“Graaaaaaah!”
Howard đạp lên thảm cỏ và phóng về phía trước từ vị trí bắt đầu của mình. Tiếng hô của anh là để đe dọa đối thủ cũng như tiếp thêm sinh lực cho bản thân. Mặc dù không thể thấy từ vẻ bề ngoài, nhưng anh ấy có dòng máu của tộc thú nhân chảy trong huyết quản, và thường có thói quen xấu là gầm lên trước mỗi trận chiến. Hồi còn trẻ, anh ấy thậm chí còn gầm lên cả trong lúc tấn công bất ngờ. Sau nhiều năm kỳ công luyện tập, cuối cùng anh ấy cũng cải thiện được thói xấu này, và giờ rất hiếm khi hô lên như vậy. Việc anh gầm lên ngay lúc này cho thấy anh ấy rất nghiêm túc với trận đấu. Đồng thời, điều này cũng ngay lập tức chỉ ra rằng anh ấy thường hay coi nhẹ những trận đấu kiểu như vậy. Có vẻ như anh ấy thậm chí còn dùng đến cả kỹ năng điều hòa năng lượng để cường hóa cho bản thân và vũ khí của mình. Chuyện này chắc chắn là rất đáng sợ.
Sự hung dữ của Howard khiến cả khán đài nhốn nháo cả lên, nhưng Ryoma là người trực tiếp đón đầu áp lực này thì lại chẳng hề ngạc nhiên chút nào. Đối lập với Howard, cậu ấy nhìn bình thản và kiên cường như một mặt hồ tĩnh lặng. Nhưng ánh mắt của cậu ấy lại sắc sảo đến đáng sợ, cứ như thể cậu ấy coi đối thủ của mình chỉ như một mục tiêu thôi vậy. Ryoma không hề có ý định đe dọa. Cậu ấy chỉ quan tâm đến việc săn mồi. Nếu so với thái độ bình tĩnh thường ngày, ở đây cậu ấy như một con người hoàn toàn khác. Tôi có cảm giác cậu ấy chĩa vũ khí về phía mục tiêu mà không khoan nhượng, và chỉ đứng trong tầm nhìn của cậu nhóc thôi cũng đã đủ khiến tôi nổi da gà.
Bọn họ như thể một con thú hoang và một người thợ săn đầy tính toán vậy. Nếu tính đến việc đây chỉ là một trận đấu tập thì bầu không khí ở đây căng thẳng một cách kỳ lạ. Tôi có lẽ đã phải cho ngừng trận đấu lại, nếu như mũi tên đầu tiên không được bắn về phía Howard ngay trước khi tôi kịp nghĩ ra.
“Đừng có mơ mà bắn trúng tôi!” Howard hét lên.
Mũi tên bay vút về phía Howard, nhưng chúng tôi đang ở khu vực đồng bằng, còn Ryoma thì không có nơi nào để trốn ở phía sau, vì vậy ai cũng có thể thấy thời điểm cậu ấy chuẩn bị tấn công. Và vì trận đấu này đã được lên kế hoạch từ trước, nên ngay từ đầu Howard đã biết mình sẽ bị nhắm đến. Nếu anh ấy phải đối mặt với một cơn mưa mũi tên thì có lẽ chuyện đã khác, nhưng đây là một mũi tên từ một người duy nhất. Howard chỉ nghiêng người một chút là dễ dàng tránh được nó.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh ấy đã phải dùng giáo quạt về phía trước để đánh bật một mũi tên khác đi. “Cậu nhóc dự đoán được việc Howard sẽ tránh mũi tên đầu tiên và ngay lập tức bắn phát thứ hai ấy hả? Và tốc độ bắn cũng khá nhanh nữa,” tôi lẩm bẩm trong lúc Ryoma tiếp tục bắn tên.
Cậu ấy không chỉ ngắm vào những mục tiêu lớn như phần thân của Howard, mà thỉnh thoảng còn nhắm vào những vị trí khó trúng hơn như chân, giáo, và cả bàn tay nữa. Nhưng cậu ấy không nhắm vào những điểm yếu như đầu hay ngực vì đây không phải là một trận đấu tới chết. Cậu ấy đang cố làm giảm đi tính cơ động của Howard trước khi có thể áp sát và tấn công, thậm chí là phá hủy hoàn toàn vũ khí của anh ấy. Cứ như thể đang có hai hay ba cung thủ đang liên tục nhắm vào Howard vậy; và mặc dù chưa có mũi tên nào trúng mục tiêu, nó cũng làm chậm đáng kể bước tiến của anh ấy.
Tôi bị ngạc nhiên trước tốc độ và độ chính xác mà cậu nhóc đang thể hiện, nhưng thế cũng đồng nghĩa với việc cậu ấy đang nhanh chóng tiêu hao lượng mũi tên mình mang theo. Cũng như ma thuật, bạn chỉ có thể dùng cung để tấn công đến một mức độ nhất định. Và Howard sẽ không dễ dàng bị hạ như vậy. Hiện tại anh ấy đang trong tình thế khó khăn, nhưng anh cũng đang chạy khắp cả khu vực thi đấu trong lúc hứng chịu những đòn tấn công dồn dập từ phía Ryoma, chờ đợi một cơ hội để phản công.
Dù vậy, Ryoma cũng rất tài năng trong việc dùng cung, phải ít nhấp ở cấp độ 4, nếu không nói là 5. Howard phải dùng đến cả kinh nghiệm lẫn ý chí của mình mới có thể đấu tranh lại được, nhưng chỉ cần mất cảnh giác một giây thôi cũng đủ khiến anh gặp thất bại. Nếu đây là một trận tập kích ở trong rừng, toàn đội đã có thể bị tiêu diệt rồi. Nhưng ở đây, Ryoma sẽ không thể nào có được phát bắn quyết định cho trận đấu. Và như để nhấn mạnh cho việc đó, trạng thái cân bằng giữa hai người họ nhanh chóng bị phá vỡ khi Ryoma giảm tần suất bắn tên lại do lo ngại về số lượng mũi tên dự trữ của mình.
“Bắt được nhóc rồi nhé!” Howard gầm lên và lao về phía Ryoma. Để phản công, Ryoma dùng phép Địa San và tạo ra một hàng dài những cây cột bằng đá xếp đều nhau để chặn đường anh ấy. Cậu ấy có lẽ định dùng chúng để tránh việc phải đánh cận chiến và tấn công qua những khe hở của đám cột. Howard có đủ sức mạnh để phá tan đống cột đó và đã thử làm thế, tuy nhiên Ryoma đã dùng phép Phá Đá và Bão Tố để tạo nên một đám mây bụi.
“Whoa!”
“Này!”
“Nó bay ra đến tận đây đấy!”
Có vẻ như đám mây bụi đã bay cả về hướng của khán đài. Tôi có thể cảm nhận được lượng ma lực mà cậu ấy đã dùng, vì vậy nó cũng hợp lý, nhưng loại thần chú đó chỉ là dạng sơ cấp. Ryoma đã nhận ra rằng Howard đang chuẩn bị phá vỡ số cột của mình, vì thế cậu đã tự mình nghiền chúng thành đất và triệu hồi một cơn bão. Nó không gây thiệt hại gì cả, nhưng vẫn đủ để che khuất tầm nhìn.
“Ah! Thật đấy?!” Howard kêu lên.
Một bóng dáng nhỏ bé lao qua đám mây bụi và tiếp cận Howard. Cậu ấy đang ở quá gần để có thể dùng cung, vì vậy cậu đã nắm lấy một mũi tên và đâm nó về phía mắt và cổ họng của Howard. Đầu mũi tên thật thường rất nhỏ, nhưng chúng vẫn là những lưỡi dao nhọn và sắc bén. Chúng có thể dễ dàng gây tổn thương đến mắt của con người. Và còn tùy thuộc vào khoảng cách, mũi tên có thể xuyên thủng cả giáp, nên tôi đoán là nó cũng có thể được dùng cho việc đâm nữa. Chỉ có điều, tôi chưa từng thấy ai dùng mũi tên trong chiến đấu như thế này bao giờ cả, và Ryoma nhìn cũng không có vẻ gì là tuyệt vọng tới mức phải dùng tới phương án đó. Cậu ấy nhanh nhẹn và lão luyện đổi tư thế cầm tên trên tay và đâm từ nhiều hướng khác nhau. Nhìn từ góc độ này, có vẻ như cách làm đó rất có hiệu quả khi có kẻ địch tiếp cận.
Howard nhảy lùi lại để lấy khoảng cách, và Ryoma cũng đồng thời làm theo. Nhưng ngay sau đó, Howard phải hét lên vì có một mũi tên bay sượt qua má anh. Ryoma đã bắn luôn cái mũi tên mình vừa dùng để đánh cận chiến ngay khi khoảng cách giữa họ đã đủ xa. Và khi mà cơn gió thổi bay hết đám mây bụi còn lại ở trên sân, Ryoma lại bắt đầu một màn bắn tên liên thanh mới. Trên vai cậu ấy là một cái bao chứa đầy ắp tên, và ở dưới chân là một cái khác trống không.
Ryoma đã giấu một cái bao đựng tên thứ hai ở trong Hòm Đồ để khắc phục khuyết điểm lớn nhất khi sử dụng cung. Cậu ấy đã không cho tôi xem hết số lượng tên ngay từ đầu. Tôi không biết cậu ấy còn có bao nhiêu mũi tên nữa, nhưng chuyện này không hề vi phạm luật. Ryoma giờ đã đẩy lùi được Howard, và hai người họ lại quay trở về với vạch xuất phát.
“Dịch Chuyển Tức Thời!” Ryoma hô vang.
“Cậu ta biến đâu mất rồi?! Uh-oh!”
“Dịch Chuyển Tức Thời!”
Sẽ không thể nào đoán được cậu ấy sẽ dịch chuyển đi đâu. Cậu ấy ngay lập tức di chuyển từ điểm mù này đến điểm mù khác để tấn công. Chỉ mất dấu cậu ấy trong một khoảnh khắc thôi cũng đã làm phản ứng của Howard bị chậm lại. Việc này tốn rất nhiều ma lực, nhưng ai cũng biết là Ryoma không thiếu gì nó.
Có thể thấy rõ ràng là Ryoma đã làm chủ trận đấu này, và tôi có thể hiểu tại sao hội trưởng lại lo lắng về cậu nhóc. Ryoma rất mạnh. Tôi không biết cậu ấy đã theo học trường phái võ thuật nào, nhưng cậu ấy đã thuần thục mọi kỹ năng từ họ. Cậu ấy dùng ma thuật không giỏi như dùng vũ khí, nhưng cậu ấy vẫn dùng tương đối tốt. Cậu ấy có thể sử dụng nhiều loại thần chú liên tiếp và có một lượng ma lực lớn đến lố bịch.
Ngay cả khi nói đến những kỹ năng trong cuộc sống hàng ngày, cậu ấy cũng rất có tài. Cậu ấy có thể xây nhà từ ma pháp hệ đất, nhưng cậu cũng có một lượng kiến thức phong phú về mặt y học. Cậu ấy có thể tìm kiếm thức ăn một cách dễ dàng. Cậu ấy có cả một cửa tiệm riêng nằm trong thị trấn. Cậu không thể đòi hỏi một cuộc sống ổn định hơn thế này được nữa. Dù nhìn theo hướng nào thì cậu nhóc cũng quá khác thường. Bất cứ ai ở tầm tuổi đó mà có nhiều kỹ năng như vậy cũng thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Nếu cậu ấy nghiêm túc, cậu ấy có thể dễ dàng lên đến hạng B của mạo hiểm giả chỉ trong vòng 5 năm. Tôi dám cá là như thế. Còn vào thời điểm này, Ryoma không có gì cần phải quan ngại về cuộc sống của mình hết.
Nhưng nếu nhìn nó ở một phương diện khác, điều này có nghĩa là cậu ấy cũng không cần sự trợ giúp từ bất kỳ ai. Khi mà bạn có thể tự mình làm mọi thứ, bạn sẽ không cần người khác giúp đỡ nữa. Và sự trợ giúp của người khác có thể được coi là một gánh nặng nếu như họ không đạt đến trình độ của cậu ấy. Ryoma giỏi ở tất cả mọi thứ, và cũng vì thế, cậu ấy bị cô lập.
Đó là những gì mà tôi có thể quan sát được, và trong lúc tôi theo dõi trận đấu này với tư cách một trọng tài, tôi nhận ra rằng cậu ấy thực sự cần phải thay đổi cách nhìn nhận của mình. Thám hiểm luôn luôn song hành cùng với hiểm nguy. Mối nguy hiểm này sẽ càng tăng lên đối với từng thứ hạng, và số lượng công việc an toàn cũng sẽ giảm đi. Hầu hết các mạo hiểm giả sẽ gặp sai lầm ở thứ hạng thấp, và rồi họ sẽ biết được giới hạn của bản thân, cũng như tầm quan trọng của những người đồng đội. Nhưng chuyện đó có lẽ sẽ không xảy ra với Ryoma.
Nếu cậu ấy lơ đễnh và gặp phải thất bại ở một thời điểm nào đó trong tương lai gần thì càng tốt. Có một câu nói quen thuộc trong giới mạo hiểm giả, đó là tân binh càng tài năng thì càng dễ chết sớm. Thông thường, các mạo hiểm giả sẽ nghiêm túc với công việc của mình, càng ngày càng làm việc giỏi hơn ở thứ hạng thấp, cho đến khi họ không bao giờ gặp phải thất bại nữa. Chuyện đó càng xảy ra nhanh hơn đối với những người có tài năng. Nhưng những người đó sẽ lên hạng quá nhanh, và họ sẽ chỉ nhận ra giới hạn của mình khi mọi việc đã quá muộn.
Bất cứ mạo hiểm giả nào với tương đối nhiều kinh nghiệm trong nghề cũng biết một người kiểu thế này. Bạn sẽ nghe thấy người ta nói về họ ở trong Hội, về việc họ không bao giờ nghĩ người đó có thể chết, về việc họ mạnh như thế nào, và họ đã có thể ghi danh vào sử sách nếu họ không liều lĩnh đến vậy. Những ai mà bị coi thường do không đủ tài năng lại thường làm cái nghề này lâu hơn hẳn những người khác.
Đó có lẽ là lý do mà hội trưởng lại lo cho cậu nhóc. Tôi cũng biết rõ như anh ta rằng Ryoma Takebayashi rất tài năng, và cũng vì thế mà cậu rất dễ đoản mệnh. Cậu ấy phải ở trên một vài bậc so với mức độ kỹ năng mà tôi tưởng tượng ban đầu, dẫn đến việc cậu ấy có thể đặt mình vào những vị trí vô cùng nguy hiểm. Nếu không có người đồng đội nào ở đó để ngăn cản cậu ấy, có lẽ người đó phải là chúng tôi. Hội trưởng có lẽ cũng muốn làm một điều gì đó trong lúc vẫn còn thời gian.
Howard bị dính một làn mưa tên ít phút sau đó.