Trans: Hito
_____________________________________
Tôi thấy cái hang trông như hầm ngục phân cấp, xuống càng thấp thì quái càng nhiều.
“Không biết sao họ đào được cái hang này nữa?”
“Là do quái vật tạo thành đấy”
Ayl đáp lại câu hỏi của tôi.
Ví dụ nhé, loài quái kiến khổng lồ có tên shimant chui dưới mặt đất với những đường hầm kiên cố đủ để tạo thành hầm ngục.
Để làm biện pháp chống lại lũ kiến (shimant), tôi đã rắc canxi ngay lối vào.
Chúng mà đi ra thì phiền lắm.
Vào hang, Teyl thắp đèn để lấy ánh sáng.
Ánh sáng phát ra từ cây đèn chói hơn lúc thường, bạn có thể thấy khá xa.
Tôi dùng Kỹ Năng Tìm Kiếm để nhìn, nên chuyện đó không thành vấn đề với tôi, nhưng còn hai người kia, tôi mường tượng cái cảnh tối đen như mực khiến họ thấy khó chịu.
Đưa bông gòn ẩm để bịt tai hai người họ, tôi rung Chuông Nhầm Lẩn.
Tiếng chuông vọng lại từ sâu trong hang.
Khoảng chừng lúc đó, lũ quái vật bắt đầu đánh nhau; wyvern với shubusri bay lên thì đâm đầu vào tường với trần nhà để rồi rơi xuống.
Khi tôi dùng Kỹ Năng Tìm Kiếm để xem, thì có vẻ mấy tầng thấp hơn đều nghe tiếng chuông.
Tôi để Teyl bước vào ma trận phòng ngự vẽ trên mặt đất, và tôi cùng Ayl hướng đến tầng kế tiếp.
Tôi để Ayl làm đối thủ của lũ quái vật đến nơi đây.
“Chúng đã choáng lắm rồi, không thể tránh khỏi việc chúng đánh không có sức”
Ayl vừa nói vừa chém bay đầu lũ wyvern.
Tôi chạy đến tầng thấp nhất dọc theo đoạn đường ngắn nhất.
Để tránh phá hủy hệ sinh thái, tôi không bắn chết tất cả quái vật mình chạm mặt.
Khi chúng tôi sắp xuống cầu thang, tôi tự hỏi có phải là có núi lửa không; tôi bắt đầu thấy nóng.
Khi tôi dùng Kỹ Năng Tìm Kiếm để xem, ở tầng cuối cùng chỉ có duy nhất một sinh vật, dù cho nghe thấy tiếng của Chuông Nhầm Lẩn, nó vẫn không động đậy.
Nếu là xích long, thì có lẽ con đó không di chuyển được.
Tuy nhiên, xích long vốn dĩ đang trong trạng thái bất thường.
Khi đến xem, quả như dự đoán, tại đó có con rồng vảy đỏ đang ngủ.
Tôi trải dài lớp lá chắn, và vì con xích long không có vẻ gì là động đậy cả, tôi lấy chút bột tỉnh ngủ ra.
Tuy chỉ là hơi thở thôi, nhưng đủ để thổi bay cả một đứa trẻ, nên tôi phải canh giờ phù hợp và đem bột lại gần mũi nó
Con xích long hít một hơi khá mạnh đã mở con mắt to bằng thân người lớn, và mở rộng cái miệng để gầm lên.
Thế nhưng, lá chắn không để bất kỳ âm thanh nào xuyên qua.
Tôi chả thể làm gì ngoài đợi con xích long nhận ra tình hình.
Về phần Ayl, tôi đã nói cô ấy rằng mình không có tính đánh bại con rồng.
Cô ấy khá là bất ngờ, nhưng rồi miễn cưỡng đồng ý.
Nếu chúng tôi tấn công lúc nó đang ngủ, thì chắc có thể đánh bại được nó.
Tuy nhiên, có khả năng hình thái sinh thái xung quanh sẽ đổ sụp.
Vậy là, tôi sẽ giúp con xích long ngủ quên ấy tỉnh dậy, tôi giải thích vậy đấy.
Dường như long tộc có dòng đời dài lê thê, nên tôi cược rằng nó có thể giao tiếp với con người.
Sau một lúc, con xích long lặng lẽ vực dậy, rồi xích long đối mặt với chúng tôi và mở mồm.
Khi tôi xóa đi một phần của lá chắn, chẳng biết sao, với một tiếng rên rỉ, nó nói cái loại ngôn ngữ gì đó.
Khi tôi nhìn vào Cây Kỹ Năng, tôi thấy Khả Năng Ngôn Ngữ đã chuyển hóa thành Kỹ Năng Long Ngữ.
Khi bỏ Điểm Kỹ Năng vào, tôi hiểu con xích long đang nói gì.
“Ngươi, sao ngươi lại đánh thức ta?”
“Dù cho wyvern đang lộng hành, xích long lại chả hề tỉnh giấc, nên tôi đến đánh thức ông thôi. Tôi nghe rằng, đó giờ, ông thức giấc và đi săn mỗi 30 năm một lần”
Khoanh tay lại, tôi nói với con xích long.
Ayl đang nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
Điều kiện để Kỹ Năng chuyển hóa là một thành viên của long tộc bắt chuyện với bạn.
Tôi nhận thấy mình cũng đang cất tiếng rên rỉ, nhưng cái loại giao tiếp đó thì sao tránh được chứ.
“Là vậy sao. Ta chọn nơi này là bởi cứ mỗi 30 năm, ta có thể lấy wyvern làm mồi. Đã 30 năm trôi qua rồi sao?”
“Ừ, qua rồi”
“Nhưng mà, không nóng sao. Hay là dòng chảy dung nham đã thay đổi rồi?”
“Tôi có biết đâu, nhưng sau chuyện này, tôi sẽ đi xem. Trước đó, ông có cần thịt wyvern không?”
Tôi lấy thịt wyvern trong Túi Vật Phẩm ra và quăng chúng xuống đất gần miệng nó.
“Umu, mùi thơm lắm”
Con xích long khịt mũi hít hương thơm của thịt wyvern và bắt đầu ăn một cách điêu luyện.
“Liệu ông có tính đi săn wyvern chút không?”
Canh lúc nó ăn xong, tôi hỏi.
“Đương nhiên. Nếu giải trừ ma trận này, thì được”
Tôi vẽ ma trận phòng ngự quanh bản thân và Ayl, rồi giải trừ lá chắn quanh con xích long.
“Yên tâm đi. Có cả đống miếng thịt bay tươi ngon hơn ngươi. Ta không tấn công ngươi đâu”
Khi con xích long nói vậy, nó giương đôi cánh và bay khỏi hang.
Đằng xa, tôi có thể nghe thấy tiếng kêu ai oán của lũ wyvern.
“Có suôn sẻ không đó?”
Ayl đang quan sát con xích long bay lượn đã rụt rè hỏi.
“Có lẽ vậy. Dù sao, tôi có nên làm cái đồng hồ báo thức rung mỗi 30 năm một lần không ta?”
Tôi ngồi xổm xuống đất và tìm trong Túi Vật Phẩm.
Tôi chẳng có gì để làm đồng hồ cả, nên tôi sẽ chế đồng hồ cát.
Nhét bột ma thạch vào trong chắc được.
Tôi dùng bột ma thạch để vẽ ma trận bộc phá chưa hoàn chỉnh, và tại cái chỗ chưa hoàn chỉnh ấy, tôi lắp đồng hồ cát.
Để cho an toàn, tôi hỏi chu kỳ một năm và chu kỳ một ngày.
Thế giới này một năm có 360 ngày và một ngày có 25 giờ? Đó là lần đầu tôi nghe luôn đó. Có được không vậy trời?
Nhân tiện, không có năm nhuận.
Tính toán muốn chết, tôi hiểu là cần 270.000 giờ.
Tôi đặt một cái lỗ trong chai chứa bột ma thạch, nhưng tôi nhận ra, ngay cả khi mình điều chỉnh để mỗi tiếng rơi một hạt, thì tôi vẫn mắc lỗi.
Tôi nghĩ gió có thể gây trở ngại.
Ngay từ đầu, đây là cái đồng hồ cát cho 30 năm, nên càng lớn càng tốt.
Tôi không có đủ nguyên vật liệu.
“Quyết định rồi! Tôi bỏ cuộc đây!”
“Anh thấy mệt rồi sao?”
Ayl dõi theo tôi làm việc mà chẳng nói lời nào, nên cô ấy ngạc nhiên trước lời tôi nói.
“Uh, thay vì làm vậy, trở lại đây để gặp nó sau 30 năm thì tốt hơn. Hay kiểu như, miễn là con xích long tỉnh giấc thì được rồi, nên hãy thử đàm phán xem sao”
“Anh có thể làm thế ư?”
“Ừ, đó là ý tưởng tuyệt nhất luôn rồi”
Chẳng biết có phải là biết chuyện này hay không, con xích long đã tình cờ quay lại.
Nó có thỏa mãn không ta; miệng nó dính đầy máu, và nó đang bay.
Con xích long đáp xuống ngay trước tôi.
“Ngươi đang chế thứ dùng để đánh thức ta sao?”
Khi thấy ma trận vẽ trên nền đất, nó hỏi.
“Không phải, tôi tính làm đồng hồ báo thức, nhưng thôi. Tôi nhận ra đến đánh thức ông sau 30 năm còn dễ hơn nữa”
“Ta hiểu rồi, buồn thật”
“Xích long. Ông không cần ngủ mãi đâu, sao không ra ngoài đi đây đi đó trong khi còn thức?”
“N~ đúng thật, giết thời gian bằng cách ngao du cũng được. Nhưng ngươi có biết. Nếu ta mà ra ngoài, thì có hơi hỗn loạn đó. Phiền phức lắm”
“Ông là NEET à?! Làm quái gì có quái vật dọa được rồng cơ chứ?!”
Tôi lỡ tsukkomi rồi.
“D...Dù vậy, ngươi biết đó”
“Không sao đâu, ông thích làm gì thì làm đi. Ăn wyvern mãi, ông có thấy ngán không? Chúng đến đây mỗi 30 năm một lần có được không?”
“Nếu hỏi ta có ngán không, thì ngán thật. Tuy là 30 năm một lần không sao. N~ nhưng ngươi biết không. Bản năng lãnh thổ của long tộc mạnh lắm, nên ta không biết mình có khiến mấy con rồng khác thấy phiền hay không nữa”
Từng chút một, tôi càng cáu lên.
Chính xác thì có bao nhiêu loài quái vật có bản năng dựa trên chiến thuật nhỉ?
“Rồi, nếu ngươi đem theo thịt wyvern làm quà, thì đối phương có dễ hòa đồng không ta?”
“Q, Quà hử? Nhưng, nếu ta gặp rồng ghét thịt wyvern, thì ta nên làm sao đây?”
“Taôilàm sao biết được! Đi săn quái vật dạng cá trong khu vực hay gì đó đi!”
“Quái vật dạng cá, Ta là xích long đó. Ta làm gì biết bơi”
“Vậy, nói chuyện với mạo hiểm giả và lập giao kèo kêu người đó đi bắt dùm ông cũng được mà?”
“Ngươi nghĩ ta có thể nói chuyện với mạo hiểm giả sao?”
“Tôi là mạo hiểm giả đây!”
“Ta...Ta hiểu rồi. K,Khoan đã nào”
Nói vậy xong, con rồng bắt đầu phá vỡ tức tường trong hang.
Bụi bay tứ tung trong hang, và cát trên trần nhà bay xuống.
Xích long đào ra một viên ma thạch khổng lồ và, cầm viên ma thạch đó lên, đến gần tôi.
“Cầm theo thứ này đi. Nếu ta có chuyện cần đến ngươi, ta sẽ sử dụng nó làm điểm mốc để gặp ngươi”
“Wha! Ông quyết đoán lắm! Khoan đã nào!”
Tôi vội lấy ra cái túi thích hợp từ trong Túi Vật Phẩm, và với kim và chỉ, tôi khâu ma trận lên.
Khi làm xong ma trận, tôi buộc sợi dây thường chắc chắn lên cổ con rồng và đeo cái túi lên đó.
“Đây gọi là Túi Hội Thoại; ngay cả khi ông với tôi cách xa nhau, ông vẫn có thể nghe tôi nói. Bằng cách cho chút ma lực vào, ngay cả khi ông ở đây, chúng ta vẫn có thể trò chuyện”
“Ngươi chế ra thứ tiện lợi thật đấy”
“Với thứ này, cần chi viên ma thạch bự tổ chảng này, phải không?”
Nói vậy xong, tôi trả viên ma thạch cho con xích long, nhưng mà.
“Không đâu, cứ đem đi đi. Thứ này sẽ truyền đạt chuyện của người cho những con rồng khác biết”
Và nó từ chối.
“Liệu nó có thành chuyện rắc rối không?”
“Không sao đâu. Làm gì có ai lại 9di hại người nắm giữ biểu tượng của long tộc chứ”
“Không phải, tôi không có nói đến chuyện đó...”
Ayl thấy tình hình đã thì thầm, “Ông ta đã cho rồi thì cứ nhận đi”
Dường như ngay cả khi cô ấy không hiểu Long Ngữ, cô ấy vẫn có thể hiểu được tình hình.
Tôi miễn cưỡng nhận lấy và bỏ vào Túi Vật Phẩm.
Tôi quyết định rồi; nếu long tộc có nhiệm vụ gì, thì tôi sẽ gánh lấy.
“Sắp đến lúc chúng tôi đi rồi. Hãy đi săn wyvern chứ đừng có ăn uống quá đà nhé”
“Rõ rồi. Ta nhận lời ngươi. Ta sẽ tiễn ngươi đến cửa hang”
Nói vậy xong, con xích long để tôi với Ayl cưỡi trên lưng và cất cánh.
Tuy con xích long có bắt vài con wyvern và ăn chúng, chúng tôi vẫn dần đi lên khỏi hang động.
Chúng tôi đáp xuống tại nơi Teyl đang ở, ngay cửa hang, và bà ấy đang nấu bữa tối.
Teyl thấy con xích long liền kinh sợ, nhưng khi tôi vẫy tay từ trên lưng nó thì sức áp bức đã giảm xuống.
Trước khi con xích long chia tay chúng tôi, tôi đã chế cái túi để nó giữ quà, và rồi nó trở lại nơi sâu thẫm trong hang.