Kawaii Onnanoko ni Kouryaku Sareru no Wa Suki desu ka?

bằng chứng (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[note44514]

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học cuối vang lên, những học sinh bắt đầu túa ra khắp hành lang. Liếc thật nhanh ra ngoài cửa sổ, Mikado không thể thấy chiếc xe đón mình đợi ở cổng. Nếu phải đoán thì hẳn là nó đã dính phải một vụ kẹt xe trên đường đi rồi. Dù sao đi nữa, cơ hội trốn thoát duy nhất của cậu đã tan thành mây khói.

Mikado di chuyển xuống tầng trệt, không đi tới cửa ra vào mà qua cửa sau. Cậu trốn sau bóng râm tạo bởi khu nhà học, kiểm tra tình hình xem thế nào rồi. Đám xạ thủ và giám thị đang bận quan sát những học sinh ra khỏi cổng trước, tạo cho Mikado chút hy vọng nhỏ nhoi rằng có thể họ đang không rảnh tay, nhưng ở cửa sau cũng có thêm một vài trạm gác nữa.

Có hai gã mặc đồ công nhân đang làm nhiệm vụ dọn dẹp. Ánh nhìn của chúng sắc lẹm đến kinh người, cơ thể thì cơ bắp cứ như độn gậy sắt bên dưới quần áo vậy. Rõ ràng là công việc của chúng không phải ở đây. Có khi chúng đang giấu súng bên trong bộ đồ đó không chừng.

Nếu chỉ có hai tên thì Mikado sẽ không gặp rắc rối nào để chế ngự chúng, nhưng vạn bất đắc dĩ chúng báo động được cho đồng bọn thì rắc rối to cho Mikado. Hôm nay cậu cần phải cực kỳ cẩn thận, nếu không ngôi trường này biến thành biển lửa mất. Chuyện xảy ra ngay khi Mikado còn đang tự hỏi mình nên làm gì đây.

Có ai đó nhảy ra sau lưng cậu. Theo phản xạ, cậu nắm lấy cánh tay của kẻ tấn công rồi quăng hắn qua vai mình.

“Kya?! Anh Mikado?!”

Nhận ra người cậu đang đối mặt là Mizuki, Mikado dừng động tác tại mà chỉ đưa tay nắm lấy cô bé.

“...Xin lỗi, anh cứ nghĩ em là kẻ thì cơ.”

“Kẻ thù á?! Anh đang đánh nhau với cái gì vậy anh Mikado?!”

“Sự bất công của thế giới này.”

“Ngon! Cho em tham gia với!”

“Đợi đến khi nào em lớn đã.” Mikado đặt tay lên đâu cô bé, phun ra mấy lời hay thấy trong truyện tranh cho thanh thiếu niên.

Rõ ràng là cậu không có thời gian cho chuyện này. Không hẳn là cậu ghét hùa theo mấy trò đùa của em gái Kisa, nhưng ngay lúc này thì trước hết là cậu phải tìm được đường thoát đã.

“Anh đang chạy trốn chị hai đúng không?”

“Sao mà em biết được chứ?”

“Em chỉ biết đến thế thôi à~ Có nhiều lính gác xung quanh trường mình lắm. Em không rõ tại sao, nhưng anh đang chơi trò trốn tìm với chị hai đúng không nào?”

“Trốn tìm à… Chà, cũng tương tự thế đấy.”

Một trò chơi trốn tìm với mạng người như ngàn cân treo sợi tóc. Khi mà người đi tìm chẳng ngần ngại cho nổ cả một căn phòng.

“Thế thì để em chơi chung với anh đi! Em cũng muốn được vui đùa cùng anh Mikado và chị hai nữa!”

“Không có chơi bời gì ở đây đâu em. Đây là trận chiến nghiêm túc đấy…” Mikado cố gắng giải thích, nhưng Mizuki đã cắt ngang.

“Vì có người giám sát ở cả cửa trước và sau rồi, anh có muốn chạy trốn đến chỗ nào khác không? Em có biết một lối thoát khác đó!”

“Thật không?!”

“Yup! Anh cho em tham gia đi rồi em nói cho!”

“Đành chịu vậy. Nói đi em.”

“Yay!” Mizuki bám vào cánh tay Mikado mà nhảy cẫng lên vui sướng.

Dù tình hình có ra sao đi nữa, cô bé vẫn luôn có một tiến độ của riêng mình.

“Thế lối đi bí mật ở đâu cơ?”

“Bên kia ạ!”

Mizuki nắm tay Mikado, kéo cậu đi dọc hành lang. Cô bé đã dạo chơi vòng quanh khu phổ thông như cơm bữa vậy, nên đám học sinh còn chẳng thèm ngạc nhiên nữa khi thấy cô bé mặc trang phục cấp hai. Đến chỗ hàng lang cắt ngang sân trường, Mizuki tiếp cận văn phòng gần nhất từ phía sau. Ở đó có một chiếc minivan cho mục đích kinh doanh nhỏ lẻ, và một người phụ nữ trung niên đang bê mấy cái hộp từ văn phòng ra. Mizuki vẫy vẫy tay gọi bác ấy.

“Hiroko-chan! Dạo này bác sao rồi ạ~?”

“Ta thì ổn thôi. Xem ra cháu vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi nhỉ.” Người phụ nữ tên Hiroko mỉm cười toe toét.

“Yup! Cháu đang thấy rất tuyệt đó!”

“Người này là ai vậy…? Một thuộc cấp của nhà Nanjou sao?” Mikado hỏi Mizuki.

“Đâu phải~! Hiroko-chan là bạn em đấy! Bác ấy hay mang trang thiết bị đến cho trường, nên chúng em đã bắt đầu trò chuyện một chút với nhau á.”

“Đúng đó~!”

Một cô nhóc mười bốn, và một phụ nữ bốn mươi đang khoác vai nhau như thể họ đã là chị em từ khi sinh ra vậy.

“Em quả là tuyệt vời đấy Mizuki…”

“Ể? Anh Mikado vừa khen em ư? Anh ấy vừa khen mình kìa! Anh ấy nói mình là cô gái dễ thương nhất trần đời, và rằng anh ấy muốn cưới mình đó!”

“Anh làm gì nói đến mức đó chứ!” Mikado ra sức phản pháo lại.

“Cậu trai bảnh bao này là ai thế? Bạn trai cháu à?”

“Yup!”

“Em đừng có nói dối trắng trợn như vậy chứ!”

“Đâu phải là nói dối đâu~ Anh thích chị hai em, còn về sau thì em sẽ NTR anh từ chị hai còn gì~”

“Ra là vậy.” Bác Hiroko gật đầu phụ họa.

“Đừng tiết lộ ra hết như thế…” Mikado cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc má mình.

Cứ thế này thì có khi bác Hiroko bị nhà Nanjou giam lại vì đã biết quá nhiều thứ mất, dù cho bác ấy rõ ràng chỉ là một nạn nhân thôi.

“Lúc này chúng cháu đang bị tên đại quỷ vương truy đuổi á~ Liệu bác có thể cho chúng cháu trốn trong xe của bác không? Ra được khỏi trường là ổn rồi ạ!”

“Quỷ vương cơ à. Được rồi, lên đi,”

“Cảm ơn bác~!” Mizuki nhảy vào bên trong thùng xe.

Dù cô bé đã làm bẹp một vài món trong khi tìm chỗ trống cho mình, bác Hiroko vẫn không bận tâm một chút nào cả. Tuy Mikado đã quen với việc Mizuki rất hân thiết với mọi người, như thế này đã vượt qua cả mức độ bạn bè rồi, đến mức đặt chân vào ranh giới người thân trong gia đình luôn.

“Xin lỗi, cháu sẽ đền cho bác cái đó ạ.”

Mikado khẽ cúi đầu với bác Hiroko, rồi ngồi xuống bên cạnh Mizuki.

“Xin lỗi vì bên trong đây hơi chật nhé anh Mikado.”

“Đừng có mà xin lỗi! Đây còn chẳng phải là xe của em nữa!”

“Nếu thích thì anh ngồi lên đùi em nè~?”

“Thế thì anh làm em bẹp dí mất!”

“Anh sẽ vẫn yêu em nếu em bị thành thịt vụn chứ?”

“Bỏ đi, anh không tự tin đến mức đấy đâu.”

Mikado làm gì bị chứng ái tử thi chứ. Bác Hiroko ngồi ở ghế lái, đưa ngón cái lên với hai đứa ngồi phía sau.

“Hai đứa thân nhau như anh em ruột thật sự ấy~ Sẽ xóc lắm đấy, nên thắt dây an toàn vào đi nhé?”

“Dây an toàn…? Ở đâu ạ…?” Mikado nhìn quanh nhưng không tìm ra được.

“Vâng ạạạ ~” Mizuki bám lấy cánh tay Mikado.

“À, chính mình là cái dây an toàn!”

Cùng với một tiếng gì nghe như tiếng nổ, chiếc xe bắt đầu chuyển động. Thường thì tiếng ồn không đến từ việc xe đi nhanh, mà đúng hơn là do động cơ xe rõ ràng không còn khỏe nữa.

Chính vì thế, chuyến đi này xóc đến không thể xóc hơn. Thế mà nó còn lao qua những nhóm học sinh đang đi bộ, chẳng thèm phanh lại lấy một chút nào. Sợ rằng cơ thể mảnh mai của Mizuki có thể bị quăng quật bên trong xe, Mikado biến mình thành dây an toàn rồi vòng tay ôm lấy cô bé.

“Anh Mikado đang xâm hại cháu này!”

“Không có nhé!”

“Anh ấy vừa xâm hại tình dục cháu đó!”

“Như thế còn tệ hơn đấy!”

“Không sao đâu anh Mikado. Cứ tấn công tình dục em thêm nữa đi! Nếu thích thì anh lột quần lót em ra cũng được nữa!”

“Sao giờ em lại chuyển sang cầu khẩn anh rồi vậy?!”

Khi Mizuki bám chặt hơn nữa vào người Mikado, chiếc xe của bác Hiroko lái ra khỏi cửa sau. Để không thu hút sự chú ý từ những tên lính gác ở đó, Mikado ấn Mizuki xuống sàn xe. Thật may khi cửa sổ của xe khá nhỏ và cao, che chắn cho họ khỏi bị trông thấy.

Rời khỏi Học viện Sousei, Mikado kiểm tra xung quanh trong khi chậm rãi rướn người lên.

“Cảm ơn bác. Hình như chúng cháu đã an toàn thoát ra rồi. Bác cứ thả chúng cháu xuống ở đâu đó quanh đây đi ạ.”

“Cháu chắc chứ? Bác có thể chở cháu về tận nơi luôn mà.” Bác Hiroko hỏi qua tấm gương chiếu hậu.

“Thế thì đến công viên giải trí đi ạ! Cháu muốn đi công viên giải trí với anh Mikado cơ!”

“Tốt nhất là em nên học cách kìm chế một chút đấy!”

“Cần gì phải như thế đâu anh~ Cư dân của trái đất này đều tốt với em cả, nên em cứ thể mà sống ích kỷ theo ý mình thôi!”

“Khi lớn lên rồi em sẽ hối hận vì đã giữ cái cách nghĩ đó đấy!”

Rồi một lần nữa, Mikado cảm giác rằng có khi cô bé sẽ làm thế thật. Đến cả cậu còn thấy rằng mình đã bỏ qua cho Mizuki quá nhiều lần nữa là. Nhưng trước khi cậu kịp nói gì khác, một chiếc xe thùng đen bóng tiến lên đi song song với xe của Mikado. Dựa trên loại xe thì lẽ ra nó nên vượt họ lâu rồi, nhưng vì lý do nào đó mà nó lại theo kịp một cách hoàn hảo. Do đó mà Mikado cảm thấy có chuyện không ổn. Phần kính xe màu khói dần cuộn xuống, và có gì đó lóe sáng lên.

“Tệ rồi! Cúi xuống mau!”

“Ể, sao, sao đấy?!”

Mikado che lấy đầu Mizuki khi họ lao mình xuống sàn xe, còn bác Hiroko thì thụp đầu xuống dưới vô lăng. Vài giây sau, một loạt đạn khiến cho cửa sổ xe thủng lỗ chỗ. Thấy thế, bác Hiroko tặc lưỡi.

“Không nghĩ là chúng sẽ bắn chúng ta đấy. Thật mừng vì bác đã làm cửa sổ chống đạn mà!”

“Người này có đúng là một công dân bình thường không vậy?”

“Đúng mà! Sau khi ly dị người chồng cũ nghiện cờ bạc, bác ấy đi tới hôn nhân với một gã thích nhốt mình trong nhà, nên giờ phải đi làm nhân viên văn phòng để trả món nợ người chồng cũ bỏ lại. Nói cách khác thì bác ấy chỉ là một phụ nữ 45 tuổi bình thường (và là người mẹ hai con) thôi!”

“Anh không cần biết nhiều đến thế đâu!”

Nghe được hoàn cảnh của bác ấy khiến cho Mikado thật muốn khóc. Cùng lúc đó, quyết tâm cải thiện Nhật Bản đặc biệt cho những người như bác ấy của cậu lại càng được nâng cao hơn.

“Chúng ta tăng tốc đây! Đằng sau hãy cuộn lại như một con tatu đi!” Người mẹ hai con can trường hét lên.

Với một chuyển động cực kỳ nhanh, đến mức khó mà nhìn thấy bằng mắt thường, bác ấy xoay vô lăng, làm một vòng cua thật điên rồ trong khi những chiếc lốp xe kêu lên thống khổ. Thùng xe phía sau trở thành một cơn lốc đồ đạc bao quanh lấy Mikado và Mizuki. Sau một đợt sang số nhanh, chiếc xe phóng đi. Con xe đen cũng đuổi theo. Từ cửa sổ, chúng liên tục nã một loạt đoạn mà chẳng hề quan tâm rằng đây đang là giữa thành phố.

“Kya~ Một cuộc rượt đuổi bằng xe kìa~!” Mizuki bám lấy Mikado, rõ ràng là đang tận hưởng tình hình này.

Cửa kính sau xe bị đạn xuyên thủng, mấy chiếc hộp giấy cũng bị trúng đạn. Hơi nước và một mùi hương quyến rũ rò rỉ ra, thấy thế Mikado nhanh chóng che cả miệng mình lẫn miệng Mizuki lại. Nhưng rồi Mizuki bắt đầu liếm ngón tay cậu.

“Bàn tay của anh Mikado ngon quá đi!”

“Đừng liếm nữa! Với lại đây là mùi gì thế?!”

Bác Hiroko gãi gãi mái tóc đã bạc màu của mình.

“Đây là sản phẩm bác cần giao tới một khách hàng ấy mà! Giá thị trường là mười triệu… À mà thôi! Cứ phải sống sót được cái đã! Bác sẽ dùng nitro nhé!”

“...Nitro?”

Mikado tỏ ra ngạc nhiên, nhưng bác Hiroko chẳng hề ngạc nhiên mà cứ thế bấm cái nút đỏ bên cạnh vô lăng. Ngay sau đó, cùng với một cơn chấn động lớn, chiếc xe lao vút đi. Những luồng lửa đỏ lòm phóng ra từ phía đuôi xe, cho thấy gia tốc là khủng khiếp đến mức nào. Bị tác dụng bởi lực G quá lớn, cơ thể Mizuki bị ép chặt lại với Mikado.

“Hahaha! Bác luôn dùng nitro mỗi khi bị trễ chuyến hàng đấy!”

“Bác đừng dùng nitro… khi tham gia giao thông chứ…”

Mikado hoàn toàn cạn lời trước sự tồn tại của bác Hiroko.

Chiếc xe đột ngột bo cua, rẽ vào một con hẻm, đẩy những túi rác và đám du côn qua một bên. Cho đến giờ bác ấy đã cán qua bao nhiêu người rồi vậy? Mikado sợ không dám hỏi nữa. Cùng với tâm trạng được cải thiện của bác Hiroko khi lái xe, sự hỗn loạn kéo theo ngày càng lớn hơn khi khi bác ấy sang số. Đôi mắt bác ấy sáng lên cứ như vừa về nhà đã được con cháu ra đón vậy.

Khi không còn trông thấy được con xe đen nữa, xe của họ tạm dừng lại. Bên dưới tuyến đường cao tốc quốc gia, xung quanh họ chỉ còn lờ mờ sáng và chẳng còn ai ở đó cả. Cùng với mặt đất trống rỗng trải đầy sỏi, chỉ chỉ thấy mỗi cỏ dại mọc um tùm. Trên mặt đường có một cái hố ga. Cả Mikado và Mizuki đều nhảy khỏi thùng xe, trong khi bác Hiroko nhấc cái nắp hố ga lên bằng vật gì đó trông như xà beng.

“Cái hố ga này được thông với một đường cống. Vì chúng nó đã ghim xe của bác rồi, sẽ là tốt hơn nếu từ giờ các cháu tự đi bộ đấy.”

“Bác là yakuza hay gì thế?”

“Bác đang làm việc cho một công ty hoàn toàn bình thường mà. Thôi thì bác phải quay lại làm việc đây, không lão giám đốc chặt ngón tay bác mất! Gặp các cháu sau nhé! Chúc may mắn!”

Sợ bị sếp phạt, người phụ nữ 45 tuổi lái xe đi. Mizuki đứng chống hông mà nhìn theo.

“Thế đó là mấy cái công ty đen mà thiên hạ đồn sao! Em sẽ không tha thứ cho chúng vì đã hạch sách Hiroko-chan đâu! Nếu lần tới có dịp, em sẽ ném sầu riêng và mắm tôm vào trụ sở công ty chúng!”

“Đừng em, bác Hiroko cũng sẽ dính chưởng đấy.”

Còn chưa kể chỗ bác ấy đang làm việc chẳng trong sạch chút nào nữa.

Mikado và Mizuki chui vào cái hố ga rồi leo thang xuống. Cái thang gỉ sét nặng lắm rồi, chỉ cần đặt tay lên cũng đủ cảm thấy đau. Cùng lúc đó, nỗi sợ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào cũng khiến mọi thứ tệ hơn. Nếu xảy ra chuyện như thế thì Mikado sẽ rơi xuống trước để đỡ cho Mizuki, người đang lên tiếng phía trên cậu.

“Anh sẽ thấy được quần lót của em á, nên đừng có nhìn lên nha anh?”

“Ừm.”

“Hôm nay em mặc chung đồ lót với chị hai nè, nhưng anh không được nhìn đâu, nhé?”

“Sao mà em biết được chị mình đang mặc loại nội y gì chứ…?”

“Em bị tuột tay rồi, anh đừng có nhìn lên đó nha?”

“Cái?! Em đang làm gì thế?!” Mikado hoảng hốt ngẩng đầu lên.

Chào đón cậu là khung cảnh Mizuki dùng một tay nắm lấy váy, quần lót cô bé thoáng hiện ra. Tay còn lại thì cô bé nắm chặt lấy cái thang rồi lè lưỡi tinh nghịch. Ngay cả khi trong tình trạng tối hù này, Mikado vẫn có thể trông thấy cặp đùi trắng nõn của cô bé. Đôi chân cô bé tỏa ra sự quyến rũ chết người, khi mà một mùi hương ngọt ngào thoảng xuống chỗ Mikado. Phần dưới của cô bé nảy nở một cách vừa đủ, nhưng chỉ còn một mảnh vải nhỏ để che đi phần quan trọng nhất của con bé. Thường thì khi nói về thiết kết, chỉ có một kiểu khiến cho Mikado trở nên hoang mang như thế này—Quần lót sọc đầy nữ tính và toàn năng.

“Á, anh Mikado thấy rồi! Anh thấy quần lót của em rồi~” Mizuki cười khúc khích vui đùa.

“Nó đập thẳng vào mặt anh cơ mà!”

“Em đâu có bảo anh nhìn đâu chứ~ Em kêu anh không nhìn hoài mà, nhưng an vẫn làm đấy thôi!”

“Em…”

“Ố ồ? Anh giận rồi sao anh Mikado? Anh sẽ trừng phạt em sao? Hợp lý phết~ Dù sao thì ở đây cũng không có ai, nên anh có làm chuyện biến thái gì với em thì sẽ không có ai đến giúp cả đâu! Nên cứ trừng phạt em mạnh bạo lên đi!”

“Đang leo thang thì đừng có quậy nữa!”

Mizuki chỉ nắm thang bằng một tay rồi vẫy vùng tùm lum, khiến cho Mikado đổ mồ hôi hột. Mikado té xuống thì không sao, nhưng nếu là Mizuki thì chắc chắn sẽ có chuyện. Hình như cô bé chẳng có thứ cảm xúc gọi là sợ hãi thì phải. Hay biết đâu cô bé đã trở nên chai lỳ sau khi sống chung với người chị luôn luôn manh động nhỉ. Lúc họ đã an toàn đặt chân được xuống mặt đất rồi, Mikado ghi nhớ trong đầu rằng cậu sẽ không bao giờ đem Mizuki xuống nơi này nữa.

Không gian xung quanh họ rộng rãi đến bất ngờ, cả hai bên dòng nước đều có đường để đi. Bức tường gạch hình như là đóng vai trò chống đỡ cho con phố bê tông bên trên họ, nhưng rõ ràng là nó không còn mới nữa. Đầu bên kia của đường ống cống bị bao phủ bởi một màu đen thui, họ cần phải bật đèn flash điện thoại lên thì mới thấy được đường đi.

“Ồ, đây là Vong Xuyên Hà nè! Đây là lần đầu tiên em đến đây đó!” [note44515]

“Nghe xui xẻo thế, hay mình dừng lại đi?”

“Anh biết không, em đến đây vài lần trong giấc mơ rồi đó! Như cái hồi em bị chôn bên dưới bê tông á!”

“Mọi thứ đang tiêu cực lắm rồi đấy, mình dừng lại được không em?!”

“Nếu anh lo đến thế thì cứ coi em là thú cưng rồi dẫn em theo đi!” Mizuki nắm lấy tay Mikado, đưa chân té té nước.

Thế này cứ như cha và con gái sánh bước cùng nhau trên một con phố sau cơn mưa rào vậy. Dù cho vài giây trước đó cô bé đã cố quyến rũ Mikado, giờ đây Mizuki lại mỉm cười thật vô tư, khiến cho Mikado có chút thoải mái hơn. Sau khi đã chịu công kích liên tục từ sáng đến giờ, rồi mấy phút trước lại còn phải chạy khỏi mưa bom bão đạn, cuối cùng thì trong tình huống này cậu đã có thể

hít thở bình thường. Hay đó là do cậu cho là thế, khi mà có chuyện xảy ra.

Nghe thấy một tiếng ầm ầm từ xa, Mikado trở lại chế độ cảnh giác. Mizuki cũng ngưng bước chân lại, bối rối nhìn lên Mikado.

“Sao thế ạ? Anh cần đi tiểu sao?”

“Là nước…”

“Yup, nước tiểu cũng là nước mà! Em biết chứ!”

“Không phải như thế?!”

“Ể, em sai rồi sao?! Thế nước tiểu chính xác là gì thế anh?!”

“Đừng có lặp lại từ tiểu mãi được không! Đây là tiếng báo hiệu sắp có lũ ập đến đấy! Nước đang bị rút đi kìa!”

Ngay khi Mikado dứt lời, một lượng nước lớn ào ào ập về phía họ. Thế mà Mizuki lại háo hức giơ tay lên.

“Woaaah! Vậy là bác Hiroko-chan đưa chúng ta đến công viên giải trí thật này! Nhìn vào dòng nước kia kìa!”

“Đây không phải nơi giải trí đâu! Chuồn lẹ đi!” Mikado túm lấy Mizuki rồi cắp cô bé đi bên dưới cánh tay.

“Không sao đâu~ Nếu là anh Mikado thì đến cả lũ anh cũng thắng nổi mà! Đấm đi anh Mikado, đấm đi!”

“Em cứ làm như sức lực con người thắng nổi mẹ thiên nhiên không bằng!”

“Chậc chậc chậc, đúng là anh không hiểu rồi! Đây đâu phải là mẹ thiên nhiên chứ~ Cơn sóng này đã được tạo ra bởi bàn tay con người mà~”

“Im lặng đi không em cắn phải lưỡi bây giờ!”

“Kyaa~ Anh Mikado tét mông em kìa! Bạo lực quá đi~”

Đúng hơn thì Mikado mới chỉ ký nhẹ đầu để khiến cô bé im đi thôi, nhưng rõ là Mizuki không hùa theo rồi. Đúng hơn thì cô bé lại càng trở nên hứng thú hơn. Hẳn là cô bé sẽ cười toe toét mà nhìn ngày thế giới kết thúc trong biển lửa đây. Nói gì thì nói, Mikado không lạc quan đến thế, nên cậu dùng hết sức mà chạy khỏi cơn sóng đang ập đến. Nhưng đến cả một con người được rèn luyện như Mikado cũng không thể thắng nổi thảm họa đang tới gần, khi khoảng cách giữa hai bên đang ngày càng thu hẹp lại.

Nhìn thấy được lối thoát hiểm khẩn cấp trước mắt, Mikado vận hết chút sức lực còn sót lại. Nhảy về phía cánh cửa để húc nó mở ra, Mikado lao vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Dù cơn sóng đã đập phải cánh cửa khi nó chảy qua, chỉ xuất hiện một chấn động nhỏ. Thế nhưng nước vẫn từ từ rỉ vào thông qua khe hở giữa cửa và sàn. Nhận thấy rằng họ đã an toàn, Mikado thả lỏng cơ thể rồi buông tiếng thở dài.

Trái tim cậu đang đập điên cuồng. Kể từ khi chọi tay bo với một con sư tử trên xavan thì cậu đã không tràn đầy adrenaline như lúc này. Cùng lúc đó, Mizuki không thể bình tĩnh hơn, chỉ ở đó mà thở dài thỏa mãn.

“Haaa, vui thật đấy anh Mikado!”

“Thật mừng vì được biết…”

“Không biết ai đã tạo ra cơn sóng này nhỉ? Là chị hai chăng?”

“Chắc vậy… tuy anh không nghĩ là cô ta sẽ đi xa đến mức này…”

Nói cách khác thì hẳn là Kisa đã có chút hoảng loạn. Chắc chắn cô muốn cái bằng chứng bên trong điện thoại của Mikado bằng mọi giá. Giờ thì Mikado và Mizuki phải ở yên mà đợi xem còn có đợt sóng nào đến nữa không. Giữa quãng nghỉ đó, Mikado định sẽ thu thập thêm bằng chứng, liền bắt đầu ghi âm bằng ứng dụng trên điện thoại.

“Nhắc mới nhớ, có một điều anh muốn hỏi em này Mizuki.”

“Sao thế ạ~? Mật khẩu tài khoản ngân hàng của em sao? Vì đó là anh nên em sẽ nói vậy! 1, 4, 2…”

“Đừng nói cho anh cái đó chứ! Nếu số dư của em giảm đi thì anh sẽ bị em nghi ngờ đầu tiên mất!”

“Em sẽ không làm thế đâu ạ~ Vì đây là tiền để chúng ta làm đám cưới mà!”

“Ra vậy… Thôi thì sao cũng được, cái này là thật chứ?”

Mikado đưa chiếc điện thoại sang bên để Mizuki xem đoạn video bằng chứng cậu nhận được sáng nay. Ở trên đó là khung cảnh Kisa thừa nhận tình cảm của mình dành cho Mikado.

“Ể…” Mizuki thấy cảnh ấy, liền nín thở.

Nếu cô bé tỏ ra như kiểu ‘Ai quay cái này thế?!’ hay ‘Cái này được quay lúc nào vậy?!’, như thế sẽ khiến nó đáng tin hơn… nhưng cho đến giờ thì không có chuyện nào như thế xảy ra cả.

“Vậy thì? Em nên biết rồi đúng không? Liệu cuộc trò chuyện này có đúng là đã xảy ra giữa em và Kisa không? Video này là thật chứ?”

“Um… À thì… Ahaha… em nên làm gì với nó đây…” Mizuki buông một tiếng cười khó xử.

Hiếm lắm cô bé mới trông hết sức nghiêm túc thế này thay vì vẻ ngốc nghếch thường thấy.

“Anh sẽ làm gì… nếu nó là thật?”

“Anh sẽ dùng nó để chiếu tướng Kisa.”

“...Phải rồi. Thế nên từ đầu đó là nguyên nhân anh chiến đấu nhỉ…” Mizuki cúi mặt xuống. Đôi vai thanh mảnh của cô bé còn trở nên nhỏ bé hơn trước nữa.

Vừa đứng lên, Mizuki đã lại ngồi xuống, lần này là giữa hai chân Mikado. Với đôi mắt hệt như của Kisa, cô bé ngước lên nhìn cậu.

“Nếu anh lắng nghe yêu cầu của em thì em nói cho.”

“Là gì thế?”

Mizuki vuốt ngón tay trỏ thon gọn dọc đôi môi mình.

“Hôn em đi.”

“Cái đó…” Mikado lưỡng lự.

“Em biết chứ. Anh muốn nụ hôn đầu của mình là với chị hai. Nhưng, em cũng muốn nữa… Không, không chỉ cái đó thôi đâu, em muốn mọi lần đầu của anh Mikado cơ… Thế nên là… được không ạ?” Mizuki đặt tay lên áo Mikado, tiến lại gần khuôn mặt cậu.

Mùi hương cô bé tỏa ra giống với của chị mình vậy. Bàn tay cô bé đang run rẩy trong sự lo lắng và mong đợi. Đôi môi đỏ mọng của cô bé đang trông chờ đôi môi Mikado. Không người đàn ông nào trên đời có thể cứ thế mà hất cô bé ra nổi. Nếu Mikado không có người thương, hẳn là cậu đã tiến tới rồi. Nhưng mà—

“Xin lỗi em.”

Mikado ôm nhẹ lấy mái đầu Mizuki, đặt lên má cô bé một nụ hôn.

“Mm…!”

Một cảm giác mềm mại chạm lấy đôi môi cậu. Cơ thể Mizuki khẽ giật giật, bàn tay đang nắm lấy áo Mikado trở nên chặt hơn. Ngay cả khi môi Mikado đã không còn trên má mình nữa, cô bé vẫn không tỏ ra là sẽ rời khỏi cậu. Cô bé chỉ tựa lên người cậu, và một giọng nói khe khẽ được cô bé cất lên.

“W-Wow… chỉ là một nụ hôn má, mà đã tuyệt đến thế này rồi… Sẽ ra sao nếu anh hôn môi em nhỉ…?” Đôi mắt cô bé tràn ngập dục vọng nhìn lên Mikado. “Nè… anh Mikado…?” Cô bé chọc chọc ngực cậu.

Không như vẻ mặt ngây thơ mọi khi, lúc này cô bé trông như một thiếu nữ đang yêu vậy. Trông thấy điều đó, Mikado buộc phải làm con tim mình ra chai đá.

“Không hôn lên môi nhé.”

“Chỉ chạm nhẹ thôi cũng được mà anh… Em sẽ không kể cho ai đâu.”

“Không được.”

“Thế em cũng không nói cho anh biết luôn. Vì anh đã không hôn môi em đấy. Em chẳng phải loại con gái dễ dãi đâu à.”

Mizuki phồng má lên. Ngay cả một Mizuki hờn dỗi cũng đáng yêu nữa. Rốt cuộc thì chỉ có Mikado làm điều này với cô bé thôi, nhưng cậu lại không ghét làm thế chút nào.

“Thế thì đây là lần đầu tiên anh hôn lên má người khác đúng không ạ? Anh vẫn chưa làm thế với chị hai chứ?”

“Ừ-Ừm…”

“Ehehe, yêu anh Mikado lắm~”

Hai má Mizuki đỏ bừng lên khi cô bé bám lấy Mikado.

Truyện Chữ Hay