Mấy người bạn của Kiko đã đi tới đó, nhìn như sắp xảy ra tranh chấp, vẻ mặt Lục Tam Phong lạnh lùng, lấy ra cọc tiền trong tay, trầm giọng nói: “Bây giờ tôi cho cô hai con đường để chọn, thứ nhất cầm mười triệu này sau đó cút xa một chút cho tôi.
Thứ hai, tôi cũng không ngại việc chi ra một trăm triệu để chơi đùa cùng với cô đâu!”
Lời này nếu là người bình thường nói ra thì giống như là đã nhận thua rồi.
Nhưng số tiền mà Lục Tam Phong cầm trên tay cùng với vẻ mặt phách lối của anh cứ như mười triệu này là số tiền bố thí cho mấy cô ta vậy.
Mấy người Kiko không nghĩ tới việc Lục Tam Phong lại đưa ra số tiền rộng rãi đến như vậy, tiện tay móc ra tận mười triệu.
Người có thể lấy ra được mười triệu nếu thật sự nổi giận rồi thì việc cầm ra một trăm triệu để chơi đùa cùng bọn họ thì bọn họ cũng cảm thấy thật sự chả là gì cả.
Ở trong mắt của bọn họ, tiền của bọn người nhà giàu giống như giấy vậy, bây giờ tốt nhất là cứ nhận số tiền đó đi.
Kiko nhận lấy tiền, vẻ mặt cũng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, hơi xá một cái với Lục Tam Phong, nói: “Xin lỗi, đã làm phiền ngài rồi.”
Nói xong thì đám người Kiko ảo não rời đi, Lục Tam
Phong nhìn về phía anh chàng hầu hạ, trầm giọng hỏi: “Tôi nhớ là tiền cậu cũng đã cầm rồi mà, vừa nãy muốn rời đi sao?”
Cậu ta hiện lên mấy phần hoảng hốt, giải thích: “Cũng không phải như vậy, tôi chỉ là vừa nãy..
“Bản thân là cái thứ gì, chính mình còn không rõ sao?” Lục Tam Phong hét to một tiếng, trợn mắt nhìn chằm chằm cậu ta, vung tay lên cho cậu ta một bạt tai.
Dáng người cậu ta cao, một cái tát đánh tới khiến cho đầu nghiêng qua một bên, vội lấy tay bụm mặt, nhanh chóng kh người nói: “Thật sự rất xin lỗi, là lỗi của tôi!”
Kurai Yui nhìn thấy hết tất cả mọi thứ, nếu như hôm nay bà ta gặp phiền phức như vậy thì chắc chắn sẽ không phải là kết quả này, mà Lục Tam Phong lại còn là một người nước ngoài.
Chỉ bởi vì anh có tiền
Kurai Yui biết rằng, những người thấp kém trong xã hội khi thấy người có tiền đều sẽ né tránh bởi vì không ai biết được sau lưng bọn nhà giàu có biết bao nhiêu quan hệ, không biết bản thân sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào.
Đều là đứng ở tại một chỗ, cùng một bầu trời trên đỉnh đầu nhưng thế giới bọn họ nhìn thấy lại không giống nhau.
Khi bạn có tiền rồi thì những người bạn thấy đều là mặt mày vui vẻ, đi đến đâu cũng ân cần hỏi han.
Nhưng đến trước mặt người nghèo thì những thứ này đều là ngược lại hoàn toàn.
Một người nghèo như Kurai Yui lần này có cảm nhận khá sâu sắc về việc này!
Lục Tam Phong rầy trách anh chàng hầu hạ đối câu, để cho cậu ta ở bên cạnh của Kurai Yui tiếp tục phục vụ.
Anh đứng thẳng người, nhìn về phía Kurai Yui nở một nụ cười.
“Chúng ta tiếp tục đi, không cần phải vì một vài người không đáng mà phá hư tâm trạng” Lục Tam Phong ngồi xuống, cứ như đang tự nói với bản thân: “Mấy năm trước tôi còn rất nghèo, khi đó bị người ta khinh thường, phần lớn đều là im hơi lặng tiếng.
Nhưng kể từ khi tôi có tiền, tôi mới biết rằng cả thế giới này sẽ cúi đầu với tôi, con mẹ nó có tiền thật tốt.
Cho dù tôi không cho những người đó một xu nào thì bọn họ cũng vẫn lộ ra vẻ mặt nhún nhường, thật sự rất khôi hài!”
Kurai Yui không có tâm trạng để tiếp tục dính lấy cậu chàng đẹp trai nữa, cũng tỉnh rượu gần hết rồi, bà ta ngồi ở đó ngây người ra, đột nhiên cảm thấy được tiền mới khiến người ta có cảm giác an toàn chứ không phải là công việc.
Giống như bữa tiệc cao cấp như hôm nay, thì dù bà ta có làm ba năm ở bộ phận công minh này thì cũng chưa chắc đã có cơ hội để thử một lần.
Nhưng sau khi bà ta có tiền, thì mỗi ngày sẽ trôi qua tuyệt vời như thế, sau khi về nhà nếu như chồng bà ta dám trừng mắt lạnh lùng với bà ta thì bà ta cũng sẽ có sức mạnh để cãi nhau với ông ta.
Lục Tam Phong lặng lẽ theo dõi biểu tình trên mặt bà ta, chắc hẳn trong lòng bà ta bấy giờ đang đấu tranh rất dữ dội.
Rất nhiều người bình thường sống cả đời an an ổn ổn ở tầng dưới cùng, cầm số tiền lương nhỏ nhoi nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn như cũ chủ yếu là bởi vì cuộc sống của những người xung quanh họ cũng khác gì so với bản thân họ.
Sau khi thấy được cuộc sống của người có tiền thì trong lòng tự nhiên sẽ không được thoải mái, đây là một thế giới không công bằng không đồng đều.
Mọi người đều nghèo vững vàng hết, bạn lại giàu lên, thể có hợp lý không? “Tới đây, tới đây, cạn một ly!” Lục Tam Phong bưng ly rượu lên, chào hỏi với mọi người, cụng một lý với Liễu Ngoạn trước, lặng lẽ nháy mắt với anh ta.
Liễu Ngoạn nhìn Lục Tam Phong một cái, trong nháy mắt liền lập tức phản ứng, mở miệng nói: “Tôi kính tổng giám đốc Lục một lỵ, cả đời người này có thể gặp được một người giàu sang như vậy thật không dễ dàng gì, một năm trước tôi còn nghèo đến nổi phải xin cơm ăn, có cơ hội gặp gỡ được anh như vậy.
Bây giờ tôi ra ngoài, bên cạnh toàn là người vây quanh, ai dám ngang ngược với tôi, tôi liền cầm tiền đập chết người đó!” “Mỗi người đều có số mệnh của mình mà! Nếu nắm được cơ hội thì liền có thể đổi đời rồi!” Lục Tam Phong nhìn cô gái phiên dịch một cái, lại cung ly với Liễu Ngoạn.
Tiếng nhạc ở quán bar có chút ồn ào, cô gái phiên dịch vừa lớn tiếng nói lại vừa thuận tay nhấc ly rượu lên.
Kim Ngọc Anh đứng ở một bên không hiểu tại sao Lục Tam Phong đột nhiên lại nói tới cái này, nhìn Liễu Ngoạn có hơi nghi ngờ, anh ta không phải là người của công ty nghiên cứu và phát triển sao, sao tự nhiên lại trở thành tên nghèo rớt mồng tơi vào một năm trước rồi?
Rõ ràng tâm trí của Kurai Yui không ở nơi đây, sau khi cụng ly rượu thì nhấp đại một miếng, bầu không khí sau đó có hơi ảm đạm.
Bảy giờ tối, mọi người ra khỏi quán bar, đưa Kurai Yui lên xe tiễn bà ta về.
Ở ghế ngồi phía sau, Lục Tam Phong ngồi ở bên cạnh bà ta, phiên dịch ngồi ở phía trước, Lục Tam Phong mở miệng nói: “Chơi vui không?" “Rất cảm ơn sự tiếp đãi của cậu Lục Tam Phong!” Kurai Yui hơi cúi đầu nói.
“Không cần khách sáo, đối với những người như chúng tôi mà nói thì đây chỉ là những chi phí tiêu dùng hằng ngày, thật ra tiền rất dễ kiếm mà, chỉ cần biết nắm bắt cơ hội thì sẽ được một bước lên mây, tôi nói thật lòng đó, đến tìm bà chỉ vì muốn nhanh hơn một chút mà thôi.
Nếu tôi trực tiếp nói với trụ sở chính thì kết quả cũng như nhau cả thôi.
Chỉ là cứ lôi lôi kéo kéo hơi mất thời gian mà thôi.”
Lục Tam Phong châm một điều thuốc, hạ cửa sổ xuống, gió lạnh thổi vào mặt.
“Cô á, chính là bị chết não rồi, tôi biết cô lo nghĩ cho công ty, nhưng rồi ai sẽ nghĩ cho cô đây? Cô yêu thương công ty nhưng công ty của cô có yêu thương cô không?”
Kurai Yui im lặng, hôm nay vốn rất vui vẻ nhưng thực tế lại hung hăng tát cho bà ta một bạt tai.
Cho tới bây giờ, trong đầu bà ta còn suy nghĩ, nếu như một người có tiền như Lục Tam Phong không có ở đó, khi bản thân tự mình đối mặt với đám người Kiko đó thì có thể bảo vệ được cậu chàng đẹp trai bên cạnh mình không.
“Thật sự tôi cảm thấy những thứ tài sản đó hình như không hề đáng giá nhiều tiền như vậy.” Kurai Yui lên tiếng.
“Không phải là cô cảm thấy như vậy, chúng tôi đã đánh giá qua rồi, tôi có thể hiểu được cô.
Nếu như thật sự không được thì tôi sẽ đi đến trụ sở chính để nói, cùng lắm thì hơi phí chút thời gian mà thôi.” Lục Tam Phong bày ra dáng vẻ không định nghĩ cách tốn thời gian cho bà ta nữa.
Xe dừng ở dưới một tòa nhà, Kurai Yui nói cảm ơn với Lục Tam Phong.
Sau khi xuống xe, bà ta bỗng nhiên nói: “Cậu Lục Tam Phong, làm sao để tôi có thể liên lạc với cậu?” “Đây là số của khách sạn, bảo họ chuyển máy qua phòng tôi là được rồi." Lục Tam Phong lấy ra tờ danh thiếp của khách sạn đưa cho bà ta.
“Được rồi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay thật sự đã làm phiền cậu rồi” Kurai Yui hơi cúi người, khách sáo nói.
Kurai Yui đưa mắt nhìn xe của Lục Tam Phong rời đi xa, bà ta đứng ở ven đường thở phào nhẹ nhõm, thuận tay nhấc túi của mình sau đó đi về nhà.
Giá phòng bèo bọt cứ dao động ở Nhật Bản đối với bà ta mà nói thì sự ảnh hưởng cũng không được tính là quá nhiều, bảy tám chục mét vuông, cũng không có vay mượn.
Mà chồng của bà ta là một tiểu thuyết gia tầm thường ở địa phương.
Cập nhật chương mới nhất tại TгцуenАРР.cом
Kurai Yui vừa mới vào nhà, một người đàn ông đầu tóc rối bời, chân mang dép lê đi ra từ trong phòng ngủ, hai con mắt hiện lên vẻ mệt mỏi do phải thức khuya, vẻ mặt vô cùng phiền muộn.
“Bà đã làm gì rồi? A! Giờ này đã mấy giờ rồi, bà còn chưa nấu cơm à?” Ông ta tỏ vẻ nóng nảy, đứng ở trước cửa phòng ngủ, tức giận mắng to: “Mày còn uống rượu nữa à? Con điểm này, mày đi uống rượu với ai? Có phải là đi uống với tên cấp trên của mày hay không?”
Kurai Yui mặt như đưa đám, ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay tôi đi bồi một vị khách hàng!” “Ây da, để cho mày đi bồi khách hàng à? Bộ phận của mày còn cần phải đi bồi khách hàng sao? Chẳng lẽ đi tăng lương cho mày à? Hả!” Ông ta cứ như một con chó điên tùy ý mà mắng nhiếc, kêu lên: “Đừng tưởng tao chưa đi làm nên tạo không biết bây giờ đi bồi khách hàng là đi làm cái gì!”
Kurai Yui có hơi không nhịn được, trầm giọng nói: “Mỗi ngày ông không thể cứ ở trong phòng mà toàn dựa vào trí tưởng tượng của mình mãi, mấy tình huống bẩn thỉu mà ông viết ở trong sách của mình thì chắc chắn sẽ xảy ra ở trên người tôi à?” “Đồ xấu xí! Đồ ngu ngốc!”
Kurai Yui không muốn cãi nhau nữa, bà ta biết rằng bản thân cần phải nhẫn nhịn, đất nước này không hề rộng lượng đối với phụ nữ, nhất là đối với những người phụ nữ đã kết hôn mà vẫn còn đi làm.
Dường như việc hầu hạ người đàn ông của mình đã trở thành sứ mệnh duy nhất của bọn họ, bọn họ mãi mãi phải ở trong nhà, phải khôn khéo, dịu dàng, trên mặt luôn nở nụ cười.
Cứ kiếm chế như vậy khiến cho tỉ lệ ngoại tình của bọn họ trên phạm vi toàn cầu cao đến mức dọa người.
Kurai Yui cũng không có mắng lại, chỉ là im lặng đi đến nhà bếp nấu cơm.
Bất kể là đất nước nào, dù có phong tục tập quán như thế nào đi nữa thì vẫn có một thứ không bao giờ thay đổi, dù là nam hay nữ thì chỉ cần có tiền thì liền có thể chiếm vị trí chủ đạo trong gia đình.
Kurai Yui đang làm cơm, bà ta vì công việc của mình mà đến bây giờ cũng chưa có sinh con.
Mỗi ngày đều nuôi cái nhà này nhưng khi trở về lại nhận được sự đối xử như vậy.
Bây giờ tiền lương sau khi ly hôn của bà ta căn bản sẽ không có gì thay đổi nhiều nhưng ngược lại sẽ gặp một ít ánh mắt khác thường trong xã hội.
Nhưng nếu như bà ta có tiền thì như thế sẽ hoàn toàn khác.
Trước cửa khách sạn, Lục Tam Phong xuống xe, im lặng không lên tiếng bước vào sảnh lớn, Kim Ngọc Anh đi đến mấy bước rồi nói: “Nhìn dáng vẻ thì chắc là không được rồi, mất toi một đống tiền một cách uổng phí, hay là cứ đi giao thiệp với người của trụ sở chính đí.” “Bây giờ mà nói thất bại thì còn quá sớm, chờ một lát nữa đi, người đàn bà này có lòng tham!” Lục Tam Phong đi vừa đi vào, mấy người quản lý ở sảnh lớn đều rối rít củi người, Lục Tam Phong cũng không thèm nhìn lấy một cái: “Có lòng tham thì dễ dàng rồi!”
Một người quản lý mỉm cười đi tới, miệng nói huyện thuyền một đống thứ, Lục Tam Phong nhìn về phía cô gái phiên dịch, cô gái lộ vẻ mặt lúng túng, thật giống như không biết nên nói thế nào.
“Chuyện gì vậy?” Lục Tam Phong buồn bực nói.
“Cô ta hỏi anh có cần phục vụ không, từ nhỏ đến lớn đều có hết, có vài người là đi làm thêm.
Phiên dịch có chút lúng túng nói: “Bọn họ làm ở đây đều là quang minh chính đại đi làm.
“Những người trong nước đều là làm thêm giả mạo, không có chuyên nghiệp tí nào cả!” Lục Tam Phong lẩm bẩm một câu: “Thôi đi, không cần đâu.” “Làm thêm cái gì vậy?” Kim Ngọc Anh buồn bực hỏi.
“Làm thêm giúp đàn ông lưu thông mạch máu, hôm nay chúng ta vừa mới đến liền đã bận rộn như vậy rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi, tôi cũng không ăn cơm tối đâu.” Lục Tam Phong vừa nói chuyện vừa vào thang máy.
“Lưu thông mạch máu hả?" Kim Ngọc Anh tự lẩm bẩm một câu, cô ta thật sự rất mệt mỏi rồi, ngồi máy bay ba tiếng đồng hồ, buổi trưa ăn cơm rồi lại ngồi tiếp ba tiếng hơn ở Tatami, bận tới tận bây giờ, cô ta nói với phiên dịch: “Cô nói với người quản lý đó một tiếng đi, tôi cần.” “Hả?”.