Trans: Hito
__________________________________
Nấm mà Marcus-san trồng không phải loại nấm đỏ chấm trắng, mà chỉ là nấm nâu bình thường thôi.
Thế nhưng.
“Loại nấm này khiến lũ quái vật hóa thành khổng lồ”
Hiệu quả y hệt ví dụ ĐÓ luôn.
“Tôi đã thất bại trong việc làm chủ kĩ năng của mình. Kĩ năng nô lệ hóa lũ quái vật cấp thấp quá. Thành ra những tên tôi có thể nô lệ hóa chỉ có lũ này thôi, ne”
Khi Marcus-san nói thế, lũ masmsacarl đang chạy dưới chân chúng tôi đã tập trung lại.
Chúng to gấp 2, 3 lần lũ masmascarl tôi thấy trong thị trấn.
Cũng có những con đang đi ị gần chỗ mấy cây nấm, nên tôi biết được lũ này có dưỡng chất.
“Khả năng sinh sản của chúng cũng khá cao; số lượng tăng nhanh nên chúng hữu dụng lắm”
“Có con masmascarl nào lớn hơn thế này không?”
Velsa hỏi.
“Aa, có những cá nhân khác nữa, nhưng kích cỡ tầm này đã là giới hạn của lũ masmascarl rồi. Nếu chúng tiến hóa, thì đó lại là vấn đề khác. Trước khi đó, tôi sẽ phóng thích chúng”
“Phóng thích?”
Có lẽ đàn masmascarl xông đến lúc tôi mới tới hòn đảo này là Masmascarl phóng thích chúng.
“Cách 10 ngày một lần, tôi phóng thích masmascarl đã tăng quá mức ra bên ngoài. Bởi những con quái vật khổng lồ trên hòn đảo này sẽ ăn chúng. Lũ masmascarl sống sót sẽ mang xác những con quái vật khổng lồ về lại hầm ngục. Tôi tách ma thạch khỏi xác và dùng chúng để quản lý hầm ngục”
Marcus-san chỉ vào xác con lợn rừng khổng lồ.
“Vậy sao masmascarl lại mang cả cái xác về hầm ngục?”
“Tôi nghĩ có lẽ đó là bản năng săn mồi thôi. Về phần đó, tôi đã ghi chú lại cho chắc rồi, nhưng cô có muốn xem nó sau không? Tôi tính thử hỏi một Học Giả Quái Vật chuyên nghiệp”
“Tất nhiên rồi! Cho tôi xem nào!”
Mắt Velsa sáng lên.
“Nhân tiện, tôi mới phóng thích chúng vào hôm qua, vậy mà đêm cùng ngày chúng đã mang xác quái vật khổng lồ về rồi. Đó giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng có phải là do các cậu không?”
“Aa, có lẽ là lỗi của chúng tôi thật”
Tôi lấy Chuông Nhầm Lẩn ra và cho ông ta coi.
“Đây là?”
“Khi nghe tiếng của cái chuông này, định kiến của lũ quái vật sẽ bị nhầm lẩn. Hôm qua tôi đã dùng nó khi đàn masmsacarl xông đến tấn công, vậy nên chúng bắt đầu ăn thịt lẩn nhau, và cũng có vài con tiến hóa thành loài masmascarl độc tố, và ăn những con quái vật khổng lồ”
Khi tôi thành thật trả lời, Marcus-san thăm dò Chuông Nhầm Lẩn.
“Nhầm lẩn hử. Tôi hiểu rồi. Cậu đem theo thứ thú vị phết”
Ông ta lẩm bẩm.
Cùng Velsa quan sát cây nấm và masmascarl, sau một lúc, chẳng biết sao, lũ masmascarl tụ lại chỗ tôi.
“Aa, tại quái vật tiếp cận người có lượng ma lực cao mà. Nếu kiểm soát ma lực được, cậu hãy cố triệt tiêu hết mức có thể”
Trước đó tôi chưa làm nhiều, nhưng tôi cũng đã thử rồi, tuy không hoàn hảo, nhưng cũng ở mức xoay sở được.
Chẳng biết sao, tôi lại nghĩ lũ masmascarl đến chỗ này cũng đang giảm dần.
Chỉ còn vài con quanh quẩn dưới chân tôi không chịu rời đi thôi.
“Hahaha, chúng thích cậu đó, na. Trước khi bị nó đái vô chân, hãy đến công xưởng của tôi đi”
Dẫn chúng tôi đi cùng, Marcus-san hướng đến một nơi trông như văn phòng nằm trong nhà kho.
Công xưởng có vẻ là phòng bí mật của Marcus-san, nên bên trong có bàn thợ lớn với kệ sách, cũng có những thứ như nhà bếp nhỏ và khu trồng cây với thảm thực vật đang phát triển.
Có cánh cửa dường như là để dẫn vào sâu bên trong.
“Kế bên là phòng ngủ”
Trong khi nói thế, Marcus-san thắp lửa trong chỗ nấu ăn ở trong bếp và đặt ấm lên trên.
Velsa nhanh chóng đến chỗ kệ sách và bắt đầu lựa chọn.
“Xung quanh chỗ đó toàn là ghi chú với ghi chép thôi”
Khi Marcus-san nói vậy với Velsa, cô ấy chất đầy sách lên trên bàn thợ và vui vẻ đọc chúng.
Hình như mấy cuốn sách đó được làm bằng tay với da quái vật.
“Ông điêu luyện thật”
“Không đâu, tôi làm hỏng mấy cuốn lận đó. Nhìn kìa, dây gai buộc gáy sách rối tung cả lên”
Quả thật là có những cuốn sách với hình thù xấu òm và tất cả đều bị hỏng.
Marcus-san lấy lá trà khô từ trong cái thùng nhỏ và bắt đầu pha trà.
“Ah, ông có chỗ trồng trà sao?”
“Có chứ! Thực ra tôi quản lý hầm ngục không nỗi. Dạo gần đây, tôi đã đi theo hướng này. Mọi người muốn xem không?”
“Ừ, nếu được”
“Được rồi! Uống chút trà rồi ta đi nào!”
“Ah, nếu thích, cậu có muốn bỏ trà vào cái túi này rồi uống ở chỗ trồng trà không?”
“Ồ, có thể làm vậy luôn sao? Hay ghê!”
“Velsa, cô muốn làm gì nào?”
Velsa, người đang đọc sách cứ như chảy nước dãi lên chúng, còn chẳng thèm di chuyển ánh mắt khỏi những cuốn sách nữa.
“Tôi hông đi đâu”
Và lật sang trang khác.
Cô ấy cứ như vầy, thì chắc cũng không cần uống trà rồi.
Để một túi đựng nước lại, Marcus-san và tôi bỏ ấm và tách trà vào Túi Vật Phẩm rồi đi thăm chỗ trồng trà.
Bước khỏi công xưởng, chúng tôi mau chóng tới được chỗ trồng trà.
Với tiếng đóng cửa lúc chúng tôi xuống giếng, một cánh đồng trồng trà nhỏ nhắn đã hiện ra trước mắt.
Trần nhà thì, vẫn như cũ, một bầu trời xanh biếc.
Kích cỡ căn phòng không lớn, nhưng lại được chăm sóc rất tốt.
“Tôi cũng tặng trà cho Ghost Terror, nhưng mà chúng có vẻ không thích lắm. Bởi chỉ có mình tôi dùng trà, nên nơi đây mới lớn cỡ này thôi”
“Tôi hiểu rồi; chỗ trồng trà tốt đấy chứ”
Thực ra, nơi đây khá tĩnh lặng với những cơn gió mát rượi thổi qua.
“Cảm ơn”
Tôi lấy da Forabbit ra khỏi Túi Vật Phẩm và trải làm thảm.
Trong khi uống trà, Marcus-san kể lại cho tôi nghe về khoảng thời gian khó khăn khi ông ta có được hạt giống cây trà và học cách làm thảm trải sàn, và chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian ấm áp.
“Ah, phải rồi. Marcus-san, ông có biết gì về kỹ năng kháng không?”
“A~, chuyện đó cần người nói cho cậu biết mà ha, naa. Tôi biết thì biết đó, nhưng tôi khuyên là không nên đâu”
“Ể? Sao lại thế?”
“Cậu thấy đấy...”
Marcus-san đã bắt tay vào nghiên cứu Kỹ Năng Kháng ngay khi thấy mạo hiểm giả ở thế giới này chết quá dễ dàng.
Ông ta không ngó ngàng gì tới việc tạo ra kỹ năng và kỹ năng ma thuật với mấy thứ tương tự.
“Về phần kỹ năng tấn công, sức mạnh thể chất lúc ban đầu của cậu rất mạnh nên tôi không nói nhiều nữa. Dù sao, tôi đã tuyệt vọng trong việc tăng cấp Kỹ Năng dạng Phòng Ngự với Kỹ Năng Kháng. Tôi không muốn chết, và khi đó, tôi cũng có những người đồng đội tôi không muốn phải chia xa”
Chẳng biết sao, có vẻ ông ta có đồng đội trong khoảng thời gian còn làm Anh Hùng.
“Khi tôi tăng hết Kỹ Năng dạng Phòng Ngự, thì xuất hiện một kỹ năng độc nhất, có tên [Cơ Thể Bất Tử]. Vì có vai trò làm khiên chắn, nên tôi nhanh chóng đổ Điểm Kỹ Năng vào. Cũng còn một nguyên do khác, chắc là vì trong tổ đội có nàng Elf mà tôi thương”
Elf là chủng tộc sống lâu.
Chắc ông ta nghĩ nếu mình bất tử, thì họ có thể ở bên nhau mãi.
“Ngay cả vậy, trong hầm ngục nọ, chúng tôi đã bị xóa sổ”
“Ể?!”
“Naoki-kun, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu Lõi Hầm Ngục bị lấy đi?”
“U, um, tôi không biết nữa”
“Hầm ngục sẽ nuốt chửng mọi thứ”
Ngón tay của Marcus-san run rẩy khi nhớ lại hồi ức.
Là ký ức kinh hoàng hay là ký ức đau thương; Có lẽ là cả hai.
“Sau 3 tháng kể từ vụ hầm ngục sụp đổ. Tôi về lại mặt đất. Chỉ có mình tôi bất tử, nên tôi sống sót. Tất cả những người bằng hữu của tôi đều bị hầm ngục nuốt chửng và chết. Trong 3 tháng đó, Quỷ Vương đã bị đánh bại. Tất cả những gì còn sót lại là Lõi Hầm Ngục trong tay tôi, và cơ thể bất diệt này”
Tôi chẳng biết nói lời nào nữa, và chỉ có thể hít một hơi.
“Những con người sỡ hữu kỹ năng đều quá tự tin. Thứ mà cậu cần không phải cơ thể bất diệt, mà là kiến thức để không phải chết. Và về phần đó, tôi đã tạo ra hầm ngục trên hòn đảo này nhằm nghiên cứu”
“...Thì ra là vậy sao?”
Những gì tôi vắt ra được chỉ đơn thuần là những lời vô nghĩa.
Tôi hối hận vì câu hỏi của mình.
“Do đó, tôi sẽ đưa ra một lời cảnh báo cho người bị dịch chuyển như tôi. Kỹ Năng, sau cùng, thì vẫn chỉ là Kỹ Năng. Tốt hơn là nên dùng Điểm Kỹ Năng để khiến cuộc sống thú vị hơn thôi”
Về phần tôi lúc này đây, những lời Marcus-san nói ra thật nặng nề.
“Chúng ta nên về thôi nhỉ?”
Marcus-san nói trong khi nâng hông lên và đứng dậy.
“Ừ”
Tôi làm y hệt và đứng dậy.
“Ah, phải rồi. Naoki-kun, tôi có thể nhờ cậu làm nhiệm vụ như một mạo hiểm giả không?”
“Là gì vậy?”
“Nếu cậu có dịp ghé thăm quốc gia tộc Elf, tôi muốn cậu tìm người con gái tên Sonia. Khi một Elf chết đi, linh hồn của họ sẽ trở về với Cây Thế Giới ở nơi họ sinh ra tại quốc gia tộc Elf, và tái sinh”
“Rõ rồi”
Chắc là từ trước đó, cô bằng hữu tộc Elf của Marcus-san.
“Và còn một chuyện nữa...”
Không được rồi. Nếu nhiệm vụ khác đúng với dự đoán của tôi. Thì tôi xin kiếu nha.
“Tôi không tính học Kỹ Năng có thể cướp đoạt kỹ năng của người khác đâu nha. Dĩ nhiên, tôi còn không biết kỹ năng đó có tồn tại hay không nữa là, và ngay cả khi biết cách lấy được kỹ năng đó, tôi cũng không nói cho Marcus-san biết đâu”
Nếu một người sống hơn 300 năm nhờ vào kỹ năng, khi kỹ năng đột ngột mất đi thì...
Chuyện đó, cứ như giết chết Marcus-san nên tôi không làm đâu.
“...Haha, không phải, thỉnh thoảng cậu có thể đến đây uống trà không?”
“Ah, xin lỗi. Tôi nghĩ sai rồi. Được thôi. Thỉnh thoảng tôi sẽ đến hòn đảo này”
Tôi ngại ghê luôn và xin lỗi.
“Cậu có thể thấy tương lai không...?”
Khi đang cuộn da Forabbit lại và nhét vào Túi Vật Phẩm, tôi nghĩ mình đã nghe Marcus-san khẽ nói gì đó.