*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười phút sau, ngài Charlemagne rời khởi biệt thự.
Ông vuốt mái tóc vừa được xịt keo chải chuốt tỉ mỉ, nụ cười méo xệch vì đau đớn.
Vừa rồi vợ ông phát điên, còn túm tóc giật mạnh khiến ông gần như sứt cả da đầu.
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy thuốc an thần phát huy tác dụng, ngài Charlemagne mới khôi phục lại gương mặt tươi tắn, bước ra khỏi cửa với quần áo chỉnh tề, bày vẻ đạo mạo trước những ống kính đang hướng về phía mình.
Ông chỉnh trang lại thái độ nhã nhặn, bình tĩnh hỏi: “Ông có nhớ tôi đã nói gì không?”
Quản gia che giấu sự hoảng sợ của mình dưới thái độ kính cẩn: “Thưa, vâng.”
Đứa con trai do chính ông ta giết có ba gương mặt, ba thân phận khác nhau.
Con trai thanh tra cảnh sát, Kim Charlemagne.
Sát nhân dị dạng biến thái, Barzel.
Kẻ kế vị sát nhân dị dạng biến thái, Ruskin.
Vấn đề cấp bách là phải hành động thật nhanh, cắt đứt mối quan hệ giữa “Kim Charlemagne” và “Barzel”, xóa bỏ toàn bộ thông tin dữ liệu, đặc biệt xóa sạch số liệu mô hình gương mặt của con trai ông ra khỏi cơ sở dữ liệu toàn cầu.
Sau đó cần phải dùng tiền bịt mồm bịt miệng vài tên.
Nếu quá nghiêm trọng thì có thể khiến cho họ im lặng mãi mãi.
Ví dụ, đối với bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ đã đổi mặt cho con ông hai lần thì cho anh ta tự sát vì trầm cảm là hợp lí nhất.
Sau khi hoàn thành những vấn đề cốt lõi này thì mọi thứ sẽ kết thúc.
Chỉ cần dẫn dắt dư luận một chút, phân tán sự chú ý của họ từ “sát nhân dị dạng biến thái” thành nghi phạm đã phá hủy hệ thống bảo vệ của “Bạch Thuẫn” như thế nào, đổi thuốc Kali Clorua gây chết người không đau đớn thành thuốc Strychnine* gây chết người đau đớn ra sao. Từ đó, khiến dân chúng cảm thấy khủng hoảng vì hệ thống an ninh và về sự an toàn của chính mình đang lâm nguy, như vậy thì mọi thứ sẽ xong.
*Strychnine: chất kiềm kết tinh có độc tính cao, không màu, đắng, được sử dụng làm thuốc trừ sâu, đặc biệt là để tiêu diệt các động vật có xương sống nhỏ như chim, động vật gặm nhắm.
Nếu mọi chuyện trót lọt thì cùng lắm ông chỉ bị xử phạt vì thất trách.
Ngồi lên xe, đôi mắt của ngài Charlemagne trở nên thâm sâu và sắc bén hơn.
—— Bảo vệ được bản thân thì ông mới có cơ hội báo thù cho con trai.
Những con chuột cần xử lý đầu tiên là nạn nhân và người nhà của họ.
Đây là những kẻ có động cơ lớn nhất.
Nghĩ đến đây, ngài Charlemagne chợt nhíu mày.
Khoan, còn có lính đánh thuê tham gia vào chuyện này.
Theo kế hoạch, con trai ông sau khi được tiêm thuốc sẽ được vận chuyển và giấu trong chiếc “Iron Lady”, lính đánh thuê được giao nhiệm vụ sẽ lái chiếc xe này mà không hay biết gì về món hàng trên xe đến khu đánh cá, nơi không có camera giám sát và tiếp tục được giao cho người đáng tin cậy khác.
Lính đánh thuê không trực tiếp tham gia vào kế hoạch nên cũng không có bất kì thông tin nào, nhưng theo báo cáo thì bây giờ người đó đang giữ chìa khóa chiếc xe “Iron Lady”.
… Làm sao để xử lý chuyện này?
Ngài Charlemagne dùng đầu ngón tay miết lấy hai bên thái dương.
Nếu ông nhớ không lầm thì ngay từ đầu ông đã lên một kế hoạch tỉ mỉ.
Sau khi lính đánh thuê hoàn thành nhiệm vụ được giao, người đó sẽ gặp rắc rối lớn ngay lập tức, do đó không còn thời gian để tìm hiểu “món hàng” mình vận chuyển là gì.
Nhưng tối hôm qua quá hỗn loạn, lính đánh thuê chỉ là một con cờ nhỏ bé trong kế hoạch giải cứu con trai to lớn nên ông chưa có thời gian xem xét hiệu quả của “kế hoạch” tiếp theo.
Ngài Charlemagne mệt mỏi nhắm mắt lại.
Được rồi, ăn từng miếng một, xử lý từng việc một.
Hãy tạm gác lại những chuyện không quan trọng.
…
Trong phòng cấp cứu của căn cứ “Henna”, Ninh Chước vội vã mặc một bộ đồ vô trùng, kéo ghế ngồi bên cạnh Thiện Phi Bạch.
Sau khi Mẫn Mân lắp cánh tay giả cho Ninh Chước, anh lấy số liệu kích cỡ Tiêu Văn lấy được, đi sang phòng bên cạnh để xem thử cột sống mới của Thiện Phi Bạch.
Tin tốt là Thiện Phi Bạch đã tỉnh lại, nhưng tin xấu là cậu chưa tỉnh hẳn.Người bị thương nặng thì khó mà tỉnh táo nổi.
Chạy quần quật trong căn cứ cả đêm, sức lực còn lại của Ninh Chước cũng đã cạn đáy.
Có một tủ lạnh ở trong góc phòng cấp cứu, Mẫn Mân thích đặt những túi đường ở trong đó rồi cắm que vào để đông lạnh.
Bề ngoài nói là dành cho mọi người nhưng thực chất đó là tủ lạnh dành cho Ninh Chước để anh bổ sung đường.
Ninh Chước bóc một cây đường, lười nhác tựa lưng trên ghế ngồi. Một chân anh đạp lên góc giường bệnh của Thiện Phi Bạch, chán chường, vô vọng nói chuyện với cậu.
Ninh Chước tò mò hỏi: Này, ai làm được trò này vậy?”
Thiện Phi Bạch vô thức đáp: “Ninh…”
Ninh Chước rút súng, ngắm thẳng vào động mạch cảnh của Thiện Phi Bạch: “Câm ngay, nghe cho kĩ câu hỏi và nghĩ kĩ trước khi trả lời. Nếu cậu dám hắt nước bẩn vào tôi trước mặt người khác thì tôi sẽ lấy mạng cậu ngay bây giờ.”
Có lẽ sợ sệt trước họng súng lạnh băng ngay trên cổ nên Thiện Phi Bạch im lặng, hơi mím môi.
Hiếm thấy chàng trai ngoan ngoãn như vậy, Ninh Chước rũ mắt, dùng họng súng kim loại lạnh lẽo, cứng rắn lướt dọc theo tĩnh mạch nhấp nhô của cậu.
Chơi đùa một chút, Ninh Chước đứng thẳng dậy, lấy cò súng làm trọng tâm, nhịp nhịp lên thân súng bằng ngón trỏ, nghiêm túc đánh giá Thiện Phi Bạch.
Dù đang bị thương nặng nhưng trông cậu vẫn rất điển trai, sắc sảo.
… Nhưng hai mắt đang nhắm nghiền đầy cảnh giác, căng thẳng, trông không hề thả lỏng, tự nhiên một chút nào.
Nhìn một lúc, Ninh Chước lại sinh ra một ảo giác khác.
Trước mặt anh là Thiện Phi Bạch, nhưng không phải là chàng trai 23 tuổi mà là một cậu bé nhỏ hơn rất nhiều so với bây giờ đang mở to mắt nhìn anh.
Một chiếc đuôi sói bông xù dài cong lên, bên khóe miệng có lúm đồng tiền nho nhỏ, cậu bé cười toe gọi anh là anh Ninh với chất giọng hồn nhiên, trong trẻo.
… Cũng phiền thật đó.
Dù tỉnh hay thức, dù quá khứ hay hiện tại, Thiện Phi Bạch đều thật phiền phức.
Ngay cả khi sắp chết, thằng nhóc này vẫn không buông tha cho anh.
Trong lúc Ninh Chước đang phiền lòng thì Thiện Phi Bạch lại lên tiếng.
Cậu thì thầm khe khẽ: “Ninh Chước, em còn chưa dẫn anh đến xem… cầu*…”
*Kiều: cây cầu
Kiều gì?
“Bàn Kiều” của cậu ta?
Ninh Chước còn chưa kịp nghe kĩ thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng động ầm ĩ.
Trong tiếng ồn ào thì nghe những lời thô tục như “Con thỏ Ninh* lăn ra đây cho bố” cũng đủ biết là đám nhãi ranh của “Bàn Kiều” theo Thiện Phi Bạch đến đây.
*宁兔子: Ninh thỏ tử
Ninh Chước chậm rãi bước ra ngoài, vừa mở cánh cửa phòng cấp cứu nặng nề đã đối diện với một gương mặt đầy tức giận.
Một người đàn ông khoảng 28, 29 tuổi đang phăm phăm dẫn đầu đi đến đây.
Người này cắt tóc mullet, trên mặt có một hình xăm dài từ thái dương xuống tới cổ.
Ninh Chước biết người này, tên là Khuông Hạc Hiên, am hiểu đánh cận chiến, từng bị anh đánh gãy hai hay ba khúc xương sườn.
Khuông Hạc Hiên gấp đến mức hai mắt đỏ hồng, bây giờ nhìn thấy Ninh Chước thì chỉ muốn nhào tới xé xác anh: “Thủ lĩnh của bọn tao đâu?”
“La to lên.” Ninh Chước lạnh lùng nói: “Hay lắm, thằng nhóc sắp chết tới nơi rồi, tụi mày tới khóc lóc làm cú dứt điểm cho cậu ta đi là có thể cúng bảy ngày được rồi đó.”
Nghe xong, lửa giận trong lòng Khuông Hạc Hiên ngùn ngụt bốc lên nhưng hắn đã hạ giọng xuống: “… Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Cột sống của cậu ta bị đánh gãy. Tao nhặt cậu ta về.” Ninh Chước khái lược lại tình huống: “Tao chuẩn bị đổi cột sống mới cho cậu ta.”
Thấy Ninh Chước trả lời hời hợt như vậy, mặt Khuông Hạc Hiên xanh lè vì tức tối.
Dù bây giờ việc sử dụng tay chân giả khá phổ biến nhưng thay đổi cả một cột sống mới như vậy quá nguy hiểm, đặc biệt cần có tay nghề cao, bên cạnh đó đây còn là một bài kiểm tra năng lực gắt gao của kĩ sư cơ khí.
Chưa kể giữa hai người họ có ân oán với nhau, nhìn thấy Ninh Chước thảnh thơi nhàn tản bước ra ngoài mà họ yên tâm nổi thì có mà quỷ mới tin!
Khuông Hạc Hiên hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Ninh Chước: “Con thỏ Ninh kia, mày muốn giết thủ lĩnh của bọn tao à?”
Một thanh niên khác đi theo sau hắn cũng nghiến răng nghiến lợi: “Anh Khuông, anh tin thằng này à? Chắc chắn là nó đã giết thủ lĩnh rồi giả vờ ——”
Ninh Chước hứng thú nhìn nhóc con chỉ mới 19, 20 vừa xuất hiện.
Chưa từng gặp mặt.
Nhưng con mắt giả kia nhìn xịn thật, có lẽ tốn một mớ tiền.
Nhà Thiện Phi Bạch giàu có, hiển nhiên cũng chu cấp đầy đủ cho người dưới trướng.
“Phải rồi. Tao hèn.” Ninh Chước cười lạnh đánh giá thiếu niên: “Tao không đánh chết thằng nhóc đó ngay tại chỗ, không vứt xác nó đi mà còn kéo về đây, đã vậy còn tốn tiền tốn thời gian trị cho cậu ta tới chết, còn gọi tụi mày tới đây nhảy nhót trước mặt tao. Nếu tụi mày không chửi tao thì tao không sống nổi qua hôm nay, đúng không?”
Ba người: “…”
Ninh Chước bẻ gãy que đường đông: “Tụi mày muốn nó chết thì cứ làm đi.”
Không khí căng thẳng, nặng nề, chợt người phụ nữ luôn im lặng trong ba người lên tiếng.
Người phụ nữ có nước da hơi sẫm màu, có lẽ là người gốc Ấn.
Dưới chiếc quần ngắn, chân trái thon dài, rắn chắc được quấn băng, trong khi đó chân trái lại bị đứt đến tận đùi phải gắn một chiếc chân giả được chạm khắc tỉ mỉ hình một con phượng hoàng phát sáng.
—— Phượng Hoàng, chuyên gia độc dược của “Bàn Kiều”.
Người này lớn tuổi nhất, cũng là người thành thục, ổn trọng nhất trong cả ba.
Phượng Hoàng bình tĩnh, không nhanh không chậm hỏi: “Thủ lĩnh bị thương như thế nào?”
Nhưng Ninh Chước từ trước đến nay không phải người dễ nói chuyện: “Bây giờ còn sống. Tụi mày tranh thủ nói chuyện với cậu ta đi, cố gắng giữ cậu ta lại. Nói không chừng khi về đến khu Triêu Ca thì xác còn ấm đấy.”
Thiếu niên đeo mắt giả lại bắt đầu rục rịch muốn đánh Ninh Chước.
Phượng Hoàng không để tâm, vẫy tay một cái, ý bảo thiếu” Phượng Hoàng nói: “Chỉ cần thủ lĩnh có thể sống thì dù có như thế nào, chúng tôi cũng không thể trả ơn nổi.”
Nói xong, cô khéo léo chuyển chủ đề: “Nhưng mà… thủ lĩnh bị thương ở khu Trường An, dù là kẻ nào gây ra đi nữa thì chắc chắn có liên quan đến “Henna”. Hoặc là có quan hệ bạn bè với anh, hoặc là có thù oán. Để tránh hiểu lầm liệu anh có thể nói cho chúng tôi biết đã có chuyện gì xảy ra hay không?”
Ninh Chước nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu nâu hạt dẻ của cô, khẽ mỉm cười: “Hiểu lầm? Xin đừng hiểu lầm.”
Phượng Hoàng ngạc nhiên.
“Tao mời tụi mày tới đây để nói chuyện phiếm giảng hòa à? Tụi mày có xứng không?”
Đôi mắt xanh của Ninh Chước lần lượt lướt qua ba người đang uất nghẹn trước mặt: “Thiện Phi Bạch đang ở đây, nếu cấp dưới của cậu ta gây chuyện ở nơi tôi không nhìn thấy thì tôi ngủ không nổi.”
Anh phất tay: “Nhanh, mời họ tới phòng nghỉ cho khách quý đi.”
Đề phòng ba người này là người ở bên ngoài, trên hành lang có ít nhất 7, 8 lính đánh thuê đang bao vây họ thành vòng tròn.
Ninh Chước vừa ra lệnh đã có 3, 4 người tiến lên trước một bước.
Một người ngơ ngác hỏi: “Anh Ninh, chỗ chúng ta có phòng cho khách quý hả?”
Ninh Chước tựa lưng lên vách tường phía sau, thản nhiên đáp: “Ờ ha, vậy thôi dẫn họ tới phòng tạm giam trước đi.”
Chỉ một thoáng qua, đôi mắt của Phượng Hoàng dâng lên sát khí, ngón tay nâng lên muốn sờ lên cúc áo trước ngực.
Nhưng tay cô vừa mới giơ đến bên hông thì một ánh mắt lẳng lặng nhìn xuống tay cô.
Không biết từ khi nào, tay Ninh Chước đã chạm vào sau thắt lưng cô.
Chỉ cần cô dám giơ tay thêm một chút nữa thì chắc chắn tay cô sẽ bị chặt đứt.
Phượng Hoàng rùng mình, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Đây là địa bàn của Ninh Chước.
Dù cô có hạ độc toàn bộ lính đánh thuê trên hành lang thì cũng không thể trốn thoát khỏi căn cứ “Henna”, cô lại càng không thể mang Thiện Phi Bạch đang bị thương nặng ra ngoài.
Hiển nhiên, Ninh Chước đang ở thế trên.
Cô buông tay xuống, không làm những hành động dư thừa nữa.
Ba người bị cưỡng chế rời đi trong tiếng chửi “Tao đ*t cả lò nhà mày tên họ Ninh”.
Ninh Chước nhìn về phía hướng cả ba rời đi với vẻ mặt điềm nhiên.
Ánh đèn mờ mịt trên hành lang phả chiếu trong đôi mắt anh.
Mẫn Mân thò đầu ra sau khi theo dõi toàn bộ quá trình ở trong phòng tạo mô hình, cảm thán một câu: “Họ cũng trọng tình trọng nghĩa thật.”
“… “Trọng tình trọng nghĩa”?” Ninh Chước lặp lại, mỉa mai: “Toàn bộ “Bàn Kiều” gộp lại cũng không có nổi 3 cái đầu, mà một nửa thì đã ở trong óc Thiện Phi Bạch, một nửa bộ óc còn lại chỉ để giúp cho cái đầu được tròn hơn thôi.”
Mẫn Mân tò mò hỏi: “Là sao?”
Ninh Chước nhìn cô: “Tôi đã nói rõ với họ rồi. Thiện Phi Bạch chưa chết, mà họ lại dám mò tới đây.”
Mẫn Mân: “Rồi sao nữa?”
Ninh Chước: “Đổi lại là tôi, nếu “Bàn Kiều” gọi điện cho em, nói rằng tôi sắp chết, bây giờ tôi đang ở trong tay họ thì em có đi không?”
Mẫn Mân hớn hở: “Đương nhiên là đi rồi. Cả đời này em chưa thấy anh thảm tới mức đó bao giờ.”
Ninh Chước uy hiếp nói: “Nghĩ kĩ rồi trả lời.”
Ngoài miệng thì vui đùa nhưng trong lòng Mẫn Mân đã hiểu được điều gì đó.
Ninh Chước tự đào hố chôn bọn họ.
Người như Thiện Phi Bạch bị hại đến như vậy cũng chỉ có thể là vì bị người mình tin tưởng thọc một dao.
Nếu Thiện Phi Bạch chết thì đó sẽ là tận thế.
Nhưng may thay, cậu ta gặp được Ninh Chước, được anh cứu một mạng.
Ninh Chước cố ý gửi thông tin này cho “Bàn Kiều”, khiến kẻ phản bội Thiện Phi Bạch trở nên lo lắng.
Mẫn Mân cảm thấy cô cũng khó lòng mà ngồi im nổi khi nghe tin thủ lĩnh còn sống sau khi làm ra tội ác tày trời như vậy.
Bây giờ cách duy nhất giải quyết được vấn đề là mạo hiểm tiến vào “Henna”, quan sát tình huống của Thiện Phi Bạch và tìm cơ hội ra tay dứt điểm.
Nếu không làm vậy thì chỉ có thể nghe theo số trời, đứng im chờ chết.
Ý của Ninh Chước đúng là vậy: “Chỉ có ba người được phép vào địa bàn của kẻ thù, hơn nữa còn không được phép mang theo vũ khí. Thiện Phi Bạch bị thương nặng thì cũng không thể mang cậu ta toàn thây ra ngoài. Vậy thì cả gan chui thẳng vào hang cọp như vậy một là ngu ngốc, hai là có mưu đồ riêng.”
Mẫn Mân cảm thán một tiếng: “Lúc trước “Bàn Kiều” bắt Kim Tuyết Thâm, ai đơn thương độc mã xông vào chỗ hiểm cứu người về rồi bị đâm ba nhát vậy?”
Ninh Chước thản nhiên phủ nhận: “Ai vậy?”
Anh ngó lơ Mẫn Mân đang nhịn cười, nhìn về phía Thiện Phi Bạch: “Chỉ có những kẻ thân cận mới có thể cậu ta, và người có thể hại anh chỉ có bọn em.”
Mẫn Mân giả điếc: “Ai, ai mắng vậy?”
Ninh Chước khởi động cánh tay mới, loay hoay với ba cái nút trên cánh tay hai lần. Trên không trung chợt xuất hiện hình ảnh ba người đang sốt ruột đứng ngồi không yên trong phòng tạm giam.
Anh hơi nghiêng đầu: “Dù ba người này đều là người trụng thành cũng chẳng sao, là cấp dưới trực tiếp thì có thể quản lý mọi việc. Có họ trong tay thì “Bàn Kiều” cũng không dám hành động hấp tấp.”
Anh chăm chú nhìn ba người trên màn hình, không quên nhắc nhở Mẫn Mân: “Lúc đổi cột sống cho thằng nhóc thì nhớ cẩn thận một chút, chúng ta giữ cậu ta lại hoàn toàn có lợi.”
Mẫn Mân tò mò nói: “Anh Ninh, anh quan tâm người ta thật đó.”
“Đương nhiên là quan tâm, quan tâm cậu ta là quan tâm bản thân mình.”
Ninh Chước nói: “Với thân phận của Thiện Phi Bạch, cậu ta không chỉ là thủ lĩnh của “Bàn Kiều” mà còn là cậu hai nhà họ Thiện, là đứa con cưng đầy kiêu ngạo của trời đất. Người cha quá cố của cậu ta đã để lại một nửa gia tài cho cậu ta, một nửa đó cũng đủ mua đất Trường An. Ai có lí do muốn hại chết cậu ta?”
Mẫn Mân đoán: “Ý của anh là “Henna” đã đắc tội với ai đó nên mới có kẻ lấy cậu ta làm cớ hại chúng ta?”
“Dùng cậu ta để hại chúng ta? Cũng quan tâm đến chúng ta thật đó.” Ninh Chước nói: “Hẳn là anh và cậu ta đều cùng đắc tội với ai đó.”
Anh không thể biết hết những sai phạm do Thiện Phi Bạch gây ra.
Khi Ninh Chước đang ngẫm nghĩ lại sai phạm gần nhất của mình là gì thì máy liên lạc của anh lại vang lên.
Tên của người gọi đến là “Dong dài, không muốn nghe”.
“Lâm Cầm.” Người bên kia tự khai báo tên họ rồi trực tiếp vào vấn đề: “Khoảng vài tiếng trước, vào đêm hôm qua, cậu có đi qua một nhà máy bị cháy ở phía đông khu Trường An, đúng không?”
--
/Cột sống kim loại/