Chương 227:
Trước đây, chính Real đã kể cho tôi nghe về khả năng “Long hóa” của Long nhân tộc. Những người thuộc tộc này có khả năng Long hóa một phần của cơ thể thành các bộ phận của Rồng. Việc này giúp người sử dụng gia tăng đáng kể lượng ma lực và thể chất bản thân.
Tuy nhiên, lần này không chỉ đơn giản là Long hóa một phần. Hiện tại, cơ thể cô ấy có không dưới ba bộ phận đang hóa rồng cùng lúc.
Dù đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng đây mới là lần đầu tôi được chứng kiến “Long hóa”. Đẳng cấp đúng là khác hẳn .
Rõ ràng là tôi đã làm hơi lố rồi.
Chứng kiến Real đang phẫn nộ phừng phừng trước mặt, mồ hôi lạnh tôi vã ra như tắm.
Đúng lúc đó, cô ấy đột nhiên biến mất khỏi vị trí ngay trước đó.
-Chết d…
Khoảnh khắc thấy cảnh tượng đó, tôi giật nảy mình và vội dồn toàn bộ sức mạnh để tạo ra cái gì đó khả dĩ có thể phòng ngự được. Kết quả là một tấm khiên băng dày bịch được tạo ra.
*Rầm *
Khoảnh khắc nghe thấy một tiếng va chạm, đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng..
……
-Cái gì vậy???
Khi nhận ra, trước mắt tôi đã là bầu trời, và ở đằng xa là cái đầu của Framilis đang ngó qua một cái lỗ lớn.
-Cái đếu gì vậy???
Cơ thể tôi đang nằm xụi lơ trong một đống gạch vụn.
Một cơn đau quằn quại từ khắp nơi trên cơ thể dội vào tận óc.
-Sao…sao mình lại ở tận ngoài này vậy? Còn Real đâu rồi?
Cắn răng chịu đựng cơn đau, giờ nhìn quanh mới thấy, tôi đã bị đánh bay xuyên qua liền mấy bức tường và giờ đang nằm một góc phía ngoài thành phố. Chỗ tôi đang nằm đã-từng-là căn nhà của một ai đó, nhưng giờ nó đã bị phá nát hoàn toàn. Và sân của Thánh đường nằm cách chỗ tôi khá xa, từ đó đến đây, một vùng hủy diệt theo chiều dọc chạy dài thẳng tắp. Không còn bất kì thứ gì tồn tại nguyên vẹn trên con đường đó.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi mới nhớ ra những gì vừa xảy ra với mình.
-Oh…ra là thế…mình đã bị thổi bay ra tới ngoài này.
Tuy đã có một bức tường phòng ngự với sức chống chịu tương đương một cái khiên thép cực dàu. Nhưng cú đấm đó vẫn đủ khiến tôi bay ra tới tận đây. Miệng tôi bất giác nở một nụ cười.
Không…có lẽ là tôi tự muốn cười đấy.
Cơ thể tôi đau quá….cứ như tôi có thể ngất đi bất cứ lúc nào vậy. Đặc biệt là phần đầu và cổ. Nhưng tôi cũng đang rất vui…
Đúng thế, tôi đang vô cùng hạnh phúc.
Không phải là tôi bị M đâu.
Cú đấm vừa rồi đau đó, đau đến muốn chết đi được….nhưng...
Nhưng Real cuối cùng đã tung hết sức
Cô ấy giờ đã không còn bị những suy nghĩ linh tinh kia chi phối nữa.
Sức mạnh của người phụ nữ mà tôi luôn ngưỡng mộ đã quay lại.
-Nếu là mơ thì mình muốn ngủ mãi….
Đá gạch vụn xung quanh được gạt ra, tôi phải rất cố gắng cắn răng mới đứng được dậy. Mỗi khi một khớp cử động, nó lại gào thét lên trong cơn đau đớn và mắt tôi lại tối sầm lại.
Tuy nhiên, khi đứng được thẳng dậy, tôi cũng nhìn thấy Real đang đứng ngay giữa cái lỗ hổng do cô ấy tạo ra trên bức tường bao quanh thánh đường và đang bước từng bước về phía tôi. Khí tức toát ra cho cảm giác như một con quái vật khổng lồ đang di chuyển trong thành phố này vậy.
Tôi cũng nhích từng bước lại gần cô ấy hơn, kéo theo cơ thể đang đau nhức rần rần. Một cách tôn trọng, cô ấy vẫn đứng yên cho đến khi tôi đến được đủ gần.
Và đáng ngạc nhiên hơn nữa, đôi mắt kia giờ đã có thần trí trở lại.
Real nhìn vào lòng bàn tay phủ đầy vảy và móng vuốt của mình rồi nhíu mày. Có vẻ cô ấy đang bất ngờ với điều đó.
-Tôi không biết nữa…nhưng cảm giác sức mạnh này thật là kì lạ. Với cái này…tôi cảm thấy như mình chưa từng mạnh được như vậy.
-Haha…và tôi cũng chưa bao giờ bị cô đánh mạnh đến vậy đâu đó.
-Vậy sao?
Dù miệng trả lời tôi, nhưng cơ thể Real vẫn cứ xuống thế để chuẩn bị lao vào tôi, mặc cho thần trí trong ánh mắt đã quay trở lại.
-Để giải bỏ khống chế lý trí cho cô, cách này là hiệu quả nhất.
Mặc dù ít nhiều Real đã tỉnh táo lại ở mức đủ để có thể nói chuyện, cơn cuồng nộ của Long hóa vẫn tỏa ra hừng hực xung quanh. Mặt khác, cảm giác sức mạnh của cô ấy vẫn không ngừng tăng lên theo mỗi giây.
-Hình như tôi chưa bao giờ tức giận với ai đó đến mức này nhỉ?
Những gì Faima đưa ra đã thành công mĩ mãn, đó là bởi bản chất không chịu áp chế hay khống chế từ bất kì thứ gì khi đang trong trạng thái cuồng loạn của Long nhân tộc. Nên chỉ cần chọc cho cô ấy điên lên và kích hoạt cuồng loạn thì sẽ loại bỏ đươc mọi thứ không chế đang giam hãm Real.
Và nó đã thành công..
-Vậy, giờ cô còn bị Miko điều khiển không?
-Um…tôi không biết…cũng không chắc nữa, nhưng tâm trí tôi giờ cảm thấy rất thoải mái và thứ cảm giác kì lạ kia cũng không trở lại nữa.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn kiểm tra lại.
-Nhưng…giờ tôi đang rất mạnh đó…anh chắc là mình chịu được chứ?
-Thôi nào, cô của lúc nãy tôi còn đánh được thì nhiêu đây có là gì.
Rốt cuộc, không có lựa chọn nào khác cho tôi ngoài đối diện với Real.
-Vậy thì…đừng có chết quá nhanh đấy nhé…
Đó là lời thoại của nhân vật phản diện đó. Dù tôi biết là cô ấy có ý đùa, nhưng cơ thể cô ấy thì…
*Rầm*
-Ah…
-Huh, tôi tưởng nó sẽ vỡ tan tành chứ?
Real lại vung nắm đấm lên, nhằm vào tường băng của tôi mà đấm. Mỗi cú đấm vẫn vô cùng uy lực, nhưng tôi có thể thấy rõ, nó đang run rẩy dần đều.
Tôi đã huy động toàn bộ chút sức tàn còn lại để tạo ra cái khiên này. Vì thế…
-Cứ thoải mái đi, đừng lo gì hết.
Real kéo nắm đấm của mình ra và vung bộ móng vuốt của cánh tay đối diện vào một lần nữa.Tôi lại một lần nữa sử dụng tinh linh băng để sửa chữa những chỗ bị nứt vỡ và tiếp tục chịu đòn. Mặc dù cuộc tấn công chưa đủ để đập nát tấm khiên này, nhưng mỗi lần bộ móng kia quét qua lớp băng, trong đầu tôi cũng dội lên hàng đống những tiếng như móng tay cào vào cửa sắt đầy kinh hãi (bạn nào đã từng nghe tiếng này sẽ hiểu, nó gây nhói tai và khó chịu vô cùng).
Không có cơ hội cho tôi để bỏ chạy, bởi với lực chân được gia cường có sức mạnh ngang với một con rồng, cô ấy chỉ cần một cú nhún nhẹ là có thể thu hẹp khoảng cách.
Lần này không giống lần trước, tôi không còn cái gì để tấn công nữa và lớp khiên băng này là chốt chặn cuối cùng ngăn những cái móng sắc kia lấy mạng của tôi.
Kể cả có cơ hội phản công, tôi không nghĩ lúc này mình đủ sức dùng cú đấm bộc phá để xuyên qua lớp giáp + vảy rồng cứng chắc khủng khiếp kia.
-Anh luôn như vậy nhỉ?
Real hét lên trong khi vẫn liên tục tấn công bằng vuốt.
-Tôi không quan tâm cô như thế nào. Nhất định tôi sẽ cứu được cô và kéo cô ra khỏi đó. Dù có phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Áp lực của những đợt tấn công dần tăng lên tới mức tốc độ tái tạo của tôi không còn đủ nữa. Rồi bức tường băng vỡ tan tành cùng với tôi bay ngược về phía sau.
Cơ thể hầu như không còn tự chủ khiến tôi lăn liền vài chục vòng trên mặt đất. Nhưng giờ chưa phải lúc từ bỏ. Khi tôi đứng được dậy, cũng là lúc Real chống cánh tay Rồng của mình xuống đất và thở hồng hộc.
-Tại sao chứ…tại sao…tại sao anh lại có thể được nhiều người yêu mến như vậy? Hai người họ thấy điểm gì tốt ở anh sao? [note15705]
Mặc dù giọng nói thể hiện rõ sự tức giận, nhưng Real vẫn bằng cách nào đó cố gắng kìm hãm cơ thể đang mất tự chủ của mình. Những cuộc tấn công vẫn rất đáng sợ, nhưng đều nhắm vào những chỗ không quá nguy hiểm. Cô ấy đang sử dụng những phần lý trí tỉnh táo của mình để kiểm soát cơ thể này.
Thật may là Real ở trạng thái Long hóa chỉ đánh bằng tay trần. Nếu cô ấy xài thanh kiếm khổng lồ kia mà chém, có lẽ tôi đã chẳng thể chịu đến được nhát thứ hai.
Nhưng….
-Nếu cô muốn nói gì đó với Faima, hãy tự đi mà làm điều đó.
Tôi hoàn toàn hiểu, nếu tiếp tục, cơ thể Real có lẽ sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng…tôi muốn biết…
-Tại sao anh lại cứ phải làm mọi việc trở nên phiền phức như thế…
Thực ra, trong khoảnh khắc bức tường băng bị phá vỡ, tôi đã tung được thêm một đấm nữa vào bụng Real. Một cú đấm đơn giản sử dụng thể lực của bản thân tôi. Đối với cơ thể Long hóa hiện tại, đòn đó của tôi chỉ như muỗi đốt inox. Nhưng trong trạng thái tất cả các cơ và dây thần kinh đều căng thẳng như vậy, nó chắc chắn khiến cô ấy bị dao động không ít.
-Giờ tôi mới hiểu vì sao ả Miko đó lại muốn có được cô.
-Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả.
-Đó là về việc kết hôn. Cô ta đã lừa cô đó.
-Sao tôi có thể tin cái miệng một kẻ sát gái như anh chứ?
-Không phải đó là một điều cô nên nghe hay sao? Dù tôi hiện tại là đối thủ của cô.
-Đừng nói nữa!!!!
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó, tôi và Real đã có một cuộc đấu công bằng. Dồn hết sức cho phòng thủ và tấn công Real bằng những cú đấm đơn giản khi cô ấy chủ quan. Real cũng vậy, sẵn sàng cho tôi ăn đủ nếu có bất kì sơ hở nào.
Chúng tôi tiếp tục khẩu chiến trong khi cơ thể bên dưới vẫn liên tục ra đòn.