Trans + Edit: Hito
____________________________________
“Thật ra, hắn ta lại đến nữa rồi...”
Millia-san nói thế, tên mạo hiểm giả đã chém khuôn mặt của cô gái bán hoa đã xuất hiện.
Khi tôi nói đáng ra tất cả mạo hiểm giả đều đã đến sa mạc để diệt trừ Locust Hopper thì.
“Một trong những tên trở về trước chính là hung thủ!”
Amanda-san nói, người trước đó đã gửi lời cảm ơn cùng với những giọt lệ trong đôi mắt.
Tôi dám chắc là nhóm đầu tiên đã về thị trấn vào hai hôm trước.
Tên mạo hiểm giả hung thủ có vẻ đã phạm tội vào ngày hắn trở về.
Nạn nhân là một cô gái bán hoa ở nhà thổ kế bên, và họ đã chữa trị cho khuôn mặt của cô ấy với thuốc hồi phục mà tôi đưa.
“Nhưng mà, dù cho tôi đã nghĩ hắn sẽ không trở lại nữa...”
Hẳn là họ thấy sợ hãi.
“Dược sĩ-san là mạo hiểm giả, phải không? Mới khi nãy, tôi thấy anh ở sau xe”
“Ừm, căn bản thì tôi đúng là mạo hiểm giả”
“Xin hãy bắt hắn”
Millia-san nắm chặt lấy tay tôi.
“Cô đã nhờ Công Hội Mạo Hiểm Giả chưa?”
“Vâng, chúng tôi đã làm rồi! Chỉ là, thu nhập của chúng tôi không đủ để làm phần thưởng...”
Amanda-san nản lòng.
“Tôi xin anh đấy. Dược sĩ-san!”
“Nếu cô đã cầu xin thì chắc tôi phải làm thôi”
“Anh sẽ làm ư?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Dù có là gì, thì tôi cũng muốn trông thật ngầu trước mặt những cô gái bán hoa.
Bây giờ, tôi hỏi Amanda-san về đặc điểm của tên mạo hiểm giả và hắn là loại người gì.
Hành động của gã là cầu hôn với câu “Cưới anh nhé” kết hợp vớ động tác.
Khi bị từ chối, hắn bắt đầu trở nên thô bạo, và cuối cùng trở nên hung bạo, nói rằng, “Tao sẽ biến mặt mày thành thứ không ai thèm muốn”, và chém khuôn mặt cô ấy. Điều đó hẳn là cực kỳ khủng khiếp. Amanda-san cũng run rẫy trong khi kể cho tôi nghe.
Hắn có ngoại hình phù hợp với mạo hiểm giả, khuôn mặt râu ria cùng với giáp da, và trên mặt cũng có một vết sẹo do bị cào.
“Hiểu rồi. Trước tiên là thu thập thông tin. Tôi sẽ hỏi Hội Trưởng ở Công Hội Mạo Hiểm Giả để có thêm thông tin và nghe ngóng chừng nào tên mạo hiểm giả đó mới lãng vãng”
Khi tôi nói vậy, hai người họ đi theo tôi.
Khi tôi sánh vai với hai cô nàng tuyệt đẹp bước vào Công Hội Mạo Hiểm Giả, mọi ánh mắt đều tập trung lại đây.
Điều đó làm tôi thấy thật tuyệt.
Tôi chậm rãi đi đến quầy bên trong trong khi đắm mình trong những ánh mắt ghen tị.
“Oh, Chủ Tịch!”
“Eh?”
Ngay khi tôi đang nghĩ, có phải trước đó mình đã thấy tên mạo hiểm giả kia trên bảng thông báo không, thì Seth gọi.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Ah, không, tôi mới bắt được một tên tội phạm, nên tôi tự hỏi có thể nâng hạng của mình lên không. Ah, đây rồi. Cảm tạ nữ thần, có vẻ đó là yêu cầu Hạng E”
Nói rồi, cậu ta bóc tờ giấy, [Yêu cầu bắt hung thủ hành hung gái bán hoa], khỏi bảng thông báo và cho tôi xem.
“Onii-san! Anh bắt được tội phạm ư?”
Millia-san hỏi Seth.
“Eh? Ah, đúng vậy. Lúc tôi được người dân thị trấn đãi bữa trưa, thì có một tên nổi điên ở đó, và tôi bắt hắn. Ah, nhìn đi, có phải cặp anh em bị thiếu hụt mana sau khi lao vào khu cắm trại không? Đó là tên em trai. Thật may mắn khi tôi tìm được yêu cầu bắt hắn. Cuối cùng, tôi có thể lên hạng D rồi”
Seth giải thích cho tôi.
“Ah, Chủ Tịch!”
Tại quầy, Merumo quay sang và thấy chúng tôi rồi cô ấy chạy tới.
“Merumo cũng ở đây à?”
“Vâng”
“Dù gì thì đó cũng là yêu cầu mà”
Seth nói với Merumo.
“Thật mừng vì chúng tôi đã thẩm vấn hắn. Đúng như Ayl-san nói, 'Tốt nhất là nên hỏi thẳng cơ thể của tội phạm. Nếu tội lỗi tiếp tục được tiết lộ, thì ngon gấp đôi luôn', điều đó thực sự đúng đấy”
Cô ấy đã dạy cái quái gì thế?
“Rồi, Chủ Tịch đang làm gì vậy?”
“Cái gì, cô nói có người đã đặt yêu cầu đó à...”
“Onii-san, anh cơ bắp quá đi!”
“Waa, tuyệt vời! Anh bắt được tên đó rồi!”
Millia-san và Amanda-san quấn lấy cánh tay của Seth.
“Ah, không, chuyện đó có hơi...”
Khuôn mặt của Seth đỏ chót, và cậu ta đang chịu khổ.
Seth lấy hết chỗ tốt mất rồi.
“Mấy người tính lên Hạng D à?”
“Vâng, hay đúng hơn là, cuối cùng cũng lên rồi! Nhưng người của Công Hội đã nói đó là tốc độ nhanh chưa từng thấy”
“Tôi hiểu”
“Thế mà, tôi vẫn chưa bắt kịp Chủ Tịch hay Ayl-san”
“Ừm, tuy là tôi hạng F đấy”
“Eh?!”
“Giờ có bài kiểm tra à? Chúc may mắn nhé”
“Ư-Ừ. Eh? Um... Chủ Tịch mà là Hạng F à, chỉ là, Eh?!”
Phớt lờ Merumo đang bối rối, tôi đưa tiền hôm qua đã bán thuốc hồi phục cho Seth.
“Seth, cơ hội tới rồi đó; đi chơi ở chỗ những cô nàng này đi! Hẹn gặp lại”
Tôi thực sự giận tới mức hộc máu, nhưng trước mặt những cô gái bán hoa này, tôi muốn trông như một người trí thức.
“Chủ-Chủ Tịch-!”
Trong khi nghe thấy tiếng hét của Seth, tôi rời khỏi Công Hội Mạo Hiểm Giả.
Tôi tuyệt đối không ngoảnh mặt lại đâu, được chứ?!
Khi những nữ mạo hiểm giả hôm qua đã đến hỏi tôi, “Một đêm thì sao nào?” xuất hiện trước mặt, tôi chả hề nghĩ ngợi gì mà thử hỏi, “Có muốn mua thuốc hồi phục không?” nhưng họ nói, “K-Không, chúng tôi không cần đâu!” và chạy đi mất.
“Chết tiệt!! Chó má thật!!!”
Tôi giận dữ đạp xuống đất trước cửa Công Hội Mạo Hiểm Giả, tôi rời đi trong khi mang theo cục tức.
Sau đó, tôi giận dữ kéo mình vào quán ăn.
“Mình sống vì công việc! Mình sẽ sống để làm việc-!”
Và khi tôi hét lên như thế, chủ quán nổi điên và nói, “Mày ồn ào quá đấy-!”
Dẫu vậy, chủ quán đã cho tôi chút rượu và nói, “Làm việc thì có chừng có mực thôi. Đú đỡn với phụ nữ cũng vui lắm đấy, anh biết không?”
Chẳng biết sao, tôi lại cảm động đến rơi nước mắt.
“Tôi hiểu chứ. Phụ nữ à, thuộc hạ của tôi lấy họ đi rồi...”
“Ừm, bi thảm thật đó. Cạn ly nào”
Tôi uống rượu với chủ quán một lúc, và cuối cùng, chúng tôi đạt đến kết luận rằng sống chỉ vì công việc cũng không tệ lắm.
“Vậy, ông chủ, tôi, đi làm đây!”
“Ooi, anh khách hàng, tiền ăn!”
“Ah, tiền ăn à?”
À mà, mới nãy tôi đã đưa tiền cho Seth rồi.
Chẳng biết sao, thứ mà trông như tiền thì... khi tôi lục lọi Túi Vật Phẩm, tôi đã đưa thuốc hồi phục hàng tốt cho chủ quán.
“Xin lỗi nhé, tôi không có gì ngoài cái này cả. Tôi nghĩ nếu ông đem nó đi bán thì cũng được 1 vàng đấy. Thứ lỗi vì đã trả tiền bằng thuốc nhé!”
Nói rồi, tôi rời khỏi quán ăn.
Tôi có thể nghe thấy giọng nói của chủ quán đằng sau mình.
“Thứ này, có lẽ là giả nhỉ? … Hử? Anh đùa tôi đó à? Nó là hàng thật ư?! Này, này, thứ này không phải chỉ đáng 1 vàng thôi đâu!”
Ah~ lại nữa à, Velsa và Ayl nổi điên với tôi mất thôi~.
“Được rồi! Phải diệt anh hùng thôi... Nếu mình thất bại thi... hử? *Hic~* Lão anh hùng trước đó sống ở phía ngọn núi ở sa mạc... và bên phía ngọn núi có một cái hồ. Nếu mình hỏi Seth thì... bỏ đi! Tên đó giờ đang ở trên chín tầng mây rồi. Trên chín tầng mây, nên là, mẹ nó chứ - … mình nên hỏi người khác cũng đến từ ngọn núi? Tên đó! Ừ, phải chuyển sang đường này thôi!”
Trong khi lẩm bẩm với bản thân say xỉn, tôi hướng về phía ngoại ô thị trấn.
Tôi ghé thăm một căn nhà ở ngoại ô thị trấn.
Ở bên cạnh nơi cư trú là chuồng Feehorse đang ăn cỏ.
“Ding dong! Xin chào~! O-i! Ông nghe thấy tôi không đ1o? Dondondon, dondondon, dondondon, do-nk-i”
Cách.
“Nguy hiểm quá đấy-! Bình thường ông phải nói gì đó chứ, phải không?!”
“Chuyện gì? Ah, không phải Chủ Tịch-san đây sao? Anh xỉn à?”
Khi thương buôn nô lệ đống khăn thấy tôi, ông ta bịt mũi lại.
“Gì cơ. Tôi không được phép say xỉn à?”
“Mùi hôi lắm”
“Kệ đi, hãy nói cho tôi biết ở phía ngọn núi có những gì. Và còn, nói cho tôi biết thông tin về Thổ Anh Hùng!”
Tôi cúi đầu để yêu cầu.
Với cái đầu cúi xuống, những thứ trong bao tử của tôi trào lên và tôi thấy tệ rồi.
“Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, nên đừng khách sao như thế. Dù sao thì, mời vào”
“Vâng. Cho tôi xin ly nước. Cho tôi chút nước đi”
“Rồi rồi. Đợi đó – Có ai không, đem nước tới đây đi~”
Khi thương buôn nô lệ đống khăn nói thế, một người nô lệ đeo vòng cổ bước vào mang theo một cốc nước.
“Cảm ơn cô nhiều-!”
Tôi cúi đầu và nhận lấy cốc nước từ người nô lệ.
“Xin đừng cúi đầu trước nô lệ!”
Thương buôn nô lệ vẫy tay và người nô lệ lui ra.
“Anh đã bình tĩnh hơn chưa?”
“Thật ngu ngốc. Từ lúc chào đời, tôi chưa từng thấy bình tĩnh. Khi tôi bình tĩnh thì đồng nghĩa với rắc rối to. Nếu tôi bình tĩnh, thì sẽ có rắc rối to đó”
“Ấn tượng đó là sao thế?”
Đúng vậy. Thế giới này làm gì có đô vật chuyên nghiệp chứ.
“À không, như tôi đã nói, tôi muốn biết về Thổ Anh Hùng”
“Tôi hiểu. Thế thì tốt nhất anh nên nghe trực tiếp từ những nô lệ đến từ vùng đó đi. Ah, Chủ Tịch. Bây giờ Chủ Nhân không có ở đây nên không sao đâu nhỉ, nhưng anh có thể đừng nói cho Chủ Nhân về sự cố Feehorse không?”
Có vẻ Khăn Đống là thuộc hạ của thương buôn nô lệ. (Hito: Câu này là [slave trader’s subordinate] còn câu dưới lại là [slave trader], không biết rốt cuộc ông này là thuộc hạ hay gì nữa)
Thương buôn nô lệ, người vốn đã có cái tên 'Khăn Đống' trong đầu tôi, đã dẫn tôi vào trong phòng.