Chương : Mạc Vũ Nhi
Một tháng trôi qua.
Vương Nhất Tự, năm phu nhân, ba đệ tử Nội môn, cùng Âu Dương Kiệt, Tạ Phong đã khởi hành đến Tô Châu từ ba ngày trước.
Tô Châu thành là một Lục đẳng thành trì, so với Hàn Vân thành phải nói là một trời một vực.
Đường phố rộng lớn hơn, dân cư đông đúc hơn, sự giàu có cũng là hơn nhiều lần Hàn Vân thành.
Nơi đây tập trung rất nhiều danh gia vọng tộc, các tông môn lớn.
Mỗi năm một lần, Tô Châu thành sẽ tổ chức Anh tài Luận võ, để chọn ra những đệ tử ưu tú nhất của các môn phái, tông môn.
Quy mô thuộc vào dạng rất lớn, phần thưởng cũng rất phong phú.
Các tông môn lớn, kể cả Nhất Nhị lưu tông môn, cũng cho đệ tử tham gia tranh tài, cũng là để phô trương thanh thế.
“Chưởng môn, Tô Châu thành so với Hàn Vân thành quả là rất lớn a. Không biết đồ ăn ở đây có ngon hơn so với Hàn Vân thành hay là không a?”
Lục Mẫn Nhi vừa đi vừa nhìn ngó đường phố xung quanh.
“Nha đầu, sau khi hai sư đệ ngươi đoạt được quán quân, bảo bọn hắn dẫn ngươi đi ăn, ăn hết cái Tô Châu thành này cũng được”
Vương Nhất Tự chọc Mẫn Nhi.
Thiên Tuyết đi cạnh, cười giễu
“Lúc đó Sư tỷ sẽ mập như...”
Mẫn Nhi giận dỗi, hai má phúng phính.
“Chàng và Thiên Tuyết đừng chọc Mẫn Nhi nữa. Nha đầu kia giận rồi kìa...” Tố Tố che miệng khẽ cười.
“Ta không nói với mọi người nữa”
Mẫn Nhi dỗi.
Đám người Vương Nhất Tự đang cười cười nói nói, bỗng Vương Nhất Tự khựng lại, nhíu mày nói
“Đại lục này đúng là nhỏ thật, lại gặp nhau ở đây a”
“Phu quân đang nói ai vậy?” Tố Tố hỏi.
Vương Nhất Tự chỉ tay về phía trước.
“Kia kìa”
Phía trước tầm bốn năm thước, Hà trưởng lão cùng vài đệ tử, có cả Mộng Khắc Tuệ, đang bước đi.
“Là Hà trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông?” Tố Tố ngạc nhiên.
“Đi nào. Chúng ta đến chào hỏi một chút” Vương Nhất Tự nói.
“Yooo...! Hà trưởng lão, đã lâu không gặp a” Vương Nhất Tự gọi.
Hà Phương cùng đám đệ tử quay lại, ả nhăn mặt khi thấy Vương Nhất Tự.
“Ngươi...”
“Hà trưởng lão cũng dẫn đệ tử đến đây để tham gia tranh tài bảng Hạ hay sao?” hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ bảng Hạ.
“Không liên quan gì đến Vương chưởng môn” Hà Phương âm trầm.
“Ai nha, bản tọa chỉ là muốn quan tâm một chút thôi mà...”
“Đa tạ Vương chưởng môn”
“Lần này Thương Sơn phái cũng tham gia bảng Hạ Anh tài, biết đâu lại gặp được đệ tử của Hà trưởng lão cũng nên...”
“....” Hà trưởng lão.
“À, Hà trưởng lão vẫn còn nhớ cái ước hẹn hai năm đó chứ?” Vương Nhất Tự nhắc nhở.
“Vương chưởng môn yên tâm, ta vẫn còn nhớ. Chỉ sợ là lúc đó Vương chưởng môn lại không dám dẫn đệ tử đến mà thôi. Tuệ nhi, ngươi cũng đến chào Vương chưởng môn đi...” Hà Phương nói.
Mộng Khắc Tuệ tiến lên, ôm quyền chào Vương Nhất Tự
“Gặp qua Vương chưởng môn”, nàng đồng thời cũng bộc lộ ra khí tức.
Âu Dương Kiệt cảm nhận được khí tức kia liền nhíu mày.
‘Võ Vương Nhị phẩm?’ Âu Dương Kiệt thầm nghĩ.
“Ai nha, đệ tử này của Hà trưởng lão cũng không đơn giản a” Vương Nhất Tự xuýt xoa.
Đúng là không đơn giản.
Sau khi nhận lời Vương Nhất Tự, hai năm sau bàn luận, Hà trưởng lão cùng các trưởng lão khác đều dốc hết tài nguyên, võ học cho Mộng Khắc Tuệ.
Dù sao nàng cũng là đệ tử thân truyền của Hà Phương, ước hẹn hai năm không thể thua được, không thể làm mất mặt Thái Huyền Thánh tông được.
Nhị phẩm Võ Vương so với Âu Dương Kiệt chỉ mới là Ngũ phẩm Võ Tôn, đúng là cách biệt một trời một vực.
Mộng Khắc Tuệ ánh mắt dán vào Âu Dương Kiệt.
Nàng không khinh dễ con người này, nhưng thân là đệ tử Thái Huyền Thánh tông, nàng không thể làm mất mặt tông môn được.
“Cũng chỉ là một cái Nhị phẩm Võ Vương thôi mà”
Lục Thiên Cầm thanh âm lạnh lẽo phát lên, đồng thời cũng bộc phát ra khí tức đè nén khí tức của Mộng Khắc Tuệ.
Mộng Khắc Tuệ khí tức bị phá, lui lại hai bước, nhíu mày nhìn nữ nhân kia.
Hà trưởng lão cũng nhăn mặt.
“Ai nha, Hà trưởng lão bỏ qua cho, cái đệ tử này của ta có chút nóng tính a”
Hà Phương hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc.
‘Nữ nhân kia vừa phát ra khí tức Võ Vương Đỉnh phong?’
“Sư đệ, đi thôi. Không cần phải ở đây dây dưa với bọn họ”
Lục Thiên Cầm kéo tay Âu Dương Kiệt bỏ đi.
“Sư...tỷ...?” Âu Dương Kiệt khóe miệng hơi giật.
“....” Mộng Khắc Tuệ.
“Chúng ta cũng là nên đi thôi. Hà trưởng lão, cáo từ”
Vương Nhất Tự nói, sau đó cùng đám người rời đi.
Hà Phương âm trầm nhìn hắn, sau đó ra lệnh cho đệ tử “Đi thôi”.
Quảng trường trung tâm Tô Châu thành.
Rất nhiều môn phái, tông môn tập trung đến đây để ghi danh, người đi kẻ lại tấp nập, ồn ào, náo nhiệt.
Vương Nhất Tự sau khi ghi danh cho hai tên đệ tử liền cùng đám người rời khỏi.
“Chúng ta kiếm một khách điếm, thuê phòng đợi ngày mai thôi” Vương Nhất Tự nói.
“Phu quân, bây giờ hãy còn sớm, sau khi thuê phòng, chúng ta hãy đi tham quan nơi này có được không?” Phiến La hỏi.
“Tất nhiên là được” Vương Nhất Tự gật đầu.
“Mấy người các ngươi cũng là nên đi tham quan đây đó một chút, có thể giúp tinh thần được thoải mái hơn...” hắn nói với đám đệ tử.
“Vâng” Đám đệ tử gật đầu.
Vương Nhất Tự cùng năm phu nhân ngồi trên thuyền vòng quanh Tô Châu.
Là một thành trì lớn, phong cảnh ở Tô Châu cũng rất chi là nên thơ hữu tình.
Lúc thì nhộn nhịp phố xá, người qua kẻ lại, lúc lại yên tĩnh đến lạ thường.
Dân trong thành mức sống cũng là khá giả hơn rất nhiều so với Hàn Vân thành, trên đường phố hiếm khi bắt gặp những người lang thang, nghèo khổ.
“Phu quân, nhìn xem” Tố Tố gọi, chỉ tay vào một cây liễu rũ, tán cây thấp gần mặt nước.
“Bên đó hình như có người đang đánh nhau”
Năm người cùng nhìn xem.
Trên bờ, một nha đầu tuổi tác tầm Mẫn Nhi đang bị vây bởi bốn nam nhân.
Bành!
Một tên đá mạnh vào bụng nữ tử kia, khiến nàng khuỵu xuống đau đớn.
“Dám đến Vấn gia ta ăn trộm đồ, thật là lá gan rất to”
Tên nam nhân đứng phía sau là quản gia của Vấn gia, ra lệnh cho ba tên thuộc hạ
“Đánh mạnh vào cho ta”
Bành! Bành!
Ba tên thuộc hạ thay nhau đánh đập nữ tử, làm nàng đau đớn, quằn quại trên đất.
Minh Anh chịu không nổi, liền đứng lên, vận thân pháp, một chân dậm xuống thuyền, bay đến đám người.
Bốp!...
Minh Anh xoay người, một cước đá vào mặt ba tên thuộc hạ kia, đem bọn hắn đá văng đi ba bốn thước.
“Bốn tên vai u thịt bắp lại đi ăn hiếp một tiểu nha đầu, các ngươi có phải là nam nhân không thế hả?”
Minh Anh gằn giọng nói.
Tên quản gia gương mặt ngưng trọng, nhìn Minh Anh.
“Chuyện không liên quan đến ngươi, đừng có tự rước họa vào thân”
“Thế sao? Bản tọa cũng là rất thích rước họa vào thân đây”
Vương Nhất Tự cùng bốn phu nhân bay đến.
Ba tên thuộc hạ cũng lồm cồm đứng dậy.
“Các ngươi là ai? Đây là chuyện của Vấn gia, các ngươi không nên xen vào” tên quản gia quát.
“Đây chỉ là một tiểu nha đầu, dù có lỡ gây ra chuyện gì, cũng không nên nặng tay như vậy”
Vương Nhất Tự nói với hắn.
Sau đó lấy ra Trị thương đan đưa cho Liễu Doanh
“Nàng trị thương cho nha đầu kia trước đi”
Liễu Doanh gật đầu, cầm lấy Đan dược, đi đến bên tiểu nữ tử.
“Nha đầu đó trộm đồ của Vấn gia ta, không thể bỏ qua được”
“Trộm cái gì?” Vương Nhất Tự hỏi.
Năm vị phu nhân cũng tỏ ra rất bất bình, đều lườm tên kia nữa con mắt.
“Chỉ...chỉ là đồ ăn...”
Tiểu nha đầu khổ sở nói, sau khi phục dùng Đan dược, vết thương cũng là đã phục hồi.
“Chỉ là trộm thức ăn, cũng đâu cần phải đánh đến mức như thế”
Vương Nhất Tự lấy ra một tờ ngân phiếu quăng cho tên quản gia.
“Đây là kim tệ, xem như bản tọa bồi thường giúp nha đầu này”
Tên quản gia cầm lấy, nhìn tiểu nha đầu hừ lạnh một tiếng
“Hôm nay xem như là ngươi may mắn đi” liền sau đó cùng ba tên thuộc hạ bỏ đi.
“Đa tạ...đã giúp ta...” Tiểu nha đầu nói.
Vương Nhất Tự quay lại nhìn nữ tử.
Dáng dấp, độ tuổi xem ra là nhỏ hơn Mẫn Nhi một chút.
Cách ăn mặc thì y chang lần đầu hắn gặp Mẫn Nhi, cũng là quần áo lấm lem bụi đất.
“Tiểu muội muội, muội tên là gì?”
Minh Anh cúi xuống, nhỏ nhẹ hỏi.
“Ta tên là Mạc Vũ Nhi”
“Vũ Nhi muội, nhà muội ở đâu, để bọn ta dẫn muội về” Tố Tố ân cần hỏi.
Vũ Nhi lắc đầu.
“Không về được. Ta phải tìm người giúp...”
“Có chuyện gì sao?” Vương Nhất Tự hỏi
“Cứ nói ra, bản tọa giúp được sẽ giúp ngươi”
Vũ Nhi mở to hai mắt nhìn hắn.
“Ngươi thật sự muốn giúp ta hay sao?”
“Thật” Vương Nhất Tự gật đầu.
Vũ Nhi do dự.
“Nhi muội muội, muội không cần lo lắng, chúng ta không phải người xấu, muội cứ kể cho bọn ta nghe chuyện của muội...” Minh Anh vỗ về Vũ Nhi.
Bốn phu nhân cũng mỉm cười.
Vũ Nhi quan sát đám người
‘Đúng là không giống người xấu...’
Tiểu nha đầu từ từ ngồi xuống gốc cây, bắt đầu kể lại.
“Ta sống ở làng Xuyên Vũ, cách nơi này rất xa...
Làng ta từ mấy đời nay đều là không tiếp xúc với bên ngoài, nên rất ít người biết đến.
Bao quanh làng là một khu rừng rất lớn, bọn ta sống chủ yếu nhờ săn bắt thú rừng với trồng trọt.
Nhưng mà gần một năm nay, tại làng xảy ra một chuyện...” gương mặt Vũ Nhi rũ xuống.
“Chuyện gì?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Khu rừng bỗng dưng một ngày tràn ngập sương mù, đến nỗi nếu đi vào không thể phân biệt được phương hướng, một vài người cũng đã mất tích.
Trưởng làng cùng mấy người lớn trong làng tìm kiếm họ, nhưng đều không tìm thấy. Hơn nữa...”
Mạc Vũ Nhi bỗng rùng mình mấy cái
“...vào ban đêm, xung quanh làng xuất hiện rất nhiều âm thanh rùng rợn.
Những dân làng ra ngoài vào buổi tối, đều biến mất, sáng hôm sau họ được tìm thấy đã chết trước cổng làng, máu trong người đều bị rút sạch...kể từ đó, không còn ai dám ra ngoài vào ban đêm nữa.
Nhưng số lượng người mất tích và bị giết ngày một tăng....”
Vương Nhất Tự cùng năm phu nhân nhíu mày lắng nghe.
“Ngươi làm sao thoát khỏi đó để đến được đây?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Là ca ca ta giúp ta trốn khỏi khu rừng.
Ta lang thang mấy tháng nay, đến được nơi này.
Định tìm người trở về làng giúp đỡ, nhưng không ai chịu giúp đỡ. Người ở đây đều...” Vũ Nhi khóe mắt ướt nhòa.
Tố Tố lấy ra khăn tay, lau nước mắt cho Vũ Nhi.
“Phu quân, chàng nghĩ thế nào?” Phiến La hỏi.
“Chuyện này quả thực rất lạ...” Vương Nhất Tự tay nâng cằm nói.
“Nhi muội, muội có còn nhớ đường trở về làng hay không?” Liễu Doanh hỏi.
Vũ Nhi lắc đầu.
“Phu quân... chàng có thể...giúp Vũ Nhi muội không?” Hoa Vi Nghi nghẹn ngào nói.
Vương Nhất Tự ngẫm nghĩ một chút
“Cũng phải đợi sau khi Anh tài Luận võ kết thúc mới được...”
Hắn nhìn Vũ Nhi hỏi
“Nha đầu, từ giờ ngươi cứ tạm thời đi theo bản tọa, bản tọa trước hết sẽ điều tra chổ làng của ngươi, sau khi bản tọa xong việc ở chổ này, bản tọa sẽ dẫn người về, giúp người trong làng của ngươi, như vậy có được?”
Vũ Nhi gật đầu “Đa tạ ngươi...”
“Tiểu Kha, Cốt Độc!”
Vương Nhất Tự gọi lớn.
Từ trên một cây cao phía xa, Tiểu Kha và Cốt Độc nhảy xuống, lướt đến chổ đám người.
“Chưởng môn cho gọi” hai người ôm quyền hành lễ.
Từ lúc Vương Nhất Tự đám người rời khỏi Thương Sơn phái, Tiểu Kha, Cốt Độc cùng vài đệ tử giới luật đường là âm thầm bám theo để bảo vệ.
“Hai ngươi điều tra làng Xuyên Vũ cho bản tọa, có tin tức lập tức hồi báo”
“Rõ!”
Tiểu Kha cùng Cốt Độc đồng thanh, liền sau đó thật nhanh bay đi.
“Chúng ta cũng trở về khách điếm thôi” Vương Nhất Tự nói.
Năm phu nhân gật đầu.
Đám người sau đó cùng Mạc Vũ Nhi lên thuyền trở về khách điếm.