Kamigoroshi no Eiyuu to Nanatsu no Seiyaku

chương 57: thần linh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây là, một nơi hoàn toàn trống rỗng.

Nhìn ở đằng xa, quanh 360 độ, cả trên và dưới, chỉ có một màu trắng. Không một màu sắc nào khác tồn tại ở đây và đây chính là lý do 'cô ấy' sống ở nơi này.

Cầu nguyện với bức tượng Nữ thần, lời cầu nguyện sẽ đến với cô ấy, và sau khi nhận được sự cho phép của cô ấy, người đó mới có thể đến nơi này.

Một nơi yên tĩnh và thuần khiết.

Một nơi linh thiêng chỉ có một số ít người được chọn mới được phép bước vào.

Đây chính là một nơi như vậy.

"Cậu cuối cùng cũng đến rồi nhỉ?"

Trong lúc ở nơi này, mặc dù đúng ra cô ấy không có hiện thân, nói đúng hơn là được tạo ra từ ánh sáng, hay tôi phải nói rằng nó trông như sự biến dạng vậy…...mặc dù đáng lẽ cô ấy không có một cơ thể vật lý, nhưng hiện tại, vì sao đó, cô ấy đang hiện thân ngồi trên ngai vàng trước mặt tôi.

Trong cái thế giới màu trắng này, cô ấy có mái tóc màu bạc, thanh lịch trong bộ váy trắng thêu màu bạc, làn da trắng tinh lộ ra từ bộ váy có thể quyến rũ bất cứ ai. Ngay cả ngai vàng cũng được làm từ bạc, tấm đệm ngồi cũng được làm từ chất liệu màu trắng. Mặc dù mọi thứ đều liên quan đến màu trắng, chỉ duy nhất đôi mắt màu vàng kim của cô ấy là nổi bật.

Đôi mắt lặng lẽ gần như lạnh lùng kia đang nhìn chằm chằm vào tôi và môi cô ấy vẫn một đường thẳng tắp.

Rõ ràng là cô ấy đang khó chịu.

Làm cho vẻ mỉm cười từ bức tượng màu bạc chẳng khác gì một biểu cảm hiếm hoi của cô ấy hết. Nhưng kể cả như thế thì trông cô ấy vẫn xinh đẹp, đúng là Nữ thần có khác nhỉ?

Nữ thần Astraera. Người tạo ra nhân loại và là Nữ thần ánh sáng.

Người đã triệu hồi chúng tôi đến thế giới này và đã yêu cầu chúng tôi tiêu diệt Ma thần.

Cô ấy trông như một Nữ hoàng, ngồi trên ngai vàng bắt chéo chân và nhìn xuống chỗ tôi.

"Thưa Astraera-sama, người vẫn khoẻ mạnh——"

"Không cần tâng bốc sáo rỗng như vậy. Ngẩng đầu lên đi."

Sàn nhà——mà, mọi thứ đều một màu trắng nên tôi thật sự không thấy được sàn nhà, tôi đã chào cô ấy bằng cách quỳ gối theo phong tục và cô ấy ngay lập tức ngắt lời tôi. Biết là cô ấy đang trong tâm trạng không tốt, nhưng hiện giờ mặt cô ấy trông rất tức giận.

Có lẽ do tôi đã không đến gặp cô ấy một lần nào trong suốt một năm qua.

Lúc tôi ngẩng đầu lên trong khi cố gắng lựa lời để xin lỗi cô ấy, cô ấy vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng đó. Vì cô ấy có những nét vô cùng sắc sảo, nên cô ấy trông rất đáng sợ. Nếu phải so sánh thì gần đáng sợ như lúc Utano-san nổi giận vậy.

"Lâu lắm rồi cậu mới đến nhỉ?"

Nhưng ở những lời nói tiếp theo của cô ấy, tôi nhận thấy sự ấm áp rằng 'cảm ơn vì những rắc rối' hoặc đại loại như vậy.

Cô ấy ngừng bắt chéo chân, vì tôi nghe thấy tiếng sột soạt từ trang phục của cô ấy. Rồi tôi cảm thấy một bầu không khí dịu dàng hơn tràn vào bên trong khoảng không gian yên tĩnh này.

"Trong một năm qua, cậu thế nào rồi?"

"......Vẫn như bình thường ạ."

"Vậy sao."

Tôi đáp lại như thế, có vẻ cô ấy hiểu ý tôi vì cách nói của cô ấy rất dịu dàng. Khi tôi đứng lên và đối mặt trực tiếp với cô ấy, tôi mới thấy ánh mắt nheo lại một cách dịu dàng của cô ấy.

Vậy là cô ấy chỉ đang bịp bợm thôi à…...làm tôi đau tim lắm nha.

Tôi nhẹ nhõm hơn khi thấy áp lực từ cô ấy đã giảm đi. Có vẻ trong một năm nay, cô ấy đã trông giống con người hơn.

Trong lúc nghĩ rằng không biết nên vui hay nên buồn, tôi vô tình thở dài mà không nhận ra.

"Thô lỗ quá nha, việc đầu tiên cậu làm sau khi không gặp lại ta lâu như vậy là thở dài à?"

"Vì tôi thấy người đã trông giống con người hơn ấy mà."

"Thật sao? Mà ta chẳng hiểu gì hết."

Nói chuyện cũng hay đấy.

Tôi lại thở dài khi nghĩ rằng cô ấy đã nghiêm trọng như thế nào. Lúc đó, khuôn mặt xinh đẹp gần như lạnh lùng của cô ấy nở nụ cười.

Vẻ mặt đó của cô ấy, rất giống với Eru. Mà vậy thì cũng rõ thôi. Dù sao thì Eru được sinh ra bằng cách chia ra từ một phần ma lực của Astraera mà. Eru giống với Astraera về nhiều mặt thì cũng bình thường thôi.

Mặc dù ngoại hình thì giống nhau, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác. Họ giống như, nếu phải nói thì giống như hai mẹ con vậy.

Asrraera, Eru và Ermenhilde. Nếu phải nói về mối quan hệ của họ thì đó là cách tốt nhất để diễn tả.

"Việc cậu ở đây có nghĩa là, cho phép ta được đoán nhé, cậu đã sẵn sàng để tiếp tục tiến về phía trước rồi đúng không?"

"Người cứ tự nhiên. Nhưng đây chỉ là vì thế giới lại gặp nguy hiểm mà thôi."

"Vậy sao. Vậy cậu sẽ cứu thế giới thêm một lần nữa chứ?"

"Nếu, thế giới thực sự gặp nguy hiểm với nguy cơ diệt vong."

Sau một đoạn ngừng ngắn.

"Miễn đối thủ của tôi không phải là một vị Thần nào khác."

"Vậy sao."

Khi tôi nhún vai nói như thế, cô ấy chỉ đáp lại và thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ cô ấy thật sự nghĩ rằng tôi sẽ từ chối.

Cô ấy thật sự vẫn còn rất nhiều điều để học đấy.

Tôi sẽ, cho dù cô ấy có định nói gì tiếp theo, cho dù cô ấy có mong muốn ở tôi điều gì đi nữa…...nếu là để cứu thế giới khỏi nguy hiểm, tôi sẽ không từ chối. Chỉ điều đó, là tôi có thể tự hào nói như thế.

"Vậy?"

Nhưng tôi sẽ không đối mặt với vị Thần nào khác nữa.

Kể cả với vị Nữ thần này cũng vậy. Mặc dù cô ấy từng nói rằng cô ấy ghét chiến đấu nhưng sau khi đối mặt với Ma thần, tôi biết rất rõ. Vị Nữ thần này có sức mạnh ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Tôi nghĩ rằng dù tôi có nghiêm túc chiến đấu cũng không thể dễ dàng tiêu diệt được cô ấy.

——Để giết thần, một sự hy sinh là cần thiết. Làm một điều như vậy cần phải hy sinh rất nhiều người thương yêu.

"Renji, cậu có nhận thấy sự bất thường đang lan rộng ra thế giới vào lúc này không?"

"Hậu duệ Ma thần xuất hiện ở Imnesia và quái vật bắt đầu hành động tích cực hơn, phải không ạ?"

"Chính xác. Điều quan trọng hơn chính là điều cậu nói đầu tiên——thật ra là lũ hậu duệ đó vẫn đang được sinh ra."

Fumu.

Đúng như tôi nghĩ, đó không phải là biến cố ngẫu nhiên, mà thực sự là do Hậu duệ Ma thần. Tôi đã khá chắc về điều này rồi, nhưng khi được nói thì tôi mới xác nhận đây là thật.

Tôi nhớ lại con Orc và Orge đen đã tấn công Thành phố ma thuật.

Quái xương mà tôi đã đấu trong khu rừng——Không biết có phải con đó không.

Có một điểm chung giữa con Orc và Orge đen này. Đó là chúng quá yếu để là Hậu duệ Ma thần. Cho dù Ermenhilde có sức mạnh đặc thù để giết thần mạnh đến thế nào đi nữa, lũ hậu duệ cũng không yếu đến mức để một mình tôi có thể hạ gục được chúng. Ngược lại, con Xương kia đủ mạnh để cả tôi cùng với Mururu hợp sức lại cũng không thể hạ được nó.

Hai con kia là mới sinh, nhưng con sau đó đã ra đời từ rất lâu rồi. Đó là kết luận nghe hợp lý nhất có thể. Trong cuộc hành trình chinh phục Ma thần, chúng tôi đã thất bại trong việc giết con Xương. Con Orc và Orge thì mới sinh và chưa đủ trưởng thành. Đó là lý do cho việc chúng thiếu kinh nghiệm và——sức mạnh.

Xét thêm việc chúng tôi đã không đến gần khu rừng vào thời điểm trước đây, tất cả đều hợp lý.

"Một, câu hỏi ạ."

"Cậu hỏi đi."

"Tôi chắc chắn là đã giết Ma thần Nayfell rồi, bằng chính đôi tay này."

"Ừm, cậu đã làm vậy."

"Vậy tại sao lại có hậu duệ mới được sinh ra chứ? Không phải người tạo ra chúng chính là tên Ma thần đó sao?"

"Đó là do xác của Nayfell vẫn còn tồn tại."

"................"

Những lời đó, làm tôi thấy ngột ngạt. Cứ như con tim tôi bị nắm lấy, bị bóp chặt và đau đớn ở bên trong vậy.

".........xác ư?"

"Đúng vậy. Cậu đã nhận thứ gì đó từ Zwenelia rồi đúng không?"

Cô ấy nói như thế, tôi mới nhớ lại——trái tim của Ma thần. Đẹp như một viên pha lê, nhưng vẻ ngoài cứng cáp hơn rất nhiều——mảnh vỡ trái tim xấu xa, ghê tởm, đáng ghét của hắn.

Đó là thứ mà Tinh linh Vương Zwenelia đã gửi cho chúng tôi thông qua Mururu.

"Mảnh tim của hắn sao?"

"Đối với cậu thì nó trông giống với trái tim của hắn sao?"

Những lời của cô ấy ngụ ý cứ như chúng tôi đã nhận thức sai về nó.

Không, không phải là không thể. Sự hiểu biết của chúng tôi về Thần linh không có gì ngoài những điều mà chúng tôi đã giả thuyết. Có lẽ nhận thức của chúng tôi đã thiếu sót. Và vì thế mà chúng tôi cứ chấp nhận điều này mà không nghi ngờ gì cả.

Game, phim, manga và tiểu thuyết. Rất nhiều thứ tồn tại trong thế giới của chúng tôi. Những thứ nói trên có rất nhiều 'thông tin' đa dạng về sinh vật của thế giới khác, như quái vật, Thần linh, thú nhân, á nhân và tiên nữ. Và những thông tin đó cũng có thể áp dụng vào thế giới này.

Như các loài quái vật và dã thú trong rừng thì sợ lửa, quát vật hệ nước thì yếu với điện. Nước khắc lửa, điện khắc nước, đất khắc điện và gió khắc đất. Kiến thức và khái niệm cơ bản về các nguyên tố đã trở thành vũ khí của chúng tôi ở thế giới này.

Vì đây không phải là game nên có một vài vấn đề khác nhau nhưng——chúng tôi đã rất tự tin với kiến thức mà mình nắm giữ.

Đó là lý do mà ngay cả khi đối mặt với Ma thần…...để phá vỡ [trái tim] nằm ngay giữa cơ thể vì đó là điểm yếu duy nhất của hắn, tôi đã phá hủy toàn bộ cơ thể của hắn đến khi không còn lại thứ gì. Tôi đã nghĩ làm như thế là đủ rồi nhưng…...có vẻ như [trái tim] đó mới là cơ thể thực sự.

"Người giải thích được không?"

"Vì cậu đã phá hủy cơ thể chính của hắn, nên những mảnh vỡ của hắn đã biến thành những hậu duệ."

Khoảnh khắc tôi nghe như thế, vai tôi cảm giác vô cùng nặng nề. Đầu tôi đau như búa bổ và tôi phải lấy ngón tay xoa thái dương.

Vậy có nghĩa, tôi chính là nguyên nhân gây ra chuyện này sao?

"Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ đó."

"Hm?"

"Thấy nhẹ nhõm hơn một chút chưa?"

"......cảm ơn cô vì những lời quan tâm nhé."

"Oh, cách nói chuyện của cậu bình thường trở lại rồi."

"Cảm ơn người rất nhiều ạ."

Khi tôi dùng lại cách nói cũ thì cô ấy cười.

Mặc dù thế giới đang gặp nguy hiểm nhưng cô ấy vẫn rất bình tĩnh.

Thấy như thế, tôi lại thở dài.

"Vậy, tôi phải đi đó đi đây để tiêu diệt lũ hậu duệ sao?"

"Được thế thì tốt quá, nhưng ta nghĩ cậu sẽ không kịp đâu."

"Ý người là sao?"

Tôi thấy có điềm báo khi cô ấy nói như thế.

Nếu những hậu duệ mới sinh chính là mối đe dọa cho thế giới, tại sao cô ấy lại nói rằng tôi sẽ không làm kịp? Chính xác hơn là tôi sẽ không kịp [cái gì] kia chứ?

Tôi yên lặng đợi cô ấy trả lời.

"Mối nguy hiểm cho thế giới chính là những tên Quỷ tộc đang cố hồi sinh Nayfell."

"Hồi sinh……"

Lặp lại những lời cô ấy nói như con vẹt, tôi cố gắng lục lại ký ức để nhớ xem tôi có từng nghe điều gì tương tự trước đây không.

Rồi tôi nhanh chóng nhớ ra. Trước đây khi tôi đối mặt với tên quỷ tộc ở thành phố ma thuật, đây chính là những gì mà hắn nói. Rằng Ma vương Shelfa từ chối việc hồi sinh Ma thần.

Nghĩ như thế, có vẻ một phần Quỷ tộc, dù có là đa số hay thiểu số đi chăng nữa thì chúng đang ủng hộ điều này và Ma vương thì không.

Tôi không tưởng tượng được tên cuồng chiến đó đang nghĩ gì nhưng tôi cũng chẳng cần phải nghĩ tới. Có nghĩ thì cũng không biết được cho đến khi phải trực tiếp hỏi.

"Mà kết quả sẽ là——Renji, chắc cậu phải biết rõ vì cậu đã từng ước một điều tương tự rồi."

".........ahh."

Khi tôi ước hồi sinh Eru, kết quả là Ermenhilde đã ra đời…...có vẻ Nayfell cũng sẽ được hồi sinh thành một thực thể hoàn toàn khác.

Đó chính là ý mà Astraera muốn nói.

Giờ thì vị Thần với [thực thể hoàn toàn khác] này sẽ là kẻ như thế nào——đây không phải là vấn đề quan trọng sao?

"Ngay cả ta cũng không biết hắn sẽ thành loại thực thể nào."

"Ý người là sao?"

"Đó là, liệu nó có còn giữ được ý chí của Nayfell——ý chí của một trong ba trụ cột của thế giới này hoặc nó sẽ không khác gì hiện thân của sự hủy diệt……hoặc nó cũng chỉ là một vật chứa đơn thuần."

"Người không biết sao."

"Đã có vô số lần những vị Thần hồi sinh lại thứ mà họ đã tạo ra, ví dụ như con người và á nhân, nhưng đối với sự tồn tại không phải là hậu duệ mà lại đi hồi sinh một vị Thần, thì đây chính là trường hợp đầu tiên."

Tôi nghĩ có vẻ là vậy.

Mặc dù Eru được sinh ra từ ma lực của Nữ thần, nhưng mà ngay cả Nữ thần cũng không thể hồi sinh cô ấy một cách chính xác.

Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu những tên Quỷ tộc cố gắng hồi sinh Ma thần đây, tôi không thể tưởng tượng ra được.

Mặc dù thế giới đang gặp nguy hiểm, nhưng tôi lại thấy chút deja vu——có lẽ vì tôi đã từng làm việc tương tự.

Tôi phải đi gặp Ermenhilde, tôi chắc rằng Nayfell——cũng sẽ trở thành một thứ hoàn toàn khác. Một điều đáng buồn và đau đớn…...và nhiều người nữa sẽ lại phải hy sinh.

Tên Ma thần đó, có bao nhiêu sự căm ghét thì cũng không đủ cho hắn. Nếu nó được hồi sinh thành như hắn trước đây…...tôi sẽ phải, dùng toàn bộ sức mạnh của mình thêm một lần nữa. Cho dù biết rằng phải có bao nhiêu hy sinh cần thiết để làm điều đó.

Hắn ta nói rằng hắn thấy nhàm chán.

Giống như Astraera muốn được quan sát con người sinh sống ở thế giới này, giống như Zwenelia muốn được yên giấc ngủ trong hoà bình và yên tĩnh…...thì con quái vật đó, lại mong muốn có xung đột và mâu thuẫn.

Dù ý chí của hắn vẫn còn tồn tại, hoặc cho dù đó chỉ là sức mạnh của hắn, hoặc có lẽ hắn sẽ trở thành một vật chứa. Nhưng——tôi sẽ không bỏ qua một vị Thần mong muốn có xung đột đâu.

Phần 2

"Người có nói rằng tôi sẽ làm không kịp đúng không?"

"Số lượng mảnh vỡ khi bị đập nát từ cơ thể chính của Nayfell là quá nhiều. Ta chắc rằng trong lúc chúng hồi sinh hắn ta thì cậu sẽ không kịp tiêu diệt hết lũ hậu duệ được đâu."

Số lượng nhiều đến vậy sao?

Tôi định hỏi là có bao nhiêu, nhưng rồi cuối cùng lại không hỏi. Tôi cảm giác như mình sẽ mất đi động lực khi nghe phải con số khủng khiếp mất.

Nếu một mình tôi không thể làm được, Souichi và những người còn lại có thể giúp đỡ……...tôi đã nghĩ như vậy nhưng, nếu Astraera đã nói như thế, thì có nghĩa là số lượng sẽ nhiều đến nỗi chúng tôi cũng không làm kịp thời gian.

"Vậy tôi phải làm gì đây? Nếu người bảo rằng tôi phải tiêu diệt Nayfell thêm một lần nữa, tôi……"

Một mình tôi, là không đủ……...về phương diện sức mạnh, và cả mạng sống nữa……...về mọi thứ.

——bảy thệ ước đặt trên Ermenhilde. Giờ tôi đã biết hết bảy thệ ước, nên tôi mới biết một mình tôi không thể chiến đấu với Ma thần được.

[Ý chí chiến đấu]

[Ý chí bảo vệ người khác]

[Lời hứa với đồng đội]

[Chiến đấu với Ma thần và hậu duệ của hắn]

[Nhận được phước lành từ Astraera]

[Cái chết của đồng đội]

……...và thệ ước thứ bảy.

Tôi không thể chiến đấu một mình được. Nếu tôi không có đồng đội——nếu tôi không có nhiều người đồng đội, tôi sẽ không thể giải phóng hết sức mạnh của mình. Và trên hết——tôi cũng cần phải hy sinh rất nhiều nữa.

Tôi không đủ mạnh, để một lần nữa giải phóng hết điều kiện.

Tôi đảm bảo, một khi cả bảy thệ ước đã được giải phóng, tôi sẽ có thể chiến đấu một đối một với Nayfell. Không, tôi sẽ thắng. Bởi vì sức mạnh của tôi và Eru…...của Ermenhilde được tạo ra là để sát thần.

Nhưng——

"Không phải thế."

Cứ như cô ấy có thể đọc được tâm trí của tôi, cô ấy mỉm cười lên tiếng.

"Ta đang có kế hoạch chuẩn bị sự thay thế cho chỗ của Nayfell sau khi sự ảnh hưởng của quái vật đã giảm đi một chút." (Ast)

"Sự thay thế cho Nayfell?"

"Thế giới vào lúc này, cũng vì sự ảnh hưởng của Nayfell nên lợi thế đang nghiêng về phía quái vật. Nên, ta đang nghĩ cách tăng ảnh hưởng của loài người (Nữ thần) và ảnh hưởng của Á nhân, Thú nhân (Tinh linh Vương) để hồi phục lại sự cân bằng của thế giới."

Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến việc như thế này đấy.

Đúng là vậy, thế giới hiện đang tràn ngập quái vật và không hề có sự ảnh hưởng nào của con người hay á nhân ở Albenelm, nơi quỷ tộc và quái vật sinh sống. Đó là do quái vật và quỷ tộc đang tiếp tục tăng ở Albenelm.

Trong khi con người thì bị giết và giảm dần do quái vật, thì bản thân quái vật đang ngày càng sinh sôi. Việc đó sẽ phá vỡ sự cân bằng. Lúc này Ma thần hiện đang không tồn tại và đây chính là thời điểm tốt nhất để cân bằng lại 3 trụ cột.

"Nhưng đám quỷ tộc đang cố gắng để hồi sinh Nayfell."

"Đúng vậy. Nếu chuyện đó xảy ra, quỷ tộc sẽ một lần nữa nhe răng với loài người và á nhân."

Tôi còn không cần phải tưởng tượng ra kết quả sẽ như thế nào. Chiến tranh sẽ xảy ra, một lần nữa.

Trẻ em và người già sẽ phải lại cầm vũ khí lên, và thay vì làm việc yên bình trên cánh đồng, thế giới sẽ một lần nữa biến thành một nơi giết hoặc bị giết.

Địa ngục đó, sẽ lại bắt đầu.

……...chỉ nghĩ như thế thôi cũng đã khiến tôi chóng mặt.

"Vào lần này, thế giới đã kiệt quệ vì đã từng phải chiến đấu chống lại Ma thần, sẽ không thể nào chịu nổi."

"Người nói thì như thế nhưng trông người bình tĩnh quá nhỉ……...hay chỉ là do tôi tưởng tượng thế?"

"Không."

Khi tôi hỏi như thế, cô ấy lắc đầu. Mái tóc bạc mềm mại đung đưa vì chuyển động của cô ấy.

"Renji, ta chỉ có một mong ước với cậu thôi."

"Vâng."

"Một Ma thần mới——Hãy dẫn dắt một Ma thần mới ghét chiến đấu lên ngai vàng của Thần linh."

Những lời cô ấy nói hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của tôi.

".........Gì cơ?"

"Cậu không nghe ta nói sao? Ta đang nhờ cậu dẫn dắt vị Ma thần mới đến lục địa Albenelm."

"Không, tôi hiểu nhưng……"

Tôi hiểu đó là cần thiết và quan trọng nhưng……

Tôi là một trong những Anh hùng đã cứu lấy nhân loại và Ma thần là kẻ thù mà nhân loại phải tiêu diệt. Hắn ta là kẻ thù không đội trời chung của tất cả sinh vật sống trên thế giới này. Vậy mà cô ấy đang nhờ tôi dàn xếp cho vị Ma thần mới này…...Chưa gì tôi đã tưởng tượng ra được phản ứng của con người về việc này rồi.

Vì tôi chưa trả lời, Astraera nghiêng đầu bối rối và nhìn tôi. Dù cô có làm hành động dễ thương như thế thì tôi cũng không thể dễ dàng gật đầu đồng ý được đâu có biết không?

"Lẽ nào cậu cần thêm giải thích sao?"

"Xin nhờ người ạ."

Giọng tôi bình tĩnh đến mức cả tôi cũng ngạc nhiên.

Nhìn tôi như thế và nhẹ cười, cô ấy lại bắt chéo đôi chân thon thả của mình. Nếu cô ấy mang thêm mắt kiếng thì sẽ rất giống với một giáo viên gợi cảm đấy, thề luôn.

Lý do tôi nghĩ như thế là vì Kudou đã từng làm hành động y hệt như Astraera rất nhiều lần trước khi nói điều gì đó. Thật đấy, Kudou và Koutarou chẳng làm được gì ngoài nhồi mấy ảnh hưởng xấu xa vào người khác.

"Thế giới này vẫn chưa hồi phục để có thể chịu đựng tiếp một cuộc chiến khác. Vì vậy, chúng ta cần phải đưa tên Ma thần không thích chiến đấu lên ngai vàng. Nếu chúng ta có thể làm được việc đó, lũ quái vật sẽ im lặng."

".........Chờ đã, sao lại là lũ quái vật?"

"Thực ra, người hỏi câu đó phải là ta mới đúng."

"Sao cơ?"

"Sao mấy người các cậu lại không nhận ra rằng lũ quái vật càng ngày càng hiếu chiến hơn sau khi Nayfell chết chứ?"

Chỉ với những lời nói đó, mọi thứ trong đầu tôi liên kết lại.

Cùng lúc đó, từ sâu trong dạ dày……….tôi thở dài một hơi rất nặng nề.

"Người giải thích được không?"

"Ta phải nói rõ mọi thứ cho cậu hiểu sao? Hay là cậu chỉ muốn ta nói ra thôi?"

"——không ạ."

Sau khi đến không gian này, lần đầu tiên…...Astraera, dù chỉ là một điệu cười nhỏ, nhưng tôi lại có thể nghe rõ tiếng cười ấy.

Trong lúc nhìn cô ấy, con tim tôi chỉ thấy nặng nề hơn.

Cơ bản mà nói, vì bây giờ một thực thể áp đảo như Ma thần đã biến mất, nên lũ quái vật bắt đầu hung hãn hơn và làm những việc mà chúng thích. Chúng ăn nếu chúng thích, cảm thấy thích thì chúng sẽ đi càn quét. Và kẻ đã kiềm chế bản năng tự nhiên của lũ quái vật chính là Ma thần Nayfell. Có nghĩa là, lý do mà lũ quái vật bây giờ đang trở nên hung hăng là vì tôi đã giết Ma thần. Không, đó là việc cần phải được thực hiện nhưng…...khi nhận ra rằng tôi chính là nguyên nhân ở phía sau, tôi thật không cười nổi.

……...cuối cùng, tên quái vật đó thực sự muốn làm gì cơ chứ?

Tôi ghét Nayfell.

Và tôi chắc rằng, hắn ta cũng căm ghét tôi tương tự như vậy.

Hắn ta muốn giết chóc và phá hủy thế giới này. Nhưng vì sự tồn tại của hắn, lũ quái vật mới được kiểm soát.

Rốt cuộc——mục đích cuối cùng của hắn là gì chứ? Giả sử tôi thua và Nayfell sống sót……...thế giới này sẽ ra sao?

"Renji, khi nào cậu sẽ quay lại đây nữa thế?"

Trong lúc tôi còn đang gãi đầu, một giọng nói bình tĩnh vang đến tôi.

Giọng nói đó bình tĩnh y như mặt hồ nước vậy, đó là giọng bình thường của Astraera. Tôi thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe thấy giọng nói y như lần đầu tôi gặp cô ấy.

Nhưng, điều mà cô ấy nói hoàn toàn khác so với lần đó, là việc cá nhân.

"......lần tới."

"Cậu sẽ không đến nữa à?"

"Không phải, tôi nghĩ là sẽ có."

"Vậy sao."

Có lẽ vì bây giờ cô ấy đã có một cơ thể vật lý, được cô ấy mỉm cười khiến tôi cảm giác rất rõ về cô ấy.

Cho dù nếu cô ấy chỉ có mỗi ánh sáng, ý tôi nói là, chỉ có biến dạng thôi, tôi vẫn sẽ lắng nghe cô ấy.

"Hẹn sớm gặp mặt."

"Ta không thích chờ đâu. Nhớ lần tới đến sớm hơn đi nhé."

"Vâng."

Trong lúc trả lời một cách mơ hồ, tôi nhẹ lắc cái đầu đang cảm thấy nặng trịch.

"Renji."

"Vâng?"

"Đây là một lễ hội hiếm có, nên ta đã mong cậu sẽ gọi ta đến thành phố chơi đó."

"...........nhưng nếu người xuất hiện ở thành phố thì đó sẽ không còn là một lễ hội náo nhiệt nữa đâu người biết không?"

Người chỉ quan tâm có thế thôi à?

Lúc tôi thở dài và dời mắt đi, tôi nhận thấy áp lực từ cô ấy tăng lên một chút.

"Mặc dù ta đã chờ rất lâu rồi đó."

".........tôi không quan tâm nhé."

Nói ra những lời nghe như phạm thượng kia, tôi thở dài một hơi rõ to.

"Mặc dù cơ thể này không cần thức ăn, nhưng ta vẫn có vị giác mà cậu biết không?"

"Tôi biết."

Trước đây tôi đã từng đưa cô ấy đến nhiều quầy hàng rồi, nên tất nhiên là tôi biết chứ.

Tôi chắc rằng việc đó đã đánh thức sự thèm ăn ở bên trong cô ấy rồi. Giờ không nói việc đó có phải là điều tốt hay không, tại sao chỉ có mỗi tôi là cô ấy nhờ vả như thế thôi vậy?

Nếu không có tôi, thì vẫn còn Souichi và Kuuki cơ mà——thực ra thì Koutarou cũng sẽ nghe lăm lắp mọi điều mà Astraera nhờ thôi. Nhiều khi là vì tôi chính là người đầu tiên đã đưa cô ấy ra khỏi không gian này, chắc vậy.

"Thịt nướng ngon lắm đó cậu biết không?"

Nói những điều kỳ lạ đối với một Nữ thần, cô ấy hờn dỗi nhìn tôi. Mặc dù yêu cầu của Thần linh là được thờ phụng, nhưng cô Nữ thần này lại thích những lễ hội hơn là những lời cầu nguyện và cúng bái.

Tôi không biết có ai lại đi muốn nhìn một vẻ đẹp vô song đứng ăn xiên thịt Orc bên một quầy hàng trên đường hay không nữa. Tôi là không muốn rồi nhé.

Nhưng cô Nữ thần này lại thật sự muốn ăn cái đó. Tôi thật không hiểu thần linh đang nghĩ gì nữa.

"Lần tới tôi đến, tôi sẽ đem cho người vài cái nhé, được không?"

"Không, Renji, ta muốn ăn một cái mới nóng hổi cơ."

".........là vậy sao?"

Có vẻ cô ấy thật sự muốn ra khỏi không gian này.

Chà, tôi hiểu cô ấy mà. Một khi bạn đã tận hưởng những thú vui đó, thì cái nơi trống rỗng này sẽ trở nên rất nhàm chán. Thiết nghĩ đây cũng là trách nhiệm của tôi vì tôi là người đã đưa cô ấy ra khỏi đây.

"Lúc trước đây lúc nào cậu cũng đưa ta ra ngoài mà."

Mặc dù cô ấy nói 'ta' đây 'ta' nọ, thì cô ấy cũng chỉ là một trong số những ý chí của Nữ thần Astraera thôi.

"Đó là do sai lầm tuổi trẻ thôi."

"Nhưng theo quan điểm của ta thì cậu vẫn còn trẻ mà?"

"Vậy sao, cảm ơn người."

"Ngoài ra, ta thấy cách nói chuyện như bình thường của cậu nó dễ nghe hơn đấy."

".........hẳn là vậy."

Sau đó, cuộc nói chuyện kết thúc.

"Vậy nơi ở của tên Ma thần tôi phải dẫn dắt ở đâu?"

"............"

Cô ấy làm một vẻ mặt trông rất ngạc nhiên.

"Cậu thật sự hỏi ta câu đó ư?"

"Gì thế, tôi hỏi gì lạ lắm sao?"

"Không. Cậu đúng là chỉ nhạy cảm với sát ý mà chẳng được việc gì cả nhỉ?"

Chờ đã, ý cô ấy đang nói tôi đần đấy à?

Tôi thấy hơi ủ rũ, mà có vẻ nó cũng hiện hết lên mặt tôi rồi vì Astraera mỉm cười dịu dàng.

"Tên hậu duệ mà mấy người các cậu gọi là con rùa. Chính là cô gái cậu tìm thấy lúc tiêu diệt tên hậu duệ đó đấy."

"Con rùa?"

Nghiêng đầu vì ngôn từ không tồn tại ở thế giới này, tôi nhanh chóng nhớ lại điều gì đó.

Con rùa. Đúng hơn là tên hậu duệ mà Koutarou đặt tên là [Genbu].[note36387]

Nó to như núi và rất chậm chạp. Nhìn từ phía trên thì nó rất giống với một con rùa…...nó từng được gọi là hậu duệ mạnh nhất sống ở Imnesia. Nghe lại cái tên cũ đó, tôi nhớ lại nơi mà chúng tôi đã giết nó. Có nghĩa là……

".........Vậy là Solnea sao?"

Khi tôi nói ra cái tên đó, nụ cười của Nữ thần sắc sảo hơn.

Truyện Chữ Hay