Sau khi tôi kí xong tất cả các biên bản, cô tuyển trạch viên cất chúng vào cặp, trông rất vui vẻ.
Rồi cô đóng khóa cái cặp nặng trịch, còn kiểm tra lại vài lần cho chắc.
(Không còn đường lui nữa rồi…)
Cô ấy sau đó dùng ma thuật liên lạc với ai đó.
Và rồi quay lại cười với tôi, người vẫn đang ngồi im lặng.
“Cảm ơn em vì ngày hôm nay.
Nếu được, em có muốn dành thêm một chút thời gian với tôi không?”
“Em thấy sao?”, cô ấy tiếp tục.
Vì cũng còn nhiều thời gian đến lúc làm thêm, tôi đã đồng ý.
Cô tuyển trạch nhanh chóng thu dọn giấy tờ còn lại và ra hiệu cho tôi đi theo.
Có một chiếc xe ma thuật thuộc quân đội đang ở trong bãi đỗ xe của trường.
Cô ấy lên xe, tôi cũng ngồi vào ghế khách, và chiếc xe bắt đầu di chuyển.
Sau một lúc, chúng tôi đến trước một nhà hàng sang trọng.
Cô ấy khéo léo lái xe vào vị trí đỗ rồi cười tươi với tôi, nhưng… tôi cảm thấy có nét lo lắng trên gương mặt ấy.
“Hôm nay cảm ơn em nhiều!
Để trả ơn, tôi sẽ đãi em bữa tối.”
Đã lâu lắm rồi.
Thực sự đã quá lâu rồi tôi mới lại có một bữa ăn ra hồn.
Bánh mì mềm, thịt nướng có thể dễ dàng dùng dao cắt, món súp đầy rau củ, và nước sạch không dính những thứ mùi kì lạ…
Những món ăn tuyệt vời ấy đang được bày ra trước mặt tôi.
Bụng tôi bỗng réo nhẹ một tiếng đáng yêu.
Cô tuyển trạch cũng bật cười, và gọi thêm rượu.
Quân đội Trái Đất giờ là một phần quan trọng của nền kinh tế.
Vì thế, quân nhân được hưởng nhiều ưu đãi hơn khi sử dụng các dịch vụ thương mại.
Quân nhân được giảm giá ở các trung tâm giải trí, cửa hàng bách hóa, nói chung là họ không mất nhiều phí mua sắm như dân thường. Thêm nữa, họ cũng nhận được lãi suất cao hơn từ các ngân hàng, và được ưu tiên về bảo hiểm và chăm sóc y tế. Thậm chí họ còn có phòng riêng trong các quán ăn cao cấp.
Chúng tôi đang ăn tối trong một căn phòng riêng như vậy, không có thực khách nào khác.
Ăn xong, tôi nhìn xuống cái bụng hơi căng ra của mình, dần cảm giác được mình đã là một quân nhân.
(Thực sự là không còn đường lui nữa rồi…)
Sau ngày hôm đó, cô tuyển trạch vẫn đến trường tôi hàng ngày, nói chuyện với một vài học sinh khác.
Tuy vậy, tôi nghe được rằng các học sinh ấy đều đang gặp rắc rối trong việc đưa ra quyết định.
Phần lớn đều đang nghiêng về phương án từ chối.
Cô tuyển trạch hỏi họ.
“Các bạn có biết ai là người đầu tiên trong trường đã tình nguyện tham gia Quân đội Trái Đất không?”
Và cô nói tên tôi.
Đây là con bài tủ của cô.
Những học sinh nghe thấy tên tôi cuối cùng đều đồng ý kí giao ước.
Đây là cách mà cô ấy… không, đây là cách mà các tuyển trạch viên của quân đội làm.
Những người trẻ tuổi thường sẽ có xu hướng làm theo những người họ ngưỡng mộ.
Phải mất một thời gian tôi mới biết chuyện đã có một bức ảnh chụp tôi trong quyển sách giới thiệu quân đội cùng với dòng chữ “Tôi không còn là dân thường, tôi là một quân nhân.”
Tôi vốn luôn tự hào rằng mình luôn thuộc top đầu trường dù cho có tóc bạc.
Nghe đồn là tôi còn có fan club riêng.
Tin tức nhanh chóng loan ra, rằng tôi đã “tình nguyện” nhập ngũ, và những học sinh với cơ hội việc làm ít ỏi cũng theo đó mà lần lượt đăng kí.
Kết quả là hầu hết bạn cùng lớp của tôi đều sẽ gia nhập Quân đội Trái Đất khi tốt nghiệp.
Quyết định nhập ngũ giờ là chủ đề nói chuyện chính trong lớp.
“Quân đội có bao tiền bảo hiểm cho quân nhân. Nếu mình nhập ngũ, người cha đang bệnh của mình có thể được chuyển đến một bệnh viện tốt hơn.”
“Vào đó chúng ta sẽ được học đủ loại kinh nghiệm, nên kể cả sau đó không vào đại học, chúng ta cũng không cần lo kiếm việc làm.”
“Chúng ta sẽ được đi ra vũ trụ miễn phí. Quân đội Trái Đất cũng có vẻ nổi tiếng với các hành tinh khác, chúng ta sẽ được làm quen với người dân ở đó.”
“Mình nghe nói là hiếm khi nào thực sự phải chiến đấu. Cùng lắm chỉ là đánh với lũ hải tặc vũ trụ [note57302] thôi.”
“Nếu được trao huân chương, mình sẽ nhận được đủ loại lợi ích khi giải ngũ!”
“Thật sao? Phải cố hết sức mới được.”
Họ nói về những chuyện đó với một nụ cười tươi.
Nhưng… thực tế, ai cũng biết đấy đều chỉ là lừa dối.
Bên ngoài họ vẫn cười, nhưng nhìn họ tôi cũng biết rằng chẳng ai tin vào những điều ấy cả.
(…Bởi vì, đúng không?
Nếu các bạn thực sự nghĩ Quân đội Trái Đất là một nơi tuyệt vời như vậy…
Thì tại sao…
Các bạn…
Lại khóc…
…khi ở một mình?)
Ngày tốt nghiệp, sân trường trông thật hoành tráng.
Những chiếc xe ma thuật quân đội xếp thành hàng trong sân.
Các học sinh nhận tấm bằng, trao lại cho cha mẹ rồi thay sang bộ quân phục mới được nhận.
Khi các xe tiến ra khỏi cổng trường, trong xe vui vẻ cứ như thể các học sinh đang đi dã ngoại.
Nhưng càng đến gần doanh trại quân đội, bầu không khí càng ngày càng u ám đi.
Và khoảnh khắc chiếc xe đi qua cổng vào doanh trại, vài học sinh đã bật khóc…
Những tân binh được hộ tống về khu nhà ở, và trong vòng 1 tuần, không có gì xảy ra cả.
Người hướng dẫn luôn vui vẻ và đối xử với chúng tôi nhẹ nhàng, trông lịch sự đến phát ốm.
…Họ không dám hà khắc với tân binh ngay, có thể sẽ xảy ra đào ngũ.
Dần dần, các tân binh quen với cảm giác trong quân đội.
Chính xác một tuần sau đó.
Đã đến giờ dậy, tiếng kèn báo thức vang rõ cả doanh trại.
Chúng tôi mặc quân phục, nhanh chóng di chuyển đến khoảng sân phía trước kí túc xá, rồi chậm chạp xếp hàng.
Thông thường, người hướng dẫn sẽ chỉ cười nhìn chúng tôi.
Nhưng từ hôm đó, ông ấy lộ ra bản chất thật.
Ông ta nổi điên khi thấy chúng tôi đang xếp hàng.
“Chúng mày nghĩ chúng mày là ai hả!”
Chúng tôi đều đứng hình khi ông ta đột ngột hét lên.
Người hướng dẫn mà mọi hôm luôn tươi cười, giờ đang hét vào mặt chúng tôi như quỷ dữ.
Vài tân binh bị túm đầu, kéo ra khỏi hàng, và bị đánh ngay tại chỗ.
Một khoảng thời gian đáng sợ.
Người hướng dẫn nổi điên, tấn công chúng tôi, thậm chí đá vào mặt vài cô gái.
Nhiều tân binh không thể giữ nổi bình tĩnh, nhưng sao mà trách họ được.
Người hướng dẫn sau đó nhìn vào những tân binh đang run rẩy với vẻ hài lòng.
“Từ hôm nay, các cô cậu sẽ không được đối xử như khách nữa! Liệu mà chuẩn bị tinh thần đi!”
Cuộc gặp buổi sáng kết thúc với tiếng chửi đó.
Mọi người im lặng trở về phòng, và phát hiện ra căn phòng đã trở thành một bãi chiến trường.
Giày dép bị ném ra hành lang, giường bị lật ngược lên, các tủ khóa đều bị mở, kể cả đồ lót cũng vương vãi khắp nơi.
Khi chúng tôi vẫn còn đang không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, thì một tiếng quát nữa lại vang lên.
“Tập trung lại! Tất cả!
Tập trung trước tòa nhà!
Lũ rác rưởi thậm chí còn không biết xếp gọn đồ đạc!
Tập trung lại đây, nhanh lên!”
Nghe vậy, chúng tôi đều nghĩ.
(Oh, bắt đầu rồi.
Nó thực sự bắt đầu rồi.
Từ hôm nay, là địa ngục…)