Tôi về đến Gimul là vào lúc tối muộn. Khi tôi ghé qua tiệm giặt, các nhân viên đã ra chào đón tôi trở về.
“Mọi người đang ăn tối à?” tôi hỏi khi thấy họ ngồi quây quần quanh bàn.
“Cậu có muốn tham gia cùng không?”
“Trời giờ đang mưa, hẳn cậu phải lạnh lắm. Ít nhất cũng vào làm bát súp đã nhé.”
Chelma là người đầu tiên đề nghị, rồi sau đó tất cả các cô gái ngồi ở bàn cũng đứng dậy chuẩn bị đồ ăn cho tôi. Tôi hạnh phúc đón lấy bát súp và húp luôn một thìa đầy. Chất lỏng sền sệt ấy làm ấm cơ thể tôi từ trong ra ngoài. “Cảm ơn,” tôi nói.
“Có gì đâu. Chúng tôi mừng là cậu đã trở về an toàn.”
“Cậu đã nhận nhiệm vụ gì vậy?”
“Thực ra mọi chuyện bắt đầu khá đột ngột.”
Tôi giải thích về việc mình đã vô tình gặp một người đăng tin tìm người mất tích ra sao, đã nhận nhiệm vụ ấy như thế nào và đã làm gì để tìm được người đó.
“Thế rồi tôi đưa ông ấy đến Keleban, gặp mặt vài người quen tại đó trước khi trở về.”
“May quá cậu lại cứu được ông ấy!”
“Công nhận là may thật. Tôi cũng tiện tay vận chuyển giúp lô hàng luôn. Chủ tiệm vũ khí biết người giao hàng đã bị thương nên ông ấy vẫn có thể quay trở lại làm việc vào lần tới. À, nhắc mới nhớ,” tôi nói và mở Hòm Đồ ra. “Anh Carme, xem qua thử cái này đi.”
“Một danh sách các tạo tác ma thuật?” anh ấy hỏi. “Phải rồi nhỉ? Tôi nhớ là Xưởng Tạo tác Ma thuật Dinome đã hợp tác với Công ty Thương mại Morgan để làm một số vật phẩm được bán tại Ngày Hội Thành Lập. Nghe nói gần đây, bọn họ đang mở rộng tầm ảnh hưởng của mình.”
“Biết ngay là anh sẽ nắm rõ những thông tin này mà. Tôi có dịp được nói chuyện cùng bọn họ dạo trước, nên cũng tính là quen biết cả rồi. Họ muốn tôi chọn một vài vật phẩm ma thuật trong danh sách này.”
Khi tôi đến thăm Dinome tại Keleban, ông ấy ngỏ ý muốn làm gì đó giúp tôi để cảm ơn về vụ hộp nhạc vì nó đã giúp ông kiếm bộn tiền. Tôi nhờ ông ấy chế tác một chiếc đồng hồ có gắn báo thức, nhưng ngạc nhiên thay, họ đã có sẵn một thứ như thế ở trong kho rồi. Nó đã được tạo ra trước cả khi tôi kịp đặt hàng. Bọn họ nói rằng thứ này bắt nguồn từ ý tưởng của tôi; điều đó khiến tôi không khỏi bối rối, cho tới khi họ đề cập đến việc Serge đã nhắc về chuyện này trước đây. Đúng là tôi có bảo Serge về nó trong lúc cho ông ấy xem chiếc hộp nhạc. Nhưng có vẻ như một cái đồng hồ mới là không đủ để đền đáp cho công lao của tôi, vì vậy họ hỏi xem liệu tôi có còn muốn thứ gì khác nữa không.
“Nhưng tôi đã có đủ mọi thứ mình cần cho việc cắm trại hay gì rồi, mà cũng chưa có cái nào cần phải thay thế cả. Vì không nghĩ ra được thứ gì hay ho nên tôi mới cầm cái danh sách này về. Nếu mọi người thấy có gì mà tiệm giặt dùng được thì cứ bảo tôi, tôi sẽ đặt nó về ngay.”
“Chúng ta được phép lấy bao nhiêu thứ?”
“Ông ấy chỉ bảo là chọn tất cả những thứ mình cần. Với lại, nếu chúng ta đòi hỏi quá nhiều, thảo nào bọn họ cũng sẽ nhắc nhở thôi. Mà nếu có thứ gì đó chúng ta thật sự cần, tôi cũng không ngại bỏ tiền ra mua đâu. Ngân sách của tiệm vẫn đủ mà, phải không?”
“Vâng, chúng ta vẫn còn đủ tiền vốn.”
“Vậy thì tốt. Phiền anh hỏi ý kiến của các nhân viên xem họ có cần thứ gì không nhé. Tôi sẽ liên lạc với chi nhánh của Lenaf xem sao.”
“Rõ ạ.”
◇◇◇
“Cho tôi xem với, Carme!” Jane thốt lên.
“Có những cái gì trên đó vậy?!” Maria hỏi.
“Nếu có bất cứ vật phẩm nào có thể hỗ trợ cho an ninh, tôi sẽ lấy cái đó,” Lilyn nói.
Tất cả các nhân viên đều có vẻ hứng thú. Họ truyền tay nhau bản danh sách và bàn luận về những tạo tác ma thuật thu hút sự chú ý của mình.
“Tôi từng nghe về những cái ‘bếp’ này trước đây rồi. Nghe nói nó giúp điều chỉnh lửa dễ hơn nhiều, nên nếu được thì tôi rất muốn dùng thử nó. Ở đây cũng có khá nhiều công cụ nấu ăn hiếm khác nữa.”
“Tôi biết là chị muốn chúng mà, Chelma. Dù gì thì ngày nào chị cũng phụ trách việc nấu ăn cho cả tiệm. Nhưng tôi cũng muốn tự trải nghiệm việc dùng chúng.”
“Ngoài trời đang dần trở lạnh rồi, có lẽ chúng ta nên kiếm một loại máy sưởi nào đó về dùng.”
“Một tạo tác ma thuật có thể tiết kiệm thời gian thu thập củi.”
“Doice, anh không cần phải đi nhặt củi ở đây, chúng ta có thể mua nó mà. Nhưng nếu có thứ như vậy thật thì sẽ tiết kiệm được tương đối tiền của. Tôi nghĩ chúng ta nên tìm hiều thêm về nó xem có gì hay không.”
Cuộc bàn luận sôi nổi diễn ra xuyên suốt cả bữa tối ấm cúng và vui vẻ. Khi mọi người đã ăn xong, Carme nói rằng có vài chuyện cần phải báo cáo và bảo tôi lên chờ trong phòng làm việc. Có lẽ do tôi về muộn, anh ấy đã buộc phải làm quá giờ.
“Tôi xin lỗi,” tôi nói.
“Yên tâm, tôi không coi đây là làm thêm giờ đâu. Báo cáo đầu tiên là về bộ lễ phục mà cậu đặt hôm trước. Người thợ may báo rằng bộ quần áo của cậu sẽ được làm xong trong ba ngày tới. Cậu có thể tới nhận bất cứ lúc nào thấy thuận tiện.”
Tôi thấy tiến độ làm việc như thế là khá nhanh, nhưng đương nhiên đấy mới chỉ tính mỗi bộ suit thôi. Kẹp cà vạt phải mất thêm một tuần nữa mới xong. Dù sao thì thế vẫn nhanh hơn so với tôi nghĩ.
“Tôi có yêu cầu họ phải khẩn trương lên. Giờ cậu có thể thoải mái nhận trang phục về mà vẫn thừa thời gian trước khi tới nhăm nhà Công tước rồi. Những người thợ chế tác có nói rằng họ sẽ cố gắng làm một cái gì đó xứng đáng với viên ngọc mà cậu cung cấp.”
“Họ có vẻ nhiệt tình nhỉ?” tôi thành thật nhận xét.
“Tôi đảm bảo rằng bọn họ đã coi cậu như một khách hàng tiềm năng rồi,” Carme mỉm cười. “Nhân tiện, cậu nên đưa Fay theo cùng để làm vệ sĩ khi tới đó.”
“Tại sao? Tôi không nghi ngờ khả năng của ông ấy, nhưng sao tôi lại cần bảo vệ chứ?”
“Cái này không phải là về vấn đề an toàn, nó mang tính thủ tục hơn.”
Có lẽ những người mà gia đình công tước sẽ giới thiệu cho tôi là kiểu người luôn có người hầu bên cạnh. Nên anh ấy nói vậy cũng có lý.
“Thế còn anh thì sao, Carme?”
“Tôi không thể rời cửa tiệm được, nhưng tôi sẽ hướng dẫn cho cậu những nghi thức cần phải nhớ trước khi khởi hành.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng liệu an ninh của tiệm có ổn không nếu để Fay đi?”
“Thực ra tôi đang muốn thuê thêm một nhân viên bảo vệ khác để đề phòng.”
“Nếu thế thì để tôi nhờ Hội Thám Hiểm thuê người như đợt trước nhé?”
“Vậy cũng được, nhưng sao cậu không thử thuê một nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp nhỉ? Dưới sự hướng dẫn của chị tôi ở Lenaf, nhóm của Caulkin đã thể hiện kỹ năng điều hành doanh nghiệp một cách đáng ngưỡng mộ. Đến thời điểm mà họ đủ khả năng để được giao phó cho các chi nhánh mới, chúng ta sẽ cần thuê những nhân viên bảo vệ đáng tin cậy để hỗ trợ cho họ. Đây sẽ là một cơ hội tốt để bắt đầu tìm kiếm đấy.”
Tôi đã nghe nói về việc đội của Caulkin có nhiều tiến bộ vượt bậc, tới mức mà chúng tôi có thể để họ quản lý một chi nhánh mới sớm nhất là vào năm sau. Tới lúc đó, chúng tôi sẽ cần rất nhiều nhân viên mới, vì vậy đây sẽ là cơ hội để thuê người và xem liệu họ có đáng tin hay không, đồng thời hướng dẫn cho họ cách làm việc luôn.
“Thế cứ làm vậy đi. Chúng ta luôn phải đặt sự an toàn của tiệm giặt lên hàng đầu mà,” tôi nói.
“Tôi hiểu rồi. Báo cáo chỉ có vậy thôi, nhưng cậu có một tin nhắn riêng tới từ nhóm của Caulkin đấy. Có vẻ như họ đã có những khám phá mới liên quan đến nghiên cứu slime.”
“Thật sao?!”
“Họ đã tìm ra được hai phát hiện mới, cả hai đều liên quan đến ứng dụng cho slime cọ rửa.” Giờ thì tôi háo hức tới mức đứng ngồi không yên nữa rồi. “Đầu tiên, Lobelia đã nghiên cứu về ứng dụng làm đẹp của slime cọ rửa. Cô ấy luôn dùng một con để lau người trước khi đi ngủ và nhận ra làn da của mình có những cải thiện rõ rệt. Sau đó, cô ấy đã nhờ những nhân viên khác hỗ trợ cho thử nghiệm và cung cấp dịch vụ lau rửa toàn thân cho khách hàng, từ đó xác nhận phát hiện của mình. Nó có vẻ đặc biệt hiệu quả đối với mụn trứng cá. Sếp, cậu sao thế?”
“Tôi ổn, chỉ là tôi chưa từng nghĩ về việc này trước đây thôi.”
Làm đẹp không phải là thứ mà tôi dành nhiều thời gian để suy nghĩ tới, nhưng đúng là nó nghe có vẻ hữu ích. Slime cọ rửa thích ăn chất bẩn, nhưng khi được dùng để làm sạch cơ thể, nó sẽ ăn cả da chết và lớp sừng cũ[note54315]. Còn mụn trứng cá là do dầu nhờn dư thừa tích tụ lại trong lỗ chân lông. Nếu tất cả những thứ đó được loại bỏ, nó sẽ giúp duy trì một làn da khỏe mạnh. Điều đó có thể mang lại hiệu quả làm đẹp, tôi đoán vậy.
“Mọi chi tiết đều được tổng hợp trong tài liệu này.”
“Cảm ơn anh. Tôi sẽ gửi cho họ một lá thư bày tỏ suy nghĩ của mình sau. Thế khám phá còn lại là gì?”
“Tony đã phát hiện ra một ứng dụng mới cho slime cọ rửa. Khi tính đến cách chúng có thể làm sạch vết bẩn trên quần áo sau khi giặt mà không để lại bất kỳ hơi ẩm nào, anh ấy đã nảy ra ý tưởng dùng chúng để xóa chữ viết sai trên tài liệu. Chúng có khả năng lau sạch toàn bộ dấu mực trên giấy để có thể tái sử dụng tờ giấy đó vào lần sau. Việc mắc sai lầm khi viết là không thể tránh khỏi, đặc biệt là với những người mới vào làm, vì vậy khám phá này có thể giúp tiết kiệm chi phí trong tương lai. Tuy nhiên, luôn phải thận trọng một chút khi dùng đến phương án này.”
Đây lại là một điểm mù khác đối với tôi. Ý tưởng này tương đối đơn giản, nhưng tôi lại chưa từng nghĩ tới nó. “Chúng ta có thể thưởng cho họ vì những khám phá này không?” tôi hỏi.
“Nghiên cứu slime không phải công việc của bọn họ, nhưng tôi cũng phải công nhận rằng những phát hiện này sẽ có giá trị cho hoạt động kinh doanh của chúng ta trong tương lai. Họ xứng đáng được thưởng, nhưng thưởng thế nào mới được?”
Ở công ty tại kiếp trước của tôi, tiền thưởng nhiều nhất cũng chỉ tương ứng với một tháng lương mà thôi. “Lương của họ hiện tại là bao nhiêu?”
“Họ vẫn đang trong quá trình đào tạo để trở thành quản lý, nên hiện họ đang kiếm được khoảng 150 sute một ngày.”
Nếu vậy thì làm việc sáu ngày một tuần sẽ giúp họ kiếm được từ 3.600 đến 4.000 sute một tháng. Nhưng vì việc này có thể sẽ mang lại lợi ích cho công việc kinh doanh của chúng tôi, tôi muốn đảm bảo rằng họ sẽ tiếp tục phát huy. Số tiền tương ứng với khoảng ba tháng lương nghe có vẻ đủ để bao gồm cả tiền thưởng lẫn kinh phí nghiên cứu. Tôi đề xuất trao cho mỗi người 10.000 sute.
“Tôi đang nghĩ đến việc trả khoảng hai tháng lương cho bọn họ, nhưng doanh số bán hàng của chúng ta hiện đang vượt xa so với dự kiến, và đây có thể được xem là một khoản đầu tư cho tương lai. Nếu số tiền này được sử dụng để tài trợ cho việc nghiên cứu, tôi nghĩ đó là một khoản chấp nhận được. Tôi sẽ thông báo cho họ về việc này,” Carme nói.
“Cảm phiền anh vậy.”
Và đó là toàn bộ báo cáo trong ngày. Đây có vẻ là một thời điểm tốt, vì vậy tôi quyết định tham khảo ý kiến của anh ấy về chuyện đã bàn với các vị thần. Đương nhiên là không đề cập gì đến thần thánh hay kiếp trước của tôi. Dù sao đi nữa, vẻ mặt anh ấy dần tối sầm lại như thể anh đang phản đối ý kiến này. Tôi kìm nén cảm giác muốn hỏi và chờ đợi phản hồi của Carme.
“Hiện tại thì tôi không thể đồng ý với đề xuất của cậu được,” anh ấy nói. “Đặc biệt là về việc tuyển dụng những người có tiền án. Tôi có thể hiểu lý do đằng sau việc cung cấp việc làm cho bọn họ, nhưng hiện chúng ta vẫn đang trong giai đoạn khởi động của quá trình kinh doanh. Doanh số của chúng ta đủ tốt để có thể thuê được số lượng nhân viên thường xuyên theo nhu cầu mình cần. Tôi không nghĩ rằng chúng ta cần phải tìm cách tuyển dụng những nhân sự tiềm ẩn nhiều rủi ro trong thời điểm này. Ít nhất thì chúng ta nên đợi tới khi mở thêm một vài chi nhánh và xây dựng một nền tảng ổn định hơn.”
“Anh nói cũng có lý,” tôi trả lời. Đây là một phản ứng hoàn toàn bình thường. Tôi cũng nghĩ anh ấy sẽ không chấp nhận ý tưởng của tôi ngay. Việc tạo nên một nền tảng vững chắc là điều cần được ưu tiên trước.
“Vì vậy tôi có một đề xuất.”
“Hả? Đề xuất sao?”
“Vâng. Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì mà Sếp. Nói thật thì, tôi nghĩ những vấn đề kiểu này phải là nhiệm vụ của chính quyền địa phương hay của nhà thờ cơ. Tuy nhiên, tôi đã ở đây hơn nửa năm và đã được chứng kiến cách cậu làm việc. Phong cách quản lý của cậu đôi lúc khiến người khác phải kinh ngạc, nhưng cũng có lý do của nó cả. Hiện tại là quá sớm để thực hiện đề xuất của cậu, nhưng tôi không nghĩ rằng có bất kỳ lý do gì để phản đối nó một cách hoàn toàn. Chúng ta có thể thực hiện nó khi đã sẵn sàng. Về cơ bản, tôi không thấy có vấn đề gì với chuyện coi việc tuyển dụng những người đã từng phạm tội là mục tiêu cuối cùng.”
“Tôi cứ nghĩ mình sẽ phải cố gắng thuyết phục hơn cơ, nhưng anh lại chấp nhận nó dễ dàng đến đáng ngạc nhiên đấy.”
“Cậu sẵn lòng thuê những cô gái từ vùng nông thôn không có kỹ năng đặc biệt và cả những công dân sống trong khu ổ chuột, và cậu luôn đối xử một cách tôn trọng với mỗi người trong số họ. Thế nên điều này cũng không còn gì đáng ngạc nhiên nữa. Nhờ có cậu, chúng ta đã có thể làm việc cùng nhau trong một môi trường hòa bình.
Tôi vẫn nghĩ rằng đây là một ý tưởng chúng ta cần phải cẩn trọng, nhưng tôi mừng là cậu đã nói chuyện với tôi trước. Tôi cũng không ghét nó tới mức cảm thấy mình cần phải phản đối mạnh mẽ. Có người từng nói rằng một người quản lý không chỉ cần tập trung vào việc tạo lợi nhuận mà còn cần suy nghĩ về vai trò xã hội của mình. Tôi chắc chắn rằng những hành động của cậu từ trước đến nay đã khiến tôi phải suy ngẫm sâu hơn về điều đó. Nhưng như tôi đã nói, chúng ta cần phải có một nền tảng vững chắc trước khi tiến hành điều này. Nếu cậu có thể đảm nhận vai trò lãnh đạo một cách tự chủ và khéo léo hơn trong việc dẫn dắt chúng ta đến mục tiêu đó, tôi tin rằng điều này sẽ mang lại lợi ích cho doanh nghiệp trong tương lai.”
“Tôi hiểu,” tôi nói. Carme dường như hiểu được mong muốn cũng như cách tiếp cận của tôi. Anh ấy quả là một người tinh ý. “Cảm ơn anh. Vậy chúng ta nên bắt đầu với cái gì trước tiên?”
“Cậu nghĩ sao về việc thử mua nô lệ?” anh ấy đề nghị. Tôi quên mất chuyện đó là hợp pháp ở đây.
“Tôi nghĩ là mình có biết những khái niệm cơ bản về nô lệ, nhưng không quá nhiều. Anh có thể nói thêm về nó được không?”
Carme vui vẻ giải thích cho tôi. Nô lệ ở vương quốc này được phân chia thành ba loại chính: nô lệ nghèo, nô lệ nợ nần và nô lệ phạm tội. Những người đang trong hoàn cảnh nghèo đói thường phải chấp nhận cuộc sống nô lệ để tồn tại hoặc để cứu vãn tình thế của gia đình. Người lâm vào cảnh nợ nần không thể trả nợ đúng hạn sẽ đối diện với nguy cơ trở thành nô lệ. Ngoài ra, những người phạm tội có thể sẽ bị kết án trở thành nô lệ như một hình phạt tù.
“Nô lệ nghèo đói và nô lệ nợ nần rơi vào tình cảnh như vậy hầu hết là do những sự kiện không mong muốn, vì vậy nếu chúng ta cần tuyển thêm nhân viên, đồng thời định hướng cho các ý tưởng của cậu trong tương lai, tôi nghĩ đây sẽ là một điểm khởi đầu tốt. Ngoài ra, những nô lệ phạm tội cũng bị khống chế bởi các phép thuật đặc biệt để ngăn họ trốn thoát hoặc gây hại cho người khác, do đó họ sẽ mang mức độ rủi ro thấp hơn nhiều so với những người có tiền án.
Trong khi có một số người rơi vào cảnh nô lệ do bất hạnh, thì cũng có những người khác tự đưa mình vào cuộc sống đó từ chính hành động của bản thân. Những nô lệ nghèo đói và nợ nần đánh đổi sự tự do của họ để đạt được mức sống tối thiểu cần thiết cho việc tồn tại. Tất nhiên, cũng có những người hy vọng sớm được giải thoát khỏi tình trạng nô lệ này. Chúng ta trả lương tương đối cao so với mặt bằng chung, vì vậy tôi nghĩ ta có thể cung cấp cho họ cơ hội đó.”
“Tôi hiểu rồi. Có điều gì cần phải lưu ý trước khi mua nô lệ không?”
“Việc lạm dụng thể xác hoặc tước đi những nhu cầu thiết yếu của họ là bất hợp pháp, nhưng tôi nghĩ cậu đã đáp ứng đủ tất cả các tiêu chuẩn đó rồi. Nó sẽ không khác nhiều so với việc thuê nhân viên thông qua hội đâu.”
“Thú vị thật.”
Trong lúc tôi còn mải mê suy nghĩ, Carme đã hỏi tiếp. “Cậu có vấn đề gì với nô lệ sao?”
“Cũng không hẳn, phải nói là tôi không quen với nó thì đúng hơn.”
Tôi biết chế độ nô lệ có tồn tại, nhưng tôi chưa từng có ý định dính dáng tới việc mua bán. Tuy nhiên, những việc Carme vừa nói cũng rất thuyết phục. Đây là điều bình thường tại thế giới này và giờ tôi đã có một cơ hội tốt để tìm hiểu thêm về nó. Tôi nói cho anh ấy cảm nhận của mình.
“Vậy thì tôi đề xuất Công ty Buôn bán Nô lệ Moulton tại Gaunago. Trước khi chị em tôi tới làm việc cho cậu, ngài Morgan đã từng bảo rằng đó là một doanh nghiệp có thể tin tưởng được. Nếu chúng ta cần nô lệ, tôi nghĩ cậu có thể tới tìm tại đó.”
Gaunago chính là thành phố nơi dinh thự của nhà Jamil tọa lạc. Tôi có thể ghé qua đó trên đường tới thăm công tước. Chuyện này trùng hợp tới mức tôi tự hỏi liệu Carme có sẵn ý tưởng đó trong đầu khi đưa ra lời đề nghị này hay không. Tôi tò mò nhìn anh ấy nhưng chỉ nhận được về một nụ cười bình thản. Anh ấy quả là một trợ lý đáng tin cậy. Tôi phải nhớ gửi lời cảm ơn tới Serge vì đã giới thiệu con người này cho tôi mới được.