–
Tháng Sáu –
–
Cuộc đời tôi chưa bao giờ gần gũi với sự hoàn mỹ đến thế –
–
Được nói chuyện với một người mà không phải lo sợ hay dè dặt, một cảm giác thật tự do -
–
Trong giờ ra chơi, giờ ăn trưa, cả khi tan trường về –
–
Cứ chờ đợi trong khấp khởi –
–
Những khi trò chuyện, tim tôi đập nhanh lạ, và rồi, nỗi đau bắt đầu nảy nở –
–
Nhưng đau khổ có thể bị khỏa lấp, chỉ cần ta còn chuyện trò bên nhau, bên nhau mãi. Sẽ luôn như thế –
–
A, giờ tôi đã hiểu –
–
Thế giới của tôi đã bị xẻ làm hai nửa –
–
Và lằn ranh chia đôi hai thế giới, chẳng phụ thuộc điều gì khác ngoài người con trai ấy, Mikiya Kokutou –
Khi tôi mở mắt ra, mặt trời đã lặn ở đằng tây từ lâu.
Tôi đứng dậy, đi về phía rìa mái nhà mình vừa ngả lưng, rồi nhanh nhẹn nhảy sang nóc căn nhà thấp tầng bên cạnh, vốn bị bỏ hoang đã lâu. Mái nhà tôi vừa lấy làm chỗ ngủ vừa rồi, phải người không phận sự thì miễn đi lên. Điều ấy biến nó thành một chỗ ngủ hoàn hảo mà không lo phiền phức. Từ đó, tôi nhảy xuống nóc căn nhà thấp tầng bị bỏ hoang kế bên, rồi dễ dàng nhảy sang mái nhà tiếp theo, tha hồ mà ngủ. Đã hơn một tuần tôi sống cái kiểu lố bịch này rồi.
Khác những cái trước, thường ít có lối lên gắn ngoài tường, tòa nhà này có cầu thang dẫn thẳng từ nóc xuống vỉa hè. Quan sát bên dưới, thấy an toàn, tôi nương theo lối thang tuột xuống một con hẻm quen thuộc. Giờ này, sự im lặng bắt đầu bao trùm thành phố, trời đã tối hẳn. Có mùi nguy hiểm. Tôi đánh hơi thấy nó rõ mồn một, bèn lập tức chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Con hẻm vắng vẻ vương vãi đầy rác vụn và giấy. May thay, tôi lượm được một tờ báo vứt đi, đề mùng 9 tháng 2, tức hôm nay. Một bất ngờ nhỏ ngay trang bìa. Lại là tên quái vật sát nhân.
“Quái vật sát nhân hạ thủ bốn người một lúc. Một kẻ mặc kimono… bị phát giác tại hiện trường?” Tôi đọc to. Hử? Tôi nhướn mắt lên. Bốn người? Ý họ là bốn tên đêm qua? Tờ báo nói chúng đã chết. Kimono… ý họ là tôi? Đêm qua hơi vất, và mọi chuyện cũng kết thúc nhanh chóng. Nhưng tôi không thể xuống tay giết chúng. Tôi không thể.
Trời ạ, tôi không thể hiểu được. Tôi phải tìm ra hắn, tên quái vật sát nhân, trong lúc chẳng mảy may có chút đầu mối nào. Hệt như ba năm trước, tôi bị thu hút đến nơi hắn gây ra án mạng và tự hỏi, liệu nơi đó có gì cho tôi chăng? Tôi quăng tờ báo đi, hơi mạnh hơn so với dự định.
“Mình chẳng hiểu được nữa.” Tôi lại lẩm bẩm. Một cơn gió thổi tới, cuốn theo những rác rưởi vương vãi xung quanh. Với những kẻ đang truy lùng tôi, hơn bao giờ hết, tôi phải không ngừng di chuyển để không bị phát giác. Hơn bao giờ hết, những con hẻm kín đáo sẽ thành đường tôi đi. Hơn bao giờ hết, tôi phải náu mình ở những nơi tăm tối, bẩn thỉu. Hơn bao giờ hết, tôi phải quẳng lòng nhân đạo sang một bên, chí ít trong thời gian ngắn tới. Bất kể những chuyện đó đau đớn, vất vả thế nào, thậm chí hoàn toàn vô ích chăng nữa, tôi vẫn làm. Thừa biết những hệ lụy ấy mà vẫn không chịu dừng lại, có lẽ là minh chứng rõ ràng nhất cho sự xuẩn ngốc của bản thân tôi.
Ngày nào tôi cũng vậy, ăn chẳng no, nghỉ chẳng đủ, ngủ chẳng ngon. Dù chẳng còn nơi nào nữa để đến, nhưng tôi luôn ở trong trạng thái chạy trốn một thứ gì đó, ẩn nấp sâu trong bóng đêm bao quanh thành phố.
Tôi tự nhủ, mày bắt đầu làm cái quái gì vậy, Shiki? Hy vọng sẽ săn tìm được kẻ đó? Bắt được hắn rồi làm gì nữa? Kết liễu hắn chăng? Có thật sự tôi muốn thế không? Mikiya… cậu ấy không thích thế. Nhớ ra cậu ấy lúc này khiến tôi cảm thấy như bị sập bẫy, chẳng tài nào thoát nổi.
Tôi lắc lắc đầu, cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ phiền toái. Chẳng ích gì, nhưng ít nhất, tôi nhớ ra mình phải đi ngay. Lại một đêm dài, tôi nhủ bụng. Tôi phải chóng kết thúc việc này. Sau đó, mình có thể về nhà…
Hai giờ sáng, cả thành phố đương ngủ say như chết. Ngoài đường tịnh không bóng người. Tiếng xe cộ thưa thớt vọng lại từ xa, cách đó vài con phố, thường kèm theo tiếng còi hụ cảnh sát, như tiếng ngựa hí xa. Cửa hàng đã nghỉ bán, nhà nhà đã tắt đèn, mây đen che lấp cả vầng trăng và những vì sao lấp lánh bầu bạn, như cách ngăn những ngơi nghỉ khỏi u ám. Không ai ra khỏi nhà thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, mọi thứ sẽ ổn thôi. Ồ, đó mới là vấn đề. Với những kẻ thực sự ra ngoài, chúng chui nhủi nơi những góc bị lãng quên của thành phố, trong những ngóc ngách của phường trộm cắp, nơi những rãnh nước mưa và dưới bóng những chiếc cầu vượt hay những ngôi nhà ảm đạm. Nếu may mắn, chúng sẽ xúm lại với nhau, sẻ chia ấm áp và an ủi. Nhưng những kẻ lang thang một mình trong đêm chẳng hay gặp may đến thế.
Tôi đi dọc đường cái, sao đêm nay có vẻ lạ lẫm và hiu quạnh thế.
Cách một quãng tương đối xa, tôi thoáng thấy một kẻ, mà ánh đèn đường phía sau chỉ cho phép thấy một bóng đen lờ mờ.
Tôi dừng bước. Có chuyện không ổn. Dáng vẻ rũ rượi của hắn như đang che dấu điều gì đó. Cái cảm giác này thật… quen thuộc.
Cái bóng trông thấy tôi, liền lẩn ngay vào con hẻm gần đó.
Chẳng cần viện đến ý chí, chân tôi lập tức bám theo cái bóng.
Một cơn ớn lạnh dâng lên trong họng, nhưng tôi phớt lờ và đi vào hẻm.
Bên trong con hẻm lúc này như một thế giới hoàn toàn khác. Một ngõ cụt, bị vây kín xung quanh bởi các tòa nhà cao tầng. Vì vậy, ánh mặt trời chẳng thể nào chiếu được vào đây, kể cả lúc đầu giờ chiều. Thành thực mà nói, nó giống một căn phòng hơn là hẻm, một góc bị lãng quên khác của thành phố. Trong không gian chết chóc này, từng có một người vô gia cư mơ mộng về hạnh phúc và ảo tưởng, nhưng không phải hôm nay. Những bức tường quanh con hẻm vừa được trát một lớp sơn mới. Mớ chất lỏng nhầy nhụa, nhớp nháp đó chảy ròng ròng xuống đất, còn mùi thức ăn ôi thiu thường ngày đang quyện với một thứ mùi còn nồng nặc gấp bội.
Ngập ngụa quanh tôi là một biển máu. Máu lênh láng khắp hẻm, xộc thẳng thứ mùi ngọt ngọt, nhớp nhúa vào mũi tôi. Giữa bãi máu là một xác chết. Khuôn mặt anh ta, chẳng rõ trước lúc chết trông thế nào, giờ không thấy đâu nữa. Tay anh ta bị xé nát, còn phần chân kể từ đầu gối trở xuống đã bị cụt, máu thi nhau phun ra từ đó. Phần tay chân còn lại của anh ta, đều biến đâu mất tăm tích. Chỗ tứ chi bị cụt không có vẻ gì là bị chặt. Không phải tác phẩm của một lưỡi dao bén ngọt, mà như bị xé thô bạo bởi thú vật. Từ một góc nào đó, tôi nghe thấy – hay là tưởng tượng chăng – tiếng dạ dày đói ngấu nghiến đang được thỏa mãn, và cả tiếng nhai chóp chép rõ to. Là tiếng thịt sống bị cắn xé.
Một thế giới hoàn toàn khác biệt, ngay cả mùi máu nồng nặc cũng bị lấn át bởi thứ mùi hoang dại của thú vật.
Đằng sau cái xác là một cái bóng có vẻ giống con người. Một khối hình với những viền cong và lượn sóng. Kẻ đó cũng khoác áo đỏ màu máu, và cánh tay phải buông thõng đang nắm hờ một con dao dài khoảng bảy phân. Mái tóc cắt ẩu suýt soát ngang vai, nhưng đủ dài để người ta lúng túng về giới tính của hắn. Trông xa, hắn có vẻ giống con gái. Duy chỉ một đặc điểm phân biệt tôi và hắn: màu tóc hắn, vàng óng ả và quý tộc. Mái tóc đặc biệt đó cùng bầu không khí ngập mùi thối rữa ban cho hắn một sát khí ngùn ngụt, sát khí của một khí chất sư tử đã cắm ngập rễ trong linh hồn.
***
Cảnh tượng ấy quá đỗi thân thuộc với Shiki.
Mọi thứ gợi nhớ đến một ký ức thân thương, xa xôi diệu vợi, giờ đang tái lặp như một lời nguyền rủa.
Chuyện xảy ra cuối mùa hè bốn năm về trước. Một tối chết chóc gần hệt như đêm nay, ở ven thị trấn, Shiki nhìn thấy một bóng đen, bám theo nó… và điều tiếp theo khi cô lấy lại nhận thức, là thấy mình đang đứng trước một xác chết đầm đìa máu. Ký ức giữa hai sự kiện đó không thuộc về cô, mà thuộc nửa nhân cách còn lại, SHIKI.
« Ngươi là cái quái gì thế ? » Shiki nói với kẻ trước mặt như thể hắn vừa bước ra khỏi một hình ảnh tưởng tượng nào đó trong đầu. Shiki thấy « Shiki » tóc vàng xoay vai lại, run rẩy và rúng động. Không phải do sợ, cô thầm nghĩ, mà do phấn khích đến mức bệnh hoạn.
« Shiki…Ryougi » Cái bóng cất tiếng. Shiki tự nhủ, liệu hắn vừa đáp hay muốn thu hút sự chú ý của cô. Giọng hắn thật vô cảm, khó đoán định. Bóng đen tóc vàng xoay ngoắt mặt lại phía cô. Ngay cả gương mặt cũng méo mó hao hao giống, như đang nhìn chằm chằm vào một chiếc gương bị biến màu một cách kỳ quái. Mắt Shiki tóc vàng mang màu đỏ, sắc lẻm chả kém Shiki thật, và hai bên tai hắn đang lấp loáng đôi khuyên bằng bạc. Shiki thấy rõ hắn không mặc kimono mà mặc một chiếc váy đen, dài chấm đầu gối; rất hợp với chiếc áo khoác da màu đỏ thẫm.
Nhưng cái bóng không phải phụ nữ. Tên quái vật sát nhân là đàn ông.
« Là ngươi. Ngươi chính là – » Shiki lẩm bẩm, nhưng chưa kịp dứt lời, hắn đã lao vụt đến trước mặt cô. Tay nắm chặt dao, người chúi thấp như vận động viên chạy nước rút, trong căn hẻm chật chội như thế này, hẳn hắn muốn đột phá qua chỗ Shiki để trốn thoát.
Shiki nhanh chóng rút dao ra ứng chiến, điêu luyện và thuần thục, nhưng vẻ cau có trên khuôn mặt cho thấy cô vẫn chưa hết bàng hoàng. Cái bóng phi tới gần, với chuyển động không thể là của con người. Hắn như một con rắn cuộn người lại rồi bổ nhào đến tấn công. Một con rắn thừa sức biến căn hẻm chật chội này thành một bãi săn mồi lý tưởng. Ngay cả đôi mắt được trui rèn của Shiki cũng khó lòng bắt kịp chuyển động thần tốc của hắn.
Khi gần tới chỗ Shiki, quỹ đạo di chuyển của hắn thay đổi trong tích tắc. Hắn dồn lực vào chân rồi nhảy bật lên cao, nhanh đến mức cảm tưởng như sức mạnh của hắn chợt bùng nổ. Từ trên không trung, hắn nhào xuống, chĩa dao nhắm thẳng vào đầu Shiki, chuẩn xác một cách đáng sợ.
Một ánh chớp lóe lên trong bóng tối, và một khắc sau, là tiếng thép va vào nhau chát chúa. Rồi lại « choeng », lưỡi dao của tên sát nhân chém vào vành chắn (1) của dao Shiki. Ngay khắc ấy, khi đôi chiến dao ghì chặt lấy nhau như hai người anh em, ánh mắt của hai địch thủ quét qua nhau. Mắt Shiki nheo lại đầy thù địch trong khi mắt tên sát nhân mở to đầy phấn khích.
Hắn ta cười gằn, đẩy bật lưỡi dao của Shiki qua một bên, nhảy bắn sang bên sườn, vọt qua nửa bên kia của con hẻm ngay sau lưng cô. Như một con nhền nhện, hắn nhảy phóc xuống đất từ độ cao sáu mét, rồi đứng đó, thở hồng hộc như thú vật.
Trước bộ dạng kinh tởm cùng khả năng di chuyển không tin nổi đó, Shiki hiểu rằng mọi khái niệm thông thường về nhân tính đã bị thải khỏi hắn từ rất lâu rồi.
« Tại sao ? » Hắn nói. « Tại sao cô không đánh nghiêm túc ? » Các đầu ngón tay và gấu váy hắn hãy còn đẫm máu tươi từ xác chết, chảy nhỏ giọt xuống đất. Shiki chẳng thấy mấy hứng thú đáp lời hắn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ gần như giống hệt mình trước mắt. « Cô không còn như xưa. Không phải người con gái bốn năm về trước. Nếu cô còn như ngày xưa, cô đã giết chết ta rồi, nhưng giờ sao cô cứ do dự thế. Ta khao khát đợi cô rất lâu rồi. Hai ta quá giống nhau. Nhưng tại sao ? »
Hắn ta gào lên như thể khiến tim sắp bắn vọt khỏi miệng. Vừa nói, hắn vừa thở hồng hộc và khò khè, như thể chỉ riêng việc nói chuyện thôi đã đủ khiến hắn căng hết cả đầu, và thở như người sắp chết đến nơi. Hắn ta đang khoái trá, Shiki nghĩ, hay đang hứng tình, hoặc giả hắn đang rất đau khổ chăng? Rồi Shiki quyết định, chuyện đó chẳng quan trọng.
« Ta chưa từng nghĩ đó là ngươi. » Shiki nói, giọng lạnh lẽo, khô khốc. « Tên họ thì đàn bà, bộ dạng cũng dễ nhầm lần với đàn bà. Ta chỉ nói chuyện một lần hồi phổ thông, phải không ? »
Tên quái vật sát nhân lắc đầu điên dại. « Đúng. Lâu quá rồi. Ta đãng trí quá rồi. » Hắn ta khùng khục cười, chẳng thèm giấu diếm. Không rõ vì lẽ gì, hắn ta có vẻ khoái trá.
Shiki chẳng thấy gì đáng cười. Cô chỉ đơn thuần truy tìm tên sát nhân này để chấm dứt mọi việc, thế thôi. « Ngươi đã giết bao nhiêu người rồi ? » Cô thoảng giọng hỏi, vẻ hơi do dự.
Hắn liền cười sằng sặc. « Cô có tin nếu ta nói ta đã ngừng đếm từ lâu không? Ta cố không thèm nghĩ về chúng. Chỉ là những con số. Chỉ là những con số thôi, tất cả bọn chúng. Chẳng kẻ nào có thể tố cáo ta được nữa, đúng chứ ? Ta tự do ngoài vòng quay của tội ác và sự trừng phạt. Và ta cứ giết, đôi khi giết nhiều ngày liên tiếp, như cô biết đấy. » Hắn ho sặc sụa và thở gấp, nhưng vẫn kịp lấy hơi trước khi nói tiếp.
« Ta đã để cho cô quá nhiều thứ, quá nhiều manh mối. Tất cả những vụ án mạng. Cách xác chết bị bỏ lại. Ta biết cô sẽ nghĩ chúng giống với bốn năm về trước. Phải, » Hắn thốt lên sau khi thở dài thườn thượt. « Ta đã nghĩ chúng sẽ gợi lại ký ức cũ cho cô. Nhưng cô phớt lờ ta. Phớt lờ tất cả những điều đó! Chúng chẳng mang lại … ấn tượng như ý ta. » Miệng hắn lóe một nụ cười, lộ ra bộ răng đầy máu, lấp loáng dưới ánh trăng. « Thiên hạ gọi ta là quái vật. Ta thiếu một cái tên, người ta lại sẵn sàng đặt cho ta. Quá tiện lợi, không phải sao? Tuần này cũng khá suôn sẻ. Ta làm đúng phóc những gì chúng mong đợi sau khi gán cho ta cái mác đó. Rốt cục, thiên hạ cần ta làm sát nhân, để tô vẽ ta thành ác quỷ, như mọi loại quái vật khác mà chúng biết. Đúng chứ ? Nhưng cô thừa hiểu tất cả những chuyện này mà, phải không, Ryougi ? Cô ngưỡng mộ tác phẩm của ta. Cô tìm đến chỗ ta. Bên trong cô tồn tại một mầm mống, nó thèm khát tự do, nó khao khát tìm thấy một kẻ săn mồi như chính cô. Như ta. Phải, ta hiểu. Ta rất hiểu. Vì ta là người biết cô rõ nhất. »
Hơi thở nặng nề của hẳn ngày một lớn hơn, vang vọng giữa không gian tĩnh mịch của đêm tối đương bao trùm con hẻm. Shiki thấy hắn thè lưỡi liếm những vệt máu còn dính trên khóe miệng, sạch sẽ không bỏ sót giọt nào. Đám máu bê bết trên mặt hắn vẫn còn nguyên xi. Hắn đã làm gì với cái xác mà khiến máu đầm đìa khắp người từ đầu đến chân ? Tròng mắt hắn vằn đỏ như một kẻ tâm thần. Trước cảnh tượng kinh tởm ấy, Shiki không thốt ra lời nào. Sự căm phẫn cuộn trào trong cô chặn đứng mọi câu từ, vì công nhận sự hiện diện của hắn bằng bất kỳ từ ngữ nào cũng khiến ngôn từ bị ô uế đến mức không thể tẩy rửa nổi.
Ngay cả khi – hay có lẽ, đặc biệt vì – lời hắn nói thật khó phủ nhận.
Khao khát của cô, những thôi thúc muốn giết người của cô, ào đến cùng một lúc.
Shiki quay ngoắt khỏi hắn, giấu đi vẻ mặt và vầng trán nhăn cứng. Nhưng tên sát nhân phát hiện ngay lập tức, như thể tự hắn « đánh hơi » thấy máu đang chảy rần rật trong huyết mạch Shiki, cùng những hạt mồ hôi li ti trên da đã tố cáo cô đang căng thẳng dường nào. Miệng hắn vặn vẹo nặn ra một nụ cười méo mó.
« Ồ, không ích gì đâu. Sao phải kìm nén bản thân mãi thế. Cô thừa biết mình đang làm gì. Thứ bên trong cô đang gào lên rằng cô thực sự là ai, nhưng cô ngày nào cũng chối bỏ nó. Vốn dĩ cô đâu cần kiềm chế. Hãy thú nhận đi. Làm như nó bảo. Đó cũng là mong muốn của chính cô đấy. »
Shiki vẫn im lặng, nhìn hắn trừng trừng như nhìn thuốc độc. Tên sát nhân bèn tung tối hậu thư.
« Cô ngoan cố lắm, ta biết. Nếu cô không thể trở lại như xưa, ta đành phải tiêu diệt nguồn cơn của tất cả chuyện này. Giết chết kẻ đang kìm giữ cô lại. Sau đó, mọi việc sẽ được giải quyết. Thôi nào. Hãy bảo rằng ta không thể đi. Cô đã ở rất gần ngưỡng tự xử lý vấn đề của mình ba năm trước. Quá gần rồi. Giờ tự tay ta sẽ đặt dấu chấm hết cho việc này. » Tên sát nhân ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại và cất một tràng cười lớn.
« Nói nghe xem – » Shiki thoắt gằn giọng. Mắt cô rực một màu xanh nước biển đầy ma lực khác hẳn lúc trước. Cô phóng thẳng đến với tốc độ cực nhanh, trong lúc hắn chưa kịp chú ý vì bị sao nhãng bởi sự tự đắc của mình «– giờ ai sẽ kết liễu ai đây ? »
Lưỡi dao Shiki vung lên nhẹ bẫng, tận dụng lúc lộn xộn, chém đứt phăng một cánh tay hắn. Dao hắn bị bật văng xuống, nằm chỏng chơ trên đất. Thế chỗ tràng cười khi nãy là một tiếng thét điên dại đến đinh tai nhức óc. Hắn tránh xa khỏi Shiki, cố xác lập một khoảng cách an toàn. Nhưng Shiki cũng nhanh không kém, lập tức đuổi theo. Hắn phải tìm một nơi Shiki không thể tiếp cận được.
Hắn liền nhảy lên cao, cao hơn mức có thể, tay còn lại bám vào một bậu cửa sổ chơ vơ chìa ra của tòa nhà cạnh đó. Bằng chuyển động không thể tin nổi, hắn nhảy bật tiếp lên cao, cao mãi, nương theo bất cứ đoạn ống nước hay viên gạch chìa ra khỏi tường nào mà tay chân hắn với đến được, thuần thục như một con sóc bay. Cuối cùng, sau khi leo cao hơn hai mươi mét và bám dính lấy tường như nhền nhện, hắn mới dám ngoái lại nhìn con hẻm mình vừa chạy thoát trong gang tấc.
Tít bên dưới, rực sáng trong bóng tối là cặp Trực Tử Ma Nhãn với ánh xanh nước biển đầy ma lực, trân trân nhìn hắn không chút nao núng như đôi mắt của chính Thần Chết.
***
Hắn chạy khỏi con hẻm định mệnh ấy, mặc cho cơn khát máu cồn cào cứ đeo đẳng bên trong. Chẳng sao hết. Một xúc cảm khác bám đuổi hắn còn dai dẳng hơn. Cái vị tinh khiết của nỗi sợ hãi đích thực. Và sau đó, lạ thay, là cơn hạnh phúc dạt dào gần như không kiểm soát nổi.
« Ta biết mà. Cô ấy có thật. » Hắn khẽ lẩm bẩm trong khi đi men theo hết mái nhà này đến mái nhà khác với sự thuần thục đã được trui rèn. « Cô ấy có thật. »
Đêm nay, hắn biết mình đã tìm ra một bằng chứng không thể chối cãi. Người con gái ấy vẫn đang vẩn vơ bên rìa thế giới của những tội đồ bị đày đọa, thế giới ngầm của những con quái vật và kẻ sát nhân. Hắn sẽ phô bày phần ấy bên trong cô, mang nó ra hiện thực, điều mà không kẻ nào khác làm được. Hắn đã biết phải làm gì, chỉ cần lộ ra ý định giết chết kẻ đó, sẽ lập tức hút Shiki đến sát ranh giới ấy. Và nếu cô ấy có gan bước qua nó, hắn biết cô sẽ trở thành một con quái vật còn khủng khiếp hơn hắn bội phần.
« Đơn giản thôi. Ta chỉ phải giết kẻ đang nắm cương cô ấy. » Hắn rớt xuống một khoảng trống quá rộng để nhảy, nhưng nhanh chóng bám được vào một dải dây điện giăng thấp, rồi lợi dụng quán tính để quăng mình sang bức tường đối diện, và trèo lên trên dễ dàng. Bên dưới, Shiki đang đuổi theo, hắn biết. Hắn cảm thấy sự tồn tại của cô ấy, cảm thấy cuộc săn vẫn tiếp diễn. Nhưng đó là cuộc săn cô đã lạc bước từ mấy phút trước. Mấu chốt ở đây là sự nhanh nhẹn, mà chạy qua những tòa nhà này thì hắn là đệ nhất về tốc độ. Mặc dù ở chỗ đường chân trời thấp trong khu vực này không có cây cối để đu bám, leo trèo, có thể sẽ có một khu rừng rậm, thích hợp cho kiểu người như hắn. Hắn có thể tự do ẩn nấp và rình mồi, tiện lợi vô cùng. Đó là cả một nghệ thuật.
Giờ hắn thấy mình tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết, ngay cả khi chỗ tay cụt vẫn chảy máu và để lại dấu vết rành rành. Máu đã bắt đầu đông, miệng vết thương cũng bắt đầu se lại. Nó sẽ sớm biến thành một vết cụt đơn thuần. Gần như vô dụng, nhưng chẳng sao. Giữa đêm tối không trăng, hắn hú lên một tiếng, đầy hoan hỉ và thách thức. Khao khát yêu thương cháy bỏng nhưng bất toại nguyện suốt bốn năm ròng, nay cuối cùng đã đơm hoa kết trái.
---
CHÚ THÍCH:
(1): “Tsuba”, miếng chặn tay cầm, phân chuôi dao và lưỡi dao làm hai phần, để chặn không cho dao của đối phương lướt vào tay mình.