Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cởi được bộ giáp nặng nề và cồng kềnh này ra.
Toudou ở cạnh tôi có vẻ cũng vậy, vì cậu ta cũng vừa thở dài một cách rất mệt mỏi. Cô trưởng hầu tóc nâu----Angela-san mỉm cười nhìn cậu ta trong khi giúp cậu ta cởi bỏ bộ giáp.
Mặc chiếc váy một mảnh màu đen cùng với tạp dề, mái tóc bán dài buộc gọn sau đầu và một chiếc băng đô mang tính biểu tượng, đó là vẻ ngoài của một hầu gái hoàn hảo. Ngay cả bầu không khí nghiêm ngặt của cô ấy cũng không thay đổi khiến cho những người khác tập trung vào nhiệm vụ của mình…...nhưng hôm nay, hay đúng hơn là vào lúc này, cô Hầu gái trưởng này, nổi tiếng là người luôn nghiêm khắc và khắc nghiệt, lại tỏ vẻ dịu dàng khi đối mặt với Toudou. Ít nhất, so với lần tôi ở trong lâu đài cách đây một năm, bầu không khí của cô ấy hoàn toàn khác. Cô ấy trông cứ như một người đang phải đối phó với đứa em trai phiền phức hay là một đứa nhóc vậy, gần vậy nhưng cũng có một khoảng cách nhất định.
Tôi hoàn toàn không có tưởng tượng ra điều này nha. Tôi khá tự tin về khả năng nhận xét phụ nữ của mình đấy, dù cách nhận xét lại theo cách của tôi.
“Nè, Toudou.” (Renji)
“Hm, gì thế?”
“Cậu hay đến lâu đài nhiều lắm hay gì à?”
Khi tôi hỏi, cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu tại sao tôi lại hỏi như thế.
“Không, không hẳn, mà sao thế?” (Toudou)
“Không, trông cậu khá gần gũi với Angela-san nên tôi tưởng……”
“haa………”
“Chắc là ngài tưởng tượng thôi.” (Angela)
[Sao thế, có chuyện gì à?]
Có vẻ cậu ta thật sự không hiểu tôi đang ám chỉ cái gì rồi, vì cậu ta vừa nghiêng đầu bối rối. Cả Angela-san nữa, trả lời mà không để lộ bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt.
Gì đây? Tôi nên nói sao nhỉ, tôi thấy như có một bức tường ngăn ở giữa vậy. Có thể chỉ là sự tưởng tượng của tôi thôi nhưng tôi khá là nhạy cảm với những thay đổi như vậy đấy bạn biết không?.........Rõ là có sự khác biệt ở cái cách cô ấy hành động giữa tôi với cậu ta.
“fuun…”
“......Có chuyện gì thế, cậu làm tôi thấy bối rối rồi đó.” (Toudou)
“Đừng để tâm.”
[Mặt ngài dị quá đấy, Renji.]
Thôi đi được không cộng sự? Tôi sinh ra đã có cái mặt quái dị này rồi được chưa? Thấy hơi buồn trong lòng, tôi đáp lại như thế.
Không như Ermenhilde và Toudou, Angela-san đã nhận ra gì đó…...nhưng cô ấy nhanh chóng quay lại giúp Toudou cởi bỏ bộ giáp. Cô ấy đúng là một hầu gái kiểu mẫu mà, tôi không thể tìm ra sơ hở để ghẹo cô ấy luôn. Mà, có lẽ tôi sẽ ăn thuyết giáo nếu đi quá xa nên là tôi không biết mình có thể đi được bao xa nữa. Sau khi đặt ngay ngắn bộ giáp đã được cởi bỏ lên bàn, trong lúc tôi đang nghĩ xem nên ghẹo Toudou như thế nào thì Angela-san liếc qua phía tôi. Ở đó, trước ánh mắt lạnh lẽo y như của Utano-san, tôi thấy hơi ngại một chút.
“Gì thế?” (Renji)
“Có vẻ thói quen thích chọc ghẹo của ngài đã không còn rồi.” (Angela)
“Tôi thực ra vẫn rất cẩn trọng ngay cả những lúc như thế này đấy cô biết không?”
“......haah.”
Tiếng thở dài đó là cô ấy dành cho tôi hay Toudou vậy? Hoặc có lẽ cũng là dành cho cô ấy.
Cái vẻ ngu đần của Toudou đúng là một vấn đề nhưng việc Angela-san không để lộ ra vẻ xấu hổ cũng là một vấn đề nốt. Hẳn là cô ấy thấy không hay khi để lộ ra một phần tính cách của mình.
Hầu gái là những người phải loại bỏ hết những ham muốn cá nhân chỉ để phục vụ cho chủ nhân của mình. Chắc cô ấy nghĩ rằng để lộ ra một phần tính cách của mình chính là một điều sai lầm. Cô ấy trông khá giống với Utano-san lúc trước đây nên tôi thấy chút hoài niệm. Mà, cô ấy vẫn không phải là kiểu người dễ dàng bộc lộ cảm xúc đến vậy.
Liếc xéo về phía hai người đang ‘tình tứ’ trong lúc cởi bỏ giáp, tôi nhẹ nhàng vuốt bộ giáp tôi đặt trên bàn. Một bộ giáp hoàn toàn làm từ mithril. Không biết phải mất bao nhiêu đồng bạc để mua hết mấy cái này nhỉ.[note30481]
[Ngài đang làm gì đó?]
“Không, chỉ là, cô biết đấy.”
[Nói thế thì tôi có hiểu được gì đâu.]
Bình thường tôi không có đối xử dịu dàng với Ermenhilde như bộ giáp này, thường thì tôi chỉ dùng ngón tay búng cô ấy lên hoặc là gõ cô ấy qua cái túi áo thôi. Nên giọng cô ấy có vẻ hơi bực bội. Phản ứng của cô ấy thật thú vị nên tôi chọc ghẹo tiếp chỉ để nhận một lời đáp hờn dỗi hơn. Một kẻ thích tận hưởng giọng tức tối của cô ấy như tôi đúng là xấu tính mà.
“Đối với tôi, Yamada-san và Eru-san trông mới thân thiết hơn ấy đúng không?” (Toudou)
[......Thật sao?]
“Ờm, ừ.” (Renji)
Cậu ta đang cười toét ra vì nghĩ rằng cậu ta đang chọc ghẹo tôi để trả đũa, mà cũng đúng thật. Những việc như thế chẳng khiến tôi thấy bối rối đâu.
Ermenhilde trả lời một cách tức tối nhưng giọng điệu của cô ấy chuyển tốt hơn sau khi nghe như thế. Cô ấy dễ hiểu quá đi. Nên lúc tôi dứt khoát đồng ý, tâm trạng không tốt của cô ấy liền biến mất hết.
“Thật đấy, hai người hợp nhau lắm đó.”
“Không biết cô ấy đã học của ai mà dạo gần đây cô ấy hay thuyết giáo tôi lắm.” (Renji)
[Đó là do ngài lúc nào cũng vô kỷ luật hết.]
Khi Toudou nói thế, Ermenhilde to giọng đáp lại cứ như tôi đã nói sai cái gì ấy. Nhưng giọng điệu của cô ấy trông vẫn vui hơn bình thường. Tôi cá là tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn rồi.
Chắc có lẽ cũng do tôi dạo gần đây không để tâm đến cô ấy nhiều lắm. Hoặc có lẽ do tôi dùng thanh kiếm mithril kia thay cho cô ấy mấy ngày trước.
“Vậy, gần đây cô thế nào rồi, Angela-san?”
“Gần đây?”
“Tôi đang nói về cậu đấy, Toudou.” (Renji)
Khi tôi vừa nói thế vừa cười, Toudou chỉ biết nghiêng đầu bối rối và ở đằng sau cậu ta, Angela-san đang nheo mắt lại mà không để cho Toudou biết.
Giờ ngay cả ánh mắt lạnh lẽo của cô ấy cũng chỉ như một cách để cô ấy che đi sự xấu hổ thôi.
“Ngài tự đi mà tưởng tượng, Renji-sama.” (Angela)
Cô ấy tiếp tục công việc cởi bỏ bộ giáp của Toudou một cách khéo léo dù vẫn đang nghe chúng tôi trò chuyện. Đúng là Hầu gái trưởng có khác, chắc vậy. Có lẽ nhận ra ý định của tôi, cô ấy không để bất cứ cảm xúc nào tuôn ra thành lời luôn chứ nói chi đến biểu cảm trên mặt.
Đúng như tôi nghĩ, tôi chắc chắn có thể thấy một bức tường khác biệt giữa tôi và Toudou.
Tôi không thấy buồn vì thế, thực ra như thế tôi còn thấy vui cơ.
[Ngài lại làm vẻ mặt thích trêu ghẹo nữa rồi kìa, Renji.]
“‘Lại nữa’ là sao chứ?”
Tôi nhớ là mình có làm cái vẻ mặt đó trước đây đâu.
Còn Toudou thì vẫn làm cái vẻ mặt bối rối như thường lệ vì không hiểu chuyện gì cả…...Cái thằng này đúng là đần thối!
Cậu ta không nhận ra là ngay cả tôi còn chẳng có cô hầu gái nào giúp đỡ vì họ đang bận rộn cho việc chuẩn bị cho giải đấu à?
“Mà thôi, cậu định làm gì với vụ cá cược thế?” (Toudou)
“Cá cược?” (Renji)
“Không phải chúng ta đã cá là người thắng sẽ được đãi ăn à?”
[À đúng.]
“‘À đúng’ cái gì hả? Cô là người thua cuộc đầu tiên đấy, Ermenhilde.” (Renji)
[.........]
Vậy cô ấy im lặng khi phản đối không được à?
Chà, cũng không hẳn là Ermenhilde có thể nấu ăn. Hay đúng hơn, ai mà ngờ được là trong số những đội mà chúng tôi chọn, đội của Souichi lại là đội thua đầu tiên chứ.
Nếu phải nói, chúng tôi đều nghĩ rằng đội mạo hiểm giả từ Thành phố chiến thuật mà Toudou chọn cược sẽ thua đầu tiên cơ. Thì dù họ có trang bị tốt nhưng vẫn là những tay mơ thôi…...mà, có lẽ nói hơi quá nhưng đúng là họ có rất ít kinh nghiệm. Dù lý do có lẽ là ở nơi đó không có nhiều quái vật lắm. Cũng có thể là do ảnh hưởng từ hậu duệ ma thần, mà thôi không nói đến việc đó nữa.
Quan trọng hơn là trận đấu của Souichi và Masaki-chan. Tôi đã không ngờ rằng Souichi lại thua do phạm luật. Ừ thì, trận đó xem cũng hay và nó cũng đã khiến cho khán giả thấy rất hứng thú nên là không sao cả.
Biến hình của Souichi. Em ấy không chỉ có thánh hộ từ Astraera mà còn có của Thánh linh Zwenelia nữa. Đó là điểm đặc biệt chỉ có ở Dũng sĩ và cũng là bằng chứng cho việc em ấy là người nắm giữ Thánh kiếm. Trong số 13 người chúng tôi, chỉ có em ấy là người duy nhất nhận được thánh hộ từ 2 vị thần.
Khi dùng chúng, mái tóc của em ấy sẽ chuyển sang màu bạc và đôi mắt sẽ chuyển sang màu vàng. Ngoại hình của em ấy thay đổi một chút dù không nhiều bằng so với Koutarou cho lắm. Trên hết là mặt em ấy có vẻ trẻ con, cho nên Souichi trông giống con gái hơn nhiều. Nếu em ấy mà cao hơn một chút, em ấy trông sẽ rất giống với Astraera đúng như người ta nói.
“Mà cuối cùng người thắng cược lại là Kuuki.” (Renji)
“Ừ. Tôi sẽ chuẩn bị địa điểm và nguyên liệu nên ít nhất cũng giúp tôi nấu nướng nha?” (Toudou)
“Đương nhiên rồi. Tôi sẽ thấy khó xử nếu không giúp được gì nhiều đấy.”
[Tôi thì nên làm gì đây?]
“Cổ vũ lúc chúng tôi làm việc là được rồi.”
[Được.]
“Không, đợi đã, thế thì quá khác biệt để cho cô ấy làm như thế đó, hay đúng hơn là, tôi nên nói thế nào đây……” (Toudou)
Thấy chúng tôi nói thế, Toudou nói bằng giọng điệu khó khăn. Hẳn là cậu ta không biết phải phản ứng như thế nào.
Đúng là nếu Ermenhilde cổ vũ cho chúng tôi kiểu [Cố lên nhé~!] thì ngay cả tôi cũng không biết phải làm cái bản mặt như thế nào nữa.
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện như vậy thì Angela-san đã xong việc cởi bỏ bộ giáp khỏi người Toudou rồi. Tại sao lại mất nhiều thời gian hơn cả tôi dù chỉ có mình tôi cởi ra nhỉ? Tôi không nghĩ là mình sẽ có câu trả lời nếu hỏi đâu.
“Mà, cơm nước sẽ có sau khi giải đấu hoàn toàn kết thúc mà.” (Renji)
“Vì sao đó, mà nghe như cậu vừa dựng flag lên thì phải.” (Toudou)
“này, đồ ngốc, im đi. Đừng có xúi quẩy vậy chứ.”
Thật đấy sao cậu ta lại nói mấy điều như vậy được chứ.
“Tôi đâu có ý định dựng flag gì đâu.”
Nói thế xong, tôi nới lỏng cổ áo.
Cổ áo cậu ta chắc cũng chật vì cậu ta cũng xoay xoay cổ và nhướng vai trong lúc mỉm cười.
“Giờ thì, tôi sẽ giữ bộ giáp để bảo quản nhé.” (Angela)
Nói thế xong, cô ấy vỗ tay và một vài cô hầu gái bước vào, có lẽ họ đang đợi ở sau cửa từ đầu rồi.
Chờ đã, nếu có nhiều người đến vậy, thì một trong số họ giúp tôi cởi giáp ra cũng được mà đúng không? Tôi cũng thấy không phải là vô lý lắm nhưng vì sao đó, tôi thấy có chút bán tín bán nghi, như thế có khiến tôi cảm thấy hơi lạ.
Gửi lời cảm ơn đến những cô hầu gái, tôi bắt đầu rời khỏi phòng.
Nhưng, lúc tôi rời đi, thì một trong số họ nói rằng “Xin hãy học cách đọc bầu không khí thêm đi ạ”.
[Vậy là Renji không giỏi trong việc đọc bầu không khí nhỉ?]
“Sao mà bằng cô được.”
Trả lời cộc lốc, tôi thở dài.
Thôi nào, tôi không cưỡng lại việc ghẹo họ được. Một cô hầu gái thẳng tính và một cậu đầu bếp ngu đần. Tôi đoán là cả những cô hầu đang cẩn thận quan sát tiến triển của họ hẳn cũng rất thích thú với điều này.
Có lẽ do tôi không còn mặc bộ giáp nữa, người tôi thấy lạnh lẽo khi đi bộ với Toudou qua hành lang đá. Chúng tôi không thấy ai đi ngang qua cả vì có lẽ mọi người đều ra ngoài xem giải đấu hết rồi. Chỉ còn lại những cô hầu và những lính gác trong bộ giáp thép thôi. Những người đó đều sẽ cúi đầu khi bước gặp chúng tôi, nhưng có vẻ tâm trí họ lại không ở đây. Tôi nghĩ là họ cũng muốn đi xem giải đấu.
“Chuyện gì thế?” (Toudou)
“Không, chỉ nghĩ lúc này thật yên bình và tuyệt vời thôi.”
“Ừ. Tuyệt thật.”
Cả tôi và Toudou đều lẩm bẩm y hệt nhau.
Chúng tôi cứ như mấy ông già khi nói như thế. Nghĩ như thế, tôi rẽ trái khi đến ngã tư.
“À đúng rồi.”
Ở đó, tôi nhớ lại gì đó và lên giọng rồi nhìn về phía Toudou.
Thấy tôi đột ngột dừng lại, Toudou nhìn sang tôi và cũng dừng lại theo.
“Tôi quên mất có điều phải nói với Angela-san rồi.” (Renji)
[Chuyện gì thế?]
“Không, tôi có chuyện phải nói với Utano-san sau đó nên tôi muốn nói cô ấy là gửi vài chai rượu đến phòng Utano-san sau nhưng tôi quên mất.” (Renji)
“.........là vậy sao?” (Toudou)
Cái ánh mắt chán nản gì đấy? Trong lúc đối mặt với ánh mắt chán ghét của Toudou, tôi đặt một tay lên vai cậu ta.
“Nhờ cô ấy giúp tôi nha.” (Renji)
“Sao lại là tôi!?!”
“Ừ thì, nếu là tôi thì cô ấy sẽ thuyết giáo tôi mất.”
“Nếu cậu biết rồi thì tự mà chịu đi chứ……”
[Ngay từ đầu, mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu Renji đừng uống nhiều đến vậy.]
“Đừng nói thế mà.” (Renji)
Lấy Ermenhilde ra khỏi túi áo, tôi nhẹ nhàng vuốt ve cạnh huy chương.
Đúng hơn là tôi đang đóng vai thần cupid cho cậu và Angela-san đó được chưa? Chứ không phải là tôi thấy đau lòng khi bị mấy cô hầu gái nói tôi phải biết đọc bầu không khí hay gì đâu, được chưa?
“Đi mà, Toudou?”
“Nhưng mà không phải là Angela-san sẽ nổi đóa à?”
“Đừng lo. Thực ra cô ấy sẽ thấy vui đó.”
[Thực ra, cô ấy sẽ thấy chán ngấy với anh đấy.]
Chà, không phủ nhận được. Ngay cả Ermenhilde lúc này cũng đang nói với giọng mệt mỏi.
Nói như thế xong, tôi cất bước bỏ Toudou lại, tôi nghe thấy một hơi thở dài từ đằng sau. Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân đi về phía bên kia.
[Ngay cả tôi lúc này còn thấy tiếc cho Hiiragi……]
“Ừ, tôi sẽ đền bù lại cho cậu ta sau vậy.”
[haah………]
Chà, nếu điều này làm cho họ có tiến triển thêm đôi chút, thì người cảm ơn phải là cậu ta mới đúng.
……...Có lẽ tôi sẽ đền bù cho cậu ta sau, tôi nghĩ vậy.
Đã một năm kể từ lúc tôi lên đường đi du hành. Họ có thể đã tiến triển đôi chút kể từ lúc họ gặp nhau trong lúc ấy, nhưng chắc chắn vẫn chưa thể gọi họ là cặp đôi được. Rồi việc như thế này có thể sẽ không tăng tí tiến triển nào…...mà, sẽ là một kết quả mỹ mãn nếu như họ tận hưởng với nhau vào lúc nào đó trong bầu không khí lễ hội này.
Có khi nào chỉ có mình tôi là chưa nhận ra và thực ra là họ gần gũi với nhau hơn tôi tưởng không?
Vậy thì còn tuyệt vời hơn nữa. Thấy đồng đội của mình nhận được hạnh phúc luôn là điều tuyệt vời mà.
“Giờ thì, làm gì tiếp đây?”
[Đến gặp Souichi và những người khác thì sao?]
“Có lẽ chúng đang ở với bạn học rồi.”
Tôi không định đi gián đoạn bọn chúng đâu. Tôi nghĩ là chúng muốn dành thời gian với bạn bè của mình, những người chiến đấu cùng với chúng. Tôi đang nghĩ đến việc chọc ghẹo Souichi vì đi tung hết sức của mình trước khán giả nhưng có lẽ để sau vậy. Utano-san và Kuuki có vẻ bận rộn với công việc rồi và tôi không biết chỗ Kudou và Yui-chan ở đâu hết.
Quyết định quay lại phòng của mình, tôi bước lại lối đi cũ. Tôi có nói rằng mình sẽ đến phòng Utano-san sau đó nhưng thực ra là tôi không có dự định đó và đó chỉ là một cái cớ thôi, nên tôi bây giờ hoàn toàn rảnh rỗi.
Tôi có thể đi gặp Feirona và những người kia nhưng bên ngoài đã tối rồi. Thật phi thực tế khi đi tìm ai đó ở thủ đô lúc trễ như vậy.
“Mình nghĩ, mình nên thay đồ trước.”
Mặc dù tôi đã cởi bỏ bộ giáp ra rồi, nhưng tôi vẫn còn mặc bộ quần áo làm từ vải đắt tiền chất lượng cao mà những quý tộc hay mặc. Nó có thể bị rách nếu chuyển động hơi mạnh một chút và nếu cứ mặc nó thì tôi thấy hơi lo.
Đã quen với việc đi du hành, tôi thích những bộ quần áo có tính thực dụng hơn so với mấy cái này. Giờ đó là một điều tốt hay xấu vẫn còn là một câu hỏi.
Nghĩ như thế, tôi đã về đến phòng và nhận thấy một sự hiện diện bên trong phòng mình.
Tôi nghĩ có thể là Kudou hay Yui-chan nhưng tôi vẫn thận trọng xem xem ai đang trong phòng mình. Cầm nắm cửa bằng tay trái, tôi giữ Ermenhilde bên tay phải.
“Ermenhilde.”
[Vâng, tôi biết rồi.]
Một lượng ma lực màu ngọc bích xuất hiện và một con dao ngắn một lưỡi nằm ở tay tôi.
Khi tôi thận trọng mở cửa ra thì----
“Yaa.”
“............”
Kẻ khả nghi trong phòng tôi giơ một tay và mỉm cười chào tôi. Ngồi trên cái ghế gần cái bàn giữa phòng, trên bàn đã có sẵn hai tách trà đã chuẩn bị trước đang bốc khói.
Mái tóc xoăn màu bạc, một mắt màu đỏ và một màu vàng, vẻ ngoài khiến người ta lầm tưởng rằng đó là một người đẹp, cậu ta mỉm cười và nhìn thẳng vào tôi.
Dù mặt trời đã lặn rồi mà cậu ta còn chẳng buồn thắp đèn lên. Chỉ có ánh sáng đỏ mờ nhạt của mặt trăng chiếu bên trong căn phòng thôi. Nhưng bên trong vẫn cảm thấy sáng sủa như vậy hẳn là do một vài ma thuật nào đó rồi.
Nhìn cậu ta, tôi thấy thật ngu ngốc khi đi cảnh giác rồi thở dài. Cùng lúc đó, con dao biến thành ma lực màu ngọc bích rồi biến mất.
“Sao cậu trông thư giãn khi ở phòng của người khác thế, Koutarou?”
“Sao em biết được Renji-dono. Ai đó thấy em thì phiền phức lắm.”
Cậu chỉ không biết cách giữ bí mật và hay bị Utano-san nắm thóp thôi. Không ai sẽ khó chịu với cậu nếu cậu đi thẳng vào vấn đề và thẳng thắng nói với mọi người rằng con mắt nhìn thấu tương lai thấy được gì.
Nghĩ như thế, tôi đóng lại cánh cửa ở sau lưng.
“Chà đúng lúc lắm. Anh đây cũng đang chán.” (Renji)
“Tuyệt lắm. Nếu chúng ta không có gì để làm thì đúng là một điều thú vị.” (Kou)
“Thật đấy à.”
“Mà có vẻ anh lại bị kéo vào vài rắc rối nào nữa à?”
“Nếu cậu biết thì lo mà giúp anh đi chứ.”
Ngồi đối diện cậu ta, tôi nói trong lúc cười gượng.
Tôi nhớ lại những sự kiện ở [Khu rừng của những linh hồn thối rữa] và không thể nói nên lời. Tôi không hiểu được tại sao cậu ta lại nhờ Yui-chan đến giúp tôi thay cho cậu ta khi cậu ta thấy trước được cái chết của tôi. Tôi biết là cậu ta đã cứu tôi nhưng tôi vẫn không thể hiểu được cái tên chunnibyou muốn làm phù thủy này đang nghĩ gì.
Không biết cậu ta đang nghĩ gì nhỉ, cậu ta không nói gì mà chỉ nhấp một ngụm trà.
[Cậu vẫn khỏe khoắn như thường nhỉ.]
“Cô cũng vậy, Ermenhilde.” (Kou)
“--------”
Cái cách mà cậu ta nói cứ như đã nắm thóp được trái tim của tôi vậy.
“Ừ, cả anh và Ermenhilde đều khỏe.” (Renji)
“Thật tuyệt. Em thật sự lo lắng cho hai người đấy biết không?”
Tôi đã nói như thế trong lúc đang phải suy nghĩ xem nên nói gì.
Quay lại lúc chúng tôi đang trên hành trình chinh phục Ma thần, tất cả đồng đội của tôi đều gọi Ermenhilde là Eru.
Đó là vì tôi đã từng gọi cô ấy như thế.
Mà không phải do Ermenhidle nghe dài quá sao? Nên là tôi đặt cho cô ấy một cái biệt danh.
Tôi dùng một cái tên dễ đọc, nghe thân thiện hơn.
Và------Nếu Ermenhilde là cái tên như một Vũ khí Sát thần, như một công cụ của Nữ thần…...thì tôi lại muốn gọi cô ấy với một cái tên khác, một cái tên không ám chỉ rằng cô ấy là vũ khí hay công cụ. Đó chính là lý do đầu tiên………
……...tôi gọi cô ấy, là Eru.
(Phần 2)
[Chuyện gì thế, Renji?]
“Không, không có gì.”
Đắm chìm trong nỗi nhớ nhung một lúc, tôi nhanh chóng lắc đầu để quên nó đi.
Rồi tôi nhìn Koutarou.
Tôi không biết tại sao cậu ta lại đến phòng tôi nhưng hẳn là phải có lý do gì đó nếu cậu ta xuất hiện trước mặt tôi. Chà, thành thật mà nói, tôi sẽ thấy vui hơn nếu cậu ta chỉ đến để tám nhảm với tôi thôi đó.
“Nhìn qua thì có vẻ anh chưa nói với cô ấy nhỉ.” (Kou)
“À ừ. Thì anh đây là một thằng hèn mà.”
“Thế sao. Rõ là vậy rồi, đúng như anh nói.”
Tôi có thể giải thích như thế nào với Ermenhilde đây?
Rằng cô đã chết một lần rồi, và sau đó được hồi sinh. Rằng cô đã mất một phần lớn ký ức của mình và cơ thể gốc thì đã………
……...nếu tôi có thể nói ra được như thế, thì tôi sẽ thấy nhẹ nhõm được bao nhiêu đây? Nếu tôi nói ra ngay khi cô ấy được hồi sinh thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rồi, nhưng sau bao nhiêu năm, tôi vẫn không biết nói cho cô ấy như thế nào. Trên hết là, mối quan hệ của chúng tôi vào lúc này cũng không tệ cho lắm. Giờ cô ấy không phải là Eru mà là Ermenhilde, nhưng cuộc hành trình của cô ấy với tôi………
[Hai người đang nói cái gì thế?]
“Tôi sẽ…….giải thích cho cô vào lúc nào đó sớm thôi.”
Sau khi nói cho cô ấy như thế, dù có miễn cưỡng, nhưng cô ấy vẫn ra vẻ là đã hiểu.
“Hãy hy vọng rằng “sớm” đó của anh sẽ đúng là sớm.” (Kou)
Cậu ta nói cứ như là hiểu hết mọi thứ về tôi vậy, nhưng dù thế tôi vẫn không thấy khó chịu tí nào.
Cậu ta chính là kiểu người như vậy. Cậu ta làm cứ như tầm nhìn tương lai nói hết cho cậu ta hết mọi thứ và cứ nói một cách vòng vo, nhưng cũng vì thế mà thường hay mắc sai lầm.
Và người phải dọn hết đống hỗn độn của cậu ta lại là chúng tôi. Tầm nhìn tương lai của cậu ta đúng là tiện lợi nhưng cũng không phải là toàn năng. Tương lai trải ra vô tận và đôi mắt của Koutarou chỉ có thể nhìn ra một trong những sự kiện có thể xảy ra trong tương lai thôi. Khả năng của cậu ta có tiện lợi hay không phụ thuộc vào cách bạn hành động.
Và lúc này, Koutarou đang nói đến chuyện tôi vẫn chưa nói cho Ermenhilde, Souichi và những người khác…...về Eru.
Lúc Eru chết, chỉ có Utano-san và Koutarou là ở đó thôi. Mà, Farnir dường như cũng phần nào nhận thấy chuyện gì đã xảy ra.
“Anh không nên giữ nhiều bí mật đâu, không thì sẽ giống em đấy, giống một kẻ phải khiến cho những người khác cảnh giác không cần thiết đến mình.” (Kou)
“Nếu cậu biết thì đi mà sửa cái tính đó của mình đi chứ, đồ ngốc này.”
“Gì chứ, của em chỉ để cho vui thôi, Renji-dono.”
Vui cái con khỉ, đồ đần.
Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt chán nản cứ như mình chẳng liên quan gì đến cậu ta cả, còn cậu ta thì tiếp tục nhấp ngụm trà như bình thường.
“Thật đấy à……...cậu đến đây chỉ để nói như thế thôi à?” (Renji)
“Tất nhiên là không rồi.”
Cười theo điệu cười ngột ngạt, cậu ta đặt tách trà lên bàn lại.
Và cặp mắt tạp sắc của cậu ta nhìn thẳng vào tôi.
“Đúng là một điều thất vọng, Renji-dono, nhưng--.” (Kou)
“Điều duy nhất thất vọng đó là thứ bên trong đầu cậu đấy.” (Renji)
“Bản mặt anh cũng vậy thôi.” (Kou)
“Im đi, thằng đẹp giả tạo.”
[Hai người là con nít đấy à?]
“Đàn ông lúc nào cũng là con nít hết Ermenhilde à, đặc biệt là trái tim của họ.” (Kou)
“Đừng có gộp chung anh mày với cậu chứ.” (Renji)
Thở dài một hơi, tôi chuẩn bị nhấp một ngụm trà thì…….nhận ra tách trà đã trống trơn, tôi đặt nó lại lên bàn.
“Vậy, cậu muốn nói gì thế.” (Renji)
“umu, đúng rồi.”
[Vẫn vậy, khi hai người nói chuyện với nhau thì chẳng tiến triển được gì nhỉ?]
“Đúng thật. Tôi thì không ghét đùa cợt nhưng Yuuko-dono thì nóng tính đến phiền phức luôn.” (Kou)
“Utano-san thì, ừm, đúng vậy.”
Thực ra thì cũng thật tuyệt khi cô ấy có thể chịu đựng nghe cậu nói chuyện dù chỉ được có một chút đấy. Nếu là Aya, có khi em ấy sẽ bắn ma thuật mất.
“Thật ra, lần trước, em đã hoảng sợ một chút khi chị ấy thực sự dịch chuyển em đến lục địa Elfreim đó.”
“Cậu cũng ghê thật khi chỉ hoảng sợ có một chút đấy.”
Nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ bị vài con quái vật tấn công và nhiều khi là mất mạng.
Những con quái vật ở đó rất thích ứng với khu rừng mà chúng ở và ở đó tràn đầy những loài quái vật bắn mấy thứ gây ra những triệu chứng như trúng độc, tê liệt, v.v
Nếu bước vào khu rừng đó mà không chuẩn bị gì, kể cả tôi, một người đã từng đi du hành khắp nơi, cũng sẽ không có tự tin rằng sẽ quay trở về an toàn.
“Nhưng mà em khá là ngạc nhiên đấy Renji-dono.”
[Ngạc nhiên?]
“Vâng, nhờ có anh, có vẻ anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả những rắc rối xảy ra ở đây.”
“..........Hả?”
Đột nhiên cậu ta nói cái gì vậy?
Nghe ngu ngốc như thế thì cũng không trách móc gì được đúng không?
[Đừng có nói ra mấy điều ngu ngốc như vậy. Thật thảm hại……]
Ồ đúng rồi, tôi quên mất có người sẽ trách móc tôi, ngay bên cạnh đây này.
“Mà em nghĩ đó là điều bình thường đối với anh.” (Kou)
“Em đừng có làm như việc anh lo hết mọi rắc rối là chuyện bình thường có được không?” (Renji)
Ngay từ đầu tôi đã ghét rắc rối rồi. Không phải mấy việc đó là nghĩa vụ của Dũng sĩ à?
Chưa kể, Koutarou cứ cười khúc khích với tôi. Vì cậu ta có cái vẻ mặt lưỡng tính kia nên bạn có thể nhầm cậu ta là một cô gái đấy. Tất nhiên tôi thì không có nhầm rồi.
“Vậy, cái gì khiến em ngạc nhiên thế?” (Renji)
“Đồng đội của anh, Renji-dono, cái người mà anh đang du hành cùng vào lúc này ấy, chỉ vậy thôi.” (Kou)
“Ah.”
Khi cậu ta nói như thế, khuôn mặt đầu tiên hiện lên trong đầu tôi đó là Cô Francesca và những người còn lại nhưng…...Tôi thật sự không nghĩ rằng họ sẽ dính vào mấy cái rắc rối mà Koutarou nhắc đến.
Cô Francesca là con gái của một nhà quý tộc nhưng cũng chỉ là người bình thường. Còn Feirona và Mururu, chà, không phải là tôi biết mọi thứ về họ nhưng tôi không nghĩ họ là một người đặc biệt gì.
Cứ như cảm nhận được cảm xúc của tôi, Koutarou bật dậy khỏi chiếc ghế.
“Nếu anh thấy tò mò thì cứ đi gặp Astraera đi.” (Kou)
[Astraera-sama?]
“Vâng. Có vẻ ngài ấy muốn nói chuyện với anh từ lâu rồi đó.”
“.........”
Không đáp lại được, tôi gãi má.
Giờ nghĩ đến việc đó, trong một năm qua, sau khi giết Ma thần……...tôi vẫn chưa gặp cô ấy. Tôi có hơi bồn chồn một chút nhưng cùng lúc tôi cũng thấy thật khó khăn để gặp lại cô ấy.
Chúng tôi có hoàn cảnh riêng mà, bạn biết đấy.
“Renji-dono, anh sớm thôi sẽ phải đối mặt với Astraera.” (Kou)
“Có phải là anh trốn tránh cô ấy hay gì đâu.”
“Ồ thật sao?”
“Ừ, đúng vậy đấy, cái tên cựu NEET kia(hikikomori).”
“Cái, cái đó thì liên quan gì đến chuyện chúng ta nói hả!?”
Cậu ta đánh mất điệu bộ ra vẻ của mình dễ như vậy, vẫn như mọi khi mà, cậu ta đúng là yếu với mấy trò châm chọc và lăng mạ. Cậu ta chẳng thay đổi, thật đấy.
Nhưng mà----Astraera à? Cố nhớ lại dáng vẻ của cô ấy, không hiểu sao, tôi lại không thể nhớ rõ cô ấy trông như thế nào. Chà, tôi nghĩ là không gặp cô ấy sau cả năm thì khuôn mặt của cô ấy mờ nhạt khỏi ký ức của mình cũng là chuyện bình thường, chắc vậy. Thành thật mà nói đây đúng là điều đáng buồn.
Cô ấy là một người con gái xinh đẹp với mái tóc bạc. Hơi xấu tính một chút nhưng cũng vì thế mà tôi mới thân thuộc với ngày ấy......nhưng, đó là tất cả những gì mà tôi nhớ được.
“Mà, để anh suy nghĩ đã.” (Renji)
Có chút cảm xúc khó xử trong tôi.
Lúc chúng tôi hồi sinh Eru, Ermenhilde, tôi vẫn còn nhớ những gì mà cô ấy đã nói. Tôi nghĩ lúc đó tôi nên nghe lời cô ấy.
Nên là tại sao…...tôi thấy hơi khó xử để đi gặp cô ấy sau tất cả mọi chuyện.
Không phải là về việc cô ấy đã nói với tôi. Cô ấy sẽ buồn nếu thấy tôi và Ermenhilde vào lúc này.
“Renji-dono.”
“Hm?”
“Một thảm họa sẽ xảy ra.”
Nói những lời đó, Koutarou bước đến chỗ cửa sổ.
Tôi nhìn lưng cậu ta, dáng người mảnh khảnh, bước đi, ánh trăng đỏ mờ nhạt chiếu lên mái tóc xinh đẹp của cậu ta.
“Đúng là em vẫn không nói thẳng ra được nhỉ?” (Renji)
“Thì đó là bản tính của em mà.”
“Vậy à? Thảm họa, nghe chẳng hay gì đâu.”
“Anh hãy hỏi ngài ấy đi. Hỏi người phụ nữ biết và hiểu những điều bất thường xảy ra trên thế giới này.”
Một trong ba trụ cột đã tạo nên thế giới này và đang được tôn thờ là Nữ thần----Astraera.
Nói về điều bất thường, tôi nhớ lại lúc nói chuyện với Utano-san ngày hôm kia. Những thay đổi và phát triển trong hành động của lũ quái vật. Và về hành tung của hậu duệ Ma thần.
Có vẻ Koutarou thật sự muốn tôi gặp Astraera. Tôi có nên xem cậu ta như một kẻ hay thích xía vào chuyện của người khác hay tôi nên từ chối cậu ta và nói với cậu ta chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu ta đây?
…...tôi thở dài một hơi nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức Ermenhilde không thể nhận thấy.
“Renji-dono, em sẽ đợi anh ở Elfreim.”
Không chờ tôi trả lời, hình bóng Koutarou từ từ bắt đầu mờ đi......rồi hoàn toàn biến mất.
Ma thuật dịch chuyển. Trên khắp thế giới này, chỉ có cậu ta và Utano-san là có thể dùng nó thôi.
Lục địa Elfreim, đó là lục địa mà những Á nhân như Elf và Thú nhân sinh sống----và đất nước đó được Thánh linh Zwenelia phù hộ.
[Renji?]
“nah……”
Ngả lưng vào ghế, tôi nhìn lên trần nhà.
Tại sao thế giới này cứ khiến tôi gặp rắc rối thế? Tôi đã chiến đấu đủ rồi mà. Sống một cuộc sống mạo hiểm giả đơn độc là quá đủ rồi.
Không muốn----Tôi không muốn khiến cho cô ấy gặp thêm nguy hiểm nữa.
Tôi không biết mình đã nhìn chằm chằm vào trần nhà trong bao lâu.
Sau một lúc, cánh cửa có ai nhẹ gõ. Tôi lên tiếng, một cô hầu gái lặng lẽ bước vào. Đó là Angela-san.
“Xin thứ lỗi.” (Angela)
“eh, hả?”
“Không, ngài mới là người……”
Trên tay cô ấy là một cái khay bạc. Và trên cái khay đó là một chai rượu đầy cùng hai cái ly.
Ồ đúng rồi, tôi có nói đại mấy điều gì đó để đưa Toudou quay lại gặp Angela-san mà nhỉ? Nhớ lại như thế, cứ như cô ấy đã nhìn thấu rằng tôi đã quên khuấy đi việc này, đôi mắt cô ấy nheo lại.
“Ngài định uống một mình sao?” (Angela)
“Không, ừ thì, tôi đang nghĩ đến việc mời ai đó sau ấy mà.”
“Thế sao.”
Nói thế xong, cô ấy đặt chai rượu lên bàn mà không gây ra một tiếng động nào. Tất nhiên cùng với đó là chỉ có một cái ly.
“Ara?” (Angela)
Thấy hai tách trà trên bàn, cô ấy lên giọng ngạc nhiên. Hẳn là cô ấy biết không có ai đem trà vào phòng này rồi, tôi nghĩ vậy. Trên hết là không hề có ấm trà. Chỉ có hai tách trà thôi.
“Những tách trà đó……?” (Angela)
“Bạn tôi vừa ở đây, vừa mới nãy thôi.” (Renji)
“Thế sao……”
Vẻ mặt cô ấy trông không thỏa mãn với câu trả lời, nhưng cô ấy không hỏi gì nữa và yên lặng dọn những tách trà đi.
Thật tuyệt khi cô ấy không định tọc mạch gì cả. Và ngay lúc cô ấy rời khỏi căn phòng,
“À, đúng rồi.” (Angela)
Không phải bằng giọng nói trang nghiêm như thường, cô ấy nói với giọng dịu dàng hơn.
“Cảm ơn ngài rất nhiều.” (Angela)
Trong căn phòng tối chỉ có ánh trăng chiếu vào, Angela-san cứng nhắc nói lời cảm ơn bằng giọng dịu dàng.
Chỉ gây ra một tiếng đóng cửa vô cùng nhỏ, cô ấy rời đi sau khi đóng cửa lại.
[fumu.]
“Có vẻ mọi chuyện tốt đẹp với họ rồi, tốt.”
[Là vậy sao?]
“Ừ.”
……...Chà, việc này vẫn như mọi khi. Nhất định.
Nhớ lại những lời của Koutarou, tôi suy ngẫm.
Những điều rắc rối, những điều khó khăn, tất cả đều là những thứ bình thường đối với tôi.
Souichi, Utano-san, Toudou và mọi người đang chăm chỉ theo cách của mình và tận hưởng thế giới này. Tôi không thể để thứ gì khác phá hủy đi điều này.
Tôi mở chai rượu ra. Đổ rượu vào ly, một mùi hương giàu sang bay đến tôi.
“Thật cô đơn khi uống một mình, thật đấy.” (Renji)
[Đó là do ngài cứ thích ra vẻ không đấy. Vì Yuuko và những người khác sẽ phải bận rộn cho sự chuẩn bị vào ngày mai, thế ngài có muốn mời Hiiragi không?]
“Nếu tôi làm thế, người đá tôi xuống địa ngục không phải con ngựa mà Angela-san đấy.”
[Huh, thế nghĩa là sao?]
“Ai biết được.”