Ngày hôm sau.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong chuyến đi lần này, nhưng tất cả mọi người đều đã hoàn thành khóa học an toàn. Giờ chúng tôi chỉ cần trở về Gimul là được. Chúng tôi chuẩn bị rời đi vào buổi sáng, ăn nhẹ trước khi đến trưa, sau đó cùng lên xe ngựa cho một chuyến hành trình gập ghềnh trở về nhà.
“Đã đến ngày thứ năm rồi cơ à?”
“Nhanh thật đấy.”
“Tôi cứ nghĩ sẽ phải lâu hơn cơ.”
Chúng tôi lại được phân ra thành các nhóm mà đã đi chung xe ngựa trong ngày đầu tiên. Nhóm của tôi cũng thế, nhưng bọn trẻ có vẻ đã cởi mở hơn sau khóa học lần này. Bọn họ phải cần đến sự trợ giúp của Roche mới mở lời được trong ngày đầu tiên, nhưng giờ họ đã có thể bắt chuyện rất tự nhiên về những gì mình đã làm ngày hôm qua.
“Đừng có phấn khích quá!”
“Phải đó, giờ chúng ta đang trên đường trở về rồi, nhưng khóa huấn luyện vẫn chưa kết thúc đâu.”
Các giáo viên cảnh báo đám học sinh. Tôi có thể hiểu cảm xúc của bọn trẻ, cơ mà bất cứ khi nào bạn ở bên ngoài thị trấn, sẽ luôn có khả năng gặp phải quái vật hoặc trộm cướp.
Sau khi được cảnh báo, đám học sinh bắt đầu cẩn thận quan sát môi trường xung quanh mình. Bọn nhóc có lẽ đang cố tỏ ra mình làm được việc, nhưng rất dễ nhận thấy chúng còn quá non nớt cho việc này. Họ căng thẳng đến mức có thể kiệt sức nếu cứ làm vậy trong một thời gian dài. Roche và Lucy không nói gì hết mà chỉ cố nhịn cười.
Dù vậy, chuyến đi vẫn diễn ra trong yên bình. Chúng tôi không chạm mặt phải quái vật hay nhóm trộm cướp nào, vì thế tất cả đã tới được khu cắm trại mới an toàn. Tuy nhiên, chúng tôi lại tìm thấy một điều bất ngờ khác ở đó.
“Chú Roche.”
“Ừ, có vẻ như chúng ta sẽ phải chia sẻ nơi này đêm nay rồi.”
Trong lúc chúng tôi đang dỡ đồ từ xe ngựa xuống, có tiếng bánh xe từ xa vọng lại. Một chiếc xe ngựa với mái vòm lớn đang tiến về phía chúng tôi. Nó đi chậm lại khi tới gần hơn, và dừng lại cách chỗ chúng tôi một khoảng không xa.
“Cảm phiền cho chúng tôi dùng chỗ này nhé?” người đánh xe ngựa hỏi Roche.
“Không vấn đề gì hết.”
Người lái xe đó để chiếc xe lại ở mép ngoài cùng của khu cắm trại.
“Nghe cho rõ đây!” Roche hô lên. “Mấy nhóc còn nhớ nguyên tắc khi sử dụng khu cắm trại không? Hôm nay chúng ta không phải là những người duy nhất có mặt ở đây. Mấy nhóc có thể làm phiền tới các giáo viên, nhưng chớ có làm phiền đến những vị khách khác. Nếu có ai quên luật, hãy lại chỗ ta mà hỏi!”
Các học sinh lại được cảnh báo không được làm phiền tới người khác. Còn các giáo viên thì thờ ơ để mắt đến cỗ xe ngựa mới này. Đôi lúc có những tên cướp sẽ giả vờ sử dụng khu cắm trại kiểu thế này để tấn công khách bộ hành. Một số sẽ sử dụng lợi thế về số lượng và sức mạnh để gây áp đảo, một số khác sẽ tấn công khi hành khách đang ngủ, một số thậm chí còn tỏ ra thân thiện, sau đó mời thức ăn hoặc thức uống đã bị tẩm thuốc; nói chung là có đủ thể loại tiếp cận. Vì vậy, cách an toàn nhất để sử dụng nơi cắm trại, đó là tiếp xúc với nhóm còn lại ít nhất có thể. Đó là quy tắc nói chung, nhưng nó vẫn có ngoại lệ.
“Cậu có đang rảnh không?” một người đàn ông gầy guộc và ăn mặc tử tế tới hỏi tôi sau khi xuống xe ngựa. Đi cùng với ông ta là một người đàn ông khác có vẻ như là vệ sĩ.
“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.
“Cậu vừa đi từ hướng kia về, phải không? Nếu vậy thì tôi muốn hỏi xem có gì ở hướng đó. Đại loại là về địa hình và những loài quái vật thường hay xuất hiện. Chúng tôi nên làm gì để đảm bảo an toàn?”
“Người chủ nhiệm sẽ biết đáp án tốt nhất cho những câu hỏi đó. Tôi sẽ dẫn mọi người đến chỗ chú ấy.”
“Thế cũng được, cảm ơn cậu.”
Đối với khách bộ hành, biết được tình trạng của con đường phía trước là một trong những điều kiện quan trọng để có thể sinh tồn. Đi theo một lối nguy hiểm có thể dẫn đến mất mạng. Phương pháp phổ biến nhất đó là đi thu thập thông tin tại một thị trấn trước khi khởi hành, nhưng tình thế luôn có thể thay đổi bất cứ lúc nào ở trên đường. Vì vậy, trao đổi thông tin với những khách bộ hành khác là điều đáng làm.
“Chủ nhiệm, những người này muốn biết thông tin về con đường phía trước.”
“Được rồi.”
Tôi để mọi việc lại cho Roche, nhưng ông ấy vẫn muốn tôi đứng nghe cùng để tham khảo. Tuy vậy, ông ấy cũng không nói điều gì đặc biệt hết. Ông ấy vào thẳng vấn đề và nói cho họ biết phía trước có những cái gì. Cuộc nói chuyện kết thúc trong vòng chưa đầy mười phút, và hai vị khách đó đi thẳng về phía xe ngựa của họ.
“Ryoma, cậu nghĩ gì về hai người vừa rồi?” Roche thì thầm hỏi tôi trong lúc hai người kia rời đi.
“Bọn họ trông không có gì đáng nghi, nhưng có vẻ như họ biết cách chiến đấu. Không chỉ là người vệ sĩ, mà cả người đàn ông tự gọi mình là thương nhân nữa.” Người vệ sĩ thì đương nhiên là phải biết chiến đấu, nhưng người đàn ông tự nhận là thương nhân có những vết chai trên lòng bàn tay mà chỉ có thể đến từ việc vung vũ khí. Vả lại, ngôn ngữ cơ thể của ông ta không mang đến vẻ tinh tế của giới nhà giàu cho lắm. “Cháu nghĩ ông ta cũng mạnh ngang với vệ sĩ của mình.”
Theo kinh nghiệm của tôi, rất nhiều băng cướp có cách hành xử giống nhau. Nhưng đây là một thế giới mà ta có thể gặp được cả quái vật lẫn trộm cướp thường xuyên, vì vậy thay vì chỉ dựa dẫm vào mỗi vệ sĩ, không ít người bình thường đã cố học cách sử dụng vũ khí. Trong số những thương nhân mà tôi biết, Pioro từ Công ty Thương mại Saionji cũng có những vết chai tay từ việc sử dụng vũ khí thường xuyên. Tôi chưa từng gặng hỏi anh ấy về điều đó, nhưng tôi nghi là anh ấy biết cách chiến đấu căn bản bằng dao găm. Serge từ Công ty Thương mại Morgan thì có vẻ không biết dùng vũ khí, nhưng tôi đã từng thấy ông ấy mang theo tạo tác ma thuật để tự vệ trước đây. Vì vậy vết chai tay của người đàn ông ban nãy cũng không chứng tỏ được rằng ông ta là người khả nghi.
“Ông ta có gì khiến chú phải để ý sao?” tôi hỏi.
“Không, tôi cũng nghĩ như cậu. Ông ta không có gì đáng nghi cả. Nhưng cái thời điểm này trong năm thì… cậu cũng biết đấy.”
“Ý chú là sao?”
“Ý tôi là, giờ cũng sắp đến mùa đông rồi. Từ mùa đông sang mùa xuân, và đặc biệt là vào thời điểm năm mới, các quý tộc sẽ thường hay đi giao du với nhau. Và để chuẩn bị cho điều đó, họ sẽ đặt mua đồ ăn thức uống cho các bữa tiệc, rồi thì quần áo và trang sức, đủ các thể loại đồ. Thêm vào đó, đối với một số loại hoa màu, đây cũng là thời điểm thích hợp để thu hoạch ngay trước khi lập đông. Vì thế, giờ là lúc mà các thương nhân gặt hái được nhiều lợi nhuận nhất, và đương nhiên là cả những tên cướp nhắm tới bọn họ nữa.”
“Ra là vậy.”
Nói mới nhớ, chỉ còn vài tháng nữa là đến cuối năm rồi. Hồi còn sống ở trong rừng, tôi chỉ biết là từ mùa thu đến mùa đông trời sẽ trở lạnh, và đến mùa xuân thì thời tiết sẽ ấm trở lại; vì thế tôi không để ý mấy đến thời điểm năm mới.
“Chà, cũng chả tội gì nếu chúng ta để mắt đến bọn họ. Đằng nào tối nay cậu cũng đứng canh gác, phải không Ryoma?”
“Vâng.”
“Thế thì cậu có thể đối phó với chuyện này. Và giả dụ như bọn họ có tấn công chúng ta thật… cậu có kinh nghiệm chiến đấu với trộm cướp không? Có ngại việc phải ra tay sát hại một con người không?”
“Cháu sẽ ổn thôi. Cháu từng thủ tiêu một tên tướng cướp tên là Melzan thuộc bang Thương Đỏ để lấy tiền thưởng trước đây rồi.”
“Ừm, kỹ năng của cậu có vẻ hợp với việc đó,” Roche nói. Ông ấy đã biết rồi nhưng vẫn hỏi lại cho chắc.
“Hợp với việc gì cơ ạ?”
“Chiến đấu với con người. Tôi không rõ liệu trường phái võ thuật của cậu có chuyên tập trung vào việc đấu giữa người với người không, hay là ông cậu học được những kỹ năng này do phải đề phòng với những dân làng khác. Dù sao đi nữa, cái cách cậu chiến đấu với Howard làm tôi liên tưởng đến lính đánh thuê hoặc lính chính quy.”
“Chú có thể nhận ra điều đó sao?”
“Khi cậu làm cái nghề này lâu như tôi rồi thì cậu có thể học được một vài thứ. Mạo hiểm giả phải chiến đấu với đủ thể loại kẻ địch, nhưng loài người và quái vật lại có cách hành xử khác nhau. Cậu sẽ gặp rất nhiều mạo hiểm giả chuyên biệt trong việc chiến đấu giữa một trong hai dạng đối thủ đó, vì vậy cậu có thể phân biệt họ chỉ từ vẻ bề ngoài. Dù sao thì tôi cũng nghĩ cậu sẽ xử lý được việc này rồi, nhưng nếu cậu đã từng nhận nhiệm vụ săn tiền thưởng trước đây, cậu sẽ ổn thôi. Chúng tôi sẽ phụ thuộc vào cậu nếu trường hợp xấu nhất xảy ra đấy nhé.”
“Cháu sẽ cố gắng làm thật tốt.”
“Giờ thì, về việc cậu phải chiến đấu thế nào nếu bọn họ tấn công thật…”
Đánh một người khác với việc đánh nhiều người, vì vậy sau khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi của bọn tôi kết thúc, Roche đã dạy cho tôi một chiến thuật bí mật.
Đêm hôm đó, tôi đứng sẵn sàng để có thể phản công lại bất cứ lúc nào trong ca trực của mình. Nhưng chẳng có gì xảy ra hết, vì vậy tôi đổi gác sang cho người khác và về trại để đi ngủ.
◇◇◇
Sáng hôm sau.
“Chào buổi sáng, chú Howard.”
“Hey, chào buổi sáng.”
Chúng tôi đã tính đến khả năng bọn họ sẽ tấn công vào lúc cả nhóm ngủ say giữa thời điểm sáng tinh mơ, nhưng bọn họ đã không làm thế.
“Cuối cùng là chả có gì xảy ra cả.”
“Thường thì mọi chuyện sẽ là như thế. Cái việc phải ngồi phân biệt xem bọn họ có phải là trộm cướp hay không lúc nào cũng mệt hết. Tôi chỉ ước rằng lũ cướp sẽ ăn mặc sao cho giống với cướp nhất có thể, thế có phải đơn giản hơn không.”
“Cháu nghĩ là nếu bọn họ ăn mặc rõ ràng như vậy thật, mọi việc sẽ còn khó hiểu hơn.”
“Cậu nói cũng có lý,” Howard bật cười. “Bọn cướp không bao giờ ngay thẳng như thế được. Nhưng bọn chúng vẫn thường hay đánh lén cậu từ phía sau, nên nhớ là lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác. Chúng ta sẽ lên đường ngay khi mọi người sẵn sàng, nhưng hãy đến kiểm tra xem đám học sinh đang làm gì nếu cậu có thời gian.”
“Được rồi ạ.”
Tất cả những gì tôi cần phải làm là để hành lý vào trong Hòm Đồ, vì vậy tôi nhanh chóng hoàn thành việc đó trước khi đi kiểm tra đám học sinh. Bỗng nhiên, Wist đi tới chỗ tôi từ phía cái giếng gần đó.
“Chào buổi sáng.”
“C-Chào buổi sáng, Ryoma. Cậu đang trực à?”
“Ừ, tôi đã sẵn sàng để lên đường rồi.”
“Wow, cậu nhanh thật đấy.”
“Cậu đang lấy nước để giặt quần áo à?” Cậu nhóc đang mang theo một vài bình nước và một cái nồi dã chiến, nên tôi có linh cảm thế.
“Ừm, tôi cũng đang rửa cả cái này nữa,” cậu ấy nói và quay người lại, để lộ một cái khiên lớn phía sau lưng.
Wist tương đối to lớn so với những người cùng tuổi, nhưng cái khiên phía sau của cậu ấy lớn đến nỗi nó khiến cậu ta trông như một con bọ cánh cứng tê giác. Đến cả tay và chân của cậu ấy cũng được bao phủ bởi lớp giáp giống với vỏ ngoài của côn trùng. Nếu tôi nhớ không nhầm, Beck cũng mặc giáp làm từ nguyên liệu tương tự. Nhưng vì cậu ấy không mặc giáp hạng nặng như của Wist, nó không để lại nhiều ấn tượng cho lắm.
“Trang bị của cậu đã thay đổi khá nhiều kể từ lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau rồi nhỉ.”
“Đúng vậy. Trong lúc tôi tiết kiệm tiền, anh Jeff đã dạy cho tôi tất cả các bí kíp về cách sử dụng khiên. Cái bộ giáp này được làm từ vỏ của lũ kiến đào hầm mà cậu đã hỗ trợ bọn tôi hồi trước ấy.” Nếu chỉ nhìn Wist với đầy đủ giáp và trang bị, ai cũng sẽ nghĩ cậu ấy mạnh lắm… cho đến khi cậu nhóc cất lời.
“Cậu đã quyết định đóng vai trò phòng ngự cho đội rồi à?”
“Ừm, tôi có một cái giáo ngắn một tay ở dưới đây, nhưng tôi vẫn gặp khó khăn với việc chủ động tấn công trong chiến đấu. Ít nhất thì tôi cũng có sức khỏe, vì thế tôi sẽ bảo vệ được mọi người theo cách này, chắc thế …Chắc chỉ được một chút thôi.” Cậu ấy thực sự nên tin tưởng vào khả năng của mình hơn. Nhưng ít ra thì cậu ấy cũng đã tìm được cách để khiến bản thân hữu dụng.
“Hãy cùng cố gắng nhé. À phải rồi, cậu có muốn nhận nhiệm vụ cùng tôi vào lần tới nữa không?”
“Cái gì?! Ryoma, tôi chưa thể so được với cậu đâu.”
“Đừng lo, đôi lúc tôi vẫn sẽ nhận những nhiệm vụ mà cậu có thể làm tốt thôi.” Jeff cũng đang dạy cho bọn họ nữa, vì vậy miễn là họ không ngại, tôi nghĩ mình có thể làm việc cùng họ. Hạng của tôi cũng gần với bọn họ hơn là của Jeff, vì thế đây sẽ là một cơ hội tốt để tôi luyện tập cách làm việc cùng người khác. “Cứ ghi nhớ điều đó nếu có lúc nào cậu cần.”
“Đ-Được rồi, cảm ơn! Tôi sẽ đi bảo với mọi người!”
Tôi có hơi lo một chút vì không hiểu ý cậu nhóc là gì khi nói tới ‘mọi người’ trong lúc quan sát Wist đi về phía khu trại.
“Ồ, chào buổi sáng!” tôi nói về phía hai giáo viên nam vừa đi ngang qua mình, nhưng bọn họ phớt lờ tôi. Tôi bắt đầu thực sự thấy nghi ngờ về khả năng giao tiếp của mình rồi đấy.
___________________________________________________________________________
Trans Note: Hệ thống có chức năng đánh giá mới, nên có ai đọc truyện mình lâu dài rồi thì cho xin một cái đánh giá với ạ ~.~ arigatou (*¯ ³¯*)♡