Trong lúc còn mải mê suy nghĩ về kỹ năng mới của mình, tôi đã về đến nhà trọ và được chào đón bởi người đàn ông đứng ở quầy lễ tân. Nhìn từ ngoài vào thì khu vực sảnh khá tối nên tôi cứ nghĩ không có ai ở đó, nhưng thế này cũng tiện hơn nhiều.
“Xin lỗi, ở đây có nơi nào mà tôi có thể thả ma thú của mình nhưng vẫn tránh làm ảnh hưởng đến người khác không?” tôi hỏi. “Tôi có một vài con chim.”
Pedro chắc chắn đã đi qua con đường này, vì vậy tôi muốn kiểm tra khu rừng một lần nữa. Tôi giải thích tình cảnh của mình cho người lễ tân.
“Quý khách có thể dùng mái nhà,” anh ta nói. “Sẽ không có ai lên trên đó vào tầm giờ này. À nhưng xin quý khách hãy cẩn thận nếu như trên đó có đồ giặt phơi khô nhé.”
“Tôi sẽ ghi nhớ, cảm ơn anh.”
“Đảm bảo an toàn giao thông đường bộ là việc quan trọng đối với tất cả chúng ta.”
Sau khi được cho phép, tôi liền leo thẳng lên mái nhà. Tôi đi theo hướng dẫn của người lễ tân lên một cái thang bằng gỗ và mở phần cửa trên nóc nhà ra. Dưới bầu trời đầy sao, đến cả những sợi dây dùng để treo quần áo cũng sáng rực lên dưới ánh trăng. Trên này không có thứ gì khác ngoài một hàng rào lan can bao bọc quanh mái nhà, vì vậy đàn chim của tôi có thể bay theo mọi hướng tùy thích.
Ngay khi tôi mở Nhà Không Gian, đàn chim limour đã hót ầm lên và bay vọt ra ngoài. Tôi nhanh chóng bảo chúng giữ im lặng để tránh đánh thức những vị khách khác trong nhà trọ.
“Tao phải làm phiền đến chúng mày nữa rồi. Hãy bay lên thật cao và quan sát dãy núi từ thị trấn này nhé,” tôi nói.
Sáu con chim limour sải cánh bay lên bầu trời không một gợn mây theo đội hình chữ V. Dẫn đầu là con chim cấp cao nhất, Eins, một con limour ác mộng. Nó vẫn luôn là con chim dẫn đoàn trong những buổi đi săn, trừ khi tôi ra lệnh gì đó khác. Eins cũng là con chim trơ tráo nhất, đôi lúc còn dám đậu lên đầu tôi thay vì trên cành cây. Nó là con đầu đàn trong sáu con chim này.
Bay ở hai bên của nó là Zwei và Drei. Cả hai đều có vẻ rất thích việc đưa thư, vì vậy tôi luôn giao nhiệm vụ này cho một trong số chúng. Khổ nỗi, nhu cầu ăn uống của chúng cũng cao không kém và chúng luôn đòi thêm đồ ăn khi trở về. Tôi vẫn cảm ơn và thưởng cho chúng bằng cách đáp ứng những yêu cầu đó, nhưng tôi có cảm giác như chúng đã lớn hơn một chút kể từ lần đầu gặp mặt. Từ những gì tôi được nghe, có vẻ như chúng cũng được thưởng thức ăn từ những người mà chúng giao thư. Tôi không biết liệu chúng đang trưởng thành hay đang béo lên nữa, nhưng tôi cần phải để mắt đến hai con này.
Đằng sau chúng là Vier và Funf. Đây là hai con cái duy nhất trong đàn và chúng có vẻ thân thiết với Zwei và Drei. Những con chim này đã rời khỏi một đàn lớn chỉ để đồng hành cùng tôi, nhưng biết đâu đấy, trong tương lai gần chúng sẽ lập một gia đình mới thì sao.
Và cuối cùng là Sechs, bay ở cuối đàn. Nó là con nhỏ nhất trong đàn chim limour của tôi, nhưng cũng là con bay nhanh nhất nếu chỉ bay một mình. Nó chọn bay ở cuối có lẽ là để có thể bay cùng tốc độ với cả nhóm. Có vẻ như thú vui của Sechs là được bay lượn thỏa thích, vì đôi khi tôi thấy nó bay vòng quanh khu mỏ như một viên đạn. Có lẽ đây cũng là một con ‘quỷ tốc độ’ khác chăng? Cũng như đám slime sắt, tôi cần phải đảm bảo rằng nó không gặp tai nạn.
Theo tiếng gọi khẽ khàng của Eins, sáu con chim bay vút đi theo những hướng khác nhau. Tôi chia sẻ tầm nhìn của mình với Eins và có vẻ như mọi thứ vẫn hoạt động tốt. Thông qua đôi mắt của Eins, tôi có thể nhìn xuống ngọn núi từ trên cao. Ánh đèn đường từ thị trấn lưu trú lấp lánh như những ánh sao xa trên bầu trời đêm, chứng tỏ Eins đang bay ở rất cao.
Tò mò về những con chim khác, tôi liền chuyển qua góc nhìn từ đôi mắt của chúng, nhưng mọi thứ trông cũng chẳng có gì khác biệt. Giờ đang là nửa đêm nên tôi không thể nhìn thấy gì khác ngoài bóng tối. Việc chia sẻ tầm nhìn với ma thú chỉ có thể xảy ra khi chúng ở trong một khoảng cách nhất định, nhưng ngoài khoảng cách đó thì ngay cả bóng đêm cũng không thể nhìn thấy. Tức là đàn chim đang ở tương đối gần với tôi.
Ở xa nhất từ vị trí hiện tại của tôi là Sechs. Nó lao vút qua bầu trời mà không có thứ gì cản đường và đã đến được chân núi vào lúc tôi nhìn qua đôi mắt của nó. Tôi không phiền với việc nó thích thú bay lượn, nhưng chỉ mong là nó chưa quên nhiệm vụ tìm kiếm manh mối của mình.
Tôi nhắc nhở nó một lần nữa nhưng chợt nhận ra điều gì đó. Ngay cả khi nó bay theo một đường thẳng thì chân núi vẫn phải nằm cách đó ít nhất vài trăm mét. Có thể nó nhìn được xa thế này là nhờ độ cao của mình, nhưng đáng ra chúng tôi không thể chia sẻ tầm nhìn dễ dàng như vậy được. Thế tức là phép thuần hóa của tôi đã được cải thiện? Nhưng nếu là vậy thật thì tôi không biết điều đó đã xảy ra khi nào và tại sao. Điều mới mẻ duy nhất mà tôi làm gần đây liên quan đến phép thuần hóa là làm bài kiểm tra năng lực thuần thú, nhưng tôi không nghĩ thế là đủ để có thể dẫn đến một thay đổi lớn như vậy.
Funf đã tìm thấy gì đó nên tôi quyết định tạm gác suy nghĩ này sang một bên. Tôi chuyển qua tầm mắt của nó nhưng không rõ là mình đang nhìn vào cái gì. Tôi có thể thấy một vài cành cây và lá kim của cây thông qua bóng tối, nhưng không thấy gì khác. Có một thứ gì đó đang di chuyển, đây có thể là một con vật hoặc con người. Ngoài ra còn có cả tiếng ồn nữa. Tuy nhiên, do không thể xác định chính xác nên tôi vẫn chưa rõ đó có phải là người hay không.
Nhưng ít ra đây là báo cáo đầu tiên tôi nhận được. Trên hết, Funf đã bay qua con đường hướng tới Keleban. Tôi muốn toàn bộ đàn chim limour của mình tìm kiếm khu vực đó nên đã triệu tập chúng. Funf liền vòng ngược lại. Tôi liền chuyển sang góc nhìn của những con chim khác xem chúng đã nhận được mệnh lệnh chưa. Eins đang trên đường trở về. Cả Zwei và Drei cũng thế, còn Vier thì bay cách đó một quãng. Sechs nằm ở xa nhất và có lẽ sẽ trở về cuối cùng, nhưng nó cũng đã đang trên đường quay trở lại.
Phải thay đổi góc nhìn của từng con chim thế này thật sự rất phiền phức. Tôi tự hỏi không biết có cách nào để nhìn qua tất cả tầm mắt của chúng cùng một lúc được không. Giao ước giúp chúng tôi có thể chia sẻ giác quan cho nhau, vì vậy chúng luôn có thể báo lại cho tôi nếu có chuyện xảy ra, nhưng tôi vẫn muốn dễ dàng quan sát mọi thứ đồng thời nếu có thể. Tôi thấy việc chia sẻ tầm nhìn cũng giống như việc đang xem một đoạn phim CCTV[note53671] trên màn hình. Trong trường hợp đó, tôi cố gắng tưởng tượng ra một màn ảnh được chia nhỏ thành nhiều ô. Nó khiến tôi nhớ lại thời từng làm bảo vệ cho một công việc bán thời gian.
Kỳ thực, mọi thứ có vẻ đã hoạt động tốt. Ở một bên tôi thấy những gì Sechs đang nhìn, và ở phía bên kia, tôi thấy rằng Eins đã bay tới thị trấn. Hai hình ảnh này không bị chồng lấn lên nhau, nhưng cả hai đều đang tồn tại trong tâm trí tôi. Hình có hơi nhiễu một chút, nhưng thế này là đủ tốt rồi. Tôi cố tưởng tượng ra một căn phòng bảo vệ đang nhận tín hiệu từ nhiều camera khác nhau và điều đó đã làm cho hình ảnh trở nên rõ nét hơn. Tôi cần thêm thời gian luyện tập để có thể xem cùng lúc từ ba góc nhìn trở lên, nhưng tôi nghĩ ít nhất mình cũng có thể xử lý được hai hình ảnh. Có vẻ phép thuần thú của tôi đúng là đã được cải thiện. Tôi không nhớ là mình đã làm bất cứ điều gì để luyện tập nên việc này thật kỳ lạ, nhưng tôi nghĩ mình có thể hỏi ông Taylor hoặc nhà Jamil vào lần tới tôi gặp họ.
Trong khi đang thử nghiệm việc này, những con chim limour đã tụ họp đông đủ xung quanh tôi. Khi tôi yêu cầu chúng tiếp tục nhiệm vụ của mình, lần này Funf bay dẫn đoàn và nhanh chóng quay trở lại nơi nó phát hiện ra thứ gì đó. Khi đến nơi, chúng chia thành hai nhóm ba con và tiếp tục tìm kiếm. Tôi nhắc nhở chúng phải cẩn trọng với quái vật và nói rằng chúng luôn có thể rời đi nếu tình hình có vẻ quá nguy hiểm. Chúng đồng tình và hạ độ cao của mình.
Hai trường thị giác đã cho tôi cái nhìn cận cảnh hơn của những rặng cây. Bầu trời đầy sao khó có thể nhìn rõ, vì vậy hình ảnh ở dưới này còn tối hơn cả ban nãy. Tôi chỉ có thể nhìn thấy những đường nét lờ mờ của cây cối, khiến tôi phải đặt dấu hỏi về khả năng tìm kiếm tại nơi đây. Những chú chim cũng không thể bay nhanh ở dưới này, tuy nhiên đó dường như không phải là vấn đề. Chúng đều là chim di cư và đã quen với việc bay vào ban đêm. Tôi yêu cầu chúng tiếp tục thực hiện nhiệm vụ được giao của mình.
Chúng chia ra để tìm kiếm ở hai địa điểm khác nhau, còn tôi thì quan sát diễn biến qua đôi mắt của chúng. Tuy vậy, khi đàn chim limour thực sự di chuyển, mắt tôi lại không thể theo kịp. Bóng tối đã đủ khó chịu rồi, nhưng chúng di chuyển quá nhanh. Vậy nhưng những con chim limour rõ ràng vẫn có thể nhìn được; có lẽ đó là nhờ khả năng nhìn đêm hay gì đó. Mắt chim và mắt người có cấu trúc khác nhau, nên việc tôi nhận được một hình ảnh có thể hiểu được đã là điều quá thuận tiện rồi. Cũng hợp lý khi cho rằng chúng đang quan sát bằng tầm nhìn ban đêm còn tôi thì không, nhưng có lẽ tôi chỉ thiếu kinh nghiệm mà thôi. Việc phải ngồi đây xem chúng làm việc trong khi tôi không giúp ích được gì khiến tôi cảm thấy chán nản.
Tôi nhận được báo cáo từ Drei, Funf và Sechs. Chúng đã tìm được thứ gì đó, cơ mà tôi vẫn chưa thấy gì trong tầm mắt của Sechs. Tôi yêu cầu chúng tạm ngừng và ra lệnh cho Eins, Zwei và Vier tập hợp về một điểm. Tôi chỉ biết cầu nguyện rằng mình sẽ tìm thấy manh mối về Pedro trong lúc hai trường thị giác dần kết hợp thành một. Sáu con chim đã sum họp đầy đủ và tiếp tục cuộc tìm kiếm. Chúng sà xuống còn nhanh hơn trước và lao vút qua giữa những tán cây. Dường như chúng đều nghe thấy một âm thanh và tự tin rằng có thứ gì đang nằm ở đó, vì vậy tôi đã yêu cầu chúng dừng lại.
Có ánh sáng le lói giữa những tán cây, có lẽ là từ một đống lửa trại. Có người đang ở đó. Tôi đã để các chú chim theo dõi một cách cẩn thận và dần thu được một hình ảnh rõ nét hơn về nguồn ánh sáng. Cuối cùng, tôi cũng trông thấy một vài bóng người. Có năm người bao quanh ngọn lửa trại. Họ là những người đàn ông trông mệt mỏi, và tất cả đều đang ngồi trên những chiếc hộp gỗ.