Trans + Edit: Hito
Đôi lời: Từ giờ, tiến độ sẽ tùy hứng, thích thì có chương mới, tại em sang HKII là hết rảnh rồi
_______________________________________
Tôi để hết việc phân tách Snow Fox lại cho Ayl.
Tôi cho cô ấy mượn bộ đồ liền quần, để cô ấy khỏi kêu ca gì nữa.
Tôi chẳng biết cô ấy dùng nó làm gì, nhưng ngày nào cô ấy cũng quay về với bộ đồ rách tả tơi.
Tuy bộ đồ có vết khâu kháng chém, kháng sốc, kháng phép, và cả kháng độc nữa, nó vẫn như thế.
“Sao cô không cố tránh đòn tí đi chứ?”
“Đây là lỗi của tên đó. Ổn thôi, vì tôi cảm thấy mình đang mạnh lên từng ngày”
Tôi không biết chính xác từ 'ổn' ở đây là gì, nhưng kiểu như nguyên tắc của Ayl giống với đô vật chuyên nghiệp, cứ chịu đòn của quái vật.
Bởi vì cô ấy ở sa mạc của hầm ngục, nên cơ bắp trên cơ thể cô ấy đã không còn nửa vời nữa rồi.
Cô ấy cũng ăn nhiều hơn người thường, nhưng Marcus-san nói ngay cả khi cô ấy ăn nhiều cỡ đó thì ông ấy vẫn sẽ không cạn kiệt lương thực và nướng thịt tiếp.
Và rồi, khi đã no căn bụng, cô ấy lăn ra ngủ.
Cô là loài gì thế? Một nhà nho có thể thách thức cả một con khỉ núi hay gì đó sao? Chẳng màn gì đến ánh mắt của tôi, Ayl cất tiếng ngáy tráng lệ.
Còn người nữa cũng phát ra tiếng ngáy ấy.
Là Velsa.
Ngay khi tôi nghĩ cô ấy đang say mê đọc những cuốn sách của Marcus-san, bỗng dưng cô ấy bắt đầu giải phẩu masmascarl và trò chuyện với Marcus-san mãi. Và lúc tôi nghĩ cô ấy đang làm thế, thì đột nhiên cô ấy nhắm mắt lại, chẳng nói gì nữa cả.
Và khi tôi nghĩ cô ấy đang ngủ, mắt cô ấy lại mở ra như tia chớp và cây bút trên tay cô ấy chạy dọc theo tờ giấy da. Nói thật nha, chuyện đó đáng sợ vãi.
Kệ đi, cô ấy đang liên tục suy nghĩ về nó mà. “Trong mơ tôi còn nghĩ được nữa cơ”, cô ấy không thể nói về thực tại từ trong giấc mơ, và cô ấy hỏi mấy điều như, “Thử nghiệm đó thành công rồi à?”, hỏi về thử nghiệm mà cô ấy còn chưa làm.
Có vẻ giờ này cô ấy đang nghiên cứu đặc tính và màu sắc của ma thạch.
Tựa như lúc quái vật tiến hóa, đặc tính và màu sắc của ma thạch có biến đổi không?
Tôi đang nghĩ mình nên ngăn lại nếu cô ấy bắt đầu động đến não của masmascarl.
Nhưng Marcus-san lại nói, “Dù sao thì chúng sẽ sớm gia tăng thôi~”, nên dường như muốn dùng bao nhiêu con masmascarl làm đối tượng thử nghiệm cũng được. Quên đi, đó có phải chuyện của tôi nữa đâu.
Về phần mình, ngày nào tôi cũng săn cáo ở khu vực sông băng có tên [Tủ Lạnh].
Tôi bắt và diệt trừ 20,30 con một ngày.
Thỉnh thoảng, tôi lại gặp một con grezzlie trắng gầy gò, nhưng tôi đánh cái thôi là chúng sẽ ngoan ngoãn bỏ đi.
Tôi thật sự thấy lo khi mình đánh thức cặp mẹ con grezzlie trắng đang ngủ đông.
Tôi đào bới những nơi Kỹ Năng Tìm Kiếm cho thấy có quái vật tập trung lại, nên tôi bối rối khi thấy những con grezzlie trắng đang ngủ đông trong một căn lều bị chôn vùi trong bão tuyết.
Hiện giờ, tôi cho chúng ăn thịt Snow Fox thừa, và khi thấy chúng ăn trong vui vẻ, tôi thấy rất mừng.
Từ giờ, tôi sẽ cho những con grezzlie trắng mà mình gặp ăn thịt Snow Fox.
Cho ăn đã xong xuôi, và còn có những con dính lấy tôi.
Trong khi đó, tôi biết được tại sao Snow Fox lại gia tăng.
Grezzlie trắng, con mồi của Snow Fox, đã thành kẻ săn mồi.
Còn chẳng thèm núp rình mồi, chúng xông thẳng lũ Snow Fox để tấn công rồi chúng mau chóng thấy mệt và bỏ cuộc.
Khi nó có vẻ sắp bỏ cuộc, tôi đã đít nó và bắt nó lên, và cuối cùng nó đã có thể bắt được một con.
Khi một con thành công, những con grezzlie trắng khác bắt đầu bắt chước theo, và ngay cả khi chúng thấy mệt, chúng vẫn cố mà không hề bỏ cuộc.
Với điều này, tình hình ở [Tủ Lạnh] có thể sẽ tốt hơn đôi chút.
Với chuyện này chuyện nọ, đã 20 ngày qua đi.
Tôi đã bắt được 600 con Snow Fox, Ayl thì trở thành chiến hữu với 'một con bọ cạp to đến mức lố bịch và một con giun đất với kích cỡ khó tin, và một con rắn hổ mang chúa hai đầu với những loài khác', còn Velsa thì đã viết được hai luận đề (Những Biến Đổi Của Ma Thạch Với Sự Tiến Hóa, Phần Não Có Hiệu Quả Nhất Trong Việc Cung Cấp Ma Thuật Tinh Thần Đến Cho Quái Vật).
Cuối cùng, Velsa đã làm rối tung bộ não.
“Ah, anh cứu tôi rồi~”
“Nah, cho chúng tôi ở nhờ lâu như vậy thì thật không thể tin nỗi; chúng tôi đã gây cho ông nhiều rắc rối rồi”
“Có gì đâu, đã lâu lắm rồi tôi mới dành thời gian với người khác mà, nên tôi cũng vui lắm chứ. Ah, phần thưởng cho vụ Snow Fox đây này”
“Nah, không cần đâu! Ông để chúng tôi ở nhờ mà, nên cứ xem đó như thù lao đi”
“Không được, đây là công việc, phải không?”
“Nah... nếu là vậy~ thì được”
“Vứt cái 'nah' đó đi”
“Ừ”
Ayl lẩm bẩm về cuộc trò chuyện giữa Marcus-san với tôi, và Velsa tán thành.
Marcus-san trao một cái túi đầy ắp xu bạc với xu vàng.
“Không, um, ông đưa chúng tôi nhiều quá rồi?”
“Tôi dùng tiền làm gì khi còn ở chỗ này chứ. Đưa chúng cho người có thể dùng thì tốt hơn”
“Ngay cả vậy, thế này vẫn là quá nhiều”
“Ah, phải rồi. Naoki, anh có dùng tiền vốn để nghiên cứu đâu, nên tôi trả chúng lại này”
Nói vậy xong, Velsa trao một cái túi chứa xu vàng bên trong để hoàn nợ.
“Tự nhiên có gió nổi lên à”
“Dù tôi là loại người có tiền là sẽ tự hủy hoại bản thân...”
“Eh? Anh...?”
“Thấy chưa, thực ra, tôi...
Trước lúc tới thế giới này, tôi đã ngẫu nhiên mua một tờ vé số vào cuối năm và trúng thưởng.
Lúc đầu tôi vui muốn chết, cái kết, bỗng dưng những người họ hàng tôi chả hề quen biết và những người bạn tôi còn chả nhớ gì đến lại gia tăng.
Tôi tặng chút tiền cho anh chị em thân thiết và những người bạn tốt, nhưng còn với đám đông đến vì nó mà tôi không thể xoay sở, tôi thấy chán ghét đến mức ném tất cả vào thị trường chứng khoán. Chuyện xảy ra sau đó, thì tôi không biết. Lúc tôi đến thế giới này, quốc gia có bị hủy diệt đâu, nên chắc là vẫn còn tiền, nhưng với mọi thứ ở hiện tại, tôi chẳng quan tâm gì nữa.
Lý do là vậy đó.
Tôi chợt nghĩ đến chuyện miễn là có đủ tiền để sống qua ngày thôi là đủ rồi.
Khi ngẫu nhiên có được nhiều tiền, tôi thấy sợ những con người xa lạ sẽ tìm đến, nên tôi đành dành nó vào cơ sở với những Onee-san cao cấp, hay vô tình tiêu phí vào những thứ vô dụng trên Amazon.
-Đó là quá khứ mà tôi ước gì mình có được...”
“Eh? Nói dối thôi, phải không?”
“Eh? Vé số là gì vậy?”
“Eh? Kệ đi, vé số là gì vậy?”
“““Eh? Tất cả là nói dối thôi, phải không?”””
“Nói dối đấy. Thực ra, tôi mắc 'bệnh' sẽ tìm đến 'chỗ mà thằng em giải quyết nỗi buồn[note19836] ' để tiêu hết tiền, nên tôi mới nghĩ mình nên giữ lấy số tiền mình có thể kiếm và tiêu một cách khôn ngoan”
“Thế thì sao chứ”
“““Kỳ quặc!!!”””
“Không có à nha!”
“Rồi”
“““Cảm ơn lòng hiếu khách của ông”””
“Đôi khi lại đến nha~!”
Marcus-san tiếp tục vẫy tay khi chúng tôi rời khỏi hầm ngục.
“Aa-! Phải rồi! Thuyền vỡ rồi mà”
“A, đúng rồi. Phải sửa lại thôi”
“Cứ chặt vài cái cây ở đây đi, và Naoki sẽ sửa thật nhanh và sẽ sớm xong thôi, phải không?”
“Chuyện đó, phải chăng vai trò của tôi có hơi lớn?”
Trong khi nói những chuyện như thế, chúng tôi bước khỏi khu rừng và hướng đến chiếc thuyền đã vỡ nằm trên bãi cát.
Và, khi mới đến bờ biển.
“““Chiếc thuyền luôn như thế sao?”””
Ba người chúng tôi đều hỏi.
Thân rồng to lớn trồi lên từ chiếc thuyền.
À không, giống như, một con rồng đã đâm đầu vào chiếc thuyền thì sẽ đúng hơn nhỉ?
Những chiếc vẩy xanh lam lấp lánh dưới ánh mặt trời làm chúng tôi chói mắt.
Lúc này, tôi, người đã học Long Ngữ, tiến lại gần và gọi nó.
“Xin thứ lỗi!... Ngài đang làm gì vậy?!”
Con rồng cố lấy chiếc thuyền ra khỏi đầu mình bằng vây trước, nên tôi cũng sẽ giúp sức.
Khuôn mặt lộ ra sau tiếng 'pop' vừa bóng loáng lại còn đẹp nữa.
Đôi mắt to, và vây trên phần má thật mỏng manh và trong veo.
“Gyaa—su!”
Con rồng kêu lên.
“A-, cứ nghĩ là mình sắp chết đến nơi rồi chứ! Cậu đã giúp tôi, cảm ơn nhé!... Nn? Cậu, cậu mang theo một viên ma thạch của rồng ư?! Un, với cái mùi này, chẳng tài nào mình nhầm được!”
Và đó là cách mà chúng tôi gặp Thủy Long-chan.