
“Nếu đám quái nhỏ không dám lại gần, thì những con quái lớn săn đuổi chúng cũng sẽ không tiếp cận quá nhiều.”
“Dẫu vậy thì vẫn có khả năng chúng sẽ phá hủy con đường mà, phải chứ?”
“Đúng thế, nên là nếu Anh Hùng di chuyển cùng với lực lượng quân đội thì sẽ không còn vấn đề gì. Ông ấy có thể đánh bại quái vật và sửa chữa phần đường bị hỏng.”
Trước những lời tôi nói, Margaret gật đầu ngẫm nghĩ trong lúc nhâm nhi tách trà.
“Thế nhưng, đó chỉ là ngắn hạn, phải không? Quân đội của Liên Minh không thể ở lại HillLake mãi được.”
“Xe ngựa đâu phải chỉ để chở quân nhân mãi. Vũ khí, nhân sự và lương thực; có thể vận chuyển bất cứ thứ gì. Lại còn với vận tốc tối đa xe ngựa có thể chạy nữa.”
“Cái đó… đúng thật. Tuy nhiên, trong trường hợp đó thì các quốc gia khác sẽ trở nên bất mãn không phải sao? Tỉ như, chúng ta đang ưu ái HillLake quá mức hay đại loại vậy.”
“Margaret-san, Naoki-san hiện đang nói với bà về viễn cảnh tệ nhất của kế hoạch trong lúc này thôi. Đó là giải pháp tạm thời nếu quốc gia phía bắc tấn công. Tuy nhiên, nếu họ không làm vậy thì sao? Chúng ta có kế hoạch trải nó rộng khắp Liên Minh Ruginia đấy.”
Riddle cười nhăn nhở với Margaret.
Có vẻ Margaret vẫn chưa nhận ra ý ông ấy là gì.
“Nếu họ không tấn công thì…?”
“Thì thành lập một Tập đoàn Đường bộ Công cộng sẽ không tồi chút nào.”
Sau khi vấn đề này được bàn luận xong xuôi, tôi bắt đầu nói về những gì sẽ xảy đến với chỗ của Anh Hùng sau đó.