Đã 2 tháng kể từ khi có người mới thế chỗ tiền bối bị chuyển ra tiền tuyến.
Hôm nay, tôi đang trên đường đến một ngôi trường nghèo, địa điểm lí tưởng để tuyển thêm tân binh.
Đi cùng tôi là cậu người mới nói trên.
Cậu có một gương mặt khá trẻ con.
Lần đầu nhìn thấy cậu ta, tôi đã nghĩ.
(Nếu bắt cặp với cậu ta, có lẽ mình sẽ có thể tăng cơ hội thành công.)
Tôi đã rất mừng.
Ý tưởng cực kì đơn giản.
Tôi sẽ tiếp cận những nam sinh, còn cậu ta sẽ làm việc với bên nữ sinh; ngay cả đứa trẻ cũng có thể nghĩ ra cách này.
Tôi nói ý tưởng ấy cho cậu khi cậu vẫn đang đọc quyển hướng dẫn với gương mặt lộ rõ vẻ lo sợ.
Nghe được vậy, đôi tai khuyển nhân của cậu cụp xuống như một chú cún bị bỏ rơi, rồi cậu gật đầu.
Chúng tôi trở thành cộng sự.
Trông có vẻ bình thường, nhưng đây là trường hợp rất hiếm.
Vốn dĩ, không khí ở nơi đây luôn tràn ngập sự căng thẳng.
Đó là vì ai cũng chỉ muốn hoàn thành chỉ tiêu của riêng mình.
Vậy nên có những người sẵn sàng chà đạp lẫn nhau để đạt đủ chỉ tiêu.
(Nghĩ lại thì, tiền bối trước đây của mình cứ như nữ thần vậy.
Chị ấy luôn lo lắng và giúp đỡ mình theo nhiều cách…)
Mà, có lẽ việc tôi đang làm cũng giống chị ấy từ một góc độ nào đó…
Bằng việc bắt cặp với cậu lính mới, tôi có lợi thế lớn trong việc “dễ dàng tuyển nữ sinh.”
Và tất nhiên, cậu ấy cũng có lợi khi “học tập thêm nhiều thứ từ tôi” và cả “dễ dàng tuyển nam sinh.”
Hơn nữa, khi làm việc cùng nhau, chúng tôi có thể bao quát một khu vực rộng hơn.
Cộng thêm khu vực được giao ban đầu của tôi, chúng tôi đang bao quát 3 khu vực: khu của tiền bối trước kia và khu được giao cho cậu lính mới.
Kết quả là, chúng tôi đã đạt được chỉ tiêu của cả hai và tiếp tục mối quan hệ cộng sự.
Chúng tôi đã gây dựng được một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.
Tháng này, tôi cũng đã hoàn thành đủ chỉ tiêu, và mang báo cáo đến cho quản lí.
Lẽ ra tôi sẽ được đến quán bar ngồi phàn nàn với cộng sự, rồi về sớm và chuẩn bị cho công việc của tháng sau.
Nhưng hôm nay, quản lí lại đưa ra một quyết định chốt lại số phận bạc bẽo của tôi.
“Từ tháng sau, chỉ tiêu của cô sẽ tăng gấp đôi.”
Tôi chẳng thể hiểu quản lí đang nói gì nữa.
Cứ như ông ấy đang nói ngôn ngữ từ hành tinh khác.
Quản lí hằn giọng nói lại khi tôi vẫn đang đứng hình.
“Cô không nghe à? Để tôi nói lại.
Chỉ tiêu của cô sẽ tăng gấp đôi so với hiện tại từ tháng sau.”
Mắt tôi tối sầm khi bộ não cuối cùng cũng hiểu được những lời quản lí nói.
Đôi chân tôi run rẩy cứ như đang có động đất, tầm nhìn trở nên méo mó, và cơn buồn nôn ập đến.
Tôi cố gắng hết sức để không ngã gục xuống, và bằng cách nào đó kiềm lại cơn buồn nôn, rồi hỏi lại quản lí.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Quản lí trả lời lại đầy bực tức.
“Tao đ*o quan tâm! Đấy là lệnh của cấp trên!
Tất cả những gì các người cần làm là im miệng và làm đủ chỉ tiêu!!! Đủ rồi, biến đi!”
Đó là những lời cuối cùng.
Quản lí sau đó lật một tờ báo và đuổi tôi đi.
Tôi vẫn chưa khỏi sửng sốt, nhưng còn biết làm gì được nữa chứ.
Tôi tiến về bàn làm việc với những bước chân không vững, cậu cộng sự chưa biết chuyện vẫn ở đó mỉm cười đợi tôi.
Tôi cố gắng làm việc trong tuyệt vọng.
Chúng tôi đã cố gắng.
Chúng tôi đã dành mọi giây phút trừ lúc ngủ, ngày qua ngày để tuyển thêm tân binh.
Chúng tôi dùng mọi phương pháp có thể.
Đút lót những học sinh giỏi.
Qua đêm với những nam sinh còn đang phân vân quyết định tình nguyện.
Đôi lúc đe dọa, lúc khác lại khen ngợi, và có cả những lần phải dùng đến “phương pháp khác”…
Chúng tôi thật sự đã làm mọi thứ trong khả năng.
Nhưng vẫn không thể đạt đủ chỉ tiêu.
Lần này thì không phải chỉ thiếu một hoặc hai người nữa.
Dù có tính toán thế nào thì cũng không thể hoàn thành được.
Thậm chí nếu chúng tôi có thể thuyết phục toàn bộ những mục tiêu trong khu vực thì vẫn không đủ.
Sau một hay hai tháng gì đó không đạt đủ chỉ tiêu, đã có quyết định chuyển tôi ra tiền tuyến vào tháng thứ ba…
Tôi đang đứng bất động trong khoang chứa của một tàu vận chuyển không vũ trang, nơi mà binh lính ví như “hòm thư” vì hình dạng khối lập phương và cả cách nó coi quân lính bên trong như hành lí.
Tôi tự nghĩ khi nhìn vô hồn vào hàng golem chiến đấu trong khoang chứa.
(Chúng ta sẽ ở tiền tuyến sau vài ngày nữa.
Chúng ta sẽ đến tiền tuyến sau vài ngày nữa…
Không… liệu chúng ta có thể tới đó an toàn không?
Gần đây, nghe nói quân Liên hiệp đã bỏ ý định đánh trực diện và chuyển sang chiến tranh du kích.
Tuyến tiếp tế quân ta đang bị chúng nhắm đến, và đã có nhiều thiệt hại đáng kể.
Nếu tin đồn là đúng, thì con tàu này cũng chẳng phải ngoại lệ.
Vũ khí tự vệ duy nhất ở đây là vài golem chiến đấu trong khoang chứa này…
Nếu bị địch tấn công, chúng ta sẽ…)
Tôi không khỏi làm một vẻ mặt ảm đạm khi nghĩ vậy.
Chợt có ai vỗ vai tôi từ phía sau.
Khi quay lại, tôi thấy một chàng trai trẻ cũng với màu tóc bạc.
Anh nói, “Xin chào. Cô cũng đang ra tiền tuyến à?”
Anh ta cao giọng chào rồi đứng bên cạnh tôi.
“Tôi có thể biết khi nhìn cô,” anh nói. “Cô có một bầu không khí vô cùng ảm đạm. Có lẽ nào… cô từng là một người tuyển quân?”
“…”
“Woah, vậy là tôi đã đúng à?
Thật ra, tôi cũng giống cô.
Công việc khó khăn quá mà~!
Dù có cố gắng thế nào, nếu không đạt được kết quả thì cũng phải ra tiền tuyến thôi.
Nếu biết trước vậy, tôi sẽ chỉ chơi cho qua ba tháng thôi~”
Anh ta cười và vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Tôi bồn chồn nhìn anh ta.
“Oh? Cách cô nhìn tôi, có phải cô đang nghĩ, ‘Cái gì vậy chứ?’
‘Sao lại có tên cười ngu ngốc như vậy khi bị ném ra chiến trường?’
Ý tôi muốn nói là…
‘Không sao đâu, chẳng phải lo.’
Chúng ta sẽ không phải chết đâu.
Lí do thì~… là chúng!”
Anh ta chỉ vào những golem chiến đấu mới toanh, với cơ thể to tròn, cả thân người sơn màu xanh, đang xếp hàng trong khoang.
“Đây là thế hệ golem chiến đấu mới nhất.
Nghe nói là chỉ một con loại này đã từng phá hủy cả hạm đội quân Liên hiệp.
Có vài golem như vậy đang ở đây.
Quân Liên hiệp có tấn công thì cũng sẽ bị tiêu diệt dễ dàng thôi.
Nên không cần phải lo.
Chúng ta đúng là phải ra tiền tuyến, nhưng ở đó có rất nhiều golem chiến đấu như thế này.
Cô không cần lo sẽ chết giữa chiến trường đâu.”
Rồi anh ta lại bắt đầu cười.
Nhưng bỗng nhiên anh đổi tông giọng nghiêm túc và thì thầm.
“Chỉ là tin đồn thôi…
Những golem chiến đấu này… vốn là của phe Liên hiệp.
Hình như là ở một hành tinh nào đó, một golem nguyên gốc của loại này đã làm náo loạn quân Trái Đất.
Quân Trái Đất sau đó thu hồi và hiệu chỉnh nó, rồi thành công sản xuất hàng loạt… chuyện này đang được binh lính truyền tai nhau.
Không ai biết liệu câu chuyện có đúng không, nhưng…
Tôi không nghĩ phe Liên hiệp có thể tạo ra được thứ ma thuật này.
Hơn nữa…
Tôi nghe nói một ai đó rảnh tay đã gửi một con tàu đến hành tinh vừa nói, nhưng chẳng tìm thấy gì.
Quân Trái Đất đã thông báo chính thức rằng chẳng có hành tinh nào như thế cả, nhưng… chà… vẫn rất đáng nghi.”
Anh ta nhìn xung quanh lo lắng, mặt nhăn lại.
“Xin lỗi… tôi không nên nói những chuyện này. Chỉ là tin đồn thôi.
Mà, tôi cũng ở đây hơi lâu rồi. Đến lúc phải đi rồi.
Chào! Cùng nhau sống sót nhé! Hẹn gặp lại!”
Chàng trai trẻ chạy về phía những con thuyền vận chuyển nhỏ đang xếp hàng trong khoang.
Tôi lại quay lại nhìn những golem chiến đấu.
(Những thứ này, golem chiến đấu hiệu năng cao…?
Có lẽ chính vì chúng mà chỉ tiêu tăng gấp đôi.
Vì chúng quá mạnh, quân Trái Đất đã liên tục mở rộng lãnh thổ.
Kết quả là, những người tuyển quân như chúng tôi phải chịu khổ.)
Những golem vẫn ưỡn ngực xếp hàng yên lặng.
(Chết tiệt… chết tiệt! Chết tiệt!
Nếu không phải vì chúng, tôi đã có thể bình yên tiếp tục tuyển quân ở Trái Đất!
Hiện đại cái quái gì chứ! Hiệu năng cao cái quái gì chứ!
Bọn chúng! Bọn chúng sinh ra để làm gì chứ!
Để hành hạ những kẻ man rợ ngoài vũ trụ kia?
Để bắt những học sinh vô tội phải tình nguyện nhập ngũ?
Để sản xuất hàng loạt người nghèo! Để đẩy bao nhiêu con người trên Trái Đất xuống tận cùng của nghèo khó?
Để chia cắt gia đình tôi và ném tôi ra tiền tuyến?)
“Thứ… này… tồn… tại… vì… cái… gì… chứ…!!”
Tôi lẩm nhẩm để không ai nghe thấy, nhưng nước mắt vẫn rơi vì phẫn nộ.
Sau thời kì đó.
Quân Trái Đất tiếp tục mở rộng lãnh thổ ra toàn vũ trụ.