Thiếu nữ không biết mình đã ở đó được bao lâu, nhưng việc sống trong căn nhà thờ cổ kính, từ lâu đã trở thành lẽ tự nhiên đối với cô.
Cô thường luyện tập thể thuật bên ngoài quảng trường với cánh cổng oai nghiêm được nối vào những bức tường vững chãi, và trật tự tại nơi đây được duy trì bởi một toán quân đồn trú có vũ trang.
Hiện trạng của thế giới được khắc ghi vào trong não bộ của cô thông qua những "bài giảng"; tuy nhiên, thiếu nữ vẫn chưa thực sự học được bất kỳ thứ gì hữu ích cả. Có lẽ tất cả đều mang một tác dụng nào đó, song cô vẫn chẳng thể nhớ được chút gì từ bài học địa lý được người ta dạy cho.
Tuy nhiên, thiếu nữ lại có thể cảm thấu được những vùng đất xa xôi mỗi khi ngước nhìn lên thiên thể đang cháy sáng ấy; chỉ khi hướng tầm mắt về phía mặt trời chói chang, rực đỏ, cô mới có thể cảm nhận được sự bao la của tạo hoá. Cứ như thế, trong cô dần hình thành nên một tình yêu với vầng trời trong trẻo. Cô hiểu thấu được mặt trời cùng độ cao mà nó vươn tới, và điều ấy đã dần trở thành mối liên kết chủ yếu của cô với thế giới bên ngoài. Thiếu nữ luôn tận hưởng cảm giác đắm mình trong những tia nắng ấm áp, và trên cả, mái tóc của cô cùng mặt trời hòa chung một màu rực đỏ.
Mang tình yêu với mặt trời, cũng chẳng lấy gì làm lạ khi cô căm ghét bầu trời xám xịt. Thanh âm của những trận mưa xối xả đem lại cho cô cảm giác như hiện diện của chính bản thân đang dần bị xoá bỏ. Những tia nắng ấm áp từng sưởi ấm cô bị che phủ lại bởi những vầng mây đen đặc, và trong khi cô ghê tởm những ngày mưa nặng hạt, phần tồi tệ nhất chính là đêm tối theo sau.
"Số 8, số 13! Bước lên phía trước!"
"Rõ."
"Rõ."
Theo tín hiệu của người giáo viên, hai đứa trẻ đứng dậy với thanh kiếm gỗ nắm chặt trong tay.
"Bắt đầu."
Khi mệnh lệnh vô cảm vang lên, cả hai đồng loạt xuất chiêu. Những đứa trẻ trong nhà thờ đều không có tên; chúng tự lựa chọn bạn tập cho mình và các giáo viên ban cho chúng những con số. Các giáo viên, dưới danh nghĩa của Hoàng đế, sẽ đặt tên cho những đứa trẻ khi chúng tới độ tuổi thích hợp. Đám trẻ từng hỏi xin được tự đặt tên cho bản thân, và sau đó phải hứng chịu một cơn giận dữ thuần túy kinh khủng tới mức vấn đề này không còn được đưa ra bàn luận nữa. Những cái tên mang ý nghĩa rất trọng đại, và dưới sự dạy bảo của các giáo viên trong nhà thờ, chúng đã nhanh chóng hiểu được tầm quan trọng ấy.
Kết quả y hệt như những trận đấu lúc trước của thiếu nữ, một vệt sáng mờ nhạt lóe lên khi cô dùng hết sức lực để vung thanh kiếm. Thiếu nữ liên tục vung nó, để lại những vết trầy trên đầu của số 8 sau mỗi lần va chạm. Thế rồi, thiếu niên mạnh bạo tung cước và đánh gục cô xuống. Thanh kiếm của cậu nhanh chóng ghim vào cổ họng thiếu nữ. Ngay lúc ấy, mệnh lệnh dừng lại vang lên.
"Số 8, ngươi làm tốt lắm."
"Cảm ơn."
"Còn số 13, ngươi đúng là một đứa vô vọng. Trí nhớ của ngươi thì tồi tệ, còn chuyển động lại quá ngờ nghệch. Ta nói điều này cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi. Thứ thất bại."
"Xin lỗi."
"Ngươi đã quên rằng lý do duy nhất ngươi còn sống là nhờ lòng nhân từ của ta sao? Theo những thông số bọn ta thu được thì cũng chẳng có gì kỳ lạ khi nói rằng đã quá muộn màng để chỉnh đốn lại ngươi rồi."
"Tôi hiểu."
Khi dạy dỗ cho đám trẻ, các giáo viên khoác trên mình những bộ bạch y. Tất cả những đứa trẻ sẽ học hành và tập luyện bên trong nhà thờ. Cuộc sống của chúng vô cùng khắc nghiệt, đã có những đứa trẻ xấu số gặp phải các tai biến nghiêm trọng. Thiếu nữ căm ghét giáo viên của mình, bởi ông ta có quá nhiều học sinh, dẫn tới việc nhớ mặt cô thôi cũng là cả một vấn đề. Với ông ta, trông tất cả đều giống nhau, và thêm vào đó, ông ta cũng chẳng có lý do hay ý định để nhớ tên của chúng. Sâu thẳm bên trong, ông ta là một người tốt, nhưng học sinh của ông lại không hề biết điều đó. Ông ta có nghĩa vụ truyền dạy cho chúng những đường quyền, những ngón cước, và cả những lời lẽ cay nghiệt; vậy nên, gần gũi với chúng cũng chẳng có ích gì hết. Và phần chán nhất là lời tụng xướng hằng ngày của các giáo viên, thứ mà họ luôn phải cất lên vào cuối những buổi học hay tập luyện.
"Chúng thần xin được dâng hiến sự tôn trọng và lòng biết ơn thành kính nhất tới Hoàng đế Befnam vĩ đại!"
"Chúng thần xin thề sẽ mãi mãi trung thành vô điều kiện với đất mẹ kính yêu!"
"Cầu cho lá Nhật kỳ không bao giờ phải ô uế!"
"Chết hết đi, hỡi những kẻ dám cả gan đối chọi với Đế quốc Horshiedo! Vì mục tiêu ấy, chúng tôi nguyện làm kiếm và khiên của Người!"
Bọn họ phải biết ơn vì cái quái gì kia chứ? Tại sao họ phải nguyện thề trung thành? Thiếu nữ không thể mường tượng ra bất cứ ràng buộc nào để khiến họ có thể hiến dâng mạng sống vì một lý do như thế. Hầu hết mọi người chẳng có động lực hay ý muốn để trở thành một thanh kiếm. Hy sinh như một tấm khiên thì lại càng không thể tưởng tượng được. Vì thiếu nữ không cách nào nghĩ ra được lời giải thích phù hợp, nên cô đã hỏi thẳng giáo viên của mình.
"Befnam điện hạ, người kế thừa dòng máu của Hoàng đế lập quốc Bergis, là người đàn ông đáng kính nhất trong thời đại của chúng ta. Nhờ có Người mà chúng ta mới được sống trong an bình; vậy nên, nghĩa vụ của chúng ta chính là nguyện thề mãi mãi trung thành với Bệ hạ. Chúng ta mang nặng ơn Người, vậy nên hãy chiến đấu bằng tất cả sức lực để báo đáp lại mối ân tình ấy."
Nếu phải tiếp tục sống một cuộc đời như thế, thiếu nữ chắc chắn rằng chỉ có bất hạnh đang chờ đón bản thân. Bởi suy cho cùng, cô chẳng hiểu một chút gì những lời ông ta vừa nói ra.
"Nghe cho kỹ đây, số 13. Nghi ngờ Bệ hạ, hay Đế quốc vĩ đại của chúng ta, dù có thế nào đi chăng nữa, cũng là một hành vi không thể chấp nhận được. Ngươi, kẻ xấc xược kia, phải có nghĩa vụ tôn kính Befnam Điện hạ như chính cha đẻ của mình, và Horshiedo, tổ quốc của chúng ta, như chính người mẹ đã dứt ruột sinh mình ra. Ngươi không bao giờ được phép lãng quên đi điều ấy; nếu cần thiết thì hãy khắc sâu nó vào trong cái đầu rỗng tuếch của mình!"
Vẫn chẳng hiểu ông ta đang nói cái quái gì, cô đã định gật đầu để làm dịu đi khuôn mặt giận dữ của người giáo viên. Nhưng bỗng dưng, thiếu nữ lại ngứa miệng buông lời thắc mắc rằng, việc coi Bệ hạ như 'cha', liệu có ổn không. Một người cha phải có một gia đình, và nếu cô thực sự là một thành viên của gia đình ấy, gọi Bệ hạ là 'cha', âu cũng là lẽ đương nhiên. Ngay khi những lời đó phát ra, khuôn mặt của người giáo viên đỏ bừng lên, cơn giận dữ thoắt bùng nổ, ông ta hét lớn rồi vung tay đánh thiếu nữ.
"Báng bổ!"
Ông ta lên giọng và liên tiếp tung những cú đá vào người thiếu nữ trong khi cô bất lực cuộn tròn trên nền đất. Từ ngày đó trở đi, trong lòng cô đã ấp ủ một nỗi uất hận sâu sắc với cái người được gọi là "Hoàng đế bệ hạ". Trong nhãn quan mới của cô, tất cả những thứ tồi tệ đều bắt nguồn từ hai chữ "Bệ hạ". Cô chẳng thể nào hiểu được tại sao mình phải tôn kính ông ta như một người cha.
Sau khi trăn trở rất nhiều, cô nhận ra rằng mình cũng không cách nào hiểu thấu được những kẻ dám đối chọi với lá Nhật kỳ. Ngọn cờ ấy thậm chí còn không giống mặt trời một chút nào. So với hàng thật, nó quá nhỏ bé, thiết kế lại rườm rà hoa lá. Một món đồ giả mạo, không mang chút dáng vẻ nào của thái dương.
Nhìn vào nó, cô nghĩ: So với tôi, lá cờ của các người mới thực sự là thứ thảm hại.
Khi thiếu nữ chia sẻ suy nghĩ của mình với số 8, cậu ta đã khuyên nhủ cô rằng, "Cậu sẽ lại làm ông ta phát tiết lên thôi, nên tốt hơn hết là đừng nói gì cả."
Dù số 8 cũng mang mái đầu đỏ như cô, nhưng cậu ta lại chẳng hề giống cô chút nào. Cô thậm chí đã hỏi số 8 rằng liệu cậu ta có thực sự nhìn thấy bóng hình của mặt trời bên trong lá cờ đó hay không.
"Có chứ, kỳ thực thì trông nó khá ổn; các đường viền đã tái hiện lại được những tia nắng. Tưởng như là cờ ấy đã bắt trọn được bản chất vốn có của mặt trời," Cậu ta đã trả lời như thế.
Đúng là chín người mười ý, nhỉ. Cô nghĩ.
Những ngày đơn điệu của cô bên trong nhà thờ cứ thế mà tiếp diễn. Với những đứa trẻ trạc tuổi cô, các "bài giảng" và "buổi tập luyện" vẫn kéo dài từ ngày này qua tháng nọ. Ngày nắng gắt, ngày mưa thâu, ngày tuyết phủ; sáng sớm, chiều tà, tối muộn; tất cả cứ lặp đi lặp lại tựa như một vòng lặp không hồi kết. Về phần đọc và viết, thật may mắn khi những từ ngữ khó nhằn có thể được khắc ghi vào trong não bộ của chúng. Đám trẻ cũng đã học được rất nhiều thứ, từ cách đứng chào, cách ứng xử với bề trên, rồi cả cách sử dụng ngôn ngữ cung kính nữa. Những giáo viên dần trở thành các sĩ quan bề trên thực hiện nhục hình như một sự chỉ dẫn thiêng liêng dành cho những đứa trẻ mắc phải sai lầm.
Từ đầu chí cuối, chúng được truyền thụ cho những chiến kỹ tiêu chuẩn nhằm mục đích nghiền nát lũ người ngu xuẩn dám cả gan đối chọi với Đế quốc của Hoàng đế bệ hạ.
Vì cớ nào mà họ lại đứng lên? Thiếu nữ hỏi, và rồi bị đánh cho nhừ tử.
"Khi tới tuổi, ngươi sẽ phải gia nhập lực lượng của Hoàng đế. Để báo đáp lại công ơn dưỡng dục của Người, hãy làm việc thật chăm chỉ… Mà ta cũng chẳng hy vọng ngươi có thể sống sót nổi qua bài kiểm tra đâu."
Tôi cũng chẳng lấy gì làm thích thú gì khi phải nghe ông giáo huấn đâu, tôi đi đây. Đó là những gì thiếu nữ muốn nói ra, song cuối cùng cô đã kìm nén lại. Cô về phòng và ngẫm nghĩ xem sự khúm núm của mình kinh tởm tới nhường nào. Trong căn phòng không có lấy một tia sáng, cô lặp đi lặp lại câu nói đó, "Tất cả là vì lợi ích của Hoàng đế bệ hạ." Cô đã điên cuồng lặp lại những lời ấy từ ngày này qua ngày khác. Tới mức thanh quản trở nên rã rời còn cổ họng thì khô rát; kinh khủng tới độ cô tưởng như mình đã sắp lìa đời. Tại cái chốn ngập tràn những khổ đau xoay vần đó, trong lòng của thiếu nữ đã dấy lên một nỗi căm thù khôn tả với "Hoàng đế bệ hạ". Thiếu nữ bắt đầu nghĩ rằng mình nên đoạt mạng thay vì tôn kính hắn ta.
Trải qua những giờ khắc phiền muộn như thế, niềm vui thú duy nhất của cô chỉ đến vào những bữa ăn, dù cho nụ cười dịu dàng của những đứa trẻ khác cũng đã dần phai nhạt. Thiếu nữ, miệng không cười, cùng chia sẻ niềm vui ăn uống với các bạn của mình. Tuy nhiên, kể từ một ngày nọ, những bữa ăn cũng bắt đầu trở nên nặng nề.
Từ lúc ấy trở đi, đám trẻ bắt buộc phải uống một thứ chất lỏng màu đen. Đó là một thứ thuốc giúp cường hoá cơ thể, nhưng bởi màu sắc u tối mà chúng trông chẳng khác gì nước bùn. Dù cho mấy đứa trẻ khác đều ngoan ngoãn uống hết, chỉ có riêng mình thiếu nữ là không thể chịu đựng nổi thứ nước ấy. Bề ngoài vốn đã tởm, mùi hương lại còn tởm hơn bất cứ thứ gì cô đã từng thử qua. Nó có vị như rỉ sét vậy.
Lắc đầu từ chối thứ nước, thiếu nữ phải chịu đòn, và chất lỏng thì bị ép tống vào họng cô. Chỉ việc thở thôi cũng trở nên thật đau đớn, và cùng lúc ấy, một cơn buồn nôn xộc lên.
"Phản ứng đào thải không thể diễn ra sớm thế này được. Dung dịch có được pha loãng đúng nồng độ không?"
"Vâng, không lệch một li. Những đứa trẻ khác cũng không có vấn đề gì cả."
"... Liều lượng thích hợp với mỗi người là khác nhau, nên dù chúng ta có tính toán thật cẩn thận đi chăng nữa, kiểu gì cũng vẫn tòi ra vài kẻ bất thường."
"Tại sao nó lại là đứa đặc biệt cơ chứ? Nếu nó chết thì cũng chẳng có gì bất ngờ cả… Chẳng có lý do gì để giữ nó lại nữa. Sao chúng ta không dọn dẹp luôn đi cho rồi?"
"Chưa đến lúc. Cứ chữa trị cho nó đi đã. Có lẽ nó sẽ không sống nổi tới bài kiểm tra, nhưng đứa trẻ này sẽ là một sự tham khảo tốt cho 'Chiến dịch Rạng đông'. Biết đâu sau này nó lại hữu dụng."
"Đã hiểu. Hãy cách ly nó và tiếp tục quan sát."
Thiếu nữ đã đứng giữa lằn ranh sinh tử suốt ba ngày trời, lúc nào cũng chỉ chực chờ sa xuống địa ngục. Nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó, thiếu nữ đã sống sót, và việc uống thứ thuốc đen kịt đó không còn làm cô thổ huyết như trước nữa.
Đen đủi thay, chất lỏng ấy vẫn không đem lại chút lợi ích nào cho thiếu nữ cả. Thay vào đó, cô dần dần suy nhược, và được gán cho cái danh "kẻ thất bại số một." Chỉ riêng việc nhận ra khuôn mặt của người khác cũng đã là cả một vấn đề lớn. Ít nhất cũng có cậu bé số 8 ở đó để san sẻ gánh nặng với cô bằng mọi cách có thể.
Thiếu nữ không biết mình đã dành bao nhiêu năm ròng để sống trong ngôi nhà thờ kỳ dị đó. Những đứa trẻ cứ biến mất, rồi lại có những đứa mới đều đặn đến để thế chỗ cho chúng. Thuở ban đầu có hơn một trăm đứa trẻ, nhưng một nửa đã không còn, chỉ để dọn chỗ cho những gương mặt mới. Số lượng đã tăng tới tận 200 từ lúc nào mà cô chẳng hề hay biết.
Những đứa trẻ mới tới đều sở hữu một cái tên thay vì những con số, song nhà thờ đã cấm tiệt chúng dùng tên của mình. Những kẻ chống đối bị tống vào căn phòng mà thiếu nữ căm ghét nhất, và khi đến giờ ngủ, những tiếng than khóc không ngừng nghỉ lại vang vọng khắp dãy hành lang. Thanh âm ấy đã gây ra cho thiếu nữ biết bao đau khổ; tuy nhiên, đám lính mới cũng nhanh chóng thích nghi được với hoàn cảnh. Những giọt nước mắt trong đêm dần hoá thành những nụ cười tủm tỉm. Thiếu nữ cũng tìm được chút niềm vui thú. Những đứa trẻ mới đến biết rất nhiều điều về thế giới bên ngoài. Những câu chuyện của bọn chúng lúc nào cũng thật thú vị, và thiếu nữ đã gắng gượng hết sức để khắc ghi từng chi tiết vào trong trí nhớ của mình.
Trong số bọn chúng, cậu bé số 123 là tuyệt vời nhất; với những hiểu biết sâu rộng của mình, các câu chuyện của cậu ta bao giờ cũng hấp dẫn không đâu sánh bằng. Khi các giáo viên nhìn đi chỗ khác, cậu ta sẽ lại kể cho cả đám những sự tích thật hấp dẫn và phi thường. Thiếu nữ cũng không nhớ rõ mặt cậu ta lắm, nhưng cô có thể khẳng định rằng cậu là một thiếu niên khoẻ mạnh với nụ cười tỏa nắng.
Tuy nhiên, số 123, chỉ trong vòng nửa năm, đã ngã bệnh và qua đời. Cho tới giây phút cuối cùng, tất cả những gì cậu có thể làm là rên rỉ trong đau đớn. Thế là thiếu nữ không bao giờ còn được nghe kể những câu chuyện tuyệt vời nữa. Cô cảm thấy bản thân mình như đang dần kiệt quệ.
Số 150, người vừa chuyển vào căn phòng cũ của số 123, là một cô bé. Không lâu sau, thiếu nữ đã trở thành bạn thân với cô. Cô bé có giọng nói run run và khuôn mặt lúc nào trông cũng như sắp sửa khóc đến nơi. Chỉ có duy nhất một thời điểm mà nét mặt của cô trở nên sáng sủa hơn một chút. Đó chính là vào trước giờ ngủ, khi cô có thể đọc được cuốn sách tranh mà bản thân đã bí mật cất giấu.
Trên cuốn sách của cô, là hình ảnh của một con mèo với cái tên kỳ lạ: Noel. Câu chuyện kể về cái cách mà chú mèo đã bỏ nhà ra đi và hành trình khám phá thế giới của chú. Vì thiếu nữ không thể nào hiểu được những dòng chữ viết trên đó, nên số 150 sẽ lẻn vào phòng để đọc cho cô mỗi tối. Cô bé sẽ bò vào futon của thiếu nữ, và cả hai sẽ cùng nhau đọc sách cho tới khi mệt nhoài rồi chìm vào giấc ngủ.
Cuốn sách tranh thực sự rất thú vị, song điều khiến thiếu nữ cảm thấy hấp dẫn nhất chính là sự thiên biến vạn hóa trong những câu chuyện. Dẫu bản chất vốn có của cuốn sách không hề thay đổi, nhưng mỗi lần cô đọc nó, lại là một lần cô được tiếp xúc với một câu chuyện mới. Đôi khi tất cả những con người và loài vật mà Noel đã gặp mặt cùng các địa danh đều thay đổi, thậm chí có lần Noel còn đả bại được một con quỷ đáng sợ. Quyển sách trông chẳng đủ dày so với những câu chuyện cô đã từng kinh qua.
Dù cho câu chuyện có là gì đi chăng nữa, tất cả đều mang một điểm chung. Đó là một kết thúc có hậu. Cũng vì lẽ ấy mà cô mới có thể lắng nghe chúng với sự thanh thản trong tâm hồn; bởi suy cho cùng, những câu chuyện buồn mới thật tẻ nhạt làm sao.
Và thứ hấp dẫn nhất chính là câu chuyện kể về người bạn quạ đen của Noel cất cánh bay tới thái dương. Ngay khi sắp sửa chạm vào được mặt trời, chú đã bốc cháy rồi bị nướng chín. Tuy vậy, chẳng mấy chốc, chú quạ đã hoá thành một ngôi sao trên bầu trời. Trong lòng thiếu nữ cảm thấy có chút ghen tị với chú quạ bởi dẫu đã mất đi cơ thể, song chú ta vẫn được đắm mình trong những tia nắng ấm áp của thái dương. Cô chắc mẩm rằng chú quạ ấy đã tìm được hạnh phúc. Trước những lời ấy của cô, số 150 kêu lên đầy bối rối. Suy nghĩ của thiếu nữ chẳng hề bình thường chút nào cả.
Một buổi tối nọ, thiếu nữ tò mò đặt câu hỏi, "Làm sao mà một quyển sách duy nhất lại có thể chứa đựng vô vàn câu chuyện khác nhau chứ?"
"... Bởi… nó là một quyển sách thần bí. Mỗi lần tớ đọc nó, một câu chuyện mới lại được sinh ra. Đúng là một quyển sách kỳ diệu, nhỉ," số 150 mỉm cười đáp.
Thiếu nữ sắp sửa buông lời khen ngợi sự quý giá của cuốn sách, nhưng rồi bỗng ngừng lại bởi cô nhận thấy nỗi buồn đang hiện hữu trên gương mặt của số 150. Cô muốn biết nguyên do của nỗi buồn ấy, song cô lại chẳng thể nào nhìn rõ khuôn mặt của bạn mình được. Mỗi lần cô kể một câu chuyện, thiếu nữ lại chìm đắm vào trong một giấc mơ. Như chú mèo Noel, cô cũng muốn tìm thấy niềm hạnh phúc của riêng mình. Thiếu nữ tò mò hỏi số 150 về cách để tìm được hạnh phúc.
"Tớ cũng chẳng biết nữa. Cơ mà, nếu chúng ta có thể sống sót đủ lâu để thoát khỏi cái chốn này, hãy cùng nhau đi tìm nó nhé," Rồi cô ôm chặt lấy thiếu nữ bằng tấm thân gầy guộc của mình.
Thiếu nữ thì thầm với một cái gật đầu chắc nịch. "Hứa đấy,". Số 150 đáp lại bằng nụ cười yếu ớt.
Ngày hôm sau, số 150 đã ra đi. Khi thiếu nữ cố đánh thức cô bé vào buổi sáng, cơ thể của số 150 đã lạnh toát từ lúc nào. Dù thiếu nữ có lay bao nhiêu đi nữa, đôi mắt của số 150 vẫn nhắm nghiền. Khi cô chạy tới chỗ các giáo viên, thiếu nữ đã biết được rằng gần đây, số 150 chẳng ăn uống gì cả.
"Là lỗi của các người. Các người đã ép cậu ấy uống thứ nước đen kỳ lạ đó."
"... Thất bại là điều không thể tránh khỏi trong quá trình thí nghiệm. Đôi khi, phải có ai đó hy sinh vì lợi ích chung."
"........ Vậy sao ông không đi chết đi?"
"......."
Thiếu nữ gườm ông ta bằng ánh mắt nhuốm đầy sát ý. Cô đã chuẩn bị để ăn đòn như mọi khi, nhưng người giáo viên chỉ rời đi mà không nói một lời.
Đêm đó, trong lúc tới nhà vệ sinh, cô đã nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau cánh cửa hé mở loé sáng.
"Bệ hạ muốn một bài báo cáo chi tiết về thí nghiệm kèm theo một cuộc điều tra chính thức. Là thanh tra, ta sẽ là người tiến hành việc đó."
"Tôi sẽ đệ trình lại sau, ngài thanh tra không phải bận tâm đâu."
"Ta muốn biết lý do tại sao ngươi muốn can thiệp vào báo cáo của ta. Rõ ràng là ngươi đang lạm quyền."
"Xin ngài đừng nói như vậy; mọi việc đang tiến triển rất tốt, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ra báo cáo thôi."
"Tiến triển tốt ư? Ngươi đang nói đùa đấy à. Vài tháng trở lại đây, số đối tượng tử vong đang tăng lên một cách chóng mặt. Ồ, cơ mà mặt khác, đúng là các người đã thu được vài kết quả đáng hổ thẹn đấy!"
"Thưa ngài thanh tra, tôi không thể đồng ý với chuyện đó được. Kế hoạch Rạng đông đang tiến triển rất thuận lợi. Chúng tôi sẽ không làm phụ lòng mong mỏi của Bệ hạ đâu. Nếu tận dụng tối đa những gì đang có, chúng tôi hoàn toàn có khả năng đạt được mục tiêu tiếp theo."
"Rất tiếc khi phải nói ra, nhưng chuyện đó là bất khả thi. Đáng ra ta có thể nhắm mắt cho qua vài thông tin sai lệch trong bản báo cáo thực nghiệm, tuy nhiên, một trong các thuộc hạ của ngươi đã đưa ra bằng chứng."
"... Xin lỗi, nhưng ngài không cần phải ở lại nữa. Sự can thiệp bừa bãi của ngài sẽ kết thúc ngay tại đây."
"Các ngươi đang lãng phí mạng sống của những đứa trẻ này, và quan trọng hơn, việc dối gạt Hoàng đế bệ hạ không thể tiếp diễn được nữa. Ngươi sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho chuyện này."
"Đừng nghĩ mày có thể dễ dàng thoát khỏi đây, đồ đạo đức giả ạ. Lũ khốn chúng mày chẳng khác gì nhau cả. Chúng mày nghĩ cuộc đời của bao nhiêu đứa trẻ đã bị tước đi ở đây chứ? Chúng mày định chấm dứt tất cả bằng cách khiến sự hy sinh của chúng trở nên vô nghĩa sao? Tao không thể hiểu nổi cái lô gíc của chúng mày. Dù mày có làm gì, có hỏi bất kỳ ai đi chăng nữa, thì tất cả cũng đều sẽ trả lời rằng thí nghiệm này nhất định phải được hoàn thành."
"Điều đó không quan trọng, ngươi đã bị bắt. Đừng chống cự, nếu không ta sẽ dùng vũ lực…."
"... Rạng đông của ta, kế hoạch tuyệt vời của ta sẽ không dừng lại khi đã gần tới hồi kết!"
Dù giọng nói giận dữ của ông ta vang tới tận phòng của các giáo viên, nhưng tuyệt nhiên không một ai có động tĩnh gì cả. Kéo theo sau là một loạt những thanh âm cuồn cuộn tuôn chảy, rồi tiếng vỡ tan tành, và cả vài tiếng hét, tới cuối lại lặng thinh không nghe thấy gì.
***
Để không bao giờ quên đi số 150, thiếu nữ đã giữ lại cuốn sách tranh của cô như một vật kỷ niệm. Đó là một kho báu quan trọng mà cô không bao giờ muốn đánh mất. Miễn là còn có nó ở bên, thì số 150 sẽ sống mãi trong tâm trí cô. Sẽ không có gì bị rửa trôi đi bởi những cơn mưa tầm tã.
Dẫu vậy, suốt một khoảng thời gian sau đó, thiếu nữ vẫn không có chút tâm trạng nào để làm bất cứ thứ gì. Đó là điều đau đớn nhất mà cô đã từng trải qua trong cuộc đời. Thiếu nữ không còn một người bạn để đọc sách cho mình mỗi đêm, để cùng nhau cất lên tiếng cười nữa. Tuy nhiên, cô không hề có ý định vứt bỏ lời hứa với số 150; lời hứa mà số 150 đã không thể thực hiện được. Chú mèo Noel đã phải phiền muộn rất nhiều vì không thể hoàn thành một lời hứa; vậy nên, thiếu nữ đã quyết định sẽ bảo vệ lời hứa với Noel để không phải đau khổ như chú ta. Nhưng trước khi có thể bắt đầu hành trình kiếm tìm hạnh phúc ở thế giới ngoài kia, cô phải thoát khỏi cái tình cảnh bế tắc này đã.
Cứ mỗi khi có cơ hội, cô lại đặt câu hỏi với các giáo viên, những người lính đồn trú, và thậm chí cả những đứa trẻ khác nữa, rằng, "Làm cách chi mà một người có thể tìm thấy được hạnh phúc?"
Nhưng những đứa trẻ khác cũng chẳng rành lắm về vấn đề này, nên chúng không tài nào trả lời được. Còn các giáo viên thì hãnh diện tuyên bố rằng, "Nếu dâng hiến bản thân cho Bệ hạ, thì phước lành sẽ đến với ngươi," và, "Một khi Chiến dịch Rạng đông hoàn tất, ngươi sẽ có thể ngẩng cao đầu mà bước đi."
Toàn những thứ vô dụng, thiếu nữ thầm nghĩ, song vẫn điềm đạm gật đầu trước câu trả lời của họ. Và cô cũng chẳng có nhiều thời gian để suy ngẫm về chuyện đó vì quá bận rộn.
Dù cho thiếu nữ có hỏi bao nhiêu người, có lắng nghe bao nhiêu câu chuyện đi chăng nữa, thì cô vẫn không thể tìm được lời giải đáp cho câu hỏi hóc búa của mình. Song, cô lại phát hiện ra rằng, có rất nhiều đứa trẻ mang cùng một hoài bão với bản thân.
"Nếu có thể được ra ngoài, tớ cũng muốn đi tìm hạnh phúc cùng cậu. Nếu cậu không chê thì hãy cho tớ làm bạn đồng hành được không?"
Sau khi thiếu niên số 8 nói vậy, nhiều đứa trẻ khác cũng bắt đầu bám dính lấy thiếu nữ và xin cô cho đi cùng. Thiếu nữ đồng ý lời thỉnh cầu của tất cả với khuôn miệng khẽ mỉm cười. Dù có bao nhiêu bạn đồng hành đi chăng nữa, thì cô cũng không cảm thấy khó chịu chút nào. Thiếu nữ luôn nhìn đời bằng đôi mắt tràn đầy lạc quan. Dẫu tới cuối cùng chúng chỉ còn lại 50 người, nhưng cô đã có thể coi những đứa trẻ ấy như đồng đội chân chính của mình. Thiếu nữ thực sự cảm thấy biết ơn điều đó từ tận đáy lòng.
Và rồi, cái ngày ấy cũng đến: ngày mà cuộc thí nghiệm đi tới hồi kết, ngày mà những đứa trẻ còn sống sót sẽ được ban cho một cái tên dưới vinh dự của Hoàng đế. Thiếu niên số 8, người đã cố gắng sống sót một cách tuyệt vọng, bắt tay thiếu nữ thật chặt. Dĩ nhiên, cô cũng đáp lại cậu bằng một cái gật đầu chắc nịch. Nhìn quanh, tất cả các học viên khác cũng đang làm điều tương tự với những người đang đứng bên cạnh mình.
"Tất cả chú ý đây! Cho đến ngày hôm nay, tất cả các ngươi đã làm rất tốt. Giai đoạn cuối cùng của Kế hoạch Rạng đông, giờ đây sẽ đi tới hồi kết. Những kẻ sống sót trong bài kiểm tra này, sẽ trở thành một trong số ít những người có thể vượt lên trên bản chất nhân loại của mình. Cũng chẳng có gì là nói quá nếu gọi họ là những hiện thân của thái dương," người giáo viên với khuôn mặt mệt mỏi bắt đầu bài phát biểu của mình.
Thiếu nữ không hề biết rằng giáo viên của mình đã trở nên kiệt quệ từ lúc nào. Lúc đầu có rất nhiều người, nhưng bây giờ chỉ còn một mình ông ta sót lại. Khuôn mặt của người đàn ông hốc hác đến lạ, còn mái tóc thì rối bù nhếch nhác. Hõm mắt trũng sâu, cơ thể chỉ còn lại da bọc xương. Chiếc áo choàng từng trắng không tì vết, giờ đây cũng đã nhuốm bẩn và hoá thành một màu đỏ son chói loà.
"Chiến dịch Rạng đông không phải là một thất bại. Đừng để sự hy sinh của anh chị em các ngươi cho tới tận bây giờ phải trở nên phí hoài; các ngươi buộc phải sống sót. Kế hoạch của ta… không phải là một thất bại, và các ngươi chính là minh chứng cho sự thật ấy. Rạng đông của ta đã đến!"
Người giáo viên phấn khích rót ra một cốc dịch lỏng màu đen huyền. Đó là một sắc đen không đâu sánh bằng; là hình ảnh phản chiếu chân thực nhất của bóng đêm, hiện lên một cách vô cùng rõ ràng, ngay cả với đôi mắt đang dần mờ đi của thiếu nữ.
"Cuối cùng, ta cũng được cùng các ngươi uống chén rượu ăn mừng này. Thứ huyết dịch Thái dương được tạo ra bằng cách dâng hiến sinh mạng của các đồng đội, được là người nếm thử nó đầu tiên chính là vinh dự lớn nhất đời ta."
Người giáo viên, khuôn mặt xoắn lại thành một nụ cười toe toét, nâng cao chiếc cốc chứa dịch lỏng lên. Đám trẻ cũng làm điều tương tự.
"Để ăn mừng sự thành công của Chiến dịch Rạng đông, để cầu nguyện cho vinh quang của Đế quốc Horsheido… Chúng ta cùng nâng ly!"
Ông ta nhắm nghiền mắt lại và uống thứ nước đó. Lũ trẻ cũng làm theo. Sau khi lẩm bẩm tiếng nâng ly chúc mừng, thiếu nữ miễn cưỡng tu sạch chỗ chất lỏng, tự nhủ rằng đây sẽ là lần cuối cùng. Đã gần có được tự do rồi, nên cô sẽ gắng gượng một chút.
"...A…"
Lý do thiếu nữ không muốn uống thứ nước đó mau chóng hiển hiện. Cô cảm thấy như bụng mình đang sôi lên, và không lâu sau đó, cả cơ thể bắt đầu bùng cháy. Người giáo viên đã ngã dập mặt xuống nền đất và đang la hét trong đau đớn. Cả lũ trẻ cũng thế, tất cả đều đã bất tỉnh. Thiếu nữ cũng cố gắng hét lên, nhưng cơn đau kinh khủng tới mức không một âm thanh nào có thể phát ra được. Cô ho ra thứ gì đó màu đỏ, và một chất lỏng bí ẩn trào ra từ mắt và mũi cô.
Thiếu nữ nghe thấy một âm thanh lớn, và trước mắt cô, một ngọn lửa rực đỏ mạnh mẽ bùng cháy. Ngọn lửa ấy khác một trời một vực so với ánh mặt trời, nó chẳng hề mang lại chút cảm giác dễ chịu nào cả.
Không ai hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng tất cả ngay lập tức hiện lên rõ mồn một trước mắt thiếu nữ. Là cái chết. Cô có thể cảm nhận được Tử thần đang thấp thoáng đâu đây giữa lúc ý thức đang mờ dần. Trước khi màn đêm buông xuống, một thứ gì đó màu đỏ đậm -- như một tia chớp vụt qua đôi mắt của thiếu nữ, nhưng nó nhạt nhoà đến nỗi cô không thể nào cảm thấu hết được.Cảm giác như có thứ gì đó lạnh lẽo đang đè lên má, thiếu nữ mở mắt ra. Cả khoảng không chỉ độc một màu đen kịt, cô hoàn toàn không biết mình đang ở nơi đâu. Những tiếng vo ve đinh tai nhức óc, cùng thanh âm của những giọt nước đang nhỏ xuống vang vọng trong không khí. Thiếu nữ gắng sức động đậy, nhưng có cái gì đó vừa cứng vừa mềm đang cản cô lại. Cực chẳng đã, cô đành phải đẩy chúng đi bằng tất cả sức lực, rồi lết đi theo hướng những tia sáng lé loi. Có cái gì đó vướng vào tay cô, tạo ra một âm thanh khó chịu. Như một con kiến bò ra khỏi tổ, cuối cùng cô đã thành công thoát khỏi nơi này bằng một cách nào đó. Hơi thở nặng trịch, cô gục xuống tại chỗ vì kiệt sức.
Trong làn mưa tầm tã, mặt đất nhớp nháp những bùn lầy, đá nhọn găm vào da thịt cô. Những giọt nước lạnh lẽo cứ tuôn xuống từ trên cao, tước đi thân nhiệt của cô bé. Khoảnh khắc thiếu nữ đứng dậy để tìm chỗ trú mưa và thám thính xung quanh, cô đã nhận ra rằng mình đang ở nơi đâu. Nơi mà cô đã bò ra không chỉ đơn thuần là một cái hố. Đó là một nấm mồ, và nó cũng không phải là cái duy nhất được đào trong khu vực này.
Lúc đầu thiếu nữ đã không nhận ra, nhưng ở trong cái hố là vô vàn những xác chết. Nếu nhìn kỹ, cô có thể tìm thấy vài gương mặt quen thuộc.
Mọi người ở nhà thờ được chôn cất ở đây sao?
Những cái xác để lâu đã mục nát thành xương, song những cái còn mới vẫn chưa mất đi hình dáng ban đầu. Núi xác chết lúc nhúc những dòi bọ, còn âm thanh vo ve cô nghe được lúc nãy bắt nguồn từ những con ruồi lớn.
"..."
Thiếu nữ khiếp sợ lùi bước, bàn chân cô sa vào một nấm mồ khác. Cảm giác có cái gì đó mềm mềm bên dưới, thiếu nữ bất giác nhảy lên. Thứ cô vừa giẫm lên là thân xác của một bé gái. Dù khuôn mặt của đứa bé đã bị phân hủy đi một nửa, nhưng cô đã từng thấy qua nó trước đây; đó chính là khuôn mặt của số 150.
Số 150 là người duy nhất thiếu nữ có thể nhận mặt bởi cả hai rất thân thiết với nhau. Mọi thứ trở nên tồi tệ khi cô nhấc chân lên và bị thịt thối từ cánh tay trái của số 150 bám vào. Đó là một hỗn hợp nhớp nháp giữa da và thịt kinh tởm đến rợn người, nhưng thiếu nữ không có đủ can đảm để rũ bỏ nó đi.
"Xem chừng chúng ta không thể ra đi cùng nhau rồi", cô lẩm bẩm rồi rũ cái tay đang bám trên người mình đi, thứ đã rơi xuống và nát bét ngay sau đó.
Thứ chất lỏng ấm áp trào ra từ đôi mắt của thiếu nữ.
Tớ sẽ đi tìm hạnh phúc thay cho cậu.
Nghĩ vậy, thiếu nữ cầu nguyện bên nấm mồ với khuôn mặt nhoà lệ. Cô gào thét, khóc, rồi lại khóc tiếp, cứ khóc mãi không thôi. Giọng nói khản đặc của thiếu nữ mất hút trong làn mưa tầm tã.
Khóc cho đến nước mắt ngừng chảy, thiếu nữ dần lấy lại được giác quan. Cô nhìn quanh, đưa tay quệt đi nước mưa còn vương trên mặt rồi đứng dậy.
"Mình đã sống sót. Là người duy nhất còn sống."
Thiếu nữ nở nụ cười méo xệch giữa làn nước mắt. Cảm xúc của cô giờ đây đã vượt xa cả sự sợ hãi hay nỗi u sầu, một cái gì đó khác hẳn đang nảy nở trong trái tim cô. Đó chính là niềm vui.
Mình đã sống sót để tìm ra phương thức nhằm có được hạnh phúc, để thực hiện được lời hứa với tất cả mọi người. Bây giờ mình là người duy nhất có khả năng làm điều đó.
"........."
Cô rút cuốn sách tranh quý giá vô ngần của mình ra từ trong ngực áo. Cơn mưa cùng đất cát đã khiến cho nó trở nên rách rưới. Thiếu nữ nhìn vào thân xác của số 150. Thay vì để cuốn sách ở lại đây, cô nghĩ rằng mình vẫn nên mang nó theo người.
"... Đúng rồi. Tên. Còn tên của mình thì sao."
Thiếu nữ đã sống sót, đáng ra giáo viên phải ban cho cô một cái tên; tuy nhiên, có lẽ người giáo viên cuối cùng đã chết mất rồi. Song, điều đó không còn quan trọng nữa. Cô chẳng cảm thấy tiếc thương chút nào cho ông ta cả. Thiếu nữ sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai dám quăng một cô bé còn chưa chết vào bên trong nấm mồ.
Những kẻ không biết giữ lời toàn là một lũ rác rưởi, nên lời nói của bọn chúng chẳng có chút trọng lượng nào với mình cả. Ai thèm làm việc cho tên Hoàng đế bệ hạ đó kia chứ?
Thiếu nữ hét lên từ tận đáy lòng.
Sau khi khóc thêm một lúc, cô ngả lưng xuống bên cạnh những nấm mồ. Cơ thể ngập ngụa trong bùn đất, cô trầm tư suy ngẫm xem nên chọn cái tên nào cho bản thân.
"Noel thì sao nhỉ?"
Thiếu nữ mở cuốn sách tranh của số 150 ra. Dù nó đã nhàu nát, nhưng hình ảnh của một chú mèo đội mũ vẫn hiện lên một cách vừa đủ rõ ràng để có thể nhìn thấy.
"Noel…. Vậy đi, mình sẽ lấy tên là Noel. Từ giờ trở đi, tên của mình là Noel."
Thiếu nữ tự đặt cho mình cái tên Noel. Đó là danh xưng kỳ lạ của một chú mèo đội mũ đã chu du khắp chốn và luôn tìm được hạnh phúc ở cuối con đường. Một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lồng ngực của thiếu nữ: Giống như Noel, mình cũng muốn tìm ra hạnh phúc của bản thân.
Mình không còn là số 13 nữa. Giờ mình là Noel.
Gật đầu, cô xúc đất bằng cả hai tay, rồi chôn cất những người bạn của mình thật tử tế. Sẽ thật tồi tệ nếu cứ để những thi thể này trơ trọi giữa bãi tha ma, nhưng trên cả, thiếu nữ làm điều này chính vì những đồng đội tốt của bản thân. Trong khoảng thời gian thiếu nữ hoàn thành công việc của mình, cơn mưa đã tạnh đi, và thế chỗ cho nó chính là thái dương tròn đầy mà Noel vẫn hằng yêu quý.
Một Noel đã rã rời, đắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, quyết định đánh một giấc ngay tại chỗ.
"Những ngày trời trong luôn là tuyệt vời nhất. Chúng sưởi ấm cả cơ thể và linh hồn, nên chắc hẳn ai cũng thích những ngày như thế, nhỉ."
Noel lặng lẽ mỉm cười, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Mình sẽ tìm ra phương cách để có được hạnh phúc, và rồi cho tất cả mọi người thấy nó, thấy cõi lòng thanh thản của mình. Để rồi, các cậu ấy có thể yên lòng mà nghỉ ngơi. Xin hãy đợi tớ nhé, chỉ một chút nữa thôi.
Sau khi lặp lại điều đó không biết bao nhiêu lần, Noel nhẹ bẫng chìm vào trong giấc ngủ.