Trans + Edit: Hito
_____________________________________
Sau 2 ngày khởi hành từ hòn đảo, chúng tôi đã đến thị trấn cảng có tên Floura vào buổi trưa. Floura thuộc Liên Minh Ruginia, một quốc gia hình thành từ những tiểu quốc trên lục địa Virginia, phần lớn nằm ở phía nam lục địa.
Về phía tây nam của Ruginia là thị trấn Floura.
Chúng tôi mới bước khỏi chiếc thuyền bị hỏng đã thu hút sự chú ý.
Ngay từ đầu, dường như chả một ai dùng Thủy Long để kéo thuyền cả, nên dù cho tôi đang đứng thình lình trước mặt lão già thu phí neo đậu, ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào Thủy Long-chan.
“Hẹn gặp lại~!”
“Tạm biệt~!”
Thủy Long-chan vẫy tay rồi rời đi.
Nhảy vọt lên từ mặt nước, Thủy Long-chan biểu diễn một màn nho nhỏ, tạo ra đợt sóng lớn, và đi về nơi phương xa.
“Um...nhiêu tiền vậy?”
“Eh?! Aa, 2 xu bạc. Và tên cậu là”
Lão già đưa tôi cây viết và tờ giấy da.
Tôi viết tên mình vì cần thiết và trả phí.
“Gần đây có nơi nào sửa thuyền không?”
“Xưởng Đóng Tàu Feinman chắc hợp đó. Nếu đi dọc theo bờ biển, thì cậu sẽ thấy ngay”
“Cảm ơn ông nhiều”
“Tôi vẫn còn cảm thấy như mặt đất đang rung lắc”
Velsa nói.
“Un, đúng thật”
“Vậy thì chúng ta sẽ đi tìm quán trọ và nghỉ chút. Sau đó, chúng ta sẽ tách ra”
Dù thị trấn Floura có đường chính, những ngõ hẻm cứ xoắn và rẽ, nên nhà cửa cũng xan xát với nhau.
Những tòa nhà không có đồng nhất, cứ như kiểu các nền văn hóa khác biệt hòa lẫn vào nhau vậy.
Thế nhưng, bức tường của tất cả những tòa nhà đều sơn màu sắc sặc sỡ, nên nó tạo ra bầu không khí vui tươi.
Trước tòa nhà có mái lợp hình tam giác, có vẻ là nhà thờ, tụ tập đông người.
Tất cả những người tụ tập lại dường như là mạo hiểm giả, và họ đang hét những điều như, “Mạo hiểm giả thì phải mạo hiểm!”.
“Nếu họ mạo hiểm, thì họ là mạo hiểm giả, phải không?”
“N? Ý anh là sao?”
Velsa hỏi ngược lại tôi.
“Những người đó đang nói, “Tôi muốn mạo hiểm!”, nhưng họ không nhất thiết phải mạo hiểm, đúng chứ? Rốt cuộc, họ lại tổ chức cuộc biểu tình ở nơi như vậy. Vậy nghĩa là họ không phải mạo hiểm giả ư?”
“Nói cách khác, ngay từ đầu, họ không những không có ý định mạo hiểm, mà họ còn không có bản tính của mạo hiểm giả hử?”
Ayl hiểu được gì đó.
“Nhưng nếu có người như tôi, người chỉ diệt trừ thôi, nói thế thì cũng được. Nhưng nếu đi đăng ký trở thành mạo hiểm giả ở Công Hội Mạo Hiểm Giả, thì nó thật giống thiên đường cho những người thất nghiệp... chắc tôi nghỉ làm quá”
Tôi lại thích thế giới này nữa.
Miễn là bạn nói mình là mạo hiểm giả, thì chẳng có ai hó hé gì với bạn cả.
“Nếu anh đem hoa đi bán, thì anh là người bán hoa. Nếu anh đem cá đi bán, thì anh là người bán cá. Mạo hiểm giả là nghề dành cho những người thích mạo hiểm”
Velsa nói, như thể đang mắng tôi.
“Eh?! Người thích mạo hiểm khác với mạo hiểm giả sao?”
“Khác chứ. Mạo hiểm giả mà đi đến những vùng đất chưa được khai phá và săn bắn là người cô gọi là 'người thích mạo hiểm', phải không? Còn mạo hiểm giả như những người này cũng làm mấy việc lặt vặt, như chinh phạt quái vật ấy”
“Vậy thì pháp sư dùng đại ma thuật, và cả kiếm sĩ chém những con quái vật mạnh mẽ thành từng mảnh trong hầm ngục, tất cả họ đều làm việc vặt sao?”
Ayl hỏi.
“Chuyện đó... hả?”
“Người thích mạo hiểm là người mà cô gọi là người trong nghề mạo hiểm giả, vậy mạo hiểm giả là người thích làm những việc kỳ dị gần nơi họ sống ư?”
“Tôi thấy rối rồi”
Velsa ôm đầu.
“Dù có là ai, thì không làm sao có cái ăn, phải không?”
Ayl nói ra câu chẳng liên quan gì và hoàn toàn cắt ngang cuộc trò chuyện.
Quả nhiên, cứ nắm giữ danh hiệu [Kiếm Vương] là cô ấy lại như thế này.
“Người thích mạo hiểm thì có những người ủng hộ. Còn mạo hiểm giả dũng mãnh đặt chân đến những vùng đất bí ẩn với ý chí của riêng mình. Anh có thể xem họ là những người làm việc linh tinh, nhưng với Công Hội mà nói, họ là những người phụ tá bước đến những vùng đất bí ẩn. Chí ít, với Công Hội, thì điều đó là đúng”
Người phụ nữ tiếp tân của Công Hội Mạo Hiểm Giả đã cho tôi cái ánh nhìn 'thật là một câu hỏi vô nghĩa' trong khi dạy tôi về sự khác biệt.
Tại Công Hội Mạo Hiểm Giả, chung tôi quy đổi thịt, da, và ma thạch của quái vật thành tiền.
Tôi không lấy lại được viên ma thạch của rồng.
“Công Hội này không có tiền để quy đổi với chúng”
-Là vậy đấy.
“Về phần quán trọ, đây, đây, và đây là những nơi được đề xuất. Nhiêu đó thôi sao? Tiếp đi!”
Một người phụ nữ có tài thì nằm ở tầm cao mới rồi.
Không có nhiều người trong Công Hội Mạo Hiểm Giả, nhưng chẳng biết sao, người phụ nữ tiếp tân vẫn chăm chỉ làm việc.
Tôi muốn đôi khi được người phụ nữ tiếp tân này mắng cho.
Đến quán trọ được đề xuất, chúng tôi trả tiền cho 3 đêm.
Dù có thế nào, thì việc sửa thuyền sẽ tốn thời gian lắm, và trả tiền thêm sẽ được hơn, nhưng hai người kia lại nói, 'Chúng tôi phát mệt với nó rồi', nên thành ra phải ở 3 đêm.
“Chúng ta tách ra từ đây nhé”
“Vậy tôi sẽ đến xưởng đóng tàu đây”
Velsa nói.
“Aa, thế thì tôi sẽ đưa chút tiền nè”
Nói rồi, tôi đưa Velsa tầm 20 xu vàng.
“Không cần đâu. Tôi sẽ săn quái vật trong khu vực này và kiếm tiền theo cách đó”
Dường như Ayl muốn thử kỹ năng sau khi đã thăng cấp.
“Tôi cũng muốn đi cùng, để điều tra khu vực xung quanh chúng ta! Ghé qua xưởng đóng tàu xong là tôi đi ngay, nên đợi chút nhé”
“Hiểu rồi”
Trò chuyện như thế xong, hai người họ chuẩn bị đi ra ngoài, còn tôi thì mau chóng rời phòng.
Khi tôi hỏi chủ quán trọ nhà thổ ở đâu, mặt ông ta cứ như đang nói, “Eh?!”.
Tôi đoán rằng ông ta phân vân tại sao tôi cần đến nhà thổ trong khi tôi đi cùng hai người phụ nữ.
Khi tôi nói, “Chúng tôi là anh chị em”, ông ta mới nói, “Aa”, rồi chỉ đường cho tôi.
Nhà thổ Floura nằm ở phía đông, cuối thị trấn, trong khu vực quán bar.
Dù cho đang là buổi trưa, vẫn có những tên trông như mạo hiểm giả say xỉn ở quán bar.
“Sao chúng ta không phiêu lưu mạo hiểm chứ? Mặc xác nó đi, tao mệt quá rồi!”
“Tại sao nhà thờ lại giấu diếm về vùng biển phía nam cơ chứ?! Chúng ta nên đi kiểm tra xem sao! Nhưng mà, trước tiên, uống cái đã!”
“Nhưng mấy tên đi vào 10 năm trước đã không bao giờ quay lại. Nơi đó quỷ quái lắm, nhưng tao uống say có khiến cơn ớn lạnh bay đi mất không?”
“Luôn có những thằng không bao giờ quay lại sau khi đã đi xem! Uống say cho quên đi những quá khứ đáng quên nào!”
“Chúng ta là mạo hiểm giả! Chúng ta là mạo hiểm giả, những người đặt chân đến những nơi bí ẩn! Chúng ta uống để mở đường thôi!”
“Đây là để tưởng niệm cho những mạo hiểm giả đã ra đi vào 10 năm trước! Uống!”
Họ cất giọng lên như thế.
Kệ đi, họ chỉ kiếm lý do để uống say thôi.
Băng qua những tên say xỉn ấy, tôi lên đường đến khu nhà thổ.