Khi trở lại Guild, tôi nói với cô tiếp tân lần nữa.
“Xin lỗi.”
“Ồ, cậu là đứa trẻ sáng nay.”
“Hoàn thành.”
“Eh? Đã xong rồi? Mới có 3 tiếng, cậu có chắc là cậu không từ bỏ đấy chứ?”
“Không, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói vậy, tôi đưa ra tờ đơn nhiệm vụ.
“… Ái chà, cậu thực sự đã hoàn thành nhiệm vụ. Thậm chí còn có cả tiền bonus… Tuyệt thật. Tuy không đặc biệt khó, nhưng mùi hôi thì phải nói là kinh khủng và quyết tâm của mọi người đều tiêu tan khi thấy đống rác tràn vào như không biết dừng lại từ cái hố đó.”
“Tôi biết một phép rất tiện.”
“Rất tốt. Đây là tiền thưởng của cậu cho nhiệm vụ hoàn thành: 30 đồng bạc.”
Cô tiếp tân đem tiền thưởng đến cho tôi trên một cái đĩa.
Hmm? Nhiều hơn cả yêu cầu đăng lên.
“Tôi có nghe là mình sẽ được thưởng thêm, nhưng không phải quá nhiều hay sao?”
“Miya-san đã tăng thưởng vì mọi người cứ liên tục từ chối, và trên hết, cậu đã được thưởng thêm. Thế là đúng rồi.”
“Hiểu rồi.”
“Tiện đây thì Guild Master bảo tôi kêu cậu đến phòng của ông ấy khi cậu trở lại. Cậu có phiền không?”
“Guild Master.”
Đáp lại tiếp tân không phải tôi mà là người đàn ông ở quầy kế bên.
“Yên tâm đi, không có gì đặc biệt cả, chỉ bình thường thôi.”
“Ý anh sao? Tiện thể thì, tôi là Ryouma Takebayashi."
“Tôi là Jeff Grange. Ông ta bận suốt và chỉ thích giúp mấy tân binh trẻ dưới 13 tuổi như cậu thôi. Ổng cũng giúp tôi lúc tôi mới vào nghề. Ông ta trông giống một tên cướp hơn mấy tên cướp thật sự, nhưng không cần phải sợ.”
“Hiểu rồi. Cảm ơn.”
“Ổn mà.”
Sau đó một giọng nói phát ra từ phía trong quầy. Đó là Guild Master.
“Chính xác. Cậu không cần cảm ơn anh ta đâu.”
“Ah, Guild Master.”
“Geh! Lão già.”
“Cậu kêu ‘Geh’ khi thấy mặt ai đó!? Và mặt còn giống cướp hơn cả cướp thật cơ hả?”
“Rõ ràng là ông chứ ai.”
“Im hộ! Không phải tại mặt ta cứng quá hay gì! Và ta không nhớ là đã làm quả mặt giống bọn trộm đâu nhá!”
“Không phải phụ nữ với trẻ em đều bỏ chạy khi thấy mặt ông trong bóng tối còn gì.”
“Gu… Nhưng người thị trấn này thì không hề.”
“Đó là vì họ đã quen với nó rồi.”
“*E HÈM*! …Đủ rồi … Ryouma, lại đây.”
Có vẻ bị tổn thương bởi lời nói của Jeff-san, Guild Master thở phào và kêu tôi đi theo. Tạm biệt Jeff-san và tiếp tân, tôi đi theo ông ta.
Vẫn là căn phòng ngày hôm qua, phòng của Guild Master.
“Cứ tự nhiên như ở nhà… Đó là cái giỏ à? Cậu trông rất nổi bật đấy.”
“Xin lỗi, lệ thú của tôi ở trong.”
“Cậu là một người thuần hóa? Tôi còn tưởng cậu là một thợ săn chứ.”
“Chúng chỉ là slime và tôi chỉ học tự những quan sát, nên cùng lắm ông có thể gọi tôi là một thợ săn thuần hóa. Tôi chủ yếu dùng slime dính để bẫy và slime độc để tẩm vào mũi tên.”
Guild Master cười toe toét.
“… Cậu có cách kết hợp lạ đời đấy.”
“Ông nghĩ vậy à? Chúng chỉ là slime thôi, ông biết đấy.”
“Ta chắc là cậu đã biết điều này, nhưng đừng coi thường một biến thể slime cao cấp. Nhiều mạo hiểm giả từng nghĩ chúng chả khác gì bọn slime bình thường, và không thể nào sai hơn được nữa. À rồi, tuy đa số chúng vẫn còn yếu, nhưng axit của một con slime axit có thể phá hỏng giáp trụ. Chiến đấu liên tục sẽ khiến bộ giáp thành đống vải vụn. Độc có thể cướp đi mạng sống, và để bọn slime bám vào phía sau là đủ hiểu rồi đấy. Sau tất cả, nếu không thể di chuyển, cậu sẽ làm gì khi một con quái vật xuất hiện? Không gì cả, cậu chỉ chờ chết. Những mạo hiểm giả đã từng chiến đấu với những con slime như vậy sẽ không bao giờ coi thường chúng.”
“Tôi hiểu rồi… Có vẻ như tôi sẽ có một khoảng thời gian dễ dàng trong Guild mạo hiểm. Thực ra thì tôi đã đến Hội Thuần hóa mấy hôm trước, nhưng hình như đang có xu hướng coi thường slime.”
“Ta đã nghe chuyện đó rất nhiều lần từ chủ Guild trước đó. Ra đó là lý do cậu tới đây.”
“Đúng thế. Slime không thể lao động chân tay, nên tôi đến để tìm việc khác.”
Wogan gật gật vài cái.
“Ra vậy… Dù sao thì, ta nghe nói cậu đã nhận nhiệm vụ đầu tiên của mình. Xét theo khách quan thì cậu đang làm rất tốt.”
“Đúng vậy, khách hàng rất hài lòng. Tôi còn nhận được cả tiền thưởng thêm.”
“Ho, cậu có thế làm tốt đấy chứ, huh. Ta nghe đó là một nhiệm vụ dọn dẹp, chi tiết thế nào?”
“Tôi đã dọn dẹp nhà cho Miya-san.”
Hội chủ mở to mắt.
“Cậu đã dọn nhà cho cô ấy.”
“Ông biết nó à?”
“À, Miya là một mạo hiểm giả sống ở thị trấn này, nên chắc rồi. Ta thấy cô ấy rất nhiều lần.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Nhưng vì cậu đã có thể hoàn thành nhiệm vụ của cô ấy, nên nó hẳn phải có nghĩa là cậu có thể dọn sạch nhà cho cổ.”
“Đúng.”
“Ta không nghĩ thực sự có ai đó có thể dọn dẹp nhà cho cô ấy… Vậy cậu làm thế thế nào?”
“Tôi biết một phép rất phù hợp với nhiệm vụ, nhưng nó tốn rất nhiều ma lực, nên rất khó để sử dụng và không phổ biến.”
“Ho? Nếu vậy thì ta có một nhiệm vụ khác mà cậu muốn nhận đây.”
Nó có thể là?
“Ông có đang định đề cập đến cái nhà vệ sinh công cộng không đấy?”
“Hả? Cậu biết nó à?”
“Đúng vậy. Sáng nay tôi phân vân giữa nó và dọn nhà Miya-san.”
“Thế thì nhanh thôi. Bọn ta được chính quyền giao cho việc dọn nhà vệ sinh công cộng, nên giờ bọn ta đang chịu trách nhiệm về nó. Ban đầu đó là lỗi của họ khi không trả tiền cho người ở khu ổ chuột, nhưng người dân đang bắt đầu phàn nàn.”
“Thực ra tôi đã nghe tiếp tân kể, nó có đúng không.”
“Đúng. Cậu biết thu nhập của thị trấn đã bị suy giảm mấy năm gần đây, phải không?”
‘Tôi nghe nói là do các mỏ đã giảm đi.”
“Đúng vậy, vì chính phủ đã cắt giảm ngân sách, nhưng phương pháp của họ chỉ quay quanh việc giảm ngân sách cho quản lý thị trấn và đổ hết các vấn đề lên người dân.”
Sự cắt giảm lớn nhất là ngân sách cấp cho những người ở khu ổ chuột.
Văn phòng chính phủ đã dần dần cắt giảm nhân sự, rồi cuối cùng chính họ không còn đủ người nữa.
Khi có vài việc nhất định không thể hoàn thành đúng hạn, họ đổ lỗi cho người lao động, nói rằng chỉ vì họ không coi trọng công việc đó nên chưa hoàn thành và sau đó buộc phải hạ lương.
Khi mọi người bắt đầu phàn nàn, họ lập luận rằng không có ích gì khi thuê một nhóm người lớn ở khu ổ chuột vì họ không coi trọng công việc. Nhưng vì mức lương cơ bản bị hạ về không, đương nhiên là họ sẽ không thèm làm việc nữa.
“Họ có thể nghèo, nhưng nếu không đủ tiền đền bù, họ sẽ không hài lòng mà hợp tác cho. Không phải họ yêu cầu gì nhiều. Nhưng nếu khoản tiền họ nhận được còn không đủ để trang trải cuộc sống thì mắc gì phải làm? Tất cả chỉ làm cho cuộc sống của họ trở nên tệ hơn. Không đáng để mạo hiểm.”
Tôi hiểu rồi, đó là những gì đã xảy ra.
“Để tôi chuẩn bị và mai tôi sẽ bắt tay vào làm. Sớm nhất là sáng mai.”
“Cảm ơn. Ta sẽ trả cho cậu thật hậu hĩnh, nên hãy làm thật tốt.”
“Ông có thể tin ở tôi.”
Tôi cũng nên thử nói chuyện với Reinhart-san và những người khác. Họ là những người có nhiều quyền hạn nhất ở đây. Họ cũng sẽ quan tâm đến những gì tôi đã làm hôm nay. Khi họ đã được thông báo, tôi chắc chắn rằng họ sẽ quan tâm đến việc đó.
“… Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Nó có biểu lộ trên mặt tôi không?
“À, hôm nay tôi đi một mình, nhưng tôi đang nghĩ về việc nói chuyện với người đã đi cùng với tôi hôm qua.”
Hội trưởng cười toe toét.
… Không ngạc nhiên khi Jeff-san bảo rằng ông ấy trông giống cướp. Khuôn mặt đó…
“Đấy, cậu không phải một đứa trẻ tốt hay sao?”
“Tôi nghĩ họ sẽ làm gì đó nếu như họ được thông báo.”
“Dựa vào đâu?”
“À thì, tôi sống cô lập trong rừng, và họ chỉ vô tình gặp tôi, nhưng họ đã thực sự tìm cách giúp tôi. Chúng tôi là những người xa lạ, ông biết đấy. Đương nhiên là họ sẽ không thể làm thế với cả khu ổ chuột, nhưng không có chuyện những người như vậy sẽ ngồi yên sau khi biết được tình hình.”
“Ta hiểu rồi. Ta sẽ đợi nó.”
“… Nếu không còn gì, tôi đi được không? Tôi cần chuẩn bị cho ngày mai.”
“Được, tôi sẽ giao nó cho cậu. Tôi sẽ kêu họ ưu tiên cho cậu khi ghé qua, nó không thực sự cần thiết vì không có ai muốn nhận nhiệm vụ cả.”
"Đúng vậy."
Chúng tôi cười và tôi trở về nhà trọ. Dọc đường về tôi đã mua vài miếng vải và bộ dụng cụ may vá giả rẻ. Tôi cũng đã mua một ống chỉ rỗng.