Đó là ngày huấn luyện thứ hai tại Đồng Bằng Trùng Độc. Chúng tôi thay nhau lần lượt hướng dẫn cho các học sinh, vì vậy mỗi giáo viên đều có khá nhiều thời gian rảnh trong lúc chờ tới lượt mình. Tôi đã hoàn tất việc chuẩn bị chỗ ngủ, vì vậy bước tiếp theo là tìm kiếm thức ăn và nước uống. Để có thể thu thập được chúng, tôi mang theo người một đôi găng tay cùng chiếc túi da.
“Hẹn gặp lại,” tôi bảo với Roche trước khi rời đi.
“Cẩn thận ngoài đó nhé.”
Tôi đi bộ một quãng ngắn tới khu rừng gần đó. Tôi đoán cái này là để dạy cho các học viên biết về tầm quan trọng của việc tìm hiểu trước khi nhận nhiệm vụ, nhưng kiến thức có sẵn đóng một vai trò đặc biệt ý nghĩa trong độ khó của việc cắm trại tại khu vực này. Cuốn sổ mà tôi mua trước đó có thông tin về tất cả mọi thứ, từ các mẹo chung về những điểm cần lưu ý, đến vị trí của các dòng sông và những loại thực vật ăn được. Bất cứ ai ghi nhớ được hết nội dung trong cuốn sổ ấy khả năng cao sẽ sống sót được tại nơi này, dù là họ có quen với việc cắm trại hay không.
Tôi đi bộ dọc con đường cho tới lúc cảm thấy như mình đang bị theo dõi. Khi nhìn ra xung quanh, tôi phát hiện ra một cậu học sinh. Cậu nhóc không có vẻ là cần gì từ tôi cả; chỉ đơn giản là tôi vừa bước vào tầm nhìn của cậu ta mà thôi. Khi tôi nhìn về phía cậu nhóc, cậu ta gật đầu một cái đáp lại, rồi tiếp tục di chuyển qua vùng đồng bằng. Có lẽ cậu nhóc đang làm nhiệm vụ, hoặc có lẽ chỉ đang tìm kiếm đồ ăn giống tôi. Tôi không dám chắc, nhưng tôi đã gặp một vài học sinh di chuyển tới khu vực đồng bằng như vậy trước đó rồi. Tôi chỉ cầu mong là bọn họ không gặp phải chấn thương gì.
Không lâu sau khi tới được khu rừng, tôi đã tìm được một vài cây nấm dù đỏ, một loại nấm ăn được mà có hình dạng giống hệt cái tên. Dù có màu đỏ tươi, loại nấm này không có độc. Chúng có hương thơm nhẹ và có vị mặn. Tìm được chúng sớm thế này quả là một điềm lành. Ở phía sau một thân cây ngay cạnh đó có mọc một vài cây nấm enoku. Ở bên dưới chúng là một dạng nấm có gai với tên gọi ‘cụm giáo’ đang trồi lên khỏi mặt đất. Cả hai loại này đều ăn được. Nếu tôi làm một món hầm bằng những thứ đó, nó đảm bảo sẽ rất ngon.
Mùa thu đã tới với vương quốc này, và có vẻ như đây là mùa của nấm, cũng giống như ở trong Rừng Gana vậy. Lượng nấm ở đó lúc nào cũng tăng vọt vào mùa thu, vì vậy tôi được tận hưởng rất nhiều loại nấm mỗi năm. Tôi muốn hái một lượng kha khá, đủ để làm một bữa tiệc nhỏ. Tôi cũng có thể ưu tiên chỉ hái những loại dễ bị hỏng nhanh, và nếu có bị thừa lại, tôi sẽ phơi khô chúng và mang về nhà. Và rồi tôi có thể nhờ Chelma nấu một món gì đó từ chúng để làm bữa trưa tại cửa tiệm giặt.
Đất nước này chưa có công nghệ trồng nấm nhân tạo, vì vậy nếu có ai cần chúng, họ sẽ phải tự đi hái ngoài thiên nhiên hoặc mua những loại đã được hái bởi người khác; điều này cũng có nghĩa là số lượng nấm có thể thu hoạch được sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào thời điểm thu hoạch. Thời tiết và mùa màng sẽ kiểm soát độ sẵn có của nấm, điều đó áp dụng cho cả những động vật hoang dã đi tìm kiếm thức ăn. Cũng giống như việc nấm hương phơi khô là một sản phẩm xa xỉ tại Nhật bản cho đến khoảng thời kì Edo, nấm có giá thành tương đối cao tại vương quốc này. Có thể tìm thấy đủ chủng loại nấm khác nhau và được ăn chúng khi vẫn còn tươi là một đặc quyền chỉ dành riêng cho các thợ săn và mạo hiểm giả. Không những chúng có thể dùng để ăn ngay, mà chúng cũng rất phù hợp để làm nước dùng nữa. Nếu có thể được mua chúng vào bất cứ thời điểm nào trong năm thì đã tốt…
Mà thực ra, tôi cũng có thể thử trồng nấm. Có hai biện pháp canh tác dành cho nấm, một là trồng nấm trên thân cây ở ngoài trời, hai là trồng nấm trong khay đặt trong nhà. Kỹ thuật đầu tiên đòi hỏi phải gieo trồng nấm lên thân cây trong điều kiện tự nhiên. Cái còn lại là trồng chúng từ một hỗn hợp mùn cưa và các chất dinh dưỡng, theo tôi nhớ là thế. Tôi không biết rõ nhiệt độ và độ ẩm cần thiết là bao nhiêu, nhưng tôi biết phương pháp nói chung. Cái này cũng đáng để thử.
Ngay cả khi tôi không biết chính xác về các thông số, chỉ cần biết về ý tưởng cơ bản thôi cũng đủ để biến chuyện đó thành hiện thực rồi. Nhưng tôi cũng đã từng nghe về trường hợp có người đổ hết tài sản vào việc trồng nấm kiếm tiền, để rồi gặp thất bại, vì vậy tôi cũng cần phải cẩn thận. Tôi có thể thử làm cho vui, và coi như mình đã gặp may nếu làm được thành công. Cơ mà không phải bây giờ. Tìm kiếm đồ ăn vẫn là ưu tiên hàng đầu.
“Có gì ở đây không?”
“Thế còn đằng kia thì sao?”
“Chả có gì cả. Bên đó thế nào?”
“Không thấy gì hết.”
Tôi nghe thấy tiếng trẻ nhỏ phía sau rặng cây. Có vẻ như chúng đang tìm kiếm thứ gì đó. Cảm thấy tò mò, tôi đã lẻn tới gần bọn họ và phát hiện ra đây là nhóm bốn cậu nhóc đã tranh cãi với nhóm của Beck trong ngày đầu tiên.
“Đáng ra chúng ta nên tới khu đồng bằng.”
“Thằn lằn đá thường sẽ giả dạng làm đá đấy biết không? Ở đây chỉ toàn cây với cỏ thôi––tớ chả thấy cục đá nào hết.”
Thằn lằn đá thậm chí còn không được liệt kê trong cuốn sổ mà tôi đã mua. Có nghĩa là mấy cậu nhóc này đã nhận phải một nhiệm vụ bất khả thi; một cái bẫy dành cho những học viên không chịu nghiên cứu từ trước. Bọn họ sẽ không bị phạt bởi việc này, nhưng chắc chắn nó sẽ được nêu ra như một lỗi sai, một thứ mà hội trưởng sẽ yêu cầu họ phải cải thiện về sau.
Dù sao đi nữa, tôi quyết định tránh xa bọn họ. Nếu bọn họ phát hiện ra tôi và đặt câu hỏi thì sẽ thật phiền phức. Tôi trốn phía sau rặng cây và lẩn đi mất.
◇◇◇
Khoảng một tiếng sau.
“Cháu về rồi đây!”
“Chào mừng!”
“Chào mừng quay trở lại.”
Khi tôi để đồ của mình ở lại trại và báo với mọi người rằng mình đã trở về, những giáo viên đang trực ở đó đều chào tôi.
“Có đầy thứ có thể ăn được ở trong mấy khu rừng gần đây. Tìm được chúng cũng khá dễ dàng.”
“Tuyệt lắm. Có lẽ lần này chúng ta sẽ không phải lo đến vụ đám trẻ mè nheo về việc hết đồ ăn nữa rồi.”
“Chuyện đó có thường xảy ra không, cô Lucy?”
“Có tương đối nhiều học viên viên vẫn còn bỡ ngỡ trước những việc như thế này. Đôi lúc bọn nhóc không mang đủ đồ ăn, đôi lúc thức ăn sẽ hỏng sớm hơn dự định vì một lý do nào đó. Miễn là chúng ta đang ở trong vùng có nguồn thức ăn dồi dào, chỉ cần dạy cho đám trẻ cách tìm kiếm chúng là được rồi. Mọi việc sẽ ổn thôi.”
“Cũng đúng. À nhân tiện, các bạn học sinh thế nào rồi ạ? Cháu có nhìn thấy một vài người trong rừng ban nãy.”
“Bọn chúng hầu như đều đang làm cùng một việc thôi.”
“Đám nhóc đó hoặc là lên rừng, hoặc là vào vùng đồng bằng để tìm thức ăn hoặc làm nhiệm vụ. Bọn tôi hầu như chả có gì để làm ngoài việc trông coi lũ ngựa.”
“Đúng là một công việc dễ dàng, nhưng cũng rất dễ chán. Haha.”
Có vẻ như toàn bộ học sinh ở khu trại đều đã ra ngoài. Ít nhất thì các giáo viên vẫn còn nhiệt huyết lắm.
“À còn nữa, lúc nãy vào rừng cháu có nghĩ tới một việc.”
“Sao thế?”
“Có vẻ như có rất nhiều nấm ở trong đó. Một vài loại thì ăn được, nhưng số loại có độc cũng tương đối nhiều, và đôi lúc sẽ khó phân biệt được giữa cả hai.”
Việc không được bỏ nấm lạ vào mồm là chuyện mà ai cũng biết, và các học sinh đều đã được cảnh báo từ trước, nhưng vẫn có trường hợp có ai đó vô tình ăn phải loại nấm có độc do tưởng nhầm đó là loại ăn được.
“Có vẻ như chúng ta sẽ cần phải để mắt tới những thứ bọn nhóc mang về.”
“Vâng, cháu nghĩ thế là tốt nhất. Cháu mang theo người rất nhiều loại thuốc, vậy nên nếu mọi người có cần gì, cứ bảo với cháu. Còn tùy vào loại độc, cháu còn có thể tạo được thuốc giải từ những nguyên liệu lấy trong rừng.”
“Được rồi, tôi sẽ báo với cậu nếu có chuyện gì xảy ra.”
“Vậy hẹn gặp lại mọi người sau.”
Tôi cần phải xử lý đống đồ ăn và thức uống mà mình vừa tìm được. Bắt đầu với nước uống. Có một con sông nằm trong rừng đúng như trong cuốn sổ đã ghi, vì vậy tìm được nó không hề khó; nhưng chất lượng của nguồn nước lại là một vấn đề khác. Nó không thực sự sạch cho lắm, vì vậy tôi muốn lọc nó trước.
Tôi lượm một nắm đất và gom chúng lại bên ngoài ngôi nhà đã được hun khói. Sau đó, tôi dùng ma pháp hệ đất để tạo ra cát, sỏi, và một cái phễu lớn đặt bên trên một cái bình hình trụ. Tiếp đó, tôi mang chúng vào trong nhà, rồi lấy một vài mảnh vải cùng bột than từ trong Hòm Đồ ra. Tôi đặt một lớp vải vào phía bên trong thành bình, rồi đổ lên trên đó một lớp than, rồi một lớp vải, một lớp cát, một lớp vải khác, một lớp sỏi, và cuối cùng lại là một lớp vải. Tôi có thể đổ nước qua những thứ này để lọc chất bẩn.
Cuối cùng, tôi đặt cái bình vào trong góc phòng và lót một lớp vải ở dưới để để phòng nếu có nước tràn ra ngoài. Chiếc máy lọc nước tạm thời của tôi đã được hoản thiện. Tôi có một cái bình lớn chuyên dùng để múc nước từ dòng sông lên. Giờ chỉ cần lọc và đun lượng nước ở trong lên là nó đã đủ an toàn để uống rồi. Tôi thử nghiệm bằng cách đổ một chút nước vào trong bình.
Trong lúc nước đang được lọc, tôi dùng số sỏi và vải còn thừa để làm việc khác. Bằng ma thuật, tôi đúc đống sỏi thành một cái chậu cây lớn, bằng phẳng và nông, sau đó đổ đầy nó bằng phân bón của slime ăn chất thải. Số sỏi còn thừa được tôi biến trở lại thành đất và trộn đều nó lên cùng phân bón, hoàn thiện quá trình chuẩn bị chỉ trong nháy mắt.
Tôi lấy ra một vài hạt đậu to cỡ hạt vừng mà mình vừa nhặt trong rừng ban nãy, sau đó rải đều chúng ra xung quanh cái chậu; tạo ra nước sạch từ ma pháp hệ nước để làm ẩm toàn bộ đám hạt giống; cuối cùng phủ lên trên một lớp vải để ngăn không cho ánh sáng chiếu vào. Tiếp đó, tôi dùng ma pháp hệ mộc để buộc những hạt đậu phải nảy mầm. Chúng lớn nhanh như thổi, những mầm non màu trắng nhỏ li ti bắt đầu đâm chồi nảy lộc trong bóng tối. Khi tôi gỡ bỏ tấm vải ra, ánh sáng mặt trời rọi chiếu qua khung cửa sổ, soi sáng bề mặt mỏng và trắng của những cây giá đỗ. Tôi thu hoạch những gì cần thiết cho tối nay, còn phần còn lại thì cứ để cho chúng tiếp tục lớn thêm.
Loại đậu này mọc nhanh như cỏ dại vậy, vì thế khi sử dụng cả phân bón và ma thuật, tôi có thể ngay lập tức tạo ra nhiều đậu hơn. Và bằng cách thu hoạch giống đậu đó, tôi lại càng sản xuất ra được nhiều giá đỗ hơn trong tương lai. Hồi còn ở trong Rừng Gana, tôi đã sử dụng loại thực phẩm này cho rất nhiều việc, vì vậy chuyện này khiến tôi hồi tưởng lại không ít những ký ức đáng nhớ.
Mà nói đến đồ ăn đáng nhớ, tôi cũng tìm thấy cả lúa lưỡi giáo, một loại cây tương đối giống với cỏ ngựa vằn[note49819] mọc dọc bờ sông. Một khi đã phát triển đầy đủ, lưỡi cỏ sẽ trở nên dài và sắc bén, đi kèm với rất nhiều những hạt giống nhỏ gắn trên ngọn. Còn tùy vào từng góc nhìn, phần cuống sẽ mang hình dạng tương tự với ngọn giáo. Chúng được phân loại là thóc lúa, cũng giống như gạo và lúa mì vậy; và khi được nghiền thành bột, chúng có thể được nướng thành một dạng bánh mì chưa được lên men. Nhưng mặc dù ăn được, vị của nó không ngon cho lắm, vì vậy công chúng xem loại cây này như một loại cỏ dại vô giá trị. Hầu như chả có ai dùng lúa lưỡi giáo làm một phần trong chế độ ăn uống hàng ngày của họ cả. Ngoài những tình huống bắt buộc phải sinh tồn ngoài tự nhiên ra, gần như ai cũng sẽ ăn bánh mì làm từ lúa mì.
Dù sao đi nữa, tôi đã có rất nhiều loại nấm khác nhau, giá đỗ, và lúa lưỡi giáo. Tôi cũng thu thập một vài loại cây khác nữa, bao gồm những loại có thể được bảo quản hoặc sử dụng làm gia vị. Có vẻ như tôi sẽ không cần phải lo đến vấn đề thức ăn trong tối nay nữa rồi.