Đáng lẽ họ phải xuống tầng 16 để gặp bác sĩ và thợ cơ khí của Henna.
Nhưng khi đi đến tầng 14, cửa thang máy vừa mở, họ đã gặp Mẫn Mân.
Cô định đi xuống.
Mẫn Mân vừa hút xong một điếu thuốc, cô nhìn hai người trong thang máy, lắc lắc ngón tay rồi ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, điếu thuốc bay theo một đường cong parabol tuyệt đẹp.
Ninh Chước cau mày, nhưng anh chưa kịp nói gì cô đã chỉ tay về phía tấm biển phía sau: “Tầng này không cấm hút thuốc.”
Nói xong, cô bước vào thang máy.
Nhìn thấy Thiện Phi Bạch đi theo phía sau Ninh Chước, cô hiểu ra ngay.
Mẫn Mân chủ động chào hỏi Thiện Phi Bạch: “Anh chàng đẹp trai, lại gặp nhau rồi.”
Không chờ đối phương đáp lời, cô hỏi: “Lần này cậu định tiếp tục sự nghiệp làm em trai hả?”* ①
*Câu này Mẫn Mân nói bằng phương ngữ: 呢次打算几时做契弟
Đây là một câu hỏi không mấy tử tế.
Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt, ngoan ngoãn cười toe: “Chị, em không làm nữa đâu.”
Nghe cậu trả lời bằng tiếng bản địa khá chuẩn, Mẫn Mân ngạc nhiên liếc mắt nhìn.
Một lúc sau, cô lắc đầu, trả lời bằng chất giọng trong trẻo: “Ăn mì xong lật đáy bát lên*, tôi không tin đâu.”
*食碗面翻碗底: tục ngữ Quảng Đông, hàm nghĩa sau khi nhận lợi ích của người khác xong thì lại mong người giúp mình chết đi, nói đơn giản, câu này có nghĩa phê phán những người vô ơn, đồng nghĩa với câu “Ăn cháo đá bát” bên Việt Nam
Thang máy xuống tầng 16 nhanh chóng.
Khi Mẫn Mân bước ra khỏi thang máy, cô không kiêng kỵ có Thiện Phi Bạch ở bên cạnh mà nhắc nhở Ninh Chước: “Cẩn thận bị thiệt thòi.”
Cửa thang máy đóng lại.
Có thể xem đây là cuộc gặp gỡ với Mẫn Mân.
Ninh Chước nhấn nút thang máy xuống tầng cuối cùng, anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Thiện Phi Bạch liền vỗ vào gáy cậu: “Đang nghĩ gì vậy?”
Anh khá thích cảm giác sờ vào sau gáy Thiện Phi Bạch khi da thịt vừa có sự mềm dẻo của cơ bắp vừa có sự cứng cáp của sắt thép.
Thiện Phi Bạch chưa kịp trả lời, thang máy đã đến tầng 18.
Cánh cửa nặng nề lại mở ra, một màn sương mỏng manh hiện ra trong tầm mắt.
17 tầng trên được lắp đặt đèn đồng bộ với ánh sáng bên ngoài.
Ở đây thì khác.
Trên hành lang rải rác vài chiếc đèn treo tường, ánh sáng mờ mịt với khoảng cách xa khó nhìn thấy rõ điều gì. Đèn tường cũng được phủ một lớp vải, hạn chế cường độ của ánh sáng, khiến không gian trở nên âm u, tăm tối hơn.
Ninh Chước ung dung đi trong bóng tối, anh bỏ qua những đống sắt vụn trên hành lang, đi thẳng đến cửa phòng và gõ cửa.
Bên trong vang lên tiếng lạo xạo nhai khoai tây chiên: “Ai đó?”
Ninh Chước cầm tay nắm cửa, trước khi vào thì thông báo: “Tôi có dẫn người ngoài đến.”
Nói xong, anh đẩy cửa bước vào.
Bên trong là một thế giới thu nhỏ được tạo thành từ màn hình.
Khi Thiện Phi Bạch nhìn xung quanh, cậu gần như không thể tìm thấy được ranh giới của căn phòng.
Thế giới ngầm rộng lớn, tối đen này là nơi chứa đựng tất cả hệ thống theo dõi bên trong và bên ngoài Henna, cũng như những bảng điều khiển của tất cả các loại bẫy rập có thể gây chết người.Người quản lý những vấn đề này là một chàng trai trẻ trông như có thể đột quỵ bất cứ lúc nào vì thiếu ngủ.
Sau khi nghe lời thông báo của Ninh Chước ở ngoài cửa, một thanh niên da trắng như tuyết di chuyển như một con thỏ, nhảy ra phía sau ghế ngồi như một con mèo hoang đầy cảnh giác, cậu chỉ thò ra một đôi mắt lặng lẽ quan sát hai người.
Thiện Phi Bạch thấy người này chỉ mặc một chiếc áo dài tay, tay áo xắn lên khuỷu tay, từ đầu gối đến ngón chân thì để trần.
Ninh Chước đã quen với sự lập dị của đối phương, anh giới thiệu cho Thiện Phi Bạch: “Đường Khải Xướng, là thợ cơ khí của Henna, bằng tuổi với cậu.”
Đường Khải Xướng, người đang nhiệt liệt chửi mắng Phương Tù trên kênh chat nội bộ, dùng ngón tay cào cào vào lưng ghế, lo lắng đến mức để lộ ra cổ tay thon dài đến kinh ngạc.
Cậu lí nhí gọi: “Anh Ninh.”
Cậu gật đầu với Thiện Phi Bạch như một lời chào.
Trao đổi một lúc rồi Ninh Chước dẫn Thiện Phi Bạch ra ngoài.
… Sợ Đường Khải Xướng căng thẳng quá độ.
Thiện Phi Bạch và Ninh Chước sóng vai nhau đi qua hành lang dài, đèn tường mờ ảo như mật ong pha loãng chiếu rọi trên gương mặt của cả hai.
Thiện Phi Bạch nhớ lại giọng nói trẻ trung tràn đầy năng lượng phát trên loa khi cậu nằm trên cán cứu thương và được Ninh Chước đưa vào Henna.
“… Nếu không trả lời trong vòng 3 giây, hãy cẩn thận tôi sẽ ——”
Giọng nói đó quá xa lạ với gương mặt này, hoàn toàn khác xa so với trí tưởng tượng của Thiện Phi Bạch.
Thiện Phi Bạch thử nói: “Em nghe cậu ta nói chuyện, hình như…”
Ninh Chước nói: “Tiểu Đường không thích gặp mặt trực tiếp.”
Câu này khá chiếu lệ, nói như không nói.
Ninh Chước cúi đầu suy nghĩ một lát.
Vì sao muốn kéo Thiện Phi Bạch xuống bùn thì cái giá phải trả lại là… thành thực?
Anh hít sâu một hơi, nội tâm mâu thuẫn một lát, cuối cùng nhìn về phía Thiện Phi Bạch: “Tiểu Đường là một người đặc biệt.”
Cùng đi theo Ninh Chước, Thiện Phi Bạch không có thêm thông tin gì hữu ích ngoại trừ việc làm quen với mọi người, ban đầu cậu có hơi thất vọng nhưng khi nghe Ninh Chước muốn bàn luận với mình thì ánh mắt sáng ngời, ngẩng phắt đầu dậy.
Ninh Chước chậm rãi nói: “Công ty Thụy Đằng là công ty con của tập đoàn Thái Thản, đã cho ra mắt người máy có khả năng mang thai và sinh sản cách đây 20 năm.”
Thiện Phi Bạch gật đầu.
Cậu biết chuyện này.
Nó không hẳn là một “người máy mang thai” mà là một cỗ máy nuôi phôi hình quả trứng.
Thiết bị sẽ tách riêng t*ng trùng và trứng rồi kết hợp ở bên ngoài cơ thể mẹ. Sau khi hình thành phôi, chúng sẽ được cấy vào lồng ấp để mô phỏng môi trường tử cung của cơ thể mẹ suốt quá trình mang thai, đảm bảo cân bằng dinh dưỡng cho thai nhi.
Sau khi mang thai mười tháng, người dùng có thể mở hộp, giảm thiểu rủi ra và đau đớn khi sinh nở, đồng thời giảm tác động đến thai nhi do tai nạn, chấn thương hay tình trạng thể chất của cơ thể mẹ…
Ngoài những vấn đề về đạo đức và những ưu đãi đặc biệt từ cấp trên, sản phẩm này có vẻ như là hoàn hảo.
Ninh Chước đi tới thang máy, không nhấn nút đi lên, nói tiếp: “Người máy mang thai trong dự kiến của Thụy Đằng không phải như vậy… Không phải là một thùng chứa, mà là một người phụ nữ mô phỏng một cách hoàn chỉnh.”
Tim Thiện Phi Bạch đập thình thịch, cậu quay đầu, nhìn cánh cửa đã chìm vào bóng tối và không thể tìm thấy nó ở đâu nữa.
“Cậu ấy là ——”
“Đúng vậy.” Đôi mắt xanh lục của Ninh Chước lạnh lùng, không có chút ấm áp nào: “Tiểu Đường là đối tượng thí nghiệm duy nhất sống sót sau hơn 180 ngày sinh ra từ người máy.”
Thiện Phi Bạch nhạy bén hỏi: “Sao anh lại kể cho em nghe chuyện của Tiểu Đường?”
Ninh Chước nhấn nút thang máy: “Vì sau này cậu ấy sẽ có ích cho cậu.”
Thiện Phi Bạch nheo mắt, thắc mắc muốn được giải đáp: “Vậy anh nói thêm đi.”
Ninh Chước vốn đã muốn kết thúc nội dung trao đổi: “Cậu nói gì?”
Thiện Phi Bạch: “Tầng 9 còn có một người khác giống hệt như Kim Charlemagne.”
Ninh Chước không để tâm, bước vào thang máy.
Thiện Phi Bạch đi theo sau, cười cười: “Khi em theo anh vào đây, em thấy mấy camera giám sát ở tầng 7 bị mù cho nên mới dám lẻn ra ngoài. Vừa rồi em còn nhìn sơ qua chỗ của Tiểu Đường, em thấy màn hình giám sát của tầng 7 và tầng 9 cũng không nối kết với nhau.”
Ninh Chước: “…” Anh âm thầm ghi thù con sói con trong lòng.
Thiện Phi Bạch tiếp tục lải nhải: “Có phải anh Ninh lén sửa camera giám sát không? Hay là anh bảo Tiểu Đường tắt một vài cái đi? Dù sao thì bình thường cậu ấy cũng không thích nói chuyện trực tiếp với người khác, những người khác cũng không có nhiều thời giờ chú ý đến những camera có vấn đề ——”
Ninh Chước bị làm phiền đến không chịu nổi, tay phải vòng ra sau, bịt kín miệng của Thiện Phi Bạch lại.
Ninh Chước không sợ bị cắn.
Chỉ cần Thiện Phi Bạch không sợ bị gãy răng là được.
Không ngờ Thiện Phi Bạch lại lựa chọn đi con đường khác. Cậu thè lưỡi ra liếm ngón tay của Ninh Chước một cách nhanh nhẹn.
Chức năng cảm ứng sinh học nhạy bén đã truyền tải toàn bộ sự ướt át, ấm áp ấy đến dây thần kinh của Ninh Chước, khiến đầu ngón tay anh tê dại và có xu hướng lan rộng ra các bộ phận khác.
Ninh Chước chuyển động như bị điện giật, anh xoa đầu ngón tay để giảm bớt sự tê dại kỳ lạ.
Sau đó, anh tóm lấy cằm Thiện Phi Bạch, làm động tác như muốn bóp nát: “… Chó hả?”
Thiện Phi Bạch: “Anh thực sự có cảm giác?”
Lòng bàn tay của Ninh Chước bị nhiệt độ cơ thể cao của Thiện Phi Bạch áp chế, trong lòng anh cảm thấy khá khó chịu.
Thiện Phi Bạch không phản kháng lại, dịu ngoan rũ mi xuống: “Lúc anh ở trong vụ nổ, anh có đau không?”
Ninh Chước: “…”
Câu hỏi này gợi lại cho anh nhiều kỉ niệm.
Thiện Phi Bạch tự xưng là “Tiểu Bạch”, đứng trước giường anh nỉ non hỏi: “Anh có đau không?”
Sự đan xen giữa quá khứ và thực tại khiến anh cảm thấy rất tệ.
Khi đó cậu ấy thực sự quan tâm đến anh hay chỉ là giả vờ?
Còn bây giờ thì sao?
Ninh Chước tối sầm mặt, túm lấy cổ Thiện Phi Bạch rồi mạnh mẽ đẩy cậu ra xa.
Thiện Phi Bạch bất ngờ không kịp phòng ngừa, yết hầu bị đánh một đòn đau, gập cả người lại ho khan kịch liệt.
Ninh Chước không hề cảm thấy áy náy, anh thờ ơ lạnh nhạt, tiếp tục đánh giá lợi ích khi hợp tác với Thiện Phi Bạch.
Ninh Chước chưa đưa ra được đánh giá cuối cùng, bọn họ đã tìm thấy sếp Phó ở gần vách đá Henna.
Y đang hí hửng chơi một môn thể thao.
Lắc diabolo.*
*Diabolo là một trò chơi tung hứng gồm hai nắp nhựa được kẹp lại bằng bu lông vào trục kim loại, thường đi kèm với hai cây gậy làm bằng gỗ, nhôm, dùng đòn bẩy để truyền lực.
Khối diabolo trong tay y sống động như đang bay, khối tròn bị luồng khí tốc độ cao khuấy động tạo ra âm thanh như tiếng kêu của chim bồ câu, vang vọng giữa núi rừng.
So với người trong trí nhớ của Thiện Phi Bạch vào 10 năm trước, sếp Phó có vẻ gầy đi. Bộ đồ huấn luyện màu trắng rộng thùng thình, chỉ có chiếc thắt lưng xanh buộc vào vòng eo thon thả.
Y đang chơi vui vẻ nên Ninh Chước cũng không làm phiền.
Thiện Phi Bạch thấp giọng hỏi Ninh Chước: “Anh, sếp Phó bao nhiêu tuổi rồi?”
Ninh Chước: “42.” Nếu anh ta nói tuổi thật.
Thiện Phi Bạch im lặng cảm thán: “Oh wow.”
Ninh Chước: “Hồi 20 mấy anh ta cũng trông giống như thế này.”
Vì rất tò mò về người cha nuôi tai tiếng của Ninh Chước theo lời đồn, Thiện Phi Bạch đứng từ xa đánh giá sếp Phó một cách cẩn thận.
Cậu hỏi lại Ninh Chước: “Anh, tên đầy đủ của sếp Phó là gì vậy?”
Ninh Chước đưa ra một đáp án ngoài dự đoán: “Quên rồi.”
Thiện Phi Bạch: “… Hả?”
Ninh Chước: “Ờ, mấy năm qua cứ gọi là sếp Phó nên cũng quên thật.”
Ninh Chước không nói dối.
Trước đây Ninh Chước có biết tên thật của sếp Phó, nhưng cái tên đó quá khó phát âm, hơn nữa cũng không hợp với con người của y nên anh cũng quên mất.
Sếp Phó có năng lực đặc biệt có thể khiến người khác dễ quên hoặc bỏ qua sự tồn tại của mình.
Thiện Phi Bạch càng thêm hứng thú: “Anh, sếp Phó là người như thế nào vậy?”
Ninh Chước liến thoắng đáp: “Bảo mẫu, đầu bếp, robot quét dọn, người phản đối cấy ghép chi giả.”
Sau khi nghĩ thêm, anh bổ sung: “Anh ta cũng quyên góp nhiều lần cho các tổ chức phản đối cấy ghép chân tay giả, thậm chí còn tham gia biểu tình trên đường phố.”
Thiện Phi Bạch liếc nhìn cánh tay của Ninh Chước, hơi nhướng mày.
Ninh Chước hiểu ý: “Anh ấy không phản đối việc chúng tôi cải tạo, nhưng anh ấy cũng nói anh ấy sẽ không bao giờ cải tạo, sau này nếu mất tay hay mất chân, anh ấy sẽ chết.”
May mắn là sếp Phó vẫn sống được đến tận bây giờ trong thế giới hỗn loạn này.
Ninh Chước nói: “Anh ấy là người duy nhất ở Henna không cấy ghép chân tay giả, thậm chí còn không có cả giao diện não – máy tính.”
Thiện Phi Bạch hồi tưởng, nhận ra đúng là như vậy.
Ninh Chước, Kim Tuyết Thâm, Úc Thuật Kiếm, còn cả Đường Khải Xướng quản lý toàn bộ hệ thống an toàn của Henna, hầu hết đều đã cải tạo cơ thể.
Nhưng cậu nhanh chóng tìm được một ngoại lệ: “Không phải chị Mẫn Mân không cải tạo ạ?”
Thiện Phi Bạch quan sát cô và không tìm thấy bất kỳ dấu vết biến đổi nào.
“Cô ấy?” Ninh Chước không chớp mắt đáp: “… Cô ấy là người cải tạo điên rồ nhất trong số chúng tôi.”
Thiện Phi Bạch đợi một lúc, phát hiện Ninh Chước không có ý định tiếp tục nói nữa bèn cố gắng đè nén sự tò mò của mình, quay lại công cuộc khai thác mối quan hệ giữa Ninh Chước và sếp Phó: “Anh Ninh, anh thấy ở chung với sếp Phó có tốt không?”
Lần này Ninh Chước lại trầm mặc một lúc lâu.
“Khá tốt.” Một lúc lâu sau, anh đưa ra một đánh giá sâu sắc: “Nhưng đừng gây sự với anh ấy.”
【 Tác giả có lời muốn nói 】
① Ni thứ đả toán kỉ thì tố khế đệ: Khế đệ (契弟) một từ mang hàm nghĩa mắng chửi
Câu này có thể hiểu là đang chửi Thiện Phi Bạch là một thằng nhãi con vong ân phụ nghĩa