Kare to Hitokui no Nichijou

chương 1: chàng trai và cuộc sống cùng kẻ ăn thịt người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khoảng cách mà tôi không hề muốn dường như đã rút ngăn lại. Không quan trọng rằng tôi có muốn đi tiếp về phía trước hay không, miễn là chân tôi còn chạm đất, cơ thể sẽ tự động bước đi... và trước khi nhận ra, tôi đã ở trước nhà mình.

“Cha mẹ tôi đang ở trong nhà.”

Trước của nhà, Tooya nói trong khi không chắc chắn… cậu lưỡng lự có nên mở cửa vào nhà mình. Tooya sợ rằng nếu cậu ta không nhắc tới cha mẹ mình đang ở nhà thì cô ta có thể ăn họ.

“Hmm.”

Kuroe gật đầu. Cô nàng hiện đang ở dạng người, không phải dạng sói khổng lồ. Bộ đồ Kuroe đang mặc được Tooya mua trên đường về nhà. Ban đầu Tooya cho mượn áo khoác của mình, nhưng đi bộ trong thành phố với Kuroe bán khỏa thân là không nên, chính xác hơn là cô ấy gần như khỏa thân, và điều này không tốt cho trái tim và tâm trí của cậu …nhưng may mắn thay là không một ai để ý.

“Nó sẽ rắc rối đây.”

Nếu tôi nói với họ là bạn tôi tới chơi, tôi nghĩ lý do đó là đủ rồi... Tôi định để Kuroe sống trong nhà mình. Ngay cả khi tôi khăng khăng rằng bọn tôi là một cặp và đã thề ước tình yêu của cả hai cho hiện tại và cả tương lai thì theo lẽ thông thường, tôi nghĩ sẽ không có cha mẹ nào chấp nhận lý do đó.

“Vậy, tôi có nên ăn họ không?”

…Mặt Tooya bỗng dưng tái đi. Trong khi Kuroe bắt đầu cười.

“Đùa thôi.”

Đừng đùa với câu trả lời kiểu đó, tôi suýt nữa rụng tim rồi.

“Tôi sẽ không dám làm điều đó chừng nào chủ nhân còn sống.”

Vậy, tôi ước cô đừng đến nhà tôi, Tooya tự nhủ trong lòng.

“Chà, nếu tôi sử dụng phép thuật của mình để đánh lừa cha mẹ của chủ nhân thì sao?”

“Ma thuật… Loại ma thuật gì?”

“Tất nhiên, hắc thuật. Tôi là một con quỷ sống rất lâu nên tôi biết một số loại hắc thuật thôi miên.”

Không thể nào. Cho dù con sói có đột biến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì không thể một con sói đơn thuần có thể học hắc thuật phải không? Tôi sẽ cảm thấy thuyết phục hơn nếu đây là thứ gì đó liên quan đến thần thoại Bắc Âu.

“Ma thuật mà tôi sẽ sử dụng trên cha mẹ chủ nhân là một loại phép thuật thôi miên sẽ làm thay đổi ký ức của họ. Ah đừng lo, nó sẽ không có tác dụng phụ nào đâu.”

Khi cô ấy nói vậy, Kuroe ngay lập tức tiến đến cánh cửa.

“Ah chờ một chút…”

Tôi vội đuổi theo cô ấy. Cánh cửa đã bị khóa, tôi không thấy cô ấy mở nó bằng vũ lực nên cảm thấy phần nào nhẹ nhõm.

“Chờ chút, để tôi mở nó đã.”

Tôi lấy chìa khóa từ trong túi và mở cửa.

“Con về rồi đây.”

Khi bước vào nhà, ngay lập tức, tôi kiểm tra giá để giày của cả nhà. Đôi giày mà bố tôi sử dụng đã ở đó, điều này có nghĩa là ông đã về nhà. Đèn trong phòng khách được thắp sáng, dường như cả hai đều ở đó. Nếu là giờ này, có lẽ họ đã ăn tối trước.

“Xin thứ lỗi vì đã làm phiền.”

Không chút chần chừ, Kuroe tiến vào sau lời chào hỏi lịch sự.

“Họ là cha mẹ của chủ nhận, phải không?”

Mặc dù vậy, nét mặt của bố mẹ tôi không có gì thay đổi.

“Ah, đợi đã…”

Tôi đuổi theo cô ấy ngay lúc đó…nhưng lần này tôi không thể đuổi kịp, và cánh cửa phòng khách được mở ra.

“Oh, chào mừng về nhà…?”

Giọng của mẹ tôi. Ngữ điệu cuối câu thay đổi thành câu hỏi bởi vì có ai đó đang đứng cạnh Tooya.

“Con về rồi!”

Tôi vội ngắt lời.

“Ồ, Tooya... cô gái đó có phải là bạn của con không?”

“Ưm, đây là…”

Tooya chỉ gật đầu trong khi suy nghĩ xem cậu ta nên viện cớ gì vào lúc này.

*tách*

Kuroe vỗ tay.

"Eh?"

Họ thở dốc. Sau khi nghe thấy tiếng vỗ tay đó, đôi mắt của bố mẹ tôi bỗng trở nên trống rỗng. Biểu cảm của họ dường như đã đóng băng.

“Này,cô đang….”

“Xin hãy yên lặng một lúc ạ.”

Cô ngắt lời tôi.

“Hai người đã biết tôi.”

Kuroe nói với bố mẹ tôi.

“Chúng tôi…đã biết cô.”

Bố mẹ tôi đáp lại bằng đôi mắt trống rỗng.

“Tôi là Kuroe, con gái của đồng nghiệp được giao phó cho hai người vì một lí do.” [note22822]

“Cô là người Kuroe…con gái của đồng nghiệp được giao phó cho chúng tôi.”

“Hai người còn câu hỏi nào không?”

“Không, chúng tôi không còn.”

“Hai người có nghi ngờ tôi?”

“Không, chúng tôi không nghi ngờ gì về cô.”

“Hai người có vấn đề gì với hành động của tôi không?”

“Không.”

*tách*

Kuroe vỗ tay một lần nữa. Ngay sau đó, mắt bố mẹ tôi trở lại bình thường.

“Chào mừng con về nhà Tooya…cả Kuroe-chan nữa.”

Mẹ tôi chào đón tôi như bình thường. Hơn nữa, cha tôi hành động như là ông đã quen thuộc với Kuroe.

“Hai đứa có thể vui chơi tùy thích nhưng không nên về nhà quá muộn, vì Kuroe là con gái yêu của đồng nghiệp bố. Nếu có chuyện gì xảy ra chúng ta sẽ gặp rắc rối, phải không?”

Như đang trách cứ, bố tôi nhìn về phía tôi.

“Con…con xin lỗi…chúng con sẽ chú ý hơn trong tương lai.”

Ngạc nhiên, Tooya trả lời. Kuroe đã thôi miên họ, nhưng để nghĩ rằng hiệu quả khác hẳn so với thôi miên thông thường ...nó thường không hề đơn giản như thế này.

“Trời ơi, tại sao mình lại chỉ làm bữa tối cho ba người?”

Mẹ tôi sửng sốt khi nhìn lên bàn ăn. Nhưng bà ấy không sai vì mới gần đây thôi nó chỉ dành cho ba người. Rồi Kuroe đến thì nó không đủ.

“Này,này, vậy thì không đủ thức ăn, phải không?”

Nhưng cha tôi không nhận ra điều đó.

“Ta rất tiếc Kuroe-chan, việc này không phải cố ý.”

“Không, không, bác đừng lo lắng về điều đó.”

Kuroe trả lời một cách ngạo nghễ trong khi mẹ tôi xin lỗi liên tục.

“Cháu đã ăn tối với Tooya...chúng cháu đã gọi cho cô nhưng không được.”

“Ồ vậy sao.”

Mẹ tôi mỉm cười.

“Vậy là ổn rồi… hay là cô sẽ giữ lại chỗ thức ăn thừa của bữa tối để làm bento cho ngày mai?

“Hmm, nó sẽ tốt hơn là lãng phí thức ăn. Cháu rất mong chờ Bento cho ngày mai.”

Nói xong, Kuroe mỉm cười.

“Vậy chúng cháu xin được về phòng.”

Không lãng phí bất cứ một phút nào, Tooya, bị Kuroe kéo tay rời khỏi phòng khách. “Hai đứa nó thân nhau thật”, giọng nói vang lên phía sau như thể bố mẹ Tooya không hề nghi ngờ Kuroe.

“Bây giờ thì, phòng của chủ nhận ở đâu, trên tầng hai?”

Sau khi lên đến tầng hai, Kuroe xoay người đối diện với tôi.

Cô nhe răng cười, nhớ lại biểu cảm đó khiến Tooya cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Căn phòng của Tooya đủ lớn. Có một chiếc bàn học, máy tính và TV. Có một vài kệ sách kê dọc theo tường và một chiếc giường khá rộng. Ngoài ra, phía trước TV có một không gian khá rộng rãi đủ để một người lăn lộn ở đó. Bởi vì Tooya là con một, cha mẹ cậu làm cho cậu một căn phòng rộng rãi trong quá trình thi công căn nhà.

Do đó, nếu có hai người trong căn phòng đó thì cũng sẽ không cảm thấy chật chội, nhưng việc phải chia sẻ phòng với người khác vẫn khá phiền phức đối với cậu.

“Vậy, kể từ hôm nay, đây sẽ là nơi tôi sống.”

Kuroe nói sau khi nhìn xung quanh.

“Không tệ.”

“Không tệ sao...?”

Tooya lo sợ hỏi.

“Đừng nói với tôi là cô cũng muốn ở trong căn phòng này đó nha?”

“Tại sao không ?”

Kuroe trả lời câu hỏi như thể đang nói “Có vấn đề gì sao?”.

“Không, không, không.”

Nghiêm túc mà nói, kể cả cậu có sống chung với cô dưới một mái nhà cũng được, nhưng nếu sống chung một phòng thì hơi quá. Đây là căn phòng đặc biệt đối với cậu. Bởi vì đây là nơi cậu ta có thể trấn tĩnh, cho phép ai đó ở đây cùng cậu là điều không thể...lí do khác nữa là kẻ đó không phải con người. Nó thật bất khả thi, đúng không?

“Hmmm, vậy chủ nhân không muốn tôi ở đây, huh?”

“Chà, đúng vậy đó”.

Mặc dù sợ hãi Kuroe, Tooya vẫn gật đầu.

“Được rồi, cứ vậy đi”.

Khó có thể nghĩ Kuroe lại từ bỏ dễ dàng như vậy.

“Tôi nghĩ tôi ở đây là vì lợi ích của chủ nhân...nhưng nếu anh thấy nó phiền phức, tôi cũng không phiền tìm nơi khác ở ngoài.”

“Ý cô là sao?”

Tooya không hiểu ý nghĩa của câu “ở đây vì lợi ích của anh ấy”.

“Như tôi nói lúc trước, vì tôi là người hầu của chủ nhân, tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của anh. Nghĩa là, trừ khi tôi ở một nơi mà có thể nghe thấy yêu cầu của anh... thì khi ở nơi không trong tầm mắt của anh, tôi có thể làm mọi thứ mình thích.”

Kuroe nói trong khi nở nụ cười.

“Nếu chủ nhân tin tưởng tôi đến thế thì tôi cũng không phiền đâu.”

“Chờ đã.”

Tooya bất ngờ ngăn Kuroe lại.

“Tôi hiểu rồi, cô có thể ở đây.”

Tooya nói với giọng điệu mạnh mẽ. Cậu cảm thấy điều tồi tệ sẽ xảy ra với cậu, vì chỉ cần nhớ tới hình dạng thực sự của cô thôi cũng đủ làm cậu thấy ớn lạnh… Ngay từ đầu, mang cô về đây đã là lựa chọn tồi. Nó không phải là vấn đề có thể cười cợt được nữa, đặc biệt nếu có ai đó thấy cô ấy phạm tội giết người bằng cách ăn thịt khi Tooya không để mắt đến cô.

“Hmm, tôi đoán là tôi nên làm vậy rồi... dù sao thì cũng không thể chống lại chủ nhân.”

Kuroe nói điều đó một cách quyến rũ trong khi đang cười. Tuy vậy, cô ấy nhìn không hề bất mãn, nhưng nét mặt ấy dường như muốn nói rằng cô muốn làm điều này ngay từ đầu.

“Cô sẽ tuân theo.. yêu cầu của tôi đúng không?”

“Tất nhiên rồi.”

Kuroe gật đầu... nhưng Tooya vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô. Tooya và Kuroe đã lập một giao ước, vậy nên Kuroe là một nô lệ phải tuân theo mong muốn của Tooya. Vì cậu đã nhìn bằng việc đó bằng chính đôi mắt mình, hình dáng thật của Kuroe là một con sói khổng lồ bất khả chiến bại, cậu không thể chấp nhận sự thật đó... nhưng ngay cả bản thân cậu cũng không chắc về điều đó. Ai biết được nếu cô ta chỉ đang nói dối Tooya.

“Nếu không được trao cơ hội, tôi không thể chứng tỏ liệu tôi có nói dối chủ nhân hay không.”

Một lần nữa, cô ấy đọc tâm trí tôi. Dù rằng tôi đã ra lệnh cô không đọc tâm trí tôi nữa, tôi cũng không chắc liệu Kuroe có làm theo hay không. Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô ấy ngậm miệng lại sau khi đọc suy nghĩ của tôi.

Khi tôi muốn ra lệnh cho Kuroe, tôi phải làm nó một cách bất ngờ khiến cô ấy không lường trước việc nhận được yêu cầu như thế, nhưng tôi không thể giải quyết thứ gì đó như vậy vì tôi không thông minh cho lắm. Nếu bảo cô ấy chết đi thì tôi nghĩ chắc chắn cô ấy sẽ không muốn như vậy... và cuối cùng tôi phải đưa ra một mệnh lệnh an toàn.

“Không được sự cho phép của tôi, cô không được rời xa tôi quá... đó là mệnh lệnh.”

Để chắc chắn, Tooya yêu cầu cô ấy với giọng như ra lệnh.

“Tôi đã hiểu, chủ nhân của tôi.”

Kuroe nhe răng cười, gật đầu theo mệnh lệnh. Có vẻ cô ấy đã lường trước mệnh lệnh này? Tooya nghĩ.... giờ đã quá muộn để hối hận về mệnh lệnh này.

“Có vẻ như anh bình tĩnh hơn trước rồi đó.”

Đột nhiên Kuroe nói vậy. Có lẽ đúng như vậy, cảm giác khác hẳn với lần đầu gặp gỡ cô ấy. Tooya bây giờ có thể suy nghĩ thông suốt hơn trước. Tất nhiên là cậu vẫn sợ Kuroe, nhưng để làm cho suy nghĩ của mình sắc bén hơn, cậu hành động một cách bình tĩnh, rồi một câu hỏi bỗng xuất hiện trong đầu Tooya.

“...Tôi muốn hỏi vài thứ.”

“Um, thứ gì?”

“Cô là... Kuroe, cô là thứ gì, thật ra, cô là ai?”

“Một con quỷ.”

Kuroe lập tức trả lời

“Một con quái vật ?”

“Không, nó khác với tưởng tượng của chủ nhân.”

Ác quỷ, quái vật... đại loại thế.

“Tại sao Kuroe lại ở nơi đó vào lúc tôi bị đánh?”

“Nó chỉ là trùng hợp thôi.”

Kuroe trả lời.

“Tôi bị phong ấn tại nơi mà anh ở đó lúc trưa..., và tôi đã tận dụng tình huống đó.”

“Phong ấn... ở trong ngôi đền đó?”

Ngôi đền nhỏ tọa lạc gần lòng sông, mặc dù ký ức của cậu nói rằng đó là một ngôi đền nhỏ, cậu vẫn nhớ rằng nó bị chôn vùi một nửa dưới đất và trông như một khối đất, nhưng vật linh thiêng đáng lẽ được đặt ở đó đã biến mất, cho nên nó là một ngôi đền kì lạ.

“Chính xác! Đó là nơi tôi bị phong ấn.”

Vậy là con quỷ bị phong ấn trong đó đã thức giấc và lập giao ước với một con người..., bối cảnh này khá giống trong truyện tranh. Sự thật là Tooya chưa từng nghĩ nó lại xảy ra với mình.

“..Tại sao cô lại bị phong ấn?”

“Anh thấy đó, tôi là một kẻ ăn thịt người.”

Câu trả lời rất hợp lí.

“Nhân loại thật kì quặc, nhưng chẳng có gì lạ khi một con quái vật ăn thịt người bị phong ấn, phải chứ? Nhưng hàng trăm năm đã trôi qua nên phong ấn đã suy yếu..., và tôi đã có thể chạm tới chủ nhân vào trưa nay.”

Tình huống này thật có lợi cho cô ấy, Kuroe bổ sung.

“Nhờ có chủ nhân, tôi có thể thoát khỏi phong ấn trong cái đền đó..., một lần nữa, cảm ơn anh, chủ nhân.”

Kuroe nở nụ cười khi nói vậy, tóm lại Tooya đã giải phóng Kuroe khỏi ngôi đền đó, nơi mà cô ấy bị giam giữ một cách thận trọng, chỉ nghĩ tới sự thật đó đủ để khiến Tooya phải đau đầu. Ba người đã trở thành nạn nhân của Kuroe và nó sẽ ngày càng tăng từ bây giờ.

“Đừng lo lắng, chủ nhân không cần phải sợ hãi.”

Kuroe nói.

“Cuối cùng thì, con người trên thế giới này đều chết dần, đúng chứ? Tôi chỉ giúp họ ra đi nhanh chóng hơn mà thôi.”

Cô ấy cười. Dù vậy sự hiện diện của sinh vật này có hay không thì vẫn là một vấn đề lớn.

“Chà, tất cả đều phụ thuộc vào chủ nhân đó, ai sẽ là người chết nhanh hơn.”

Kuroe vừa nói vừa thở dài.

“Giờ thì, tới giờ đi ngủ rồi.”

“Eh?”

Tooya bất ngờ thốt lên.

Tooya không nghĩ cô ấy lại nói thứ gì đó đột ngột như vầy, vẫn quá sớm để đi ngủ vào lúc này.

“Có lẽ vì tôi vừa mới được giải phóng khỏi phong ấn... tôi cảm thấy rất buồn ngủ.”

Chắc là tại cơ thể tôi vẫn chưa quen thuộc với thế giới bên ngoài, Kuroe nói.

“Có rất nhiều thứ đã xảy ra và nó đã làm anh mệt đúng không, vậy sao chủ nhân cũng không ngủ đi?”

“Ừm.. tôi nghĩ điều đó đúng.”

Một lần nữa, tôi thấy đầu mình có cảm giác nặng trĩu... có lẽ tôi chịu nhiều mệt mỏi về tinh thần hơn là thể chất. Tôi luôn lo lắng kể từ khi Kuroe xuất hiện, vì vậy đó là lẽ tự nhiên khi tôi cảm thấy mệt như vầy.

“Hiểu rồi... vậy tôi sẽ đi ngủ.”

Thành thật mà nói, có rất nhiều thứ tôi muốn hỏi Kuroe nhưng tôi không thể giữ tỉnh táo thêm nữa, thật vô nghĩa nếu hỏi Kuroe bất kì điều gì bây giờ, khi mà cái đầu của tôi không thể hoạt động bình thường được nữa.

“Um.”

Ngay lúc đó, Kuroe bắt đầu cởi quần áo.“Hey...!?”

Đồng thời Tooya cảm thấy không thoải mái với hành động đột ngột đó của cô, sau khi Kuroe cởi bỏ hết đồ của mình, cậu mới nhớ ra rằng mình quên mua đồ lót cho cô...bởi cậu thấy xấu hổ khi mua đồ lót cho một cô gái

“Vậy, tôi sẽ đi ngủ trước, thưa chủ nhân.”

Nói rồi cô hướng đến chiếc giường với không một mảnh vải che thân.

“Chờ chút đã!”

“Có chuyện gì sao?”

Cô quay người lại mà không hề che cơ thể của mình khiến Tooya vội vàng quay mặt sang hướng khác. Mặc dù thân thể của Kuroe không quá đầy đặn, nhưng hình ảnh một cơ thể mềm mại phản chiếu trong đôi mắt cậu là đủ để khiến một đứa con trai như Tooya vô ý liếc trộm cái phần mềm mại đang phồng ra kia, thứ mà trông như vẫn đang phát triển...Uh tôi nên nhìn kĩ lại cơ thể cô ấy 1 lần nữa, Tooya giấu kín những lời đó trong lòng nhưng ánh mắt cậu vẫn muốn ngắm nhìn cơ thể đó lần nữa.

“T...Tại sao cô lại khoả thân như vậy!”

“Hmm?”

Kuroe nghiêng đầu.

“Việc đó có gì sai sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Bởi vì cô đang khoả thân.

“Anh thấy đấy, tôi là một con quỷ sói, việc tôi không mặc bất cứ quần áo gì là điều hoàn toàn tự nhiên. Đương nhiên là tôi sẽ mặc quần áo chỉnh tề trước mặt người khác...nhưng không mặc gì khi đi ngủ thì không vấn đề gì, đúng không?”

“Không phải, mặc dù điều cô nói khá đúng nhưng...”

Việc tôi có bị thuyết phục hay không lại là một chuyện khác.

“Vậy có gì sai sao...?”

Cô khiến Tooya bất ngờ đồng thời cũng hiểu ra được tình huống và nở một nụ cười tươi.

“Chủ nhân cảm thấy bị kích thích khi nhìn tôi khoả thân sao?”

“C..Cô nói gì vậy!?”

Khuôn mặt Tooya đỏ bừng lên khi nghe cô nói..., biểu hiện đó của cậu khiến nụ cười của Kuroe càng lớn hơn.

“Tôi... Đ,Điều đó không đúng!”

“Ara, vậy tại sao chủ nhân không nhìn tôi?”

“Bởi đó là vấn đề về đạo đức và phẩm hạnh ở đất nước này.”

“Tôi không để tâm đến đâu.”

Kuroe nói với vẻ tự tin

“Tôi là đầy tớ của chủ nhân mà.”

Kuroe chậm rãi tiếp cận Tooya. Giữ lấy khuôn mặt để cậu không thể rời mắt hay chạy khỏi cô, rồi cô đưa khuôn mặt mình càng gần lại đến khi sát gần mặt cậu. Khuôn mặt cậu phản chiếu trong đôi mắt cô và rồi cô thì thầm.

“Vì vậy, bất cứ nguyện vọng nào của chủ nhân tôi cũng vui lòng thực hiện.”

Đôi môi cô dần sát lại.

“A, cô có ý gì khi nói v...?”

“Bất cứ việc gì chủ nhân muốn, anh còn có thể yêu cầu tôi làm việc đó nữa.”

Cô nhe răng cười thật lớn. "Mình đang nghĩ gì vậy?" Rồi khuôn mặt cậu còn đỏ hơn trước.

“Vậy cậu có yêu cầu gì cho tôi không ?”

“K-Không!”

Tooya gần như hét lên.

“Bởi vì không có yêu cầu gì nên nhanh lên và đi ngủ đi, không cần mặc gì cũng được! Vậy nên đừng bận tâm đến tôi.”

“...thật nhàm chán.”

Cô lẩm bẩm như thể niềm vui của cô vừa bị phá hỏng. Cô buông tay khỏi mặt Tooya rồi quay lại giường và cuộn tròn như một chú cún.

“Bởi vì đây là điều chủ nhân muốn...Tôi sẽ đi ngủ”.

Sau đó, cô nhắm mắt lại và thở khe khẽ.

“Phù..."

Ít nhất hiện tại Tooya cũng cảm thấy được giải thoát... nhưng rồi cậu nhận ra.

Chiếc giường duy nhất trong phòng cậu đã bị chiếm mất. Vậy giờ cậu sẽ ngủ ở đâu?

---------------------------------------------------------------------------------------

Một người đàn ông đang đứng trên bờ sông.

“Ta cảm thấy có sự hiện diện kì lạ ở đây...”

Ông ta lẩm bẩm như thể đang vướng vào rắc rối. Ánh nhìn của ông tập trung vào ngôi đền nhỏ đã bị phá.

Ông ngước nhìn bầu trời đêm. Ánh trăng hôm nay sáng hơn bình thường.

“Có vẻ như sắp có rắc rối lớn xảy ra.”

Truyện Chữ Hay