Mở đầu: Ngày họ trở về làm anh em
Phần 1
“...ể? Cậu sắp trở lại với anh mình á?”
“Không phải mình đã nói với cậu nãy giờ rồi à?”
Một đồng cỏ rộng mênh mông trải dài về mọi hướng, cứ như thể chạm đến tận cùng thế giới.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua thảm cỏ, tạo nên từng đợt sóng màu xanh đậm nhấp nhô. Và đứng giữa những làn sóng đang dần lan rộng ra đó là hai cô gái.
Một trong số họ mặc một chiếc kimono trông khá lạ mắt. Trang phục của người còn lại thì trông có vẻ giống một chiếc áo khoác màu trắng.
“Um~~, mình biết là cậu có một người anh, với lại lúc nào cậu cũng khoe về anh ấy ngay từ lần đầu mà hai chúng ta gặp nhau nhỉ.”
“Ừ. Anh ấy là một người anh mà một cô em gái như tớ có thể tự hào.”
Cô gái mặc chiếc áo khoác trắng có mái tóc màu nâu sẫm có biểu cảm như đang gặp rắc rối. Mái tóc của cô chạm nhẹ qua vai rồi lắc lư theo gió.
Người kia, cô 『Tiểu Muội』, mặc một chiếc kimono khá lạ đã qua chỉnh sửa. Cô có một mái tóc đen bóng, đủ dài để phủ lên toàn bộ tấm lưng mỏng manh của mình, nhìn cứ như một tác phẩm nghệ thuật. Trên hết là một đặc điểm nổi bật nữa – cặp mắt màu xanh da trời trong suốt và tĩnh lặng cứ như một viên ngọc lưu li.
“Tiểu Muội đã đợi ngày này lâu lắm rồi. Cuối cùng cũng có thể được sống chung với anh trai. Cậu có hiểu được cái cảm giác của một cô em gái, suốt 8 năm nay, l~ú~c~n~à~o~~~~~~~ cũng đợi chờ ngày hôm nay không??
Mà không, Rucchan không phải là em gái nên không thể nào hiểu được đâu.”
“...ể? Chắc không phải có mỗi Rui-chan là thấy những gì mình vừa nghe hơi bị lạ đâu nhở?”
Cô có vẻ không thể xem những lời mình vừa nghe chỉ là—bị chia cách với người mà mình yêu quý— được.
Rucchan, Saionji Rui, hiện ra trên mặt cô là một biểu cảm còn khó xử hơn lúc nãy.
Nhìn thấy biểu hiện của bạn mình, Fuyuki thấy có chút hối hận vì sự bốc đồng nhất thời của mình.
“Không có lạ chút nào đâu, mỗi một giọt máu, mỗi một sợi tóc của Tiểu Muội đều tồn tại là vì anh trai. Và mọi thứ của anh trai, từ đầu cho đến chân, đều thuộc về em gái. Không phải chuyện đó rất bình thường hay sao?”
“Không hề, mình chưa từng nghe chuyện gì như thế cả. Mà còn nữa, không phải anh em như thế hơi bị đáng sợ sao?”
“Thô lỗ quá đi. Rucchan thì biết gì về em gái chứ?”
“Tất nhiên là Rui-san không phải là em gái, nhưng mà ít nhất thì Rui-san cũng biết là chuyện đó rất kì lạ.”
Dạo gần đây——cô bắt đầu nghĩ rằng cô bạn thân nhất của mình đã thật sự yêu anh trai mất rồi.
Kể từ khi gặp Fuyuki, cô đã nghe rất nhiều chuyện về anh trai của cô ấy, ai đã nghe rồi chắc chắn sẽ chú ý chuyện đó.
Quả đúng như vậy, Karasuba Fuyuki là brocon, hơn nữa còn là cấp độ vô phương cứu chữa.
Đúng là nhỏ có thân hình khá nhỏ nhắn, nhưng chắn chắc mười mươi rằng người khác giới sẽ bị nhỏ hấp dẫn.
Dù rằng là vậy, nhỏ vẫn không hề có hứng thú với bất kỳ người nào khác ngoài anh trai mình——
“Mình vừa mới có cảm giác gì khó chịu lắm. Có phải là cậu đang nghĩ gì đó rất bất lịch sự phải không?”
“Ahaha, làm gì có đâu mà.”
Nhỏ cũng hơi bị sắc sảo nữa.
Đổ mồ hôi lạnh vì vừa nói dối cô bạn, Rui bị Fuyuki nhìn chằm chằm. Nhưng mà, khi ánh nhìn của nhỏ chuyển xuống thấp hơn——và rồi dừng lại ở vùng ngực đang nhô lên mà kích cỡ của nhỏ không thể nào bì kịp.
“...không sao đâu mà, Tiểu Muội. Mày cũng biết là cỡ của mày cũng bằng đúng với chiều cao của mày mà.”
“Đừng có nhăn nhó như thể cậu muốn ăn tươi nuốt sống bố mẹ mình như thế chứ.”
Bất giác, Rui cảm thấy sợ hãi vì mình có một cơ thể cân đối.
Không làm gì khác được, bởi đối với thiếu nữ ở tuổi dậy thì thì cỡ ngực được xem như là biểu tượng đại diện của cơ thể.
Nhất là khi so sánh ngực của cô với những người cùng tuổi, Fuyuki khá là đáng thương.
“...Mình không ghen tị chút nào cả.”
“À ha ha ha…”
Hai người họ đi bộ xuyên qua cả một vùng đồng cỏ mênh mông mà không có lấy một tí vết tích của Nhật Bản hiện đại. Dù rằng vì chủ đề đó mà không khí giữa họ trở nên hơi đáng sợ một chút, quan hệ của bọn họ vốn không hề tệ.
“Giờ chúng ta nói về chuyện gì tiếp đây?”
“Về anh trai mình đi!”
“À, được rồi. Vậy cậu có ý gì khi nói rằng mình sẽ trở về làm anh em với anh trai? Cậu nói cứ như là hai người tới giờ phút này không phải là anh em vậy.”
“Hmm, Rucchan, mình đã kể cho cậu nghe bao nhiêu về anh trai rồi?”
“Nhiều lắm, còn rất chi tiết nữa. Mình tưởng tượng ra rằng anh ấy là một người vô cùng tuyệt vời qua mấy câu chuyện của Fuyuki đấy.”
“Còn về hoàn cảnh của Tiểu Muội?”
“Ba mẹ cậu đã mất từ 8 năm trước và cậu được nhặt về bởi nhà Karasuba, kiểu kiểu vậy.”
Được nhận nuôi bởi công ty chuyên ngành mạng đứng đầu thế giới, tập đoàn Karasuba, nhỏ đúng là may mắn thật đấy~, là những gì mà cô đang nghĩ trong đầu. Dù rằng cô không biết cuộc sống hàng ngày của nhỏ ra sao vì cô chưa gặp nhỏ bên ngoài Elysion bao giờ, chắc nhỏ sống một cuộc sống khá sung túc.
“Nếu cậu đã biết chừng đó rồi thì phần còn lại cũng đơn giản thôi. Anh ấy và Tiểu Muội bị đưa đến hai nhà riêng biệt và bị cấm không được gặp nhau kể từ lúc đó.”
“Tức là suốt 8 năm qua?”
Đối với Rui, việc cô biết được điều đó là bất ngờ lớn nhất của hôm nay.
Vậy ra cô em gái brocon này đã phải chịu đựng lâu như vậy à~, là vậy đấy.
Suy nghĩ khác là, sao mà nhỏ vẫn quyến luyến anh trai đến mức đó dù đã không gặp nhau 8 năm trời chứ~
Phải chăng nhỏ nghĩ rằng anh mình vẫn chưa hề thay đổi chút nào?
Hơn nữa, cũng đã 8 năm trôi qua. Không biết anh ấy đã lớn lên thế nào.
Xét đến vẻ ngoài của nhỏ, anh trai Fuyuki chắc hẳn là không hề xấu, tuy nhiên, ai mà biết được tính cách của anh ta như thế nào.
Lúc mà cô hỏi nhỏ chuyện đó——
“Không cần phải lo lắng chuyện gì đâu, với lại bọn mình cũng đã liên lạc từ năm ngoái rồi.”
“Ưmm? Không phải là hai người các cậu bị cấm gặp nhau sao?”
“Bọn mình không gặp nhau, mà là nói chuyện trực tiếp qua thiết bị đầu cuối.”
Thiết bị đầu cuối——một kiểu nói tắt của Thiết bị Quản lý Mã nguồn Đầu cuối Cá Nhân——cho phép tương tác trực tiếp ở khoảng cách xa bằng cách sử dụng hình ảnh ba chiều, tuy nhiên…
“Nhà Karasuba lại có thể bỏ qua một chuyện đơn giản vậy sao?”
“Không đời nào. Mình rất hạnh phúc rằng bọn mình đã có thể gặp mặt trong thế giới ảo, và cũng biết rằng việc giám sát rất nghiêm ngặt, mình không còn cách nào khác việc hack vào trụ sở chính của tập đoàn Karasuba và viết lại chương trình giám sát của thiết bị đầu cuối. Tìm hiểu cấu trúc hệ thống, ngụy trang các phương thức chống kiểm soát, crack hệ thống bảo mật… mình đã mất tận 7 năm để nâng cao kỹ năng đấy.”
“Không không, sao cậu có thể nói một chuyện điên rồ như vậy một cách đơn giản như thế được chứ? Fuyuki làm được chuyện đó thật ư?”
Công ty chuyên ngành mạng lớn nhất thế giới, 『Karasuba』, hack vào trụ sở đầu não chỉ với 7 năm kinh nghiệm, một cô gái ở tuổi 15.
Chỉ vì một mục đích đó là liên lạc với anh trai nhỏ.
“...À thì, không sao đâu. Biết sao được giờ, chuyện đã xong xuôi hết rồi. Vậy, trước hết là tại sao các cậu lại bị cấm cản gặp mặt vậy? Quan hệ giữa các nhà nhận nuôi các cậu tệ lắm hay sao?”
“Đó chỉ là một lý do thôi, lý do chính là để ngăn không cho bọn mình trốn đi. Bởi vì lúc nào Tiểu Muội cũng nói là mình muốn sống chung với anh trai cả.”
“...Nói cách khác, họ lo rằng hai người sẽ chạy trốn. Dù có nhìn thế nào thì anh em các cậu đúng thật là——”
“Đó là lý do tại sao bọn mình phải đợi 8 năm trước khi bỏ trốn.”
“...”
“...”
“Ể? Bỏ trốn á?”
“Ừ. Bởi vì đó là cách duy nhất để mình có thể sống chung với anh ấy.”
Fuyuki nói với Rui khiến cô bị choáng váng vì ngạc nhiên. Dù rằng nhỏ cứ luôn miệng anh trai anh trai anh trai-anh trai-anh trai-anh trai suốt cả năm như vậy, cô không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đến mức này.
“Phải chăng là khoản tiền mà gần đây cậu đã nói với mình? Có phải——”
“À, mình chưa nói với cậu nhỉ. Nhờ cậu chăm sóc từ ngày mai trở đi nhé.”
“Cậu có ý định rời đi rồi để lại một tờ giấy bảo mình đã bỏ trốn không đấy?”
“Bọn mình đã có đủ sinh hoạt phí, đúng là thời điểm thuận lợi khi bọn mình vừa lên cao trung. Với lại, không phải là có ý định - bọn mình đã làm rồi. Tiểu Muội hiện đang ở một khách sạn bình dân.”
“...Đúng là may mắn khi nhà Karasuba không tìm ra cậu đấy.”
Fuyuki là hacker và là một lập trình viên thiên tài. Nhà Karasuba sẽ không để nhỏ thoát khỏi tay họ chừng nào nhỏ còn mang lại cho họ lợi ích.
“Mình đã chặn máy chủ nhà Karasuba lại, tính toán thời gian để chuyển đi. Và sẵn đó, mình đã thay đổi hồ sơ đăng ký hộ khẩu, Tiểu Muội bây giờ đã không còn là 『Karasuba Fuyuki』 nữa.”
“Chặn máy chủ lại á…”
“À, mình cũng đưa vào đó một loại virus làm việc phục hồi trở nên khó khăn hơn. Hàng của Tiểu Muội là hàng đặc biệt, không thể tốn ít hơn ba ngày để loại bỏ nó đâu.”
“Chắc thiệt hại cũng đến cả tỉ… à không, có khi còn tệ hơn thế nữa.”
“Tiểu Muội giờ đã rời khỏi đó rồi, chuyện của họ mình không quan tâm. Trên hết, chính nhà Karasuba đã chia cắt Tiểu Muội và anh trai, mình hận họ đến tận xương tủy.”
Những cảm xúc đen tối mà Fuyuki tích tụ giờ đây hiện rõ sâu trong con ngươi sặc sỡ sắc màu của nhỏ. Nhỏ thực sự nắm giữ kỹ thuật để có thể chặn lại một công ty mạng hàng đầu thế giới và có thể thực hiện điều đó mà không hề do dự. Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống của Rui.
Cố lắc đầu để thôi nghĩ về chuyện đó, cô đổi chủ đề.
“Còn anh trai cậu? Anh ấy cũng bỏ trốn luôn đúng không?”
“Ừ. Anh ấy đang đến khách sạn chỗ mình ở, chắc giờ này anh ấy đã ra khỏi thành phố rồi——”
Nhỏ dừng lại, đứng yên rồi nhìn lên bầu trời.
Một bầu trời dị thường, trong vắt, như thể rất xa xôi với mây trải dài khắp mọi hướng. Đôi mắt của nhỏ cứ như có thể nhìn thấy được thế giới khác ở phía xa kia, chính là thế giới thực.
“Mình còn đang dang dở việc bỏ trốn nữa.”
Nhỏ lẩm bẩm.
Đã đến lúc cuộc gặp của Fuyuki và Rui trong thế giới ảo kết thúc rồi.
Phần 2
Tại một căn nhà lớn theo kiểu truyền thống Nhật Bản trên núi cách xa khu dân cư. Dù có người ở nhưng thường dinh thự rất im ắng và bị bao bọc bởi màn đêm. Ngày hôm đó, diện mạo của nó hoàn hoàn khác biệt với mọi khi.
Tiếng vọng cắt ngang qua bóng tối, âm vang của tiếng súng và tiếng kim loại va vào nhau.
“Đuổi theo, đừng để cậu ta thoát được dưới cái tên Renjou này!”
“Rõ!!”
Những người đàn ông thuộc quân đội nghe theo lệnh của chỉ huy, theo chỉ thị họ đuổi theo sau một chàng trai đang chạy trốn.
Cậu có một mái tóc đen được cắt tỉa trông khá được mắt. Chàng trai ưa nhìn này không có lấy một tí biểu hiện sợ hãi. Nhận ra những kẻ đuổi theo đang tiếp cận từ phía sau, cậu liền băng qua dãy hành lang dài.
Dù chạy nhanh như gió, cặp mắt màu xanh da trời của cậu vẫn phản chiếu ánh sáng như một viên đá lưu li.
“Giời ạ, khuôn phép ghê cơ. Nếu không làm gì thì mình sẽ bị bắt mất!!”
Vừa lầm bầm xong thì một viên đạn bay sượt qua cậu. Số người đuổi theo đã tăng lên mười, cậu vừa tính toán bằng mắt mình vừa chạy. Tất cả bọn họ trông đều rất có nghề và mang một khẩu súng cầm tay lớn.
Đám người từ trước đó, ai cũng đều trang bị khẩu 『Blaster』 quân dụng sử dụng đạn tự do, giờ nhảy ra chặn đường phía trước.
“Bỏ cuộc đi… cậu bị bao vây rồi.”
Mặc cho nghe giọng của người lính đang đứng chắn phía trước, chàng trai vẫn hoàn toàn thoải mái.
Dù loại đạn được dùng là loại tê liệt chuyên dụng để chống bạo động, biểu hiện của cậu vẫn không giống một người bị hơn 10 khẩu súng chĩa vào tí nào.
Trước mặt cậu, một người trông như là chỉ huy bước lên.
“Đến lúc rồi, liệu cậu cậu có thể đầu hàng được không, thưa cậu chủ?”
“Đùa vui đấy, Kasai. Ông nghĩ chỉ có chừng này thôi là có thể bắt được tôi à?”
Nở một nụ cười lãnh khốc, chàng trai từ từ chuyển thế đứng sang bên.
Tư thế của cậu rất giống với kiểu đứng bình thường, nhưng lại có gì đó hơi khác. Tuy nhiên, những người đang bao vây cậu lại không giấu nổi vẻ sợ hãi trước thần khí dữ dội mà cậu tỏa ra.
Tất nhiên, họ đều đã quá quen thuộc với chàng trai đang đứng trước mặt họ. Và nhất là đừng nên đánh giá cậu ta chỉ qua vẻ bề ngoài.
Họ biết rõ về những khả năng kinh khủng mà cậu đã giấu đi.
“Đúng là, bình thường thì ngay cả một trăm người cũng không phải là đối thủ của cậu chủ. Nhưng mà, dù không có cả ngàn người ở đây, chúng tôi cũng đã được cho phép sử dụng súng blaster… tôi nghĩ là chúng tôi có thể thắng nhỉ?”
“Hô~, ông đúng là mồm miệng thật đấy. Thấy ông cũng có tinh thần nên tôi cho ông lời khuyên. Nếu muốn đấu với tôi, ít nhất cũng phải dùng pháo dạng hạt và đạn thật. Ngay cả mười ngàn viên đạn tê liệt cũng đừng hòng ngăn được tôi.”
“..được rồi, tôi sẽ chiều theo ý cậu vậy. Giải phóng chế độ thứ hai của Blaster, tất cả hãy sử dụng chế độ blast.”
“K-Kasai-san điên mất rồi, blast chỉ được dùng với xe tăng và thiết giáp hạm, nếu mà sử dụng với người thì cả tàn tro cũng chẳng còn nữa.”
Một người trong đội buột miệng nói ra. Đúng như anh ta vừa kể. Vì chế độ pháo hạt là con bài tẩy cuối cùng nên lượng đạn cũng có giới hạn. Nó sở hữu sức mạnh có thể xuyên qua các lớp giáp dày như thể đó chỉ là giấy.
Không còn gì phải hoài nghi, nó không phải là thứ được dùng để chống lại con người.
Nhưng, với gia tộc Renjou này.
Ẩn giấu đằng sau là bức màn lịch sử diễn ra từ thời xa xưa, một gia tộc quân sự hoạt động dưới danh nghĩa lính đánh thuê có địa bàn trải rộng khắp thế giới.
Và cậu trai được cho là thiên tài vĩ đại nhất từng xuất hiện trong dòng họ Renjou từ trước đến giờ.
“Đây không phải là người mà chúng ta có thể giữ sức đâu… tất cả, bắn thẳng tay!!”
*lạch cạch*, toàn bộ họng súng đều hướng về phía cậu ta cùng một lúc. Ngay cả khi những tia điện xẹt màu tím bắt đầu xuất hiện trước những đầu súng, tóe lửa và nổ lốp đốp, biểu hiện của cậu vẫn không suy suyển.
Và rồi bầu không khí lập tức trở nên nghiêm trọng——
“...em gái tôi vẫn còn đang đợi. Tôi sẽ buộc các người nhường đường.”
“Tất cả, khai hỏa!!!”
Cùng với giọng nói đó, một tia chớp lóe lên.
"........................"
Trong dinh thự của trưởng gia tộc Renjou, một người đàn ông đang đứng ở tầng thượng của khu nhà.
Người đàn ông có cơ thể hộ pháp như Iwao, ông phát ra chiến khí vô cùng mãnh liệt, trước mặt ông là một thanh katana——một trong hai bảo vật của gia tộc Renjou.
“——con đã đến rồi, Taiga.”
“Vâng, con đã đến——otou-sama.”
Đáp lại lời nói của ông, cánh cửa bị thổi bay kèm theo một tiếng ầm. Phần giữa đã bị gãy nát nằm trên sàn, trông nó không còn giống một cánh cửa nữa.
Tên của kẻ đột nhập đó chính là Renjou Taiga.
Như tên gọi của mình, cậu là một thành viên của gia tộc Renjou. Một kẻ đáng sợ đã hạ gục 80% chiến binh của trưởng gia tộc Renjou vào ngày hôm đó. Cuối cùng đã gặp kẻ thù của mình, người đứng đầu thứ 31 của nhà Renjou, cũng là cha nuôi của Taiga, Renjou Gouki.
“Quyết tâm của con… vẫn không lay chuyển nhỉ.”
“Mặc dù con vẫn thấy mắc nợ vì phụ thân đã mang con về, việc trả ơn đã xong từ rất lâu rồi. Có thể đây là ích kỷ, nhưng mà con muốn sống nơi con muốn và làm những việc con thích. Con có sai không?”
“Con sai rồi. Ngay cả khi dòng máu của ta không chảy trong huyết quản con, những gì tinh túy nhất của nhà Renjou đều đã cư ngụ nơi con. Con chính là minh chứng của gia tộc ta, đó là lý do tại sao ta sẽ không để con đi. Chính xác hơn là, do con quá nguy hiểm nên con không được phép đi.”
*shichin*, thanh gươm sắc bén được rút ra khỏi vỏ. Được phân vào loại nodachi, đây là một thanh gươm lớn với phần lưỡi dài gần một mét.
Lưỡi gươm có thể dễ dàng cắt ngang một người này được hướng về phía Taiga.
"——————————"
"——————————"
Không có bất kì một âm thanh nào.
Cả hai đều đang tìm cơ hội để hạ người kia, họ dự đoán hành động của nhau.
Gouki cầm kiếm còn Taiga thì không có vũ khí. Rõ ràng Gouki có lợi thế hơn.
Và rồi——trận đấu bất ngờ đươc định đoạt.
Không hề có bất cứ dấu hiệu bắt đầu nào, cả hai thân ảnh nhảy bổ vào nhau cùng lúc, một cú đấm được tung ra cùng thời điểm với nhát chém từ thanh katana.
Lưỡi kiếm không hề chạm được vào chàng trai mà chém vào khoảng không một cách vô ích. Và từ miệng của Gouki… những giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống sàn nhà.
“...như mong đợi...không cần cả vũ khí...hự…”
“Xin lỗi phụ thân, con đã giữ sức nên người sẽ không chết đâu.”
Lẩm bẩm với nắm đấm tay trái vẫn còn ghim chặt vào người Gouki, cậu bắt đầu rút tay mình lại.
Sau khi lãnh trọn cú đấm, cơ thể của phụ thân cậu bất lực ngã xuống sàn nhà. Ông chỉ còn giữ lại chút ý thức, đôi mắt của ông thì mở hờ.
“...bây giờ...con…định làm gì…?”
“Lấy đồ và rời đi, con đến đây vì nhớ mình quên thứ gì đó.”
Cậu thận trọng trả lời với giọng khàn khàn, cậu lấy thanh bảo kiếm gia truyền còn lại và vung nó. Cậu nắm chặt tay để cảm nhận cảm giác quen thuộc ấy.
“Có thể là, chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa.”
“Vậy…sao…”
Đó là những lời cuối cùng mà cậu muốn truyền đạt, và rồi lãnh đạm bước đi. Những người thiếu hiểu biết sẽ cho rằng mối quan hệ xấu như vậy là do không cùng huyết thống.
Nhưng mà, giữa hai chiến binh, kẻ thắng không có gì để nói với người thua, còn người thua thì chỉ có thể im lặng——
Sau 8 năm, cuối cùng họ cũng có thể liên lạc với nhau, xét cho cùng thì đó không phải là trùng hợp.
“...Mình đã sống ở đây được 8 năm, bị ép buộc lớn phải lên trong khuôn khổ.”
Sau khi đánh bại phụ thân của mình, hạ gục toàn bộ những ai đuổi theo, cuối cùng cậu đã có được khoảng lặng của riêng mình.
Hình bóng của Taiga ẩn hiện trong rừng. Đôi mắt màu xanh da trời lấp lánh, ngay cả trong màn đêm cũng có thể thấy được.
Nhà của gia tộc Renjou đã ở phía xa.
Cậu nhìn lại sau lưng, như thể muốn xóa bỏ cảnh tượng trong mắt mình, rồi lại tiếp tục bước đi lần nữa.
“Renjou Taiga đã không còn nữa. Tên của mình là——”
“Karasuba Fuyuki đã không còn nữa. Tên của Tiểu Muội là——”
"Tenryo Taiga."
"Tenryo Fuyuki."
Dòng thời gian đã dừng lại giữa chừng của hai anh em cách đây 8 năm, giờ đây lại tiếp tục chảy thêm lần nữa.