Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

chương phụ: một ký giả của tờ tạp chí cảm thấy có gì đó không ổn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới ánh sáng lờ mờ trong một quán cà phê vắng vẻ, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện với nhau, cố tránh sự chú ý.

“Cảm ơn anh vì đã hợp tác.”

“Đừng bao giờ quay lại đây. Và một việc nữa–– ”

“Tôi biết. Tôi sẽ không viết về anh. Đây là câu chuyện về công ty của anh. Tạm biệt.”

Để người đàn ông chán nản lại phía sau, người còn lại đứng dậy. Anh ta trả tiền, rời khỏi quán cà phê, rồi lấy một chiếc điện thoại ra khỏi túi.

“Xin chào, đây là Urami.”

“Urami? Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Hoàn hảo. Tôi có bằng chứng rồi.”

“Tuyệt lắm!”

“Tôi sẽ tiếp tục kiếm thêm thông tin và quay lại văn phòng vào tối nay.”

“Tốt, cố gắng lên.”

“Anh có thể trông cậy vào tôi.”

Urami cố giữ cho cuộc trò chuyện ngắn gọn nhất có thể và chỉ nói ra những điều cần thiết. Sau khi ngắt cuộc gọi, anh ta kiểm tra đồng hồ. Vẫn còn một chút thời gian trước khi đến công việc tiếp theo, vậy nên anh ta quyết định kiếm gì đó ăn tại một quán cà phê khác. Anh ta không do dự gì hết và gọi ngay loại bánh kẹp và cà phê đầu tiên ghi trên thực đơn, sau đó châm một điếu thuốc và tận hưởng quãng thời gian hút thuốc ngắn ngủi. Đây là khoảng thời gian duy nhất trong ngày mà anh ta không phải suy nghĩ đến chuyện gì khác.

“Một bánh mì kẹp trứng và một cà phê của quý khách đây,” người phục vụ đặt chiếc đĩa xuống và rời khỏi đó. Urami lẳng lặng quan sát người phục vụ khi anh ta rời đi. Anh ta không động tới chiếc bánh kẹp cho đến khi hút thuốc xong. Khi anh ta dập điếu thuốc trong gạt tàn, anh ta bắt đầu suy nghĩ lại.

“Xin lỗi nhé, người hàng xóm, nhưng câu chuyện ở đây có vẻ thú vị hơn tôi nghĩ,” Urami thầm nghĩ. Urami sống cạnh nhà Ryoma, và anh ta đã có mặt tại đó khi thi thể của Ryoma được phát hiện. Anh ta là một ký giả của một tờ tạp chí, và sau đó anh ta đã bắt đầu điều tra về Iguchi cũng như nơi làm việc của Ryoma. “Công ty đó có những bí mật đen tối được giấu kín dưới mọi ngóc ngách.”

Công ty của Ryoma hiện đang là tâm điểm chú ý lớn nhất trên mạng sau khi sự việc về Iguchi bị phơi bày. Những nhân viên cũ bất bình với công ty mình bắt đầu phàn nàn ẩn danh trên mạng, và rất nhiều người khác bắt đầu thu thập những thông tin này. Sáng nay còn có một trang web được lập ra để lưu lại tất cả những thông tin đã biết về công ty đó cũng như về biến cố của Iguchi. Urami thấy đây là một cơ hội để cải thiện vị trí của mình trong bộ phận biên tập, nhưng tình hình hiện tại không vững chắc chút nào. Nếu muốn nắm lấy cơ hội này, anh ta cần phải tìm hiểu được những thông tin bí mật hơn nữa. Hiện anh chủ yếu tìm kiếm những thành viên thuộc công ty của Ryoma, và anh ta thấy mọi việc đang tiến triển thuận lợi một cách bất thường.

“Mình cứ nghĩ sẽ phải tìm hiểu kĩ lưỡng hơn, nhưng có vẻ như mình đào trúng mỏ vàng rồi. Tất cả những gì mình điều tra được đều là những câu chuyện mới. Danh tiếng của mình sẽ lên tận trời xanh sau sự việc lần này, nhưng nếu xem xét đến độ dễ dàng của mọi việc, mình thấy ngạc nhiên khi chuyện này bị giấu kín lâu đến vậy. Chà, cũng đâu thể phàn nàn về một công việc dễ dàng.”

Công việc của anh ta là dùng mọi phương pháp có thể để đào bới những bí mật đen tối và phơi bày nó ra trước công chúng. Đôi lúc luật pháp sẽ cản trở, hoặc đôi lúc mục tiêu của anh ta nắm quá nhiều quyền lực, thế nên sau những kinh nghiệm đau đớn như vậy, việc kiếm được thông tin quá dễ dàng khiến anh ta cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó. Ngay cả những đầu mối nhỏ nhất cũng chắc chắn sẽ dẫn đến một thông tin nào đó. Không kể anh ta hỏi cái gì hay hỏi ở đâu, lúc nào cũng có thứ mới để khám phá.

“Mọi việc suôn sẻ tới mức đáng sợ,” Urami nghĩ trong lúc nhét chiếc bánh kẹp vào mồm và nốc một ngụm cà phê. “Nhắc đến đáng sợ, tại sao anh ta không từ bỏ và rời khỏi công ty đó đi nhỉ?” Công ty phân việc quá sức cho nhân viên, có những gã sếp bạo lực, che giấu tội ác và sai lầm của những nhân viên được thuê thông qua các mối quan hệ và bộ phận của Ryoma bị đối xử tệ bạc. Urami đã điều tra công ty này đủ lâu để hiểu được kha khá về điều kiện làm việc của Ryoma. Chuyện đó cũng không hoàn toàn độc nhất ở mỗi công ty này, và những câu chuyện tương tự có thể được tìm thấy ở những nơi khác. Nhưng trong trường hợp của Ryoma, nó còn tệ hơn rất nhiều so với những lời phàn nàn mà Urami thường được nghe. Nếu Urami ở trong vị trí đó, anh ta sẽ bỏ việc ngay lập tức, thế nên anh ta không thể hiểu được tại sao Ryoma có thể ở lại làm việc trong suốt 16 năm.

Urami yêu cầu hóa đơn rồi hoàn thành bữa ăn của mình nhanh nhất có thể. Sau khi trả tiền, anh ta quay trở lại thành phố và tìm kiếm thêm thông tin.

◇◇◇

Urami đến khu phố mua sắm. Nơi nay ban đêm lúc nào cũng tràn ngập ánh sáng rực rỡ từ đèn neon cùng đám đông nhộn nhịp, nhưng thời điểm hiện tại là vào giữa ban ngày. Rất nhiều cửa hàng hiện đang đóng cửa, và số người qua lại nơi đây khá thưa thớt. Urami tiến vào một con hẻm và tới một quán bar đồng tính nam có tên MITHUKO. Ai đó gọi anh ta từ một chiếc ghế sâu bên trong căn phòng tối.

“Anh muốn gì? Không thấy biển hiệu ghi quán đóng cửa à? Ra khỏi đây đi,” một người phụ nữ đang lau bàn nói. Người phụ nữ đó nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Cô thấy đấy, tôi là một nhà báo,” Urami nói và đưa ra danh thiếp của mình.

“Tuyệt vời, giờ thì biến đi được không? Tôi chả có gì để nói với giới báo chí hết.”

“Đừng như thế chứ. Cô có phiền nếu nói chuyện với tôi một chút thôi được không?”

“Không cảm ơn. Tôi biết thừa tại sao anh lại ở đây. Đây là về công ty của Take ấy gì? Mấy người chỉ muốn kiếm tiền từ cái chết của người khác,” người phụ nữ đó phàn nàn, ghê tởm nhìn Urami. Người phụ nữ này nhìn có vẻ đang ở độ tuổi lục tuần và mặc một chiếc váy mỏng. Phần mỡ thừa của bà ấy lắc lư khi bà ta cố đẩy Urami ra ngoài. Nhưng anh ta không đi đâu hết.

“Làm ơn đi?”

“Tôi đã bảo là không! Rời khỏi đây ngay, không tôi gọi cảnh sát đấy!”

“Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi. Nếu công ty của tôi không đăng tin về sự việc lần này, sẽ có ai đó khác làm thế. Công ty của anh ấy đã đang bị điều tra trên mạng rồi, tôi chắc là cô cũng biết.”

“Thế thì có liên quan gì đến việc tôi phải nói chuyện với anh?” người phụ nữ đó hỏi, còn khó chịu hơn ban nãy. Bà ấy nói đúng về việc bằng cách viết bài báo này, Urami và công ty của anh ta sẽ được hưởng lợi nhuận, và đó là mục tiêu lớn nhất của Urami. Nhưng anh ta cũng có lý do khác nữa.

“Cá nhân tôi muốn tìm hiểu thêm về anh ấy. Tôi tình cờ có mặt tại đó khi thi thể của anh ấy được phát hiện.”

“Cái gì?” người phụ nữ đó hỏi lại, bất ngờ khi nghe thấy điều đó. Urami nói rằng mình là hàng xóm của Ryoma. “Anh thân thiết với Take à?”

“Kiểu kiểu thế. Chúng tôi đều quá bận rộn để có thể gặp gỡ nhau thường xuyên. Nhưng hồi tôi mới chuyển đến, anh ấy có giúp đỡ tôi. Anh ấy là một người tốt.”

“Ừ. Quá tốt. Và hậu đậu nữa. Anh ta tiếp tục làm một thằng ngốc cho tới lận lúc lìa đời,” người phụ nữ đó lẩm bẩm buồn bã. Urami kể cho bà ấy về ký ức của mình với Ryoma. Tất cả những câu chuyện mà anh ta nhớ đều là từ những hành động tử tế nhỏ nhặt, nhưng thế là đủ để khiến bà ấy nhớ đến Ryoma.

“Tôi muốn vạch trần gã sếp đã ngược đãi anh ấy, và về hành động của cả tập thể công ty đó nữa. Tôi không thể chối bỏ việc mình sẽ được hưởng lợi từ việc này, nhưng tôi tò mò về những thứ sâu kín hơn. Tại sao anh ấy vẫn tiếp tục làm việc ở đó sau tất cả mọi việc? Liệu có gì tôi có thể làm để tôn vinh ký ức về anh ấy hay không? Cô có thể giúp tôi trong việc này chứ?” Urami nài nỉ người phụ nữ đó.

Urami chắc chắn không phải là một người coi nặng sự công bằng. Thay vào đó, như người phụ nữ vừa ám chỉ, anh ta sẽ làm bất cứ thứ gì để có thể đăng bài. Nhưng sự việc lần này bắt đầu với cái chết của người hàng xóm của anh ta. Anh ta cũng có mặt ở đó khi thi thể được phát hiện, thế nên anh ta cảm thấy mình gắn bó với công việc lần này hơn hẳn bình thường. Sự quan tâm của cá nhân anh ta đã đủ để thuyết phục người phụ nữ đó.

“Đi theo tôi. Tôi sẽ lấy thứ gì đó cho anh uống,” bà ấy nói và tiến về phía quầy. Urami đi theo và ngồi ở ghế đối diện với bà ấy. “Xin lỗi vì ban nãy tôi tỏ ra cáu bẩn.”

“Ồ, không. Tôi mới là người đã xông vào đây…”

“Không sao, anh cũng không phải là người đầu tiên.”

“Có những nhà báo khác sao?”

“Tôi không biết tại sao bọn họ tìm được nơi này, nhưng bọn họ đã tới đây liên tục suốt từ cái ngày Take mất. Họ còn tới tận nhà tôi sáng nay. Cơ mà tôi đuổi hết.”

“Tôi xin lỗi về điều đó. Không phải ai trong ngành của tôi cũng hành động như thế,” Urami nói và tặc lưỡi. “Thật là một phương pháp cũ rích. Các phương tiện thông tin đại chúng hiện nay đã là quá đủ để làm nóng mọi việc rồi, lũ ngốc. Mấy người làm thế chỉ khiến mọi việc khó khăn hơn cho những người còn lại như bọn tôi thôi.”

“Vậy anh muốn hỏi về việc gì?”

“Tôi muốn biết Takebayashi và những nhân viên khác hành xử như thế nào tại quán bar này.”

“Chà, Take là khách quen ở đây, nhưng có vẻ lý do duy nhất mà anh ta tới đây là vì anh ta phải tham dự cùng những người khác. Tôi nhớ anh ta từng nói mình không uống rượu ngoại trừ những dịp này. Và bọn họ tới quán bar của tôi vì đây là quán bọn họ thích thất, trong số tất cả những quán bar khác mà họ bị cấm vào.”

“Tại sao bọn họ lại bị cấm vào các quán bar khác?”

“Mấy người họ là dạng tồi tệ nhất trong số những tên bợm nhậu. Bọn chúng vào đây và nói những thứ tồi tệ nhất, hèn hạ nhất về người đồng tính. Mà mấy người đó chính là những kẻ chọn quán bar cho người đồng tính nam trước. Bọn chúng lúc nào cũng trịch thượng, và luôn luôn coi thường người khác, thế nên rất nhiều quán bar đã cấm mấy kẻ đó ngay lập tức. Cơ mà lần nào Taka cũng thay mặt xin lỗi cho bọn chúng, nên tôi toàn bỏ qua. Tôi nghĩ anh ta là nạn nhân lớn nhất trong tất cả những vụ việc đó. Anh không phiền nếu tôi hút thuốc chứ?”

“Không, cứ thoải mái đi.”

Người phụ nữ lấy một điếu thuốc ra khỏi quầy, châm lửa, rồi hít một hơi dài. Bà ấy tựa đầu lên tay và kể tiếp. “Tôi nghĩ anh ta hoàn toàn có thể đập mấy người họ một trận, nhưng anh ta chưa bao giờ làm thế. Lúc nào anh ta cũng nghe theo lời bọn chúng. Tất cả những lời xúc phạm mà mấy gã đó ném về phía bọn tôi, Taka còn phải nhận lại gấp nhiều lần.”

“Cô có thể nói rõ hơn được không?”

“Bọn chúng liên tục nói về việc chúng ghét cách anh ta hành xử ở công ty, hay là cách anh ta nhìn chúng, những thứ như thế. Bọn chúng cũng toàn ra vẻ mình là người già cả hơn, thông minh hơn, nhưng ý kiến của chúng có thể thay đổi hoàn toàn vào ngày hôm sau, và những thứ chúng nói toàn là những thứ nhảm nhí chả có ý nghĩa gì hết. Ồ, nhắc đến việc đó mới nhớ,” người phụ nữ nói. Urami nắm chặt cây bút của mình. “Khi bọn chúng say rượu, bọn chúng sẽ gọi Taka là kẻ phản bội. Bọn chúng sẽ nói rằng chúng đã vô cũng rộng lượng khi để một kẻ phản bội như vậy ở lại làm việc ở công ty, những thứ kinh khủng kiểu như thế. Tôi luôn tự hỏi không rõ chuyện đó là sao.”

“Tôi biết là công ty đó đối xử tệ hại với Takebayashi, cơ mà bọn họ thực sự gọi anh ấy là một kẻ phản bội sao?”

“Tôi không biết nhiều về chuyện đó. Tôi cũng tò mò, nhưng anh ta chưa bao giờ giải thích khi tôi hỏi. Mà sự thật là Taka chưa từng một lần chê bai hay phàn nàn về công ty mình. Tôi không thể tin được một người như vậy có thể phản bội lại bất kì ai. Tôi cũng dám chắc rằng anh ta không hề hạnh phúc về việc phải phục vụ mấy người đó, nhưng anh ta là một người đàn ông thật thà. Và nếu anh ta có khả năng làm những việc đặc biệt gian xảo như vậy, tôi nghĩ anh ta đã rời khỏi công ty này từ lâu rồi.”

Có lẽ anh ấy có lý do riêng của mình, hoặc có lẽ anh ấy đơn giản đã phạm một lỗi lầm và giờ phải trả giá cho việc đó. Cả Urami lẫn người phụ nữ đối diện anh đều không biết rõ chi tiết, nhưng cũng thật kì lạ khi bọn họ gọi anh ấy bằng cụm từ này. Urami nhanh chóng viết lại từ đó và đánh dấu nó như một thứ đáng để điều tra.

“Đó là tất cả những gì tôi có thể cho anh biết về những lời xúc phạm của bọn chúng. Nói thật thì tôi không để ý nhiều đến chuyện đó lắm. Cái cách mà bọn chúng bắt anh ta uống cồn công nghiệp và đánh đập anh ta bằng chai rượu đáng lo ngại hơn nhiều.”

“Cô có thể nói rõ hơn được không? Cồn công nghiệp có phải là loại rượu có nồng độ cực cao đúng không? Và bọn họ còn thực hiện cả những hành vi bạo lực nữa sao?”

“Đúng rồi đó. Đó là loại rượu có nồng độ 96%, trong khi những loại whiskey thông thường chỉ đạt đến 40% thôi. Một chai whiskey đã đủ để khiến hầu hết mọi người gục rồi, vậy mà rượu bọn chúng uống còn tệ gấp đôi. Tôi vẫn không thể tin được những việc mà bọn chúng đã làm.”

“Và chuyện gì đã xảy ra sau khi anh ấy bị ép uống thứ đó?”

“Take chả sao cả. Tửu lượng của anh ta thật đáng sợ. Anh ta nhìn có vẻ khá say, nhưng vẫn đủ khả năng để tự đi bộ về nhà. Cái quái gì chứ, anh ta có khi sẽ còn ở trạng thái tệ hơn nếu anh ta không đủ khả năng làm điều đó! Tôi đã tính đến việc gọi xe cứu thương rồi cơ. Sau khi chuyện này diễn ra thêm vài lần nữa, tôi quyết định ngừng nhập loại rượu đó về.”

“Tôi hiểu. Vậy còn về phần bạo lực thì sao?”

“Chuyện đó hầu hết là do trưởng phòng của bọn chúng xúi giục. Mọi chuyện sẽ tiếp tục leo thang cho đến khi hắn ta mất bình tĩnh và đánh Take bằng một cái chai. Mà không phải bằng chai rượu đã hết đâu. Sau khi hắn ta bắt đầu, mấy tên lâu la cấp dưới của hắn sẽ cùng tham gia. Sau một thời gian, chúng tôi cũng bắt đầu quen với chuyện đó," người phụ nữ đó nói và trùng vai xuống. “Giờ tôi mới nghĩ liệu mọi chuyện có khác đi không nếu tôi báo lại chuyện này cho cảnh sát. Tôi đã có rất nhiều cơ hội để làm thế.”

“Tôi không muốn đổ lỗi cho cô, và tôi sẽ không viết về chuyện này trong bài báo của mình. Nhưng liệu cô có thể cho tôi biết tại sao cô không báo cáo chuyện đó chứ?”

“Có một vài lý do. Tôi không muốn cho cảnh sát điều tra về quán bar của mình, và Take cũng nhờ tôi đừng làm quá lên sau những vụ việc như vậy. Anh ta ghét phải gặp rắc rối. Có vẻ như anh ta luôn bị đối xử tệ hại như thế, và nếu có chuyện gì xảy ra thật, nó có thể đe dọa nghiêm trọng đến vị trí của anh ấy.”

“Tức là anh ấy không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải ở lại công ty?”

“Tôi đoán thế. Anh ta chưa bao giờ bỏ việc, phải không? Người ngoài cuộc lúc nào cũng có thể đề xuất rằng anh ta nên bỏ việc, nhưng anh ta không thể làm thế dù có muốn hay không. Mấy thể loại công ty cực kì bóc lột nhân viên lúc nào chẳng vậy.”

“Đúng là như thế.”

“Và có lẽ có một lý do cụ thể nào đó khác. Vì lý do công việc, tôi đã nghe rất nhiều lời than phiền từ vô số người. Một vài người có lương cao nhưng lại ghét việc hiếm khi có thể về nhà đúng giờ, trong khi có những người sẵn sàng làm việc quá giờ chỉ để nhận lương cao hơn. Mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau. Tôi không thể tưởng tượng được cảnh anh ta làm việc với mấy tên khốn đó chỉ vì anh ta thích bọn chúng.”

“Anh ấy là người như thế nào? Anh ấy có bao giờ điên tiết với bọn họ không?”

“Không, không bao giờ có chuyện như vậy. Ngay cả khi anh ta bị đánh đập và bị ép uống rượu, anh ta chỉ nói rằng mình có thể xử lý được việc này. Nhưng nếu như anh ta không thể xử lý được, tôi nghĩ anh ta cũng sẽ chấp nhận cả điều đó nữa.”

“Ý cô là sao?”

“Ý tôi là anh ta cũng sẽ chẳng bận tâm nếu như mình bị chết. Anh ta lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ và luôn tự nhận rằng mọi việc vẫn ổn, nhưng trong những khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh ta như thể đã từ bỏ tất cả mọi thứ vậy.”

Urami là hàng xóm của Ryoma Takebayashi, nhưng chưa bao giờ dành nhiều thời gian với anh ấy. Anh ta viết chi tiết lại ấn tượng của người phụ nữ về Ryoma. Anh ta cũng hỏi về cả những đặc điểm nổi bật và hành vi của những nhân viên mà Ryoma phải tham gia cùng. Ngay khi anh ta chuẩn bị kết thúc cuộc phỏng vấn của mình, điện thoại của anh ta bắt đầu reo.

“Xin lỗi, tôi cần phải nhận cuộc gọi này.”

“Không sao, cứ tự nhiên.”

Urami lấy điện thoại ra. “Xin chào, đây là Urami. Trưởng phòng, hiện tôi đang phỏng vấn một người. Ồ? Đúng vậy, hiện tôi đang ở khu phố mua sắm. Nó cũng không xa lắm. Có chuyện gì vậy?” Nghe như bộ phận biên tập đang rất hỗn loạn, và trưởng phòng có vẻ khá hoảng hốt. Urami hỏi vì biết chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng câu trả lời vẫn khiến anh ta bị sốc. “Có người bị thương sao?!”

Một người nào đó ở chính cái công ty mà anh ta đang điều tra, từ chính phòng ban của Ryoma, lại vướng vào một vụ việc khác. Danh tiếng của công ty này chắc chắn sẽ càng bị kéo xuống đáy bùn, nhưng đối với Urami, chuyện này sẽ lại giúp anh ta có thêm một đầu mối khác.

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến đó sớm nhất có thể. Địa điểm đó ở đâu, và thủ phạm là ai?” Urami thì thầm, thận trọng nhìn người phụ nữ ở đối diện mình. Anh ta đọc lại những ghi chú của mình một lần nữa. Tên của thủ phạm lần này trùng với một cái tên mà anh ta đã viết vào cuốn sổ. “Hắn ta có tóc đen, đeo kính, nhìn giống kiểu người ham học sao? Trưởng phòng, có một chuyện tôi đang tò mò. Tôi sẽ gọi lại sau, nếu anh không phiền. Vâng, cảm ơn, tạm biệt.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” người phụ nữ đó hỏi.

“Đây có phải là một trong số những người đã đánh Takebayahi bằng chai rượu không?” Urami hỏi và cho bà ấy xem một bức ảnh trong điện thoại mình.

“Đúng vậy, tôi biết hắn ta! Hắn là một trong những tên lâu la của gã trưởng phòng! Hắn ta vừa làm gì à?”

“Hắn ta uống rượu giữa ban ngày, và cuối cùng đã đánh đập một người quen bằng chai rượu sau khi người đó nói đùa về danh tiếng của công ty trên mạng.”

“Ôi trời! Tôi không thấy ngạc nhiên khi hắn làm một chuyện như vậy.”

“Tôi cần tìm hiểu thêm thông tin về chuyện đó, nên giờ tôi phải đi luôn đây. Cảm ơn cô vì đã hợp tác.”

“Ồ, chờ một chút!” người phụ nữ nói và chạy vào phía trong quán bar. Urami muốn đi ngay, nhưng chờ đợi là điều ít nhất anh có thể làm để trả ơn bà ấy. Một vài phút sau, người phụ nữ quay trở lại với một cuộn băng nhìn như thể từ thập kỉ trước. “Hãy cầm thứ này đi. Có một đoạn phim quay cảnh Take uống rượu cùng mấy người khác trong cuốn băng này,”

“Thật sao?! Tôi thấy ngạc nhiên khi cô có thứ này đấy.”

“Một trong số những nhân viên của bọn tôi chán ghét mấy kẻ đó nên đã bí mật quay phim lại. Đây là một đoạn phim bất hợp pháp, và nó có thể gây rắc rối cho Take, thế nên bọn tôi chẳng bao giờ dùng đến nó, nhưng tôi vẫn giữ nó lại. Hôm qua tôi dọn dẹp lại quán bar và định vất nó đi sau khi tìm thấy. Tôi chưa bao giờ tiết lộ những thứ mà mấy kẻ đó làm với anh ta, nên có lẽ tôi không có đủ tư cách để nói điều này, nhưng chẳng có lý do gì mà tôi cần giữ lại đoạn băng này nữa. Vả lại, tôi muốn mấy tên khốn đó phải trả giá.”

Và thế là Urami lại nhận được thêm nhiều thông tin mình cần hơn. Ý định của anh ta về số thông tin này đã quá rõ ràng. Còn về suy nghĩ của anh ta về tất cả chuyện này và về chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo… chà, đó là câu chuyện cho một ngày khác.

__________________________________________________________________________________________________

Xin chào mọi người, Jack đây. cuối cùng chúng ta cũng end được tập 4! Tập 4 lần này chậm tiến độ hơn mình nghĩ rất nhiều ahaha... ==' Rất xin lỗi mọi người, do dạo gần đây cuộc sống của mình có nhiều thay đổi, biến cố các kiểu con đà điểu, nên là tiến độ từ 3 chap một tuần đã rơi hẳn xuống còn 7-10 ngày/chap. Mình rất đam mê việc dịch truyện nên sẽ không có chuyện mình drop trừ khi nhà sách thầu bộ này (unlikely though lol). Cơ mà dù là thích, mình cảm thấy nếu cứ cố gắng dịch thêm nữa trong lúc ko có hứng sẽ khiến bản thân mình thấy chán, và càng chậm tiến độ hơn nữa ~~ Thế nên mình tính sẽ dịch tiếp tập 5 sau một tháng. Cảm ơn mọi người đã theo dõi project tự làm của mình, hẹn gặp lại!

_JackJS_

Truyện Chữ Hay