Chương : “Đừng...quên ta...”
“Muốn phong ấn lại Thiên Ma Hoàng, ngươi cần phải bước xuống Địa ngục...” ánh mắt Minh Thái Hoàng trở nên khổ sở.
“Đệ...đệ tử...” Triệu Minh Anh bất chợt lui lại hai ba bước.
Bất chợt lúc này một luồng uy áp kinh người phát ra từ phía sau.
Đám người liền nhìn lại.
Người đang phát ra luồng khí tức đáng sợ đó là Lăng Tiểu Mạc.
Bốn vị Thái trưởng lão gương mặt hiện lên ngưng trọng.
Võ...Võ Đế...
“Sư...sư đệ..?”
Lăng Tiểu Mạc âm trầm tiến đến gần cánh cổng, tay trực cầm lấy thanh kiếm.
“Tiểu tử, mau ngừng lại, ngươi không được chạm vào thanh kiếm đó”
Bốn vị Thái trưởng lão hét lớn.
Minh Thái Hoàng vội lao đến ngăn lại.
Ba vị Thái trưởng lão kia cũng muốn ngăn hắn lại, nhưng đang lưu chuyển khí tức trong trận pháp, nếu đột nhiên ngắt bỏ, sẽ bị phản phệ.
Lăng Tiểu Mạc âm trầm, toàn thân tỏa ra một luồng hắc khí u ám đáng sợ.
Hắn cầm lấy thanh kiếm.
“Bản tọa tại sao lại không thể cầm lấy kiếm của mình?”
Minh Thái Hoàng khựng lại, đứng hình tại chổ.
Ba bị Thái trưởng lão gương mặt ngốc trệ, đã có thể thu lại khí tức.
“Ngươi...ngươi là...? Minh Thái Hoàng khóe miệng giật giật.
Đứng phía xa, Minh Anh cũng ngạc nhiên không kém
“Sư đệ...ngươi là...?”
Thanh hắc kiếm nhận ra được chủ nhân, luồng hắc khí bao quanh nó cũng nhập với khí tức của Lăng Tiểu Mạc làm một.
“Các ngươi có thể gọi bản tọa là Viêm Ân Đế cũng được”
Lăng Tiểu Mạc lạnh lùng nói.
Bốn vị Thái trưởng lão gương mặt trắng bệch, liền quỳ xuống hành lễ
“Gặp qua Viêm Ân Đại Đế”
Nhìn thấy bốn Thái trưởng lão quỳ xuống, Minh Anh cũng quỳ theo.
Nàng không thể nào tưởng tượng được, sư đệ của nàng, người mà từng đồng sinh cộng tử với nàng, từng cứu nàng, từng cùng nàng ngắm hoàng hôn, từng nói là thích nàng, hắn là một trong Thập Đại Đế.
Lại còn là người mạnh nhất trong Thập Đế.
Tâm trí nàng lúc này rối bời.
Không.
Không thể sai được.
Khí tức kia rõ ràng là Võ Đế.
Hơn nữa, chỉ có Viêm Ân Đế mới có thể chạm vào Sát Thiên Ma Hoàng kiếm.
“Sư tỷ. Ngươi đứng lên. Dưới đất lạnh...”
Lăng Tiểu Mạc bất chợt xuất hiện trước mặt nàng, dìu nàng đứng dậy.
Toàn thân nàng run lên.
Ấp úng.
“Sư...sư đệ...không...” nàng lắc đầu.
“...Viêm Ân Đế...ta...ta...”
“Bọn ngươi cũng đứng dậy cả đi”
Lăng Tiểu Mạc nói vọng về phía bốn vị Thái trưởng lão.
Bốn người từ từ đứng dậy.
“Ta bây giờ thân phận chỉ là một đệ tử Minh Vô Thần tông. Các ngươi không việc gì phải hành lễ phiền phức”
Hơn thập phút sau.
Lăng Tiểu Mạc đứng trước cánh cổng, gương mặt âm trầm.
“Cũng đã rất lâu rồi ta mới trở lại đây”
“Viêm Ân Đế, người bây giờ sẽ làm gì?” Minh Thái Hoàng hỏi.
“Phong ấn của Thiên Ma Hoàng rõ ràng là đã xuất hiện vết nứt. Ta cũng không thể làm được gì...”
“Không phải Tiên thiên chi thể có thể tái phong ấn hay sao. Hãy để ta...” Minh Anh nói.
“Không được!”
Tiểu Mạc gằn giọng.
“Tại...tại sao chứ?”
“Nếu sư tỷ... xuống đó...sẽ không thể quay lại được nữa...đó là lý do...”
“Vật thì đã sao? Có thể ngăn chặn Thiên Ma Hoàng, có thể cứu mạng rất nhiều sinh linh, ta vì sao lại không thể?” Minh Anh nói.
“Vì nàng là nữ nhân ta thích!”
“....” bốn vị Thái trưởng lão.
“Ta không thể nào để nàng bước vào nguy hiểm được”
“Vì tình cảm cá nhân, làm hại đến sinh linh tam giới... Sư đệ, ngươi bảo ta có thể sống vui vẻ được hay không...”
“....” Lăng Tiểu Mạc
“Sư đệ...” nàng nắm lấy tay hắn
“Xem như ngươi thực hiện ý nguyện của ta được hay không...?
“....” Lăng Tiểu Mạc
“Sư tỷ thực sự muốn hay sao?”
“Phải!” Minh Anh gật đầu kiên quyết.
“Vậy ta sẽ cùng tỷ xuống Địa ngục”
Hai người bước từng bước xuống dưới cầu thang.
Càng xuống sâu, không khí càng trợ nên quỷ dị.
Lăng Tiểu Mạc đi trước, Triệu Minh Anh theo sát phía sau.
Tầm hơn một canh giờ, hai người cũng đã xuống tới bậc thang cuối.
Khung cảnh hiện ra trước mặt Minh Anh làm cho nàng ngây người ra.
Một không gian rất rộng lớn.
Những hòn đảo trôi nổi giữa không trung, chúng được kết nối với nhau bằng những lối đi bằng đá.
Phía dưới là một màu đen tăm tối, không nhìn thấy đáy.
Bầu trời cũng là vần vũ mây đen.
“Kia là Chính điện, nơi ở của Diêm La Vương”
Tiểu Mạc chỉ về hòn đảo lớn nhất, trên đó là một tòa cung điện uy nghi
“Chúng ta tới đó thôi”
“Ừm...”
Nàng gật đầu, đi sát vào sư đệ.
Phía trước Chính điện là một sân lát đá rộng lớn.
Có một con Ma thú đang nằm, hình dạng giống chó, nhưng to lớn hơn rất nhiều.
Con Ma thú nhìn thấy có người đến, liền đứng dậy, ngáp ngáp vài cái.
“Người đến là ai?”
“Là gia gia của ngươi” Tiểu Mạc thản nhiên nói.
Con Ma thú cả giận quát lớn
“Ngươi thật là lá gan rất to a”
Nó gồng mình, bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ.
“Dám cả gan chọc giận Serbes đại nhân ta..aaaaaaaaa”
Bành!
Con Ma thú con chưa kịp nói dứt lời liền bị một vật gì đó từ trên cao rơi trúng đầu.
“Câm mồm! Ngươi có biết là ta đang ngủ không hả? Sủa gì mà sủa?”
Một giọng nói âm vang phát ra từ bên trong.
“Hai ngươi rốt cuộc cũng đã đến rồi nhỉ? Đừng có đứng đó mà đôi co với chó giữ nhà của ta. Mau vào đi”
“Chủ nhân. Ta không phải chó giữ...ặc”
Lại một vật bay tới đập trung mặt Serbes.
“Còn dám cãi?!”
“Hahahaha....”
Tiểu Mạc cười lớn
“Bọn ta vào trong đây. Giữ nhà ngoan nhá”
Serbes nhìn Tiểu Mạc với ánh mắt tóe lửa.
“Sư đệ... đệ đừng chọc chó nhà người ta nữa” Minh Anh nhỏ giọng nói.
Serbes kém chút té ngã, phun máu.
Các ngươi...?
Aaaaaaaa....ta muốn giết người.
Serbes thở ra hồng hộc hồng hộc...
Bên trong Chính điện, một lão nhân đầu đội nón Vương, toàn thân mặc áo bào màu đen, tay cầm một cây trượng, đầu cây trượng khắc hình một cái ấn; ngồi ở chính giữa, nhíu mày nhìn hai người.
“Yoooo....lâu rồi không gặp, Diêm La bệ hạ” Tiểu Mạc vẫy vẫy tay chào.
Minh Anh giật mình, liền quỳ xuống hành lễ
“Gặp qua Diêm La bệ hạ. Tiểu nữ là Triệu Minh Anh”
“Nha đầu, không cần quỳ, đứng lên”
Diêm La Vương ôn tồn nói.
“Tiểu tử, ngươi đến đây là vì chuyện của Thiên Ma Hoàng?” Diêm La Vương nhăn mặt hỏi.
“Đúng vậy. Ta cảm thấy phong ấn Thiên Ma Hoàng có vết nứt...” Tiểu Mạc nói.
Diêm La Vương lắc đầu
“Ta đã cố tái phong ấn lại, nhưng không thể”
Diêm La Vương lại nhìn Minh Anh
“Nữ nhân này hẳn là chủ nhân Tiên Thiên chi thể?”
“Vâng. Tiểu nữ chính là chủ nhân Tiên thiên chi thể”
Diêm La vương gật đầu
“Ngươi sẵn sàng hy sinh để tái phong ấn lại Thiên Ma Hoàng hay sao?”
“Tiểu nữ sẵn sàng”
Minh Anh hiện lên ánh mắt kiên định.
“Tiểu tử, còn ngươi?”
“....” Lăng Tiểu Mạc không nói.
“....” Triệu Minh Anh.
“Được rồi. Hai ngươi theo ta”.
Diêm La Vương dẫn hai người đi đến một hòn đảo nhỏ, nằm ở tận cùng.
Chính giữa hòn đảo là một thềm đá lớn, ở giữa là một khối vuông màu đen, xung quanh có năm cây cột lớn.
Khối đá đen nối với năm cây cột bằng những sợi xích rất to.
Diêm La Vương, Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh đứng bên ngoài thềm đá.
“Đây là...nơi phong ấn Thiên Ma Hoàng sao?” Minh Anh hỏi.
“Đúng vậy. Hắn đang ở trong khối đá đen kia” Diêm La Vương chỉ tay nói.
“Hiện tại khối đá đã xuất hiện vết nứt, nếu như không mau chóng hàn gắn lại. Hắn sẽ thoát ra ngoài”
“Phải làm sao mới có thể tái phong ấn?” Minh Anh hỏi.
“Ngươi chi cần bước lên thềm đá, tiến về phía năm cây cột kia, ngồi quay lưng lại khối đá đen đó là được. Không cần phải làm gì cả.
Nhưng mà, khi ngươi bước vào, sẽ không thể nào đi ra được nữa” Diêm La Vương nói.
Minh Anh trực tiến lên, thì bị Tiểu Mạc giữ lại.
“Sư tỷ...”
Minh Anh nhìn Tiểu Mạc bằng ánh mắt trìu mến
“Sư đệ, hãy để ta đi”
“Không...ta...” Tiểu Mạc giọng run run.
“Sư đệ...đây là số phận của ta... không thể nào tránh được...”
Nàng buông tay Tiểu Mạc ra, quay người bước lên thềm đá.
Năm cây cột đột nhiên phát ra năm luồng sáng chiếu thẳng lên bầu trời, xuyên qua những tầng mây đen kịt.
Minh Anh đi đến gần khối đá đen, liền quay người ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Mạc.
Bất chợt không gian xuất hiện những sợi dây xích nhỏ, bay đến, lượn lờ xung quanh nàng.
Thân thể nàng liền tỏa ra một luồng khí tức màu xanh nhạt, theo những sợi xích truyền đến năm cây cột, sau đó lại theo những sợi xích lớn, truyền vào khối đá đen.
Những vết nứt nhanh chóng liền lại.
Một màn chắn xuất hiện, bao phủ lấy năm cấy cột và tất cả những gì bên trong, kể cả Minh Anh.
Nàng hơi nhăn mặt một chút.
Không đau.
Nhưng nàng cảm thấy luồng Linh khí bao quanh người luân chuyển rất kì lạ.
Nàng liền vận khí tức để ổn định, nhưng là, nàng lập tức phun ra một ngụm máu.
“Sư tỷ...” Tiểu Mạc lo lắng gọi.
“Ta...ta không sao. Chỉ là...”
Nàng còn chưa nói dứt lời, thì những sợi xích lao đến, quấn quanh hai cổ tay.
Nàng cảm thấy khí tức đang bị những sợi xích kia hấp thụ, nàng liền lưu chuyển khí tức, để hấp thụ Linh khí bên ngoài.
Gương mặt nàng hiện lên khổ sở.
“Có chuyện gì?” Tiểu Mạc quay lại hỏi Diêm La Vương.
“Những sợi xích đang rút cạn khí tức của nha đầu đó.
Nha đầu đó bắt buộc lúc nào cũng phải hấp thụ Linh khí bên ngoài, để bổ sung.
Cũng giống như một vật trung gian vậy.
Nếu như ngừng lại, nha đầu đó sẽ mất hết khí tức.
Cuối cùng sẽ chết” Diêm La Vương giải thích.
“Ta sẽ cứu nàng” Tiểu Mạc trực bước lên thềm đá, nhưng bị Diêm La Vương ngăn lại.
“Ngươi không thể vào. Xung quanh được bao phủ bởi Thiên lôi Đại trận, chỉ có người sở hữu Tiên thiên chi thể mới có thể đi vào trong đó”
“Ta mặc kệ”
“Sư đệ...”
Minh Anh nói lớn
“Ngươi đừng bước vào. Sẽ nguy hiểm đến tính mạng...”
Nàng khổ sở nói.
“Ta mặc kệ...ta sẽ cứu tỷ ra... mặc kệ tên Thiên Ma Hoàng kia...ta sẽ cứu tỷ...”
Dứt lời, Lăng Tiểu Mạc liền bước vào trong.
Thiên lôi đại trận lập tức bị kích hoạt.
Đùng....đùng...đùng....
Phía trên, bầu trời nổi lên sấm chớp, như xé rách không gian, hàng trăm tia chớp từ trên đánh xuống người của Lăng Tiểu Mạc.
Hắn vận khí tức chống đỡ từng đợt, từng đợt lôi phạt đánh xuống.
Miệng cũng bắt đầu chảy ra máu.
“Sư đệ... ngươi đi đi... mặc kệ ta...” Minh Anh hét lớn.
“Ta...ta...sẽ cứu tỷ...” Tiểu Mạc lê từng bước nặng nhọc.
“Đây là...quyết định của ta...sư đệ...ngươi mau rời khỏi...” hai hàng nước mắt nàng bắt đầu chảy ra.
Đùng...đùng...
Lôi phạt cứ liên tiếp đánh xuống người Lăng Tiểu Mạc.
Hắn khuỵu xuống.
Vận hết khi tức, cố gắng trườn đến chổ Minh Anh.
“Sư tỷ...đợi ta...ta sẽ cứu tỷ...”
“Sư đệ... ta cầu xin ngươi...mau rời khỏi đây đi...” gương mặt nàng bị nước mắt che phủ.
“Ta..”
Tiểu Mạc trườn đến chổ màn chắn, cố gắng với tay chạm vào.
Minh Anh cũng cố gắng với tay ra.
“Sư...tỷ...”
Tiểu Mạc bất tỉnh.
“Sư đệ...xin...dừng quên ta...”
Minh Anh nước mắt không dừng, quay về phía Diêm La Vương.
“Bệ hạ...xin...xin hãy cứu...sư đệ...ta... ta cầu xin... người...”
Diêm La Vương trầm ngâm
“Tên tiểu tử này, lại đem phiền phức đến cho ta rồi”
Diêm La Vương chấn mạnh cây quyền trượng xuống đất, phát ra một luồng uy áp cực mạnh.
“Nếu biết trước là sẽ đau khổ, sao lại còn làm?”
Diêm La Vương sầu não nói.
Lăng Tiểu Mạc từ từ mở mắt ra, hắn bất chợt vùng dậy, nhìn dáo dát xung quanh
“Sư tỷ...?”
“Ngươi tỉnh rồi đấy à?” Serbes ngồi gần hắn lên tiếng.
“Đừng nhìn nữa, đây là Nhân giới”
Lăng Tiểu Mạc chật vật đứng dậy.
“Ta đang ở đâu?”
“Đây là Tuyệt Tình cốc”
Một giọng nói vang lên phía sau, một tiểu yêu lơ lửng xuất hiện
“Nơi này cách Minh Vô Thần tông hơn ngàn dặm”
“Ngươi là?”
“Ta là Chung Quỳ. Diêm La Đại nhân sắp xếp cho hai chúng ta đi theo ngươi. Từ bây giờ ngươi sẽ là chủ nhân của bọn ta”
Serbes hừ lạnh một cái.
“Ta phải đi cứu Sư tỷ...”
Tiểu yêu liền bay đến, ngồi lên người Serbes.
“Thế ban đầu, sao chủ nhân lại đưa nữ nhân kia xuống Địa ngục?”
Lời nói này như đâm thẳng vào tim Lăng Tiểu Mạc
“Là...là...đó là ý nguyện của nàng ấy...”
“Thế sao? Thế chủ nhân có nghĩ rằng sau khi cứu nữ nhân kia, nữ nhân kia sẽ như nào không?”
Tiểu Mạc im lặng.
“Nữ nhân kia một lòng muốn phong ấn lại Thiên Ma Hoàng nên mới nhờ chủ nhân dẫn nàng đến Địa ngục. Bây giờ cứu nàng ra... nàng có trách chủ nhân hay là không?”
Lăng Tiểu Mạc khuỵu xuống.
“Là ta...đáng lẽ ta không nên dẫn nàng xuống Địa ngục. Ta không nên để nàng phải chịu khổ” nước mắt hắn chảy ra.
“Muốn cứu nữ nhân kia, không phải là không có cách a” Chung Quỳ vuốt ve lông của Serbes.
“Đừng có xem ta là chó, tên khốn Chung Quỳ nhà ngươi!” Serbes cả giận quát.
“Nói! Có cách gì?”
Lăng Tiểu Mạc bất chợt quay lại, chộp lấy người tiểu yêu.
“Ặc...ặc... chủ nhân...thả..ta..ra trước...đã”
Tiểu Mạc buông tay ra.
“Muốn cứu được nữ nhân đó có hai cách”
Chung Quỳ chậm rãi nói
“Thứ nhất, cởi chuông thì phải tìm người buộc. Năm xưa Thập Đại Đế là những người tạo nên phong ấn đó, chỉ cần tìm được họ là được”
“Còn cách thứ hai?”
“Trận pháp đó là Ngũ Hành Quan. Nếu như chủ nhân tập hợp được tất cả Ngũ hành chi thể đỉnh tiêm, khi đó có thể hãm lại Thiên lôi Đại trận, cứu người”
Ánh mắt Tiểu Mạc hiện lên nghiêm nghị.
“Sư tỷ...hãy chờ ta...ta nhất định sẽ cứu ngươi”.