Kawaii Onnanoko ni Kouryaku Sareru no Wa Suki desu ka?

thiên đường (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[note40605]

Trong khi đó, Mizuki, người lúc nãy bị tống cổ ra khỏi cung điện. Cô bé đứng trên sân khấu giữa một nơi rộng rãi, thoáng đãng, trên tay cầm micro. Tự dưng lại bị bà chị ruột với chả rà của mình đuổi ra khỏi cung thế này… Còn chẳng khiến cô bé buồn đi dù chỉ là một tẹo! Cô bé không cô đơn ngay cả khi bị chia cách với người mình yêu. Đúng hơn, cô bé đang trong trạng thái tràn đầy năng lượng. Cô thực sự cảm thấy đôi chút cô đơn khi không có chị gái của mình cộng thêm sự buồn chán khi không có Mikado ở cạnh. Dù sao thì cô bé chẳng buồn vì điều gì quá lâu đâu.

Bảo Mikado tìm thời cơ ở một mình với chị gái cô bé luôn canh phỏng xung quanh thì quá khó đi. Trên hết, cô bé chẳng bao giờ làm nổi việc gì ra hồn, và là địch thủ yếu nhất trong số những cô gái tham gia trò chơi tình ái. Giả sử rằng giữa Kisa và Mikado có tiến triển nào đó, thì sau cùng thì cô vẫn có thể đập chậu cướp Mikado mà, điều đó đối với Mizuki nghe thú vị hơn nhiều.

“Kính thưa toàn bộ mọi người, cảm ơn vì đã tập hợp ở đây vì ta!” Giọng của Mizuki vang vọng khắc khoảng không rộng lớn.

Cô bé chẳng phải một thần tượng hay gì cả. Những người tụ tập trước mặt cô cũng chẳng phải người hâm mộ của cô, chỉ là những công dân bình thường mà thôi. Sử dụng đặc quyền đặc lợi là em gái của Nữ hoàng đương nhiệm—lẽ dĩ nhiên là không tiết lộ bất cứ gì mờ ám ra công chúng rồi—cô bé đã tập hợp mọi người từ các đảng phái khác nhau trong vương quốc này tới đây.

“Trong lúc không thể chơi cùng chị hai, toàn bộ mấy người sẽ phải chơi đùa cùng ta! Hôm nay, chúng ta sẽ chơi trốn tìm! Người tìm sẽ là trung đội đặc công số 7, những kẻ còn lại sẽ phải đi núp! Những kẻ xoay xở trốn được đến khi mặt trời lặn sẽ được miễn thuế đến cuối năm hoặc nhận một phần quà đặc biệt, nên là cố hết sức đi nhé!” Mizuki khai hỏa khẩu súng lục (nó đã được nạp một viên đạn hàng thật trăm phần trăm), khi những người tụ tập trong không gian mở này tản ra tứ phía một cách tuyệt vọng, tất cả như đang chạy để giữ mạng sống của mình vậy.

“Một, hai ba…” Mizuki quay vòng và bắt đầu đếm.

Chung quanh cô là những người lính từ trung đội đặc công đang mặc quân phục, đứng sẵn với những khẩu súng tiểu liên trên tay. Mặc dù chúng chỉ toàn đạn sơn thôi, nhưng những người dân này thì hoàn toàn không biết điều đó. Mizuki đã quyết như thế để thêm phần hồi hộp cho trò chơi này.

“…97, 98, 99, 100!”

Khi Mizuki kết thúc việc đếm, những gã đàn ông mang súng lao xuống khỏi sân khấu. Chạy quanh phố phường thủ đô, họ đang săn lùng những người tham gia hiện mặc áo đỏ.

“Tìm được một người rồi!”

Cùng tiếng thông báo của Mizuki, những gã đàn ông bắt đầu nã loạt đạn sơn một cách không thương tiếc. Nạn nhân sau đó là những kẻ xấu số trốn cạnh mấy túi rác. Nhảy phốc qua hàng rào, những gã đàn ông bắn vào các bà nội trợ đang mặc tạp dề đang trốn trong nhà. Bị bắn bởi khẩu súng sơn mà họ nghĩ là đồ thật, họ hét lên vì đau, bất tỉnh hoặc cầu nguyện Chúa.

“Vui thật đấy!”

Mizuki có thể làm bất cứ thứ gì tùy thích. Thực tế thì cô bé đã làm thế hằng ngày rồi, nhưng với quyền lực mà cô bé đang nắm trong tay lúc này, không ai có thể chống lại được cô bé cả.

“Rồi, tiếp theo là ai đây?”

Mizuki đi xuống một con ngõ, tìm kiếm con mồi. Cuối cùng, cô tìm được gì đó đáng nghi trong tầm mắt của mình. Từ đầu ra của một đường ống lớn dẫn vào trong tường, có một cái bàn tọa của con người đang thòi lòi ra ngoài. Vì có váy nên khả năng cao là nó là của một cô gái rồi. Nó khá đầy đặn, cặp đùi đó không có tí gầy gò nào.

“…Một cái mông?” Mizuki nghiêng nghiêng đầu, chọc vào vật thể sống kia.

“Mugh! Mgggh!”

Một giọng nói phát ra từ chiếc mông kia trong khi nó đang ngúng nguẩy trái phải.

“Mugh? Một loại quái vật nào đó sao? Hay đó là tên của bạn?” Mizuki chọc vào chiếc mông đó thêm nhiều cái nữa.

“L-Làm ơn đi, giúp chị ra khỏi đây đi mà!”

Cô bé nghe thấy giọng nói phát ra từ trong đường ống.

“Ô kê con dê!” Mizuki đáp ứng ước nguyện của giọng nói nọ, ấy rồi hất tung chiếc váy lên.

“Kyaa?! Sao tự dưng lạnh thế?!”

“Ô? Tưởng bạn muốn mông của bạn thoát khỏi váy?”

“Không phải mông chị! Con người này đây mới là thứ muốn thoát ra khỏi đây! Cứ đà này thì chị đi đời mất! Em làm thế mà coi nổi sao?!”

Mizuki khoanh chéo hai tay.

“Hmm…thật tiếc nếu Mguh-chan cứ thế mà dẹo nhỉ. Nếu làm vậy, tất thảy nhân loại sẽ đều sẽ quên đi cái tên đầy vinh quang của bạn mất!”

“Vô nghĩa vãi! Giờ thì em cứu chị được chưa hả?! Đây là cơ hội cuối cùng của em, em biết mà, không thì chị sẽ chết ngạt một cách đau đớn trong đây mất!”

Tuy cô ấy là người đang ở vị thế người cầu cứu, nhưng lại nghe kiêu đến mức kinh dị. Nhưng, câu ‘Cơ hội cuối’ luôn gây tác động mạnh, đặc biệt là với mấy cô gái. Nỗi sợ khi không thể mua được bộ đồ, cảm giác phí phạm khi không thể dạo quanh phố phường với mấy bộ quần áo đáng yêu đã mua, điều đó thực sự kích thích bản năng của họ. Đặc biệt là với Mizuki, vốn đã sống một cuộc sống rất chi là xì-tin.

“Đừng chết mà, Mguh-chan! Tôi sẽ cố hết sức để kéo bạn ra!” Mizuki nói vậy xong rồi cởi giày và tất của cô gái đáng thương nọ ra.

Đôi chân trần của cô trông mịn màng như thể một đứa trẻ con vậy.

“Sao em lại cởi nó ra thế hả?!”

“Ể… Tôi lại làm sai nữa à? Tôi nghĩ làm thế thì bạn sẽ sống chứ… hô hấp qua da… hay gì đó ý?”

“Chị không thể! Ừ thì, chị có thể làm chút chút, nhưng nguồn chính vẫn là từ miệng chị nhá!”

“Hiểu rồi… Xin lỗi nhé, nhưng có vẻ là tôi không giúp gì được rồi.” Mizuki nhún vai và đang chuẩn bị bước đi khỏi.

“Em hoàn toàn có thể làm được mà! Đừng bỏ rơi chị chứ! Chỉ cần kéo chân chị như bình thường thôi mà!”

“…Bạn là thiên tài sao?!”

“Thì từ đầu đã chỉ có một phương án khả thi thôi mà!”

“Được zồi, hây ya!”

Lấy hai tay mình đặt lên đôi chân trần, Mizuki đặt một chân lên tường, dùng lực và kéo mạnh nhất có thể. Bên trong đường ống có tiếng kêu của cái gì đó, một thứ gì đó đang được kéo ra, với một tiếng thét, khi mà cô gái cuối cùng cũng đã được cứu ra.

“Haa… Huff… Chị tưởng chết tới nơi rồi chứ…”

Dù là cô gái đang ướt đẫm mồ hôi và lấm lem bùn đất, nhưng khuôn mặt của cô thì lại rất đỗi quen thuộc đối với Mizuki.

“Chờ đã, bạn không phải Mguh-chan! Là Kokage-chan kìa! Chị nói dối!”

“Chị có nói dối chỗ quái nào đâu! Chị chưa lần nào nói tên mình là Mguh-chan!”

“Chị phản bội em! Em không muốn nhìn mặt chị nữa đâu!”

“Chị không có phản bội em chỗ nào hết á, và ngưng ngay việc làm cho mọi thứ nghe kịch tính hơn đi!”

“Ô kê ạ~!” Mizuki đưa hai tay ra sau đầu và mỉm cười.

Không như chị gái mình, tinh thần của Mizuki khá là mạnh mẽ. Ngay cả khi thế giới đi tới hồi kết, cô bé sẽ chỉ đơn thuần nhún vai cùng câu ‘Đành chịu rồi’ và bước kiếp khác. Nói đoạn, Mizuki lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau sạch vết lấm lem trên mặt Kokage.

“Thế, chị đang làm gì trong cái ống đó vậy, Kokage-chan? Chị ngừng việc làm một con người và đã biến thành một cái phích cắm rồi à?”

“Chị không có dự định ngưng làm nhân loại! Chị đang định đột nhập văn phòng chính phủ, nhưng mà do là lần trước làm bất thành rồi nên lần này chị muốn thử đi bằng mấy cái ống.”

“Chị muốn đi vào văn phòng chính phủ sao? Vậy là chị muốn thành người làm công cho chính phủ sao! Đúng là cô gái tốt!”

“Không phải theo nghĩa đấy! Mà lẻn vào văn phòng chính phủ có biến người ta thành công chức đâu chứ!”

“Họ có thể tuyển chị do sự nhiệt tình mà chị đang nắm giữ đó.”

“Sử nhiệt tình của một tên trộm thì chẳng khác gì cái gai trong mắt của một tổ chức đâu!”

Khá rõ ràng rằng là cô hoàn toàn nhận thức được việc mình đang là bất hợp pháp. Với Mizuki, người đã từng nghĩ rằng trong đầu của cô ấy chỉ có mấy con người ngoài hành tinh, đó thực là một bất ngờ khá là thú vị. Phủi sạch bụi bẩn trên quần áo và trên da, Kokage đứng dậy.

“Chị muốn thêm thông tin về đất nước nhỏ đầy bí ẩn này. Dù là đất nước này được cai trị bởi Gia tộc Nanjou đi chăng nữa, hoàn toàn không có nguồn thông tin nào từ bên ngoài, thế có nghĩa là việc kiểm soát thông tin ở đây rất là nghiêm ngặt. Thế nên, chị sẽ dùng thời gian ở đây để đưa bí mật của họ ra ngoài ánh sáng! Khả năng cao là có một UMA bị che giấu ở đâu đây ý chứ…!” Cùng một đôi mắt lấp la lấp lánh, Kokage giơ một tay lên trời.

“Em hiểu rồi~ Được, em sẽ giúp chị! Cùng đi khám phá đất nước này nào!”

“Thật sao?!”

“Chứ sao nữa! Nghe vui đấy chứ!”

“Có được sự giúp đỡ của một người thuộc Gia tộc Nanjou sẽ là một chỗ dựa tương đối vững chắc đây! Nó sẽ cho chị quyền vào thêm một đống khu vực!” Kokage đẩy đẩy người về phía Mizuki, tay cầm máy ảnh.

“Và còn nữa… điều đó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc biết thêm về đất nước này… một khi em có thể đoạt được nó từ Onee-chan, nhỉ?”

“Nghe sợ thế, nhưng làm đê!”

“Rồi, vậy đi thôi nào! Một trong những nhiệm vụ cơ bản của RPG là trò chuyện với người dân trong thành phố đấy!” Mizuki nắm lấy tay Kokage khi bước đi.

Dù là cô bé cảm thấy như kiểu mình đã quên gì gì đó vậy, nhưng cô bé không phải người mông lung nhất về những điều có thể là sẽ xảy ra, nên là Mizuki không bận tâm về điều đó cho lắm.

~~~

「Mizuki-sama, Kawaraya, và cả tiểu thư nhà Shizukawa đều không có động thái nào đáng ngờ. Vì họ không có bất kỳ cơ hội nào để liên lạc ra bên ngoài kia, nên rủi ro hiện tại là 0%」Giọng nói của Sigma phát ra từ điện thoại.

“…Vậy sao. Làm tốt lắm. Cơ mà, biết đâu đấy họ sẽ cố làm gì đó ngu ngốc thì sao, hãy luôn để mắt tới họ đấy.” Ngồi trên chiếc giường trong phòng ngủ của nữ hoàng, Kisa đang cầm điện thoại trong tay.

Trong lúc Mikado đang đi tắm, cô đã gọi cho người chỉ huy đơn vị cá nhân của mình để quan sát những gì bên ngoài cung điện.

「Hiểu rồi. Rồi, mọi thứ đều thuộc về cô, Kisa-sama. Đẩy toàn bộ những người chơi khác xuống vũ đài và chỉ để mình cô độc diễn」

“Ý cô là sao hả? Quả là lần này tôi có chuẩn bị kế hoạch kỹ lưỡng thiệt, nhưng để bị sập bẫy là lỗi của họ đó chứ. Chưa kể là họ đều tự nguyện rời đi đấy.”

Mizuki thì đã được đặt vào tay nguyên một quốc gia để làm sân chơi rồi, Kokage thì đang khám phá bí ẩn của đất nước này còn Rinka thì đã được biếu cho một cung điện sang trọng khác. Tất cả các cô gái đều đã nhận được bồi thường thích đáng để đổi lấy việc họ không làm loạn lên rồi.

“Nói cách khác thì, cảm xúc của tôi mạnh hơn của họ rất nhiều.”

「Nói hay lắm. Tôi đoán rằng cô là người yêu thằng nhóc chết tiệt nhà Kitamikado nhất đấy」Sigma nói với giọng cà khịa, khiến cho Kisa bắt đầu đỏ mặt lên mà nổi cơn giận.

“C-Cô sai rồi. Nó chỉ là, tôi sẽ không từ bỏ Mikado dù phải trả một cái giá lớn cỡ nào đi chăng nữa, nếu cần thiết, tôi còn có thể hỏa thiêu luôn cả cái cung điện hoàng gia này ý chứ!”

「Trời ạ, tình yêu tuyệt thật đấy. Ngay cả tôi cũng có cảm giác ấm áp và ngà ngà trong lòng nè.」

“Lại lần nữa này, cô sai rồi nhá—!!!” Quên tiệt chuyện đây là một cuộc gọi bí mật, cô gào ầm lên vào chiếc điện thoại thông minh của mình.

Sự lúng túng ngập tràn trong đầu cô. Và do thế, cô còn không nhận thấy được tiếng bước chân đang từ từ tiếp cận mình.

“Cái gì sai cơ?”

“Hyaaa?!”

Bị gọi từ chỗ lối vào phòng ngủ, tim của Kisa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Mikado vừa tắm xong, đang đứng ngay cửa, khoác lên mình chiếc áo choàng tắm. Cậu luôn có vẻ ngoài sạch sẽ chỉn chu, nhưng giờ cậu lại còn có thêm cả tính tươi mới nữa. Kisa vừa nói vừa ngắt cuộc gọi theo phản xạ.

“Ể? K-Không có gì sai đâu! Không có gì sai cả!”

“Thế, cô đang nói cái chuyện vô nghĩa gì thế hả…?”

“Sao tôi phải nói cho cậu hử?! Tôn trọng quyền riêng tư của tôi đi! Sao tôi lại phải đi nói cho cậu đến cả mấy chuyện nhỏ như mắt muỗi chứ hả?! Tôi thà cho phát nổ toàn bộ tế bào cho cơ thể còn hơn nhá!”

“Nghe có vẻ là chuyện lớn đấy nhỉ?!” Mikado tái mét lại.

“Đúng, đúng thế đấy! Nếu cậu hiểu rồi, thì dừng ngay việc tọc mạch này lại đi nhé! …Dù vậy, tôi không ngại nói cho cậu sau khi trò chơi này đi đến hồi kết đâu.” Kisa lảng tránh ánh mắt của cậu, khoanh hai tay lại với nhau.

Đúng vậy, bây giờ thì cô không thể nói cho cậu biết được. Về thứ cảm xúc dữ dội, cháy bỏng trong lồng ngực cô. Đầu tiên, cô phải chơi cho xong trò này và giành chiến thắng cái đã. Chiến với cả Mikado lẫn gia đình của cô. Nếu Kisa cứ thể mà bỏ cuộc, chuyển hộ khẩu sang Gia tộc Kitamikado như vậy, Mikado chắc chắn sẽ bị sát hại bởi Gia tộc Nanjou. Ngay cả khi gia chủ cho phép thì những người ở dưới chắc chắn cũng sẽ không cho.

“Nghe như cô đang nói chuyện với Mizuki ấy, nên tôi mới thắc mắc. Cô nói là cô để họ đi lượn lờ tùy thích, nhưng bên trong một quốc gia xa lạ thế này, cô biết đấy…” Mikado hướng ánh mắt lo lắng về phía cánh cửa sổ.

“…Cậu lo lắng cho họ hả? Cậu thích họ hay gì đó sao hử?”

“Ờ, tất nhiên là thế rồi.”

“Ể…”

Trước thứ phản ứng hời hợt của Mikado, Kisa cảm thấy như vừa bị đâm thẳng đinh nhọn vào tim vậy. Điều đó thể hiện rõ trên mặt của cô, khiến Mikado hoảng loạn.

“K-Không phải theo cách kỳ lạ đó hay gì đâu mà!? Chỉ là, như một người bạn bình thường thôi! Rinka, Kawaraya, và Mizuki là những cô gái tốt mà, phải chứ.”

“Ư-Ừ! Cậu đang chiến đấu với tôi mà, nên không tính là cậu cắm sừng tôi được!”

“Không có cái sừng nào ở đây cả. Không có gì đâu mà.”

“…Được rồi.”

Nhận được cái nhìn chính trực từ Mikado, Kisa nhẹ gật gật đầu. Tự nhiên lại thấy vui vui. Chỉ cần biết rằng cậu ta sẽ không đi tán mấy cô gái khác trong khi họ chiến nhau trong trò chơi tình ái đã khiến cô cảm thấy hơi chút rúng động rồi. Dù lý do thì có thể hơi khác với những gì cô nghĩ, cậu chỉ hướng về cô mà thôi. Và không như Gia tộc Nanjou, Mikado không phải tuýp người xảo trá. Những lời cậu nói ra sẽ được cậu đảm bảo dù phải trả cái giá nào đi nữa.

“Ưm… Nếu cậu lo như thế, cậu muốn kiểm tra họ qua máy quay chứ?”

“Làm được à?”

“Phải. Sigma luôn theo dõi từng đường đi nước bước của họ để đảm bảo họ không làm gì đó ngu người hay tự đả thương chính mình theo bất kỳ hình thức nào.”

Nói cách khác, đó là để họ không gây phiền hà cho Kisa trong trò chơi tình ái, nhưng cô quyết định giữ điều này cho riêng bản thân.

“Hiểu rồi. Cô quả là người tốt đó, Kisa.” Mikado nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Ư-Ừ.” Kisa gật đầu trong lúng túng.

Trên thực tế, cô hoàn toàn chẳng làm gì tử tế cả và được gọi là ‘người tốt’ thì hoàn toàn đối nghịch với một thành viên điển hình của Gia tộc Nanjou, nhưng vì lý do nào đó, cô lại không thấy ghét khi bị Mikado gọi như thế. Thay vì phí thời gian để nghĩ ngợi về nó, Kisa sử dụng điện thoại thông minh của mình và gọi cho Sigma.

“Hiển thị cảnh quay của máy quay an ninh lên màn hình điện thoại của tôi, tôi muốn cho Mikado xem nó.”

「Trời ạ, hai người định nhìn trộm à? Không phải thế có hơi kinh dị cho một kế hoạch hẹn hò sao?」

“Chúng tôi chả nhìn trộm gì sất, chỉ là Mikado đang lo cho họ thôi.”

「Hiểu rồi. Kisa-sama tốt với thằng nhãi khốn nạn nhà Kitamikado quá đó」

“Khóa xừ cái mõm cô lại và mở tôi xem đi.”

Trước khi Sigma nói bất cứ gì thừa thãi, Kisa cúp cuộc gọi. Sẽ thật tệ nếu vừa rồi Mikado nghe được Sigma qua điện thoại. Tuy Sigma làm việc rất tốt, nhưng thái độ của cô với mọi người thì thật đáng khó chịu.

Chưa tới vài phút trôi qua, góc nhìn của chiếc máy quay đã được hiển thị lên điện thoại thông minh của Kisa. Đầu tiên, họ thấy Rinka, hiện đang dùng trà trên một sân thượng quý phái cùng một hầu gái bên cạnh.

Tiếp đó là Kokage, người đang mặc như một ninja và trèo lên tường một tòa nhà.

“…Cậu ấy đang làm gì vậy…?”

“Có vẻ là cô ta đang cố lẻn vào kho trữ đồ của chính phủ.”

“Thực sự ổn nếu mặc kệ cậu ấy hả?! Cô còn xem làm cái gì nữa?!”

“Không vấn đề gì. Vì cô ta không làm phiền chúng ta, tốt thôi nếu biếu không cho cô ta tí thông tin.”

“Chà, cậu ấy đang làm phiền cô theo cách khác đó chứ…” Mikado nhìn vào Kokage trên màn hình.

Khi leo tới nóc tòa nhà, cô ấy đụng trúng một bảo vệ rồi vừa chạy biến ra ngoài vừa la hét. Có vẻ là Kisa thấy ổn khi để Kokage tự do miễn là cô không bị làm phiền trong trò chơi tình ái.

Cuối cùng, Mizuki được hiện lên trên màn hình. Lăn lăn lộn lộn trên thứ nhìn như chiếc thảm trong phòng riêng của mình, cô bé đang nhai ít bánh quy trong khi đang chơi trò chơi di động mọi khi của mình. Đó là cuộc sống thường nhật của cô bé tại Nhật. Nhưng đột ngột, cô bé nhổm người dậy, đôi mắt ngây thơ thuộc Gia tộc Nanjou của cô bé nhìn trực diện vào máy quay.

“Có phải con bé đã… phát hiện ra rồi?”

“Lần này thì bọn tôi đã cố hết sức để giấu mấy cái máy quay giám sát rồi, nhưng mà…”

Trong lúc hai người họ có chút bối rối, Mizuki đơn thuần là thè lưỡi ra. Sau khi mở một nụ cười mang tính trêu đùa, cô bé chậm rãi tháo dây áo yếm trên vai và để lộ lớp áo lót bên dưới. Cùng làn da trắng của cô bé ngày càng hiện rõ trước màn hình, bộ ngực của cô bé cũng thế.

“Rõ ràng là con bé đã biết rồi kìa?!”

“Cậu không được nhìn!!!” Kisa dục đi chiếc điện thoại thông minh của mình.

Khi đập vào cửa sổ, nó tạo ra những đường nứt, nhưng nó còn tốt gấp hàng trăm lần so với việc Mikado thấy Mizuki trong bộ đồ lót của cô bé, và cô đã tạo sẵn ổ đĩa sao lưu lại ảnh của cậu rồi, vậy nên cô chẳng mất mát gì. Cơ mà, em gái của cô vẫn liều như mọi khi. Không chỉ biết về vụ Kisa đang theo dõi mà còn cả vụ Mikado đang ở đây nữa chứ. Ngay cả khi bị tống cổ ra khỏi cung điện, cô bé vẫn khiến Kisa phải trải qua hết cơn đau đầu này tới cơn đau đầu khác.

“T-Thấy chưa, mọi người đều đang ổn mà.”

“Ư-Ừ. Như cô nói thôi.”

Quả như dự liệu, đôi tai của Mikado đang đỏ bừng lên. Ai có thể trách cậu kia chứ, Mizuki đáng yêu kia thế kia mà. Rinka và Kokage thì cũng vậy nốt. Xung quanh Mikado có quá nhiều thiếu nữ quyến rũ tới mức nguy hiểm. Đó là lý do vì sao Kisa phải đi xa tới mức độc quyền chiếm giữ cậu trên đất nước của mình.

“Bữa ăn đã sẵn sàng rồi đấy. Là một nữ hoàng với trái tim nhân hậu, tôi sẽ bón cho con người khốn khổ Mikado.”

“Tôi không có khốn khổ tí nào hết, và tôi có thể tự ăn được.”

“Không đâu. Kiểu gì thì kiểu, hai tay cậu đằng nào cũng sẽ bị gãy xương nghiêm trọng với lý do bí ẩn nào đó thôi à.”

“Vì lý do nào đó mà chưa chi tôi đã biết thủ phạm của vụ đó rồi đấy.”

“Không đáng lo đâu… fufufu…”

“Điệu cười nham hiểu đó không mang tác dụng trấn an đâu, cô biết chứ?!”

Kéo cánh tay đang đề phòng của Mikado, Kisa lôi cậu đến chiếc bàn tại căn phòng kế bên họ. Cung điện có vài cái phòng ăn mở, nhưng cô thì thích bầu không khí chỉ có hai người họ hơn là có những người hầu gái ở xung quanh.

—Ai ra đòn trước thì người đó thắng.

Có chút vội vàng, Kisa bám lấy cánh tay của Mikado.

~~~

Tại một khu rừng, cách khá xa trung tâm thủ đô. Ở điểm mù của máy quay cũng như binh lính, Rinka đã gọi Kokage đến. Cô đã phát giác ra chuyện có người theo dõi cô từ lâu rồi. Đối với Kisa thì một người hôn thê như Rinka là kẻ địch lớn nhất, vậy nên cô ấy rõ ràng là đang cố tách họ ra khỏi nhau.

Đó là lý do vì sao mà Rinka đã hành động sáng suốt và thủ vai một công dân tuân thủ. Lợi dụng lỗ hổng mà những người lính và Kisa đã để lộ ra, cô đã sắp xếp được một cuộc gặp mặt như này. Lý do cô chọn Kokage là do trước đây cô ấy đã là một sự trợ giúp đắc lực. Ngoài ra, Mizuki thì quá thiếu chắc chắn cũng như quá tùy hứng để được tin tưởng, bởi vì cô bé luôn có thể gia nhập cùng Kisa.

“Tớ không nghĩ… chúng ta có thể tiếp tục như vậy đâu.” Rinka nói với vẻ không vui.

“Phải! Cứ đà này thì sự nóng lên toàn cầu sẽ đoạt mạng chúng ta mất!”

Sửa lại. Không chỉ Mizuki, cả Kokage cũng bất định không kém. Thế bất nào mà cô ấy có thể nhảy số sang sự nóng lên toàn cầu ngay cả lúc này nhỉ? Tuy nhiên, hết người để nhờ rồi, Rinka chỉ có thể có gì dùng nấy thôi.

“Ừm, tớ không định bàn về chuyện đó hôm nay…” Rinka cố gắng lái lại về chủ đề chính, nhưng Kokage đã không thể dừng lại được nữa rồi.

“Hợp lý. Thay vì ngồi đây và tám nhảm về hiện tượng nóng lên toàn cầu, chúng ta phải tham dự hội nghị thượng đỉnh có liên quan tới việc bảo vệ môi trường thôi! Theo suy đoán của tớ, nguyên nhân không phải là tại chúng ta mà là do những người sống dưới lòng đất đó! Số lượng của cá voi và cá chình giảm xuống là do những người dưới lòng đất thích ăn chúng nhất! Thế cậu nghĩ sao?!”

“Tớ còn không biết phải nói gì cả!”

“Chỉ cần cho tớ biết cảm nhận thật lòng của cậu thôi! Nếu cậu nghĩ rằng lỗi là tại những người sống dưới lòng đất, nhấn A, nếu cậu cho rằng những người sống dưới nước đã làm điều đó, nhấn B!”

“Thế cái nút mà cậu đang nói tới ở đâu hả?!”

Dù chính cô là người đưa ra lựa chọn, Kokage vẫn cứ nhìn quanh quất trong bối rối.

“Vậy là cậu không thể thấy chúng sao, Rinka-chan… những cái nút đang lơ lửng giữa không trung nè…”

“……?!”

Lần đầu tiên trong đời, Rinka cảm thấy sờ sợ Kokage. Cô hiện tại đang tự hỏi cô ấy đang nhìn thấy cái gì, và liệu có nên vác cậu ấy tới bệnh viện hay không, hay là chính Rinka mới là người quái lạ nhỉ.

Hắng giọng, Rinka cắt đứt dòng suy nghĩ.

“Điều tớ muốn bàn luận vào ngày hôm nay là Mikado-sama… Cậu thực sự thấy ổn nếu để Mikado-sama ở một mình với Kisa-san nãy giờ hả.?”

“Ý tớ là… Tớ thấy có chút cô đơn, nhưng…”

“Cô đơn…?”

Vì lý do nào đó, Kokage đã không bày tỏ ý kiến khách quan mà lại vác cả cảm tính cá nhân vào, khiến Rinka cảm thấy đôi chút khó chịu.

Kokage bắt đầu đỏ hết cả mặt lên trong khi huơ huơ tay.

“À, không, không có gì đâu! Đúng là bỏ Mikado ở lại thì tệ thật đấy, nhưng tớ sợ khi phải đối đầu lại với Gia tộc Nanjou, để đề phòng họ sẽ trút giận lên tớ, và tớ chắc rằng sau cùng thì hai người đó sẽ cảm thấy chán khi ở trong cung điện đó mãi thôi!”

“Chán sao… Tớ nghi ngờ về điều đó đấy. Tớ thấy như kiểu họ có thể sống ở đó tới hết đời luôn ý chứ. Ít nhất thì tớ sẽ không ngại dành hết đời để ở với Mikado-sama trong cùng một phòng đâu! Tớ không quan tâm mình sẽ phải dùng tới kế sách gì đi nữa.”

“Eeek?! Cậu cũng đáng sợ không kém đâu, Rinka-chan!”

—Người có thể nhìn ra những cái nút tưởng tượng giữa không trung cho hay.

“Ngoài ra thì, ngay cả khi Kisa-san thả Mikado-sama sau một thời gian, thì có lẽ gạo đã nấu thành cơm rồi.”

“Gạo nấu thành cơm…?” Kokage nghiêng đầu trong bối rối.

“Cốt nhục của Mikado-sama có thể đang phát triển trong người Kisa-san ấy chứ.”

“Đ-Đứa bé sao?! Không… Không thể để chuyện đó diễn ra được! Hai người họ vẫn đang học cao trung và cũng chưa kết hôn nữa, vậy sao có thể!”

“Tuổi tác và ngoại cảnh là không đáng tính đến! Nếu tớ là Kisa-san thì tớ đã làm rồi ý chứ. Để chàng ấy chìm vào mê man và ép chàng ngủ với tớ để chàng ấy có lý do để không bao giờ rời bỏ tớ!”

“Rinka-chan thậm chí còn đáng sợ hơn cả Kisa-chan nữa kìa?!” Kokage rùng mình trong sợ hãi khi nghe được tuyên bố của Rinka.

Trong não Rinka, luật là ai được ẵm con cậu ta trước sẽ là người chiến thắng trên mọi phương diện.

“Đó là sao tớ muốn đi cứu Mikado-sama bằng mọi giá. Nói thì nói thế, nhưng với chỉ nội sức lực của bản thân thì còn chẳng thể tiếp cận cái cung điện đấy cơ … vì thế mà tớ muốn nhờ cậu giúp.”

“Fueh?! Cậu tính nổi dậy chống phá Kisa-chan sao?!”

“Cô ta mới là người bắt đầu chuyện này với thứ mưu hèn kế hiểm đáng ghê tởm của mình. Và tớ nghĩ cậu hẳn là có kỹ năng ẩn nấp và lẻn vào trong một số nơi nhất định. Và tớ cũng nghe được rằng kỹ năng của cậu thuộc hàng đầu, ngay trong chính gia tộc của cậu.”

“Ư-Ừ thì, cảm ơn cậu nhé, nhưng trong trường hợp này thì không phải hoàn toàn đâu~ Rốt cuộc thì tớ luôn luôn thất bại, tớ quả là một kẻ vô dụng mà, ehehe~” Sau khi được ca ngợi thì Kokage bỗng trở nên bối rối.

Rinka thấy cơ hội cho mình, tóm lấy cánh tay của Kokage trước khi cô bồi thêm vào đòn tấn công.

“Làm ơn đi, giúp tớ với! Tớ chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi!”

“C-Chỉ tớ thôi?! Nếu cậu nói thế

thì… Ưưư…”

“Kawaraya-san…!”

“…T-Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ cố hết sức, vậy nên hãy cứ giao cho tớ!”

Sau khi bị hạ gục, Kokage vỗ lên ngực mình trong khi tuyên bố trong tự mãn.

~~~

Mùi hương nhẹ từ làn khói lan tỏa khắp phòng ngủ của nữ hoàng. Với việc không có đồng hồ và tấm rèm đã che đi cửa sổ, sau khi ở đây cả trưa và tối, Mikado thậm chí còn không biết được thời gian, hay bao nhiêu ngày đã trôi qua từ khi cậu tới cái cung điện này.

“Mikado… ta cùng chơi thêm lần nữa vào hôm nay nào.”

Ngồi trên giường, Kisa chìa tay về phía của Mikado và nhẹ nhàng mời gọi cậu. Những thứ duy nhất xảy ra tại căn phòng này là các trò chơi. Hết trò chơi này tới trò chơi khác. Nếu bạn thua, bạn sẽ mất đi cả trái tim và linh hồn của mình. Mỗi trò chơi đều có thể định đoạt tương lai của hai bọn họ, vắt kiệt tới từng chút một não của họ.

“Trò gì đây?”

“Hôm nay thì tôi đang nghĩ tới việc chơi trò chơi câu hỏi.”

Kisa chỉ tay vào cái một cái thùng trên những tấm sa tanh được trang trí bằng những món đồ cổ lấp lánh. Trên đỉnh của nó là thứ gì trông na ná như một quả nho bằng bạc đang phát ra một thứ ánh sáng đáng ngờ nào đó.

“Nó không phải là một thứ quả bình thường, phải chứ…?”

“Dĩ nhiên là không. Đây là thứ quả Nectar được trồng một cách đặc biệt, chỉ có độc nhất tại Vương quốc Vinh quang. Kết hợp các chất lại với nhau trong quá trình trồng trọt khiến nó có tác dụng gây say.”

“Chúng ta là trẻ vị thành niên đó…”

“Đừng lo, nó khác với cồn thường mà. Ừ thì, ở Vương quốc Vinh quang, ngay cả trẻ vị thành viên cũng được nốc rượu và dăm ba cái thứ luật lệ chẳng khác gì tra tấn của Nhật thì không có hiệu lực tại đây.” Kisa đưa ra một lời giải thích gãy gọn.

Cô hẳn đã chuẩn bị sẵn lời giải thích do cô biết Mikado cần mẫn và nghiêm túc tới mức nào.

“Luật trò này thì khá là đơn giản. Hai ta sẽ hỏi những câu hỏi khác nhau. Cái hộp này được tích hợp sẵn máy phân tích giọng nói, thế nên có thể phát hiện mấy lời lộn xào ngay tức khắc và hú còi. Mikado, cậu thử bố láo gì đó xem?”

“Bố láo? Hừm…”

Là một thành viên của Gia tộc Kitamikado, cậu được nuôi dạy để không bao giờ được nói dối. Mặc dù nó được cho phép trong cuộc chiến trên bàn đàm phán hay vì sự an toàn của một người nào đó, nhưng không được phép làm lợi cho bản thân như một kẻ tầm thường theo bất cứ hình thức nào.

“Nói gì cũng được.”

“Thế thì… Tôi là bậc thầy chém gió.”

Ngay tức khắc, tiếng hú phát ra từ cái hộp có hình trái cây.

“Kiểu kiểu thế đấy.”

“Nó hoạt động tốt chứ nhể. Tôi sẽ muốn phổ biến rộng rãi nó trong xã hội Nhật đấy.”

Mikado thể hiện ra sự ngưỡng mộ, nhưng Kisa lại hơi chút rùng mình.

“Cậu muốn tạo ra một phản địa đàng chắc? Trong thế giới nơi việc dối trá là không được phép, mọi người sẽ đi giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm mất. Nó sẽ là một địa ngục trần gian, hay ít nhất đó là thứ tôi nghĩ.”

“Thật sao? Nó sẽ không phải là một vườn địa đàng, nơi mọi người sống một cuộc sống trung thực và hiền hòa sao?”

“Chà, trong trường hợp đó, tôi nghĩ rằng ý kiến của chúng ta sẽ không bao giờ hòa hợp rồi. Và tốt thôi, người chiến thắng sẽ có quyền trưng dụng kẻ thua cuộc để tái thiết Nhật Bản theo mong muốn cá nhân nhé.”

“Được. Vậy, chỉ tôi phần còn lại của luật chơi đi.”

Mikado đã biết ngay từ khi bắt đầu rằng suy nghĩ của họ sẽ khác nhau rồi. Trước khi Gia tộc Kitamikado và Gia tộc Nanjou cùng đồng thuận về điều gì đó thì địa ngục đã đóng băng rồi. Tuy nhiên, Mikado không khỏi cảm thấy có chút cô đơn trước sự thật trần trụi đó

“Cả hai ta đều được quyền quyết định có trả lời câu hỏi của người kia hay không. Tuy nhiên, trong trường hợp một người chọn bỏ lượt, hình phạt là sẽ phải ăn một miếng nectar. Lặp lại liên tục, người gục trước là kẻ thua cuộc. Đơn giản, phải chứ?”

“Nó đơn giản đấy, nhưng mà…”

Vì thứ cậu phải đối địch lại là Kisa, nên phải có một cái bẫy ở đâu đó quanh đây.

“Có một thứ tôi muốn xác nhận. Có phải trái cây luôn có tác dụng khác nhau dù có ăn phần nào và cô có mang theo lọ thuốc giải nào không đấy?”

“Cả hai đều không. Xác suất đều như nhau, nên đây là một trò chơi công bằng. Tôi đã từng chơi trò này với Mizuki rồi, nên tôi có thể có thêm tí lợi thế, nhưng cơ thể của cậu thì lại được xây dựng để có thể ăn được nhiều trái cây hơn, thế này sẽ cân bằng mọi thứ lại.”

Chiếc còi không hú lên, nghĩa là Kisa đang nói thật. Trong trò này, ta có thể giành chiến thắng chỉ với chiến lược thuần túy, vì vậy có lẽ Kisa thấy không cần thiết đặt mấy cái bẫy mà có thể thành tự bóp. Quả vậy, Mikado chẳng phát hiện ra thứ gì như thế cả, không như vụ thuốc kích dục hay nguyên một quả du thuyền hồi trước. Nói cách khác, Kisa cực kỳ tự tin vào chiến thắng. Có liều thì ăn mới nhiều chứ. Nếu tận dụng lượt hỏi một cách chuẩn xác, cậu ta có thể sẽ khơi ra được vài thứ dấu hiệu của tình cảm.

“…Được, tôi chấp nhận cuộc đấu.”

“Đó là điều tôi muốn nghe đấy. Quyết định thứ tự bằng cách tung đồng xu nào.” Kisa thò ngón tay vào khe ngực mình trong bộ babydoll.

Cơ thể cô thì có thể mảnh mai đấy, nhưng khe ngực của cô thì không đùa được đâu, khi mà cô lấy ra một đồng tiền vàng lấp la lấp lánh. Hành động đấy đã dội thẳng lên đầu Mikado một lượng sát thương kinh khủng trước cả khi trận đấu bắt đầu. Dù sao đi nữa, Kisa ném đồng xu lên không trung và đập nó vào lòng bàn tay.

“Tôi là mặt sấp.”

“Vậy tôi là mặt ngửa.”

Bỏ tay ra, Kisa để lộ ra đồng xu đang ở mặt sấp.

“Vậy tôi sẽ đi trước.”

“Ừ.”

Cậu nói thế, nhưng rồi cậu lại tự rủa bản thân vì đã không suy nghĩ kỹ hơn. Kisa đã quyết định mặt mình chọn sau khi đồng xu về cơ bản là đã được định sẵn. Chưa kể là cô chỉ đơn thuần quyết định cô đi trước mà không cần xác nhận thêm bất cứ gì. Cơ mà, có cố sửa sai thì đã muộn rồi, Kisa tung câu hỏi đầu tiên về phía của Mikado.

“Mikado… cậu có tấm hình nào của tôi trên điện thoại không?”

“Cái…?!”

Ngay đòn mở màn, Mikado dính ngay một câu chí mạng. Khỏi cần nói, cậu chắc chắn có chúng. Dù cậu đúng là có vài tấm như một ‘dịch vụ’ từ Mizuki, cậu cũng lén tự chụp nữa. Mặc dù điện thoại đã bị khóa nhưng đôi khi cậu vẫn ngắm chúng trong phòng riêng của mình. Khi cậu cảm thấy không có hứng học, thứ này sẽ tiếp thêm cho cậu một đống động lực. Gia tộc Kitamikado luôn giảng giải về đặc tính gây mất tập trung của tình yêu, nhưng với Mikado thì nó lại mang tác dụng ngược lại.

“Không phải ảnh trong một cuộc gặp mặt hay một chuyến đi, chỉ là ảnh của mình tôi mà thôi. Cậu có cái nào không?”

“………”

Mikado vận não hết công suất. Nếu cậu trả lời là có, đó sẽ được coi là một lời thú nhận tình cảm với Kisa. Người ta sẽ không có một tấm hình nào về người mà người ta không ưa trên điện thoại của mình. Tuy nhiên, nếu cậu nói không có, chiếc máy phân tích giọng nói sẽ ngay tức khắc hú còi lên mà cho biết việc cậu vừa lộn xào. Càng muốn giấu thì lại càng thể hiện rõ hơn tình cảm của mình mà thôi. Nếu cậu quyết định bỏ lượt, điều đó cũng giống như nói rằng cậu có vài tấm vậy, nhưng nó không được coi là một lời thú nhận trực tiếp về cảm xúc, nghĩa là cậu có thể tránh được việc bị đánh bại.

Bị ép tới thế này chỉ bằng một câu hỏi, quả không hổ danh là người của Gia tộc Nanjou. Thiếu nữ này là một con quái vật đích thực.

“……Bỏ lượt.” Mikado tuyên bố trong sự không cam lòng.

“À-Hááá~ Hiểu rồi…” Đôi má của Kisa bắt đầu đỏ ửng lên và cơ thể cô thì đang lộ ra vẻ bồn chồn trong ngượng ngùng.

Cô cố giấu khuôn mặt sau điện thoại thông minh của mình, cô ngước lên Mikado, lại một cử chỉ dễ thương khác của cố. Như thể cô thấy xấu hổ khi biết Mikado có lẽ đã có ảnh của cô vậy.

“Ư-Ưm… cậu biết chứ? Tôi rất là không vui khi cậu chụp tấm nào dìm hàng tôi đấy, nên tôi không ngại đưa cậu vài tấm do tôi đích thân kiểm duyệt đâu… cứ tự nhiên nếu cậu muốn lấy cái nào nhé…”

“Ừ thì…” Mikado phải gồng hết sức lên để có thể kiềm chế bản thân mà nói đồng ý.

“Rồi… giờ là lúc thực hiện hình phạt. Đến đây.”

Mikado theo lời bảo của Kisa mà di chuyển đến giữa giường rồi được cô đưa cho một miếng của loại quả nọ. Với những ngón tay xinh đẹp của mình mà như thể vừa được làm móng xong, cô đẩy miếng trái cây vào miệng cậu. Ngay trong khoảnh khắc cậu cắn vào nó, nước quả tràn ngập miệng cậu, xộc thẳng lên tận não. Thế giới trước mặt cậu xoay mòng mòng, mồ hôi túa ra khắp người cậu.

Hồi còn nhỏ, cậu đã vô tình uống phải một ngụm sake Nhật, tác động lúc này còn mạnh hơn lúc đó. Cậu cảm thấy khả năng tư duy của mình bị hạ đi. Với việc đó, Mikado ngộ ra ý nghĩa thực sự của trò chơi này. Không phải là để người kia trả lời, mà là để người đó bỏ lượt. Nói cách khác, Mikado phải nghĩ ra những câu hỏi mà dù thế nào đi nữa Kisa cũng sẽ chọn bỏ qua. Cơ mà, Kisa hẳn là sẽ mong đợi những câu hỏi như vậy, và đã chuẩn bị sẵn cách đối phó rồi.

“Giờ tới lượt tôi. Trong đầu nhà Nanjou nghĩ gì mà lại đi cai trị Vương quốc Vinh quang thế?”

Vì đây là loại thông tin liên quan tới mưu kế, cô không thể cứ thế mà trả lời được. Với nó, cậu ta đảm bảo được một phát phạt cho Kisa, nhưng—

“Với mục tiêu sau chốt là giật dây toàn bộ Nhật Bản, bọn tôi đang làm việc này như một cuộc thử nghiệm.” Kisa chỉ đơn thuần là một nụ cười đầy tự tin về phía Mikado.

“Thực sự ổn nếu nói với tôi hả?!”

“Không thành vấn đề đâu. Dù sao thì cậu cũng sẽ đưa thông tin về đất nước này cho Gia tộc của mình để rồi họ sẽ mò được mục đích của bọn tôi thôi mà.”

“Cô không lo về việc bọn tôi sẽ quấy nhiễu cô ngay tại đây hả?”

“Ngay cả khi cậu có cố thử, chúng tôi vẫn đang kiểm soát hoàn toàn đất nước này mà, nên ngại gì không thử đi chứ.”

“Ư…”

Mikado phí phạm mất một câu hỏi rồi. Nghiến răng, cậu nhìn qua chiếc thùng đựng Nectar. Và rồi, đến lượt của Kisa.

“Mikado, cậu có đang thích cô gái nào không?”

“Cô tiếp tục hỏi thẳng mặt luôn hả?!”

Từ bề ngoài, Kisa đã không ẩn ý một câu hỏi to bự hơn. Cô đang muốn biến trận này thành một trận tốc chiến, khiến cho Mikado dính thêm càng nhiều nectar càng tốt. Một lần nữa, đó lại là chuẩn mực của Kisa.

“Không phải theo nghĩa như đối với bạn bè và gia đình, được chứ. Theo nghĩa lãng mạn ấy.” Có thể nhận ra có chút căng thẳng trong lời nói của Kisa.

Cô nhìn chăm chăm vào cậu, dường như cô đang lo về câu trả lời của cậu vậy. Đó quả là một câu hỏi gan góc, nhưng cậu không thể để cô tiếp tục trên kèo được.

“……Tôi có.” Cậu đưa ra một câu trả lời thành thực.

“V-Vậy là cậu có…” Kisa thể hiện một biểu cảm hiếm hoi, cô cúi mặt xuống.

Có phải cậu đang nói về Kisa không? Hay là về Rinka, Mizuki, hay thậm chí là Kokage đây? Cậu không nói cụ thể chút nào, khiến cho Kisa nhận thêm sắt thương. Cùng lúc đó, Mikado cảm thấy được mắt mình đang quay cuồng, khi mà nectar đã phát huy tác dụng. Trước khi gục xuống, Mikado phải đánh trả thôi. Do đó, cậu quyết định sẽ đưa ra một câu hỏi mang tính sát thương cao.

“Sao cô lại đi bắt đầu trò chơi tình ái này với tôi?”

“Ể-Ể… tại sao ư…?” trông có vẻ Kisa đang hoang mang.

“Ý tôi là, liệu có phải tất cả trị nhằm mục đích nắm nhà Kitamikado trong lòng bàn tay? Chỉ vì mục tiêu chính trị thôi sao… hay còn mục đích nào khác đây?”

Mikado muốn cô đưa ra một lý do khác. Đây là điều mà lúc trước cậu muốn hỏi kể cả khi không có trò câu hỏi này đi chăng nữa. Về phần Kisa thì cô đơn thuần đang đặt nắm đấm lên trên đùi.

“Vì trong quá khứ, cậu đã…”

Cô nói một cách lấp lửng như vậy rồi cắn môi. Sự do dự đã làm phong phú thêm màu sắc của biểu cảm của cô. Như một đứa trẻ đi lạc, Kisa không biết phải đi đâu về đâu cả.

“………Bỏ lượt.”

Mikado chán nản. Cảm giác đó đáng ra phải không có ở cậu mới đúng, bởi cậu đã giành được một lượt thắng quý giá trong trò chơi, nhưng cuối cùng thì cậu muốn nghe xem cô nói gì. Không phải những âm mưu gian kế của cô mà là những lời ẩn trong trái tim cô. Cậu muốn biết tại sao trông cô lại đau đớn đến vậy.

“…Rồi, giờ tới hình phạt.”

“…Ừ.” Kisa không chút phản kháng, chỉ đơn thuần là hơi hé môi và nhắm mắt lại.

Cô tựa như đang chờ nụ hôn từ người yêu của mình vậy. Mikado tận hưởng cảnh tượng này chỉ trong một giây, trước khi véo lấy một mẩu nectar và đưa nó đến gần miệng Kisa.

—Chuyện gì sẽ diễn ra nếu ngay lúc này mình hôn cô ấy nhỉ?

Một giọng nói kỳ lạ phát ra trong lồng ngực của Mikado. Liệu cô sẽ choáng váng và đẩy phắt cậu ra chứ? Hay… cô sẽ chấp nhận cậu đây? Lẽ dĩ nhiên, đó sẽ là thất bại dành cho Mikado, nhưng nếu hai người họ trở nên hạnh phúc thì…?

Đương nhiên, Mikado nghĩ đủ sâu để cắt phéng dòng suy nghĩ đó đi. Thất bại là chuyện không được phép xảy đến. Dù cậu có muốn người thiếu nữ này đến mức nào đi chăng nữa, thì chẳng có lẽ nào mà cậu sẽ làm chuyện này cả. Đó có lẽ là giấc mộng ảo tưởng do thứ trái cây đáng nguyền rủa này tạo ra. Do đó, Mikado chỉ đơn thuần là tâm không gợn sóng mà đẩy loại quả nọ vào miệng của Kisa.

“Mmm…” Kisa nhẹ rên lên một tiếng khi cô đón lấy loại trái nọ.

Hai má cô mau chóng đỏ bừng hết cả lên, cô chống tay xuống giường để giữ thăng bằng. Rõ ràng, nectar đã phát tác chuẩn công dụng của nó.

Sau đó, trò chơi câu hỏi được tiếp diễn. Họ quên đi thời gian, quên cả màn đêm, chỉ còn mang theo mong muốn là biết thêm nhiều hơn về người kia, cố gắng thu thập từng lượng thông tin ít ỏi. Lượng nectar ngày càng vơi đi, lý trí của Mikado lại càng tới gần hơn bờ vực sụp đổ. Ngay chính thời điểm này đây, cậu hoàn toàn chìm vào những câu hỏi, còn không biết mình đang hỏi gì nữa, chỉ đơn thuần là tận hưởng lấy khoảng thời gian này cùng với Kisa.

Cuối cùng, lại đến lượt Kisa.

“Mikado… cậu có nghĩ tôi… dễ thương không?”

“………!” Mikado ngập ngừng.

Mặc dù hầu hết tư duy và các giác quan của cậu đều đã bị hư hại ít nhiều do nectar rồi, nhưng cảm tính của cậu thì vẫn còn đấy để mà cấm tiệt cậu trả lời câu hỏi đó. Đây có phải sự rụt rè hay thậm chí là sự tự hào không? Ngay cả khi tự vấn bản thân mình, cậu cũng chẳng lùng đâu ra nổi một câu trả lời. Điều duy nhất cậu chắc chắn được là câu trả lời của cậu ta cho câu hỏi này. Không nghi ngờ gì, Kisa khá là dễ thương. Nói gì thì nói chứ, ắt là có một tầng ẩn ý nữa trong lời nói của cô rồi.

“Tôi không hỏi về cảm xúc chủ quan của cậu… Tôi muốn biết xem liệu tôi có quyến rũ như một thiếu nữ hay không… ngay cả khi tôi có cơ hội thắng cậu… Nên làm ơn… cho tôi một câu trả lời rõ ràng nhé…?” Kisa rướn người về phía Mikado, ngước ngước lên mà nhìn cậu.

Đó là một câu hỏi từ tận đáy lòng của cô, không liên quan tới trò chơi này dù chỉ một chút. Chính vì trông cô nghiêm túc đến vậy, Mikado không thể do dự được. Cậu không chắc cậu có thể trả lời cô trong tình trạng hiện nay của mình không nữa. Tuy nhiên, Kisa lại không hiểu được sự im lặng của cậu.

“Làm sao mà tôi dễ thương được chứ, nhỉ. Một con người thành thực như Mizuki hay Shizukawa-san sẽ đáng yêu hơn nhiều. Tôi có thứ tính cách đáng ghê sợ này, gây phiền phức tới tất cả mọi người… không hề giống như một cô gái bình thường.”

Trông thấy Kisa trong sự ghê tởm chính bản thân mình làm lồng ngực Mikado đau nhói hết cả lên.

“Không đâu, là…”

Cậu cố gắng chỉnh lại suy nghĩ của cô, nhưng không kịp rồi. Có thể đã tới giới hạn, Kisa ngã xuống tấm ga trải giường. Những giọt mồ hôi lớn chảy dài trên má cô, một chút nectar rơi ra khỏi môi cô. Đúng như cô đã nói, là một thiếu nữ mong manh dễ vỡ, cô ấy đang ở bên phía bất lợi.

Mikado cẩn thận đặt người xuống và nằm bên cạnh cô. Đầu óc cậu quay cuồng trong mơ hồ tới mức đau đớn, cứ như thể nội việc giữ ý thức thôi đã cần toàn bộ sức lực của cậu rồi.

“Mikado…” Kisa sững sờ mà nhìn Mikado, khi cô rúc vào hai cánh tay của cậu.

Cảm giác mềm mại và êm ái đến từ cô khiến Mikado dịu lại một chút. Cùng lúc đó, cậu nhận ra. Dù cho cô vẫn luôn cư xử như một nữ hoàng, thực chất cô vẫn chỉ là một cô gái. Ngay khi cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô, cô đã đi vào giấc ngủ, buông ra những tiếng thở nhè nhẹ.

—Tất nhiên là em dễ thương rồi!

Mikado và Kisa ôm nhau, chân họ đan lấy nhau khi cả hai đi vào thế giới riêng của mình trong giấc mộng.

Truyện Chữ Hay