Thế giới đã từng bị chiến tranh tàn phá liên miên, nay đã hòa bình. Có một đám tang nhỏ đang diễn ra ở một góc nhỏ
Đó là đám tang của một người đàn ông.
Ông là người anh hùng đã đứng lên chống lại “lẽ thường” của thế giới.
Đã có lúc ông bị khinh thường, cũng có lúc ông được coi là anh hùng, nhưng ông luôn giữ vững quyết tâm theo đuổi ước mơ.
Và cuối cùng ông đã làm được.
Hợp tác với Cộng hòa Hiền giả, ông thành công tạo ra mẫu homunculus mới có tri giác, và mang họ đến với nhân loại ở mọi nơi.
Loài người cũng từ đó mà nhận ra tiềm năng của homunculus.
Ông đã thành công hồi sinh lại “liên kết giữa nhân loại và homunculus” đã biến mất từ thời tiền sử.
Ông yên nghỉ khi đã đạt được những gì mình mong ước.
Chiếc quan tài lớn được đặt nhẹ nhàng vào hố đất đã đào sẵn.
Những người tại đám tang đều không kìm được nước mắt tưởng nhớ ông.
Tuy vậy, Katamimi cộng sự của ông, không ở đó.
Vài ngày sau khi chôn cất.
Đôi mắt ông đã hoàn toàn trũng xuống, và mùi hôi thối vì cơ thể phân hủy đã bắt đầu tỏa ra.
Trong bóng tối nơi không có một tia sáng nào lọt vào, “thứ gì đó” đang cử động bên trong quan tài.
“Thứ đó” nhẹ nhàng ngẩng dậy, nhìn vào khuôn mặt người đàn ông đã khuất.
Đó là Katamimi.
Khi người cô phục vụ ra đi, cô xin phép gia đình được chôn cất cùng ông.
Mọi người đều bất ngờ khó hiểu, nhưng họ vẫn đáp lại mong muốn ấy.
Họ làm theo ý nguyện cuối cùng của Đại tướng trong di chúc.
Ông viết,
“Làm ơn hãy làm theo mong muốn của Katamimi.”
Theo đó, gia đình đã đặt làm một chiếc quan tài cỡ lớn.
Ngay trước khi chôn cất, Katamimi cũng đã nằm vào bên trong.
Cô vốn đã sắp cạn mana.
Các khớp cơ đã nứt vỡ, và cũng không thể di chuyển tự do.
Cô chầm chậm ôm lấy cơ thể Đại tướng, và kề đôi môi lên môi ông.
Đó là nụ hôn đầu của Katamimi.
Và cũng là nụ hôn cuối cùng.
Cô sau đó chầm chậm nhắm mắt.
Một cảnh báo mana sắp cạn hiện ra trong tầm mắt.
Cảnh báo dần mờ đi, và phù hiệu của Cộng hòa Hiền giả hiện ra.
Khoảnh khắc ấy, Katamimi ngừng hoạt động.
Hai người yên nghỉ, môi kề môi trong chiếc quan tài đôi.
Họ nằm yên tại nơi ấy, bỏ lại thế giới bên ngoài.
Khung cảnh ấy, chính là định nghĩa nguyên sơ nhất của “tình yêu”