Chiếc đài phun nước lớn đang phản chiếu ánh nắng từ bầu trời không một gợn mây. Một cơn gió lạnh, thoang thoảng hương hoa gần bên, khẽ cù lên làn da Mikado. Trên những băng ghế gần đó là những cặp đôi đang bày tỏ tình cảm với nhau, còn cậu thì đang quan sát mấy chú bồ câu ăn chỗ bắp rang bơ bị rơi xuống đất.
Chỉ mới tuần trước thôi, cậu đã đi quẩy banh nóc một dinh thự nọ ở nơi xa, nên được ngồi đây trong yên bình thế này khiến cậu cảm giác cứ sai sai thế nào ấy. Nói gì thì nói, trái tim cậu chẳng thể bình yên lấy một chút. Vì không thể bình tĩnh nổi, cậu lo lắng kiểm tra xem đầu tóc mình có ổn không rồi lau sạch đôi giày lần cuối.
Thế rồi một mùi hương ngọt ngào hơn cả mật ong lan tỏa đến phía cậu, Kisa đang bước tới nơi cậu đứng.
“Ara, Mikado, anh đã ở đây rồi sao? Em quên mất hôm nay là buổi hẹn hò của mình á, nên đến muộn mất tiêu. Xem ra anh mong chờ đến cuộc hẹn này nhiều lắm nhỉ.” Kisa cố tỏ ra thờ ơ, nhưng Mikado đã nhìn thấu được cô.
“...Chẳng phải chính em cũng đã đến đây rất sớm sao? Em đã quan sát anh suốt từ quán cafe đằng đó mà nhỉ?”
“Cái…?!” Kisa đỏ mặt bừng bừng.
“Tính ra em còn ngồi ở đó, trong tay là ống nhòm, trước cả khi anh đến cơ, hẳn là em đã có mặt sớm anh nhiều lắm đó. Em mong chờ được hẹn hò với anh đến vậy cơ à?” Mikado lại gần mặt Kisa, cười toe toét đầy tự mãn.
Kisa nắm chặt túi xách của mình rồi lui lại nửa bước.
“...E-Em đâu thể làm khác được chứ. Đây là lần đầu chúng ta có một buổi hẹn hò đúng nghĩa mà… Em sợ mình đi đến lộn chỗ hoặc nếu anh không đến lắm đấy.” Kisa lẩm bẩm, lệ đọng khóe mi.
“Hự…!”
Dù cậu là người tấn công, Mikado vẫn cảm thấy trái tim mình như tan thành từng mảnh trước phản ứng mang tính hủy diệt của Kisa. Không biết liệu cậu có sống sót được cho đến hết ngày không nữa đây?
“Ừm… có nơi nào em muốn ghé qua trước không?”
“Tất nhiên là cafe mèo rồi!”
“Xem ra đúng là em bắt đầu thích nơi đó rồi đấy.”
“Hồi trước chúng mình đâu có nhiều thời gian đâu, nên đây là đòn trả đũa á!”
Kisa bước nhanh tới quán cafe mèo, thế nhưng. Ngay khi họ đến nơi, chào đón họ là một tờ giấy treo trước cửa ghi ‘Đóng cửa vì mục đích tiện nghi’. Kisa lửa giận đùng đùng đá một phát vào cánh cửa.
“Tiện nghi?!! Ý các người là sao?! Chỉ có duy nhất một thứ tiện nghi mà các người cần quan tâm tới thôi, và đó chính là tôi! Mở cửa ra! Nếu không thì tôi sẽ cho nổ nguyên tòa nhà này đấy!”
“Đừng có cho nổ nó chứ!”
Kisa đang chuẩn bị lấy ra cục chất nổ đơn giản như lấy khăn mùi xoa thì bị Mikado ngăn lại.
“Thế thì để em cho họ ngập luôn đi! Rồi họ sẽ biết mùi nước bẩn từ dưới cống là như thế nào!”
“Vậy em sẽ là người làm việc đó à?! Nếu em thực sự thích anh thì tém tém lại một chút được chứ!”
“Em biết là anh sẽ không mất mạng chỉ vì một chuyện như thế mà! Thế nên em có thể làm mọi thứ tùy ý đó!”
“Không được đâu! Bỏ cái kiểu tin tưởng đó ngay đi!” Mikado kéo Kisa ra khỏi cánh cửa.
“Khèèèèèèèèèè!!!”
Kisa dùng phần móng tay dài của mình cào lên cửa hệt như một con mèo thật. Và đó quả là một con mèo hư đốn. Trong khi Mikado đảm nhiệm việc kéo Kisa ra xa khỏi quán cafe, cô thở dài như không tin nổi.
“...Phù, xem ra lúc ấy em có hơi đánh mất chính mình nhỉ.”
“Có hơi cơ á…?”
“Nhưng chúng ta nên làm gì bây giờ. Em đã định là sẽ ngồi ít nhất mười tiếng bên trong quán cafe mèo á, nên em chẳng còn kế hoạch nào khác cả.”
“Giờ thì em cuồng mèo đến mức độ nào vậy chứ?”
Tuy đó là nơi đầu tiên Mikado giới thiệu cho cô, chắn chắn cô đã nảy sinh lòng yêu mến với quán đó mất rồi. Cậu đang định gợi ý là nên nhận nuôi một chú mèo, nhưng cậu sợ rằng nếu tâm trạng Kisa thất thường thì nó sẽ bị chôn vùi dưới mấy lớp bê tông không chừng.
“Thế đi đến đền thì sao?”
“Đền á…? Một vị thần đến thăm đền của một vị thần khác thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Em không phải là thần nhé, bớt bớt lại đi nào.”
“Em đúng là thần mà! Em đã tự phong cho mình thành một vị thần chính hiệu đó!”
“Việc em trở nên nghiêm túc càng dọa cho anh sợ thêm rồi đấy!”
Ngay cả khi cô là thần đi nữa, thì chắc là sẽ giống với một ác thần hơn.
“Với lại chúng mình sẽ làm gì ở một ngôi đền vậy anh? Chẳng phải người ra hay đến đó dịp đầu năm sao?”
“Cái đó… Gần đây có một ngôi đền rất linh trong những lời chúc phúc cho tương lai, nên anh định sẽ cầu nguyện cho hai chúng ta đó.”
“Fuah…?! Cầu mẹ tròn con vuông ư?!”
“Sớm quá rồi! Chỉ là để trở thành một cặp đôi bình thường thôi.” Mikado đỏ mặt khi cậu chỉnh lại câu nói của Kisa.
“À-À thì, em rất hạnh phúc, nhưng… em nghĩ hai chúng mình cần phải nắm lấy tương lai của mình trong chính lòng bàn tay đấy.”
“...Em nói đúng ha.”
Đứng trước thứ lý luận logic không thể chối bỏ này, Mikado chỉ còn biết á khẩu. Cho dù cô vẫn giữ thái độ thù địch với phần còn lại của thế gian, tình cảm cô dành cho cậu vẫn rất riêng biệt. Thậm chí còn nồng nhiệt hơn cả Mikado nữa, và lý do có lẽ là vì Kisa là một người sống khá tình cảm, dù đó là giận dữ, buồn bã, hay tình yêu đi nữa.
“Thế… em muốn làm gì đó khác không?”
“Đi dạo một chút… thì sao ạ? Chỉ cần trò chuyện cùng anh trong khi vừa cười vừa ngắm cảnh là quá đủ với em rồi.”
“H-Hiểu rồi…”
Thứ tình cảm cởi mở này của cô suýt nữa là quá sức với Mikado. Hai người bước dọc một tiểu khu mua sắm, nơi đang có những cặp đôi đi bên nhau. Vẫn còn vô số những vấn đề cần được hai người họ giải quyết, nhưng chỉ cần được dành thời gian bên nhau những mọi cặp đôi khác cũng đủ khiến cho Mikado thấy mãn nguyện rồi.
Những ngón tay của Kisa khẽ chạm lên mu bàn tay Mikado. Đợi một lúc, cô đan tay mình vào với tay Mikado, rồi ngước lên nhìn cậu với vẻ nửa lo lắng, nửa mong chờ. Nuốt ực một tiếng rõ to, Mikado nắm lấy tay Kisa, cô cũng dồn lực nắm lại. Chỉ cần được tay trong tay với cô thôi, một cảm giác hạnh phúc đã chạy dọc sống lưng của Mikado và lấp đầy trái tim cậu bằng sự ấm áp.
Đang khi cả hai dạo quanh tiểu khu mua sắm, Kisa đứng khựng lại trước một cửa hàng tạp hóa nọ.
“Cái đó… mua nó đi.”
Vốn có thể mua mọi thứ cô muốn trên đời, nhưng đây là lần đầu tiên Kisa lên tiếng hỏi xin như vậy.
“Cái gì cơ?”
“Nhẫn á. Em muốn chúng ta đeo nhẫn đôi.”
Kisa chỉ vào một đống nhẫn đang được bày trên quầy hàng. Tất nhiên là Mikado không hề đần đến độ không nắm được ý tứ của cô khi đề cập tới món quà này.
“Nhẫn hử… Nếu em cho anh chút thời gian thì anh có thể làm ra những chiếc tốt hơn đó.”
Những chiếc nhẫn được bán ra dưới dạng thương mại chỉ tốn đầu đó một ngàn yên. Như thế là quá rẻ đối với một người đàn ông thuộc nhà Kitamikado đang muốn tặng quà cho cô gái trong mơ.
“Giá cả không quan trọng đâu. Trong buổi hẹn đầu tiên này, món quà em muốn nhận cũng phải là đầu tiên để trân trọng nó suốt đời cơ. Em muốn anh chứng minh với em rằng anh sẽ luôn giữ lời hứa chống lại số phận cùng với em.”
“...Hiểu rồi. Em muốn cái nào?”
“Anh chọn cái gì em cũng nhận cả đó.”
Đưa bằng chứng xác thực vào lời nói của mình, Kisa ngước nhìn Mikado. Một nghĩa vụ nặng nề đã được đặt lên đôi vai cậu. Cậu cần phải chọn ra cặp nhẫn hoàn hảo nhất, để lời hứa ấy sẽ không bao giờ phai.
Mikado nhìn quanh một hàng dài đầy những nhẫn mà vẫn gặp khó trong việc lựa chọn. Kisa không hề thúc giục, trái lại cô điềm tĩnh quan sát khi thấy được mức độ nghiêm túc của cậu. Sau một hồi nghĩ đi nghĩ lại đến nát óc, cuối cùng thì Mikado cũng chọn mua được một cặp. Họ rời khỏi tiểu khu mua sắm, bước dọc một con hẻm với hai bên là những hàng cây rồi lấy cặp nhẫn ra từ trong túi bóng.
Ánh lên màu xanh đại dương là một cặp nhẫn mang trên mình hình dáng của mặt trời và mặt trăng, tượng trưng cho ánh sáng và bóng tối ngự trị nơi hai gia tộc mà từ bây giờ sẽ mãi mãi trở nên một. Kisa nâng tay hướng về phía Mikado, cậu nắm lấy rồi đeo nhẫn lên ngón tay cô. Kisa cũng làm tương tự, và cả hai đều chìm sâu vào trong đôi mắt nhau.
“...Chắc chắn anh sẽ ở bên em mãi mãi.”
“...Vâng, chúng ta sẽ gắn kết cả hai gia tộc lại với nhau.”
Họ trao nhau một lời hứa thầm kín mà không ai nghe được. Cái giá của trò chơi tình ái chỉ là một chiếc nhẫn nhựa rẻ tiền. Thế nhưng với hai người, nó lại quý giá hơn bất cứ thứ gì khác.Kisa hướng ngón tay đeo nhẫn của mình lên trời.
“Nè… Em có đáng yêu không?”
“Có. Em rất đáng yêu đó.”
“Ehehe…” Kisa mỉm cười với đôi má ửng đỏ.
Không thể giữ mình nổi trước khung cảnh này nữa, Mikado nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể Kisa.
“Em có thể hỏi anh thêm một chuyện nữa không?”
“Là gì thế?”
“Như để minh chứng cho lời hứa của mình, anh có thể hôn em không?”
“Ngay tại đây ư…?”
“Không được sao…?”
Thấy ánh mắt cầu mong giống như cún con của Kisa, Mikado không thể làm trái được. Ngay cả sau khi trò chơi tình ái đã kết thúc, Mikado chưa bao giờ thấy mình thắng nổi Kisa. Thế nên, cậu nhẹ nhàng áp hai bàn tay lên má cô và đặt môi mình lên môi cô.
“Mm………” Hai vai Kisa khẽ run lên.
Chiếc lưỡi của cô nhảy múa bên trong miệng Mikado và quấn lấy lưỡi cậu. Sau khi đã trao cho nhau một nụ hôn dài và bằng chứng cho lời hứa của mỗi người, họ buông nhau ra, nhìn nhau chằm chằm bằng ánh mắt chứa đầy ham muốn và dục vọng.
“Mikado…”
“Kisa…”
Trong cơn mơ màng, họ thì thầm tên của nhau, cho đến khi—
“Anh Mikadooooooooo! Hôn cả em nữa!”
“Guha?!”
Nhận phải một cú va chạm rõ đau vào bụng, Mikado bay ngược ra sau. Không, cậu không bị thổi bay do va chạm, mà bị đánh gục xuống đất vì Mizuki đã lao thẳng vào cậu. Dù cho cô bé chỉ là một nữ sinh cấp hai, nhưng Mikado đã bất cẩn nên lãnh trọn cả một cú húc toàn lực của cô bé. Sau khi đáp đất trên lưng cậu, Mizuki cưỡi luôn trên lưng cậu, khiến cho Mikado chật vật né đôi môi đang tiến lại gần của cô bé.
“Mizuki?! Em ở đây từ lúc nào vậy?!”
“Ngay từ đầu rồi ạ! Vì anh chị nhập tâm quá, em không muốn làm phiền anh chị giữa cuộc hẹn nên chỉ âm thầm bám theo thôi!”
“Thế thì đừng có làm phiền bọn chị chứ ngay đoạn cuối chứ! Và ngưng việc cướp trinh Mikado lại ngay!” Kisa xách cổ em gái mình rồi lôi cô bé ra khỏi Mikado.
Rinka cũng lao thẳng đến nỗi hết cả hơi về phía họ và chọn nhảy bổ vào Kisa.
“Nếu lúc này tôi hôn Kisa-san, thì có nghĩa là tôi sẽ hôn Mikado-sama đó…! Nên về cơ bản là…!”
“Ý cô nói ‘về cơ bản’ là sao! Không có giống nhau đâu nhé! Cô sẽ không cướp được môi tôi đâu!” Kisa tránh nhé Rinka rồi lấy hai tay bịt miệng cô lại.
Kokage thì giúp Mikado đứng dậy… bằng cách nắm chặt bàn tay cậu.
“U-Um, Mikado-kun! Cậu có thể đi cùng tớ đến thăm hành tinh Procyon được chứ?! Đi lúc này thì chúng ta có thể tiết kiệm được 80% đó. Còn nếu chi thêm một tí ta thì có thể biến nó thành nơi ở vĩnh viễn luôn cơ!”
“Kawaraya-san?! Tôi không ngờ cô lại là tình địch đấy!”
Bầu không khí lãng mạn đã biến đâu mất khi sự hỗn loạn thường thấy ập đến. Trên hết là cảm giác cứ như những cô gái đã hoàn toàn không còn kìm nén gì nữa vậy.
“Mikado và tôi đều có tình cảm với nhau cả! Chúng tôi đang hẹn hò đấy! Nên đừng hòng cướp Mikado khỏi tay tôi!”
“Chúng mình đang hẹn hò á?!” Hai mắt Mikado mở to.
“Thế không phải hay sao?! Chẳng phải người ta sẽ hẹn hò sau khi tỏ tình với nhau ư?!”
“Ý anh là, chúng ta chưa từng nghiêm túc nói về việc hẹn hò cả, và anh cứ nghĩ là chúng ta sẽ đợi cho đến khi thống nhất được hai gia tộc cơ…”
“Em không đợi đến lúc đó được! Có rất nhiều thứ em muốn làm mà!”
“Rất nhiều thứ?!”
Vì đã hoàn toàn đánh mất chính mình, Kisa không thể ngừng nói.
“Ý em là, nếu anh chị đang không hẹn hò thì sẽ ổn thôi nếu em đi chơi với anh Mikado nhỉ? Anh Mikado, đi khách sạn thôi, em tìm thấy một nơi rất tuyệt trên mạng đó!”
“Tôi sẽ không cho phép cô một mình chiếm đoạt lấy Mikado-sama đâu. Ngay cả khi hai người đang hẹn hò… Không, ngay cả khi hai người kết hôn rồi, tôi vẫn có thể trở thành thê thiếp của chàng ấy nhé!” Rinka tỏ ra chắc chắn hơn bao giờ hết.
“Hự…” Đứng trước những đòn tấn công liên hoàn từ tình địch, Kisa bị dồn vào trong góc.
Có lẽ nào… thay vì gắn kết cả hai gia tộc lại, những tình địch của cô mới là vấn đề nghiêm trọng hơn?
“Tôi nhất định sẽ không giao ra Mikado đâu. Anh ấy thuộc về tôi và chỉ mình tôi mà thôi!”
Kisa bám vào cánh tay Mikado, và bắt đầu bỏ chạy.
[note45888]