Chương : Trở lại Yêu giới
Tử Vong cốc, Cửu Yêu động.
Hai ngày sau.
“Chưởng môn, hồ nước này kết nối với Yêu giới sao?” Thiên Tuyết hỏi.
“Đúng là vậy” Vương Nhất Tự gật đầu.
“Vậy chúng ta phải làm sao mới tiến vào được Yêu giới?” Trương Tấn hỏi.
“Tất nhiên là nhảy xuống đó chứ sao”
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
“....” Đám đệ tử.
“Vi Nghi, nàng hãy mở Cửa Yêu giới....”
Vương Nhất Tự quay về phía Hoa Vi Nghi nói.
“Phu quân...nếu Tố Tố tỷ giúp...tỉ lệ thành công...sẽ cao hơn...” Vi Nghi nói.
“Ta sẽ giúp muội” Tố Tố tiến lên phía trước.
“Vậy nhờ hai nàng...”
Hoa Vi Nghi cùng Trương Tố Tố gật đầu, liền cùng thi triển Trận pháp.
Giây lát, mặt hồ bị bao phủ bởi một vòng tròn Trận pháp to lớn, sáng rực cả Cửu Yêu động.
Long Hân Di đứng phía sau nhíu mày nhìn.
Cả hai người kia đều là Đại sư trận pháp?
Chỉ có Đại cường đại sư Trận pháp mới có thể mở ra được cửa vào Yêu giới, một trận pháp sư bình thường hoặc dù cấp bậc có cao cũng không thể nào tác động được giữa hai Giới.
Hân Di nghĩ thầm.
Mặt nước trong hồ từ từ rút xuống, dần hiện ra một hố sâu đen ngòm, không thấy đáy.
“Thật...thật là phải...nhảy xuống đó?”
Gương mặt Trương Tấn hiện lên đặc sắc.
Bộp...
Trận pháp vừa hoàn thành, Vương Nhất Tự liền thuận chân đạp Trương Tấn rơi vào miệng hố.
“Ngươi đi trước”
“Aaaaaaaa....chưởng mônnnnnnn.....”
Trương Tấn vừa rơi vừa hét lên thãm thiết.
Ực....
Đám đệ tử phía sau nhìn thấy miệng hố, cùng nuốt một ngụm nước bọt.
Rơi xuống đó liệu còn toàn mạng hay không?
“Chúng ta đi thôi”
Vương Nhất Tự ra lệnh, sau đó liền nhảy xuống.
Bốn phu nhân cũng liền nhảy theo.
Nhìn thấy chưởng môn cùng bốn sư nương đã nhảy xuống, đám đệ tử tuy cảm thấy sợ, nhưng cũng lần lượt nhắm mắt nhảy theo.
Có chết thì cả đám cùng chết.
Bọn hắn nghĩ.
Bách Lâu Cổ Thành.
“Tà chủ. Cửa Yêu giới đột ngột mở ra, có rất nhiều nhân đi vào” một tên lâu la chạy vào báo.
“Nhân số bao nhiêu?”
Vô Diện Yêu Vương ngồi chiễm chệ trên cao, âm trầm hỏi.
“Hơn...hơn hai ngàn nhân...còn...còn có cả Mị Yêu Nữ Vương và Long tộc...”
Vô Diện Yêu Vương nhíu mày.
“Long tộc? Mị Yêu Vương? Từ khi nào mà Long tộc lại bắt tay với ả?”
“Truyền lệnh của bản tọa đến hai tướng quân, dẫn theo năm ngàn Yêu nhân, cùng bản tọa tiến đến Cửa Yêu giới” Vô Diện Yêu Vương gằn giọng.
“Tuân lệnh”
Tên lâu la nói lớn, liền sau đó rời khỏi Chánh điện.
“Để bản tọa xem xem, ngươi là muốn làm gì, Mị Yêu Nữ Vương Mộc Phiến La?” Vô Diện hiện lên cười tà ác.
Cửa Yêu giới.
“Ta...ta còn sống” Trương Tấn nằm bẹp dưới đất, miệng lẩm bẩm.
Vương Nhất Tự, bốn phun nhân, cùng tất cả đệ tử đều đã có mặt.
“Chưởng môn, đây là Yêu giới sao?” Thiên Cầm tiến lên hỏi.
Khung cảnh hiện ra trước mắt đám đệ tử khồng hề giống như bọn hắn tưởng tượng.
Cũng là bầu trời, cũng là rừng cây, cũng là núi đồi, xa xa còn nhìn thấy cả thành trì, trông chả khác gì Nhân giới.
Chỉ khác một điểm là Thiên địa Linh khí ở đây thấp hơn rất nhiều so với Nhân giới, nhưng mật độ Yêu khí lại cực kì nồng đậm.
“Phải. Chính là Yêu giới”
Vương Nhất Tự gật đầu, sau đó nhìn Trương Tấn
“Ngươi mau đứng lên, chúng ta sắp có người tới thăm”
Trương Tấn vội đứng lên, quay người nhìn.
Đám đệ tử, long nhân đường, đều bất chợt rút ra vũ khí, khí thế sẵn sàng giao chiến.
Phía xa, cách chổ đám người đứng khoảng mấy trăm thước, có thể nhìn thấy rõ ràng một số lượng lớn Yêu tộc đang tiến về phía họ.
Trong chốc lát, mấy ngàn Yêu tộc xuất hiện trước mắt đám người Thương Sơn phái.
Tên cầm đầu khoác Thanh bào, đầu quấn vải băng, chỉ lộ ra đôi mắt.
Đứng sau hắn là hai tên tướng quân trang bị giáp trụ, một tên cầm kích, một tên cầm đao.
“Vô Diện Tà Chủ” Mộc Phiến La cả giận nhìn hắn.
“Khà Khà...Mị Yêu Tà Chủ, ngươi lá gan cũng to lắm, còn dám cùng đám nhân loại và long tộc trở lại Yêu giới” Vô Diện Yêu Vương cười tà ác
“Hẳn là muốn đoạt lại ngôi vị Nữ Vương?”
“Ta vốn đã không để ý đến cái ngôi vị đó. Hôm nay trở lại Yêu giới là có việc cần làm, khôn hồn thì đừng có cản đường” Phiến La lớn tiếng nói.
“Khà..khà..khà... miệng thì nói không quan tâm, nhưng lại kéo mấy ngàn người đến Yêu giới, ngươi nói ai tin?”
“Tin hay không là việc của các ngươi” Phiến La nhíu mày
“Mau tránh ra, nhường đường cho bọn ta”
“Nếu như bản tọa không tránh thì sao?” Vô Diện Yêu Vương cười nói.
“Vậy ra, ngươi là muốn cản đường bản tọa?” Vương Nhất Tự tiến lên nói.
Phía sau, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt đã sẵn sàng súng, có thể khai hỏa bất cứ lúc nào.
Đám đệ tử và long nhân đường cũng thủ thế, sẵn sàng xông lên giao chiến.
Thành viên của Giới luật đường ngón tay cũng đặt sẵn vào cò súng.
Chỉ còn chờ chưởng môn ra lệnh.
“Bản tọa đang nói chuyện với Mị Yêu Tà Chủ, không đến lượt ngươi, nhân loại thấp kém lên tiếng”
Vô Diện Yêu Vương âm trầm nói, liền bộc phát ra bàng bạc khí tức.
“Ra là vậy. Có lẽ bản tọa rời đi Yêu giới một thời gian khá lâu, các ngươi cũng đã sớm không còn nhớ tới bản tọa”
Vương Nhất Tự vừa nói vừa lấy Sát Thiên Ma Hoàng kiếm ra
“Để bản tọa giúp các ngươi nhớ lại một chút...”
Hắc khí từ Sát Thiên Ma Hoàng kiếm bộc phát ra, lạnh lẽo bao quanh người Vương Nhất Tự.
Hai mắt Vô Diện Yêu Vương bỗng chốc nổi lên sợ hãi, lui lại hai ba bước.
Toàn bộ mấy ngàn tên Yêu nhân cũng nhận ra, thân thể bắt đầu run lên.
“Tà chủ...là...là...” Tên Yêu tướng đứng phía sau, miệng lắp bắp.
“Viêm...Viêm Ân Đế...”
Vô Diện Yêu Vương kém chút kềm không được té ngã
“Hắn...hắn còn...sống...”
Ký ức kinh hoàng và đáng sợ bất chợt ùa về.
Tất cả Yêu nhân của Yêu giới không thể nào quên được hình dạng của thanh kiếm đó, không thể nào quên được ngày hôm đó.
Hơn bốn trăm năm trước, một nhân loại đã dùng thanh kiếm đó, đánh bại một lúc hai Đại Tà Chủ, tàn sát hơn một nữa Yêu nhân ở Yêu giới mà không hề chớp mắt.
Sát khí ngợp trời, thi thể la liệt, máu chảy thành sông.
Kẻ đó sau này được Yêu nhân ở Yêu giới tôn lên làm Yêu Hoàng, là phu quân của Mị Yêu Nữ Vương....
Bây giờ... thanh kiếm ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn chúng, đem đến một cảm giác bất an và sợ hãi tột cùng.
“Phóng ngựa đến đây nào”
Vương Nhất Tự bộc phát ra uy áp đè ép xuống
“Hay là muốn để bản tọa lên trước?”
Phịch!
Vương Nhất Tự vừa dứt lời, Vô Diện Yêu Vương cùng mấy ngàn Yêu nhân vội vàng quỳ xuống, thân thể run lên bần bật.
“Bọn ta...không...không biết là...người đến...xin người bớt giận...” Vô Diện Yêu Vương lắp bắp từng tiếng.
“Lúc đầu chẳng phải ngươi hùng hổ lắm sao?” Vương Nhất Tự gằn giọng.
“Là...là vì...”
“Những lời khi nãy ngươi nói với phu nhân bản tọa, làm bản tọa rất không được vui...”
Vô Diện Yêu Vương giật mình, liền quay về phía Mộc Phiến La khẩn trương
“Mị...Mị Yêu Tà Chủ...vừa vừa...nãy ta có lỡ lời...xin ngươi bỏ qua cho...”
Phiến La hừ lạnh một tiếng
“Các ngươi còn muốn cản đường ta và phu quân?”
“Không...không...” Vô Diện Yêu Vương lắc đầu.
“Thế thì mau chóng cút đi. Khi nào bản tọa xong việc, sẽ đến tìm ngươi tính toán sổ sách...” Vương Nhất Tự âm trầm nói.
“Đi...bọn ta lập tức đi ngay...”
Vô Diện Yêu Vương liền lập tức đứng dậy, ra lệnh cho thuộc hạ rời khỏi.
Chỉ trong giây lát, mấy ngàn Yêu nhân nhanh chóng biến mất.
Long Hân Di cùng long nhân đường ngây người ra như phỗng.
Tình huống gì vừa mới xảy ra?
Một Tà Chủ của Yêu giới lại sợ hãi quỳ dưới chân Chưởng môn, răm rắp nghe lời?
Rốt cuộc là như thế nào?
Vương Nhất Tự thu hồi lại Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, sau đó ra lệnh cho đám người còn đang ngơ ngác.
“Đi thôi. Tiến về Đại Địa Cổ Mộ”
“Ngươi không cần phải ngạc nhiên làm gì”
Mộc Phiến La ghé tai Long Hân Di nói
“Bản cung là một trong Tứ Đại Tà Chủ của Yêu giới, từng đảm nhận vị trí Nữ vương Yêu tộc, ngươi thử đoán xem, phu quân của bản cung thân phận thế nào?”
“Chưởng môn là...là...” Hân Di ấp úng.
“Là Yêu Hoàng...” Phiến La nói xong liền đi nhanh đến bên Vương Nhất Tự.
Long Hân Di nhăn mặt, giây lát gương mặt liền trở nên ngưng trọng.
Chưởng môn là phu quân của Mị Yêu Nữ Vương, là Yêu Hoàng?
Khoan đã... nếu ta nhớ không lầm... hơn bốn trăm năm trước, ở Yêu giới đã xảy ra một chuyện gần như làm rung động cả Tam giới.
Một tên nhân loại đã tàn sát hơn một nữa Yêu giới, sau đó cưới Mị Yêu Tà Chủ trở thành Yêu Hoàng...Không lẽ...tên nhân loại ấy chính là Chưởng môn?
Trán Hân Di đổ mồ hôi.
Lúc đó...cũng may là lúc đó ta kịp thời ngăn cản, nếu không...nếu không toàn bộ Long tộc có thể sẽ bị toàn diệt...
Nàng nhìn về phía bóng lưng Vương Nhất Tự.
Bây giờ nàng đã có thể hiểu rõ sự tự tin của chưởng môn đến từ đâu.
Thống nhất lại Yêu giới, là chuyện nằm trong lòng bàn tay.
Bây giờ nàng đã thực sự hiểu rõ...
Mê Linh Cổ Thành.
“Ngươi...vừa nói cái gì? Viêm...Ân Đế đã trở lại...Yêu giới?”
“Vâng. Thuộc hạ đã đi điều tra rõ. Còn có cả Mị Yêu Nữ Vương cũng trở lại. Vô Diện đại nhân cũng đã xác nhận tin tức là chính xác”
Phịch!
Man Nhược Yêu Vương ngồi phịch xuống, lưng tựa vào ghế, khóe miệng co giật.
Viêm Ân Đế cùng Mị Yêu Tà Chủ trở lại Yêu giới chắc hẳn là muốn kiếm bọn hắn tính sổ.
Làm sao đây?
Hắn đầu óc rối bù lên.
Năm xưa, hắn liên kết với Vô Diện Tà Chủ, cùng hơn một nữa Yêu giới hạ bệ Mị Yêu Tà Chủ, nhưng...tên Viêm Ân Đế đó chỉ trong một ngày tàn sát hết tất cả.
Hắn cùng Vô Diện phải quỳ xuống cầu xin mới bảo toàn được cái mạng.
Bây giờ, có cho hắn thêm mười cái mạng, hắn cũng không thể, không dám chống lại Viêm Ân Đế.
Gương mặt hắn trở nên xanh xao.
Đúng lúc này, Cửu Trôn Đẳng, một trong hai Yêu tướng dưới trướng trở về.
“Tà Chủ” Hắn hành lễ, báo cáo lại sự việc
“Kế hoạch mở ra Cửa Yêu giới ở Lạc Vẫn đảo đã bị Mị Yêu Tà Chủ phá hỏng...”
Man Nhược Yêu Vương sắc mặt trắng bệch, giơ tay lên nói
“Ta biết...”
Cửu Trôn Đẳng nhíu mày
“Tà chủ, người làm sao biết được?” hắn nhận ra Man Nhược Yêu Vương gương mặt không được tốt.
“Ngươi không cần báo cáo việc ở Lạc Vẫn đảo nữa...” Man Nhược Yêu Vương khổ sở nói.
Cửu Trôn Đẳng nhíu mày.
“Tà chủ, trong lúc thuộc hạ đi, Yêu giới đã xảy ra chuyện gì?”
“Là... Viêm Ân Đế, hắn đã quay lại...” Man Nhược Yêu Vương thở dài, gắng gượng nói.
Gương mặt Cửu Trôn Đẳng bất chợt chuyển sang màu xanh khi nghe đến ba chữ Viêm Ân Đế.
Hắn cảm thấy sống lưng có chút lạnh...
Đám người Vương Nhất Tự sau hơn nữa ngày di chuyển, cuối cùng cũng đến được Đại Địa Cổ Mộ.
Trước mặt bọn hắn là một mảnh đất hoang vu, nằm ở rìa của Yêu giới.
Ở nơi này, cây cối thưa thớt, Yêu khí nồng đậm, mộ phần nằm ngổn ngang nhiều không thể đếm nổi.
“Đây là năm xưa chôn cất nhưng Yêu nhân bị phu quân sát hại...” Phiến La nói.
Đám đệ tử khóe miệng có chút giật.
Nhiều đến như vậy sao?
Cũng không phải là nhiều, chỉ hơn một nữa Yêu giới thôi.
“Chưởng môn, chúng ta đến nơi này làm gì?” Thiên Tuyết hỏi.
“Đây là nơi Hỗn Mang Hoang Trùng sống”
Vương Nhất Tự nói, sau đó quay qua hỏi Phiến La
“Làm sao để dụ được nó xuất hiện?”
“Phu quân chỉ cần lấy ra Đại Mẫu Thiên Linh thạch, Yêu trùng sẽ xuất hiện” Phiến La nói.
Vương Nhất Tự lấy Đại Mẫu Thiên Linh thạch từ không gian giới chỉ ra, đặt lên một tảng đá gần đó.
“Tất cả các ngươi chú ý mặt đất xung quanh. Hễ có động tĩnh gì liền báo cho bản tọa” Vương Nhất Tự căn dặn đám đệ tử.
Đám đệ tử chăm chú quan sát.
Hơn thập phút sau, tảng đá đặt Linh thạch hơi rung lắc.
“Là nó” Phiến La nói.
Vương Nhất Tự liền vận khí tức, đem Linh thạch bay lên lơ lửng cách mặt đất hơn hai thước.
Tảng đá từ từ chìm xuống, mất dạng dưới lớp đất.
Một sinh vật với cái miệng rộng đầy răng, thân hình nhìn như sâu đất, hai con mắt tí ti hai bên đầu, trồi lên.
Nó ngẩng ngẩng đầu trông về phía Đại Mẫu Thiên Linh thạch.
Cơ thể nó dài hơn một thước, uốn éo ngoằn ngèo.
Rất nhanh, Vương Nhất Tự liền vận khí tức, nhấc bổng Yêu trùng lên khỏi mặt đất.
“Thả ta ra...các ngươi muốn làm gì...?”
Hỗn Mang Hoang Trùng cất tiếng nói.
“...” đám người.
Nó...nó biết nói...?
Tất nhiên là biết nói.
Nó là tồn tại duy nhất của giống loài này mà.
Trãi qua ngàn năm chỉ ăn linh thạch để sống thì việc nói chuyện là bình thường.
“Ngươi có thể nói được?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Tất...nhiên...”
“Bản tọa muốn ký kết Khế ước thú với ngươi, được hay là không?”
“Nằm mơ” Hỗn Mang Hoang Trùng hét.
Tách!
Vương Nhất Tự bún tay một cái, triệu hồi ra Mãng Cổ Cáp Độc Vương.
Tiểu Mãng nhìn chằm chằm con Yêu trùng bé xíu đang lơ lửng giữa không trung.
Ộp....ộp....
Nghe tiếng kêu của tiểu Mãng, toàn thân Yêu trùng bất chợt cứng đơ, toàn thân cảm thấy lành lạnh.
“Ngươi...các ngươi...muốn làm gì ta...?”
“Một là ngoan ngoãn làm Khế ước thú của bản tọa, hai là làm thức ăn cho tiểu Mãng. Ngươi chọn đi” Vương Nhất Tự gằn giọng.
“....” Hỗn Mang Hoang Trùng.
“Tiểu Mãng, giao nó cho ngươi”
Vương Nhất Tự thu hồi lại Đại Mẫu Thiên Linh thạch, quay người bỏ đi.
Ộp...ộp...
Tiểu Mãng tiến lại gần Yêu trùng, đôi mắt thèm thuồng nhìn nó.
Yêu trùng nếu có thể đổ mồ hôi thì lúc này cả người nó đã ướt nhẹp hết.
“Khoan đã. Ta...ta đồng...ý”
Yêu trùng hét lớn lên.
Vương Nhất Tự mỉm cười quay mặt lại
“Tốt a. Lựa chọn rất tốt”
“Chủ nhân có muốn ký Khế ước với Hỗn Mang Hoang Trùng?” hệ thống hỏi.
“Có”
Một luồng hào quang tỏa ra từ Yêu trùng, liền sau đó nhập vào thân thể Vương Nhất Tự.
“Ký kết hoàn tất” hệ thống thông báo.
“Được rồi. Chúng ta quay trở lại Mê Linh Cổ Thành. Bản tọa còn sổ sách phải tính toán...” Vương Nhất Tự nói với đám đệ tử.
“Chủ nhân...ta đói...” Yêu trùng nhỏ giọng nói.
“Hửm?”
“Mấy tháng nay ta chưa hề ăn qua một viên linh thạch nào....”
Vương Nhất Tự liền ném cho nó một Linh thú đan.
“Ăn đi”
“Ta muốn ăn Linh thạch, không phải cái này”
“Bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi, đừng nhiều lời” Vương Nhất Tự lườm nó một cái.
Yêu trùng ủ rũ, đành nuốt lấy viên Đan dược.
Giây lát sau, nó cảm thấy thân thể tràn đầy năng lượng, cảm giác đói cũng không còn nữa.
“....” Yêu trùng.
“Chúng ta đi thôi”.
Mê Linh Cổ Thành.
“Tà chủ. Có thật là Viêm Ân Đế đã trở lại?” Cửu Trôn Đẳng hỏi.
“Vô Diện, hắn cũng đã xác nhận. Đúng thật là kẻ đó cầm thanh hắc kiếm năm xưa, nhưng dung mạo thì lại không giống” Man Nhược Yêu Vương nói.
Suy nghĩ một lúc, Cửu Trôn Đẳng liền nói
“Tà chủ, biết đâu đây là âm mưu của Mị Yêu Tà chủ”
“Âm mưu?” Man Nhược Yêu Vương nhíu mày.
“Đúng. Mị Yêu Tà Chủ vì muốn lấy lại ngôi vị Nữ Vương, có thể tìm một người mạo danh Viêm Ân Đế. Thanh kiếm cũng có rất nhiều cách có thể làm giả được”
“....” Man Nhược Yêu Vương trầm ngâm.
“Tà chủ. Viêm Ân Đế đã rời khỏi Yêu giới mấy trăm năm. Bỗng dưng lại cùng Mị Yêu Tà chủ trở về, không thể nào trùng hợp như thế được. Vả lại, người cũng không giống. E là Vô Diện Tà Chủ chỉ là đang tự dọa bản thân mà thôi”
“Cũng không phải không có lý...” Man Nhược Yêu Vương suy nghĩ
“Đợi hắn đến đây, bản tọa sẽ tự quyết định...”
Bỗng lúc này, bên ngoài thành vang lên một âm thanh vang vọng
‘Bản tọa đến tìm Man Nhược Tiểu Yêu tính toán sổ sách...’
“Đến thật nhanh a” Cửu Trôn Đẳng nói.