Chương : Có thể quay lại?
Thương Sơn phái, sáng hôm sau.
Đông nghẹt người dân Hàn Vân thành đứng trước Sơn môn, dẫn đầu là Tạ thành chủ.
Bọn họ là đến từ lúc sáng sớm, muốn chào đón Vương Nhất Tự cùng đệ tử.
Dù sao đối với toàn thể Hàn Vân thành, người của Thương Sơn phái hiện giờ là anh hùng của họ, là bộ mặt đại diện cho cả thành.
Tố Tố, Phiến La, Vi Nghi, Minh Anh cùng tất cả đệ tử cũng ra đứng chờ.
Nhưng tâm trạng lại đối nghịch hoàn toàn với đám người Tạ thành chủ.
Bọn họ lúc này đang rất lo lắng sau khi nhận được tin báo của Thiên Cầm lúc vừa nãy.
Hơn nữa canh giờ sau, đám người Vương Nhất Tự cuối cùng cũng trở về.
Ai nấy gương mặt đều thất thần hiển hiện sự thất vọng.
Nhất là Vương Nhất Tự, hắn trở nên ủ rũ, không còn vui vẻ như thường ngày.
“Vương chưởng môn, chào mừng quay trở lại"
Tạ Ứng Thành niềm nở đi đến nói
“Ta cùng tất cả dân chúng Hàn Vân thành đặc biệt đến để chúc mừng Thương Sơn phái đoạt quán quân Anh Tài Luận võ a"
“Đa tạ...”
Vương Nhất Tự uể oải nói, sau đó đi ngang qua đám người.
“Vương chưởng môn...?” Tạ Ứng Thành ngốc trệ.
“Tạ thành chủ, đa tạ ngươi có thành ý. Chưởng môn nhà ta đi đường xa có hơi mệt. Cảm phiền Tạ thành chủ khi khác hãy ghé lại” Thiên Cầm lạnh lùng nói.
“Như vậy...”
Tạ Ứng Thành cũng không biết nói gì thêm.
Hắn sau đó thông báo cho dân chúng Hàn Vân thành.
Đám người sau đó cũng từ từ tản ra.
“Phu quân...” Trương Tố Tố cùng mấy phu nhân lo lắng đi đến.
“Vào trong hãy nói...” Vương Nhất Tự nói.
Đại điện Thương Sơn phái.
Vương Nhất Tự cùng bốn phu nhân ngồi ở giữa Đại điện, gương mặt âm trầm.
Đứng hai bên là Mẫn Nhi, Thiên Tuyết, Thiên Cầm, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt cùng anh em Vũ Ngôn, Vũ Nhi.
Tiểu Kha cùng Cốt Độc lúc này quỳ phía dưới, gương mặt hiện lên thống khổ.
“Chưởng môn, là do đệ tử vô dụng, không thể bảo vệ được sư nương...” Tiểu Kha nhỏ giọng nói.
“Xin chưởng môn trách phạt...” Cốt Độc cuối đầu nói.
“Vương chưởng môn, là do anh em ta. Nếu không vì chuyện của bọn ta thì Liễu cô nương cũng không phải gặp nạn. Ngươi đừng trách phạt họ" Vũ Ngôn cùng Vũ Nhi nói.
“Hai ngươi đứng lên. Không phải lỗi của hai ngươi. Đến ngay cả bản tọa cũng không thể cứu được nàng, hai ngươi cũng đã làm hết sức rồi...”
Vương Nhất Tự âm trầm nói, sau đó nhìn hai anh em Vũ Ngôn.
“Hai ngươi bây giờ cũng không có chổ nào để đi. Chi bằng ở lại phái ta. Ý thế nào?”
“Như vậy liệu có phiền Vương chưởng môn....?” Vũ Ngôn hỏi.
“Các ngươi nguyện ý trở thành đệ tử Thương Sơn phái, sẽ không phiền đến bản tọa. Có hứng thú không?”
“....” Vũ Ngôn.
“Được. Bọn ta nguyện ý trở thành đệ tử Thương Sơn phái” Vũ Nhi ánh mắt kiên định nói.
“Muội muội...” Vũ Ngôn căn ngăn.
“Ca Ca, Vũ Nhi thấy Vương chưởng môn không phải là người xấu. Hơn nữa cũng đã giúp chúng ta. Thay vì lang thang bên ngoài, chi bằng gia nhập Thương Sơn phái"
Vũ Ngôn không còn nói thêm được gì nữa.
“Vậy được" Vương Nhất Tự gật đầu.
“Từ giờ hai ngươi sẽ là đệ tử Thương Sơn phái ta"
Hai anh em liền quỳ xuống hành lễ.
“Đệ tử tham kiến chưởng môn, các sư nương"
“Đứng lên đi. Thiên Tuyết ngươi sắp xếp chổ ở cho bọn hắn”
“Vâng" Thiên Tuyết cúi đầu.
“Các ngươi cũng lui ra nghỉ ngơi đi. Bản còn có một số việc cần phải suy nghĩ" Vương Nhất Tự phất tay nói.
“Chưởng môn, chuyện của Liễu sư nương bọn đệ tử cũng muốn giúp" Thiên Cầm nói.
“Đúng vậy. Xin chưởng môn cho phép" Âu Dương Kiệt cùng Mẫn Nhi, Trương Tấn cùng nói.
Vương Nhất Tự lắc đầu.
“Chuyện này nằm ngoài khả năng của các ngươi. Các ngươi dù có muốn cũng không thể giúp được”
“Nhưng mà chương môn....” Thiên Cầm nhíu mày.
“Thiên Cầm, nếu như ngươi muốn giúp thì hãy mau chóng mạnh lên thật nhanh, đó mới là giúp chàng.
Thực lực hiện tại của các ngươi nếu tham gia vào chuyện này, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho chàng" Tố Tố ôn nhu nói.
“Sư tỷ, lời sư nương nói không phải không có lý. Chúng ta mau chóng đi tập luyện thôi...” Âu Dương Kiệt nói.
“Đi thôi" Vương Nhất Tự phất tay.
Thiên Cầm cũng không nói được gì thêm.
Nàng sau khi trải qua trận chiến đó, có thể biết được kẻ địch rất mạnh.
Đến ngay cả chưởng môn cũng không thể làm gì được, thì nàng cũng không thể làm gì cả.
Đám đệ tử ủ rũ rời khỏi.
Bầu không khí ở Đại điện trở nên lặng im.
Không ai nói với ai lời nào.
Vương Nhất Tự ngón tay xoa xoa thái dương, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
“Phu quân...có cách nào để cứu Liễu muội không" Tố Tố lên tiếng.
“Không lẽ chúng ta cứ ngồi đây mà không làm gì sao?” Phiến La tiếp lời.
“Không... ta cũng không biết có cách nào có thể cứu Doanh Doanh...”
Vương Nhất Tự sầu não
“Kẻ bắt Doanh Doanh đi thuộc về thế giới khác. Ta không có cách để mở ra cổng dịch chuyển giữa các thế giới. Chuyện này....nằm ngoài khả năng của ta...”
“Đến từ thế giới khác sao...?” Vi Nghi nhỏ giọng.
“Đúng vậy....”
Vương Nhất Tự thừa nhận
“Và ta...ta không phải người của thế giới này. Ta đến từ một thế giới khác...”
“Cả phu quân cũng....” Tố Tố cùng ba phu nhân gương mặt hiện lên ngạc nhiên.
Vương Nhất Tự gật đầu.
“Ta cũng không muốn giấu các nàng nữa.
Đúng vậy.
Ta vốn thuộc về thế giới khác.
Mọi thứ ở đó đều khác xa với thế giới này. Ta đã chết ở thế giới đó, và được chuyển sinh ở đây...” Vương Nhất Tự trầm ngâm.
Không gian một lần nữa lại im ắng nhường chổ cho những bất ngờ.
Minh Anh chợt đứng lên, bước đến chổ Vương Nhất Tự.
Tay nàng choàng qua vai hắn, đầu tựa vào đầu hắn.
“Cho dù chàng đến từ thế giới nào chăng nữa thì vẫn là phu quân của bọn thiếp, mãi mãi là vậy"
“Đúng vậy....” Tố Tố gật đầu.
“Minh Anh tỷ nói không sai. Phiến La ta chỉ có một phu quân là chàng thôi"
“Ừm...muội cũng thế...” Vì Nghi ngượng ngùng.
Vương Nhất Tự nắm lấy tay Minh Anh
“Đa tạ các nàng...”
“Vậy kẻ bắt Liễu muội cũng đến từ thế giới kia của chàng sao...?” Tố Tố hỏi.
Vương Nhất Tự lắc đầu
“Không. Kẻ đó ở một thế giới khác nữa....”
“....” Tố Tố.
“Vậy là không có cách nào để cứu Liễu muội sao?” Phiến La trầm ngâm.
“Cũng không phải là không có cách”
hệ thống lúc này mới lên tiếng.
“Ngươi...ngươi có cách?” Vương Nhất Tự vội vàng hỏi.
“Đúng vậy" hệ thống gật đầu.
“Có cách gì? Mau nói ra"
“Trước tiên, có một số chuyện chủ nhân cần phải biết”
“Ngươi nói bản tọa nghe xem...”
Bốn phu nhân cũng chăm chú lắng nghe hệ thống.
“Đầu tiên, có tồn tại vô số thế giới khác và hầu như ở những thế giới đó đều có ít nhất là một người chuyển sinh giống như chủ nhân. Mỗi người đều có một hệ thống khác nhau theo phụ trợ”
“Người đó tạo ra hệ thống bọn ta để giúp những người người như chủ nhân có thêm một cơ hội thứ hai để sống. Mục đích chỉ có một, xóa bỏ cái ác, cải tạo lại đa thế giới"
“Người đó là ai?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Ta không biết. Dữ liệu của ta chỉ biết được là có người đã tạo ra hệ thống bọn ta mà thôi" hệ thống trả lời.
“Vậy người đó vẫn còn sống chứ?”
“Không thể nào biết được. Nhưng có lẽ là....” hệ thống âm trầm.
“Được rồi. Ngươi tiếp tục đi"
“Rất lâu trước đây, có một tổ chức biết đến sự tồn tại của hệ thống bọn ta.
Bọn chúng bắt đầu tấn công và giết chết những người chuyển sinh"
“Ngươi có biết tổ chức ấy không?”
“Không. Dữ liệu không hề đề cập về thông tin của tổ chức đó. Nhưng có một việc rất kì lạ.”
“Là việc gì?”
“Thông thường, nếu người chuyển sinh chết đi. Hệ thống sẽ tự động tìm kiếm người chuyển sinh khác để thay thế.
Nhưng những người chuyển sinh bị tổ chức kia giết, hệ thống phụ trợ của người đó cũng bị phá hủy theo”
“Ý ngươi là...tổ chức kia muốn xóa sổ luôn cả hệ thống?”
“Đúng vậy. Bọn chúng muốn phá hủy hệ thống, và khi điều đó xảy ra, cái ác sẽ thống trị đa vũ trụ, đa thế giới. Chủ nhân thử hình dung xem, mọi việc sẽ như thế nào"
“.....” Vương Nhất Tự cùng bốn phu nhân trầm ngâm.
“Đó là lý do ta được tạo ra. Và chủ nhân chính là người được chọn”
“Người được chọn? Để làm gì? Đừng nói là...” Vương Nhất Tự ngập ngừng.
“Chủ nhân, người đã từng hỏi ta, mục đích chuyển sinh của người là gì?”
“Ừm...nhưng ngươi lúc nào cũng chỉ trả lời cho có"
“Đúng vậy. Nhiệm vụ của ta là đảm bảo an toàn cho chủ nhân, vì vậy mới giấu đi mục đích thật sự.
Thật ra, mục đích chủ nhân chuyển sinh ở thế giới này là để cố gắng sống sót và chống lại tổ chức kia"
“Ngươi càng nói càng làm bản tọa mù mịt. Thật ra là như thế nào?” Vương Nhất Tự nhăn mặt.
“Tổ chức kia càng ngày càng lớn mạnh.
Số lượng hệ thống bị phá hủy càng ngày càng nhiều.
Để chấm dứt chuyện này, ta đã được tạo ra.
Và chủ nhân được ta chọn sẽ có trách nhiệm chống lại tổ chức kia. Nói ngắn gọn là như thế”
“Nói như vậy. Ngươi có cách mở ra cổng dịch chuyển giữa các thế giới?”
“Đúng là vậy. Nhưng....”
“Nhưng sao?”
“Ta chỉ có thể giúp chủ nhân dịch chuyển đến thế giới củ, nơi chủ nhân đã từng sống mà thôi"
“Nhưng mà ở thế giới đó ta đã chết, có thể quay về hay sao?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Có thể”
hệ thống quả quyết
“Ta có thể dịch chuyển chủ nhân về lại quá khứ, trước lúc xảy ra tai nạn đó"
“Nhưng điều đó cũng không thể giúp ta cứu được Doanh Doanh, như thế có ích gì chứ?”
“Ở thế giới của chủ nhân có một mảnh ký ức của một người chuyển sinh, ký ức đó chứa đựng thông tin về cổng dịch chuyển giữa các thế giới.
Nếu lấy được ký ức đó, có thể sẽ cứu được Liễu phu nhân” hệ thống giải thích.
Một tia hy vọng chợt sáng lên trong mắt Vương Nhất Tự.
“Quyết định vậy đi. Đưa ta về. Ta sẽ lấy mảnh ký ức kia và cứu Doanh Doanh”
“Khoan đã!” Phiến La liền lên tiếng.
“Nếu chàng quay lại thế giới trước kia, vậy chàng có thể trở lại đây không? Còn bọn thiếp thì sao?”
“.....” Vương Nhất Tự im lặng.
“Chủ nhân và các phu nhân đừng lo lắng về việc đó.
Mỗi thế giới đều tồn tại thời gian của riêng nó.
Theo dữ liệu của ta.
Ở thế giới kia bảy ngày chỉ bằng thế giới này trôi qua một ngày mà thôi.
Với lại, nếu đến thế giới kia, cứ đúng bảy ngày, chủ nhân sẽ có thể dịch chuyển về thế giới này" hệ thống giải thích
“Nói cách khác chủ nhân có thể dịch chuyển qua lại giữa hai bên”
Phiến La cùng ba vị phu nhân thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Như vậy ta cũng yên tâm rồi"
“Không chỉ thế, chủ nhân còn có thể cùng một người nữa dịch chuyển” hệ thống thêm vào.
Lời này của hệ thống vừa nói ra, Vương Nhất Tự liền cảm thấy rợn người, hắn cảm nhận được tám con mắt đang chăm chú nhìn hắn.
“Thiếp muốn đi theo" Phiến La nhanh nhảu nói.
“Thiếp cũng muốn....” Tố Tố và Vi Nghi cùng đồng thanh.
“.....” Minh Anh thì im lặng không nói gì.
“Không được. Chỉ một người thôi"
Vương Nhất Tự đổ mồ hôi.
“Phiến La nàng hiện tại tu vi cao nhất, khi ta đi vắng, nàng phải ở lại để bảo vệ môn phái, nên là không được đi"
“A...” Phiến La tỏ ra thất vọng.
“Tố Tố, Vi Nghi, hai nàng là trận pháp sư, trong việc bảo vệ môn phái và giúp đệ tử nhanh chóng tu luyện cũng không thể thiếu, hai nàng cũng ở lại"
Hai người nghe xong, liền cúi mặt.
“Vậy thiếp sẽ cùng đi với chàng" Minh Anh lúc này mới lên tiếng.
“Ừm...nàng là thích hợp nhất” Vương Nhất Tự gật đầu.
“À...ừm...có một việc ta chưa nói" hệ thống ngập ngừng.
“Việc gì?”
“Chủ nhân cùng phu nhân sau khi dịch chuyển qua thế giới kia, toàn bộ tu vi cảnh giới hiện tại sẽ mất hết"
“Toàn bộ tu vi cảnh giới đều mất hết?”
Vương Nhất Tự gương mặt hiện lên đặc sắc.
“.....” bốn phu nhân.
“Đúng vậy. Đó là hạn chế của việc dịch chuyển trong dữ liệu của ta" hệ thống trả lời.
Vương Nhất Tự nhìn Minh Anh.
“Minh Anh, nàng nếu theo ta, tu vi hiện giờ sẽ không còn nữa. Chi bằng....”
“Không sao cả" Minh Anh mỉm cười.
“Có thể cứu được Liễu muội, có chết thì thiếp cũng bằng lòng. Huống hồ gì cảnh giới tu vi sau này vẫn có thể tu luyện được”
“Đa tạ nàng...” Vương Nhất Tự ôn nhu nói.
“Được rồi. Đưa ta và Minh Anh cùng trở lại nào"
“Chủ nhân đã chắc chắn về quyết định này chưa?”
“Chắc chắn!”
“Được. Vậy chúng ta bắt đầu" hệ thống nói.
Một vòng tròn trận pháp xuất hiện dưới chân Vương Nhất Tự cùng Minh Anh.
“Phu quân, tỷ tỷ...bảo trọng...”
Tố Tố, Phiến La, Vi Nghi cùng đồng thanh.
Vương Nhất Tự cùng Minh Anh khẽ gật đầu, liền sau đó biến mất vào hư không.