Trước khi mùa hè kết thúc, con tàu của Henna đã được hoàn thành.
Quan sát dòng hải lưu, có thể thấy rằng thời điểm ra khơi tốt nhất của họ sắp đến.
Nhưng mọi người ở Henna vẫn không hề nhận thêm được thông tin gì của sếp Phó, người đang lang bạt ở bên ngoài.
Không chỉ Kim Tuyết Thâm, ngay cả Ninh Chước vốn không mấy khi quan tâm đến hành tung của sếp Phó cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
…
Lần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ này của Phó Vấn Cừ được hoàn thành với tiến độ cao.
“Đối tượng phục vụ” trong nhiệm vụ của y, Hoắc Tề Á, là người có quyền lên tiếng nhận xét về vấn đề này.
Một sáng nọ, gã ta vừa từ tầng hai bước xuống đã thấy Phó Vấn Cừ chăm chỉ lau dọn nhà cửa, thái độ nghiêm túc, tỉ mỉ như thể đây chính là nhà của y.
Phó Vấn Cừ nhìn thấy Hoắc Tề Á, theo quán tính chào buổi sáng, sau đó dùng giọng điệu thản nhiên như đang hỏi “sáng nay muốn ăn gì” để hỏi: “Giám đốc Hoắc con, Hoắc Anh Bác là ai vậy?”
Giám đốc Hoắc con ngạc nhiên: “Con trai… của cha tôi.”
Gã ta miễn cưỡng nuốt từ “con riêng” xuống.
Con không được nói xấu cha.
“Ồ.” Phó Vấn Cừ nói: “Con trai của cha ngài thuê sát thủ đến giết ngài, tối hôm qua suýt nữa bị tôi làm thịt, bây giờ đang bị nhốt dưới tầng hầm rồi. Gọi em trai ngài đến bảo lãnh hay là cha ngài đến bảo lãnh đây?”
Phó Vấn Cừ ngó lơ bộ dạng trợn mắt há mồm của Hoắc Tề Á, loạt xoạt tiếp tục quét nhà, chân thành thở dài một hơi: “Trời ơi, đều là người một nhà mà cứ làm gì vậy?”
Sau khi quét nhà hai lần, y mới hỏi: “À quên, sáng nay ngài muốn ăn gì?”
Kể từ đó, sức phản kháng của Hoắc Tề Á dành cho Phó Vấn Cừ bằng không, thậm chí còn muốn Phó Vấn Cừ có thể phục vụ mình lâu hơn một chút.
Đối với lời mời gọi của đối phương, Phó Vấn Cừ không đồng ý ngay mà cười hỏi: “Giám đốc Hoắc không sợ tôi à?”
Đương nhiên là sợ.
Hoắc Tề Á cũng không biết Phó Vấn Cừ là một người đàn ông tốt bụng của Henna.
Với kinh nghiệm tiếp xúc với y trong vài ngày qua, gã chỉ có thể tin một điều rằng Phó Vấn Cừ là một con quái vật.
Cảm giác như sự tồn tại của người này như có như không, không phải do bẩm sinh mà là do luyện tập mới có được.
Chỉ những người được y yêu quý mới xứng đáng để y đối đãi chân thành và liều mạng hi sinh.
Còn những người khác trong mắt y bình đẳng như cỏ rác, nếu không có người chi tiền mời y “dọn dẹp” thì y sẵn sàng đạp lên người họ để tránh phiền phức.
Hoắc Tề Á chấp nhận lấy bản thân làm lợi thế cho mình.
Nếu không thể làm lợi thế thì cách tốt nhất là nói chuyện tình cảm hơn với đối phương, sau đó tiễn biệt y một cách đàng hoàng.
Nếu không chắc chắn 100% thì đừng dại dột ra tay giết y.
Gã đã hỏi ý cha, giám đốc Hoắc cha cũng có ý định này.
Vì vậy Hoắc Tề Á bỏ qua câu hỏi “có sợ không”, mong muốn gia tăng thêm cảm tình đối với y: “Cậu và cha tôi quen biết nhau như thế nào?”
“Có người giới thiệu.” Phó Vấn Cừ chống cằm, bộ dạng trầm tư: “Khi đó tôi đang giúp một nhân viên nghiên cứu và phát triển liên kết ở Thụy Đằng, người ày nhờ tôi làm việc, nhưng sau khi công việc hoàn thành thì người đó lại luôn trì hoãn thanh toán cho nên tôi tự mình ra tay, lấy đi một android từ công ty của người đó…”Phó Vấn Cừ dịu giọng nói, lời nói chất chứa hoài niệm: “Dùng để gán nợ.”
Nhưng cảm xúc này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Y cười cười nghiêng đầu nhìn Hoắc Tề Á: “Sau đó thì giám đốc đó lại giới thiệu tôi cho giám đốc Hoắc. Thêm nữa, đơn hàng cuối cùng trước khi tôi rửa tay gác kiếm là của cha ngài. Đơn hàng đầu tiên tôi nhận sau khi quay lại nghề thì là đơn tôi tự mình tìm đến, đối tượng phục vụ là ngài.”
Hoắc Tề Á lúng túng cười: “Chúng ta có duyên với nhau quá.”
Phó Vấn Cừ vừa định đáp lời thì máy liên lạc reo chuông.
Y thả lỏng tâm tình phất tay với Hoắc Tề Á, ý bảo muốn ra ngoài một chuyến.
Phó Vấn Cừ bước ra ngoài cỏ, bắt máy: “Alo? Ninh Ninh, nhớ tôi hả?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói chân thành, đáng tin của Ninh Chước: “Sếp Phó, về thôi.”
Nghe thấy đối phương nói như vậy, Phó Vấn Cừ hiểu ngay: “Định khi nào đi?”
“Hôm trước đã thử xuống nước, mọi thứ đều thuận lợi, Mẫn Thu nói là 5 ngày sau.”
Phó Vấn Cừ nhắm mắt, rành rọt nói:
“… Tôi đã nói với cậu rồi. Tôi không đi.”
Trong lòng Ninh Chước chợt hư không một mảng.
Trước khi bấm máy liên lạc, trong lòng Ninh Chước đã có dự cảm như vậy.
Nhưng anh vẫn không chịu bỏ cuộc và nhất quyết muốn nghe chính miệng y nói.
Ninh Chước chắc nịch nói: “Không được.”
Phó Vấn Cừ sảng khoái cười: “Ninh Ninh, đừng tùy hứng.”
Ninh Chước không chịu nhượng bộ.
Trên đời này, người vẫn tiếp tục gọi anh là Ninh Ninh, xem anh như con mình chỉ có một mình sếp Phó.
Ninh Chước còn nhớ rõ vào lúc nhỏ, khi biết mình muốn đổi tên, sếp Phó bất lực tiếc hận rằng: “Tên Hải Ninh đẹp mà, sau này không còn ai gọi cái tên này nữa à?”
Ninh Chước nằm trên giường, nửa người bên phải trống hoác, đầu và vai quấn đầy băng gạc.
Ninh Chước đờ đẫn đáp: “Hải Ninh chết rồi, không còn ai nhớ cái tên đó nữa.”
Sếp Phó hiển nhiên không đồng tình.
Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, y vỗ tay: “Người khác không gọi thì tôi gọi! Tôi gọi cậu là Ninh Ninh, vậy thì vẫn có người gọi tên cậu. Cậu là bé Hải Ninh, tôi nhớ kĩ.”
Ninh Chước liếc mắt nhìn y, rúc mặt vào trong chăn, không có ý kiến gì, vừa cảm thấy buồn nôn vừa cảm thấy ấm áp.
Khi đó trong lòng Ninh Chước chỉ còn lại thù hận, cho nên cũng không muốn có ấm áp.
Nhưng sự ấm áp đó vẫn luôn tồn tại kéo dài cho đến ngày hôm nay, tận giờ phút này, lẳng lặng nằm im trong trái tim anh không rời.
Sếp Phó đối diện với thái độ kiên quyết của Ninh Chước, cũng cùng đối phương nghĩ đến một điều: “Ninh Ninh, còn nhớ ngày tôi nhặt được cậu không?”
Ninh Chước đáp “nhớ”.
“Tôi nói thật, cậu đừng giận nha.” Phó Vấn Cừ nói: “Hôm đó, nhà cậu bị cháy, tôi đi ngang qua gần đó nên muốn đến xem náo nhiệt, không có dự định làm gì tốt. Lúc đó tôi cảm thấy mình là người xui xẻo nhất rồi, xui xẻo đến mức muốn chết luôn, sau đó cảm thấy rằng nếu không còn cách nào khác thì cứ đâm đầu vào đám cháy tự thiêu chính mình vậy. Không ngờ trong lúc tôi đang đi tìm chết thì nhặt được cậu.”
Y cười tự giễu: “Tôi cứu cậu, cậu cũng cứu tôi. Suốt mấy năm qua, cậu không nợ tôi điều gì cả. Một mình cậu nỗ lực gầy dựng nên Henna, ngoại trừ báo thù, tôi còn nghĩ rằng cậu cảm thấy sớm muộn gì mình cũng chết sớm cho nên mới để lại mấy đứa trẻ đó ở lại chăm sóc tôi khi về già nữa cơ.”
Ninh Chước không trả lời thẳng thắn, chỉ nói: “Mấy năm qua anh cũng… đối xử với tôi rất tốt.”
“Tôi biết mà, cậu là đứa trẻ tốt nhất.”
Phó Vấn Cừ dịu dàng nói: “Tôi á, có tay có chân, không cần cậu dưỡng già đâu. Tôi quen rồi, tôi có hứng thú với cậu nên mới ở lại. Ninh Ninh, cảm ơn cậu, đã giúp tôi có một quãng thời gian sống yên bình, an ổn.”
Ninh Chước có chút đau lòng.
Y nói như vậy tức là đã thực sự quyết tâm.
Phó Vấn Cừ đã quyết tâm thì cho dù có ép buộc y thì cũng không thể giữ người lại được.
Ninh Chước hỏi: “Nếu anh không đi thì anh sẽ đi đâu?”
“À ha… Quan sát Tiểu Lâm Cầm, sợ là có người bắt nạt thằng bé, cũng sợ khi nó có địa vị cao thì thay đổi, vậy thì cũng cần có người dạy dỗ lại, không cho nó học theo cái xấu… Ở Henna cũng không còn ai, vậy thì ai chống lưng được?… Còn có căn cư Henna nữa, nói bỏ là bỏ hả, tiếc lắm. Lỡ như các cậu không tìm thấy đường đi, muốn quay về nhà thì cũng phải có người giữ nhà đúng không?”
Ninh Chước cảm động, nhẹ nhàng gọi: “… Sếp Phó.”
Phó Vấn Cừ giơ tay, xoa mái tóc của Ninh Chước giữa hư không: “… Cũng trách cậu, nhiều năm như vậy vẫn khiến tôi lo lắng. Bây giờ muốn đi cũng không yên tâm nổi.”
Ninh Chước: “Xin lỗi.”
Sếp Phó cười: “Không muốn nghe cái này.”
Ninh Chước: “Bảo trọng.”
“Cũng không phải cái này.”
Ninh Chước rũ mắt: “Tôi sẽ… cố gắng sống tốt.”
Bên kia vang lên tiếng cười sang sảng: “Vậy là tốt rồi!”
…
Ở Henna, ai cũng trầm mặc khi nghe ý nguyện của Phó Vấn Cừ.
Kim Tuyết Thâm phản ứng kích động nhất, la to: “Không được! Anh ấy không đi thì tôi cũng không đi!”
Ninh Chước nhìn qua: “Tốt lắm. Vậy cậu đi tìm anh ấy đi.”
Kim Tuyết Thâm ngùn ngụt lửa giật, phăng phăng ra khỏi phòng họp như một đứa trẻ giận dỗi muốn tìm cha để mách chuyện.
Hắn rời khỏi phòng và không quay trở lại.
Mọi người dần tan đi hết, Thiện Phi Bạch nói với Ninh Chước: “Nếu anh ấy không đi thì em cảm thấy có thể anh Vu cũng không đi.”
Ninh Chước hỏi: “Vì sao? Hai người họ có quan hệ gì?”
Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn đáp: “Hai chúng ta có quan hệ gì thì hai người họ có quan hệ giống như vậy.”
Ninh Chước liếc mắt nhìn, anh không tin, dứt khoát nói: “Cút ngay.”
Khi Thiện Phi Bạch chuẩn bị giải thích chi tiết hơn cho anh biết thì máy liên lạc của Ninh Chước lại reng chuông.
Một số lạ không xác định.
Ninh Chước suy nghĩ một chút rồi bắt máy, nhưng anh không lên tiếng.
Đầu dây bên kia gọi: “Ninh Chước?”
Ninh Chước nhớ rõ giọng nói này: “… Giang Cửu Chiêu.”
Giọng điệu của hắn sôi nổi, hoạt bát như thể Ninh Chước không phải người ném hắn từ trên lầu xuống và khiến cả người hắn lủng lỗ chỗ: “Mày rảnh không? Tao mới lắp tay chân giả xong, đi được rồi. Hai chúng ta gặp nhau nhé, chỉ hai người thôi.”
…
Một tiếng sau, Vu Thị Phi tìm được Kim Tuyết Thâm ở trong một góc của căn cứ.
Kim Tuyết Thâm vẫn giữ động tác chôn đầu vào giữa hai đầu gối, thấy có người quen thuộc ngồi xuống bên cạnh mình, hắn bất ngờ lên tiếng không đầu không cuối: “Anh ấy dặn tôi phải chăm sóc cho Ninh Chước. Vì Ninh Chước không biết chăm sóc bản thân, đến cơm nếu không có người nhắc cũng không chịu ăn.”
“Tôi nói là… Tôi nói là có Thiện Phi Bạch chăm sóc cho Ninh Chước mà.”
“Anh ấy nói Ninh Ninh cần có một nhà ngoại tốt.”
“Anh ấy nói anh ấy ở lại để giúp chúng ta giữ nhà, anh ấy nói tôi còn trẻ, cần phải khám phá thế giới bên ngoài, không nên sống mục ruỗng ở Ngân Chùy mãi…”
Vu Thị Phi nghe đối phương đứt quãng nói, bình tĩnh chờ đợi kết luận.
Nếu Kim Tuyết Thâm ở lại thì Vu Thị Phi cũng sẽ ở lại.
Nếu thay đổi kế hoạch đột ngột thì y cần phải giải quyết gấp một số vấn đề.
Sau khi lần lượt bày tỏ những trăn trở của mình, Kim Tuyết Thâm dừng lại, nhìn về phía Vu Thị Phi, hỏi: “Anh nghĩ sao?”
Vu Thị Phi ngơ ngác.
Trước đây, mọi việc y làm đều là do người khác an bài.
Vì vẻ ngoài đặc biệt, y dễ dàng bị nhận ra là android, cho nên họ cũng sẽ vô thức muốn giao hết việc cho y làm, bắt y làm những gì mình muốn vì họ xem y là một sinh vật không có tư duy, không có suy nghĩ.
Đôi khi ngay cả bản thân Vu Thị Phi cũng đã quen đóng vai như vậy.
Gần như không có một ai hỏi y rằng “Anh nghĩ gì?”.
Vu Thị Phi nghiêm túc suy nghĩ, câu trả lời hơi khác lạ: “Theo tôi nghĩ, tôi hi vọng có thể cùng đi với em. Thành phố Ngân Chùy có nhiệt độ quá thấp, rất có hại cho sức khỏe của em.”
Kim Tuyết Thâm gục đầu xuống không nói gì, trong lòng như đã trải qua một trận giằng co quyết liệt.
Cuối cùng, Kim Tuyết Thâm siết chặt nắm tay: “Chúng ta… cùng nhau đi.”
Như sếp Phó đã nói, họ vẫn còn trẻ, không nên lụi tàn theo thế giới âm u, tối tăm này.
Huống hồ tương lai cũng luôn tràn ngập những rủi ro không thể định đoán được.
Nếu thật sự có một thế giới khác ở bên ngoài, Kim Tuyết Thâm chắc chắn sẽ quay lại Ngân Chùy và bắt cóc sếp Phó đi cùng với mọi người.