Kare to Kanojo wa Sukiatteiru

chương 3: giờ tan học cùng bạn bè của chàng trai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi tới trường, tôi chia tay với Sakura, và bước vào lớp học.

Dù đã chia lớp từ lễ khai giảng hôm qua, nhưng hôm nay mọi người trong lớp mới gặp nhau trực tiếp.

Từ góc nhìn này, tôi có thể thấy mấy thằng bạn tốt, xem ra tận hưởng cuộc vui được rồi.

Sau khi đã xác nhận chỗ ngồi của mình, tôi tiến về phía đó, nhưng không hiểu sao lại có người khác ngồi mất.

“…Shuu. Sao mày lại chiếm chỗ của tao?”

Người đang ngồi đó là Minazuki Shuu, làm bạn với tôi kể từ khi hai đứa được xếp chung lớp năm ngoái.

“Ồ, Haruki, mày tới rồi à. Hơi có lỗi với mày chút nhưng mà, cho tao ngồi chỗ này đi.”

Shuu không ngần ngại nói vậy với một nụ cười tươi rói.

“…Tại sao?”

Tôi đã tờ mờ đoán ra rồi, nhưng vẫn thích hỏi.

“Sao là sao, mày nhìn là tự hiểu mà? Đó, ngay phía trước chỗ mày ngồi này.”

Shuu vừa nói vừa chỉ tay về chỗ ngồi đằng trước.

Ngay trước bàn của tôi là bàn của Kamisato Yukine, bạn gái thằng Shuu.

“Còn lâu! Mơ đi mày! Để hai đứa chúng mày ngồi trước sau thì bọn tao ăn cẩu lương à!”

Đương nhiên là tôi phải kiên quyết từ chối. Mà, cho dù tôi có đồng ý thì cái vụ tự ý đổi chỗ này cũng không thành.

“Không có chuyện đó đâu. Tao nghiêm túc mà. Tao sẽ học hành chăm chỉ.”

Shuu cứ rên rỉ như vậy, nhưng tất nhiên tôi nghe tai trái thì lọt qua tai phải thôi.

Ngay lúc đó, cửa lớp mở ra. Xem ra trong lúc chúng tôi đang mải nói chuyện thì Yukine đã tới.

“Chào buổi sáng, Shuu. A, cả Haruki nữa.”

Mái tóc ponytail đen nhánh của Yukine đung đưa khi cô ấy tiến về phía chúng tôi.

Sau khi quay xuống để xác nhận Shuu ngồi bàn phía sau mình, cô gái nở một nụ cười.

“Hả! Shuu ngồi sau tớ à? Thật tốt quá!”

Cô gái nở một nụ cười hạnh phúc.

Nhưng tiếc cho bà, người ngồi sau bà là tôi cơ.

“Khoan đã nào. Thằng Shuu nó cướp chỗ của tôi mà.”

Tôi vừa nói vậy, Yukine đã thể hiện sự bất mãn thấy rõ và ngồi vào ghế.

“Ếー. Là Haruki àー. …Mà thôi vậy. Chán ghê.”

Thế là đủ hiểu sao hai chúng nó đẹp đôi đến vậy rồi.

Tôi có cảm giác mình đang bị chửi xéo. Cơ mà, đây là chỗ tôi mà chỉ mình tôi đứng, bộ không thấy lạ à?

“Vâng vâng, xin lỗiー. Giá mà cô gái này cũng đối xử tốt với tôiー.”

Có cảm giác hơi nhột, tôi cũng phải xoáy lại tí.

Thế mà Yukine lại làm ra vẻ khó hiểu rồi nói

“Tôi lúc nào mà chẳng tốt? Ông nói gì vậy?”

Giỡn đó hả. Cái thể loại thích trêu chọc người khác như bà á.

──Lạch cạch.

Trong lúc chúng tôi đang mải tranh luận thì giáo viên bước vào.

Chủ nhiệm tới rồi à. Nhanh thật.

Shuu dang tay ôm lấy Yukine vào lòng.

“HểーTớ vẫn chưa muốn xa Yukine đâuー”

Wow! Cái vẹo gì đây! Quay về rừng đi bạn!

Dạo gần đây tôi hay có cảm giác khó ở. Sao vậy nhỉ. Hễ cứ thấy hai vợ chồng kia là thấy khó chịu đến lạ.

Có lẽ là do cái cơ thể cao 1m8 của thằng Shuu đang làm cái trò kia chăng.

Yukine an ủi Shuu

“Được rồi mà, nói chuyện sau nhé. Năm nay chúng ta học cùng lớp, nên hãy nói chuyện thật nhiều nhé.

Để Yukine nói vậy, cái thằng dở kia mới chịu ngậm ngùi quay về chỗ ngồi.

Tới khi Shuu rời đi, tôi mới được ngồi vào chỗ.

Vừa đặt mông xuống ghế, Yukine quay xuống chỗ tôi cười toe toét.

“Năm nay chúng ta học cùng lớp nè, ông thấy vui không? Haruki-kun?”

Đây là chuyện đầu tiên bà hỏi tôi sao? Vui, mà cũng không.

Cái sự tự tin đầy mình đó đúng là khiến người ta phát cáu. Mà, dẫu sao Yukine cũng chẳng ghét chuyện đó.

“Vâng vâng, vui lắmー. Cơ mà, tiết chủ nhiệm bắt đầu rồi, bà quay lên giùm đi.”

Nếu cứ nói chuyện tiếp thì sẽ bị trêu tiếp mất, nên tốt nhất là phải đánh trống lảng.

Nghe tôi nói, Yukine quay lên với biểu cảm thỏa mãn.

***

Tiết chủ nhiệm chỉ bao gồm giới thiệu bản thân đơn giản, sau đấy hướng dẫn học cho ngày đầu là kết thúc.

Giờ là bốn giờ.

Chỉ còn tôi với hai người Shuu và Yukine ở lại trong lớp nói chuyện với nhau.

Tôi đã hứa sẽ cùng về với Sakura, nhưng em ấy có việc gì đó cần làm nên tôi ngồi đợi trong lớp.

Yukine hướng về phía tôi cùng một nụ cười.

“Hôm nay cậu đến trường cùng ai thế? Cô gái đó đến trường này làm gì vậy?”

……Sao giờ, đối tượng tôi không muốn nhìn thấy nhất lại nhìn thấy mất rồi.

Yukine mà nhìn thấy là bả sẽ chọc ngoáy cho coi.

“Bạn gái à? Là bạn gái ông đúng không? Cuối cùng thanh xuân của Haruki cũng tới rồi sao?”

Bộ mấy đứa con gái chỉ toàn nghĩ tới chuyện yêu đương thôi sao?

Sakura không phải bạn gái của tôi, nên tôi một mực từ chối.

“Bàーnhầmーrồi ! Bọn tôi chỉ là bạn thuở nhỏ thôi. Con bé không phải bạn gái tôi.”

…Nói ra mà tôi thấy nhói lòng. Mình vừa nói gì vậy…

Yukine ngạc nhiên vì câu nói của tôi.

“Hểー ! Haruki có bạn thuở nhỏ à ! Tôi không biết luôn đóー!”

Ngay lập tức, gương mặt ấy quay lại trạng thái ban đầu.

“Nhưng màー, ông khá thân mật với cô gái đó màー? Thực sự không phải bạn gái chứ?”

Yukine vẫn không ngừng tra hỏi…… Tôi muốn cô ấy ngừng lại lắm rồi đó. Buồn thật.

Tôi định cầu cứu Shuu, nhưng khi liếc nhìn nó thì Shuu đang chăm chú nhìn Yukine.

Lại còn làm ra vẻ không nghe thấy gì nữa.

Không như mong đợi rồi, có lẽ tôi phải tự mình giải quyết việc này thôi. Quả đúng là phiền phức.

Khi tôi đang phân vân không biết phải làm gì, một giọng nói vọng vào từ hướng cửa lớp.

“Haru-nii!”

Là Sakura. Nice timing! Tôi được giải thoát rồi.

Sakura tới đã giúp tôi giải tỏa được căng thẳng, tôi đứng dậy.

“Thế nhá, tôi về đây.”

Tôi nói rồi, Yukine lại nở nụ cười và vẫy tay chào.

“Hai người về vui vẻ nhé~”

Cuối cùng Shuu cũng chịu quay về hướng tôi và nói.

“Mai gặp lạiー”

Aa, tôi vẫn còn đang bị hiểu lầm. Ngày mai nhất định phải nói cho rõ mới được.

Để Sakura đợi thì tội lắm, hôm nay về được rồi.

Bước ra khỏi lớp, tôi gọi Sakura.

“Để em đợi rồiー. Về thôi nhỉ?”

Không hiểu sao Sakura không nhìn về phía tôi.

“…Vâng ạ, mình về thôi.”

Giọng Sakura có vẻ hơi trầm.

Em ấy gặp chuyện gì à.

“Em thấy không khỏe hay gì à?”

Vừa nghe tôi nói vậy, đột nhiên Sakura quay lại nở một nụ cười và nói với một tông giọng vui tươi.

“Không ạ! Không có gì đâu anh! Thôi nào, mình đi thôi!”

Sau đó, Sakura đi trước.

Quả nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng em ấy không muốn nói ra. Thế thì tôi cũng không nên hỏi thêm.

Tôi lặng lẽ đi sau Sakura.

Truyện Chữ Hay