"Như đã nói trước đó, tôi sẽ không giới hạn số nhiệm vụ cậu có thể nhận, nên cậu có thể nhận những nhiệm vụ có cùng cấp bậc. Chỉ cần cẩn thận là được."
"Được, tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Đúng chuẩn thì cậu sẽ bắt đầu ở hạng E, nhưng vậy thì cậu lại quá nổi trội so với tuổi và sẽ dễ bị người khác ganh ghét nên tôi sẽ để cậu bắt đầu ở hạng G. Cậu sẽ leo hạng từ đầu."
"Cảm ơn."
Tôi cúi chào Wogan-san, nhưng anh ta vẫy tay và ngăn tôi lại.
"A, dừng lại, dừng lại. Cậu không cần ăn nói lịch sự với tôi đây. Nó chỉ tổ rắc rối thôi. Tiện hỏi thì ai là người dạy cậu cách bắn cung vậy, một Elf?"
"Ông tôi đã dạy, nhưng ông ấy là Dwarf."
"Dwarf, huh… Một Dwarf bắn cung rất hiếm, những những ngón tay của họ rất linh hoạt, nên tôi nghĩ họ cũng có mặt thành thạo của mình,tuy nhiên vẫn chưa nổi tiếng bằng các Elf được. Dù sao thì như này là đã đăng ký xong. Mọi thứ còn lại là đưa cậu thứ này."
Guild Master đưa tôi một cái phong bì.
"Cái gì đây?"
"Một lá thư giới thiệu cho một thợ rèn mà tôi biết. Theo cách cậu hành động sau khi đánh bật con dao của tôi, cậu cũng có thể dùng giáo, phải không? Ở chỗ thợ rèn đó có vài cây giáo, sao lại không chọn cho mình một cây vũ khí xịn sò chứ. Dù không phải chuyên môn nhưng chỗ ông ta cũng có giáp. Đằng nào thì mua ở chỗ ông ta còn tốt hơn là mua ở mấy cái cửa tiệm rẻ tiền nào đó."
Tôi nên tỏ ra biết ơn với anh ta ngay tại đây.
"Cảm ơn. Tôi sẽ đi khi mình cần một vũ khí mới."
Sau khi cảm ơn chủ hội, tôi rời khỏi căn phòng.
Bên ngoài đã tắt nắng, nên sau khi gặp những người bạn ở điểm hẹn, chúng tôi trở lại nhà trọ. Đó là lúc tôi nhớ ra điều gì đó.
"Sebasu-san, quán trọ này cũng bán đá để tạc tượng à?"
"Đúng vậy, cậu định làm một bức tượng khác à?"
"Thực ra trong lễ rửa tội sáng nay, tôi đã nhận được ban phước từ một vị thần mà tôi chưa từng cầu nguyện trước đây. Tôi muốn tạc tượng của ông ấy."
"À ra vậy… Nếu không có vấn đề gì thì, cậu có thể chia sẻ xem cậu đã nhận được phước lành gì không?"
"Chắc chắn là được rồi, đó là phước lành của Thần rượu, Tekun, nó xuất hiện trên bảng trạng thái của tôi."
"Thần Rượu hả? Con người hiến khi được ông ấy ban phước, nhưng Tekun-sama không chỉ là Thần rượu mà còn là Thần nghệ thuật và Thợ thủ công. Ông ấy thường được tôn thờ bởi các Dwarf. Cậu có biết tại sao ông ấy lại ban phước cho cậu không?"
"Ông tôi, người đã nhặt được tôi, là một Dwarf. Tôi cũng đã giúp một chút trong quá trình rèn luyện của ông ấy."
Tôi nói với Sebasu cái cơ tôi đã chuẩn bị từ trước với Gayn.
"Tôi hiểu lý do rồi. Chắc hẳn lúc trước cậu đã làm điều gì đó khiến Tekun-sama hài lòng. Mặc dù không hiểu sao ông ấy lại không ban cho cậu phước lành của Thần chế tạo thay vào đó..."
"Phước lành của Thần chế tạo?"
"Tekun-sama được biết là một vị thần với hai loại phước lành. Đầu tiên là phước lành của Thần chế tạo và cái còn lại là của Thần rượu. Từ những gì tôi đã nghe được, cái đầu giúp người ta tiến cấp nhanh hơn khi là một thợ rèn, trong khi cái sau giúp người ta không bị say xỉn. Ồ, và nó cũng làm tăng khả năng gặp được rượu ngon. Thứ này vẫn rất đang ghen tị, nhưng nó không phải là loại phước lành có thể bị người khác thù ghét."
"Tôi hiểu rồi."
"Dù sao, nếu cậu định tạc tượng của Tekun-sama, thì tôi chắc rằng viên đá này còn hơn cả thích hợp."
Khi Sebasu-san nói vậy, ông ấy lấy một viên đá ra từ Item Box của mình. Nó là viên đá tôi tạo ra từ trận lở đất.
"Đó là…"
"Nó chính là viên đã cậu đã tạo nên. Ở trên phố thì phải cần tiền; và viên đá này có kích thước tiêu chuẩn, nên tôi đã mang theo nó với hy vọng nó có thể giúp cậu trang trải cuộc sống hàng ngày. Dù sao thì cậu không có ý định dựa dẫm quá mức vào tôi hoặc chủ nhân."
"Cảm ơn. Ông đã đi theo một cách riêng để mang lại điều gì đó mới mẻ hơn."
"Xin đừng để ý. Giờ thì, về tượng của Tekun-sama, người ta nói rằng ông ấy không thích những thứ lòe loẹt và thích những thứ được điêu khắc tinh xảo từ trái tim. Tặng rượu cho thần tượng cũng là một ý kiến hay. Hình ảnh của Tekun-sama và rượu cũng có thể được mua cùng với những viên đá."
"Vậy tôi sẽ mua thử."
Tôi đưa Sebasu-san đến chỗ nhân viên ở, và sau khi nói lý do mình đến, họ thông báo với chúng tôi rằng loại rượu đắt tiền hiếm. Nước mắt của Keromi vừa mới đến.
Tôi không biết giá trị của nó, nên tôi chỉ mua 3 chai, nhưng ánh mắt của Sebasu-san thay đổi và ông ta ngay lập tức mua hai thùng. Ra đây là nhãn hiệu ưa thích của Reinbach, nhưng vì số lượng sản xuất có hạn nên nó rất khó để kiếm được.
Ông ta nói là nhờ có phước lành của tôi thì ông ta mới có thể qua được.
Hmm… Có vẻ như ông ta cũng quan tâm đến nó?
Rồi tôi trở lại phòng, tạc tượng, mời rượu cho nó, hoàn thành bữa ăn, tắm với bọn slime dọn dẹp và nghỉ ngơi cho một ngày mệt mỏi. Như vậy là ngày đầu tiên ở Gimuru của tôi đã kết thúc.