Chương : Lá thư kì lạ
Hơn ba mươi phút sau.
Cảnh sát có mặt ở võ đường nhà Mastu phong tỏa và điều tra.
Tất cả người có mặt ở võ đường lúc ấy điều bị thẩm vấn.
Nhưng kết quả chỉ có một.
“Tôi không biết gì cả. Kohasu tự dưng...đầu cậu ấy lìa ra, rồi cả cơ thể đổ sụp xuống”
Không ai biết nguyên nhân gây ra cái chết của Kohasu.
Theo như kết quả của nhân viên khám nghiệm hiện trường, Kohasu chết do bị chém bởi một vật rất sắc.
Một phát đứt lìa phần đầu.
Nhưng điều này là vô lý. Là không thể xảy ra được.
Tất cả những người có mặt lúc ấy đều tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra.
Kohasu lúc ấy không hề có ai đứng cạnh cậu ta.
Người duy nhất đứng gần Kohasu là Seichi.
Nhưng khoảng cách giữa hai người cũng là bốn, năm mét.
Không hề có bất cứ cái gì tác động đến Kohasu.
Chỉ đơn giản là, đầu cậu ấy tự đứt lìa ra và...
Ông Tanza cũng không thể lý giải nổi sự việc kia.
Làm sao một người đang yên lành, mạnh khỏe như Kohasu lại đột nhiên...
Chỉ có một người biết rõ nguyên do, chính là Seichi.
Cậu đã tận mắt chứng kiến cái chết của Kohasu, và cũng nhìn thấy kẻ đã làm việc đó.
Hơn hai tiếng sau.
Võ đường Mastu bị phong tỏa, để tiếp tục điều tra.
Võ sinh và cảnh sát cũng rời khỏi.
Tại gian nhà chính, nhà Mastu.
Ông Tanza, Kazari và đám Seichi ngồi cùng nhau tại phòng khách.
“Cháu rất tiếc về việc võ đường bị phong tỏa...” Seichi lên tiếng.
“Không phải lỗi do cậu” Tanza âm trầm nói.
“Nhưng ta vẫn chưa chấp nhận chuyện giữa cậu và Kazari”
“....” Seichi.
“Bố!? Bố vẫn còn có thể nghĩ tới việc đó trong tình huống thế này sao?” Kazari càu nhàu.
“Con là người thân duy nhất của ta, ta còn có thể nghĩ về chuyện gì nữa đây?”
“Còn.... cái chết của... Kohasu?” Kazari hỏi.
“Chuyện đó...ngay cả cảnh sát cũng không thể tìm ra nguyên nhân...chúng ta cũng không thể nghĩ hay làm gì...” Tanza âm trầm.
“Nhưng Kohasu không phải là người duy nhất gặp phải chuyện này, cháu nói đúng không?” Seichi hỏi.
Ông Tanza ngạc nhiên nhìn Seichi.
“Làm sao cậu biết?”
“Cháu đã nghe cuộc nói chuyện giữa bác và thanh tra cảnh sát” Seichi đáp.
Tanza gật đầu.
“Đúng là thế. Đã có hơn người cũng chết tương tự như Kohasu. Tất cả đều không thể điều tra ra nguyên nhân...”
“Vậy... sao?” Seichi âm trầm, tay chống cằm suy nghĩ.
“Seichi kun, anh có phải đã biết được gì không?” Yuri ngồi cạnh hỏi.
“Nếu biết được gì thì cậu hãy nói ra. Biết đâu sẽ giúp ích được cho cảnh sát” Akami tiếp lời.
“Phải đó, Seichi kun” Kazari cũng đồng ý.
“Không. Tớ cũng như mọi người thôi, cũng có biết gì đâu” Seichi giả ngơ.
“Mà bây giờ cũng trễ rồi, bọn cháu xin phép về ạ” Seichi nói.
“Ừm. Hẹn gặp cậu bữa khác. Không tiễn” Tanza âm trầm nói.
“Bố!” Kazari nói “Vậy để chị tiễn mấy đứa về”
Cả đám gật đầu, sau đó đứng dậy.
Kazari tiễn đám Seichi ra tới cổng.
“Seichi kun, em xin lỗi, bố em...” Kazari ngập ngừng nói.
“Không sao. Bác cũng vì lo cho em thôi, không phải sao? Anh không để tâm đâu” Seichi cười nói.
“Thật sao?”
“Ừm”
Ánh mắt Kazari trở nên rạng rỡ hơn.
Nhưng Seichi lại tỏ ra căng thẳng.
“Kazari, em nên cẩn thận”
“Ý anh là sao?” Kazari ngốc trệ hỏi.
“Là vì cái chết của Kohasu, em nói đúng không?” Yuri chen vào.
Seichi gật đầu
“Ừm. Kohasu chết là do ác linh gây ra. Anh đã tận mắt thấy nó vào lúc đứng đối diện cậu ta”
“Hả?” 《Hả?》
Cả đám ngơ ngác nhìn Seichi.
“Sao lúc nãy anh nói...?” Kazari hỏi.
“Khi nãy do có bố em ở đó, anh không thể nói ra. Nhưng mà...” Seichi nhíu mày.
“Nhưng sao....?”
“Anh có một cảm giác bất an. Con ác linh này không tầm thường...”
“Ý cậu là sao, Seichi?” Akami hỏi.
“Tớ đã thấy nó...cái hình dáng đó...chỉ là một bộ xương khoác trên mình một tấm vải màu đen...trên tay cầm một cái lưỡi hái lớn...giống như là...”
“...như là Thần chết...?” Akami khóe miệng co giật tiếp lời.
“Ừm... tớ là có ý đó. Nó giống như là Thần chết trong truyện tranh ấy”
“Anh có nghĩ...người tiếp theo nó nhắm tới sẽ là...em hoặc bố không...?” Kazari lo lắng hỏi.
“Anh không chắc lắm. Nhưng để cho an toàn em hãy cầm lấy những thứ này”
Seichi lấy ra một lá bùa và một cây kiếm bằng đồng xu đưa cho Kazari.
“Những thứ này mặc dù không thể tiêu diệt được ác linh, nhưng có thể cầm chân nó trong một khoảng thời gian”
Kazari cầm lấy hai thứ mà Seichi đưa cho.
“Vậy tiếp theo anh định làm thế nào?” Yuri hỏi
“Tìm ra chổ của con ác linh đó và tiêu diệt nó” Seichi gằn giọng.
Giữa lúc đám người đang nói chuyện, thì một người đưa thư đạp xe chạy tới.
“Mấy cô cậu cho hỏi đây có phải nhà Mastu không vậy?”
“Vâng, đúng rồi ạ. Cháu là Kazari Mastu”
“Ô, thế thì may quá. Đây là thư của nhà cháu”
Người đưa thư đưa cho Kazari hai phong bì.
Trên đó có ghi tên người nhận là Tanza Mastu và Kazari Mastu, nhưng không hề có tên người gửi.
Kazari cầm hai phong bì, gương mặt ngốc trệ.
Bố và cô, chỉ có hai người, không còn họ hàng người thân nào, sao lại có người gửi thư đến chứ?
Người đưa thư liền đạp xe bỏ đi.
Sau khi tạm biệt đám Seichi, Kazari đi vào nhà.
Cô ấy đi vào phòng khách, ngồi xuống đối diện với bố.
“Bố, bố làm vậy là sao hả?”
“Con đang nói gì đấy?” Tanza ngốc trệ nhìn con gái.
“Thì chuyện của Seichi kun đấy. Sao bố lại đối xử với cậu ấy như thế?”
Kazari nghiêm túc hỏi.
“Con đang bực vì vụ đó hả?”
“Con có nên bực không? Cứ tưởng bố muốn gặp cậu ấy. Ai ngờ lại...”
“Hahaha...”
ông Tanza cười lớn, quay về phía ảnh mẹ Kazari nói
“Bà nó xem này, con gái nó bực tôi vì bạn trai nó đây này”
“Bố!”
“Bố chỉ là muốn thử cậu ta một chút thôi” ông Tanza nghiêm túc lại.
“Thử? Vậy là...?”
“Ừm”
ông Tanza gật đầu
“Cậu ta là bạn trai của con, quyết định là ở con. Ta là bố con, ta không nên xen vào, nhưng ta sẽ thay con quan sát cậu ta”
“Nói như vậy là bố chấp nhận Seichi sao?”
“Cũng chưa hẳn”
ông Tanza lắc đầu
“Bố còn phải xem xem cậu ta là người như thế nào...”
“Seichi kun, cậu ấy là người tốt” Kazari nói chắc.
“Con cứ để bố quan sát cậu ta một thời gian nữa đã. Tốt hay xấu, bố sẽ tự có đánh giá của mình”
“....” Kazari.
Nàng liền lấy ra phong bì khi nãy đưa cho bố.
“Thư của bố đây”
Tanza gương mặt hiện lên ngốc trệ, cầm lấy phong bì.
Ông xé phong bì, lấy ra một tờ giấy màu đen từ bên trong.
[Ngươi đã được chọn] nội dung tờ giấy chỉ có bốn chữ.
“Gì đây? Trò đùa à?” ông Tanza thắc mắc.
“Con cũng không biết. Con cũng nhận được một phong bì như thế”
Kazari lấy ra tờ giấy màu đen của mình.
Ông Tanza đứng lên, vứt tờ giấy vào sọt rác.
“Chắc là trò đùa của ai đó thôi. Bố qua võ đường dọn dẹp một chút đây”
Ngồi trên xe, trên đường về, Seichi trầm ngâm.
“Anh sao thế?” Yuri hỏi.
“Từ lúc nãy tới giờ, em thấy anh cứ như đang suy nghĩ chuyện gì đó”
“Anh suy nghĩ về vụ của Kohasu” Seichi nói.
“Anh là đang lo cho Kazari senpai đúng không?” Hahari hỏi.
“Ừm”
Seichi gật đầu
“Sự việc xảy ra tại võ đường nhà cô ấy. Rất có thể Kazari hoặc bố cô ấy sẽ bị kéo vài vụ này”
“Nếu như thế thì chúng ta phải tiến hành điều tra cho ra chổ ở của nó thôi” Yuri nói.
《....》
“Yoshimoto, em sao thế?” Seichi hỏi.
Yoshimoto nhìn Seichi.
《Chúng ta có thể bỏ qua vụ này được không?》
“Ý em là sao?”
《Em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm》
Yoshimoto khẽ rùng mình khi nghĩ tới cảnh tượng ở võ đường lúc nãy.
“Không được”
Seichi ôm lấy Yoshimoto
“Nếu như sự việc có liên quan đến Kazari, dù có nguy hiểm thì anh vẫn sẽ làm”
《....》
Seichi mỉm cười.
“Cả em, cả Yuri, cả Hahari, và cả Kazari. Tất cả đều là bạn gái của anh.
Bất cứ ai trong các em gặp nguy hiểm, anh đều sẽ đến cứu, dù có phải bỏ mạng”
《Nhưng mà...》
“Thôi nào Yoshimoto san, đây là quyết định của anh ấy, chúng ta không ngăn được đâu” Yuri nhìn Yoshimoto mỉm cười nói.
“Đúng đó, nếu anh ấy gặp nguy hiểm, chúng ta cũng sẽ ở cạnh anh ấy, cùng anh ấy vượt qua” Hahari nói.
Yoshimoto không thể phản bác, chỉ khẽ gật đầu.
“Cảm ơn mấy em” Seichi mỉm cười.
Lúc này, Lee MinYing ngồi ở ghế trước lên tiếng.
“Cậu chủ, cậu có thư”
Lee MinYing đưa cho Seichi một phong bì.
“Hửm? Là ai gửi nhỉ?”
Seichi ngốc trệ, nhìn phong bì.
Không có tên người gửi.
Seichi xé phòng bì ra xem xem.
Trong đó chỉ có một tờ giấy màu đen, ghi bốn chữ
[Ngươi đã được chọn]
Gương mặt Seichi bỗng trở nên ngưng trọng.
“Thư ký Lee, lá thư này được gửi tới khi nào?”
“Khoảng hơn ba mươi phút trước, trước khi tôi đến đón cậu chủ”
“Seichi kun, có chuyện gì sao?” Yuri và Hahari hỏi.
Seichi đưa tờ giấy cho mọi người xem.
“Đây là gì?”
“Ngươi đã được chọn là sao?”
《Một lá thư kì lạ》
“Có thể là nó...” Seichi âm trầm nói.
“.....” Lee MinYing.
Biệt thự nhà Seichi, vài tiếng sau đó.
Seichi âm trầm ngồi ở sân thượng, trên tay cầm tờ giấy màu đen khi nãy.
“Đây đúng là của ác linh” hệ thống xác nhận.
“Kì lạ, ác linh làm sao lại gửi thư chứ?” Yuri ngốc trệ hỏi.
“Có lẽ là...thư khiêu chiến” Seichi đoán.
“Thư khiêu chiến?”
“Con ác linh này có lẽ muốn nhắm đến anh”
“Tại sao chứ?”
“Anh cũng không thể đoán được. Nhưng nếu là như thế, anh phải chuẩn bị thật kỹ cho những chuyện sắp tới” Seichi nhíu mày.
“Nhưng chúng ta không biết nó là ác linh như nào, cũng không biết nó ở đâu, làm sao để chuẩn bị”
“Có một người có lẽ sẽ biết” hệ thống gợi ý.
“Là ai?”
“Nguyệt lão” Seichi ôn tồn nói.
“Đúng vậy”
hệ thống đồng ý
“Nguyệt lão dù sao cũng là thần ở vùng này, nếu như có người biết tung tích của con ác linh này, thì chỉ có thể là ông ấy”
“Vậy chúng ta nhanh đi đến Đền Takamida thôi” Yuri giục.
“Yuri”
Seichi giọng nói trở nên nghiêm túc
“Em ở lại đây. Chỉ anh đi thôi”
“Tại sao chứ?” Yuri ngốc trệ hỏi.
“Rõ ràng là ác linh này đang nhắm đến anh. Nếu như em đi cùng anh, có thể sẽ phải gặp nguy hiểm” Seichi giải thích.
“Không! Em sẽ đi cùng anh” Yuri ánh mắt kiên định nhìn Seichi.
“Thôi nào, nghe lời anh, ngoan ngoãn ở nhà đi” Seichi vỗ về.
“Hai lần rồi” Yuri giơ hai ngón tay lên nói.
“Đã hai lần anh trải qua nguy hiểm rồi. Nhưng em đều không thể ở cạnh anh, không thể giúp được gì cho anh. Bây giờ anh lại kêu em ở nhà nữa sao?”
“.....” Seichi.
“Em mặc kệ có nguy hiểm hay là không. Lần này em nhất định sẽ ở cạnh anh”
“Yuri....?”
Seichi định nói gì đó nhưng chợt khựng lại.
Cậu cảm thấy cơ thể rất lạ.
Yuri cũng nhìn Seichi bằng đôi mắt sợ hãi.
Hình ảnh Seichi trước mặt cô ấy bỗng dưng dao động, từ từ mờ dần.
“Seichi?”
‘Cảm giác này? Giống như là...đang dịch chuyển...?’ Seichi âm thầm nghĩ.
Cậu liền nhanh nhất nói lớn để Yuri có thể nghe thấy.
“Yuri...mau đi tìm...Nguyệt....”
Còn chưa dứt câu, Seichi đột nhiên biến mất.
Yuri thất thần, liền sau đó hốt hoảng gọi to
“Sei...Seichi...???!”