Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

chương 4 hồi 35: ý định thật sự của băng cướp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bọn chúng kinh ngạc nhìn tôi.

“Mày đùa đấy à?”

“Nó sẽ chết thật đấy!”

“Tôi không biết tiểu sử của mấy người là gì, nhưng giờ các người đều đã là trộm cướp cả rồi, đúng chứ? Mấy người thực sự nghĩ mình có đủ tư cách để phàn nàn về việc sẽ bị tiêu diệt hay sao? Mà tôi đã nói rồi đấy, tôi sẽ không giết hại bừa bãi, nhưng nếu các người cứ tiếp tục khiêu khích hay cố bỏ chạy, tôi cũng chẳng có lý do gì để giữ lại mạng sống của mấy người đâu.”

Nhiệm vụ diệt cướp thường liên quan đến việc tiêu diệt tất cả các thành viên trong băng đảng. Phần thưởng có thể sẽ cao hơn nếu chúng bị bắt sống, nhưng đó không phải điều bắt buộc. Mọi chuyện sẽ khác nếu ta cần trích xuất thông tin từ chúng, nhưng nhìn chung thì mạng sống của mạo hiểm giả vẫn là ưu tiên hàng đầu.

“Tôi vẫn có một số việc cần hỏi, nếu mấy người chịu khai,” tôi nói.

“Đ-Được chứ! Đương nhiên rồi! Tôi sẽ nói tất cả mọi thứ! Tôi chưa muốn chết!” người duy nhất chịu hợp tác với tôi lại van nài một lần nữa.

“Vậy tôi cũng không cần đám người còn lại làm gì, nên một kẻ chết cũng không sao.”

“Thật điên rồ!”

“Sao mày có thể giết người dễ dàng như vậy được?!”

“Tôi không muốn nghe câu đó từ mồm của một kẻ cướp. Mấy người cũng đã làm điều tương tự bằng những thanh kiếm đằng kia rồi, phải không?” tôi nói. Cùng lúc đó, kẻ bị thắt cổ cũng lăn ra bất tỉnh. Tôi nghĩ dọa như vậy là đủ để bọn chúng sợ co vòi rồi. “Hmm, nhưng đáng ra tôi cũng nên cảnh báo về cái vòng cổ sớm hơn. Lần này tôi sẽ tha cho mấy người vậy.” Tôi ra lệnh cho con slime trên cổ hắn nới rộng ra một chút.

“Này…”

“Nó còn sống không?”

“Ai biết?” tôi trả lời.

“Ai bi–– Ý mày là sao hả?!”

“Lồng ngực hắn ta vẫn phập phồng nên chắc là chưa ngỏm đâu. Nhưng nếu có chết thật thì cũng chả sao.” Tôi tiến đến gần hắn ta, nhưng không đủ gần để xác nhận xem hắn còn sống hay đã xuống gặp tổ tiên. Tôi không muốn có ai đó đánh lén mình từ phía sau trong lúc đang kiểm tra. “Máu, thịt, xương và nội tạng của con người đều là thức ăn cho đám ma thú của tôi, vì thế xác của hắn sẽ không bị bỏ phí đâu, đừng lo.”

Đám người con lại run như cầy sấy. Cũng dễ hiểu thôi, vì có ai quan tâm xác mình sẽ được đối xử thế nào sau khi chết đâu. Tôi đang sống một cuộc đời mới tại đây, nhưng nói thật thì tôi cũng không rõ thi thể trên Trái Đất của mình giờ đã ra sao rồi nữa.

“Nói chung là mấy người sẽ ổn thôi miễn là ngừng chống đối. Nghe theo lời tôi, và tôi sẽ không thủ tiêu các người,” tôi nói. Cuối cùng cả đám cũng câm như hến, vì vậy tôi bắt đầu hỏi về số kiếm. “Tôi đang tìm một người bị mất tích. Ông ấy có chở theo một kho đồ vũ khí tới Keleban ở con đường phía trên kia. Kiếm của các người cũng cùng chủng loại với số đồ mà ông ấy mang theo, còn chưa kể đến việc chúng nhìn rất mới nữa. Tôi cũng đã kiểm tra đống thùng gỗ đằng kia rồi, chúng đều có chứa kim loại ở trong. Nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề: Có phải các người đã tấn công ông ấy không?”

“Đúng vậy! Bọn tôi đã ăn cắp số kiếm này vào hôm trước. Cả đống thùng kia cũng thế. Tôi không nhớ tên hay gương mặt của ông ta, nhưng đấy có lẽ là người cậu đang tìm. Ông ta cũng đi trên con đường đằng đó nữa.”

“Có vẻ linh cảm của mình đã đúng nhỉ… Các người đã tấn công ông ấy bằng cách nào? Tất cả những gì tôi được nghe từ người dân quanh đây là ông ấy hay dùng con đường này, nhưng không ai thấy điều gì khả nghi hết.”

“Ban đầu bọn tôi chỉ định chặn đường và cướp đồ, nhưng một mũi tên đã vô tình bắn trúng con ngựa của ông ta và nó phát cuồng lên. Chiếc xe ngựa cũng cứ thế mà lao xuống vực. Bọn tôi đã quen với việc che giấu vết tích từ các vụ tấn công trước đây, vì vậy dấu bánh xe và vết cỏ trên vách đá nơi chiếc xe ngựa rơi xuống đều đã được che đậy cẩn thận. Sau đó bọn tôi lấy hết hàng trên xe và bỏ chạy.”

“Chuyện gì đã xảy ra với người đánh xe?”

“Tôi không biết.”

Chuyện đó thật vô lý. Không có ông ấy thì chiếc xe ngựa cũng chẳng thể khởi hành được. “Đừng có nói dối. Mấy người đã thủ tiêu ông ấy rồi phải không?”

“Không hề! Ông ta bị bất tỉnh sau cú rơi nên bọn tao chỉ trói ông ta lại thôi. Cái gã mà đã ngủ từ đầu đến giờ này đã dùng ma thuật để khiến cỏ mọc cao lên, che đi giấu vết của ông ta; rồi bọn tao lấy đồ và rời đi luôn. Bọn tao không biết chuyện gì đã xảy ra với ông ta sau lúc đó! Tao thề đấy!”

“Mấy người thực sự không giết ông ấy sao?” Nếu bọn chúng muốn che giấu dấu vết phạm tội của mình, không đời nào mà chúng để nạn nhân sống sót. Tôi nghĩ chúng chỉ đang nói dối để cố tạo ấn tượng tốt mà thôi.

“Thật mà! Ngay từ đầu bọn này đã không định giết ông ta rồi, tất cả những gì bọn tao cần là hàng hóa! Mà bọn tao cũng không hề có ý định để ông ta rơi xuống vực! Bọn tao chưa giết ai bao giờ cả, tính cả người đánh xe!”

“Cái gì? Chưa bao giờ? Mấy người là trộm cướp cơ mà?”

“Công việc của bọn tôi chỉ là dọn dẹp hậu quả hay mấy thứ lặt vặt khác thôi. Đại ca luôn là người xử lý những vấn đề chính để đảm bảo không có sai sót, nên đây là lần đầu tiên bọn tôi tự đi tấn công người khác. Tất cả bọn này đều thế hết, kể cả cái gã to mồm ban nãy. Bọn tôi cùng lắm chỉ là đột nhập vào nhà người khác hay móc túi thôi.”

“Thế nói tóm lại là mấy người sợ ấy gì?” tôi nhìn quanh một lượt, và cái kẻ đã bật lại tôi ban nãy bắt đầu lườm lại.

“Thế thì đã sao?! Bọn tao có thể là trộm cướp thật, nhưng có gì sai khi sợ phải ra tay sát hại người khác cơ chứ?! Đây không giống mày hay đại ca, bọn tao không thể giết người dễ như trở bàn tay được!”

“Nhảm nhí,” tôi đáp lại. Tôi cảm thấy bình tĩnh hơn sau khi nghe được quan điểm của bọn chúng. “ ‘Có gì sai khi sợ phải ra tay sát hại người khác’ sao? Không, chả có gì sai cả, đấy là điều mà ai cũng nên cảm thấy thì đúng hơn. Nhưng tôi không thể tin những lời đó được. Mấy người nói rằng mình sợ phải thủ tiêu ông ấy, nhưng các người cũng đâu có giúp đỡ gì ông ấy đâu, phải không?”

“Thế mày muốn gì? Hay bọn tao phải khênh ông ta về tới thị trấn nữa?”

“Mấy người có thử nhìn xem ông ấy đã bị bất tỉnh vì điều gì không? Ngay cả khi không có kiến thức về y học, tôi nghĩ ai cũng hiểu một người có gặp nguy hiểm tới tính mạng hay không nếu thấy người đó bị đập đầu chứ? Ông ấy nhìn bên ngoài thì trông có thể ổn thật đấy, nhưng ai biết bên trong nó thế nào? Ông ấy có thể đã chết trước cả khi tỉnh dậy rồi.”

Không chỉ vậy, mặc dù có rất ít sinh vật nguy hiểm ở khu vực này, nhưng việc gặp phải đám yêu tinh cũng không phải điều bất thường. Các vị thần đã bảo với tôi rằng Rừng Gana tương đối an toàn, nhưng bọn chúng còn xuất hiện ở cả đó nữa. Nếu chúng tìm thấy một người bất tỉnh và bị trói, lũ yêu tinh sẽ kết liễu ông ấy ngay.

“Mấy người nói rằng mình không biết ông ấy đang ở đâu, nên chắc chắn cũng không rõ liệu ông ấy còn sống hay không. ‘Bọn tôi không cố tình khiến ông ấy rơi xuống vực’ sao? Các người không trực tiếp ra tay sát hại ông ấy, nên các người cho rằng mình không giết người? Đừng có ngụy biện nữa đi.”

Rất nhiều người đã mất mạng từ những vụ tai nạn. Nó có thể bao gồm bất cứ thứ gì, từ tai nạn giao thông cho đến việc trẻ em tham gia vào những trò chơi mạo hiểm. Mỗi ngày trên thế giới lại có thêm hàng ngàn người chết. Nhưng tai nạn thì thường sẽ không có thủ phạm. Nếu đó là hậu quả của một hành vi phạm tội thì đấy đã được coi là tội giết người rồi. Bọn chúng đã cướp bóc của người đàn ông vô tội đó và kết quả là ông ấy rất có thể đã bỏ mạng. Giờ chúng không có quyền khẳng định rằng mình chưa từng giết người được nữa.

“Lại im lặng rồi à?” tôi hỏi. “Sao lúc nãy hừng hực khí thế lắm cơ mà?”

“Gì? Mày lại muốn đứng đó giảng đạo nữa sao hả nhóc con? Mày thì biết cái gì cơ chứ?”

“Giảng đạo? Đây không rảnh. Mấy người nói mình không muốn giết người, nhưng lại bỏ mặc số phận của một người đang trong tình thế nguy cấp. Tôi chỉ thấy kinh tởm khi các người dám tự tin thở ra câu đó thôi.” Và tôi cũng chẳng muốn mất thêm thời gian với bọn chúng nữa.

“Chờ––Chờ chút đã! Tôi đã nói hết tất cả rồi mà?!”

“Tôi không định giết các người, tôi chỉ không chịu nổi bản mặt của mấy người nữa thôi. Thay vào đó, hắn ta sẽ dẫn tôi đến chỗ chiếc xe ngựa.”

Tỷ lệ sống sót sau ba ngày kể từ khi xảy ra sự cố trên Trái Đất chắc chắn đã giảm đáng kể. Và đấy là đang giả định rằng họ có đủ thức ăn, nước uống và cách để giữ ấm. Nếu thiếu những yếu tố này, thời gian tồn tại của họ sẽ còn ngắn hơn, tùy thuộc vào việc họ có bị thương hay không.

Tôi mở Nhà Không Gian ra. “Các người sẽ phải ở lại đây một thời gian. Yên tâm, lần tiếp theo các người được ra sẽ là trước mặt một đồn lính gác nào đó,” tôi nói trong lúc lôi theo cái gã chịu nghe lời và tìm cách áp giải hắn đi.

◇◇◇

“Đằng này sao?!”

“Vâng! Chắc chắn là chỗ này rồi, thưa cậu chủ!”

“Đừng có gọi tôi thế nữa, kinh quá đi.”

“Tôi xin lỗi!”

Tôi buộc gã đàn ông vào một cái ghế tự chế rồi vác trên lưng. Tôi đã ra lệnh cho tên cướp hối lỗi này chỉ đường, và đúng như dự đoán, hiện trường vụ án nằm trên con đường gần Keleban. Chúng tôi quyết định dùng con đường chính thay vì đi thẳng tới đó từ vị trí ban nãy, phần lớn là do những tên cướp đã lang thang trong rừng nhiều ngày rồi, và cách duy nhất để chúng tìm được hướng đi là quay trở về con đường mòn trên núi. Nhờ có đám chim limour hỗ trợ, tôi không phải lo về việc lạc đường.

“Tôi còn một câu hỏi khác,” tôi nói.

“Đương nhiên rồi ạ! Cậu hỏi cái gì cũng được!”

“Các người đã lên kế hoạch cho vụ tấn công từ hai ngày trước, phải không? Sao đến giờ vẫn chưa ai chịu rời khỏi rừng? Thường thì người ta sẽ phải bỏ trốn càng sớm càng tốt chứ?”

“Ban đầu bọn tôi cũng xuống núi rồi, nhưng ở dưới toàn là đồng bằng và chả có nơi nào để trốn cả. Nếu có ai gặp bọn tôi trong bộ dạng này, họ sẽ nảy sinh nghi ngờ ngay, vậy nên bọn tôi đành phải quay ngược trở lại.”

“Thế các người định làm gì nếu không bị tôi tới bắt tối nay?”

“Cũng chả có gì nhiều.”

“Mấy người còn không có nổi một kế hoạch sao?”

“Nguyên cái việc chạy trốn khỏi đám thợ săn tiền thưởng cũng đã chiếm hết thời gian biểu của bọn tôi rồi.”

“Sao các người có thể sống sót đến giờ mà không có kế hoạch cơ chứ?”

“Trước khi lũ thợ săn đến, bọn tôi đã kiếm được ít lương thực từ một vài công việc lặt vặt và vẫn còn giữ lại một chút trong lúc bỏ chạy. Nhưng số đồ ăn đó đã cạn kiệt từ ba ngày trước, vì vậy bọn tôi phải đi cướp của người khác.”

Đó có lẽ là lúc chúng nhắm vào Pedro. “Thế tại sao các người lại lấy cả hàng hóa nếu chỉ cần mỗi đồ ăn?”

“Đại ca của bọn tôi có quan hệ với một thương gia nào đó. Ông ta thường trao đổi đồ ăn trộm với họ để đổi lấy thực phẩm và vũ khí. Bọn tôi lấy hàng hóa vì nghĩ rằng biết đâu chúng lại có ích.”

“Thế các người có biết vị thương gia đó là ai không?”

“Ừ thì… không. Nhưng nhỡ đến lúc có cơ hội để bán thứ gì đó mà lại không có đồ trong tay thì không phải sẽ rất đáng tiếc sao?”

“Tức là các người hoàn toàn không có kế hoạch gì hết. Hiểu rồi.” Đôi lúc tôi cũng hành động dựa trên cảm tính, nhưng chưa bao giờ liều lĩnh đến mức này. “Tôi ngạc nhiên là mấy người sống sót được lâu như thế dù rằng là trộm cướp đấy.”

“Tôi chỉ được phân cho mấy việc lặt vặt và nghe theo lệnh là chính. Dọn dẹp và giặt giũ cũng là những việc tôi thường làm hồi ở quê.”

“Tôi thấy anh hợp với việc nhà hơn là làm trộm cướp. Có lý do gì mà anh không làm thế không?”

“Ừ thì, cậu biết đấy, tôi bị trục xuất sau khi đấm thị trưởng.”

“Được rồi, tôi biết là họ có quyền, nhưng bị trục xuất sau một vụ đánh nhau á? Thế tại sao anh lại làm vậy?”

“Tôi nghĩ ở làng nào cũng vậy cả thôi, nhưng thị trưởng sẽ thu thuế để nộp lại cho lãnh chúa. Do cả gia đình nhà ông ta biết viết chữ và tính toán, họ được giao trọng trách quản lý mùa màng thu được mỗi năm. Vì lẽ đó, bọn họ đã lợi dụng cơ hội để chiếm đoạt một phần vụ mùa và tiền bạc cho riêng mình.”

Người đàn ông này cho biết trong lúc bỏ việc giữa giờ để đến một khu vực ít người qua lại, anh ta đã tình cờ đi ngang qua thị trưởng và con trai ông ta đang thảo luận về việc tham ô đằng sau một căn nhà gỗ. Sau khi chất vấn bọn họ nhưng không nhận được câu trả lời, anh ta đã tức giận và đấm vào mặt thị trưởng. Vụ lộn xộn đã thu hút một đám đông hiếu kỳ, và người đàn ông này đã bị buộc tội đe dọa con trai thị trưởng để đánh cắp thuế.

“Bọn họ làm như đứa con trai đang phản kháng, còn lão thị trưởng đã đến để ngăn tôi lại. Tôi là người duy nhất ở đó biết sự thật, vì vậy cho đến cuối cùng, cả làng đã tin lời thị trưởng hơn là một thằng ất ơ như tôi. Bọn họ nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt, còn trưởng làng thì ra quyết định trục xuất. Nếu tôi không chịu rời đi, họ sẽ báo với chính quyền là tôi đã cố thực hiện hành vi gian lận thuế và đưa tôi ra tòa tử hình. Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi đó.”

Bất kỳ nỗ lực nào nhằm chiếm đoạt thuế của lãnh chúa chắc chắn đều sẽ dẫn đến hình phạt, còn tùy mức độ nặng hay nhẹ mà người phạm tội có thể phải lãnh án tử hình. Nhưng thị trưởng chỉ thu thêm tiền từ người dân trong làng, trong khi hàng năm lại đóng đúng số thuế cần phải đóng. Chỉ thế thôi đã là đủ để thuyết phục một nhân viên thu thuế rồi. Bọn họ sẽ chẳng hơi đâu mà đi điều tra một vụ việc lặt vặt như vậy. Theo như anh ta, hối lộ có thể khiến nhân viên thu thuế nhắm mắt làm ngơ trước một số việc. Tôi không rõ bao nhiêu phần trăm trong câu chuyện này là sự thật, nhưng đây là lý do mà người đàn ông này đã rời khỏi làng.

“Và rồi anh quyết định trở thành cướp?”

“Không, tôi vẫn đi làm tại một cửa tiệm trên thành phố một thời gian, sau đó thử làm mạo hiểm giả; tuy nhiên, cả hai đều thất bại thảm hại. Tôi buộc phải trộm cắp để kiếm đồ ăn, và tới lúc sắp bị bắt, tôi đã chạy trốn và trở thành một tên cướp như hiện tại.”

“Những người khác trong nhóm cũng như vậy sao?”

“Tôi dám chắc là mỗi người đều có câu chuyện riêng của họ thôi. Cậu sẽ không bao giờ biết được khi nào cuộc đời sẽ phản bội mình. Nhưng nếu tôi tỉnh táo thêm chút nữa, có cái c*t mà tôi sẽ trở thành trộm cướp ấy! Ối, xin lỗi! Tôi mỏ hỗn quá!”

“Tôi có bắt anh phải nói chuyện lịch sự đâu.”

Trong lúc đang tự chê trách bản thân, anh ta đã để cảm xúc bộc phát ra ngoài. Sau lúc đó, chúng tôi cũng không trò chuyện gì thêm, vì vậy tôi tập trung vào việc leo lên cho đến khi nghe được tiếng hót của con chim limour.

“Này, chúng ta đã lên tới đường rồi đấy. Từ đây thì đi hướng nào?” tôi hỏi.

“Để xem nào… Nơi đó không ở quá cao đâu, nó nằm gần chân núi hơn.”

“Tức là bên trái ấy hả? Giờ cứ đi dọc đường đã rồi tính tiếp. Khi nào đến chỗ đó thì nhớ bảo tôi.”

“Được rồi.”

Chúng tôi tiếp tục cuốc bộ thêm một tiếng đồng hồ nữa kể từ lúc gặp lại đám chim limour.

“Chờ đã!” tên cướp đột ngột kêu lên.

“Ở đây à?”

“Hình như thế. Cậu quay người lại được không?”

“Thế này được chưa?”

“Ồ đúng rồi, đi qua đoạn này nữa thôi. Đi thẳng đến góc đằng kia và nó sẽ nằm ở gần rìa bên phải.”

Chúng tôi đi thêm một đoạn nữa cho đến khi con đường trở nên ngoằn ngoèo và dẫn tới một góc khuất không thể nhìn thấy từ xa do bị cây cối che mất. Nếu không phải vì tôi biết chỗ này ẩn chứa điều gì, tôi chắc chắn đã không để ý tới một đám cỏ dại mọc lên và che đi nơi đó rồi.

“Chỗ này sao?”

“Chắc chắn là thế.”

Tôi bỏ người đàn ông trên lưng mình xuống, sau đó buộc một sợi dây thừng quanh cái cây gần đó.

“Sao vậy?” tôi hỏi. Anh ta đang cố nhìn xuống đáy vực.

“Chỉ đang tự hỏi không biết liệu ông ấy còn sống không thôi,” anh ta trả lời. Giờ có hơi muộn rồi, nhưng tôi nghĩ anh ta đang cảm thấy hối hận.

“Đó là điều mà tôi sẽ tự tìm hiểu. Anh định đợi ở trên đó à?” tôi hỏi vậy, nhưng đằng nào tôi cũng sẽ lôi anh ta theo cùng dù anh ta có muốn hay không thôi.

“Cậu sẽ tìm thấy ông ấy nhanh hơn nếu để tôi chỉ.”

“Được rồi, nắm lấy cái này,” tôi nói. Nếu anh ta muốn đi, tôi sẽ để anh ta tự leo xuống. Tôi đưa anh ta sợi dây thừng và buộc một đầu vào cái còng tay slime, đồng thời gỡ bỏ cái còng trên chân anh ta ra. “Dù Pedro còn sống hay đã chết, anh cũng sẽ làm vướng chân tôi trong lúc đưa ông ấy về thôi, thế nên tự dùng chân mà trèo đi. Giờ anh có thể đi bộ được rồi đấy. Đàn chim của tôi vẫn theo dõi anh sát sao, còn chưa kể đến cái vòng cổ đó nữa, nên đừng có giở trò ngu ngốc.”

“Đ-Được rồi.”

Tôi lườm người đàn ông đang ngỡ ngàng đó và từ từ đu xuống vực. Không mất quá nhiều thời gian để tôi xác định vị trí của người mất tích. Nhờ có thanh niên chỉ dẫn tôi mang theo cùng, ông ấy đã nhanh chóng được tìm thấy. Tôi lấy dao phạt hết đám cỏ dại đang che giấu ông ấy đi.

“Pedro! Ông có nghe thấy gì không?!” tôi hét lớn. Ông ấy vẫn còn thở. “Cháu là một mạo hiểm giả! Cháu đến để cứu ông đây! Giờ ông đã an toàn rồi!”

“Mạo hiểm giả?” ông ấy lẩm bẩm. Tôi tiếp tục bắt chuyện với ông ấy trong lúc dọn sạch đám cỏ ở xung quanh, đồng thời cố gắng không để Pedro chịu bất cứ gánh nặng nào.

“Ông có ổn không? Làm ơn hãy miêu tả tình trạng của mình ngay lúc này.”

“Lưng… đau…”

“Lưng ấy ạ?”

Tôi đã có thể nhìn thấy mặt của Pedro. Giọng nghèn nghẹt của ông cũng trở nên rõ ràng hơn, nhưng khuôn mặt ông ướt đẫm mồ hôi. Tôi đặt tay lên trán để kiểm tra và phát hiện ra ông ấy đang bị sốt cao. Ngoài ra, ông ấy còn có dấu hiệu của việc mất nước, chứng tỏ ông đã dùng rất nhiều sức lực trong suốt ba ngày vừa qua. Thật may là ông vẫn còn đủ sức để trả lời câu hỏi, nhưng ông ấy cần được đưa về thị trấn để được điều trị càng sớm càng tốt.

“Này! Đi ra đây!”

“Tôi đây!”

Tôi gọi tên cướp lại gần người đàn ông mà anh ta đã suýt giết hại, sau đó đưa anh ta một chiếc cốc cùng một bình nước lấy từ trong Hòm Đồ của mình. “Cho ông ấy uống nước trong cái bình này. Nhớ là từ từ thôi, đừng cố ép ông ấy, hiểu chưa?”

“V-Vâng,” anh ta nói, rồi rụt rè cho Pedro uống hỗn hợp nước trộn muối và đường trong lúc tôi cắt cỏ ở cạnh.

“Ugh?!” Pedro rên lên rồi ho sặc sụa.

“Ô-Ông có ổn không?!” tên cướp hốt hoảng kêu lên.

“Ông Pedro.”

“Ngh, lưng của tôi…”

“Phải rồi, lưng ông bị đau đúng không? Thế ông có cảm thấy đau ở đầu không?”

“Đầu tôi không sao…”

Giọng của ông đã rõ ràng hơn nhiều sau khi được uống nước, nhưng người ông vẫn run cầm cập. Tôi kiểm tra xem mình có mang theo chăn không. “A, đây rồi. Cháu sẽ đắp cái chăn này lên cho ông nhé.”

Đám cỏ dại bằng cách nào đó đã bảo vệ ông khỏi cơn gió lạnh của buổi đêm trong suốt ba ngày vừa qua. Tôi hoàn thành việc cắt bỏ cỏ dại đang cuốn quanh ông ấy. Tiếp đó, tôi lôi một cái cáng ra khỏi Hòm Đồ của mình.

“Cậu có nhiều đồ thật ấy nhỉ,” tên cướp trầm trồ nói.

“Tôi đến đây để làm nhiệm vụ, đương nhiên là tôi sẽ mang theo bất cứ thứ gì có thể cần đến rồi. Dù sao đi nữa, chúng ta cần phải đưa ông ấy lên trên. Tôi sẽ tháo còng tay của anh ra nếu anh chịu giúp đỡ.”

“Được rồi.”

Cả cỗ xe ngựa đã lao xuống vực. Nếu tính đến việc ông ấy đã bất tỉnh ngay sau đó, rất có khả năng ông đã bị đập đầu. Tôi cẩn thận đặt Pedro lên cáng và mở Nhà Không Gian ra. “Hãy giữ đầu kia. Chúng ta sẽ đưa ông ấy vào trong, từ từ thôi.”

“Tôi hiểu.”

Đây là cách tốt nhất để vận chuyển Pedro mà không khiến ông ấy phải chịu quá nhiều mệt mỏi.

“Này…” Pedro bỗng thều thào.

“Sao ạ?”

“Cảm ơn cả hai người nhé…”

Không rõ liệu ông ấy có nhớ mặt lũ cướp hay không, nhưng ông vẫn gửi lời cảm ơn. Tên cướp quay mặt sang hướng khác với vẻ khó xử.

“Đi thôi.”

Có lẽ anh ta đang cảm thấy xung đột nội tâm, nhưng tôi sẽ không để thứ cảm xúc đó ngăn cản việc anh ta hỗ trợ cho tôi. Chúng tôi phải đưa Pedro về thị trấn để ông ấy được điều trị sớm nhất có thể.

“Cái gì?! Này, khoan đã!”

“Tao tưởng mày bảo sẽ không giết bọn tao nếu chịu nghe lời cơ mà?!”

“Tôi sẽ không làm thế, nhưng tình hình đã thay đổi rồi. Giờ tôi cần giữ chặt các người để không một ai động đậy được nữa.”

Tôi và tên cướp đi cùng lần lượt trói những thành viên còn lại của nhóm cướp để đảm bảo rằng chúng sẽ không động đến Pedro, sau đó cả hai nhanh chóng chạy về thị trấn gần nhất.

Truyện Chữ Hay