Chương : Đại Mẫu Thiên Linh thạch
Bầu trời tối sầm lại, mưa bão cũng lớn hơn, sấm chớp ầm ầm xuất hiện, hàng trăm ánh chớp.
Thân thể ẩn hiện trong những đám mây đen, Cửu Trảo Thần Long ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống dưới.
Long Hoàng Cổ Thành bị phá tan tành.
Ba long vương thì nằm thoi thóp.
"Nhân loại kia. Long tộc và Nhân tộc xưa nay không ân không oán, ngươi sao lại đến Long tộc ta gây sự?"
Cửu Trảo Thần Long âm trầm nói.
Âm thanh vang vọng không gian.
Vương Nhất Tự thu hồi kiếm pháp.
Hàng ngàn vũ khí từ trên trời rơi xuống.
"Bản tọa tới là để mượn đồ. Bọn hắn không cho còn muốn đánh. Bản tọa đành giáo huấn bọn hắn một chút" Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Khẩu khí thật không nhỏ a. Ngươi đến mượn vật gì?" Cửu Trảo Thần Long hỏi.
"Đại Mẫu Thiên Linh thạch"
"Đại Mẫu Thiên Linh thạch là bảo thạch trấn tộc của Long tộc ta. Không thể tùy tiện..."
"Ngưng!"
Vương Nhất Tự nói chen vô.
"Tuồng này vữa nãy diễn rồi. Bản tọa bây giờ không mượn nữa, mà là cướp luôn. Có giỏi thì xuống đây mà ngăn, đừng ở trên đó nói nhiều nữa"
Đám long nhân tộc kém chút té ngữa vì câu nói của Vương Nhất Tự.
Hắn dám khiêu khích Cửu Trảo Thần Long?
Thật là không muốn sống nữa rồi.
"Thật là mạnh miệng..." Cửu Trảo Thần Long cả giận.
Phóng thích ra khí tức, tràn ngập cả đất trời.
Phía dưới, Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh cùng ba Linh thú khuỵu xuống, không thể thở được.
"Áp...áp lực...mạnh...quá..." Liễu Doanh khổ sở nói.
"Phu...phu...quân..." Hoa Vi Nghi gọi Vương Nhất Tự.
Bang!
Vương Nhất Tự cũng phóng thích ra khí tức, cả không gian như bị bao trùm bởi hắc khí tức của hắn.
Rất nhanh liền phá khí tức của Cửu Trảo Thần Long.
Cửu Trảo Thần Long nhăn mặt.
Bầu trời nhảy múa lên ánh chớp.
"Long tộc các ngươi đúng là không thể nói chuyện được. Phải đập cho một trận thì mới biết nghe lời..."
Vương Nhất Tự lại lấy ra Như Ý Kim Cô Bổng.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Cửu Trảo Thần Long liền lập tức trở nên đặc sắc, không còn dáng vẻ uy nghiêm lúc trước nữa.
"Đó...đó...là thứ vũ khí gì...?"
Còn chưa kịp định thần, thì Vương Nhất Tự đã xuất hiện trước mặt, một gậy từ dưới vung lên.
Bành!
Đầu của Cửu Trảo Thần Long bị hất lên trên đám mây.
Vương Nhất Tự cũng biến mất.
Đám long nhân tộc; Vi Nghi, Liễu Doanh cùng ba Linh thú nhíu mắt nhìn lên.
Nhưng không thấy gì vì khoảng cách quá xa.
Chỉ nghe vang vọng trong không gian tiếng đập.
Bành!...bành...bành...bành...bànhhhhh....
Hơn thập phút sau, mưa bão ngừng lại, không còn hiện sấm chớp, mây đen cũng dần tản ra.
Nhưng....khung cảnh hiện lên trước mắt đám người phía dưới thì không thể nào tưởng tượng nổi.
Cửu Trảo Thần Long, con Hắc long khổng lồ, đang bị một cây gậy còn khổng lồ hơn nhấn từ trên xuống.
Thân thể Cửu Trảo Thần long rơi rất nhanh xuống.
Rầm.....
Mặt đất rung chuyển dữ dội.
Tại nơi Cửu Trảo Thần Long rơi xuống, bùn đất bắn lên cao vài chục thước, tạo thành một hố sâu khổng lồ.
Cửu Trảo Thần Long nằm im, thoi thóp, thân thể bị đánh cho đôi chổ còn tróc ra vảy.
Vương Nhất Tự đáp xuống trước mặt Long Thần, Như Ý Kim Cô Bổng gác lên vai.
"Bây giờ đã có thể nói chuyện được chưa?"
"...." Cửu Trảo Thần Long.
Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh cùng ba Linh thú cũng nhảy tới, đứng cạnh Vương Nhất Tự.
Hơn ngàn long nhân tộc cũng bay đến hộ vệ cho Cửu Trảo Thần Long.
Bang!
Cửu Trảo Thần Long bỗng nhiên biến về hình dạng long nhân.
Vương Nhất Tự cùng hai phu nhân khóe miệng hơi giật.
"Là...là nữ nhân...?"
Nằm trong miệng hố lúc này là một nữ nhân xinh đẹp, khoác Hắc long bào đã bị rách vài chổ.
Đám long nhân tộc liền vây quanh, hộ vệ cho nữ Long thần.
"Chàng ra tay hơi nặng thì phải..."
Liễu Doanh nói nhỏ vào tai phu quân
"Người ta dù sao cũng là nữ nhân...."
"Hình...hình như...bị phu quân...ngược đi...nữa cái mạng...rồi..."
Vương Nhất Tự khóe miệng giật giật liên hồi, trong lòng gào thét
'Ta làm sao biết con rồng đó lại là nữ nhân đâu'
Khụ...khụ...
Nữ Long thần phun ra ngụm máu, lảo đảo chống tay gượng dậy, nhưng thân thể không còn tý sức nào, liền ngồi bệt xuống đất.
"Thật...thật không ngờ...ta lại...bị một tên...nhân loại...đánh đến...ra thế...này..."
Cửu Trảo Thần Long khổ sở nói.
"Long Hoàng..."
Ba tên long vương biến thành dạng nhân cũng chật vật đi tới.
"Các ngươi vẫn nghĩ rằng Nhân tộc là yếu đuối?" Vương Nhất Tự đi tới.
Ba tên Long vương cùng đám long tộc thủ thế.
"Thư giãn đi. Bản tọa nếu ra tay thật sự, liệu các ngươi còn đứng được ở đây sao?"
Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh cũng đi đến bên cạnh phu quân.
"Hắn nói đúng... các ngươi buông đi..."Cửu Trảo Thần Long giọng nói thống khổ.
Đám nhân tộc buông thế thủ, không khí cũng không còn căng thẳng nữa.
"Long tộc các ngươi, trước giờ đều kiêu ngạo, tự xem mình đứng trên tất cả các tộc khác. Nhưng bản tọa xem ra có tiếng mà không có miếng..." Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Cửu Trảo Thần Long nhíu mày
"Muốn chém muốn giết thì cứ việc, đừng sỉ nhục tộc ta..."
"Bản tọa không thích giết người, nhất là đối với nữ nhân xinh đẹp. Vẫn ý cũ, bản tọa chỉ muốn Đại Mẫu Thiên Linh thạch"
"Ngươi vì sao lại muốn có nó đến thế?"
Cửu Trảo Thần Long âm trầm
"Là...là vì khoáng mạch..?"
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Bản tọa không quan tâm. Bản tọa cần nó để cứu người"
"Cứu người...?"
"Đúng thế. Một người quan trọng với bản tọa..."
"..." Cửu Trảo Thần Long.
"..." Đám long tộc.
"Sau khi bản tọa xong việc sẽ trả lại cho các ngươi"
"Bọn ta làm sao tin ngươi?" Hoàng long vương nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy. Nhân loại vốn không đáng tin..." Lam long vương thêm vào.
"Ngươi lấy gì đảm bảo..?" Thanh long vương hỏi.
Vương Nhất Tự trầm ngâm.
Sau một hồi suy nghĩ. Vương Nhất Tự nói.
"Các ngươi có hứng thú đi theo bản tọa, trở thành thuộc hạ của bản tọa?"
Đám long tộc ngơ ngác.
Cái nhân loại kia đang nói vớ vẫn cái gì thế?
"Ngươi đang nằm mơ..." Ba Long vương hét lớn.
"..." Cửu Trảo Thần Long.
"Các ngươi tự cho là cao quý, tự cho mình là mạnh hơn những tộc khác, tự kiêu tự đại, nhưng lại trốn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này năm này qua năm khác?
Là để tự bảo vệ cái tính kiêu căng đó?
Hay là do các ngươi sợ các tộc khác?" Vương Nhất Tự hoi.
"Ngươi..." Ba Long vương cả giận.
"Bản tọa nói không đúng sao? Nhân loại trước giờ đều bị các giới, các tộc khinh dễ, xem là tộc yếu nhất.
Hôm nay thì sao? Long tộc các ngươi lại bại dưới tay một tên nhân loại? Lại là sai hay sao?"
"...." Cửu Trảo Thần Long và đám Long tộc.
"Đi theo bản tọa, rời khỏi cái chốn này, cùng bản tọa đạp đổ tất cả, cùng bản tọa thiết lập lại trật tự cho Tam giới, cùng bản tọa bước lên đỉnh cao của thế giới này.
Chứng minh cho cả Tam giới này biết, Long tộc là đỉnh tiêm của Tam giới, là tộc mạnh nhất Tam giới.
Hoặc vẫn có thể trốn ở đây và tự biện hộ cho chính mình.
Các ngươi có thể suy nghĩ..." Vương Nhất Tự nói.
"Cửu Trảo Thần Long, ý ngươi thế nào?" Vương Nhất Tự hỏi.
"Ta... tên Long Hân Di...." Cửu Trảo Thần Long nhỏ giọng nói.
"Long Hân Đi...ngươi nghĩ sao về đề nghị của bản tọa?"
"Ta...khụ...khụ..." Hân Di ho ra máu.
Thân thể nàng bị thương quá nặng.
"Phu quân... có thể chữa cho nữ nhân đó trước không?" Liễu Doanh nói.
Vương Nhất Tự lấy ra một lọ Đan dược, quăng cho Hân Di.
"Đan dược này sẽ tốt cho vết thương của ngươi, phục dùng trước đi" Vương Nhất Tự nói.
"...." Hân Di.
"Yên tâm, không phải độc dược đâu"
Hân Di lấy ra một viên, cho vào miệng.
"Long Hoàng..." Ba tên long vương lo lắng.
Chỉ trong giây lát, tất cả nội ngoại thương trên cơ thể nàng đều lành lặn, như chưa từng bị thương.
Hân Di gương mặt hiện lên ngốc trệ.
Đây là loại gì Đan dược?
Làm sao...làm sao có thể chỉ trong nháy mắt...vết thương của ta...?
Nàng đứng dậy, gương mặt trở nên hồng hào, khí tức cũng dồi dào hơn trước.
"Các ngươi cũng phục dùng đi" nàng ném lọ đan được cho ba tên long vương.
Bọn chúng sau khi dùng cũng là ngơ ngác, chả hiểu mô tê chi.
"Ngươi tên gì?" Hân Di hỏi.
"Bản tọa Vương Nhất Tự"
"Long tộc ta hơn ngàn long nhân, ngươi có thể đảm bảo cho tất cả?"
"Long Hoàng...không lẽ người muốn...?" ba long vương gương mặt bối rối hỏi.
"Các ngươi im lặng cho ta..." Hân Di quay mặt về ba tên long vương gằn giọng.
Ba long vương liền im thin thít.
"Bản tọa có thể đảm bảo cho các ngươi" Vương Nhất Tự thản nhiên.
Long tộc đúng là rất mạnh, việc này không phải bàn cãi.
Nhưng vẫn có một hạn chế, đó là việc tuổi thọ rất lâu.
Nghe có vẻ sai, nhưng mà lại rất đúng.
Vì có thể sống rất lâu, nên một cá thể Long tộc muốn đạt đến độ tuổi trưởng thành, phải mất vài trăm năm, chưa kể đến là muốn sản sinh giống nòi cũng cần phải trãi qua rất nhiều thời gian.
Vì thế mà số lượng long nhân khá ít, ít hơn những tộc khác rất nhiều.
Dù là thực lực có mạnh, nhưng số lượng lại bị áp đảo, không sớm thì muộn, Long tộc cũng sẽ bị các tộc khác đe dọa.
Sớm đã nhìn thấu được điểm này, Long Hân Di đã quyết định che giấu nơi ở của Long tộc, phong ấn kết giới tại lối vào, để có thể bảo vệ được tộc nhân của mình.
Nhưng đó cũng chỉ là cách tạm thời.
Các tộc khác sớm muộn gì cũng phát hiện ra.
Như tên Vương Nhất Tự kia chẳng hạn.
Hắn nói đúng.
Trốn không phải là cách.
"Ý ngươi thế nào?" Vương Nhất Tự hỏi.
"Ta đồng ý" Hân Di quả quyết trả lời.
"Long Hoàng....?"
"Ý ta đã quyết. Các ngươi không cần nhiều lời" Long Hân Di gằn giọng nhìn đám long nhân.
"Tốt. Rất có tiền đồ a"
Vương Nhất Tự hai lòng nói
"Bây giờ có thể đưa ra Đại Mẫu Thiên Linh thạch chưa?"
"..." đám long tộc.
"Đại Mẫu Thiên Linh thạch ở đây" Hân Di nói.
Sau đó vận khí tức, triệu hồi ra một viên Linh thạch to bằng hai bàn tay người lớn.
Viên linh thạch lơ lửng giữa không trung, xung quanh tỏa ra hào quang bảy màu.
"Thật...đẹp..." Hoa Vi Nghi nói.
"Ra đây là Đại Mẫu Linh Thạch...cũng có chút khí chất a...." Vương Nhất Tự thản nhiên nói, sau đó liền thu nó vào không gian giới chỉ.
"Long tộc các ngươi cũng tập trung lại đây. Theo bản tọa trở về Nhân giới" Vương Nhất Tự nói.
Vài phút sau.
Tất cả tộc nhân Long tộc đều tập trung lại.
Cả thảy hơn ngàn người.
"Để ta mở kết giới, tất cả cùng tiến về Nhân giới" Long Hân Di nói.
"Không cần phiền phức vậy đâu. Vi Nghi, làm phiền nàng" Vương Nhất Tự nói.