Chương : "Tìm...ta...đi..."
Bành!
Bành!
Lee MinYing bóp cò.
Hai phát súng liên tiếp nhằm thẳng đầu con gấu.
Một nữa gương mặt của nó bị thổi bay.
Nó gầm lên giận dữ, điên cuồng lao đến chổ cô.
Cách!...
Lee MinYing nhăn mặt.
Vừa rồi là viên đạn cuối cùng của cô.
Lee MinYing liền xoay súng lại, tay nắm nòng sùng, quật ngang về hướng con gấu.
Con gấu một tay gạt đi đòn tấn công của cô, một tay quạt ngang bên hông.
Bành!
Lee MinYing bị một quật, văng ra gần bảy, tám mét, phun ra ngụm máu.
Con gấu vẫn điên cuồng lao đến chổ cô.
“Cẩn thận!”
Thanh tra Kankuro quay người lại, nhảy về phía Lee MinYing, đồng thời bóp cò súng.
Bang!
Bang!
Bốn, năm viên đạn ghim vào đầu con gấu màu đỏ, làm nó chợt khựng lại một chút.
Con gấu xám cũng lao đến phía hai người.
“Chết tiệt! Tôi hết đạn rồi” thanh tra Kankuro hét lớn, quăng khẩu súng trúng người con gấu đỏ.
Con gấu đang bị choáng, lại bị Kankuro ném súng vào, làm nó giận càng thêm giận.
Bành!
Cả hai con gấu tấn công cùng một lúc.
Thanh tra Kankuro và Lee MinYing bị đánh văng đi khá xa.
Nhưng Sakura kịp thời thi triển phòng thủ lên họ, nên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Sakura thở ra một hơi, liền nhanh chóng tập trung vào đối thủ của mình.
“Kết! Kết! Kết...”
Con gấu màu xanh di chuyển rất nhanh, Sakura không thể phong ấn trúng nó được.
“Kết!”
Bành!
Nó lao đến tấn công Sakura, cô chỉ kịp thi triển phòng thủ lên bản thân.
Sakura bị hất ra hơn ba mét, loạng choạng đứng dậy.
“Nhanh quá, thuật phong ấn không thể nào theo kịp” Sakura cắn môi.
Bành!
Phía bên kia, Seichi cũng ăn trọn một đòn của con gấu màu tím, văng đến gần thành hồ bơi.
Cậu nhăn mặt.
Con gấu này là cái thể loại gì đây?
Nó có thể dịch chuyển tức thời?
Đùa bố à?
Cậu liền bật dậy, nhảy đến chổ ba người kia.
Seichi che cho Kankuro và Lee MinYing.
Sakura đứng cạnh cậu, thi triển thuật phòng thủ cho cả nhóm.
“Seichi kun, bọn này không đơn giản đâu” Sakura nhăn mặt nói.
“Cậu chủ, mấy con gấu này quá mạnh...”
“Cậu nhóc, chúng ta còn cách gì đối phó bọn này không vậy?” Kankuro ngưng trọng nói.
“Cách thì có rất nhiều, nhưng mà không xài nhiều được” Seichi nói.
“......” Kankuro.
Seichi lấy ra hai hộp đạn, đưa cho Lee MinYing và thanh tra Kankuro.
“Tiết kiệm vào. Tôi chỉ có hai hộp này thôi đấy”
“Tôi biết rồi, cậu chủ” Lee MinYing gật đầu.
“Ừm...”
Hai người bằng nhanh nhất nạp đạn vào súng.
Seichi cũng thi triển Gia tốc, cậu lướt tới con gấu màu tím kia.
Một kiếm vung xuống, con gấu lại biến mất.
Liền sau đó lập tức xuất hiện phía sau lưng Seichi, một đòn đánh vào lưng cậu.
Seichi nhảy ra cách đó một quảng, tránh được đòn tấn công đó.
“Cái này rõ ràng là dịch chuyển tức thời...”
cậu nhíu mày
“Một loại kỹ năng cực khó chịu”
Bành!
Bành!
Lee MinYing bắn thêm hai phát, thổi bay đầu con gấu màu đỏ.
Cả người nó liền đổ ập xuống, bất động.
Cô sau đó chạy đến hỗ trợ cho thanh tra Kankuro.
Bang!
Bang!
Ngài thanh tra nã súng liên tục vào thân và đầu con gấu màu xám kia, nhưng tất cả những viên đạn đều dội ngược lại, y như bắn vào đá vậy.
“Cô Lee, con gấu này không sợ súng” thanh tra lùi lại phía Lee MinYing nói.
“Ừm...” Lee MinYing gật đầu, chĩa mũi súng vào đầu con gấu.
Bành!
Con gấu màu xám đang đà lao đến, bị lực của viên đạn bắn ra, làm khựng lại.
Nó lắc lắc đầu vài cái.
Gương mặt nó ăn trọn một viên đạn Shortgun nhưng chỉ để lại vết cháy xém, không hề bị tổn thương.
Nó lao đến.
Lần này nó cuộn tròn người lại, lao về phía Lee MinYing và Kankuro như một tảng đá vậy.
Lee MinYing cùng Kankuro nhảy ra né tránh.
Liền lập tức con gấi đổi hướng, lăn đuổi theo hai người.
Bang!
Bành!
Cả hai liên tục nhắm bắn vào nó và né tránh hướng lăn của nó.
Con gấu không hề có dấu hiệu dừng lại, vẫn hung hăng đuổi theo cả hai.
Phía bên kia, Sakura cũng đang chật vật với con gấu màu xanh kia.
Cô không thể nào phong ấn trúng được nó vì tốc độ quá nhanh của nó.
Hơn thêd nữa, Sakura bắt buộc lúc nào cũng phải tập trung né tránh những cú cào của nó.
Cô đã thử dùng phòng thủ, nhưng không hề có tác dụng, thậm chí còn suýt bị nó cào trúng.
Móng vuốt của con gấu này rất dài, và sắc như những thanh kiếm vậy.
Chỉ một cú cào của nó có thể dễ dàng cắt xuyên qua lớp phòng thủ của cô.
‘Không có cơ hội nào cả’ Sakura nghĩ, sau đó nhảy đến chổ Seichi, người lúc này cũng đang ăn hành ngập mồm.
“Seichi kun, tình hình không ổn lắm. Bọn này mạnh hơn chúng ta nghĩ”
Seichi lại chém vào con gấu, nhưng nó lại biến mất trước mũi kiếm của cậu.
Cậu bực, rất bực.
Bị mấy con gấu này vờn nãy giờ, cậu thực sự rất bực.
“Lilith, ra đây!”
Seichi liền triệu hồi ác quỷ.
Bí mật cái rắm!
Không giữ gìn gì nữa hết!
Dám xem ta là trò chơi của chúng mày à?
Quý cô Lilith xuất hiện trước mặt Seichi, cúi đầu, sẵn sàng nhận lệnh.
“Chủ nhân”
Seichi chĩa mũi kiếm vào con gấu trước mặt, âm trầm ra lệnh cho Lilith
“Chém nát mấy con gấu này cho ta”
“Như ý chủ nhân”
Lilith đáp lại bằng một giọng nói ôn tồn, chậm rãi.
Cô ta lấy ra cây lưỡi hái quen thuộc của mình, mỉm cười nhìn con gấu màu tím trước mặt.
Lee MinYing nhìn thấy Lilith xuất hiện, trong lòng nhẹ nhõm không ít.
Cô cùng thanh tra Kankuro chạy đến chổ Seichi.
“Lấy lại sức đi. Chổ này cứ giao cho Lilith giải quyết” Seichi nhìn Lee MinYing nói
“Vâng thưa cậu” Lee MinYing gật đầu đáp lại.
Nàng đã từng thấy Lilith một lần, nên bây giờ cũng đã có thể xem như là quen thuộc.
Nhưng thanh tra Kankuro thì khác.
Ông ấy gương mặt hiện lên ngốc trệ nhìn Seichi.
“Cậu... cô gái kia là sao vậy? Sao tự dưng lại có thể xuất hiện ở đây? Lại còn hình dáng đó, cô ta có phải con người không vậy?”
Sakura cũng là lần đầu nhìn thấy Lilith, cô cũng rất kinh ngạc khi Seichi thi triển ra thuật triệu hồi.
Sakura quan sát Lilith, cô nhân ra rằng, nữ ác quỷ kia rất mạnh.
Không.
Phải là siêu mạnh.
Cái áp lưc cùng luồng sát khí tỏa ra từ Lilith khiến Sakura ngộp thở.
Nếu là người bình thường như thanh tra Kankuro, sẽ không hề cảm nhận được.
Nhưng Sakura lại khác, nàng là pháp sư.
Những tồn tại mà người thường không cảm nhận được thì Sakura lại cảm nhận rất rõ ràng.
“Cô ta đương nhiên không phải con người”
Seichi nhìn thanh tra Kankuro thản nhiên nói
“Cô ta là ác quỷ, và là thuộc hạ của tôi”
“Ác...ác quỷ...?” Kankuro trở nên căng thẳng.
Một con ác linh là đã đủ phiền phức lắm rồi, giờ lại còn có thêm một con ác quỷ nữa....
“Ngài thanh tra đừng lo lắng, cô ta là triệu hồi của tôi, hoàn toàn tuân lệnh tôi, sẽ không làm hại chúng ta đâu”
Thanh tra Kankuro nhìn Seichi bằng gương mặt đặc sắc
“Cậu...cậu thật ra là ai?”
Seichi giơ ngón tay lên nói
“Thanh tra có thể coi tôi là một thầy trừ tà cũng được”
“Thầy trừ tà...?”
Làm quái gì có thầy trừ tà nào ở độ tuổi của cậu cơ chứ?
Rẹt!
Lilith vung lưỡi hái lên chém xuống, nhrj nhàng cắt đôi con gấu màu xám vừa lăn tới trước mặt.
Keng!
Con gấu màu xanh lướt tới, móng vuốt giương về phía Lilith.
Cô nhẹ nhàng giơ ngang lưỡi hái đón đỡ, đồng thời gặt ngang một cái.
Móng vuốt của con gấu dễ dàng bị cắt phăng đi.
Con gấu muốn lui lại, nhưng động tác còn chưa kịp triển khai, liền bị một gặt, chẽ đôi, hai mảnh xác ngã về hai bên.
Lilith liền lướt nhanh đến phía con gấu còn lại.
Rẹt!
Lưỡi hái lại một lần nữa chém xuống, nhưng con gấu lại dịch chuyển đi mất.
“Dịch chuyển tức thời sao?”
Lilith cười gian xảo
“Trò trẻ con”
Lilith liền biến mất tại chổ.
Con gấu màu tím xuất hiện ở trên khán đài.
Nhưng vừa xuất hiện, chưa kịp làm gì liền bị lưỡi hái của Lilith đâm xuyên bụng.
Rẹt!
Lilith nhẹ nhàng cắt đôi con gấu cuối cùng.
“Ta cũng biết dịch chuyển tức thời đấy” cô ta cười gian xảo.
“Mạnh...mạnh quá...sức mạnh quá áp đảo”
Sakura dõi theo từng chuyển động của Lilith, khóe miệng có giật liên hồi.
Chỉ chưa đầy hai phút, liền lập tức tiêu diệt ba con gấu kia, cái thứ mà cả bọn phải chật vật nãy giờ.
Đây là thuộc hạ của Seichi sao?
Lilith nhảy đến trước mặt Seichi, chống lưỡi hái xuống đất, cúi đầu.
“Đám rác rưỡi đã dọn dẹp xong thưa chủ nhân”
Thanh tra Kankuro khẽ lui lại hai ba bước.
Ông cũng chứng kiến tận mắt những gì Lilith vừa mới làm.
Đối với ông hiện giờ, cái tồn tại trước mắt kia, nó vượt qua ngoài những định lý mà ông biết.
“Làm tốt lắm” Seichi khen ngợi Lilith.
“Chủ nhân”
Lilith chậm rãi nói
“Có thể chủ nhân không để ý, có một thứ đang quan sát chúng ta”
“Hửm? Thứ gì?” Seichi ngốc trệ hỏi.
Lilith chỉ tay lên phía trần nhà cao hun hút phía trên.
Đám người cũng ngước lên nhìn.
Cả đám nhăn mặt nhìn cái thứ đang treo ngược trên trần kính của hồ bơi.
“Một... một cô bé...?” thanh tra Kankuro ngập ngừng nói.
Cô bé ăn mặc rách rưới, mái tóc rũ xuống, hai tay ôm chặt một con gấu bông, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống đám người.
“Ra là ở đó...” Seichi hé nở một nụ cười.
“Đó...đó là...con..ác linh...đã giết...mọi người sao?” thanh tra Kankuro ấp úng nói.
“Chắc chắn là nó” Sakura chắc cú.
“Cậu chủ, chúng ta làm sao tiếp cận nó đây?” Lee MinYing nhíu mày hỏi.
“Lilith, ngươi bay lên dọa cho nó xuống đây xem” Seichi ra lệnh.
Lilith liền bay thẳng lên, lưỡi hái hướng về con ác linh.
Keng!
Lưỡi hái của Lilith bị một thứ gì đó chặn lại.
Cô nhíu mày nhìn kẻ vừa xuất hiện.
Một cô gái, đúng hơn là một hồn ma cô gái.
Nó mặc một cái đầm xòe màu lam, hai tay cầm một cái kéo khổng lồ, chặn đòn tấn công của Lilith.
Cách! Cách!
Âm thanh bí ẩn lại vang vọng lại từ phía hành lang.
Một bóng đen bí ẩn xuất hiện.
Bang!
Hồn ma cô gái đẩy mạnh cái kéo, hất ngược Lilith xuống.
Lilith rất nhanh, đảo người, đáp xuống nhẹ nhàng.
Bóng đen bí ẩn ở phía hành lang dần dần hiện ra.
Là một tên hề.
Hắn trông không khác gì những tên hề hay xuất hiện ở những khu vui chơi trẻ em, chỉ khác một điều là hắn đeo một mặt đồng hồ lớn trước ngực.
Cách! Cách!
Âm thanh bí ẩn kia chính là tiếng kim đồng hồ.
Hồn ma cô gái lơ lửng phía trên cao, vác cây kéo trên vai.
Tên hề thì đứng chổ hành lang dẫn ra khu nhà.
Cả hai bọn chúng chỉ là nhìn vào đám người Seichi, tựa như đang đợi lệnh.
“Rắc rối rồi đây” Seichi nhíu mày nói.
Cậu có thể cảm nhận được nguy hiểm phát ra từ hai tên đó.
“Mọi người cẩn thận, hai tên này rất nguy hiểm” Seichi nhắc nhở ba người kia.
Đúng là rất mạnh.
Hồn ma cô gái kia có thể cản được đòn tấn công của Lilith, thậm chí đánh bật cô trở lại.
Nhìn thôi cũng đủ biết là nó không đơn giản.
“Tìm...ta...đi...” ác linh lạnh lẽo nói “...Nếu...không...tìm...được...thì...hãy...chết...cùng...ta...”