Cỗ xe vẫn tiếp tục hành trình, chỉ thi thoảng dừng lại để nghỉ chân.
Vào khoảng thời gian lúc mặt trời lặn...
Trước mặt tôi là 10 đồng xu.
Trong 10 đồng đó, 9 đồng nằm trong tay tôi. 3 chiếc bằng đồng, 3 chiếc bằng bạc và 3 chiếc bằng vàng. Chúng có kích thước đa dạng, đồng nhỏ nhất có cỡ của đồng 1 yên, trong khi đồng lớn hơn thì to như đồng 100 yên và đồng lớn nhất to ngang đồng 500 yên. Đồng xu còn lại trên tay phu nhân là đồng xu bạch kim có kích thước bằng đồng 1 yên.
"Chúng ta còn đang thiếu 2 đồng nữa, nhưng hiện tại thì ta có xu đồng, bạc, vàng, và đồng xu bạch kim tôi đang có ở đây. Mỗi loại xu có ba kích cỡ, tổng cộng có tới 12 loại xu khác nhau. Một xu bằng đồng nhỏ có giá một bộ đồ, cỡ vừa là 10 bộ đồ và một xu bằng đồng cỡ lớn gấp 10 lần kích thước của đồng cỡ vừa làm cho nó ngang với 100 bộ đồ. Giá trị của các đồng từ bạc trở lên có chút khác biệt. Một xu bạc nhỏ có giá trị gấp năm lần một xu bằng đồng lớn, làm cho nó có ngang giá 500 bộ đồ, trong khi đồng cỡ vừa là 1000 bộ đồ. Từ đó, cậu chỉ có thể nhân với 5 và rồi nhân với 2 trên các đồng xu tiếp theo để biết giá trị. Tuy nhiên, mỗi đồng xu bạch kim có giá trị gấp 10 lần."
Tóm tắt:
Xu đồng nhỏ
1
Xu đồng vừa
10
Xu đồng lớn
100
Đồng bạc nhỏ
500
Đồng bạc vừa
1000
Đồng bạc lớn
5000
Đồng vàng nhỏ
10000
Đồng vàng vừa
50000
Đồng vàng lớn
100000
Đồng bạch kim nhỏ
1000000
Đồng bạch kim vừa
10000000
Đồng bạch kim lớn
100000000
"Chi tiêu hàng ngày của một thường dân rơi vào khoảng 100 bộ đồ, vì vậy xu đồng thường được sử dụng. Bạc thường để tiết kiệu hoặc dùng cho các cửa hàng nhỏ. Đồng vàng được dùng chủ yếu bởi các cửa hàng lớn. Nó cũng là đồng xu thường được giới quý tộc sử dụng nhất. Đối với đồng bạch kim này ở đây, nó hiếm khi được sử dụng. Khi nó được sử dụng, nó chỉ dành cho các thương vụ lớn hoặc giao dịch giữa các quốc gia."
Được rồi, tôi nghĩ mình đã hiểu được ít nhiều các dùng tiền ở thế giới này.
Khi đang tập trung suy nghĩ, người đánh xe ngựa gọi chúng tôi.
"Này mọi người, chúng ta sắp đến nơi rồi. Ta sẽ sớm nhìn thấy Thị trấn Kereban thôi."
Ồ, có vẻ như chúng tôi đã đến điểm dừng chân. Và giờ tôi nghĩ chắc chúng tôi sẽ dừng lại cắm trại… Đợi đã, tôi không nghĩ mình có giấy tờ tùy thân.
“Umm…”
“Có chuyện gì à?"
“Tôi… không có giấy tờ tùy thân… Có ổn không?"
Bình tĩnh đi ku! Hai tuần trước vẫn ổn đấy thôi!? Nếu tôi hoảng, tôi sẽ lại bắt đầu lắp bắp…
“Hãy yên tâm, sẽ có 'hàng' tạm thời được đưa cho những người không có. Trước tiên, họ sẽ phải làm một bài khảo sát đơn giản, nhưng không có gì đáng lo ngại."
Ahh, lạy chúa...
Thế nhưng, sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể giải quyết vấn đề với cái cách nói này...
Trong khi nghĩ vậy, tôi bất giác thở dài, khiến phu nhân lo lắng cho tôi.
"Cậu vẫn ổn chứ? Thực sự không cần lo lắng đâu, cậu biết đấy. Dù cho có chuyện gì xảy ra, tôi chắc chắn vẫn sẽ bảo vệ cậu. Thị trấn không phải một nơi đáng sợ đâu."
“À…”
Tôi nghĩ cô ấy đang hiểu lầm, tốt hơn tôi nên sửa lại sao cho đúng.
"Thực ra thì, không phải tôi lo lắng, về thị trấn."
"Thế à? Vậy thì có chuyện gì vậy?"
“Đó là cách… tôi nói chuyện. Nó kì quặc lắm, đúng không? Tôi… Chuyện này… Cách nói chuyện…"
“… Phải…"
“Tôi đã không nói chuyện… với ai trong 3 năm… Chỉ là… khi Reinhart-san đến 2 tuần trước… Lúc đó tôi mới bắt đầu nói chuyện lại một lần nữa… Nên các từ không phát ra không được rành mạch… Tôi khá ngạc nhiên… bản thân tôi thực sự… Tôi đã nói chuyện với slime… kể từ đó để thực hành… Và trong khi nó trở lại… ở một mức độ nào đó… Nó vẫn kỳ quặc. Có vẻ tôi dường như không thể sửa được–!? ”
Chuyện gì đang diễn ra vậy!? Phu nhân!? Tại sao cô lại ôm tôi!!?
“Sẽ ổn thôi! Ryouma-kun! Chỉ cần từ từ, chậm rãi… *SỤT SỊT CÁC THỨ*… Cậu không còn cô đơn nữa, nên… ”[Madam]
Cô ấy đang khóc!? …Thực ra thì, có vẻ không chỉ có cô ấy. Tiểu thư và thậm chí cả team đàn ông cũng đang ...khóc!? Sao lại như thế này?
…Ah, hiểu rồi. Từ góc độ của một người khác, nghe như kiểu tôi là một người cô đơn, huh.
Không nói chuyện với ai trong 3 năm, và rồi khi tôi gặp ai đó, tôi thậm chí còn chẳng thể giao tiếp, vì vậy tôi đi nói chuyện với bọn slime.
"Nó ổn mà!… Rốt cuộc thì… tôi là người đã quyết định… sống trong rừng… ”
Sau đó, tôi vẫn cố nói với cô ấy rằng chuyện đó ổn, nhưng nó không có tác dụng. Cô ấy ôm tôi đến những giây cuối cùng khi dừng chân tại cổng.
Khi chúng tôi đến cổng, Sebasu-san và Reinhart-san xuống xe. Hình như họ phải nói chuyện với lính canh về giấy tờ tùy thân của tôi. Sau đó, phu nhân và những người khác đi theo bảo kê tôi vào trong phòng của lính canh.
Thực ra thì, một mình tôi vẫn sẽ ổn thôi, nhưng phu nhân cảm thấy lo lắng nên đã đi cùng.
Do đó, những người lính canh và người phụ trách các quá trình khác trở nên rất căng thẳng.
Thực sự xin lỗi, những người tôi không quen… Vì đã khiến mọi người vướng vào chuyện này.
“V-V-V-V-Vậy cậu có thể vui lòng chạm vào viên pha lê này đưowcn không.”
Anh chàng này quá lo lắng, tôi không có tư cách để nói vậy.
"Được thôi."
Tôi ngoan ngoãn làm theo và chạm vào viên pha lê. Khi tôi làm vậy, một ánh sáng xanh dương toả ra từ viên pha lê. Khi người gác cổng trước mặt tôi thấy vậy, anh ta nhìn tôi rồi lại nhìn viên pha lê.
"C-Cậu có thể theo tôi vào trong một chút không?"
Chuyện gì đã xảy ra à? Nếu tôi nhớ không nhầm thì, màu xanh có nghĩa là vô tội, nhưng…
"Có vấn đề gì không?"
“Ánh sáng màu xanh dương. Mọi thứ chắc chắn sẽ ổn, phải không?"
“T-T-Thật vậy, ánh sáng màu xanh dương! Nhưng mà! Có một phần thưởng cần phải được trao tặng! Có ghi chép về việc đ-đ-đ-đánh bại một tên cướp khét tiếng. Vậy nên chúng ta phải xác nhận và trao thưởng!"
Khi phu và Sebasu nghe vậy, họ bình tĩnh lại, nhưng họ không dẫn tôi đi nữa và làm toàn bộ thủ tục trong tầm mắt của phu nhân và Sebasu.
“V-Vậy thì để tôi hỏi cậu, chàng trai trẻ. Cậu có tình cờ hạ tên cướp nào trong năm nay không?"
"Có đấy."
“Viên pha lê ghi rằng cậu đã đánh bại Melzen of the Red Spear. Nó có đúng không?"
Melzen? Ai thế?
"Tôi không biết ... người đó."
"Hắn mang một cây giáo đỏ và mặc một bộ giáp đỏ. Cậu không nhớ rõ à?"
Khi anh ta mô ta về người đàn ông, một hình ảnh chợt thoáng qua trong tâm trí tôi.
Anh ta đề cập đến mới nhớ, thực sự có một người như vậy. Cây thương của hắn thực sự tốt, vì vậy tôi cất nó ngay vào Item Box của mình.
“Giờ tôi nhớ ra rồi. Tôi đã cất cây giáo của hắn vào trong Item Box của mình... Nó có thể làm bằng chứng không?"
"Cho tôi xem thử."
Tôi rút ngọn giáo ra.
Khi người phụ trách thấy vậy, anh ta kiểm tra toàn bộ cây giáo và dùng thử nó. Khi tôi cảm thấy sự hiện diện của dòng ma lực chảy qua ngọn giáo, ngọn lửa đỏ đột nhiên phun ra từ mũi giáo.
Gì vậy!? Ngọn giáo đó có thể làm trò đó à!?
Không còn ý tưởng gì nữa. Tôi sẽ thử nó vào lần sau.
"Không nghi ngờ gì nữa. Đây là một cây giáo đỏ và là một vũ khí ma pháp, nó chắc chắn là vũ khí của Melzen. Tôi sẽ chuẩn bị phần thưởng cho cậu ngay."
Khi anh ta ra lệnh cho binh lính, họ vội vã di chuyển ra ngoài.
Khi nhìn họ rời đi, anh ta nói với tôi.
“Tôi phải nói… Thực sự rất tuyệt khi cậu có thể đánh bại Melzen. Hắn đã xổng khỏi tay rất nhiều mạo hiểm giả và kị sĩ, và hắn chắc chắn cũng khá đấy. Nếu không phiền, cậu có thể cho tôi biết đã đánh bại hắn như thế nào không?"
“Tôi đã bị bọn cướp tấn công… Sau khi hạ chúng, chúng nói với tôi trước khi chết… rằng chúng đã bị phản bội… Vì vậy, tôi đã tìm kiếm trong khu vực… và tìm thấy Melzen và người của hắn đang uống rượu trong… một hang động.”
"Đó là lúc cậu đã tấn công?"
"À không. Tôi là một người thuần hóa quái vật… Tôi đã kêu slime độc của mình… bò vào trong thùng rượu. ”
“Ahh, tôi hiểu rồi, ra là như vậy… Cảm ơn vì đã đánh bại hắn."
Sau đó, những người lính mang tiền thưởng đến, tôi cất nó và giấy tờ tùy thân vào Item Box của mình.
Lính bảo vệ của nhà Jamil được lệnh phải đi đến phòng trọ, vì vậy họ không còn ở cùng chúng tôi vào lúc xong xuôi.
Chúng tôi cũng đã quyết định rằng sẽ đi bộ đến nhà trọ, vì vậy tiểu thư sẽ có cơ hội ngắm cảnh.
Tiện thể thì, phần thưởng cho Melzen là 700 đồng tiền vàng nhỏ.
Đột nhiên tôi trở nên giàu có. Tuy nhiên, tôi không thể nghĩ ra cách để sử dụng chúng. Dù sao thì tôi cũng nên đi theo những người khác và cảm ơn họ.
"Cảm ơn mọi người."
“Không sao đâu~ Cậu không nhất thiết phải dè dặt với chúng tôi đâu mà."
“Vẫn… thật là ấn tượng khi cậu thực sự đã đánh bại Melzen đó.”
“Thay vào đó thì chúng ta có thể đi xem thị trấn được không!?”
"Bình tĩnh nào, Elia."
"Nhưng đây là lần đầu tiên con đi bộ trong một thị trấn lớn như thế này!"
"Thật ư?"
"Đúng thế. Như tớ đã nói hôm qua, thì đây là lần đầu tiên tớ đi chơi. Không có nơi nào giống như thị trấn này ở nơi mà tớ đến từ, và ngoài ra thì, đây là thị trấn buôn bán lớn nhất trong Lãnh thổ nhà Jamil. Cậu sẽ không tìm thấy nhiều thị trấn có nhiều người hơn như thế này đâu!"
"Hiểu rồi."
Thực sự có rất nhiều người, nhưng nó vẫn còn tương đối trống trải với một người đã từng đến Tokyo như tôi. Rốt cuộc, khi so sánh với những chuyến tàu chật cứng của Tokyo, Thị trấn Keraban vẫn còn trống trải chán.
Huh, nghĩ lại xem, không phải đây là lần đầu tiên tôi đến thăm một thị trấn ở thế giới khác hay sao? Nó không thú vị như tôi nghĩ.
Những tòa nhà cổ kính cũng hiếm thấy đấy, nhưng chúng thực sự không phải thứ gì to tát để làm ồn ào. Không có thú nhân hay là Elf nào cả… Đợi chút nào, Tiểu thư! Cô phấn khích quá đấy!
Đám đông người qua lại cũng không hẳn là đông, nhưng cô tiểu thư nhỏ đang trở nên quá nổi bật. Rõ như ban ngày rằng đây là lần đầu tiên cô đến thị trấn.
Nó có vẻ nguy hiểm, vì vậy tôi đã bắt kịp cô ấy.
"Ojousama, bên này."
“C-Cảm ơn. Có nhiều người thật đấy. Tớ cảm thấy rất dễ va vào ai đó."
Cô tiểu thư này sẽ dừng lại ở một nơi kỳ lạ ngay khi có gì đó thu hút lấy ánh mắt của cô ấy. Hành vi dễ thấy đó của cô về cơ bản đang thông báo rằng cô không biết gì về thế giới bên ngoài. Nhờ thế nên, vài thành phần phiền phức đã mon men tới.
Một cô gái đang đi bộ dọc theo con đường chắc chắn sẽ va phải tiểu thư, vì vậy tôi đã kéo tay cô ấy ra để tránh va chạm.
"Nguy hiểm."
"Úi… Chậc…” [Cô gái]
Sau khi kéo tiểu thư đi, tôi thấy cô gái đó tặc lưỡi khi rút lui. Vậy nên, cô ta thực sự là một kẻ móc túi.
“Ôi, cảm ơn cậu. Cái gì vậy."
Lần này là một người đàn ông đi từ ngõ. Tôi lại kéo tiểu thư ra khỏi đường đi của ông ta để tránh va chạm.
"Rất nguy hiểm nếu nhảy ra như vậy đấy."
"Huh!?"
"Uoh!?"
Vì tôi đã kéo tiểu thư ra nên, người đàn ông đã căn hụt thời gian và ngã nhào xuống đất.
"Có những người đi ra từ trong hẻm... cẩn thận."
“C-Cảm ơn…”
Sau khi nói chuyện với tiểu thư, tôi đến gần người đàn ông.
"Ổn chứ? Ông không bị thương, nhỉ?"
“Thằng ranh con này--!?"
Hắn cố gắng nắm lấy gáy tôi bằng tay trái, nhưng tôi dùng tay phải hất nhẹ tay hắn lên và bắt lấy nó. Đồng thời, tôi đặt tay trái sau khuỷu tay hắn. Như thế này, tôi vặn cánh tay của hắn và phá vỡ tư thế mà không để cho hắn để ý.
Gã đàn ông định nói gì đó, nhưng khi nhận ra mình bị đã ngã, hắn dừng lại.
Tuy nhiên, tôi đã ngăn hắn lại trước khi có thể ngã hẳn xuống, sau đó tôi nhìn thẳng vào mắt hắn và nói.
"Ông không bị thương chứ?"
"À ừ... Xin lỗi vì chuyện đó. Cảm ơn vì đã giúp tôi một tay… ”
"Phải cẩn thận chứ."
Đáng buồn thật sự, đừng xúc phạm một đứa trẻ chỉ vì bạn đã thất bại… Tuy nhiên, sâu bên trong tôi lại là một ông chú.
Gần đây, tôi đã quên mất mình là một đứa trẻ hay một ông chú.
“Ryouma-san! Qua bên đó đi."
Cô vẫn định đi ngắm cảnh!? Và bọn lưu manh định bám theo chúng tôi đến bao giờ đây!!?
Sau đó tôi đã cố gắng, bảo vệ cô tiểu thư nhỏ khỏi đám móc túi, tống tiền và lũ bắt cóc.
Vì một lý do nào đó, nhà Jamil dường như đã phó mặc mọi thứ cho tôi.
Tuy nhiên, gạt chuyện đó sang một bên, thị trấn này có thực sự ổn không? Không phải trật tự công cộng của nó quá loạn hay sao?