Bên trong căn phòng bí mật bị bao trùm bởi bóng tối, xuất hiện ba bóng người mặc áo trùm đầu. Mỗi người đều đang cầm một ngọn nến bùng cháy. Thông qua khe hở mũ trùm, đôi mắt nheo lại của họ tỏa sáng. Rồi một trong số họ lên tiếng.
“...Chúng ta gặp phải một tình huống ngôi mộ rồi.”
“Đúng vậy.”
“Một tình huống ngôi mộ…”
Hai người kia gật đầu theo.
“Chị hiểu rồi… một tình huống ngôi mộ… Chúng ta nên giải quyết thế nào đây… A, này này, có phải từ ‘mộ’ trong tình huống ngôi mộ là cùng một loại ‘mộ’ dùng để chôn người chết không?”
“Không phải đâu!”
“Đừng có dùng mấy từ mà em chẳng hiểu gì chứ!”
“Có sao đâu ạ, thi thoảng mới thế thôi mà!”
“Nếu là em thì chắc chắn không phải là thi thoảng đâu.”
“Với lại tại sao chúng ta lại ăn mặc như này vậy ạ!? Nóng nực ghê á!”
Một trong số ba người, Mizuki, cởi bỏ mũ trùm ra rồi ném nó đi. Hai người còn lại, Kokage và Rinka cũng làm theo, những giọt mồ hôi như hạt ngọc chảy dọc gò má họ. Bầu không khí nghiêm túc giữa họ trước đó đã biến mất, khi mà giờ đây họ đang bắt đầu hít lấy hít để không khí.
“Chẳng phải là em đã bảo tụi chị phải mặc áo trùm để hợp với bối cảnh sao Mizuki-chan?”
“Thật á? Em không nhớ chút nào luôn á~ Nếu là chuyện xảy ra quá năm phút trước thì em không nhớ nổi đâu~”
“Với tình trạng như thế thì chị khuyên em nên đi khám bác sĩ đấy!”
“Bác… sĩ? Là gì vậy ạ?”
“Đừng có quên thêm cả điều đó chứ!”
Suýt nữa là Mizuki đã cởi luôn cả đồng phục ra nếu không bị một Rinka đang tuyệt vọng ngăn lại. Dù cho chỉ có ba cô gái ở trong phòng thôi, khả năng có một tên con trai bước vào phòng cũng không phải là không có. Bị ép phải ngừng lại màn thoát y, Mizuki hắng giọng.“À thì, đã có chuyện rắc rối xảy ra rồi. Chị hai và anh Mikado cuối cùng cũng đã nhận ra… là họ đều có tình cảm với nhau rồi.”
“Cái?!”
“Thật vậy sao?!”
Kokage và Rinka đều trưng ra vẻ sốc nặng.
“Thật đó ạ~ Em không hẳn là biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ đã nhận được những đoạn phim kỳ quái ghi lại cảnh cả hai thừa nhận tình cảm dành cho nhau… Có phải là do chị không Kokage-chan?”
“Kawayara-san?!” Rinka lườm Kokage bằng ánh mắt toát ra sát ý.
“Eek?! T-Tớ không làm gì cả mà! Tớ thường hay lén quay phim chụp ảnh, nhưng không phải là do tớ đâu!”
“...Thế thì là ai mới được?”
Mizuki nhún nhún vai.
“Người làm ra chuyện đó không quan trọng, mà là chúng ta nên làm gì bây giờ nè~ Chị hai và anh Mikado u mê nhau quá rồi, họ như phát điên lên ấy.”
“Đúng là nguyên một buổi sáng nay Mikado-sama đã hành xử rất kỳ lạ mà… Chị cho rằng chàng ấy chỉ cảm thấy không khỏe thôi, ai ngờ lại xảy ra chuyện này cơ chứ.” Rinka thở dài.
“Nếu lúc này chỉ có chị hai và anh Mikado ở một mình cùng nhau thì chẳng ai biết họ sẽ đi xa đến đâu đâu.”
“C-Chúng ta đang nói về bao xa cơ?” Kokage nín thở.
“Là làm tình đó!”
“Xa đến thế á?”
“Dù sao thì họ cũng hưng phấn lắm rồi! Chị hai đã dành ra nguyên buổi tối hôm qua để hôn đoạn video của anh Mikado đó!”
“Đ-Đến cả chị… chị cũng liếm ảnh của phu quân Mikado mỗi đêm trước khi đi ngủ mà! Nếu là về tình cảm dành cho Mikado-sama thì chị sẽ không thua đâu.” Rinka cãi lại.
Cô cho rằng liếm láp sẽ có ảnh hưởng hơn là hôn.
“T-Tớ cũng… không thua nếu tính đến số lượng ảnh chụp lén Mikado-kun mà tớ có đâu… à chỉ đùa thôi…” Kokage cố gắng tham gia, nhưng thất bại.
Mizuki lấy điện thoại ra rồi nhìn vào màn hình.
“Em trò chuyện điện thoại với anh Mikado mỗi đêm trước khi ngủ nè! Hồi trước em còn ngủ quên trong lúc đang gọi nữa cơ!”
“Thật không công bằng mà Mizuki-san!”
“Mizuki-chan, không công bằng chút nào cả!”
Một sự khác biệt áp đảo trong thực lực đã hoàn toàn đánh bại Rinka và Kokage.
“Em đã nói với chị hai là em sẽ không xen vào giữa hai người họ nữa, nhưng có lẽ em nên thử một chút xíu nhỉ… Không, chắc là em nên chơi tới bến luôn đi~!”
“Tất nhiên rồi! Chị cảm thấy tiếc cho Mikado-sama lắm, nhưng chúng ta không thể để họ cùng yêu nhau được!”
“Ể-Ẻẻể? Cậu định làm gì vậy…?”
Kokage cảm thấy có chút thua thiệt khi chứng kiến sự quyết tâm của Mizuki và Rinka.
“Em đề xuất ám sát chị hai ạ!”
“Như thế là quá lố rồi đó!”
“Thật á? Vậy thì chúng mình bỏ một quả bom siêu nhỏ vào trong bữa trưa của chị hai đi…”
“Vậy còn tồi tệ hơn kìa!”
“Hể? Có cách nào khác để ám sát chị ấy hay sao ạ?”
“Giết chóc nói chung đều không được phép đâu!”
“Cũng đúng, em không muốn chị hai phải chết đâu… ít nhất thì không phải là chị ấy.”
“Sao giờ em lại chuyển qua nhìn chị vậy?!” Kokage run rẩy sợ hãi, giấu mặt vào trong chiếc mũ trùm.
Rinka nhíu đôi mày liễu lại rồi đưa ra ý tưởng của mình.
“Trước hết thì tớ tin rằng tốt nhất vẫn là đảm bảo sao cho Mikado-sama và Kisa-san không gặp và ở một mình cùng nhau. Bằng cách đó thì chúng ta có thể tránh không cho họ vượt rào rồi.”
“Thế thì người còn lại sẽ làm gì?” Kokage nghiêng nghiêng đầu.
“Hmm… Đi đào một cái hố, rồi lấp nó lại được không?”
“Chẳng phải đó là tra tấn sao?!”
“Đâu phải là tra tấn chứ~ Đó là cách giáo dục phạm nhân ở nhà tù trên đảo của bọn em đó!”
“Vậy có khác gì tra tấn đâu chứ!”
Đến cả nhà Kawayara cũng không thể chịu nổi sự hắc ám của gia tộc Nanjou.
“Được rồi, hãy cùng quyết định bằng trò kéo-búa-bao đi! Người chiến thắng sẽ đảm nhận anh Mikado, người về nhì đi lo chị hai em, còn kẻ thua cuộc sẽ đi đào hố để tự chôn mình!”
“Lại càng tệ hơn nữa rồi kìa!”
Tia lửa bắn ra giữa những cô gái, khi mà trò kéo-búa-bao khốc liệt bắt đầu.
~~~
Giờ nghỉ trưa.
Thường thì họ sẽ ăn trưa cùng nhau theo nhóm, bao gồm có Mikado, Kisa, Mizuki và Rinka. Tuy vậy, sau tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, Mikado có hơi phân vân không biết nên làm gì. Ăn trưa trong một tình huống giống với lúc ở cầu thang sẽ đem lại cho cả Mikado và Kisa một bữa ăn không ngon miệng, và tùy theo mức độ mà thức ăn có thể bị nghẹn lại trong họng họ.
Kisa đã cầm lấy hộp cơm trưa rồi lập tức lao ra khỏi phòng học khi tiết bốn kết thúc, và Mikado không biết liệu cô đã chạy lên sân thượng hay chui xuống một cái hầm trú ẩn nào đó. Rồi Mizuki lại một lần nữa xuất hiện, hoàn toàn làm ngơ sự thật rằng cô bé không thuộc về nơi đây.
“Anh Mikado ơi~ Mình cùng đi Mexico đi!”
“Em lấy đâu ra cái ý tưởng đó thế?!”
Đây là lần đầu tiên Mikado được mời đi ăn trưa ở nước ngoài. Mizuki đập đập tay mình lên bàn.
“Không nhưng nhị gì cả! Đến giờ đi Mexico rồi! Em muốn ăn taco á! Thế nên là chúng ta sẽ đến đó ngay lập tức bằng phi cơ riêng nhà em, chỉ cần gọi họ tới thôi là được rồi!”
“Đừng gọi họ tới chứ! Sẽ gây ra một trận náo loạn mất!”
“Hay là để em gọi họ tới phòng giáo viên nhé?”
“Vậy thì phá tan phòng của họ mất! Với lại muốn từ đây đi Mexico thì chúng mình cần phải đi hơn mười bốn tiếng lận, nên sẽ không về kịp trước khi tiết năm bắt đầu đâu.”
Mikado bắt đầu nói lý lẽ với Mizuki, nhưng hiển nhiên là điều đó chẳng có chút tác dụng nào với cô bé này, người khiến cho đến cả Nữ vương Bóng tối cũng chịu thua trong khoản ích kỷ.
“Ứ chịu đâu! Em muốn ăn taco ngay bây giờ cơ! Em muốn đút cho anh Mikado ăn món taco cay nóng 2500 độ á!”
“Cái đó đâu còn là taco nữa, là dung nham đó!”
“Kệ nó, đi với em đi! Nếu không thì em sẽ cho đăng việc anh đi hẹn hò với một nữ sinh cấp hai, rằng anh là một tên lolicon trên trang nhất của mọi tờ báo thuộc chính phủ trên toàn quốc đó! Chắc chắn em sẽ làm thế à nha!”
“Wah?!”
Dù cô bé chỉ nhỏ hơn Mikado ba tuổi thôi, Mizuki lại cứ giẫm giẫm chân lên sàn như một đứa trẻ vậy. Sau đó cô bé lăn ra sàn, bám chặt lấy chân cậu. Ngay cả khi cậu chẳng mong muốn gì, cậu vẫn thu hút sự chú ý từ những người bạn học.
“Kitamikado là lolicon sao…?”
“Không biết có đúng không nữa!”
“Hắn ta hốt trọn cả hai chị em nhà Nanjou cơ á…?!”
“Tôi đã tin lầm cậu rồi Kitamikado-kun à!”
“Thế có nghĩa là đến cả một thằng có khuôn mặt trẻ thơ như tao cũng lọt vào tầm ngắm ư!”
“Khoan đã nào, hắn là lolicon chứ có phải shotacon đâu!”
Trong lớp học đang nổi lên một cơn bão. Vì sự xuất hiện của Mizuki, họ bắt đầu đưa ra những suy đoán bừa bãi. Một vài người trong số họ thậm chí còn lấy điện thoại ra tố cáo cậu, hoặc để ghi lại bằng chứng. Mikado cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc lưng mình, rồi cậu gọi Mizuki lại.
“...Anh sẽ nghe em vậy. Em muốn cái gì nào?”
“Chỉ cần đi với em là được rồi ạ~”
Mizuki lập tức nhảy cẫng lên sung sướng, bám lấy tay cậu rồi kéo cậu ra khỏi lớp học. Luật cấm chạy trên hành lang chắc không còn tồn tại trong từ điển của cô bé nữa. Tất nhiên là sau khi trông thấy Mikado bị kéo đi bởi một mỹ nhân không thua kém gì Kisa, mấy người bạn học vừa liếc nhìn cậu vừa đoán già đoán non.
“Này, chúng ta đang đi đâu thế?!”
“Tới một nơi nhỏ, tối tăm, và an toàn ạ! Em sẽ chỉ nhốt… Không, phong ấn… Không, bảo vệ anh thôi.
“Ngay cả khi em sửa lại lời nói của mình thì anh vẫn cảm thấy chẳng có gì tốt lành đâu à!”
Mizuki vào trong một lớp học gần đó, chui vào trong cái tủ để đồ lau dọn rồi kéo Mikado vào và đóng cửa lại. Dù cho Mikado vẫn đang phân vân về sự an nguy của mình, Mizuki đã không xạo khi nói đây là một nơi nhỏ hẹp và tăm tối. Nếu không nhờ một chút ánh sáng lọt vào từ cái khe trên cửa, đến đôi bàn chân của mình cậu cũng chẳng nhìn thấy nổi.
Nói gì thì nói, không gian ở đâu không thể nào vừa với cả hai, nên là cơ thể của Mizuki bị ép chặt vào Mikado. Từ chiếc cổ mới lớn của cô bé, một mùi hương ngọt ngào phát ra, xộc thẳng vào mũi Mikado.
“Sao lại cần phải trốn trong đây chứ…?”
“Có kẻ thù đang chuẩn bị tấn công á! Anh Mikado sẽ bị ăn thịt mất!”
“Là một con thú hoang à? Vậy thì chúng mình phải đi sơ tán học sinh thôi, nếu không thì…”
Mikado đang chuẩn bị rời khỏi cái tủ thì bị Mizuki ôm lại.
“Không được! Anh sẽ không thắng nổi thứ đó đâu! Dù sao thì kẻ thù cũng là một cái hố đen mà! Anh sẽ bị xé thành từng mảnh rồi bị nuốt trọn chỉ trong chốc lát đó!”
“Ta đang nói về cái gì vậy?!”
Mikado cố gắng đưa tay đến chỗ cánh cửa thêm một lần nữa, nhưng ngón tay cậu lại bị Mizuki cắn lấy. Khi cậu cố vươn tay còn lại ra, lần này cậu bị một cảm giác mềm mại ngăn lại.
“Hyan! Mikado, anh dâm dê quá đó!”
“Xin lỗi nhé!” Mikado vội vàng rụt tay lại.
Cậu chẳng cần phải đoán xem mình vừa chạm vào phần nào của cô bé—chắc đó là ngực cô bé, và cảm giác sống động cực kỳ, cứ như cô bé còn chẳng thèm mặc áo lót vậy—ngay khi nghĩ đến điều đó, toàn thân Mikado nóng bừng lên.
“Thiệt tình á, tấn công em ngay khi chỉ còn mỗi hai đứa mình, đúng là anh không thể thắng nổi dục vọng mà~!”
“Anh đâu có tấn công gì em chứ! Vừa rồi chỉ là một tai nạn thôi!”
“Rồi rồi, em sẽ coi như đó là vô tình vậy.”
“Anh không có cố tình thật mà…!”
Mikado cố gắng cãi lại, nhưng Mizuki chẳng thèm lắng nghe mà chỉ lướt đôi môi mình dọc xương hàm cậu.
“Không sao đâu anh Mikado. Chúng ta đang ở bên trong cái nơi chật hẹp này, nên nếu anh lỡ chạm vào em, thì đó đều là tai nạn thôi mà… phải không?”
Hơi thở ngọt như sữa của cô bé chạm tới môi Mikado. Ngay cả khi ở bên trong nơi tối tăm này, đôi mắt cô bé vẫn tỏa ra nét mê hoặc. Kỹ năng quyến rũ của cô bé mạnh quá. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục lâu thêm nữa thì Mikado sụp đổ mất.
Mikado thử dùng sức mở cửa, nhưng Mizuki lại xen vào một lần nữa.
“Em không cho phép anh ra! Nhất là khi anh đã làm chuyện ấy với em trong đây!”
“Anh vẫn chưa làm gì cơ mà!”
“Waah! Thế là bây giờ anh định làm gì đó à?!”
“Có cái nịt ấy!”
“Anh sẽ làm thật đó, anh Mikado. Bởi vì anh luôn kêu em gửi ảnh em mặc đồ lót cho anh mà.”
“Chưa được anh cho phép mà em đã tự tiện gửi chúng rồi đó, Mizuki!”
“Kyaa~ Anh vẫn chưa thêm em vào sổ hộ khẩu nhà anh, mà đã gọi em bằng tên rồi sao…”
“Anh gọi em như vậy đó giờ rồi mà, nên sao giờ lại xồn xồn lên làm gì?!”
Trong khi hai người họ đang cãi nhau, tình hình bên ngoài xuất hiện biến động. Kisa bước vào trong lớp, hỏi một nữ sinh đứng gần đó.
“Mikado có đến đây không? Em gái tôi hẳn là cũng ở cùng với cậu ấy.”
“Tớ không thấy Kitamikado-san ở đâu cả.” Nữ sinh đáp.
“Thật không? Nếu cậu có gì giấu diếm thì tôi sẽ hủy hoại toàn bộ gia đình cậu đấy.”
“Tớ không có giấu gì hết! Với lại cậu nói như thế là sao?!”
“Từ giờ trở đi sẽ là tùy vào hành động của cậu đó…”
“Ểểểểểểểểểểểểểểể?!”
Kisa đe dọa cô gái nọ trong khi nhẹ nhàng dùng ngón tay nâng cằm cô ta lên. Cùng lúc đó, Mikado bên trong tủ cũng đang run lẩy bẩy. Mấy trò của Mizuki bên trong tủ đã đủ đến khiến cậu muốn chạy biến đi rồi, nhưng bên ngoài cũng nguy hiểm không kém. Vì Kisa sẽ chất vấn xem tại sao cậu lại ở trong cái tủ đó với em gái của cô. Trong cơn thịnh nộ, không chừng cô sẽ làm gì đó không thể tha thứ với em gái mình, và sẽ khiến cho hảo cảm của Mikado dành cho cô xuống thấp. Cậu muốn tránh đi điều đó, nhất là khi cậu cuối cùng cũng phát hiện ra rằng cô có tình cảm với cậu.
Để không bị Kisa chú ý đến, Mikado nén hơi thở của mình lại. Thế nhưng, chắc là vì không biết—hay có khi cô bé thừa biết rồi—một tia cười trêu chọc thoáng hiện trên mặt Mizuki.
“Vì em không muốn anh bị cướp đi, em sẽ đánh dấu lãnh thổ lên anh trước vậy.”
“Đánh dấu…”
Mikado còn không có thời gian để chuẩn bị tinh thần, thì đôi tay Mizuki đã vươn tới đầu cậu rồi. Khuôn mặt mỹ lệ của cô bé đang tiến lại gần cậu. Từ đôi môi ướt át của cô bé, chiếc lưỡi nhỏ nhắn, hồng hào đưa ra, liếm dọc môi Mikado.
“?! ?! …?!?!”
Bị tấn công đột ngột, Mikado thấy rằng cảm giác này vẫn đang tiếp tục. Môi cậu đang bị Mizuki liếm. Dù cho đây không phải là một nụ hôn, nó cũng gần như là đến mức đó rồi, và xem ra còn kích thích hơn cả được hôn nữa.“E-Em đang…”
“Fufu, anh Mikado ngon thật đấy!”
Mizuki thỏa mãn liếm đôi môi của chính mình, lần này thì đưa miệng lại gần cổ Mikado, khiến cho một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Cơ thể cậu nóng bừng lên vì cảm giác ẩm ướt còn sót lại trên môi. Mizuki ngước lên nhìn Mikado, nhẹ nhàng thì thầm.
“Ố ồ? Anh Mikado à, anh đang bối rối sao?”
“Ai cũng sẽ bối rối khi gặp phải chuyện thế này thôi!”
“Nếu muốn thì anh có thể chạy~ Vì em sẽ không dừng lại nữa đâu đó~” Cô bé nói, rõ ràng là đang khiêu khích cậu.
“Chuyện thành ra thế này rồi thì sao mà anh chạy nổi cơ chứ…”
“Thế thì em sẽ liếm anh thêm một chút vậy~”
“...!!”
Chiếc lưỡi nóng bừng của Mizuki chạy dọc cần cổ Mikado, rồi lên tới tai cậu. Thân thể nhỏ nhắn của cô bé bám chặt lấy cậu, hai chân quấn vào chân cậu. Cậu đang dần bị lôi kéo bởi thứ mùi hương tuy giống, nhưng cũng thật khác với chị gái cô bé.
“...Ngưng lại ở đây đi.” Mikado thở dài.
Cậu ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy.
“A-Anh Mikado…?”
Mizuki tỏ vẻ hoang mang, bám chặt hơn vào lồng ngực Mikado. Cô bé đang hành xử như một con mèo đột nhiên bị chủ nhân bế lên vậy. Khi được cậu nhẹ nhàng xoa đầu, cô bé ngưng phản kháng hoàn toàn.
“Với anh, em chính là ‘cô em gái’ đáng quý của anh đó, Mizuki à.”
“Em không phải… là em gái anh…”
“Phải chứ. Em đánh yêu, thành thật, vô tư và có em ở bên thật vui, và em cũng an ủi anh trong những lúc khó khăn nữa. Anh rất thích quãng thời gian bên cạnh em đó.”
Mizuki đỏ mặt trước những lời của Mikado. Ngay cả khi cô bé luôn là đứa bày trò trêu chọc, lần này cô bé lại bị đòn tấn công bất ngờ của Mikado làm cho lay động. Bằng những ngón tay thon thả, cô bé nắm lấy áo Mikado.
“Đ-Đúng vậy nhỉ? Thế nên là, anh hãy cứ chọn em thay vì chị hai đi.”
“Nói gì thì nói, trái tim của anh đã dành hết cho Kisa rồi. Tất cả những thứ như sự quyến rũ, đáng yêu, niềm vui, chúng chẳng còn quan trọng nữa rồi. Anh là Kitamikado Mikado, người làm việc bằng cảm xúc của mình.” Mikado tự hào tuyên bố.
“...Chẳng ngầu chút nào cả.” Mizuki lẩm bẩm.
Cô bé chu môi ra, vừa tỏ vẻ hờn dỗi vừa dụi dụi đầu mình vào ngực Mikado.
“Anh chẳng ngầu chút nào hết á, anh Mikado à. Từ chối tình đầu của em bằng cách đó cơ đấy.”
“Có không ngầu thì anh cũng chẳng bận tâm đâu.”
“Nhưng mà… đây mới chính là anh Mikado mà em yêu… nên chắc là cả hai ta đều giống nhau rồi.”