Chiếc máy bay giảm dần độ cao để xuống sát mặt đất rồi hạ cánh an toàn bằng một chấn động nhè nhẹ. Cùng một tiếng động tựa sấm rền, bên trong cỗ máy bị rung chấn nhẹ trong lúc chiếc máy bay giảm tốc. Sau cùng, sự im lặng bao phủ lấy bầu không khí khi chiếc máy bay dừng hẳn lại. Cảnh báo thắt dây an toàn trên trần được tắt đi. Sân bay vẫn còn hơi xa, nhưng cầu thang lên xuống máy bay thì đã được dựng sẵn ra rồi. Theo lệnh của Mikado, người phi công mở cánh cửa ra.
“Cuối cùng thì ta cũng đã đến nơi… Giờ thì an tâm được rồi.” Rinka thở dài ra một cách nhẹ nhõm.
“Ừ. Đây có vẻ là một sân bay có quy mô hơn, vì vậy có lẽ từ giờ ta sẽ ổn thôi.” Mikado đưa ra lời nhận xét trong lúc nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Trong chiếc túi, cậu có chiếc điện thoại thông minh mà cậu đã đoạt lại được từ tên không tặc. Người phi công cho biết anh ta sẽ hạ cánh tại sân bay Adelaide thuộc Nam Úc. Vì ở trên chuyến bay do Gia tộc Nanjou sắp đặt thì cũng chẳng khác gì đi nhảy cầu vậy, trước tiên thì họ cứ phải đổi máy bay để đến nơi an toàn cái đã.
“A! Xe bus của ta đến kìa!” Mizuki chỉ ra ngoài cửa sổ.
Một chiếc xe bus cam đang khởi hành ra từ trạm. Với các hình vẽ cũng như mấy hoa văn kỳ lạ nằm trên thân nó, chắc chắn luôn là nó không phải loại điển hình của Nhật rồi.
“Không… chờ chút đã.” Mikado cảm thấy có gì đó sai sai.
Không phải về bề ngoài, mà là bên trong nó. Nó chỉ diễn ra trong một giây, hay chính xác hơn thì là còn chưa tới một giây, Mikado cảm thấy như có gì đó đã lóe sáng bên trong đó. Căng đôi mắt được tôi rèn qua quá trình huấn luyện của Gia tộc Kitamikado ra hết cỡ, cậu đã thấy được nó.
Có vài người đàn ông cầm súng trong chiếc xe bus. Và họ không có mặc bộ đồng phục cảnh sát. Thay vào đó, họ trông giống quân nhân, hay thậm chí là sát thủ. Đó là nếu cậu ta đưa ra giả định rằng cảnh sát đã đến đây sau khi nghe tin về vụ không tặc. Mặc dù họ đã không báo cáo gì, nhưng có thể là một hành khách nào đó đã làm thế. Cơ mà, liệu quân đội có thực sự được điều động đến không nhỉ? Khi mà những tên không tặc đã bị khống chế rồi?
Quan trọng nhất, Mikado phát hiện ra gì đó trông giông giống một khẩu súng phóng lựu bên trong chiếc xe bus, thứ phải nói là quá mức cần thiết để chống lại mấy tên không tặc. Khi đã chắc rằng Kisa không nghe thấy cậu, Mikado cất tiếng bằng chất giọng trầm trầm.
“Ta không đi lên cái xe bus kia được đâu.”
“Ể… tại sao ạ…?” Rinka tròn hết cả đôi mắt.
“Bên trong có hẳn một lực lượng được vũ trang khác gồm toàn là thuộc cấp của Kisa đấy. Có thể là chúng ở đây để hoàn thành nốt những gì bọn không tặc đang làm dở.”
“Họ đang định làm gì cơ chứ ạ?!”
“Trật tự đi. Kisa phát hiện ra giờ.”
“A…” Rinka ngậm miệng lại rồi nhìn qua bên phía Kisa.
Về phần Kisa, cô đang đọc một cuốn tạp chí trong lúc ngáp dài vô tư lự. Thoạt nhìn, có vẻ cô đang chỉ giết thời gian mà thôi, nhưng Mikado cảm thấy một cách rõ ràng rằng là cô đang dùng đến từng tế bào trong cơ thể để dự đoán đường đi nước bước của họ. Dù rằng chẳng ai nói chắc được, Mikado lại có thể. Đây là một kỹ năng mang tính sống còn trong trò chơi tình ái.
“…Chuyện gì thế ạ?”
“Khả năng cao là nhà ga bị chiếm mất rồi. Hãy trốn trong thành phố một lúc đi. Cậu đi bộ được chứ?.”
“Lẽ dĩ nhiên ạ.”
“Vậy đi thôi!” Mikado nắm lấy bàn tay của Rinka rồi lao ra khỏi buồng lái.
“N-Này, Mikado?!”
Theo phản xạ, Kisa bật dậy khỏi ghế, nhưng Mikado không cho cô bất kỳ cơ hội nào để có thể bám theo họ. Thay vào đó, cậu ta chỉ đơn thuần là lao thẳng xuống sân bay và kéo giãn khoảng cách với chiếc máy bay.
“Đừng có để tớ một thân một mình mà, làm ơn đi!!” Kokage đuổi theo họ xuống máy bay.
“Nếu anh Mikado đi khỏi, thì em cũng vậy luôn!” Mizuki có một cách khác để đi xuống khỏi máy bay, đáp thẳng xuống đầu Mikado rồi bám vào lưng cậu.
“Xin lỗi nhé, Mizuki, nhưng em cần ở lại thôi! Có khả năng là em đang cấu kết với Kisa cũng nên ấy!”
Mikado nấp cạnh một cái container dọc đường, nhắm tới thành phố mà cậu nhìn thấy xa xa đằng đó.
“Em có làm gì đâu cơ chứ! Đây là một âm mưu sao?”
“Rằng là em đang chung sức với Kisa trong toàn bộ vụ cướp máy bay cũng như mấy người lính trong xe bus ấy!”
“Sao em phải làm thế vậy chứ! Em chỉ muốn đi du hí cùng anh Mikado thôi mà! Chị hai là người duy nhất có được ích lợi từ vụ không tặc mà, đúng chứ?”
“Cái đó thì… đúng...”
“Vậy, sao anh không giữ chiếc điện thoại thông minh của em luôn đi, anh Mikado? Sau đó thì em sẽ không thể liên lạc với chị hai mà, nhỉ?” Mizuki đặt chiếc điện thoại thông minh được trang trí theo một cách kỳ lạ nào đó vào trong áo sơ mi của Mikado.
Vì bất ngờ cảm nhận được cảm giác lành lạnh, vai của Mikado giật nảy lên một cái.
“Đừng có bạ thứ gì cũng nhét vào quần áo của anh chứ!”
“Anh có thể dùng điện thoại của em theo như anh muốn mà, anh biết đấy? Muốn xem vài tấm tự sướng sexy của em trong bồn tắm chứ?”
“Anh không có cần cái nào hết!”
“Ngoài ra còn có vài tấm em bí mật chụp chị hai đó nha~”
“Anh… anh đã bảo là không cần cái nào hết mà!” Mikado phải cắn chặt đôi môi để có thể chống lại sự cám dỗ đó.
Việc nhìn lén những thứ bên trong điện thoại thông minh của một thiếu nữ là không hợp chuẩn mực với đối với người kế vị của Gia tộc Kitamikado.
“Ohhhh? Nhưng mà, anh chỉ đang do dự thôi mà, đúng chứ nhỉ? Anh đang muốn xem qua mà, phải hông, anh Mikado?”
“Anh không có mà!”
“Chỉ cần anh thành thực, em sẽ cho anh xem bao nhiêu tấm hình tùy thích luôn! Ngay cả một vài tầm hình x-quang nữa đó! Chị ấy có những khúc xương tuyệt lắm á!”
“Nghiêm túc đấy, anh có cần nó đâu chứ!”
Trong lúc đó, Mikado cảm thấy một động lực đang thúc giục cậu nhìn chúng, điều đó khiến cậu cảm thấy khá là kinh.
“Mikado-sama! Xe bus kìa!”
Quay về phía của Rinka, hiện đang chạy bên cạnh, cậu phát hiện ra một vài gã đàn ông đang chĩa khẩu súng đang thò ra khỏi cửa sổ vào họ, khiến tình hình càng thêm nguy ngập.
“Có vẻ như họ đang muốn đón chúng ta đây mà!”
Mikado lụm lấy chiếc cờ lê ở cạnh một cái container, ném nó một cách mạnh nhất có thể. Chiếc cờ lê đập vào cửa kính trước, phang thẳng vào mũi tên lái xe. Dòng máu chảy ra, khiến gã phải buông tay lái. Chiếc xe bus bị mất lái, xoay vòng và rồi sau đó đâm sầm vào nhà ga. Những tiếng la hét đau đớn cùng tiếng nổ phát ra từ chiếc xe bus.
“Oa, anh Mikado không nương tay chút nào hết kìa! Cơ mà, em thích điểm này của anh đó!” Mizuki bám vào cổ của Mikado.
“Anh đâu có dư dả thời gian hay độ rảnh để mà nương tay đâu cơ chứ!”
Sau tất cả thì, đã có rất nhiều chiếc xe bus đến để đón họ. Nhìn họ như kiểu sắp bị đày xuống địa ngục nhân gian vậy. Bảo vệ những người thiếu nữ cùng bản thân, Mikado phóng xuống đường băng.
~~~
Bên ngoài sân bay, họ được đón chào bởi một thành phố mang dáng dấp của Châu Âu. Các tòa nhà gạch đều có những chậu cây trang trí trên bệ cửa sổ. Vỉa hè của những con phố bộc lộ ra cơ số thời gian mà nó đã trải qua, hương thơm dịu nhẹ của lá trà đen tỏa ra trong không khí. Xem xét những người đi lướt qua họ, chẳng thể nào mà nói chắc đây là châu Âu được. Những người từ châu Á lẫn trong số đó, thể hiện một sự đa dạng sắc tộc sâu sắc hơn bạn nghĩ.
Cắt đuôi được mấy chiếc xe bus đang đuổi theo, Mikado và những người khác bỗng thấy mình ở một môi trường ngoại quốc.
“Đây là nước Úc thật á…? Tớ thấy hình như còn chẳng có lấy nổi một chữ tiếng Anh trên mấy cái biển quảng cáo ấy…” Kokage thì thầm nói, nhìn quanh quất.
Ngay cả khi sự thật rõ rành rành ra đấy là cô ấy đang sợ hãi vào lo lắng, cô vẫn bám chặt không rời vào chiếc máy ảnh trên tay. Đó đích xác là dòng máu của một kẻ buôn thông tin.
“Nhìn nó na ná như tiếng Đức ấy, vì vậy không phải là chẳng thể đọc được đâu… Tuy nhiên, tớ hơi lo về việc liệu tên phi công đó có thả chúng ta ở đúng sân bay Adelaide không.”
Vì họ đã được đón tiếp bởi những chiếc xe bus chở đầy mấy tên thuộc cấp của Kisa, nên khả năng cao đây không phải sân bay mà Mikado đã chỉ cho người phi công rồi.
“Cậu được vào chưa?” Mikado hỏi, rồi Rinka lắc đầu. [note39999]
“Không, không có gì ạ. Dù rằng là em có một hợp có thể sử dụng được ngay cả ở nước ngoài…”
“Giống tớ. Cơ mà nơi này lại không nằm trong số đó à…?” [note40000]
Nhưng mà, thực sự có tồn tại một đất nước mà bạn sẽ không được tiếp nhận, vào thời đại bây giờ sao? Xung quanh đây cho thấy họ cũng có một mức độ văn minh nhất định đấy chứ. Đúng hơn thì có cảm giác nơi đây còn tân tiến hơn cả Nhật Bản cơ. Ô tô tự hành chỉ có những đứa trẻ con lái, và những cửa hàng tiện lợi không người phục vụ. Không có các đường dây điện làm xấu đi cảnh quan và màn hình ngoài trời của những nhà hàng thì đang chiếu hình ảnh của các món ăn trông khá ngon lành.
“Anh Mikado, đi chén gì đó ở kia đi anh!” Mizuki kéo kéo tay Mikado.
“Em nghĩ đây là lúc đánh chén gì đó hả? Giờ thì ta chẳng thể nào mà dùng điện thoại của mình được, phải tìm đại sứ quán Nhật và xin sự giúp đỡ từ họ thôi. Gọi một cảnh sát để đưa ta đi đi, rồi thì ta sẽ tìm được một chuyến bay phù hợp để về nhà thôi.”
“Không, không là không! Em đang đói đây! Do là bọn em đã phải đuổi theo anh nguyên cả buổi sáng, em đã được ăn gì đâu! Chịu trách nhiệm đi chứ!”
“Lỗi của anh chắc?! Ta đang gặp nguy đấy. Con người có thể sống tận hai tháng ròng rã mà chỉ cần uống nước trừ bữa cơ, thế nên cố nhịn trong một ngày đi.”
“T-Tớ chắc luôn là điều đó chỉ áp dụng với một mình cậu thôi…” Kokage buông lời bình phẩm, bụng cô réo lên.
“Nếu cậu là một bậc thầy, cậu có thể sống chỉ bằng các loại dưỡng chất trong không khí… nhưng, tớ vẫn còn có một chặng đường dài để đạt tới được trình độ đó.”
“Cậu chẳng cần phải là một bậc thầy của bất cứ thứ gì đâu! Và cái loại bậc thầy như thế là sao chứ!” Kokage bật lại cái câu vô lý mà Mikado vừa nói, người đang thở dài trong sự thất bại.
“Cậu thì sao, Rinka?”
“Ư-Ưm… Đúng là em có hơi hơi đói thật, nhưng mà chỉ cần Mikado-sama muốn, em sẽ sẵn sàng để mà đói đến chết!”
“Vậy là cậu đang rất đói, hử…”
“Em không còn lời nào để nói ạ…” Rinka đỏ mặt.
Nếu mọi người đều đang đói, Mikado chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đáp ứng họ. Cậu cho là cơ thể phụ nữ không phù hợp để sống sót trong hai tháng mà không cần đồ ăn như cơ thể của nam giới.
“Rồi rồi, thế thì đi ăn thôi nào.”
“Yay! Chúng ta sẽ ăn gì vậy ạ~?” Mikado chạy vọt xuyên qua cánh cửa tự động vào trong nhà hàng, Mikado và những người còn lại thì đang đi theo sau. Bên trong cửa hàng mang dáng vẻ của một cái căng tin được sắp xếp một cách tinh tế, có những chiếc bàn màu đỏ xếp dọc trên sàn nhà rộng rãi. Mikado ngồi xuống cạnh Mizuki, đối diện đó là Rinka và Kokage, họ đang ngồi trên những chiếc ghế, rồi phần giữa chiếc bàn mở ra bằng một cơ chế trượt, để lộ chiếc menu. Mizuki đập hai tay vào nhau sau khi thấy điều đó.
“Wahhh, tuyệt quá đi mất thôi! Mấy nhà hàng dạo gần đây có vẻ tân tiến ghê ta ơi! Nhìn thấy được một điều bí ẩn như thế này, hẳn là em đã sống lâu lắm rồi ấy!”
“Em đang nói gì thế hả, đồ học sinh sơ trung này.”
“Aaa, anh Mikado đang chế nhạo em kìa! Ngoài ra, em nghĩ rằng em đã sống rất là lâu rồi mà, anh hiểu chứ! Có thể là em đã bị chôn ở trong bê tông cách đây mấy năm rồi cũng nên ý!” [note39998]
“Điều đó nghe có vẻ mệt đấy!” Mikado đồng tình từ tận đáy lòng.
“Đúng đúng! Thế nên em sẽ không phiền đâu nếu anh cầu hôn em với lý do ‘Gia tộc Nanjou thật quá là nguy hiểm đi… Hay em nhập vào Gia tộc Kitamikado cùng với anh đi? Tất nhiên là với tư cách là vợ của anh rồi,' thấy thế nào?!”
“Không đời nào!”
“Chị mới là người sẽ trở thành vợ của Mikado-sama!” Rinka kịch liệt phản đối.
“Ể, sao lại chỉ có thể lấy một vợ thôi nhỉ? Càng nhiều vợ thì càng vui chứ sao, nhỉ, Kokage-chan!”
“S-Sao tự dưng em lại kéo theo cả chị vào đống rắc rối này thế hả?!” Kokage hoảng hồn, khuôn mặt ửng đỏ dữ dội.
“Tại sao ta~? Em chỉ nghĩa rằng là nên hỏi chị trước thôi~ Hay đúng hơn là chỗ này~!” Mizuki rướn người qua mặt bàn, chọc chọc vào bộ ngực trời ban của Kokage.
“A-Ah… Mizuki-chan… dừng lại đi mà…”
“Việc gì cơ? Chuyện em đang chọc vào ngực của chị á hả? Hay chọc ngực mới đúng ta?”
“Chúng có khác gì nhau đâu chứ…” Kokage run run trong sự sung sướng và nỗi xấu hổ.
“Dừng lại ngay, ai đó sẽ gọi cảnh sát đấy!” Mikado nắm lấy bàn tay của Mizuki, kéo cô bé ra.
“Xin lỗi nhé anh Mikado! Em đã quên mất là sau tất cả bộ ngực của Kokage-chan cũng thuộc về anh mà!”
“Ểểể?! Là thật sao?!”
“Là thật sao?! Trong khi chàng đã có một người hôn thê như em rồi mà…”
“Thế bất nào! Đừng có bị cuốn theo chuyện này chứ, Rinka! Ngoài ra thì gọi món đi đã nào!” Mikado bối rối trong lúc cố sức để chuyển chủ đề.
Cậu không muốn tạo quá nhiều phiền phức cho Kokage, vì cô còn chẳng là một phần nào trong trò chơi tình ái, cô chẳng hơn gì là một nạn nhân của tất cả những chuyện này. Bốn người bọn họ gọi một người nhân viên để gọi món. Có các món ăn Ý, Pháp và thậm chí là cả Nhật cũng có luôn, một thực đơn khá là ấn tượng. Trong khi đợi đồ ăn, Mikado nhớ ra gì đó mà cậu đã định hỏi lúc trước.
“Kawaraya, nói đi, sao đến cả cậu cũng đi theo Kisa hả?”
“Ơ…? S-Sao tự dưng cậu lải hỏi về điều đó thế?” Kokage trả lời câu hỏi trong sự bối rối.
“Ý tớ là, tớ lo rằng có thể là Kisa đã ép buộc cậu, hay thậm chí là đe dọa cậu cũng nên. Nếu không, chẳng cần phải theo đuôi Rinka và tớ trong kì nghỉ của bọn tớ đâu, nhỉ?”
“T-Thì là… Tớ không… bị doạ dẫm hay gì đó đâu… Tớ đã tự nguyện đi cùng cậu ấy đến đây mà…” Kokage ấn ấn các đầu ngón tay vào nhau.
Hiếm khi nào được trông thấy một đứa cuồng vũ trụ cùng mấy con quái vật ngoài hành tinh thực hiện cử chỉ dễ thương đó.
“Cậu tự nguyện sao? Thế thì tại sao cậu lại đến đây hả?”
“Ư Ừm… cái đó… A… Ừ thì…” Tròng mắt của Kokage đảo điên cuồng trong khi mặt của cô thì ngày càng đỏ hết cả lên.
Hay là do cơ thể của cô không thích nghi kịp với sự thay đổi hoàn cảnh nhỉ. Nếu thế thì cậu phải lè lẹ mà mà đưa cô tới bác sĩ thôi, cơ mà việc đấy sẽ rước về đủ thứ phiền phức mất.“Cậu ổn chứ? Mặt cậu như thể đang bốc lửa vậy á, cậu bị sốt sao?”
“Hyaaaaa?!”
Mikado nhẹ nhàng mà đặt tay lên vầng trán của Kokage khiến người cô giật bắn lên một phát rồi dịch người của mình vào sát thành ghế. Cô lắc lắc hai bàn tay sang hai bên, cố gắng nói.
“Tớ-tớ-tớ không bị sốt đâu mà! Đây chỉ là giai đoạn đầu của việc đầu tớ sẽ nổ bung bét hết cả ra, thế nên chẳng có gì đáng lo ở đây cả đâu!”
“Giờ thì tớ còn lo hơn ấy!”
“Việc đó là bình thường mà, hoàn toàn bình thường luôn ý! Vụ này xảy ra đâu đấy khoảng năm lần mỗi ngày ý mà!”
“Một lần nữa này, thế là thừa đủ để tớ lo lắng rồi đấy!”
Ít nhất thì là Mikado chưa thấy chuyện này bao giờ cả. Và nếu mà nó xảy ra thì, chắc chắn luôn là nó sẽ ám ảnh cậu cho tới lúc chết.
“Tớ rút lại đây! Những người ngoài hành tinh đã ép buộc tớ phải đuổi theo cậu đấy, Mikado-kun! Tớ đã bị lợi dụng! Bởi vì nếu không thì tớ sẽ chẳng bao giờ làm việc này đâu…” Kokage úp mặt xuống cánh tay ở trên mặt bàn, vai cô run rẩy hết cả lên.
“Đúng đó, anh chẳng giúp được gì đâu mà.” Mizuki nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai của Kokage với một ánh mắt dịu dàng.
“Để nghĩ rằng ngay cả Kawaraya-san mà cũng…” Rinka nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Trong khi họ còn đang tán chuyện thì thức ăn đã được dọn sẵn ra bàn rồi. Mizuki đã gọi một chiếc bánh pizza cùng cả một núi cà chua, Kokage thì có món mì spaghetti carbonara ngao kiểu Nhật. Về phần Rinka, cô có một món soba trông khá là sang trọng, Mikado ban đầu đã gọi thực đơn ikizukuri, nhưng sừng sững trước mắt cậu là một con piranha còn sống nhăn nằm trên đĩa. Nó đang nhìn Mikado trong khi nghiến hai hàm răng ken két.
“Ưm… thay vì trường hợp ngược lại, trông giống như nó đang chuẩn bị xơi thịt tớ hơn ấy nhỉ…?”
“Chiến đấu đi, anh Mikado! Ăn hoặc bị ăn!”
“Mikado-sama, chàng có thể làm được mà! Em sẽ toàn tâm toàn ý hỗ trợ chàng mà!”
Mizuki và Rinka chằm chằm hướng ánh mắt mong chờ vào Mikado.
“Ưưưư…”
Trong khi đó, Kokage vẫn đang giấu mặt trong vòng tay của mình, nhưng mà mắt của cô thì thực sự đã đỏ lên rồi. Mikado cảm thấy một mong ước được quẳng cái đĩa này ra ngoài cửa sổ, nhưng mà những ánh mắt trông mong từ các cô gái thì lại đang làm khó cậu. Đã đến lúc cho cuộc chiến giữa nhân và ngư rồi. Thi thoảng cậu cũng phải tự hào khoe ra khí chất nam tử hán đại trượng phu của mình chứ. Dù cậu còn chẳng biết tại sao phải thế nữa.
“Đi nào… lâm trận thôi…!”
Mikado trang bị cho mình dao và nĩa rồi tuyên chiến với con piranha trên đĩa.